Diệp Vân Chu bơ đẹp màn tính sổ của Mộ Lâm Giang, đi vài bước, vết thương trên đùi từ nhói đau dần trở nên mất cảm giác, không cảm nhận được lực giẫm trên đất. Y lảo đảo một cái, không thể không nắm chặt lấy tay áo Mộ Lâm Giang.
Hà Tự Phi nhặt kiếm trên đất, ngón tay vẫn còn run rẩy. Đoạn dùng sức siết chặt vỏ kiếm, giọng căng thẳng nói: “Bọn trộm cướp này phải làm thế nào?”
“Trong thời gian ngắn chúng sẽ không tỉnh lại, khi nào người dân xung quanh phát hiện thì báo quan là được rồi.” Diệp Vân Chu không kiên nhẫn, “Còn lề mề nữa thì ngươi cũng khỏi tỉnh luôn.”
Sắc mặt Hà Tự Phi lại xấu hơn một chút, giống như chim sợ cành cong. Từ lần trước suy sụp bất tỉnh trước mặt Mộ Lâm Giang gã đã gặp không biết bao nhiêu ác mộng, tỉnh dậy rồi còn ám ảnh mãi không thôi, đến giờ lòng gã vẫn còn sợ hãi. Gặp lại Mộ Lâm Giang, cảm giác vô cớ rằng toàn bộ cảm xúc đều trở thành khủng hoảng lại lần nữa dâng lên.
Gã vung kiếm vội vàng để lại một hàng chữ trên mặt đất cho Chấp Pháp đường, đầu không dám ngẩng xoay người nhìn chòng chọc góc áo Mộ Lâm Giang.
Diệp Vân Chu bật cười ác ôn, bình thường người khác càng khó chịu y càng vui vẻ, thế nào mà đang cười lại bị miệng vết thương rách cho phải “sh” một tiếng, uể oải nói: “Mộ cung chủ, làm tí việc tử tế, dịch chuyển thẳng về đi, chân trái ta không động đậy được nữa.”
Mộ Lâm Giang cau mày, đoán binh khí làm Diệp Vân Chu bị thương e rằng có độc. Hắn mở dù ra, dưới dù ngập lên một luồng khói tím, dùng tay trái rảnh rang vẫy vẫy: “Lại đây.”
Hà Tự Phi bất chấp tiến lên, bị Mộ Lâm Giang đặt tay lên vai, tức khắc áp lực như thể mang nặng nghìn cân, hoa mắt cái rơi vào trận pháp dịch chuyển, lần nữa mở mắt đã tới bên trong một đình viện xa lạ.
“Cứ tự nhiên.” Mộ Lâm Giang ngoảnh đầu, vô cùng tiếc nước bọt với Hà Tự Phi, cụp dù đỡ Diệp Vân Chu vào phòng chính.
Hà Tự Phi nhịn một hơi căng thẳng đến khi bóng dáng Mộ Lâm Giang biến mất khỏi tầm nhìn mới nhả ra, mồ hôi lạnh như mưa, tim đập liên hồi. Gã không dám thật sự tự nhiên bao nhiêu, nhìn trái ngó phải, không thể làm gì khác hơn là ngồi dưới mái hiên ấm a ấm ức run lập cập trong gió đêm.
Diệp Vân Chu được Mộ Lâm Giang nửa dìu nửa đẩy đặt lên mép giường. Y dùng đùi phải vẫn còn tri giác đá hắn, cười nói: “Mộ cung chủ u mê thật, ta mới không ở trước mắt thôi mà ngươi đã hoảng hốt lo sợ như thế?”
Mộ Lâm Giang không đáp, một tay chống cột giường, từ trên cao nhìn y chằm chặp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu bỗng thấy khung cảnh này khá giống lần đầu y gặp Mộ Lâm Giang, bèn không sợ chết trêu chọc: “Cười cái?”
Mộ Lâm Giang không cười, mà chỉ không vui không giận nghiêng mắt, sau đó xốc cổ áo y.
Trực giác Diệp Vân Chu bảo rằng tình hình không ổn, y thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Ta không cần trao đổi bất cứ lợi ích gì đã có thể mang Hà Tự Phi về, đây không phải chuyện đáng mừng ư? Nếu trên người Hà Tự Phi thực sự có Trường Sinh Hỏa, thì không phải chúng ta nợ ân tình mượn người của Tĩnh Vi môn, mà ngược lại Phù Tinh chân nhân mới nợ chúng ta ơn bảo hộ Hà Tự Phi. Để ngươi đi đàm, ngươi không những không chiếm được hời, có khi còn chịu thiệt ấy chứ.”
“Ta không quan tâm.” Mộ Lâm Giang hời hợt nói, tay hắn hơi dùng chút linh lực kéo xuống một cái, roẹt một tiếng xé ra một lỗ hổng, để lộ phần da nhợt nhạt với một miệng máu.
Diệp Vân Chu đang nghĩ cách dùng phong cách chiếm lợi được thì tuyệt đối không chịu thiệt trước giờ của mình để thuyết phục Mộ Lâm Giang, đột nhiên trước ngực lạnh thấu. Y ngẩn người, cúi đầu nhìn, vết thương do kiếm đã được cầm máu kia vẫn cứ đỏ chon chót, ngón tay Mộ Lâm Giang ấn trên miệng vết thương, cố ý ấn mạnh một chút, cơn đau sắc bén bất ngờ nổ bung.
“Mộ Lâm Giang!” Diệp Vân Chu phản ứng lại, giận cháy đuôi lông mày cầm chặt cổ tay hắn, cao giọng quát, “Tốt nhất ngươi nên giải thích ngay lập tức, không thì đừng trách ta bóp nát xương ngươi.”
“Đau không?” Mộ Lâm Giang nhăn mi lại dưới sức nắm càng ngày càng mạnh trên cổ tay, hỏi.
“Phí lời.” Ngữ khí Diệp Vân Chu không tốt.
“Châm của Y Vô Hoạn còn đau hơn thế.” Mộ Lâm Giang giật giật cánh tay, ý bảo Diệp Vân Chu buông mình ra, “Vì sao ta phải ở lại thành Lăng Nhai, nếu chỉ vì gia tăng phần thắng cho cuộc chiến tháo bỏ phong ấn Thường Hi, vậy ta có vô số cách đồng quy vu tận.”
Diệp Vân Chu nghe giọng điệu không nóng không lạnh của Mộ Lâm Giang, cơn giận nguôi hơn nửa, hậm hực buông lỏng tay ra.
“Diệp Vân Chu, ta hi vọng có thể cùng ngươi trải qua cuộc sống sau này, không chỉ hơn một tháng còn lại, mà là trăm năm, ngàn năm.” Mộ Lâm Giang nhắm mắt, thở một hơi thật dài, “Với cơ thể của mình ta còn có phần chắc ăn, nhưng không thể mỗi giờ mỗi khắc đều trông chừng ngươi được, ta không muốn để ngươi gặp nguy hiểm.”
“… Cho ngươi một của danh ngôn của chính ngươi, cơ thể là của ngươi, chữa bệnh cũng là chữa cho ngươi, không phải chữa cho ta.” Diệp Vân Chu bình thường đa phần sẽ mềm cứng không ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ ăn chút mềm, quay đầu rầu rĩ không vui, “Nể mặt ngươi coi như thành khẩn, tha thứ cho ngươi.”
“Nhưng ta còn chưa tha thứ cho ngươi.” Mộ Lâm Giang xoa cổ tay bị bóp ra cả vệt, “Xin lỗi ta, không thì ngươi cứ cà nhắc mà tìm Y Vô Hoạn trị thương đi.”
Diệp Vân Chu không cam lòng chịu thua như vậy. Y xốc vạt áo, vết thương ở phía trong đùi, vị trí có phần vừa nguy hiểm lại vừa bất tiện. Diệp Vân Chu hồi tưởng một lượt, song khi đó hình như chỉ biết hưng phấn, bây giờ đã quên bị thương thế nào.
“Thế cũng được, suy cho cùng Y Vô Hoạn cũng là dân chuyên.” Diệp Vân Chu chống mép giường ra chiều chuẩn bị đứng dậy, “Ta đến trước mặt hắn, cởi qu@n cho hắn chạm vào một tí, vết thương gì cũng sẽ tức khắc khỏi hẳn… À, Mộ cung chủ tuyệt đối đừng nghĩ lầm nhé, tuyệt đối đừng ghen, ta là người đàng hoàng, hành đắc chính tọa đắc đoan.”
Mí mắt Mộ Lâm Giang giật tằng tằng, chắn bên giường nghiến răng nói: “Ngươi không muốn nhận sai đến thế?”
“Ta không sai, việc gì phải nhận.” Diệp Vân Chu coi như chuyện đương nhiên, “Ngươi hiểu rõ thân thể của ngươi, ta cũng hiểu rõ năng lực của ta. Nếu gặp phải cường địch như Ưng Hiên Dương các thứ, ta dùng quyển trục dịch chuyển trở về là được, có lẽ thoạt trông có chút bất chấp hậu quả, nhưng thực chất mọi việc đều đã trong lòng bàn tay ta.”
“Hừ, rõ ràng là ngươi chạy theo lạc thú xúi giục người khác đi sai đường.” Mộ Lâm Giang cười gằn, “Không phải ai cũng sẽ mặc ngươi giật dây. Nếu ngươi không ghìm lại cái tính này, sớm muộn gì cũng có ngày ngựa mất cương.”
“Ta thừa nhận, ngươi nói rất đúng.” Diệp Vân Chu phóng khoáng tiếp thu, “Có điều rốt cuộc có phải đi sai đường hay không, ai dám khẳng định? Ta chẳng qua chỉ đưa ra lựa chọn, không phải ép gã chọn. Huống hồ người có ý chí kiên định như ngươi nói, ta đã lĩnh giáo, hơn nữa còn lật thuyền rồi.”
“Ai?” Mộ Lâm Giang theo phản xạ hỏi tới.
“Ngươi.” Diệp Vân Chu chớp mắt, liếc mắt đưa tình nói.
Mộ Lâm Giang im lặng một lát, tay phải chắp sau lưng lặng lẽ nắm chặt lại, ngoài mặt vẫn nghiêm nghị không dao động: “Đừng tưởng nịnh hót ta là chuyện này có thể trôi qua dễ dàng, thu lại điệu bộ vờ vịt của ngươi đi.”
“Vậy ta đi tìm Y Vô Hoạn đây.” Diệp Vân Chu đỡ chân trái đứng dậy, quyết đoán nói.
Mộ Lâm Giang chặn ngang ấn y về, tức nghiến răng nghiến lợi lại không làm gì được: “Được rồi, cố tìm điểm chung, gác lại bất đồng đi. Suy cho cùng ta cũng không dám đảm bảo rằng ta luôn luôn đúng, ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi. Ít nhất trong hơn một tháng còn lại này, đừng gây chuyện lớn gì cho ta.”
“Thế có phải nhanh không, lần sau ta nhất định sẽ thông báo trực tiếp với ngươi mới hành động.” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm nghiêng đầu, “Mộ tiên sinh, chân ta còn cứu chữa được không?”
Mộ Lâm Giang đã liệu trước rằng một toán sơn tặc Trúc Cơ sẽ chẳng có kịch độc gì mới dây dưa cả buổi với Diệp Vân Chu. Hắn ngồi xổm xuống, vừa cởi giày cho y vừa nói: “Không chữa được, chặt đi, để ngươi đỡ phải ra ngoài gây sự suốt ngày.”
“Mộ cung chủ này, ta khuyên ngươi nên nỗ lực làm việc mở mang đầu óc, đừng đặt trọng tâm lên tình cảm, nếu không hóa thành oán phu sẽ giảm cực kì mị lực của ngươi đấy.” Diệp Vân Chu quơ đùi phải, cợt nhả duỗi thẳng ngón chân giẫm lên đầu gối Mộ Lâm Giang.
“… Đừng nghịch.” Mộ Lâm Giang bắt lấy mắt cá chân y, kéo ống quần nói ngắn gọn, “Cởi hết.”
Diệp Vân Chu cúi đầu xé phần vải chỗ vết thương do kiếm kia. Vết cắt không sâu, chắc chỉ sượt qua một chút, nhưng xung quanh miệng vết thương nổi lên đường vân mạch màu đen, đúng là đã trúng độc.
“Ngươi cứ xem như thế đi.” Diệp Vân Chu quẳng xiêm y rách xuống đất, trần nửa người trên nói.
“Xấu hổ?” Mộ Lâm Giang nhếch khóe miệng.
“Sợ ngươi không nhịn được, đi lên con đường phạm tội.” Diệp Vân Chu ghé mắt nói.
Mộ Lâm Giang cười nhạo một tiếng, liếc nhìn cái quần kéo tới bắp đùi của y. Nơi quanh năm không bị ánh mặt trời chiếu đến nhẵn mịn như tuyết, lướt qua thắt lưng nhìn lên trên, vóc người gầy gò nhỏ yếu, bụng phẳng chỉ có một tầng cơ bắp nhìn không rõ lắm, vết thương đao kiếm trên cơ thể nom yếu ớt này không khác gì hành hạ, khiến người ta không đành lòng.
Hắn định trào phúng cơ thể be bé đáng thương này của Diệp Vân Chu, nhưng nâng cổ tay lên nhìn một chút, dấu tay vừa rồi đã bắt đầu xanh lên.
“Sức lực ngược lại rất lớn.” Mộ Lâm Giang oán thán một câu, kéo nốt nửa đoạn quần dưới vướng víu trên đùi Diệp Vân Chu xuống, bóp chặt đầu gối ép cong ra ngoài, rồi ấn lên bắp đùi y, mặt không biểu cảm sờ sờ làn da trơn nhẵn ấm áp.
Hai tay Diệp Vân Chu chống sau người, lấy đùi phải đạp hắn một cước, đá lên xương hông một cách dọa dẫm, lên tiếng nhắc nhở: “Việc nào ra việc đấy ha, chữa thương đừng lẫn lộn với quấy rối tình d*c.”
“Lấy dạ tiểu nhân đo bụng quân tử, đang kiểm tra phạm vi độc lan ra thôi.” Mộ Lâm Giang nhấc mí mắt, nửa thật nửa giả cười một âm mũi, khom lưng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng véo một cái trong đùi Diệp Vân Chu, chững chạc đàng hoàng hỏi: “Có cảm giác không? Ta dùng thêm chút lực nhé?”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu: “Ngươi cứ dùng đi, Mộ cung chủ, không lên được à.”
Mộ Lâm Giang nhướng mày nhọn, nắm không khí lấy ra một cây chủy thủ, so so trên vùng vân đen kia, rồi bất thình lình nở nụ cười, gắng sức nhẫn nhịn nói: “Nếu vết thương này dịch lên trên hai tấc, ngươi từ đây sẽ tuyệt hậu.”
Diệp Vân Chu ảo não đá hắn, cười ha hả hai tiếng: “Ra là ta sợ bóng sợ gió một hồi cuối cùng lại chẳng hư hại gì, chẳng lẽ Mộ cung chủ còn sinh được cho ta một tá con à.”
Mộ Lâm Giang: “…” Lỡ mồm lỡ mồm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Còn một tá, sao ngươi không dùng hòm mà đựng đi.” Mộ Lâm Giang đè đùi phải y lại, xoay ngược chủy thủ, “Đừng lộn xộn, cắt một đường nữa ép máu độc ra là được, không phải độc gì nghiêm trọng.”
Diệp Vân Chu rũ cẳng chân dưới giường, Mộ Lâm Giang hạ một dao, rồi xếp chồng ống quần rách lót trên giường, ấn xung quanh miệng vết thương. Máu đen đặc chảy theo đùi tẩm ướt vải, tim Diệp Vân Chu vô cớ thắt lại, cứ cảm giác nửa người dưới phát lạnh, chân đung đưa được còn chưa kịp di chuyển, Mộ Lâm Giang đã dứt khoát nhấc đầu gối đè lại cái chân không nghe lời kia.
“Làm gì đấy?” Diệp Vân Chu ngã về sau, thật sự không giữ được cân bằng, nằm vật xuống chăn, “Ta di chuyển đùi phải không ảnh hưởng chứ.”
Mộ Lâm Giang cúi người dùng tay kia chống bên vai Diệp Vân Chu, ngữ khí ôn hòa lời nói gay gắt: “Muốn thử tư thế này.”
Ngũ quan Diệp Vân Chu nhăn thành dáng chê: “Chỉ biết phô trương miệng lưỡi… Câu này ngươi thử dùng theo nghĩa khác xem?”
“Chỉ cần ngươi muốn, ta thì không thành vấn đề, việc này ta không ngại.” Mộ Lâm Giang nói nhẹ hều, tay ấn bắp đùi Diệp Vân Chu như ám chỉ chọc chọc lên trên.
Diệp Vân Chu nhất thời cạn lời, thậm chí còn rùng mình một cái, đột nhiên thấy hơi nóng, không khỏi tránh ánh mắt Mộ Lâm Giang. Tay đè trên đùi y của Mộ Lâm Giang cọ qua vùng da nhạy cảm, có hơi ngứa ngáy… Diệp Vân Chu thoáng chốc lại ngạc nhiên, tiếp đó vui vẻ nói: “Chân trái ta động đậy được rồi!”
“Không sao là tốt rồi.” Mộ Lâm Giang cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy rút một chiếc khăn tay lau vết máu đã dần chuyển đỏ trên đùi Diệp Vân Chu. Một ít đã nhuộm đỏ cái chăn hồng cánh sen dưới người y, hắn không dấu vết lui lại một bước nghía Diệp Vân Chu cuốn chăn lên cử động chân trái, đoạn mím môi, chậm chạp dời tầm nhìn, “Ta để hòm thuốc lại đây, còn lại ngươi tự xử lí đi, ta ra ngoài một lát.”
“Đi đâu?” Diệp Vân Chu nghiền ngẫm híp mắt, “Nghe giọng ngươi, ngươi đang không bình tĩnh.”
“Thì đi bình tĩnh.” Mộ Lâm Giang vuốt phẳng vạt áo, hất hàm ra ngoài cửa sổ tỏ ý, “Nghỉ sớm đi, nếu ngươi đã mang người về, ta cũng phải nói vài câu nên nói.”
“Thật tẻ nhạt.” Diệp Vân Chu chậc một tiếng, đứng dậy sang phòng tắm rửa mặt.
Hà Tự Phi vẫn còn ngồi dưới chân tường, trong phòng bày kết giới cách âm, gã chưa nghe thấy gì, vẫn chống cằm buồn hiu buồn hắt, mặt mũi sầu khổ.
Mộ Lâm Giang mở cửa đi ra, đến gần vài bước, khiến Hà Tự Phi cả kinh hấp tấp nhảy dựng lên, rồi lại nhanh chóng suy sụp xuống.
“Từ niên thiếu hăng hái đến khi thất bại hoàn toàn, quá trình này nhanh thật đấy.” Mộ Lâm Giang khoanh tay dựa tường, lạnh lẽo nói.
Hà Tự Phi không dám ngẩng đầu, ngập ngừng bác lại: “Ta không… Ta đã phản tỉnh.”
“Vậy thì nhìn ta nói chuyện.” Mộ Lâm Giang nói, “Ta sẽ không dùng Minh Đồng nhắm vào ngươi, bằng tu vi Kim Đan kì của ngươi, ngưng thần là có thể chống lại được ảnh hưởng.”
Hà Tự Phi chỉ riêng nghe Mộ Lâm Giang nói chuyện đã phải vận lên trăm phần trăm tinh thần mới không chạy mất dép. Gã nín lại câu từ chối từ nội tâm, con ngươi ngước dần lên trên, từ đai lưng tím vàng đan xen hoa lệ đến ngón tay thon dài đang không kiên nhẫn nhịp nhẹ trên cánh tay, rồi đến cổ áo nhét vài sợi tóc bên gáy. Gã hít thật sâu mấy lần, rồi bỗng ngẩng đầu, bấy giờ mới phát hiện Mộ Lâm Giang đang cười.
“Ngươi, ngươi đến cùng muốn làm gì?!” Hà Tự Phi khó hiểu không dứt, vừa sợ vừa giận, song cũng bất lực.
“Hừ, còn không dùng kính ngữ cơ à.” Mộ Lâm Giang thầm nghĩ coi như cũng có chút dũng khí, xứng đáng được nhắc nhở, “Phù Tinh chân nhân gặp ta cũng phải nhún nhường ba phần đấy.”
Hà Tự Phi chỉ nghĩ Mộ Lâm Giang đang cố ý tới khiêu khích khoe khoang chèn ép mình, phẫn nộ khóc ròng: “Gọi thế nào? Đạo lữ của Diệp công tử, phu quân của Diệp công tử, tình duyên vĩnh thế của Diệp công tử, người vận mệnh an bài cho Diệp công tử? Ngươi vừa lòng chưa!”
Mộ Lâm Giang: “…”
Diệp Vân Chu vừa tắm xong định mở cửa sổ hóng hớt: “…”
“Cũng không cần long trọng như thế, Mộ cung chủ là được, ta muốn cho ngươi một cơ hội.” Mộ Lâm Giang sờ cằm, ý tứ khó hiểu cười khẽ, “Trong vòng một khắc, ngươi ta đều không dùng linh lực, nếu ngươi có thể cắt được xiêm y của ta thì coi như ngươi thắng.”
“Ta thắng thì có tác dụng gì?” Hà Tự Phi không hề muốn tham dự.
Mộ Lâm Giang chắp tay đi về hướng đình viện, điềm tĩnh nói: “Chỉ một minh lộ cho ngươi.”
Hà Tự Phi nhặt kiếm trên đất, ngón tay vẫn còn run rẩy. Đoạn dùng sức siết chặt vỏ kiếm, giọng căng thẳng nói: “Bọn trộm cướp này phải làm thế nào?”
“Trong thời gian ngắn chúng sẽ không tỉnh lại, khi nào người dân xung quanh phát hiện thì báo quan là được rồi.” Diệp Vân Chu không kiên nhẫn, “Còn lề mề nữa thì ngươi cũng khỏi tỉnh luôn.”
Sắc mặt Hà Tự Phi lại xấu hơn một chút, giống như chim sợ cành cong. Từ lần trước suy sụp bất tỉnh trước mặt Mộ Lâm Giang gã đã gặp không biết bao nhiêu ác mộng, tỉnh dậy rồi còn ám ảnh mãi không thôi, đến giờ lòng gã vẫn còn sợ hãi. Gặp lại Mộ Lâm Giang, cảm giác vô cớ rằng toàn bộ cảm xúc đều trở thành khủng hoảng lại lần nữa dâng lên.
Gã vung kiếm vội vàng để lại một hàng chữ trên mặt đất cho Chấp Pháp đường, đầu không dám ngẩng xoay người nhìn chòng chọc góc áo Mộ Lâm Giang.
Diệp Vân Chu bật cười ác ôn, bình thường người khác càng khó chịu y càng vui vẻ, thế nào mà đang cười lại bị miệng vết thương rách cho phải “sh” một tiếng, uể oải nói: “Mộ cung chủ, làm tí việc tử tế, dịch chuyển thẳng về đi, chân trái ta không động đậy được nữa.”
Mộ Lâm Giang cau mày, đoán binh khí làm Diệp Vân Chu bị thương e rằng có độc. Hắn mở dù ra, dưới dù ngập lên một luồng khói tím, dùng tay trái rảnh rang vẫy vẫy: “Lại đây.”
Hà Tự Phi bất chấp tiến lên, bị Mộ Lâm Giang đặt tay lên vai, tức khắc áp lực như thể mang nặng nghìn cân, hoa mắt cái rơi vào trận pháp dịch chuyển, lần nữa mở mắt đã tới bên trong một đình viện xa lạ.
“Cứ tự nhiên.” Mộ Lâm Giang ngoảnh đầu, vô cùng tiếc nước bọt với Hà Tự Phi, cụp dù đỡ Diệp Vân Chu vào phòng chính.
Hà Tự Phi nhịn một hơi căng thẳng đến khi bóng dáng Mộ Lâm Giang biến mất khỏi tầm nhìn mới nhả ra, mồ hôi lạnh như mưa, tim đập liên hồi. Gã không dám thật sự tự nhiên bao nhiêu, nhìn trái ngó phải, không thể làm gì khác hơn là ngồi dưới mái hiên ấm a ấm ức run lập cập trong gió đêm.
Diệp Vân Chu được Mộ Lâm Giang nửa dìu nửa đẩy đặt lên mép giường. Y dùng đùi phải vẫn còn tri giác đá hắn, cười nói: “Mộ cung chủ u mê thật, ta mới không ở trước mắt thôi mà ngươi đã hoảng hốt lo sợ như thế?”
Mộ Lâm Giang không đáp, một tay chống cột giường, từ trên cao nhìn y chằm chặp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu bỗng thấy khung cảnh này khá giống lần đầu y gặp Mộ Lâm Giang, bèn không sợ chết trêu chọc: “Cười cái?”
Mộ Lâm Giang không cười, mà chỉ không vui không giận nghiêng mắt, sau đó xốc cổ áo y.
Trực giác Diệp Vân Chu bảo rằng tình hình không ổn, y thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Ta không cần trao đổi bất cứ lợi ích gì đã có thể mang Hà Tự Phi về, đây không phải chuyện đáng mừng ư? Nếu trên người Hà Tự Phi thực sự có Trường Sinh Hỏa, thì không phải chúng ta nợ ân tình mượn người của Tĩnh Vi môn, mà ngược lại Phù Tinh chân nhân mới nợ chúng ta ơn bảo hộ Hà Tự Phi. Để ngươi đi đàm, ngươi không những không chiếm được hời, có khi còn chịu thiệt ấy chứ.”
“Ta không quan tâm.” Mộ Lâm Giang hời hợt nói, tay hắn hơi dùng chút linh lực kéo xuống một cái, roẹt một tiếng xé ra một lỗ hổng, để lộ phần da nhợt nhạt với một miệng máu.
Diệp Vân Chu đang nghĩ cách dùng phong cách chiếm lợi được thì tuyệt đối không chịu thiệt trước giờ của mình để thuyết phục Mộ Lâm Giang, đột nhiên trước ngực lạnh thấu. Y ngẩn người, cúi đầu nhìn, vết thương do kiếm đã được cầm máu kia vẫn cứ đỏ chon chót, ngón tay Mộ Lâm Giang ấn trên miệng vết thương, cố ý ấn mạnh một chút, cơn đau sắc bén bất ngờ nổ bung.
“Mộ Lâm Giang!” Diệp Vân Chu phản ứng lại, giận cháy đuôi lông mày cầm chặt cổ tay hắn, cao giọng quát, “Tốt nhất ngươi nên giải thích ngay lập tức, không thì đừng trách ta bóp nát xương ngươi.”
“Đau không?” Mộ Lâm Giang nhăn mi lại dưới sức nắm càng ngày càng mạnh trên cổ tay, hỏi.
“Phí lời.” Ngữ khí Diệp Vân Chu không tốt.
“Châm của Y Vô Hoạn còn đau hơn thế.” Mộ Lâm Giang giật giật cánh tay, ý bảo Diệp Vân Chu buông mình ra, “Vì sao ta phải ở lại thành Lăng Nhai, nếu chỉ vì gia tăng phần thắng cho cuộc chiến tháo bỏ phong ấn Thường Hi, vậy ta có vô số cách đồng quy vu tận.”
Diệp Vân Chu nghe giọng điệu không nóng không lạnh của Mộ Lâm Giang, cơn giận nguôi hơn nửa, hậm hực buông lỏng tay ra.
“Diệp Vân Chu, ta hi vọng có thể cùng ngươi trải qua cuộc sống sau này, không chỉ hơn một tháng còn lại, mà là trăm năm, ngàn năm.” Mộ Lâm Giang nhắm mắt, thở một hơi thật dài, “Với cơ thể của mình ta còn có phần chắc ăn, nhưng không thể mỗi giờ mỗi khắc đều trông chừng ngươi được, ta không muốn để ngươi gặp nguy hiểm.”
“… Cho ngươi một của danh ngôn của chính ngươi, cơ thể là của ngươi, chữa bệnh cũng là chữa cho ngươi, không phải chữa cho ta.” Diệp Vân Chu bình thường đa phần sẽ mềm cứng không ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ ăn chút mềm, quay đầu rầu rĩ không vui, “Nể mặt ngươi coi như thành khẩn, tha thứ cho ngươi.”
“Nhưng ta còn chưa tha thứ cho ngươi.” Mộ Lâm Giang xoa cổ tay bị bóp ra cả vệt, “Xin lỗi ta, không thì ngươi cứ cà nhắc mà tìm Y Vô Hoạn trị thương đi.”
Diệp Vân Chu không cam lòng chịu thua như vậy. Y xốc vạt áo, vết thương ở phía trong đùi, vị trí có phần vừa nguy hiểm lại vừa bất tiện. Diệp Vân Chu hồi tưởng một lượt, song khi đó hình như chỉ biết hưng phấn, bây giờ đã quên bị thương thế nào.
“Thế cũng được, suy cho cùng Y Vô Hoạn cũng là dân chuyên.” Diệp Vân Chu chống mép giường ra chiều chuẩn bị đứng dậy, “Ta đến trước mặt hắn, cởi qu@n cho hắn chạm vào một tí, vết thương gì cũng sẽ tức khắc khỏi hẳn… À, Mộ cung chủ tuyệt đối đừng nghĩ lầm nhé, tuyệt đối đừng ghen, ta là người đàng hoàng, hành đắc chính tọa đắc đoan.”
Mí mắt Mộ Lâm Giang giật tằng tằng, chắn bên giường nghiến răng nói: “Ngươi không muốn nhận sai đến thế?”
“Ta không sai, việc gì phải nhận.” Diệp Vân Chu coi như chuyện đương nhiên, “Ngươi hiểu rõ thân thể của ngươi, ta cũng hiểu rõ năng lực của ta. Nếu gặp phải cường địch như Ưng Hiên Dương các thứ, ta dùng quyển trục dịch chuyển trở về là được, có lẽ thoạt trông có chút bất chấp hậu quả, nhưng thực chất mọi việc đều đã trong lòng bàn tay ta.”
“Hừ, rõ ràng là ngươi chạy theo lạc thú xúi giục người khác đi sai đường.” Mộ Lâm Giang cười gằn, “Không phải ai cũng sẽ mặc ngươi giật dây. Nếu ngươi không ghìm lại cái tính này, sớm muộn gì cũng có ngày ngựa mất cương.”
“Ta thừa nhận, ngươi nói rất đúng.” Diệp Vân Chu phóng khoáng tiếp thu, “Có điều rốt cuộc có phải đi sai đường hay không, ai dám khẳng định? Ta chẳng qua chỉ đưa ra lựa chọn, không phải ép gã chọn. Huống hồ người có ý chí kiên định như ngươi nói, ta đã lĩnh giáo, hơn nữa còn lật thuyền rồi.”
“Ai?” Mộ Lâm Giang theo phản xạ hỏi tới.
“Ngươi.” Diệp Vân Chu chớp mắt, liếc mắt đưa tình nói.
Mộ Lâm Giang im lặng một lát, tay phải chắp sau lưng lặng lẽ nắm chặt lại, ngoài mặt vẫn nghiêm nghị không dao động: “Đừng tưởng nịnh hót ta là chuyện này có thể trôi qua dễ dàng, thu lại điệu bộ vờ vịt của ngươi đi.”
“Vậy ta đi tìm Y Vô Hoạn đây.” Diệp Vân Chu đỡ chân trái đứng dậy, quyết đoán nói.
Mộ Lâm Giang chặn ngang ấn y về, tức nghiến răng nghiến lợi lại không làm gì được: “Được rồi, cố tìm điểm chung, gác lại bất đồng đi. Suy cho cùng ta cũng không dám đảm bảo rằng ta luôn luôn đúng, ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi. Ít nhất trong hơn một tháng còn lại này, đừng gây chuyện lớn gì cho ta.”
“Thế có phải nhanh không, lần sau ta nhất định sẽ thông báo trực tiếp với ngươi mới hành động.” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm nghiêng đầu, “Mộ tiên sinh, chân ta còn cứu chữa được không?”
Mộ Lâm Giang đã liệu trước rằng một toán sơn tặc Trúc Cơ sẽ chẳng có kịch độc gì mới dây dưa cả buổi với Diệp Vân Chu. Hắn ngồi xổm xuống, vừa cởi giày cho y vừa nói: “Không chữa được, chặt đi, để ngươi đỡ phải ra ngoài gây sự suốt ngày.”
“Mộ cung chủ này, ta khuyên ngươi nên nỗ lực làm việc mở mang đầu óc, đừng đặt trọng tâm lên tình cảm, nếu không hóa thành oán phu sẽ giảm cực kì mị lực của ngươi đấy.” Diệp Vân Chu quơ đùi phải, cợt nhả duỗi thẳng ngón chân giẫm lên đầu gối Mộ Lâm Giang.
“… Đừng nghịch.” Mộ Lâm Giang bắt lấy mắt cá chân y, kéo ống quần nói ngắn gọn, “Cởi hết.”
Diệp Vân Chu cúi đầu xé phần vải chỗ vết thương do kiếm kia. Vết cắt không sâu, chắc chỉ sượt qua một chút, nhưng xung quanh miệng vết thương nổi lên đường vân mạch màu đen, đúng là đã trúng độc.
“Ngươi cứ xem như thế đi.” Diệp Vân Chu quẳng xiêm y rách xuống đất, trần nửa người trên nói.
“Xấu hổ?” Mộ Lâm Giang nhếch khóe miệng.
“Sợ ngươi không nhịn được, đi lên con đường phạm tội.” Diệp Vân Chu ghé mắt nói.
Mộ Lâm Giang cười nhạo một tiếng, liếc nhìn cái quần kéo tới bắp đùi của y. Nơi quanh năm không bị ánh mặt trời chiếu đến nhẵn mịn như tuyết, lướt qua thắt lưng nhìn lên trên, vóc người gầy gò nhỏ yếu, bụng phẳng chỉ có một tầng cơ bắp nhìn không rõ lắm, vết thương đao kiếm trên cơ thể nom yếu ớt này không khác gì hành hạ, khiến người ta không đành lòng.
Hắn định trào phúng cơ thể be bé đáng thương này của Diệp Vân Chu, nhưng nâng cổ tay lên nhìn một chút, dấu tay vừa rồi đã bắt đầu xanh lên.
“Sức lực ngược lại rất lớn.” Mộ Lâm Giang oán thán một câu, kéo nốt nửa đoạn quần dưới vướng víu trên đùi Diệp Vân Chu xuống, bóp chặt đầu gối ép cong ra ngoài, rồi ấn lên bắp đùi y, mặt không biểu cảm sờ sờ làn da trơn nhẵn ấm áp.
Hai tay Diệp Vân Chu chống sau người, lấy đùi phải đạp hắn một cước, đá lên xương hông một cách dọa dẫm, lên tiếng nhắc nhở: “Việc nào ra việc đấy ha, chữa thương đừng lẫn lộn với quấy rối tình d*c.”
“Lấy dạ tiểu nhân đo bụng quân tử, đang kiểm tra phạm vi độc lan ra thôi.” Mộ Lâm Giang nhấc mí mắt, nửa thật nửa giả cười một âm mũi, khom lưng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng véo một cái trong đùi Diệp Vân Chu, chững chạc đàng hoàng hỏi: “Có cảm giác không? Ta dùng thêm chút lực nhé?”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu: “Ngươi cứ dùng đi, Mộ cung chủ, không lên được à.”
Mộ Lâm Giang nhướng mày nhọn, nắm không khí lấy ra một cây chủy thủ, so so trên vùng vân đen kia, rồi bất thình lình nở nụ cười, gắng sức nhẫn nhịn nói: “Nếu vết thương này dịch lên trên hai tấc, ngươi từ đây sẽ tuyệt hậu.”
Diệp Vân Chu ảo não đá hắn, cười ha hả hai tiếng: “Ra là ta sợ bóng sợ gió một hồi cuối cùng lại chẳng hư hại gì, chẳng lẽ Mộ cung chủ còn sinh được cho ta một tá con à.”
Mộ Lâm Giang: “…” Lỡ mồm lỡ mồm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Còn một tá, sao ngươi không dùng hòm mà đựng đi.” Mộ Lâm Giang đè đùi phải y lại, xoay ngược chủy thủ, “Đừng lộn xộn, cắt một đường nữa ép máu độc ra là được, không phải độc gì nghiêm trọng.”
Diệp Vân Chu rũ cẳng chân dưới giường, Mộ Lâm Giang hạ một dao, rồi xếp chồng ống quần rách lót trên giường, ấn xung quanh miệng vết thương. Máu đen đặc chảy theo đùi tẩm ướt vải, tim Diệp Vân Chu vô cớ thắt lại, cứ cảm giác nửa người dưới phát lạnh, chân đung đưa được còn chưa kịp di chuyển, Mộ Lâm Giang đã dứt khoát nhấc đầu gối đè lại cái chân không nghe lời kia.
“Làm gì đấy?” Diệp Vân Chu ngã về sau, thật sự không giữ được cân bằng, nằm vật xuống chăn, “Ta di chuyển đùi phải không ảnh hưởng chứ.”
Mộ Lâm Giang cúi người dùng tay kia chống bên vai Diệp Vân Chu, ngữ khí ôn hòa lời nói gay gắt: “Muốn thử tư thế này.”
Ngũ quan Diệp Vân Chu nhăn thành dáng chê: “Chỉ biết phô trương miệng lưỡi… Câu này ngươi thử dùng theo nghĩa khác xem?”
“Chỉ cần ngươi muốn, ta thì không thành vấn đề, việc này ta không ngại.” Mộ Lâm Giang nói nhẹ hều, tay ấn bắp đùi Diệp Vân Chu như ám chỉ chọc chọc lên trên.
Diệp Vân Chu nhất thời cạn lời, thậm chí còn rùng mình một cái, đột nhiên thấy hơi nóng, không khỏi tránh ánh mắt Mộ Lâm Giang. Tay đè trên đùi y của Mộ Lâm Giang cọ qua vùng da nhạy cảm, có hơi ngứa ngáy… Diệp Vân Chu thoáng chốc lại ngạc nhiên, tiếp đó vui vẻ nói: “Chân trái ta động đậy được rồi!”
“Không sao là tốt rồi.” Mộ Lâm Giang cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy rút một chiếc khăn tay lau vết máu đã dần chuyển đỏ trên đùi Diệp Vân Chu. Một ít đã nhuộm đỏ cái chăn hồng cánh sen dưới người y, hắn không dấu vết lui lại một bước nghía Diệp Vân Chu cuốn chăn lên cử động chân trái, đoạn mím môi, chậm chạp dời tầm nhìn, “Ta để hòm thuốc lại đây, còn lại ngươi tự xử lí đi, ta ra ngoài một lát.”
“Đi đâu?” Diệp Vân Chu nghiền ngẫm híp mắt, “Nghe giọng ngươi, ngươi đang không bình tĩnh.”
“Thì đi bình tĩnh.” Mộ Lâm Giang vuốt phẳng vạt áo, hất hàm ra ngoài cửa sổ tỏ ý, “Nghỉ sớm đi, nếu ngươi đã mang người về, ta cũng phải nói vài câu nên nói.”
“Thật tẻ nhạt.” Diệp Vân Chu chậc một tiếng, đứng dậy sang phòng tắm rửa mặt.
Hà Tự Phi vẫn còn ngồi dưới chân tường, trong phòng bày kết giới cách âm, gã chưa nghe thấy gì, vẫn chống cằm buồn hiu buồn hắt, mặt mũi sầu khổ.
Mộ Lâm Giang mở cửa đi ra, đến gần vài bước, khiến Hà Tự Phi cả kinh hấp tấp nhảy dựng lên, rồi lại nhanh chóng suy sụp xuống.
“Từ niên thiếu hăng hái đến khi thất bại hoàn toàn, quá trình này nhanh thật đấy.” Mộ Lâm Giang khoanh tay dựa tường, lạnh lẽo nói.
Hà Tự Phi không dám ngẩng đầu, ngập ngừng bác lại: “Ta không… Ta đã phản tỉnh.”
“Vậy thì nhìn ta nói chuyện.” Mộ Lâm Giang nói, “Ta sẽ không dùng Minh Đồng nhắm vào ngươi, bằng tu vi Kim Đan kì của ngươi, ngưng thần là có thể chống lại được ảnh hưởng.”
Hà Tự Phi chỉ riêng nghe Mộ Lâm Giang nói chuyện đã phải vận lên trăm phần trăm tinh thần mới không chạy mất dép. Gã nín lại câu từ chối từ nội tâm, con ngươi ngước dần lên trên, từ đai lưng tím vàng đan xen hoa lệ đến ngón tay thon dài đang không kiên nhẫn nhịp nhẹ trên cánh tay, rồi đến cổ áo nhét vài sợi tóc bên gáy. Gã hít thật sâu mấy lần, rồi bỗng ngẩng đầu, bấy giờ mới phát hiện Mộ Lâm Giang đang cười.
“Ngươi, ngươi đến cùng muốn làm gì?!” Hà Tự Phi khó hiểu không dứt, vừa sợ vừa giận, song cũng bất lực.
“Hừ, còn không dùng kính ngữ cơ à.” Mộ Lâm Giang thầm nghĩ coi như cũng có chút dũng khí, xứng đáng được nhắc nhở, “Phù Tinh chân nhân gặp ta cũng phải nhún nhường ba phần đấy.”
Hà Tự Phi chỉ nghĩ Mộ Lâm Giang đang cố ý tới khiêu khích khoe khoang chèn ép mình, phẫn nộ khóc ròng: “Gọi thế nào? Đạo lữ của Diệp công tử, phu quân của Diệp công tử, tình duyên vĩnh thế của Diệp công tử, người vận mệnh an bài cho Diệp công tử? Ngươi vừa lòng chưa!”
Mộ Lâm Giang: “…”
Diệp Vân Chu vừa tắm xong định mở cửa sổ hóng hớt: “…”
“Cũng không cần long trọng như thế, Mộ cung chủ là được, ta muốn cho ngươi một cơ hội.” Mộ Lâm Giang sờ cằm, ý tứ khó hiểu cười khẽ, “Trong vòng một khắc, ngươi ta đều không dùng linh lực, nếu ngươi có thể cắt được xiêm y của ta thì coi như ngươi thắng.”
“Ta thắng thì có tác dụng gì?” Hà Tự Phi không hề muốn tham dự.
Mộ Lâm Giang chắp tay đi về hướng đình viện, điềm tĩnh nói: “Chỉ một minh lộ cho ngươi.”
Danh sách chương