Trong một mảnh rừng rậm hoang vu trên đất nước Đại Việt, một cuộc chiến giữa hai kẻ mạnh đã nổ ra. Một bên là tu luyện giả của nhân loại, với lý tưởng bảo vệ lẽ phải, bảo vệ nhân loại mà chiến đấu. Và bên còn lại, chính là một con thụ yêu, chiến đấu vì những lý lẽ, tham vọng của bản thân. Bất kể là ai trong bọn họ, đều quyết tâm chiến đấu đến cùng, theo đuổi đến cùng những quan điểm của bản thân. Mà xung quanh khu vực họ chiến đấu, cảnh sắc sớm đã phải thay đổi vì sức mạnh của bọn họ.
Trong lòng Xương Cuồng lúc này đang bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa mang tên giận dữ. Tất cả kế hoạch mà hắn sắp đạt, những lý tưởng cao cả của bản thân, còn cả đội quân mà hắn tốn rất nhiều sức lực để gây dựng, không ngờ lúc này đều có nguy cơ đổ bể. Mà nguyên nhân lại xuất phát từ một nhóm những tu luyện giả nhân loại nhỏ bé. Đầu tiên là mấy tên tân thủ, không ngờ chỉ dựa vào chút sức mạnh nhỏ bé của bọn chúng lại có thể khiến cho kế hoạch của hắn phải dừng bước.
Vốn dĩ lũ nhân loại trong những thôn làng xung quanh đây sớm muộn đều sẽ trở thành thức ăn, công cụ của thụ yêu, chỉ cần hắn tiêu diệt toàn bộ những kẻ có khả năng chống cự, lũ người nhỏ bé kia làm sao còn có ý tưởng phản kháng trong đầu. Nào ngờ mấy tên tu luyện giả nhỏ bé này lại cứu thoát đám võ giả, hơn nữa còn mang đến niềm hy vọng cho đám dân làng.
Kế hoạch của hắn thay đổi, vốn tưởng sẽ vây giết thành công đám tu luyện giả, dập tắt hoàn toàn niềm hy vọng mới manh nha của lũ dân làng, thậm chí khiến bọn chúng càng chìm sâu hơn vào vực sâu tuyệt vọng. Thế nhưng, sự việc lại không đi theo mong muốn của hắn, lũ tân thủ nhỏ bé này vậy mà lại có thể phá vỡ vòng vây của thụ yêu, chạy thoát được ra bên ngoài. Và giờ lại còn xuất hiện cả một tên tu luyện giả cấp cao kia nữa, sức mạnh của hắn có lẽ cũng đã đạt đến tứ tượng cấp, thậm chí là lưỡng nghi cấp. Thụ yêu càng nghĩ càng thấy tức giận trong lòng. Hôm nay hắn đã bất kể mọi việc, chỉ muốn dốc toàn lực ra tiêu diệt những kẻ ngáng đường này.
Vứt bỏ hình dáng nhân loại, thụ yêu biến thân trở về nguyên dạng, tiện nghi vận dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân. Vốn hình dạng nhân loại của hắn đã đủ ghê tởm, không ngờ hình dạng nguyên bản của thụ yêu còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần. Thân thể hắn dường như phân thành hai phần đối lập, một bên là vẻ nguyên sơ, cổ kính của một gốc cổ thụ đã trải qua hàng vạn năm.
Mà bên kia lại mang một dáng vẻ tang thương, tiêu điều, xác xơ của một cái cây đã héo rũ, hơn nữa còn có vô số vết tích của sự phân hủy, cùng với đó là những loại dịch nhờn chảy ra từ những cái lỗ trên thân cây, khiến cho người ta nhìn vào càng thêm phần khiếp hãi. Mà tại vị trí đáng ra là khuôn mặt của thụ yêu, người ta lại chẳng tìm thấy chút dấu tích nào của một khuôn mặt, chỉ thấy những mảnh vụn gỗ, những cái bướu lồi lõm, cùng với lỗ chỗ những vết sâu mọt, trộn lẫn thành một đoàn, tạo nên một cái hình tượng có thể đem hù dọa bất cứ ai.
Thụ yêu gầm lên một tiếng thật lớn, tiếng gầm như của dã thú bị thương, lại như những tiếng ma sát của một đống gỗ vụn lởm chởm, còn có vài phần kẽo kẹt như tiếng của một cái cây sắp đổ. Theo sau tiếng gầm, trên thân thể thụ yêu, trên từng cái cành lá khẳng khiu, thậm chí trên cả những cái rễ cây đen xì thô to kia, từ tất cả mọi ngóc ngách nhanh chóng tràn ra một tầng dịch nhờn đen xì, mang theo mùi hôi thối khó ngửi, bao trùm toàn bộ lên phần thân thể héo rũa, mục ruỗng của hắn. Mà ở nửa còn lại của thân thể cũng có một lớp dịch thể xanh lục, thơm ngát, mê hoặc lòng người nhanh chóng bao phủ. Trên cùng một thân thể không ngờ lại xuất hiện hai trạng thái đối lập như vậy, có lẽ con thụ yêu này cũng sắp tu luyện thành cấp bậc lưỡng nghi rồi, chỉ tiếc là vẫn còn thiếu một chút.
Vũ Ngôn đang cưỡi gió bay lơ lửng trên không, nhìn thấy tình trạng biến hóa của con thụ yêu cũng khẽ cau mày lại. Hắn vốn là tu luyện giả cấp bậc lưỡng nghi, thậm chí còn tu luyện tại cấp bậc này một thời gian đã lâu, chỉ cần hiểu thấu đạo lý sẽ lập tức tiến lên cấp bậc tiếp theo. Chỉ có điều, thân thể nhân loại vốn yếu nhược, sức mạnh cũng không thể to lớn như lũ yêu quái, chỉ có thể thông qua chân hồn mà điều khiển các loại nguyên tố trong tự nhiên để chiến đấu, cho nên dù hắn hơn hẳn đối phương một cấp bậc nhưng cũng không dám cẩu thả, bằng không kẻ bị hủy diệt sẽ là hắn, và còn cả những đệ tử của hắn nữa.
Trong lòng Vũ Ngôn, trách nhiệm của một người sư phụ dâng cao, hắn quyết tâm bảo vệ cho những đệ tử của mình, mà việc này đồng nghĩa với đánh bại tên yêu quái trước mặt. Đã có suy nghĩ như vậy, Vũ Ngôn cũng không chậm trễ, hai tay phất lên không trung, hỏa nguyên tố nhanh chóng tụ tập lại tại thân thể con hỏa long, khiến cho vảy rồng càng sáng rực lên, mà những móng vuốt ngưng tụ từ lửa lúc này cũng càng đỏ rực, tràn đầy tính sát thương và bộc phá. Hỏa long uốn lượn trong không trung một vòng, cái đuôi mạnh mẽ quẫy, nhanh chóng đẩy cao tốc độ của bản thân. Tiếng xé gió rít lên trong không trung, mà thân thể hỏa long đã bay đến sát thụ yêu, móng vuốt sắc bén vung lên, để lại trong không trung năm ảnh lửa đỏ rực. Vốn mộc sinh hỏa, nếu như sử dụng hỏa nguyên tố để chiến đấu với lũ yêu quái mang trong mình thuộc tính mộc, sát thương của hỏa nguyên tố sẽ càng được đề cao, một chiêu móng vuốt này của hỏa long, nếu chạm vào thụ yêu có lẽ sẽ dễ dàng xé rách đối phương, để lại những vết thương rực cháy, thiêu đốt sinh mạng của kẻ địch.
“Keng….. choang…”
Một âm thanh kim loại va chạm vang lên. Không ngờ thụ yêu lại dám trực tiếp sử dụng cành lá để cản lại móng vuốt của hỏa long. Mà càng đáng ngạc nhiên hơn là thân thể thụ yêu lại không bị móng vuốt gây ra vết thương gì cả, có chăng chỉ là năm vết xước mờ nhạt trên thân cây. Tiếng cười điên cuồng của Xương Cuồng lúc này vang lên, như muốn xé rách màng nhĩ của tất cả mọi người:
“Khục khục khục, ngươi quả thật rất mạnh, hỏa long của ngươi cũng rất mạnh, nhưng đáng tiếc, thân thể của ta sớm đã tu luyện đến mức kháng lại được lửa, mà nếu nói về độ cứng thì chỉ một cái móng vuốt nho nhỏ kia tuyệt không thể để lại thương tích gì đáng kể. Chính vì thế, ngươi hãy chịu chết đi, khạch khạch khạch”
Tiếng cười của Xương Cuồng càng lúc càng điên cuồng, thật đúng với cái tên của hắn. Theo từng tiếng cười điên cuồng phát ra, thụ yêu cũng mạnh mẽ cắm từng cái rễ cây xuống mặt đất. Mặt đất ở chỗ bị cắm xuống vốn là một màu nâu vàng, không ngờ nhanh chóng biến thành đen xì, đất cũng trở nên mủn hơn, dần dần vỡ tan ra, tụt dần xuống dưới. Trên mặt đất, từng khe rãnh nhanh ngang dọc xuất hiện, mà từ những khe rãnh này, tám cái rễ cây thô to đen xì, so với lúc trước còn to hơn, nhanh chóng phá đất chui ra. Đám rễ cây này không nhằm vào Vũ Ngôn, mà trực tiếp hướng đến hỏa long trên không trung, quấn chặt nó lại.
Rễ cây theo sự điều động của Xương Cuồng, càng lúc càng xiết mạnh, dường như muốn bóp vỡ thân hình hỏa long. Hỏa nguyên tố vốn cuồng bạo, bùng nổ, thế nhưng cũng vì vậy mà kết cấu của chúng không bền vững, lúc này dù đã được ngưng tụ thành thân thể hỏa long, nhưng dưới sức ép mạnh mẽ của rễ cây cũng đã có xu hướng rạn nứt, sắp sửa đổ vỡ hoàn toàn. Vũ Ngôn nhìn thấy thế, cũng không có chút lo lắng, hai tay nhanh chóng hợp lại, biến đổi ra các loại hình thái khác nhau. Trong không trung, hỏa nguyên tố theo tay Vũ Ngôn biến đổi cũng càng lúc càng tụ tập nhiều hơn, nhanh chóng bổ xung vào thân thể hỏa long.
Hỏa long vốn đang có xu hướng bị những cái rễ cây của thụ yêu nghiền nát, ngay khi được tiếp thêm nguyên tố hỏa hệ ngay lập tức trở nên sinh động, mạnh mẽ vùng quẫy, sức mạnh cũng lớn hơn rất nhiều. Mà màu sắc trên thân thể hỏa long, màu sắc của ngọn lửa cũng từ từ thay đổi, vốn là màu đỏ rực quen thuộc, ngọn lửa nhanh chóng chuyển thành màu cam, rồi tiếp theo là màu vàng, lục, lam….. Theo màu sắc của ngọn lửa thay đổi, nhiệt độ tỏa ra cũng ngày càng mạnh mẽ, những rễ cây của Xương Cuồng quấn quanh thân hỏa long cũng có xu thế không chịu nổi nhiệt, lực lượng ngày càng yếu đi, vòng trói cũng ngày càng lới lỏng. Ngay khi hỏa long sắp giãy thoát ra khỏi trói buộc, tiếng cười của Xương Cuồng đột ngột vang lên.
“Khặc khặc, tên nhân loại kia, ngươi nghĩ ta sắp không chịu được ngọn lửa mà mi điều khiển sao. Vậy thì thành thật xin lỗi khi phải khiến ngươi thất vọng, nhưng ngọn lửa thế này còn yếu lắm. Giờ thì hãy chống mắt lên mà xem ta bóp nát con rồng lửa nho nhỏ mà mi ngưng tụ được này…. Gầm”
Theo một tiếng gầm vang của Xương Cuồng, những rễ cây đang cuốn trên thân thể hỏa long một lần nữa siết chặt lại, mà lực lượng so với lúc trước còn mạnh hơn gấp mấy lần. Hỏa long vừa mới rồi còn đang mạnh mẽ vùng vẫy, ngay lập tức bị khóa chặt cứng, muốn động đậy cũng khó. Vũ Ngôn hai đầu lông mày khẽ nhếch lên, thế nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vô cùng, không có chút nào ngạc nhiên:
“Ngươi đã muốn chơi với lửa, vậy để ta cho ngươi biết thế nào là uy lực của lửa.”
Đôi tay của Vũ Ngôn lại một lần nữa biến hóa, ngọn lửa trên thân thể hỏa long cũng nhanh chóng đổi màu, vốn đang là màu xanh lam, ngay lập tức biến thành màu tím, mà màu tím càng lúc càng đậm hơn. Ngọn lửa bùng phát lên, mạnh mẽ thiêu đốt trên thân thể hỏa long, thiêu đốt cả những cái rễ cây đang quấn chặt lấy thân rồng.
“Ngươi có thể kháng lửa sao, vậy giờ hãy cố mà kháng ngọn lửa này đi”
Trong lòng Xương Cuồng lúc này đang bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa mang tên giận dữ. Tất cả kế hoạch mà hắn sắp đạt, những lý tưởng cao cả của bản thân, còn cả đội quân mà hắn tốn rất nhiều sức lực để gây dựng, không ngờ lúc này đều có nguy cơ đổ bể. Mà nguyên nhân lại xuất phát từ một nhóm những tu luyện giả nhân loại nhỏ bé. Đầu tiên là mấy tên tân thủ, không ngờ chỉ dựa vào chút sức mạnh nhỏ bé của bọn chúng lại có thể khiến cho kế hoạch của hắn phải dừng bước.
Vốn dĩ lũ nhân loại trong những thôn làng xung quanh đây sớm muộn đều sẽ trở thành thức ăn, công cụ của thụ yêu, chỉ cần hắn tiêu diệt toàn bộ những kẻ có khả năng chống cự, lũ người nhỏ bé kia làm sao còn có ý tưởng phản kháng trong đầu. Nào ngờ mấy tên tu luyện giả nhỏ bé này lại cứu thoát đám võ giả, hơn nữa còn mang đến niềm hy vọng cho đám dân làng.
Kế hoạch của hắn thay đổi, vốn tưởng sẽ vây giết thành công đám tu luyện giả, dập tắt hoàn toàn niềm hy vọng mới manh nha của lũ dân làng, thậm chí khiến bọn chúng càng chìm sâu hơn vào vực sâu tuyệt vọng. Thế nhưng, sự việc lại không đi theo mong muốn của hắn, lũ tân thủ nhỏ bé này vậy mà lại có thể phá vỡ vòng vây của thụ yêu, chạy thoát được ra bên ngoài. Và giờ lại còn xuất hiện cả một tên tu luyện giả cấp cao kia nữa, sức mạnh của hắn có lẽ cũng đã đạt đến tứ tượng cấp, thậm chí là lưỡng nghi cấp. Thụ yêu càng nghĩ càng thấy tức giận trong lòng. Hôm nay hắn đã bất kể mọi việc, chỉ muốn dốc toàn lực ra tiêu diệt những kẻ ngáng đường này.
Vứt bỏ hình dáng nhân loại, thụ yêu biến thân trở về nguyên dạng, tiện nghi vận dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân. Vốn hình dạng nhân loại của hắn đã đủ ghê tởm, không ngờ hình dạng nguyên bản của thụ yêu còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần. Thân thể hắn dường như phân thành hai phần đối lập, một bên là vẻ nguyên sơ, cổ kính của một gốc cổ thụ đã trải qua hàng vạn năm.
Mà bên kia lại mang một dáng vẻ tang thương, tiêu điều, xác xơ của một cái cây đã héo rũ, hơn nữa còn có vô số vết tích của sự phân hủy, cùng với đó là những loại dịch nhờn chảy ra từ những cái lỗ trên thân cây, khiến cho người ta nhìn vào càng thêm phần khiếp hãi. Mà tại vị trí đáng ra là khuôn mặt của thụ yêu, người ta lại chẳng tìm thấy chút dấu tích nào của một khuôn mặt, chỉ thấy những mảnh vụn gỗ, những cái bướu lồi lõm, cùng với lỗ chỗ những vết sâu mọt, trộn lẫn thành một đoàn, tạo nên một cái hình tượng có thể đem hù dọa bất cứ ai.
Thụ yêu gầm lên một tiếng thật lớn, tiếng gầm như của dã thú bị thương, lại như những tiếng ma sát của một đống gỗ vụn lởm chởm, còn có vài phần kẽo kẹt như tiếng của một cái cây sắp đổ. Theo sau tiếng gầm, trên thân thể thụ yêu, trên từng cái cành lá khẳng khiu, thậm chí trên cả những cái rễ cây đen xì thô to kia, từ tất cả mọi ngóc ngách nhanh chóng tràn ra một tầng dịch nhờn đen xì, mang theo mùi hôi thối khó ngửi, bao trùm toàn bộ lên phần thân thể héo rũa, mục ruỗng của hắn. Mà ở nửa còn lại của thân thể cũng có một lớp dịch thể xanh lục, thơm ngát, mê hoặc lòng người nhanh chóng bao phủ. Trên cùng một thân thể không ngờ lại xuất hiện hai trạng thái đối lập như vậy, có lẽ con thụ yêu này cũng sắp tu luyện thành cấp bậc lưỡng nghi rồi, chỉ tiếc là vẫn còn thiếu một chút.
Vũ Ngôn đang cưỡi gió bay lơ lửng trên không, nhìn thấy tình trạng biến hóa của con thụ yêu cũng khẽ cau mày lại. Hắn vốn là tu luyện giả cấp bậc lưỡng nghi, thậm chí còn tu luyện tại cấp bậc này một thời gian đã lâu, chỉ cần hiểu thấu đạo lý sẽ lập tức tiến lên cấp bậc tiếp theo. Chỉ có điều, thân thể nhân loại vốn yếu nhược, sức mạnh cũng không thể to lớn như lũ yêu quái, chỉ có thể thông qua chân hồn mà điều khiển các loại nguyên tố trong tự nhiên để chiến đấu, cho nên dù hắn hơn hẳn đối phương một cấp bậc nhưng cũng không dám cẩu thả, bằng không kẻ bị hủy diệt sẽ là hắn, và còn cả những đệ tử của hắn nữa.
Trong lòng Vũ Ngôn, trách nhiệm của một người sư phụ dâng cao, hắn quyết tâm bảo vệ cho những đệ tử của mình, mà việc này đồng nghĩa với đánh bại tên yêu quái trước mặt. Đã có suy nghĩ như vậy, Vũ Ngôn cũng không chậm trễ, hai tay phất lên không trung, hỏa nguyên tố nhanh chóng tụ tập lại tại thân thể con hỏa long, khiến cho vảy rồng càng sáng rực lên, mà những móng vuốt ngưng tụ từ lửa lúc này cũng càng đỏ rực, tràn đầy tính sát thương và bộc phá. Hỏa long uốn lượn trong không trung một vòng, cái đuôi mạnh mẽ quẫy, nhanh chóng đẩy cao tốc độ của bản thân. Tiếng xé gió rít lên trong không trung, mà thân thể hỏa long đã bay đến sát thụ yêu, móng vuốt sắc bén vung lên, để lại trong không trung năm ảnh lửa đỏ rực. Vốn mộc sinh hỏa, nếu như sử dụng hỏa nguyên tố để chiến đấu với lũ yêu quái mang trong mình thuộc tính mộc, sát thương của hỏa nguyên tố sẽ càng được đề cao, một chiêu móng vuốt này của hỏa long, nếu chạm vào thụ yêu có lẽ sẽ dễ dàng xé rách đối phương, để lại những vết thương rực cháy, thiêu đốt sinh mạng của kẻ địch.
“Keng….. choang…”
Một âm thanh kim loại va chạm vang lên. Không ngờ thụ yêu lại dám trực tiếp sử dụng cành lá để cản lại móng vuốt của hỏa long. Mà càng đáng ngạc nhiên hơn là thân thể thụ yêu lại không bị móng vuốt gây ra vết thương gì cả, có chăng chỉ là năm vết xước mờ nhạt trên thân cây. Tiếng cười điên cuồng của Xương Cuồng lúc này vang lên, như muốn xé rách màng nhĩ của tất cả mọi người:
“Khục khục khục, ngươi quả thật rất mạnh, hỏa long của ngươi cũng rất mạnh, nhưng đáng tiếc, thân thể của ta sớm đã tu luyện đến mức kháng lại được lửa, mà nếu nói về độ cứng thì chỉ một cái móng vuốt nho nhỏ kia tuyệt không thể để lại thương tích gì đáng kể. Chính vì thế, ngươi hãy chịu chết đi, khạch khạch khạch”
Tiếng cười của Xương Cuồng càng lúc càng điên cuồng, thật đúng với cái tên của hắn. Theo từng tiếng cười điên cuồng phát ra, thụ yêu cũng mạnh mẽ cắm từng cái rễ cây xuống mặt đất. Mặt đất ở chỗ bị cắm xuống vốn là một màu nâu vàng, không ngờ nhanh chóng biến thành đen xì, đất cũng trở nên mủn hơn, dần dần vỡ tan ra, tụt dần xuống dưới. Trên mặt đất, từng khe rãnh nhanh ngang dọc xuất hiện, mà từ những khe rãnh này, tám cái rễ cây thô to đen xì, so với lúc trước còn to hơn, nhanh chóng phá đất chui ra. Đám rễ cây này không nhằm vào Vũ Ngôn, mà trực tiếp hướng đến hỏa long trên không trung, quấn chặt nó lại.
Rễ cây theo sự điều động của Xương Cuồng, càng lúc càng xiết mạnh, dường như muốn bóp vỡ thân hình hỏa long. Hỏa nguyên tố vốn cuồng bạo, bùng nổ, thế nhưng cũng vì vậy mà kết cấu của chúng không bền vững, lúc này dù đã được ngưng tụ thành thân thể hỏa long, nhưng dưới sức ép mạnh mẽ của rễ cây cũng đã có xu hướng rạn nứt, sắp sửa đổ vỡ hoàn toàn. Vũ Ngôn nhìn thấy thế, cũng không có chút lo lắng, hai tay nhanh chóng hợp lại, biến đổi ra các loại hình thái khác nhau. Trong không trung, hỏa nguyên tố theo tay Vũ Ngôn biến đổi cũng càng lúc càng tụ tập nhiều hơn, nhanh chóng bổ xung vào thân thể hỏa long.
Hỏa long vốn đang có xu hướng bị những cái rễ cây của thụ yêu nghiền nát, ngay khi được tiếp thêm nguyên tố hỏa hệ ngay lập tức trở nên sinh động, mạnh mẽ vùng quẫy, sức mạnh cũng lớn hơn rất nhiều. Mà màu sắc trên thân thể hỏa long, màu sắc của ngọn lửa cũng từ từ thay đổi, vốn là màu đỏ rực quen thuộc, ngọn lửa nhanh chóng chuyển thành màu cam, rồi tiếp theo là màu vàng, lục, lam….. Theo màu sắc của ngọn lửa thay đổi, nhiệt độ tỏa ra cũng ngày càng mạnh mẽ, những rễ cây của Xương Cuồng quấn quanh thân hỏa long cũng có xu thế không chịu nổi nhiệt, lực lượng ngày càng yếu đi, vòng trói cũng ngày càng lới lỏng. Ngay khi hỏa long sắp giãy thoát ra khỏi trói buộc, tiếng cười của Xương Cuồng đột ngột vang lên.
“Khặc khặc, tên nhân loại kia, ngươi nghĩ ta sắp không chịu được ngọn lửa mà mi điều khiển sao. Vậy thì thành thật xin lỗi khi phải khiến ngươi thất vọng, nhưng ngọn lửa thế này còn yếu lắm. Giờ thì hãy chống mắt lên mà xem ta bóp nát con rồng lửa nho nhỏ mà mi ngưng tụ được này…. Gầm”
Theo một tiếng gầm vang của Xương Cuồng, những rễ cây đang cuốn trên thân thể hỏa long một lần nữa siết chặt lại, mà lực lượng so với lúc trước còn mạnh hơn gấp mấy lần. Hỏa long vừa mới rồi còn đang mạnh mẽ vùng vẫy, ngay lập tức bị khóa chặt cứng, muốn động đậy cũng khó. Vũ Ngôn hai đầu lông mày khẽ nhếch lên, thế nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vô cùng, không có chút nào ngạc nhiên:
“Ngươi đã muốn chơi với lửa, vậy để ta cho ngươi biết thế nào là uy lực của lửa.”
Đôi tay của Vũ Ngôn lại một lần nữa biến hóa, ngọn lửa trên thân thể hỏa long cũng nhanh chóng đổi màu, vốn đang là màu xanh lam, ngay lập tức biến thành màu tím, mà màu tím càng lúc càng đậm hơn. Ngọn lửa bùng phát lên, mạnh mẽ thiêu đốt trên thân thể hỏa long, thiêu đốt cả những cái rễ cây đang quấn chặt lấy thân rồng.
“Ngươi có thể kháng lửa sao, vậy giờ hãy cố mà kháng ngọn lửa này đi”
Danh sách chương