Ngân Hà nhanh chóng xuất hiện, nhìn sự mệt mỏi hiện trên khuôn mặt Bạch Tiên Tiên, cậu ta không khỏi có chút đau lòng.

Tự hỏi mấy ngày cậu ta không có ở đây ký chủ đã bị người ta đối xử như thế nào.
"Ta hiện tại đi điều tra, nương nương chờ một chút."
Trong phòng khắp nơi đều là camera giám sát, Bạch Tiên Tiên ậm ừ, chậm rãi bò lên giường nằm xuống.
Trong nửa phút Ngân Hà không xuất hiện, cô nhanh chóng cảm nhận hết tất cả những gì đã trải qua, trong lòng biết rằng Tịch Tử Phong hiện tại nên mang tin tức đến trước mặt Diệp Đình Thu, Bạch Tiên Tiên hoàn toàn yên tâm.
Nhưng ai biết được, sau khi Ngân Hà xuất hiện lần nữa, giọng điệu có chút rối rắm: "Độ hảo cảm.."
"Bao nhiêu?"
"Năm mươi, nương nương, độ hảo cảm của Diệp Đình Thu đối với ngài là năm mươi..."
Bạch Tiên Tiên sững sờ trong giây lát, cô lập tức nhận ra rằng, Tịch Tử Phong nhất định không mang tin tức đến cho Diệp Đình Thu.
Bằng không, tuyệt đối không chỉ có chút hảo cảm như vậy, ngay cả mức cơ bản cũng không đạt tới, đây chính là giẫm đạp lên tôn nghiêm và thủ đoạn của Yêu phi nương nương!
Nhưng không đợi cô mở lời, giọng nói của Ngân Hà đã trở nên nghiêm túc, cậu ta gọi Bạch Tiên Tiên là "ký chủ".
"Ký chủ, như ngày đầu tiên chúng ta đã nói qua, một nhiệm vụ chỉ có thể phán đoán ba lần độ hảo cảm, nếu như dự đoán thất bại, nhất định phải chịu sự trừng phạt."
Cảnh tượng trước mắt Bạch Tiên Tiên đột nhiên vỡ vụn biến mất, một giây sau, cô đứng trong một hệ thống không gian với trạng thái linh hồn.
Lúc này, giọng Ngân Hà lạnh mà không chút tạp chất: "Trừng phạt lần thứ nhất thất bại, điện giật."
Bạch Tiên Tiên nói: "Chờ đã, cảm xúc của con người có thể thực sự được tính bằng những con số sao? Có lẽ Diệp Đình Thu không nhạy cảm về tình cảm..."
Ngân Hà lạnh lùng nói: "Đừng bao giờ nghi ngờ về hệ thống."
Dứt lời, một cỗ cảm giác đau đớn mãnh liệt trong nháy mắt xuyên thấu linh hồn Bạch Tiên Tiên!

Bùm!
Trong cuộc đời cô chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy, thoáng chốc đại não trống rỗng, rầm rầm một tiếng té trên mặt đất, người cuộn thành con tôm không ngừng lắc lư trên mặt đất.
"Đau quá, đau quá....."
Sắc mặt Bạch Tiên Tiên vặn vẹo, không kìm chế được nước mắt, trong cổ họng tràn ra tiếng r3n rỉ run rẩy.
"Diệp! Tại sao Diệp Đình Thu không yêu tôi..."
"Tại sao anh ấy không yêu tôi...!Tại sao, tại sao lại làm cho tôi đau đớn như vậy...!Diệp Đình Thu! Diệp Đình Thu! "
Trong không gian tràn ngập thanh âm khổ của cô.

Sau khi tất cả kết thúc, cả người Bạch Tiên Tiên giống như được vớt lên khỏi mặt nước, cô thở hổn hển, đột nhiên hiểu được câu Cuộc đời con người không ngừng phạm sai lầm và sửa đổi.
Và cô tuyệt đối không muốn thất bại trong nhiệm vụ và trải qua nỗi thống khổ bị điện giật thêm một lần nào nữa.
Ngân Hà xuất hiện, giống như lần đầu tiên mặc bộ âu phục nhỏ, gương mặt shota tràn ngập vẻ tự trách, cậu ta chạy đến đỡ Bạch Tiên Tiên dậy.
"Nương nương, quản trị viên hệ thống sẽ xuất hiện lúc trừng phạt, giọng nói vừa rồi không phải là ta.

Xin lỗi, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngài bị trừng phạt.

"
Bạch Tiên Tiên đột nhiên hiểu rõ, khó trách vừa rồi nàng cảm thấy có chút kì quái, lập tức kìm chế tất thảy những cảm xúc vừa rồi xong, mới nói: "Chúng ta trở về đi."
Sau đó, cô ngửi thấy mùi tùng hương quen thuộc.

Hắn cũng đã trở lại.
Diệp Đình Thu ngồi bên giường, dịu dàng chăm chú nhìn thiếu nữ.
Bạch Tiên Tiên mở hai mắt ra, chỉ thấy một mảnh đen kịt, không khỏi sửng sốt: "Anh...!Trời tối rồi sao? "
Giọng nói của Diệp Đình Thu cực kỳ ôn nhu: "Tiên Tiên, trời tối rồi."
Bạch Tiên Tiên cảm thấy có chút kì lạ, Ngân Hà cẩn thận nói với cô: "Nương nương, không phải trời tối, là hắn, hắn làm ngài mù! "
Bạch Tiên Tiên: "....."
Diệp Đình Thu thật sự tặng cô một món quà thực sự bất ngờ!
Vừa giơ tay lên lại nghe thấy tiếng chuông leng keng, hóa ra Diệp Đình Thu không chỉ chọc mù mắt cô mà còn trói tay, chân cô bằng xích sắt.

Chiều dài xích sắt có thể tới tận phòng tắm, nhưng hoàn toàn nhốt cô trong căn phòng này.

———
"Anh, có phải em sẽ không thể nhìn thấy được nữa không?" Bạch Tiên Tiên ngây người hỏi.
Diệp Đình Thu nhẹ nhàng nói: "Không phải đâu, Tiên Tiên, chỉ là trời tối rồi."
"Em nhớ là trước khi chìm vào giấc ngủ thì trời mới là buổi sáng, mặt trời vẫn đang chiếu rọi ngoài cửa sổ.

Sao có thể tối nhanh như vậy?"
Diệp Đình Thu cười, không nói gì.

Sau đó, hắn giúp Bạch Tiên Tiên vén tóc bên tai, thân mật nói: "Coi như thực sự không thể nhìn thấy thì sao? Anh có thể lo cho em mọi thứ, em không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc, nhà ở hay phương tiện đi lại.

Thoải mái làm một người mù, điều đó không tốt hay sao?"
Bạch Tiên Tiên im lặng.
Trước đây cô chưa bao giờ trải qua một đêm với tâm trạng bối rối như vậy, tất cả mọi việc đều là Diệp Đình Thu làm giúp cô.
Ngay cả việc đi vệ sinh.

Càng không cần nhắc đến việc ăn cơm, Diệp Đình Thu còn cố ý chọc thìa vào cằm cô và đổ súp lên ngực cô.
Diệp Đình Thu nói rằng hắn sợ cô bị bỏng, nhưng vì có dây xích sắt nên không tiện cởi qu@n áo cô ra, hắn đành lấy kéo cắt áo cô thành từng mảnh.
Đường cong quyến rũ của cô gái nhỏ lộ ra, hắn giúp cô lau ngực, mỉm cười nói: "Tiên Tiên sao lại không chú ý như vậy chứ? Bị bỏng sẽ không tốt đâu, vẫn nên mời bác sĩ tới xem, nhưng anh lại không muốn những người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể em."
Bạch Tiên Tiên: "......"
Anh nghĩ một người mù thì chú ý kiểu gì?
Muốn ăn đậu hũ của cô thì cứ nói thẳng ra, đừng làm cô xấu hổ vì nghĩ ngợi lung tung.
Vào buổi tối, sau khi hai người trải qua một đêm mặn nồng, Diệp Đình Thu coi những gì đã xảy ra với Tịch Tử Phong ngày hôm nay như một trò đùa.

"Tiên Tiên, em nói có buồn cười không? Tịch Tử Phong vậy mà nói anh có thể không thích em, nhưng không được làm tổn thương em.

Tại sao anh lại không thể làm tổn thương em chứ?"
Diệp Đình Thu ôm lấy Bạch Tiên Tiên, chơi đùa với những đầu ngón tay mềm mại của cô: "Em là của anh, là vật sở hữu của anh, anh muốn làm gì thì làm."
Bạch Tiên Tiên đột nhiên bình tĩnh hỏi: "Anh, anh có thích em không?"
Diệp Đình Thu sững sờ, bỏ qua cơn đau nhói trong tim, thờ ơ nói: "Không thích, sau này không cần hỏi lại những loại câu hỏi này, anh không thể thích em gái của mình."

Bạch Tiên Tiên lâm vào trầm mặc, Diệp Đình Thu tự tưởng tượng về tương lai của chính mình sau này: "Sau này, anh sẽ kết hôn với một người phụ nữ khác, cô ấy sẽ sống ở đây, anh sẽ cho cô ấy tất cả mọi thứ, nhưng sẽ không bao giờ để cô ấy tiến vào căn phòng này.

Tiên Tiên, em hãy ngoan ngoãn ở lại đây, làm cấm chế suốt cuộc đời của anh.

"
Cái này có khác gì sủng vật đâu chứ?
Bạch Tiên Tiên chế nhạo trong lòng.

Cô nhẹ nhàng hỏi: "Anh, anh không thích em, vậy tại sao không buông tha cho em."
Đây là lần đầu tiên cô đưa ra một câu hỏi sắc bén như vậy trước mặt Diệp Đình Thu.
Diệp Đình Thu hôn nhẹ lên khóe môi cô: "Anh cũng không thích vấn đề này, sau này cũng không cần hỏi lại nữa."
Bạch Tiên Tiên gật đầu, biểu thị đã hiểu, cô nhẹ nhàng nói: "Từ nay trở đi, em sẽ không bao giờ hỏi nữa."
Cảm giác hoảng sợ đột nhiên chiếm lấy trái tim Diệp Đình Thu, nghe vậy, hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô gái nhỏ, cố gắng đọc được cảm xúc của cô lúc này, nhưng sau khi bắt gặp đôi mắt đẹp nhưng lại mờ mịt đó, hắn mới chợt nhớ ra.
Cô gái nhỏ đã bị chính hắn làm cho mù, đó còn là loại thuốc do tự tay hắn chế tạo.
Ngày hôm sau.
Sau khi Diệp Đình Thu rời đi, Bạch Tiên Tiên nắm lấy sợi dây xích trên người, cô cẩn thận đi lại quanh phòng.
Trước mắt cô tối đen như mực, không còn một chút ánh sáng nào nữa, vài lần cô suýt chút nữa đã đập đầu vào tường, may mắn có Ngân Hà đã kịp nhắc nhở cô.
Bạch Tiên Tiên chạm vào cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió từ bên ngoài tràn vào, cuốn bay mái tóc đen và váy của cô.
Cô dang hai tay ra đón ánh nắng, nhàn nhạt nói: "Ngân Hà, ta muốn biết vị trí của Tịch Tử Phong."
Đây đúng là cơ hội trời cho, Ngân Hà nói: "Thật trùng hợp, nương nương, Tịch Tử Phong đang đứng bên ngoài biệt thự.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện