Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lâm Diệp đã tới cơ sở dạy thêm “Hân Văn”.
Diệp Hân đã đến từ sớm để đón cô.
Thấy Lâm Sơ Diệp tới, Diệp Hân liền dang rộng vòng tay ôm chầm lấy nói: “Cuối cùng đại minh tinh cũng đến rồi.”
Lâm Sơ Diệp cười: “Cậu đừng trêu tớ nữa.”
Diệp Hân nhìn cô hỏi: “Vẫn chưa kết thúc được hợp đồng sao?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu đáp: “Ừ, tòa lại xử thua rồi.”
Nói thì nói như thế, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm chán nản nào.
Diệp Hân chính là thích điểm này của Lâm Sơ Diệp, luôn luôn bình tĩnh.
Bất luận vào thời điểm nào cũng không thể hiện quá rõ ra cảm xúc cá nhân, gặp phải chuyện gì cũng luôn bình tĩnh không hoảng hốt, cũng không hề tỏ ra vẻ chán chường.
Gặp được chuyện tốt thì không quá phô trương, còn chuyện không hay cũng không hối hận mà ngược lại sẽ căn cứ vào thực tế để đánh giá xem bên lợi bên hại.
Sau đó tìm ra hướng giải quyết tốt nhất cho bản thân, giảm thiểu tổn hại nhất có thể.
Giống như chuyện cô bị Chu Cẩn Thần ngáng chân, hợp đồng là ký lúc cô còn trẻ người non dạ, vừa mới bước chân vào môi trường đại học được vài ngày, vẫn còn ở độ tuổi chưa hiểu biết quá nhiều chuyện.
Khi đó Phùng San San bàn với cô về chuyện muốn ký hợp đồng, Lâm Sơ Diệp không chần chừ lâu, lập tức kí tên vào.
Đúng là không ra ngoài xã hội va chạm nhiều thì tuyệt đối chẳng biết được xã hội này đen tối và cạm bẫy ra sao..
Tuy rằng khi đó cô cảm thấy điều khoản trong hợp đồng quá mức khắc nghiệt, muốn sửa điều khoản nhưng vì quy trình chỉnh sửa lại hợp đồng khá phức tạp và rườm rà nên cô lại thôi không muốn sửa.
Mỗi lần chỉnh sửa đều phải thông qua sếp của Phùng San San, chủ công ty và bộ phận pháp luật của công ty, đi tới đi lui mất rất nhiều thời gian.
Đoán chừng Phùng San San cũng sợ phiền toái nên khuyên cô việc thương lượng này chỉ là hình thức sẽ không có nhiều người để ý kỹ đến những điều khoản trong đó.
Sau này dù thế nào thì cô cũng sẽ là nghệ sĩ do Phùng San San dẫn dắt, muốn diễn vai gì, không muốn diễn vai gì đều theo lựa chọn của Lâm Sơ Diệp.
Lúc đó Lâm Sơ Diệp còn trẻ, chỉ cần nói vài câu liền mềm lòng, hơn nữa cô cũng cần tiền gấp.
Là liên quan đến mạng người nên đã ký ngay lập tức.
Lúc bắt đầu, như lời cam kết của Phùng San San, mọi việc đều dựa theo ý muốn của Lâm Sơ Diệp.
Khi đó cô vẫn còn đi học, lấy việc học làm chính thế nên Phùng San San cũng không sắp xếp quá nhiều lịch trình cho cô, chỉ xếp lịch vào kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè hoặc là vào cuối tuần.
Hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến việc học của cô.
Nếu không phải giữa đường xuất hiện Chu Cẩn Thần thì hợp đồng này vẫn có thể tiếp tục thực hiện một cách tốt đẹp.
Nhưng sau khi Chu Cẩn Thần nhúng tay vào, Lâm Sơ Diệp cũng biết phần thắng của mình không lớn, hợp đồng là do cô tự tay hạ bút ký, mặc dù có vài điều khoản hơi khắc nghiệt nhưng cũng không quá bóc lột sức lao động.
Vì thế sau khi nộp đơn lên tòa, cô bắt đầu chuẩn bị thi cử, cô muốn dùng bằng cấp để bù đắp cho thời gian mình đã lãng phí lúc trước.
Quả thật cô đã làm được.
Diệp Hân tự nhận nếu đổi lại là mình,chắc chắn cô sẽ không làm được như Lâm Sơ Diệp.
Cho dù biết trước sẽ không có kết quả nhưng cũng sẽ liều mình sống chết với Chu Cẩn Thần.
Một nữ sinh không có gì trong tay đối đầu với một nhà tư bản đầy mưu mô thủ đoạn, không cần đấu cũng biết chắc ai thắng ai thua.
Nhưng Lâm Sơ Diệp cũng rất thông minh, cô không để cho Chu Cẩn Thần được hời như thế.
Thậm chí cô còn không nói nặng một câu nào với Chu Cẩn Thần, đối mặt với anh ta vẫn khách khí nói: “Cảm ơn Chu tổng”; “Thật ngại quá, gần đây tôi phải đi học nên không có nhiều thời gian.”; “Được, tôi có thể diễn cảnh này.”; “Không sao, tôi không để trong lòng đâu”.
Mấy năm qua đều là mấy câu nói đó, khiến cho Chu Cẩn Thần mỗi lần tức giận đều cảm giác như mình chỉ đang đấm vào không khí.
Tức giận là thế, nhưng vẫn không nỡ xuống tay với cô.
“Xem ra Chu Cẩn Thần là thật lòng với cậu rồi, theo đuổi nhiều năm như thế mà vẫn không chịu buông tha cho cậu, hay cậu thử cân nhắc về anh ta xem.”
Diệp Hân đã sống ở Bắc Thị với Lâm Sơ Diệp hơn nửa năm nay, quá hiểu rõ thái độ của Lâm Sơ Diệp đối với Chu Cẩn Thần, chính là cố ý chọc giận anh ta.
Lâm Sơ Diệp không nói gì, chỉ liếc cô nàng một cái.
Diệp Hân nhanh chóng cười cười lấy lòng: “Tớ chỉ giỡn thôi mà.”
Sau đó liền tiến đến kéo tay cô: “Đi nào, tớ dẫn cậu đi làm quen với học sinh trước.”
Diệp Hân sắp xếp cho Lâm Sơ Diệp dạy bổ túc cho lớp năm.
Phòng học không lớn lắm, lớp học cũng không đông, chỉ vỏn vẹn có mười học sinh..
Môn cô được sắp xếp dạy là môn toán, với thành tích trước kia của Lâm Sơ Diệp thì không có gì là quá khó khăn, hơn nữa tối qua trước khi tới đây cô đã có chuẩn bị một số giáo án để bổ túc cho các học sinh..
Cho nên sau khi Diệp Hân giới thiệu có giáo viên mới xong, Lâm Sơ Diệp liền bước lên bục giảng.
Dáng vẻ cô xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, tốc độ giảng bài vừa phải..
Mấy đứa nhỏ vẫn còn trong độ tuổi ngây thơ, thấy Lâm Sơ Diệp liền “Wow” một tiếng, tinh thần học tập cũng được nâng cao, trừ một cậu bé ngồi ở góc phía bên trái lớp học.
Ngũ quan của cậu bé khá xuất sắc, trong đám đông chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến người ta phải chú ý.
Nhìn có vẻ rất ngoan nhưng có điều….nhìn cậu bé có chút buồn bã.
Rõ ràng là đang nghe giảng nhưng tâm trí lại không đặt trong lớp, vẻ mặt giống như có chút đau khổ.
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn sơ đồ lớp, Hà Minh U, tên cũng thật đặc biệt.
Cô có chút lo lắng cho cậu bé, sau khi giao bài tập cho cả lớp, lập tức đi xuống hỏi thăm tình hình.
Bạn nhỏ với vẻ mặt đau khổ đang cắm cúi viết bài còn tay trái thì đang đặt lên bụng.
Lâm Sơ Diệp lo lắng hỏi: “Hà Minh U, em bị làm sao thế? Có phải không khỏe ở chỗ nào không?”
Bạn nhỏ chần chừ một lát, lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Cô ơi, bụng em hơi không thoải mái, em có thể xin nghỉ được không ạ?”
Bộ dáng bạn nhỏ rất ngoan, Lâm Sơ Diệp nhìn có chút đau lòng, ngay cả giọng cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng hơn: “Đương nhiên là được rồi.
Rất khó chịu sao? Có cần cô đưa em tới bệnh viện không?”
Bạn nhỏ liền từ chối: “Không cần đâu ạ, cô còn phải lên lớp, em có gọi cho cậu của em rồi, chắc cậu ấy đang chờ ở bên ngoài.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vậy cũng được, em đợi một chút để cô đưa em ra ngoài.”
Lâm Sơ Diệp lấy điện thoại gọi cho Diệp Hân, bảo cô ấy qua trông lớp một chút.
Diệp Hân nhanh chóng đi qua, nhìn thấy Hà Minh U liền nhíu mày nghi ngờ: “Sao lại là em?”
Hà Minh U có chút ủy khuất: “Hôm qua em không cẩn thận nên bụng bị thương, bây giờ đang rất đau.” Nói xong còn dùng tay che một bên bụng, bộ dạng trông rất đau đớn.
Lâm Sơ Diệp nheo mắt, nhìn thấy chỗ áo lông có vết máu nhàn nhạt lập tức lo lắng nhìn Diệp Hân: “Chắc là bạn nhỏ hơi nghịch ngợm nên bị thương thôi.
Cậu ở đây trông lớp giúp tớ một lát, tớ đưa em ấy tới chỗ cậu của em ấy rồi để anh ta đưa tới bệnh viện.
Chắc là miệng vết thương nứt ra rồi.”
Diệp Hân cũng sợ xảy ra chuyện không may, liền gật đầu.
Hà U Minh lập tức đứng dậy thu dọn sách vở, cũng không biết có phải là không cần học nữa nên vui hay không mà động tác thu dọn rất nhanh, lúc đẩy ghế ra không chú ý khiến bụng đụng vào cạnh bàn, rên một tiếng, tay trái vội vàng ôm bụng.
Lâm Sơ Diệp theo bản năng nhìn về phía bụng của cậu bạn nhỏ, nhìn thấy máu đang lan rộng thấm ra áo len, mặt cô biến sắc, kéo tay của cậu bạn ra muốn xem vết thương.
Hà Minh U giữ chặt tay cô nói: “Đau…… đau…..”
Lâm Sơ Diệp không dám đụng vào nữa.
“Để cô đưa em tới bệnh viện.” Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khom người muốn bế cậu bé lên.
Hạ Minh U bị dọa sợ: “Không…..
Không cần đâu ạ, em có thể tự đi được.”
Lâm Sơ Diệp nhìn thấy chỗ máu kia ngày càng lan rộng, cô sợ hãi nên không dám để thằng bé tự đi.
Trực tiếp cúi người ôm lấy cậu bé, quay đầu nói với Diệp Hân bị dọa đến sắc mặt trắng bệch bên cạnh: “Cậu trông lớp nhé, tớ đưa em ấy tới bệnh viện.”
Diệp Hân gật đầu, giúp cô đưa Hà Minh U ra cửa.
Cũng may ra khỏi phòng học là cửa lớn, xe của cô đang đậu ở chỗ này.
Lâm Sơ Diệp đặt Hà Minh U ở ghế sau, thuận tay kéo đồng hồ thông minh trên tay cậu bé qua: “Số điện thoại của cậu em là bao nhiêu, cô đưa em tới bệnh viện trước rồi gọi anh ta qua đó luôn đi.”
Vừa nói chuyện vừa lướt qua danh bạ, thấy một dãy số lưu là “Cậu”, cô trực tiếp gọi cho người kia.
Hà Minh U giãy giụa muốn rút tay về, nói lắp bắp: “Không, không, không cần đâu ạ….
Cậu của em….
đang….
đang ở kia.” Ngón tay cậu bé chỉ về một người trung niên đang ngồi xổm ở bên đường ,vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại cách đó không xa.
Lời chưa nói hết, đầu bên kia đã vang lên giọng nói nam trầm thấp: “Hà Minh U?” Âm thanh hình như có hơi quen.
Lâm Sơ Diệp bất chấp, sốt ruột nói với đầu dây bên kia: “Xin chào, miệng vết thương của Hà Minh U bị nứt ra rồi bây giờ tôi đang đưa em ấy tới bệnh viện, phiền ngài qua đây một chuyến.”
Người ở đầu bên kia: “……..”
Hà Minh U cực kỳ sốt ruột, liều mình nhoài người ra cửa sổ vẫy vẫy tay với người kia.
Người kia cuối cùng cũng thấy được cậu bé, lập tức đứng lên đi qua đường..
Hà Minh U: “Cậu….
Cậu của em đến rồi…..”
Lâm Sơ Diệp nhìn người vừa tới, phát hiện khoảng cách giữa bọn họ hơi xa, đi tới đây cũng cần chút thời gian mà vết máu trên áo lông đang có dấu hiệu lan rộng ra hơn nữa, cô không dám trì hoãn thêm.
“Cô đưa em tới bệnh viện.” Cô nhẹ giọng trấn an, ngồi lên ghế lái.
Hà Minh U: “……..”
Sau đó trơ mắt nhìn Lâm Sơ Diệp lái xe đi.
Cậu bé quay đầu nhìn về phía người kia đang chuẩn bị lên xe đuổi theo.
Rất nhanh đã tới bệnh viện.
Lâm Sơ Diệp dừng xe, xuống xe liền ôm Hà Minh U tới phòng cấp cứu.
Hà Minh U một tay ôm bụng, một tay bám chặt ghế dựa không chịu xuống xe, lắp bắp nói: “Em….
Em không muốn đi bệnh viện, em sợ tiêm…..”
Sau đó nhìn thấy người đàn ông kia đã đuổi kịp, cao giọng gọi: “Cậu…..
Cậu.”
Một chiếc xe màu đen có rèm che dừng ngay bên cạnh.
Người đàn ông trong xe bình tĩnh, thản nhiên nhìn cậu bé.
Sắc mặt Hà Minh U liền trắng bệch, tay đang nắm tay vịn dần dần thả lỏng.
Lâm Sơ Diệp từ lúc nghe cậu bé gọi cậu đã quay đầu nhìn, có chút sốt ruột nói: “Xin chào, anh là cậu của Hà Minh U phải không? Miệng vết thương của cậu bé bị nứt ra rồi nhưng không chịu đi tới gặp bác sĩ.”
Vừa mới quay đầu lại liền chạm mắt với người đàn ông cao lớn đang bước xuống xe.
Sau khi nhìn rõ người đàn ông kia, Lâm Sơ Diệp hơi giật mình.
Ôn Tịch Viễn cũng thấy cô, ánh mắt hơi dùng lại, sau đó bình tĩnh dời mắt từ người cô sang người Hà Minh U, đi tới phía bọn họ.
Hà Minh U cũng đã xuống xe, hai tay che bụng, nghiêm túc đứng bên cạnh Lâm Sơ Diệp, bộ dáng ngoan ngoãn, sau đó gọi Ôn Tịch Viễn một tiếng: “Cậu….
Cậu…..”
“……” Lâm Sơ Diệp có chút mơ hồ, nhìn về phía người đàn ông đã đi đến bên cạnh.
Người đàn ông trẻ tuổi ngượng ngùng cười, do dự nhìn về phía Hà Minh U.
Hà Minh U vẫn đang căng thẳng nhìn Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn di chuyển ánh mắt từ trên mặt xuống đến chỗ áo lông bị nhiễm máu, hơi nheo mắt, không nói câu nào liền vạch áo của cậu bé, lấy ra từ trong đó một bịch máu.
Lâm Sơ Diệp: “……”
Hà Minh U cố gắng nở nụ cười thật tươi nói: “Cháu….
Không cẩn thận….
Nên lỡ đục lỗ hơi to.”
Ôn Tịch Viễn liếc mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngượng ngùng: “Anh ta là ai?”
Hà Minh U: “Dạ… Là dùng tiền mời đến.”
Lâm Sơ Diệp: “……….”