Vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Kèm theo đó là âm thanh của Lê Duệ truyền tới: “Ôn tổng, đạo diễn Ngô đã tới.”
Vừa dứt lời, cánh cửa được mở ra, đạo diễn Ngô theo Lê Duệ đi vào phòng.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lê Duệ nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Lê Duệ gật đầu đáp: “Vâng.”
Lúc đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại.
Đạo diễn Ngô vẫn giữ bộ dạng nịnh nọt như lần trước: “Ôn tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì không ạ?”
Thật ra Ôn Tịch Viễn không hiểu tại sao ông ta lại có thái độ nịnh nọt như thế, năng lực của ông ta không kém, cũng rất có tài, không thiếu hạng mục để làm, cho dù ông ta có muốn hợp tác lâu dài với Hoa Ngôn đi chăng nữa thì cũng là nên lấy tâm để làm việc, chứ không cần phải nịnh nọt anh như thế này.
“Ôn tổng?” Thấy Ôn Tịch Viễn không lên tiếng, đạo diễn Ngô lo lắng gọi anh một tiếng.
Ôn Tịch Viễn nhìn ông ta: “Đạo diễn Ngô, tiêu chuẩn chọn nữ chính của bộ phim này là gì?”
Đạo diễn Ngô bị hỏi có chút mông lung: “Diễn xuất và khí chất ạ.”
Ôn Tịch Viễn: “Nói thật.”
Đạo diễn Ngô: “Chủ yếu là dựa vào diễn xuất và khí chất.

Nhưng cũng phải cân nhắc đến nhân khí và năng lực gánh vác tác phẩm, ví dụ như Lâm Sơ Diệp và Lưu Tri Nhiên lần này, cả hai cô ấy đều ngang tài ngang sức, nếu nhìn theo góc độ diễn xuất và hình tượng, Lâm Sơ Diệp có thể xuất sắc hơn, nhưng Lâm Sơ Diệp không có tác phẩm tiêu biểu, nhân khí cũng không quá cao.

Xét về góc độ an toàn cho tác phẩm thì Lưu Tri Nhiên có lợi thế hơn.”
Ôn Tịch Viễn nhấn mạnh hơn: “Nói thật!”
Đạo diễn Ngô chần chờ nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, có chút không hiểu ý của anh.
Ôn Tịch Viễn: “Có cần tôi nói thay ông không?”
Đạo diễn Ngô: “Tôi cũng tìm hiểu một chút về quan hệ giữa ngài và Lưu Tri Nhiên, biết được cô ta là người của ngài, diễn xuất cũng rất phù hợp với bộ phim này, cho nên lựa chọn đầu tiên là phải ưu tiên người của mình.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy lựa chọn thứ hai thì sao?”
Đạo diễn Ngô: “Lâm Sơ Diệp.”
Ôn Tịch Viễn: “Cho nên nếu như không biết quan hệ giữa tôi và Lưu Tri Nhiên, đạo diễn Ngô sẽ chọn ai là nữ chính?”
Đạo diễn Ngô: “Lâm Sơ Diệp.”

Ôn Tịch Viễn: “Chẳng lẽ đạo diễn Ngô không biết nguyên tắc tuyển chọn diễn viên của Hoa Ngôn sao? Không nhìn vào quan hệ, không quan tâm người đứng sau, không quan tâm đến nhân khí, chỉ nhìn diễn xuất và hình tượng khí chất thiết lập của người đó mà thôi.”
Đạo diễn Ngô không dám lên tiếng.
Ôn Tịch Viễn: “Hơn nữa, Lưu Tri Nhiên không phải người của tôi, giữa tôi và cô ta cũng không có quan hệ gì, tôi cũng không biết người nào tên Lưu Tri Nhiên.

Đạo diễn Ngô đừng râu ông nọ cắm cằm bà kia rồi gây ra hiểu lầm không đáng có.”
Đạo diễn Ngô kinh ngạc nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn: “Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?”
Đạo diễn Ngô nhanh chóng lắc đầu: “Không có, là tôi đã hiểu lầm rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Đạo diễn Ngô là một người có tài, hy vọng ông đừng lãng phí tài hoa của mình một cách sai lầm.

Nếu như chuyện này còn xảy ra một lần nữa, vậy sự hợp tác của chúng ta chỉ có thể chấm dứt tại đây.”
Đạo diễn Ngô: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Ôn tổng.”
Ôn Tịch Viễn: “Ông ra ngoài trước đi.”
Đạo diễn Ngô ‘vâng’ một tiếng, sau đó đi ra ngoài.
Ôn Tịch Viễn nhìn cánh cửa dần đóng lại, sau đó lại nhìn về phía camera đang ghi hình trên máy tính, khép máy tính lại, hơi ngửa đầu về phía sau ghế, trầm mặc một lát, sau đó xoay người nhìn về phía cửa sổ sát đất phía sau.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, những ánh đèn neon xuyên qua màn đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy vài hạt mưa.
Ôn Tịch Viễn nhớ tới lúc gặp được Lâm Sơ Diệp ở đại sảnh cửa phòng pháp vụ, cùng với dáng vẻ giật mình khi nhìn thấy anh của cô.
Anh cũng không trách Lâm Sơ Diệp không biết tranh thủ cơ hội, mà là trong tiềm thức của cô chưa từng đưa anh vào kế hoạch trong tương lai của chính mình.
Cô không chắc chắn, cho nên mới không dám ỷ lại vào anh quá nhiều.
Chuyện cô không ký hợp đồng nữ phụ số 2 hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh, thậm chí cả chuyện cô ngăn cản Lưu Tri Nhiên đóng vai nữ chính cũng nằm trong dự liệu của anh.
Lưu Tri Nhiên ngang nhiên vả mặt cô như thế, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô nhất định sẽ không bỏ qua.
Sau khi trải qua thất bại trong lần đầu tiên, cô đã không muốn đóng vai nữ chính nữa, cho nên kết quả có như thế nào cô cũng sẽ mặc kệ, nhưng cô sẽ không để người như Lưu Tri Nhiên nhận được vai diễn này.
Ôn Tịch Viễn không biết Lâm Sơ Diệp đã rời khỏi công ty hay chưa.
Anh lấy điện thoại, muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng đến khi tìm được số điện thoại của cô lại không ấn xuống mà tắt điện thoại đi, tiện tay tắt luôn máy tính rồi đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lúc đến chỗ thang máy, động tác của Ôn Tịch Viễn hơi dừng lại, sau đó nhấn thang máy đi xuống tầng một.

Buổi tối mùa đông lạnh đến thấu xương, lại còn mang theo mưa phùn.
Ôn Tịch Viễn vừa ra khỏi thang máy đã bị một cơn gió thổi qua khiến anh nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đang ngồi trên băng ghế dài.
Trên người cô mặc một chiếc áo măng tô màu nâu nhạt, phối với khăn quàng cổ cùng màu, cứ như thế yên lặng ngồi trên ghế, ngón tay đan vào nhau, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, cũng không biết đã ngồi ở đây bao lâu, trên tóc có đọng lại vài giọt nước, cộng thêm ánh đèn hắt lên đó lại càng nổi bật hơn.
Ôn Tịch Viễn quay đầu đi ngược về phía cô, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại xoay người, cởi áo khoác đi về phía cô.
Lúc áo khoác với nhiệt độ khác thường phủ xuống người, Lâm Sơ Diệp mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Tịch Viễn thì giật mình.
“Sao em lại ngồi một mình ở đây?” Anh hỏi.
Lâm Sơ Diệp: “Em muốn lên tìm anh.”
Ôn Tịch Viễn: “Thế tại sao không lên?”
Lâm Sơ Diệp: “Em không thể lên.”
Ôn Tịch Viễn: “Em có thể gọi điện thoại cho anh.”
Lâm Sơ Diệp trầm mặc một lát: “Không dám gọi.”
Ôn Tịch Viễn im lặng một lát, vươn tay ra đỡ cô đứng dậy, sau đó buông tay ra, nhìn cô: “Ăn cơm trước đã.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu.
Ôn Tịch Viễn: “Em muốn ăn gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Em ăn gì cũng được.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, dẫn cô đi tới quán cơm gần đó.
Nhưng giờ là giờ cơm nên khi dạo hết một vòng tìm nhà hàng thì hầu hết đều không còn chỗ.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Về nhà ăn nhé?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Trên đường về Ôn Tịch Viễn đã đặt đồ ăn, vừa về đến nhà thì người giao đồ ăn cũng vừa tới.
Ôn Tịch Viễn bỏ đồ ăn ra, Lâm Sơ Diệp ở bên cạnh hỗ trợ.
Trong lúc ăn cơm, cả hai người đều im lặng.
Lâm Sơ Diệp im lặng ăn cơm, không biết nên mở lời như thế nào.

Ôn Tịch Viễn thở dài, nhìn về phía cô: “Hôm nay em đến phòng pháp vụ à?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Em không ký.”
Nói xong lại ngẩng đầu nhìn anh, hơi chần chừ: “Ôn Tịch Viễn, anh đừng để Lưu Tri Nhiên đóng vai nữ chính, cô ấy không đáng.”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Anh biết.”
Lâm Sơ Diệp hơi gật đầu, cũng không nói tiếp, chỉ im lặng ăn cơm.
Hôm nay cô không có khẩu vị cho lắm, hơn nữa còn ở dưới lầu hứng gió lâu như vậy, cho nên ăn một chút rồi ngừng lại.
Ôn Tịch Viễn ngẩng đầu nhìn cô: “Sao em không ăn nữa?”
Lâm Sơ Diệp: “Em no rồi, anh cứ ăn đi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, gật đầu.
Lâm Sơ Diệp buông đũa, không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi về phía sô pha.
Động tác ăn cơm của Ôn Tịch Viễn cũng hơi chậm lại, sau đó là dừng hẳn, quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
Cô ngồi ở một góc sô pha, thuận tay ôm một cái gối ôm, quay người nhìn về phía ánh đèn bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp vẫn bình thản như cũ.
Ôn Tịch Viễn thu hồi ánh mắt, im lặng một lát, sau đó cũng buông đũa, rót hai ly nước ấm đi về phía cô.
“Uống chút nước đi.” Anh nói.
“Vâng.” Lâm Sơ Diệp vươn tay ra nhận lấy ly nước, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Ôn Tịch Viễn không đáp, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay đặt ly nước còn lại lên bàn trà.
Lâm Sơ Diệp chậm rãi uống hết ly nước, rồi đặt xuống bàn, sau đó ngồi thẳng người.
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng: “Ôn Tịch Viễn, em xin lỗi.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô: “Tại sao lại nói xin lỗi với anh?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu, cô không biết.
“Chắc là rất nhiều.” Cô nói.
Ôn Tịch Viễn: “Em không làm gì có lỗi với anh, không cần phải xin lỗi.”
Lâm Sơ Diệp ‘vâng’ một tiếng, ôm chặt gối ôm, những ngón tay trắng nõn chậm rãi đan chặt lại.
Tầm mắt Ôn Tịch Viễn dừng ở tay cô một hồi, sau đó nhìn sắc mặt của cô.
Lâm Sơ Diệp hơi nhíu mày, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, giọng nói cũng rất bình tĩnh.
“Thật ra ngày đó lúc anh cho em cơ hội thử vai, em có chút muốn từ chối.”
Ôn Tịch Viễn: “Anh biết.”
Lâm Sơ Diệp: “Thực ra lúc đầu em nhận được thông báo tới thử vai, bọn họ nói trong số nhiều người như thế chỉ có em được chọn, lúc đó em còn cảm thấy có lẽ là diễn xuất của mình đã được mọi người công nhận, vì thế cho nên em mới mong chờ.


Nhưng sau đó lại phát hiện hóa ra mình bị lừa, cảm giác lúc đó cực kỳ khó chịu, là cảm giác mong đợi quá nhiều để rồi thất vọng cũng quá nhiều.

Sau đó anh lại cho em cơ hội tới thử vai, lần này là anh trực tiếp đưa nó cho em, chứ không phải là bởi vì diễn xuất của em xuất sắc nên mới được mời tới thử vai, thật ra lúc đó em đã muốn từ chối.

Ngày đó lúc biết anh là giám đốc điều hành của Hoa ngôn, em còn không dám suy nghĩ tiếp tương lai của anh và em sẽ như thế nào, em sợ sau này khi hai chúng ta không còn được ở bên nhau nên em không muốn nhận lấy mọi thứ từ anh.

Nhưng em cũng lại sợ anh buồn, cho nên mới đồng ý tới thử vai.

Cho đến lúc em đến chỗ thử vai, em vẫn không đặt quá nhiều tâm tư vào nó, chỉ đơn giản là hoàn thành công việc, vì vậy lúc đó cho dù em có giành được vai nào đi chăng nữa em cũng không quá để ý, cũng không nghĩ đến việc Lưu Tri Nhiên giành được vai diễn này thì đại diện cho cái gì.”
Cô dừng một lát, ôm gối ôm chặt hơn một chút: “Mấy năm qua, không cần dựa vào đóng phim, mỗi năm em cũng có thể kiếm được hơn hai trăm vạn, có thể sống một cuộc sống khá đầy đủ.

Em không quá đặt hy vọng vào nghề này, cũng không nghĩ tới chuyện mình có thể nổi tiếng, cho dù nhận được vai diễn như thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ cố gắng thích nghi với mọi hoàn cảnh, sẽ không yêu cầu quá phận.

Cho nên ngày đó khi đạo diễn tuyên bố em diễn vai nữ phụ số 2, thật ra trong lòng em cũng không có cảm giác gì, sau đó anh lại nói với em cơ hội của em bị người khác cướp mất, có thể là bởi vì nó đối với em không quá quan trọng, em cũng cho rằng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nên em vẫn cảm thấy không sao, vì vậy mà không thể cảm nhận được sự đau lòng của anh khi thấy em phải chịu uất ức.

Em rất xin lỗi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Lâm Sơ Diệp, anh không phải vì thế mà thất vọng.”
“Em biết.” Lâm Sơ Diệp nói xong, ngẩng đầu nhìn anh: “Ôn Tịch Viễn, anh còn muốn kết hôn với em không?”
Ôn Tịch Viễn yên lặng nhìn cô một hồi: “Lâm Sơ Diệp, em nói thật sao?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừm.”
Ôn Tịch Viễn: “Nhưng anh không muốn kết hôn.”
Lâm Sơ Diệp cười một cách miễn cưỡng: “Không sao.”
Cô buông gối ôm ra, cười cười với anh: “Vậy, em về trước đây.”
Ôn Tịch Viễn vẫn giữ nguyên tư thế nhìn cô: “Được.”
Lâm Sơ Diệp khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, đứng dậy, lúc vừa xoay người, đột nhiên một lực mạnh từ phía sau kéo tay cô xoay người, ngã xuống sô pha, anh giam cô trong vòng tay, hung dữ trừng mắt với cô.
Lâm Sơ Diệp cũng trừng lại anh, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Cô không nói gì, chỉ hơi rướn người, cắn thật mạnh vào bả vai anh.
Editor có lời muốn nói: Chúc các chị em 20/10 vui vẻ nha, lúc đầu tui cũng tính đăng vài chương làm quà nhưng mà chưa edit kịp huhu, hẹn mọi người dịp khác nha~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện