"Tôi không......!không xứng đáng được yêu sao?"
Nhìn dòng tin nhắn Bạch Tiên Tiên gửi đến, khiến trái tim của Tịch Tử Phong đau nhói.
Cô gái mắc bệnh trầm cảm như một con búp bê mỏng manh, không phải cô không muốn kiên cường mà cô đang cố gắng trở nên dịu dàng, cố gắng để yêu thương thế giới này.
Trong bức ảnh đan xen giữa ánh sáng và bóng tối trông cô giống như một vị thiên sứ.
Nhưng sự thật cô không phải thiên sứ mà chỉ là một chú chim bị gãy cánh, luôn có người cố đánh cô trở lại vực sâu khi cô đang cố gắng để bay lên.
Nhưng người cô thích rất nghi ngờ và không tin tưởng cô, họ xem cô là đứa con gái của người tình nhân của cha mình, cái người mà cô ghét nhất.
Họ vốn dĩ không muốn dùng quyền lực của mình đi tra rõ rốt cuộc cô là ai và cô đã trải qua những gì.
Diệp Đình Thu, hắn chính là Diệp thiếu gia của thành phố A.
Nếu hắn thật sự để ý, thật sự yêu một người bằng cả trái tim.
Làm sao không cảm giác được sự khác thường của cô chứ.
Chóp mũi Tịch Tử Phong cay cay, vẻ mặt chán nản nhấn màn hình.
Tự Do Phong: "Tôi có thể giúp em."
Bạch nương nương: "......!Anh giúp tôi thế nào?"
Bạch Tiên Tiên cúi đầu nhìn tin nhắn trên màn hình, khóe miệng nở một nụ cười như có như không.
Bây giờ, cô chính là một người phụ nữ tồi tệ, lợi dụng người khác để hoàn thành mục đích của mình.
Xin lỗi nha Tịch Tử Phong, mọi người đều là vì sinh tồn.
Bạch Tiên Tiên nhấn vào màn hình, xóa hết từng tin nhắn của bọn họ.
Ngân Hà ở một bên nhìn, đột nhiên lên tiếng: "Nương nương, Diệp Đình Thu tới!"
Bạch Tiên Tiên nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Diệp Đình Thu đẩy cửa phòng tắm ra, trực tiếp đi chân trần tiến vào.
Trong tay hắn còn cầm một cái ipad, trên màn hình thế mà lại hiện ra hình ảnh phòng tắm.
Vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Tiên Tiên bị đóng băng trong bức ảnh.
Vào lúc cô không phát hiện, trong phòng tắm đã bị gắn camera.
Diệp Đình Thu bước đến trước mặt Bạch Tiên Tiên, mặt không biểu tình giật lấy điện thoại của cô.
Hắn nói: "Tiên Tiên, có phải em cảm thấy anh rất là dễ nói chuyện hay không?"
Diệp Đình Thu nhìn sang màn hình, đúng lúc nhìn thấy một tin nhắn vừa được gửi đến.
Tự Do Phong: "Em không cần lo lắng về vấn đề này, tôi nhất định sẽ giúp được em, em biết mà, tôi rất đáng tin cậy."
Rầm một tiếng, Diệp Đình Thu đã một tay ném điện thoại vào tường.
Hắn nhàn nhạt lên tiếng: "Khi nào mà tôi đã cho em ảo giác, khiến em lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn của tôi.
Cậu ta muốn giúp em, là muốn giúp em trốn khỏi Diệp gia à? Mới bị nhốt ba ngày em liền muốn chạy, nếu bị nhốt cả đời thì sao?"
Bạch Tiên Tiên cuống quýt tiến lên: "Anh ơi, không phải như vậy....."
"Chúng ta đã làm loại chuyện kia, em còn có mặt mũi gọi tôi như vậy, không cảm thấy em đang làm bẩn cái từ này à?"
Hắn cười lạnh nhặt điện thoại lên, mái tóc vàng nhạt dưới ánh đèn trông rất dữ tợn.
Màn hình vẫn còn lập lòe, thông báo người bạn tốt đang gửi đến ba tin nhắn mới.
Ting, ting, ting, phiền chết đi được!!
Hai mắt Diệp Đình Thu đỏ đỏ, thông báo vừa kêu lên, hắn liền ném ipad trong tay về phía điện thoại.
Trong phút chốc màn hình vỡ vụn, một mảnh nhỏ màn hình sượt qua mặt hắn rồi rơi xuống mặt đất.
Trên mặt bị rạch ra một vết máu, nhưng Diệp Đình Thu vốn dĩ không cảm thấy đau.
Cảm giác bị phản bội chiếm lấy lý trí của hắn, hắn ngày càng điên cuồng đấm vào điện thoại.
Bộ dáng hung ác như ở trước mắt chính là kẻ thù.
Điện thoại bị đập vỡ thành từng mảnh nhỏ, các mảnh kim loại trong màn hình lòi ra.
Màn hình lúc này hoàn toàn là một mảng đen.
Diệp Đình Thu lúc này mới tươi cười, ném những mảnh vỡ của màn hình điện thoại xuống mặt đất, tiến gần tới trước mặt cô gái đang đầy vẻ sợ hãi.
"Sợ rồi à?" Hắn mỉm cười.
"Em, không sợ!" Bạch Tiên Tiên cắn chặt răng, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.
Diệp Đình Thu trực tiếp nắm lấy cổ tay cô kéo người vào trong lòng ngực mình rồi vuốt v e khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì sợ hãi, giọng nói dịu dàng đến quỷ dị: "Tôi chính là người như vậy, đồ của tôi dù là ai cũng không được động vào, một chút cũng không được, nếu không chính là bị ô uế, muốn nó lại sạch sẽ, Tiên Tiên hiểu chứ?"
Anh trai đã hoàn toàn hắc hóa!
——
Bạch Tiên Tiên hiểu rõ, bản chất mà nói bọn họ là cùng một loại người, đều cực kỳ ghét bị phản bội.
Không đợi cô trả lời, Diệp Đình Thu đã kéo cổ tay cô ném vào trong bồn tắm, bồn tắm bằng sứ trắng khiến làn da của cô gái càng thêm trắng và mềm mại.
Khi bị va đập, cơ thể của cô liền cuộn tròn lại vì đau.
"Nếu bẩn thì cần phải rửa sạch." Trên khóe môi của Diệp Đình Thu nở một nụ cười dịu dàng, hắn cầm lấy vòi hoa sen, trực tiếp dội nước lạnh từ trên đỉnh đầu cô gái xuống.
Soạt!
Bộ đồ ngủ rộng rãi trên người Bạch Tiên Tiên bị ngâm trong nước lạnh dán chặt vào người cô, làm lộ ra đường cong quyến rũ.
Cô có mái tóc đen, làn da trắng như tuyết và cơ thể đầy đặn, giống như một thiên sứ không rành thế sự*.
*Không rành thế sự (不谙世事): Thành ngữ TQ, chỉ một người không hiểu biết về nhiều thứ khác nhau trong xã hội và thiếu kinh nghiệm xã hội.
Cách hơi nước nhìn lên sườn mặt lạnh như dao cắt của Diệp Đình Thu, Bạch Tiên Tiên bất giác lẩm bẩm: "Nếu bẩn thì phải rửa sạch, vậy linh hồn con người cũng có thể rửa sạch sao..."
Nguời đàn ông không trả lời cô, nước lạnh thấu xương nhanh chóng nhấn chìm cả người cô gái.
Nước lạnh hung hăng tràn vào mũi và miệng cô, và ngay khi cô sắp sặc nước, Diệp Đình Thu liền cúi xuống cắn đôi môi nhợt nhạt của cô, cướp đi hơi thở của cô.
Một cảm giác cận kề cái chết khống chế yết hầu của Bạch Tiên Tiên, hai tay cô không khỏi vùng vẫy ngọ nguậy trong vô thức.
Áo sơ mi của Diệp Đình Thu cũng ướt đẫm trong nước, thần sắc của hắn càng thêm điên cuồng, hắn không để ý đến cánh tay cô đang nắm lấy tay mình, đã thay thế bằng một sự an ủi nhẹ nhàng.
Ngay cả khi hắn bị tổn thương, cô gái cũng không nỡ làm tổn thương hắn, cô an ủi hắn như đang an ủi một con thú hung bạo.
Hô hấp của Bạch Tiên Tiên ngày càng kém, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, lúc này người đàn ông rốt cuộc cũng bố thí hơi thở, trong một hai phút mà như đang lang thang giữa thiên đường và địa ngục.
"Anh ơi, đừng làm như thế đuợc không, em thật sự rất sợ..." Giọng nói đứt quãng của cô gái vang lên.
"Không tốt."
Trái tim của Diệp Đình Thu cứng như sắt.
Ba ngày bắt chước này đều là trò đùa, để đối phó với một kẻ dối trá như Bạch Tiên Tiên thì phải nghiêm khắc tra tấn cô, như vậy thì cô mới chịu thừa nhận lỗi của mình.
Cô không phải vì tình thế bắt buộc mới nói thích hắn sao, vậy nên phải tiếp tục c**ng bức cô, cho đến khi việc này trở thành sự thật
Trong những câu nói thích, sẽ luôn có một câu là thật.
Khiến cô vui sướng về thể xác, thống khổ về tinh thần, để cô trải qua cảm giác đê mê mà hắn từng có.
Giam cầm cô, tra tấn cô...
Ngân Hà đột nhiên nói: "Nương nương, phải cẩn thận hắn."
Bạch Tiên Tiên rất thản nhiên: "Bổn cung không sợ hắn, bổn cung muốn giông tố trở nên mãnh liệt hơn, đạo lý đập đi xây lại*, ngươi hiểu không?"
*Phá rồi xây (破而后立): Tương tự đập đi xây lại, chỉ việc bứt phá gông cùm trước đó, bắt đầu từ cơ sở số 0, dùng kinh nghiệm đúc kết trước đó để đứng lên.
Ngân Hà lo Bạch Tiên Tiên sẽ tự sát ở đây, sau khi nghe điều này cậu ta cảm thấy có lý nên không nói gì cả.
Câu làm theo mệnh lệnh của Bạch Tiên Tiên, chặn kết nối của hai nguời mấy ngày sau đó.
Đêm hôm đó, Diệp Đình Thu đè Bạch Tiên Tiên vào trong bồn tắm, quần áo của bọn họ đều bị ngâm trong nước, hắn cười gượng gạo: "Em thích anh sao? Nếu em không nói chuyện, con chó bên ngoài nhất định sẽ chết, anh sẽ cho em ăn nó từng miếng một."
"Thích! Em thích anh!"
Đôi mắt của Bạch Tiên Tiên đỏ hoe, trong mắt cô có nỗi buồn và tình yêu của mình.
Diệp Đình Thu tàn nhẫn nói một câu: "Nhưng anh không thích em."
"Anh chỉ muốn ngủ với em."
"Không ngủ cũng phải ngủ, em có nghĩ vậy không?"
"Không, không." Bạch Tiên Tiên sợ hãi nắm lấy ống tay áo của hắn, khó khắn nói: "Chúng ta không phải lọai quan hệ như vậy...!Anh, anh cũng, anh cũng thích em mà!"
Kẻ dối trá, lại bắt đầu lừa gạt người khác.
Trong lòng Diệp Đình Thu như có lửa đốt, nhưng hắn không biết được cô gái đã phí bao nhiêu tâm sức, mới có thể nói ra một câu trọn vẹn.
Hắn dùng đầu ngón tay hắn nâng cằm Bạch Tiên Tiên lên, giọng điệu nhẹ nhàng như gió xuân: "Tiên Tiên, em nghĩ nhiều quá rồi, chúng ta chính là loại quan hệ này.
Thân thể mười tám tuổi của em đẹp đến mức đã có thể câu dẫn anh rồi."
—— Truyện chỉ up tại:
- Wattpad: @_thapbatsonyeu_
- Wordpress: https://thapbatsonyeu.wordpress.com
———
Tịch Tử Phong không biết tình cảnh hiện tại của Bạch Tiên Tiên.
Anh ta đành nhắn tin cho Bạch Tiên Tiên.
Tịch Tử Phong:【Tôi sẽ đưa tư liệu của em cho Diệp Đình Thu.
Nếu anh ta cũng yêu em, vậy anh ta hẳn sẽ thấy tự trách trước những gì mình đã làm rồi sau đó sẽ bồi thường cho em....!】
Tịch Tử Phong:【 Nếu anh ta không yêu em vậy tôi sẽ mang em đi.
】
Tịch Tử Phong:【 Em có nguyện ý đi cùng tôi không? 】
Một phút, hai phút, mười phút......
Bạch Tiên Tiên vẫn chưa đáp lại, Tịch Tử Phong nghĩ cô không muốn đi cùng anh ta, lại sợ hắn sẽ xấu hổ, nên mới không trả lời tin nhắn.
Suy nghĩ một hồi, Tịch Tử Phong lại nhắn tiếp.
Tự Do Phong:【 Hai người ở đâu, tôi sẽ mang theo tư liệu đi tìm Diệp Đình Thu ngay đây.
】
Cô ấy vẫn không đáp lại, giống như chưa đọc được tin nhắn vậy.
Giác quan thứ sáu làm Tịch Tử Phong cảm thấy bất an, nhưng Diệp gia ở thành phố A một tay che trời, sở hữu vô số bất động sản, chỗ ở của Diệp gia ngay cả thám tử nổi tiếng đều không tra được.
Lúc này linh quang chợt lóe, Tịch Tử Phong đột nhiên nhớ tới Bạch Tiên Tiên là học sinh chuyển trường, trường học hẳn là có địa chỉ của cô ấy.
Hôm sau, Tịch Tử Phong đi đến Đông Đại.
Khi anh ta còn đang bồi hồi đứng trước văn phòng giáo viên, một người phụ nữ quỷ dị mặt trắng bệch đột nhiên vỗ vai anh ta.
Tịch Tử Phong bị cô ta dọa cho nhảy dựng lên.
Đây rõ ràng là Vương Nhược Lan đã bị Diệp Đình Thu đuổi việc trước đó.
Vương Nhược Lan trên dưới đánh giá Tịch Tử Phong, trong lòng thầm khẳng định, sau đó sâu kín nói: "Anh tới tìm ai, không chừng tôi có thể giúp đó."
Ánh mắt Tịch Tử Phong sáng ngời: "Cô là giáo viên ở Đông Đại sao? Tôi đến tìm Bạch Tiên Tiên, không, tôi muốn biết địa chỉ của cô ấy."
Cũng đã qua bốn năm ngày kể từ khi Bạch Tiên Tiên nhảy lầu, Diệp Đình Thu vẫn như điên lao đầu vào công việc, hoàn toàn ném nhân vật nhỏ bé như Vương Nhược Lan ra sau đầu.
Nhưng mà Diệp Tường lại không quên, hắn ta mời luật sư đến nhà Vương Nhược Lan, muốn đưa cô ta lên hầu tòa.
Mấy ngày nay Vương Nhược Lan đã xin giúp đỡ từ tất cả những người quen của cô ta, nhưng ngay cả bạn bè thân thiết cùng cấp trên đều tránh cô ta như tránh ôn dịch.
Ngay khi Vương Nhược Lan bế tắc, cô ta gặp được Tịch Tử Phong
"Bạch Tiên Tiên......" Vương Nhược Lan lẩm bẩm cái tên này, không khỏi sờ đến vết thương còn chưa khỏi trên tay.
Mấy ngày nay, cô ta hằng đêm đều mơ thấy mình bị Diệp Đình Thu hành hạ, hắn dùng dao phẫu thuật cắt đến tận xương cánh tay của cô ta, dần dần cô ta đã không thể phân rõ đâu là thật đâu là giả nữa.
"Tôi biết địa chỉ của Bạch Tiên Tiên, nhưng tôi có một yêu cầu!"
Vương Nhược Lan giống như bị thần kinh bắt lấy tay Tịch Tử Phong, ánh mắt sáng lên: "Gần đây tôi dính vào một vụ kiện, tôi muốn anh giúp tôi thoát khỏi việc này.
Chỉ cần anh làm được tôi liền nói cho anh biết địa chỉ của cô ta."
Tịch Tử Phong nhíu mày, người phụ nữ này khẩu khí cũng thật lớn.
Khi anh ta xoay người rời đi, Vương Nhược Lan ở sau lưng hô to: "Chỉ có tôi! Toàn bộ Đông Đại cũng chỉ có tôi dám đối nghịch với Diệp gia để giúp anh tìm được Bạch Tiên Tiên!"
"Vì sao?" Tịch Tử Phong dừng bước chân.
Vương Nhược Lan cười điên dại: "Bởi vì tôi chính là bị Diệp gia thưa kiện."
"Cô có chắc sẽ giúp tôi không? Tôi có thể thấy khi nhắc tới Bạch Tiên Tiên, ánh mắt cô có vẻ không được vui vẻ lắm."
Vì để tăng độ tin cậy, Vương Nhược Lan liền nói liên tục một tràng dài: "Vậy anh mau giúp tôi thoát khỏi kiện tụng đi, Diệp Đình Thu là một kẻ bi3n thái, tôi bị như hiện tại cũng là do hắn ta mang đến.....!Anh xem vết thương trên cánh tay tôi đi! Chính là bị hắn rạch đó.....!Cái gì mà thái tử gia của thành phố A chứ, hắn ta rõ ràng là một tên ác ma bi3n thái đội lốt người."
———
Nhìn thấy Tịch Tử Phong vẫn do dự không thay đổi quyết định, Vương Nhược Lan trong lòng mang oán hận.
Thì ra tất cả đàn ông từ trước tới nay đều là người hèn nhát, ai cũng không dám đối đầu với Diệp Đình Thu!
Chờ khi tâm trạng ổn định, giọng điệu của Vương Nhược Lan dần trở nên mê hoặc.
"Tôi chỉ là muốn anh giúp tôi thoát khỏi vụ kiện này, cũng không phải bảo anh đi ăn cướp, vậy anh còn do dự cái gì? Nếu anh không làm được điều tôi muốn thì cô gái thuần khiết đáng yêu kia, nói không chừng sẽ không đợi được anh hùng đến cứu mình......"
"Cô ta nhất định sẽ bị Diệp Đình Thu tấn công.
Hắn chính là tên bi3n thái, quái vật trong thế giới này.
Hắn không có tình người, trong mắt hắn tất cả mọi người đều là con mồi..."
Tịch Tử Phong dần dần hạ quyết tâm, rồi bắt đầu dò hỏi Vương Nhược về vấn đề kiện tụng.
Tịch Tử Phong đưa ra quyết định cuối cùng, dứt khoát nói: "Trong vòng một tuần, tôi sẽ thay cô giải quyết vấn đề này! Một tuần sau, cô cùng tôi mang thứ đó tới Diệp gia!"
"Được!"
Trên thực tế Tịch Tử Phong ngay cả một tuần cũng không muốn chờ, nhưng anh ta là quân tử.
Lời hứa của quân tử rất đáng tin, nếu đã hứa, mặc kệ nói như thế nào cũng phải thực hiện được cho Vương Nhược Lan.
–
Mà bên kia, Diệp Đình Thu trang bị mấy chục cái camera trong phòng Bạch Tiên Tiên, mỗi một hành động của cô đều bị theo dõi khắp nơi.
Diệp Đình Thu phát hiện Bạch Tiên Tiên có một thói quen.
Soi gương.
Cô mỗi khi rảnh rỗi liền bắt đầu ôm tấm gương ngắm nhìn mình trong đó.
Trong gương, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, trong mắt mang theo vẻ u buồn vô hình, tựa như một bông hoa nhài trắng nở trên vách núi, nở rộ đẹp đẽ trong cô đơn.
Mỗi khi cô cầm lấy chiếc gương, trong lòng Diệp Đình Thu liền cảm thấy hoảng hốt, cảm giác cô cách hắn một khoảng rất xa, cảm giác không ai có thể chen vào không gian quanh cô.
Diệp Đình Thu trực tiếp đoạt lấy chiếc gương trong tay Bạch Tiên Tiên rồi đập vỡ nó.
Từ trong phòng cô đến bên ngoài ngoại trừ phòng tắm, không một nơi nào có gương nữa.
Không khí giữa hai người họ trở nên căng thẳng.
Trừ khi Diệp Đình Thu ép buộc cô thì cô cũng sẽ không hé nửa lời nói chuyện với hắn.
Tuy nhiên, Diệp Đình Thu có thể có cảm giác được ánh sáng rực rỡ trong mắt của cô gái vẫn chưa tắt.
Đặc biệt là thời điểm bọn họ vui sướng, mỗi âm tiết đằng sau nỗi đau của cô dường như đều là hạnh phúc.
Là một cô gái bị giam cầm, Bạch Tiên Tiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Chiếc gương yêu thích bị cướp đi, cô tựa như một cái xác không hồn, trầm mặc mà sống dưới ánh mắt của Diệp Đình Thu, bị hắn bắt ép ăn cơm, bị hắn buộc phải nói chuyện.
Cô hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng của nguyên chủ trước khi chết, yêu cũng không được mà chết cũng không xong, dần dần mất đi hy vọng sống.
Diệp Đình Thu giết cô, không phải là sự giải thoát cho cô sao?
Chỉ là, Bạch Tiên Tiên so với nguyên chủ thì có thêm một nhiệm vụ, đó là ngủ với Diệp Đình Thu.
Bạch Tiên Tiên ở một phương diện nào đó thực sự thích Diệp Đình Thu.
Hắn tuổi trẻ thân thể khỏe mạnh.
Bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tra tấn cô, nhưng Bạch Tiên Tiên lại cảm thấy đây chính là hạnh phúc mỗi ngày.
Mặc dù cô luôn tỏ ra rất im lặng.
"Tiên Tiên, anh nghe người hầu nói hôm nay em muốn ra ngoài?" Diệp Đình Thu mỗi ngày đều bận việc riêng, nhưng cũng không vì Bạch Tiên Tiên mà thay đổi cách làm việc và thói quen của mình.
Chẳng qua mỗi buổi tối từ bên ngoài trở về, hắn liền đi vào phòng cô, tiến vào phòng tắm ôm cô.
Bạch Tiên Tiên như cũ không nói gì, buổi sáng khi mở cửa phòng ra, cô chỉ là xuống dưới lầu đi dạo một chút, kết quả liền bị người hầu chắn cửa.
Một người khoẻ mạnh như vậy mà lại bị nhốt trong phòng, trong lòng sẽ xảy ra vấn đề! Cô hừ lạnh.
Diệp Đình Thu đem Bạch Tiên Tiên bỏ vào bồn tắm, hắn thích cảm giác ôm cô trong bồn tắm nhỏ hẹp, giống như trên thế giới chỉ có hai người bọn họ.
Hắn làm chủ mọi dây thần kinh của cô và có thể khiến cô thể hiện bất kỳ biểu cảm gì.
Điều này khiến hắn có cảm giác rất thành tựu, thậm chí còn vài lần lộ ra nụ cười thật lòng.
.