Ôn Tịch Viễn đưa tay nhận lấy, nhìn qua một hồi lại trả về cho Lâm Sơ Diệp: “Mọi người gọi đi.”
Từ Tử Dương cũng phất tay: “Hai người gọi là được rồi, không cần phải để ý chúng tôi đâu.”
Lâm Sơ Diệp dựa theo khẩu vị của Ôn Tịch Viễn lúc gọi món ở quán của Hứa Mạn, lại thấp giọng hỏi Phùng San San: “Chị xem thử muốn ăn gì.”
Phùng San San đẩy thực đơn về phía Lâm Sơ Diệp: “Để chị tiêu hóa hết đã.”
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ khi biết Ôn Tịch Viễn là cái túi Hermes cao cấp kia, một mặt là hạt giống tốt mà cô nhìn trúng, sự xa xỉ này có lẽ sẽ không nhìn cái xưởng nhỏ của cô vào mắt.

Lại lo lắng sợ là đã không bắt được vịt mà còn mất luôn Lâm Sơ Diệp, dù sao cũng là người đàn ông khiến Lâm Sơ Diệp xém chút nữa là kết hôn cùng với anh ta, bây giờ lại còn không quản đường xá xa xôi mà đuổi tới tận đoàn làm phim này.
Nghĩ đến việc Lâm Sơ Diệp có thể sẽ bị người ta cướp mất làm cho cô bị mất đi khẩu vị, ngay cả nhìn Ôn Tịch Viễn cũng cảm thấy không vừa mắt.
Ôn Tịch Viễn nghe điện thoại xong phát hiện người đại diện của Lâm Sơ Diệp đang nhìn mình bằng ánh mắt căm thù, tư thế gà mẹ bảo vệ con liền bộc phát một lần nữa, như là đang sợ anh sẽ dẫn Lâm Sơ Diệp bỏ chạy vậy.
Anh không khỏi liếc nhìn Lâm Sơ Diệp vẫn còn đang gọi món, cũng không biết lúc nãy cô nói gì với người đại diện khiến cô ấy đề phòng anh như vậy.
Hermes cao cấp?
Nghĩ tới lúc nãy hai người nghĩ anh không nghe được mà thì thầm to nhỏ, Ôn Tịch Viễn hơi nở nụ cười, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Tại sao lại là Hermes cao cấp?”
“……” Ngón tay đặt trên thực đơn của Lâm Sơ Diệp hơi khựng lại một chút, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục gọi món, cô không có thính tai như anh, không nghe thấy gì hết.
Ôn Tịch Viễn cũng không muốn buông tha vấn đề này, trực tiếp gọi tên cô: “Lâm Sơ Diệp.”
Lâm Sơ Diệp không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Khen anh đó.”
Từ Tử Dương hậu tri hậu giác: “Khen cái gì cơ?”
Phùng San San trực tiếp đáp thay Lâm Sơ Diệp: “Hàng cao cấp.

Chỉ thích hợp để trưng bày trong tủ kính để người ta ngắm nhìn, không thể sờ cũng không được phép sờ, nếu không thì sẽ không đền nổi.”
“Không thể sờ cũng không dám sờ?” Ôn Tịch Viễn lặp lại mấy từ này, con người đen láy nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
“………” Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, đưa thực đơn cho hai người, rất bình tĩnh mà chuyển chủ đề, “Mọi người xem xem các món này có món nào không hợp khẩu vị hay không, có muốn đổi món khác không?”
Từ Tử Dương liếc mắt nhìn qua: “Được rồi được rồi, tôi không kén ăn.”
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp, sau đó mới chậm rãi nhận thực đơn.
“Thêm một phần thịt heo xé sợi.” Anh nói.
Vừa dứt lời, Phùng San San không nhịn được nhìn qua Ôn Tịch Viễn, sự phòng bị trong mắt lại càng nặng hơn.
Anh còn biết rõ khẩu vị của Lâm Sơ Diệp, hoàn toàn chọc vào tử huyệt của Lâm Sơ Diệp.
Con người Lâm Sơ Diệp, nếu như tặng siêu xe hay quà cáp gì đó cô sẽ không thèm để vào mắt, nhưng lặng lẽ quan tâm săn sóc như thế này sẽ khiến cô cảm động tới mấy ngày.
Phùng San San hơi đau đầu, Ôn Tịch Viễn mà ở lại đoàn làm phim thêm vài ngày nữa không chừng Lâm Sơ Diệp sẽ kéo anh đi lĩnh chứng mất thôi.
Dù sao nếu như Hermes cao cấp có địa vị cao như thế lại hạ mình chạy theo cô đến chợ bán thức ăn, cô cũng sẽ không để ý mà dùng nó để đựng đồ.

Cô cảm thấy mình nên tìm một thời gian thích hợp để khuyên nhủ Lâm Sơ Diệp, dựa vào núi núi sẽ đổ, dựa vào đàn ông đàn ông sẽ chạy, dựa vào chính mình mới là tốt nhất.

Cho nên nếu muốn chuyên tâm vào sự nghiệp thì không được nghĩ tới đàn ông, nhất là những người ở trên cao, dù không thể khoe khoang nhưng vẫn có thể đổi ra tiền, ai mà không thích cho được chứ.

Người như thế này Lâm Sơ Diệp không thể đối phó được.
Ôn Tịch Viễn bất động thanh sắc nhìn ánh mắt đang bày mưu tính kế của Phùng San San, anh cảm thấy việc cấp bách nhất bây giờ là nên đổi người đại diện cho cô.

Một người đầu óc quá tỉnh táo đã làm cho người khác phải nhức đầu, huống chi bây giờ là hai người, như thế anh còn có thể làm chuyện gì được nữa.
Lâm Sơ Diệp không để ý đến ánh mắt tính toán của hai người, trong lòng còn đang bởi vì câu nói “Thêm một phần thịt heo xé sợi” kia của Ôn Tịch Viễn mà ấm áp không thôi, cô yên lặng thêm món đó vào, sau đó mới gọi phục vụ tới gọi món, lúc này mới nhìn về phía mấy người còn lại, ngoại trừ Từ Tử Dưng vẫn còn đang bàn chuyện kịch bản trên Wechat, Ôn Tịch Viễn và Phùng San San đều đang đăm chiêu suy nghĩ.
“Sao thế?” Cô hoang mang hỏi.
“Không có gì.” Hai người đồng thanh đáp.
Phùng San San cười nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Hôm nay là ngày thường, Ôn tiên sinh không phải đi làm sao?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, liếc về phía cô một cái: “Không cần.”
Phùng San San cười: “Ông chủ của anh cũng thật là hào phóng.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đúng thế.”
Từ Tử Dương bớt chút thời gian chỉ chỉ Ôn Tịch Viễn: “Cậu ấy chính là ông chủ, muốn nghỉ thì nghỉ, không ai dám có ý kiến gì đâu.”
Phùng San San: “………” Lâm Sơ Diệp đoán đúng rồi.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Cô Phùng làm đại diện được mấy năm rồi?”
Phùng San San: “Từ lúc tôi tốt nghiệp đã bắt đầu làm, cũng được mười hai năm rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Từ trước đến nay cô vẫn luôn là người đại diện của Lâm Sơ Diệp sao?”
Phùng San San: “Đương nhiên, Lâm Sơ Diệp là do tôi phát hiện được mà.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy tại sao không sắp xếp kịch bản cho cô ấy?”
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ một tiếng, không có thói quen biến mình thành tiêu điểm.
“Mọi người muốn uống trà gì?” Cô nói sang chuyện khác.
Nhưng Ôn Tịch Viễn chỉ trả lời một câu “Tùy em”, sau đó lại nhìn chằm chằm về phía Phùng San San đợi câu trả lời của cô.
“Ông chủ không đồng ý.” Phùng San San nhắc đến chuyện này liền đầy một bụng tức, không thân thiện nhìn Ôn Tịch Viễn, “Chính là mấy nhà tư bản như mấy người, thích gây khó dễ…..”
“Tại sao?” Ôn Tịch Viễn cắt ngang cô.
Phùng San San: “Ông chủ muốn cho Lâm Sơ Diệp làm bà chủ đó.”
Vừa dứt lời, Ôn Tịch Viễn và Từ Tử Dương đồng loạt nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Từ Tử Dương là ngạc nhiên.

Còn Ôn Tịch Viễn có chút đăm chiêu.
Lâm Sơ Diệp không quen bị hai người nhìn chằm chằm như thế, vừa muốn mở miệng, Ôn Tịch Viễn đã nhanh hơn một bước: “Chu Cẩn Thần theo đuổi Lâm Sơ Diệp?”
Phùng San San: “Đúng thế, theo đuổi năm năm rồi.”
Cô trả lời vấn đề này là để nói cho Ôn Tịch Viễn biết là theo đuổi Lâm Sơ Diệp như nước đổ đầu vịt, để anh đừng tốn tâm tư trên người Lâm Sơ Diệp nữa, không nghĩ tới Ôn Tịch Viễn lại nhìn Lâm Sơ Diệp một lượt, có chút đăm chiêu hỏi cô: “Chu Cẩn Thần theo đuổi Lâm Sơ Diệp thế nào?”
Phùng San San đếm đầu ngón tay kể ra từng việc, Từ Tử Dương đang bận rộn lại thuận miệng đáp một câu: “Cô như thế là đang bày cách cho cậu ta đó.”
Phùng San San lập tức hồi hồn, không phải là đang đẩy Chu Cẩn Thần qua sông sao.
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu liếc Từ Tử Dương một cái.
Từ Tử Dương lúc này mới hậu tri hậu giác: “Hả?”
Ôn Tịch Viễn vươn tay lấy ấm trà, rót một ly đầy đặt trước mặt anh ta: “Không có gì, cậu bận việc của mình đi.”
Từ Tử Dương nhìn ly trà đầy trước mặt, nghĩ đến câu “Rượu mãn kính nhân, trà mãn tiễn khách*”, nghi hoặc nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, sau đó lại nhìn Lâm Sơ Diệp.
Rượu mãn kính nhân, trà mãn tiễn khách*(nguyên văn: 酒满敬人, 茶满送客 – rượu đầy kính người, trà đầy khinh người hoặc ngược lại) Ý tứ của những lời này là: Lúc châm trà cho khách không thể quá nhiều, bởi vì nước trà nóng chẳng những có thể làm cho khách bị phỏng, mà ly trà quá nóng, khách cũng không có cách nào bưng lên để uống được, làm như thế là không có sự tôn kính đối với khách.Nói sâu thêm một chút, thậm chí còn có ý là đuổi khách về, cho nên có nhiều nơi, coi hành vi như thế gọi là ‘bưng trà tiễn khách’.
(nguồn: tinhhoa.net)
Lâm Sơ Diệp hơi căng thẳng trước ánh mắt này của mọi người, không nhịn được mà nhắc nhở:
“Xin mọi người chú ý đến cảm nhận của đương sự một chút.”
Ôn Tịch Viễn vừa chế giễu vừa đưa ly trà tới trước mặt cô: “Cũng chưa thấy em chú ý đến cảm nhận của anh bao giờ.”
Sau đó lại đưa một ly trà khác đặt trước mặt Phùng San San.
Từ Tử Dương im lặng nhìn ly trà đầy của mình, thật đúng là đang muốn bảo mình cút đi đây mà.
Ăn cơm xong, Từ Tử Dương rất tự giác mà cút ngay lập tức: “Tôi còn phải về khách sạn sửa kịch bản, đi trước nhé.”
Còn không quên gọi Phùng San San: “Phùng lão sư, nữ chính này của tôi cần phải sửa lại một chút, cô qua đây giúp tôi một chút nhé.”
Phùng San San từ chối: “Nữ chính của anh thì liên quan gì tới tôi, tôi cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, anh nhờ tôi làm gì.”
“Lâm Sơ Diệp phù hợp với nữ chính, tôi muốn sửa một vài chỗ cho phù hợp hơn với cô ấy, cô và cô ấy thân như vậy, ít nhiều gì cũng có thể giúp tôi nghiền ngẫm một chút xem nên sửa thế nào, cô giúp tôi đi mà, xong việc tôi mời cô ăn cơm.” Từ Tử Dương nói xong thì vội vã kéo Phùng San San, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Trước cửa nhà hàng chỉ còn lại Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Chút nữa em có việc gì không?”
Lâm Sơ Diệp: “Tôi muốn về đọc kịch bản.

Hai ngày nữa là bấm máy rồi, tôi vẫn chưa đọc hết kịch bản.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Anh đưa em về.”
Lâm Sơ Diệp: “Không cần đâu, khách sạn ở ngay bên cạnh thôi mà.”

Ôn Tịch Viễn: “Xe của anh ở bên đó.”
Lâm Sơ Diệp không còn lý do từ chối.
Ôn Tịch Viễn đưa cô về trước cửa khách sạn, Lâm Sơ Diệp tưởng rằng anh sẽ rời đi, đang muốn xoay người chào tạm biệt, Ôn Tịch Viễn đã mở miệng: “Em ở phòng nào?”
Vừa dứt lời, Lâm Sơ Diệp lại nghĩ đến buổi tối hôm hai người phát sinh quan hệ, nghĩ đến lúc trở lại phòng thì sẽ biến thành cô nam quả nữ ở trong một căn phòng lớn, tim cô lại càng đập nhanh hơn.
“Đến đây là được rồi.” Cô không nhịn được nhẹ giọng ngăn cản.
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ: “Không phải em không sợ trời không sợ đất còn muốn bỏ đi bỏ lại con sao? Bây giờ anh đưa ra cơ hội tốt như vậy trước mặt em, em còn sợ gì nữa.”
Đầu óc Lâm Sơ Diệp như bị chập mạch: “Khách sạn cũng có thuốc tránh thai với áo mưa.”
Ôn Tịch Viễn: “……..”
Lâm Sơ Diệp phản ứng lại, mặt lập tức đỏ lên: “Không phải…..

Ý của tôi là bây giờ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp, không nghĩ đến những chuyện khác.”
Ôn Tịch Viễn liếc cô một cái: “Em còn kiểm tra kỹ phòng khách sạn cơ đấy.”
Nói xong thì đi về phía thang máy.
Lâm Sơ Diệp không thể không đuổi theo.
“Cần gì phải kiểm tra chứ, mở ngăn kéo ở đầu giường là có thể nhìn thấy.”
Ôn Tịch Viễn: “Em khá tiếc nhỉ.”
Lâm Sơ Diệp: “Anh đừng xuyên tạc lời của tôi có được không hả, tôi không có đâu nhé.”
“Bây giờ tôi rất ngay thẳng đó.”
Cô không nhịn được nói thầm một câu, thấy cửa thang máy đã mở lập tức bước vào trước, Ôn Tịch Viễn cũng theo cô đi vào, ngón tay hướng về phía nút bấm, hỏi cô: “Tầng mấy?”
Lâm Sơ Diệp không thể không báo số tầng.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, anh lại đứng sát phía sau cô, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút đã có thể chạm vào người kia, không gian khép kín chật chội, loại cảm giác gần gũi khiến nhiệt độ cơ thể vô thức mà nóng lên.
Cũng may không ở tầng quá cao, thang máy rất nhanh đã tới.
Ôn Tịch Viễn đi theo cô trở về phòng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Tịch Viễn bước vào không gian riêng tư của Lâm Sơ Diệp.
Bởi vì các thành viên trong đoàn có thể ghé thăm bất cứ lúc nào để thảo luận về kịch bản nên cô dọn dẹp căn phòng rất sạch sẽ.

Nội thất trang trí bên trong khách sạn đồng nhất, không mang theo chút phong cách cá nhân nào.
Nhưng có thể nhìn ra đoàn làm phim dành cho Lâm Sơ Diệp sự đãi ngộ không tồi.
“Xem ra Chu Cẩn Thần rất dụng tâm ở những phương diện này.” Ôn Tịch Viễn đánh giá căn phòng, nói.
Lâm Sơ Diệp không phủ nhận: “Ở mấy phương diện này đúng là như thế.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Sao em không suy nghĩ đến anh ta? Bởi vì anh ta có tiền sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không phải.

Chỉ đơn giản là không thích thôi.


Tôi không thích cách mà anh ta hành xử.”
“Vậy Mạnh Cảnh Huyền kia thì sao?” Anh hỏi, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô, đôi đồng tử sâu thẳm như bầu trời đêm, pha thêm một chút sắc bén xen vào, giống như tảng băng bị vỡ, sắc bén và lạnh lẽo.
“Em thích anh ta? Chỉ là bởi vì nhà anh ta có quá nhiều tiền?”
Rõ ràng giọng nói rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao vẫn nghe ra cảm giác lạnh lùng.
Lâm Sơ Diệp lắc đầu theo bản năng: “Không phải.”
Cô không khỏi hoang mang nhìn Ôn Tịch Viễn, cũng không biết vừa nãy có phải ảo giác hay không, cô thấy ánh mắt của Ôn Tịch Viễn chuyển hướng qua kịch bản đặt trên bàn của cô, toàn thân bình thản như nước.
Trên kịch bản có không ít ghi chép, những ghi chú trên đó là đều là về nhân vật nữ phụ số bốn của cô, không có một chút nào về nữ chính.
Ôn Tịch Viễn tùy ý lật kịch bản: “Anh nghe Từ Tử Dương nói, lúc em thử vai, đạo diễn muốn cho em diễn nữ chính, nhưng em không muốn?”
Lâm Sơ Diệp: “Không có gì là muốn hay không muốn cả.

Có một vài thứ không phải anh muốn là có thể được, cũng không phải anh cố gắng giành cũng không giành được.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô, cô đứng trước cửa sổ, mặt trời đang lặn về phía tây, ánh mặt trời chiếu vào song cửa sổ, dừng lại trên người cô, vẫn là thần sắc bình thản đó, không uể oải cũng không mất mát, sau khi trải qua mọi chuyện thì chỉ còn sự bình thản lắng đọng lại.
“Em từng giành rồi sao?” Anh hỏi.
Lâm Sơ Diệp: “Trước kia từng giành, nhưng sau đó phát hiện có giành cũng vô ích, sau này còn bị liên lụy, cho nên không cưỡng cầu nữa.”
Từ ngữ khí đến ánh mắt đều rất bình tĩnh, không có gì gọi là than trời oán đất hay không cam lòng gì cả, chỉ giống như đang nói chuyện phiếm bình thường.
Ôn Tịch Viễn có chút đau lòng.
Anh khép kịch bản lại, đi tới phía cô, đứng trước mặt cô, cũng không nói chuyện, chỉ nâng tay lên đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa đầu.
“Lâm Sơ Diệp, buổi tối hôm đó em uống say, em còn nhớ đã nói gì với anh không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Lâm Sơ Diệp hơi choáng váng, buổi tối ngày hôm đó cô nói rất nhiều, có chỗ nhớ cũng có chỗ quên.
Ôn Tịch Viễn đột nhiên chuyển đề tài, khiến cô không biết anh đang muốn nói gì.
Ôn Tịch Viễn không nhắc lại, chỉ yên lặng nhìn cô, tay vẫn xoa đầu cô.
“Ôn Tịch Viễn, bây giờ anh giống như con rồng đang mắc kẹt chỗ nước cạn, về sau nhất định có thể trở mình mà bay lên cao.

Nhưng không sao, để tôi nuôi anh trước, chờ đến khi anh có cơ hội bay lên thì nhớ mang theo tôi nhé.”
Tuy rằng cô đã nuốt lời, nhưng không sao, anh không ngại điều chỉnh trình tự một chút.
Để anh nuôi cô trước, sau này, cô nuôi anh.
Lâm Sơ Diệp thấy anh cụp mắt, không biết đang nghĩ gì, trong lòng lại càng rối bời, còn chưa kịp hiểu rõ, chuông cửa bên ngoài đã reo lên, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn về hướng cửa, sau đó xoay người đi mở cửa.
Ngoài cửa là Chu Cẩn Thần.
Anh ta sửng sốt, không nghĩ tới trong phòng Lâm Sơ Diệp lại có đàn ông, tầm mắt xuyên qua vai Ôn Tịch Viễn nhìn về Lâm Sơ Diệp đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt lại chuyển về trên người Ôn Tịch Viễn, mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
Anh ta nhận ra anh, chính là người đàn ông nghèo ngồi ăn cơm cùng Lâm Sơ Diệp lúc ở thành phố Ninh.
Ôn Tịch Viễn cũng bình tĩnh đánh giá anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện