Những ngày cuối năm trôi qua thật nhanh, giống như ngay cả thời gian cũng hào hứng muốn đón năm mới. Trên khắp đất nước Đại Việt, nhà đều vội vàng dọn dẹp, tất bật chuẩn bị cho dịp tết cổ truyền hàng năm. Nhìn khắp các thôn xóm, nơi nào bầu không khí cũng vô cùng rộn ràng, người lớn cố gắng hoàn tất những công việc của năm cũ để chào đón một năm mới vui vẻ, trẻ em thì đứa nào cũng háo hức phụ giúp ông bà cha mẹ, hy vọng năm mới nhanh qua để được nhận những phong bao lì xì đỏ thắm, được diện những bộ quần áo mới xúng xính, được ăn những món quà vặt chỉ có đặc biệt trong ngày Tết như bánh trưng, bành dày, mứt trái cây…… Có thể nói, cả đất nước Đại Việt đều được mang một bầu không khí náo nhiệt chỉ dịp cuối năm mới có.
Tại thôn làng Vĩnh Thái, bầu không khí chuẩn bị đón Tết cũng vô cùng tất bật, nơi nơi đều thấy được những gương mặt tươi cười của dân làng hy vọng vào một năm mới an lành hạnh phúc. Tại nhà họ Nguyễn, mọi người cũng rộn ràng chuẩn bị cho năm mới sắp đến. Những căn phòng đều được quét dọn sạch sẽ một lượt, trên các cánh cửa đều có dán những hình giấy màu đỏ, hoặc treo các câu đối hay mừng năm mới. Việc xin câu đối tết này cũng không phải tùy tiện, mỗi người muốn xin câu đối đều phải đến tận nhà thầy đồ, biếu lễ cho thầy để xin câu đối về treo trong mấy ngày tết. Đây vốn là một tập tục truyền lưu từ xa xưa của nhân loại trên Hồng Bàng đại lục, bởi chữ viết chính là tri thức, là nguồn gốc cho sự phát triển mạnh mẽ như hiện giờ của loài người, xin chữ về nhà đón tết, không chỉ là xin kiến thức cho con cháu, mà còn hy vọng những câu đối này sẽ xua đuổi tà mà, đem lại bình an cả năm cho gia đình. Cũng chính vì lí do này, nên cứ mỗi dịp cuối năm, nhà của các thầy đồ đều sẽ đông nghịt người đến xin chữ. Ở làng Vĩnh Thái, chỉ có một thầy đồ duy nhất là Vũ Ngôn, vì vậy nên mỗi dịp cuối năm như thế này, hắn đều phải bận rộn vô cùng, không chỉ chuẩn bị việc trong nhà, còn phải giúp đỡ bà con trong làng viết chữ mừng năm mới. Tuy rằng có chút vất vả, nhưng cả năm mới có một dịp như vậy, hơn nữa bà con cũng rất nhiệt tình, lại rất kính yêu thầy đồ, cho nên Vũ Ngôn cũng cố hết sức để giúp đỡ cho mọi người. Cũng may, từ ngày thu Nguyễn Phong làm đệ tử, công việc viết chữ này Vũ Ngôn cũng có thể chuyển bớt phần nào cho đệ tử, thế nên một phần lớn câu đối và chữ treo chúc tết trong làng hiện nay đều là do Nguyễn Phong viết, bao gồm cả những câu đối treo tại nhà hắn. Nhà họ Nguyễn trong dịp đón tết này, không chỉ có phòng ở được trang trí cẩn thận, ngay cả vườn cây cũng được cắt tỉa gọn gàng lại một lần. Nguyễn Bảo với vai trò là trưởng làng, mỗi dịp tất niên đều sẽ đứng ra chủ trì một bữa liên hoàn của cả làng, và địa điểm được chọn thường là tại trong khu vườn nhà họ Nguyễn, chính vì vậy nên cứ mỗi dịp cuối năm khu vườn lại được chăm sóc cẩn thận. Mặc dù đã sống ở thế giới này mười bảy năm, cũng đã trải qua mười bảy cái tết, nhưng cứ mỗi dịp đón tết như thế này, nhìn những tập tục quen thuộc giống như ở trên địa cầu, Nguyễn Phong lại một lần nữa nhớ đến quê hương, nhớ đến đất nước Việt Nam thân thuộc. Chỉ là tâm tình của Nguyễn Phong lần này, đã xảy ra biến hóa rất lớn so với những năm trước, bởi vì Nguyễn Phong lúc này đã chân chính hòa mình vào với gia đình họ Nguyễn, hòa nhập với thế giới mới này, cho nên cảm giác nhớ nhung về quê hương kia, đã không còn mang theo một nỗi u buồn như những năm trước mà chỉ càng khiến Nguyễn Phong có thêm động lực để tu luyện.
Đêm giao thừa, ánh lửa thắp nên từ từng nhà đều sáng rõ vô cùng, giống như là mọi người đều cố gắng xua đi cái u ám của năm cũ, trông chờ một năm mới tươi sáng và tốt đẹp hơn. Trong không khí rạo rực sắp bước qua một năm, từng đoàn người dân làng nối nhau đi đến đình làng, vừa là để bái lạy thành hoàng thổ địa đã bảo hộ cả làng yên ổn suốt năm qua, lại cũng là đi hái lộc đầu năm, rước về nhà những điều may mắn. Từng cành lộc non đã được chuẩn bị sẵn rất nhanh được phân phát hết cho người dân trong làng, mỗi người trên mặt đều mang vẻ vui tươi, rước lộc về xông nhà, đem đến luồng không khí tươi mới, hòa hợp cho căn nhà trong đầu năm mới, hy vọng vào một năm hòa thuận ấm no, sung túc hạnh phúc.
Ba ngày tết qua đi nhanh chóng, mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ mồng ba tết thầy. Nguyễn Phong trong mỗi ngày này đều thực hiện đầy đủ những phong tục đầu năm, bao gồm cả xuất hành đầu năm, lễ đình đón lộc, lại đi thăm họ hàng hai bên nội ngoại, đến thăm sư phụ Vũ Ngôn. Mãi cho đến tận mồng bốn tết, hắn mới có thời gian rảnh rỗi để đi chơi tết. Thực ra mà nói, cũng phải đến mồng bốn tết, các trò chơi mới bắt đầu nhộn nhịp. Từ sáng sớm ngày này, dân làng đã rủ nhau tụ tập, hình thành nên một phiên chợ đầu năm, cũng là chỗ vui chơi chính của mọi người trong dịp năm mới. Trong phiên chợ này, đa số bày bán là một số loại đặc sản chỉ có trong ngày tết, cũng như các loại trò chơi đặc biệt như rồng rắn lên mây, đập niêu đất, thi nhảy dây, đánh đu, cờ người……. Nguyễn Phong vốn cũng tranh thủ vào ngày này, bày ra một cái quầy nho nhỏ, giúp mọi người viết vài chữ thư pháp đầu năm, đem đến lộc xuân cho mọi người. Sở dĩ gọi là giúp, bởi Nguyễn Phong vốn từ trước tới giờ đối với thư pháp luôn có một tâm thái kính trọng đặc biệt, dù đã trải qua hai kiếp nhưng tâm tính này của hắn không hề thay đổi, hắn thà cho không chữ, tặng chữ cho những người quen biết chứ không chịu đem chữ của mình đi bán, vì việc buôn bán này theo hắn chính là hạ thấp giá trị của thư pháp. Chỉ có điều, dự định trong ngày hôm nay của Nguyễn Phong rất nhanh đã thay đổi, bởi vì Tiểu Yến đã sớm đến rủ hắn đi chơi. Xếp lại cái quầy chữ của mình, Nguyễn Phong cùng Tiểu Yến rất nhanh đã hòa vào dòng người đi thăm thú trong chợ. Thi thoảng có lúc đi ngang qua một quầy hàng đồ chơi nào đó, Tiểu Yến lại vui vẻ tiến vào xem, bước chân linh động như một chú chim nhỏ vui mừng bay múa buổi sớm mai vậy. Nguyễn Phong đi theo cạnh nàng, cũng không có chút cảm giác nào khó chịu hay phiền hà, chỉ cảm thấy rất vui vẻ và thanh thản. Nếu như ngày nào cũng có thể đi dạo cùng người mình quý mến, cùng nhau đi đến tận cuối cuộc đời thì thật là một niềm hạnh phúc biết bao. Bàn tay của Nguyễn Phong chẳng biết từ bao giờ đã nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Tiểu Yến, chắc chắn mà lại nâng niu vô cùng. Lần đầu tiên hai người nắm tay nhau, là khi Nguyễn Phong chỉ mới năm tuổi. Trải qua mười hai năm cho đến tận bây giờ, đây mới là lần thứ hai Nguyễn Phong nắm lấy đôi tay của Tiểu Yến, nhưng không phải là nắm một cách vô ý thức như lúc trước, mà là hoàn toàn chủ động, giống như muốn biểu hiện tình cảm của mình một cách chân thành nhất vậy. Tiểu Yến được Nguyễn Phong nắm tay, cũng không có giãy ra, bàn tay nhỏ bé của nàng nhu thuận nắm chặt lấy bàn tay của Nguyễn Phong, gắn kết bền vững như tình cảm mà nàng dành cho Nguyễn Phong bao nhiêu năm nay. Khuôn mặt Tiểu Yến khẽ đỏ lên, nhưng là một màu đỏ rạng rỡ vô cùng, một màu đỏ của vui sướng pha lẫn chút thẹn thủng của thiếu nữ, nhìn vào càng khiến người ta ngây ngất. Đôi mắt Nguyễn Phong vô tình lướt qua khuôn mặt đỏ kiều diễm ấy, nhanh chóng đã bị hút mất hồn, không thể tự động ngắt ra được. Dường như ý thức được Nguyễn Phong đang ngắm mình, Tiểu Yến lại càng thêm thẹn thùng, khẽ cúi mặt xuống một chút, nhỏ giọng nói:
“Anh Phong, đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn em mà, đừng ngắm kỹ thế chứ, xung quanh còn có người đó”
“Ha ha, đúng là không phải lần đầu tiên anh ngắm em, nhưng là lần đầu tiên anh nhận ra em xinh đẹp như vậy. Tiểu Yến à, anh muốn nói cho cả thế giới này biết, anh thích em. Mặc kệ người ngoài có nhìn ra sao, tình cảm của anh dành cho em sẽ không bao giờ giấu diếm”
Nguyễn Phong áp dụng mấy lời bày tỏ tình cảm trong những bộ phim hắn từng xem trên truyền hình lúc trước. Tuy rằng lời lẽ có chút hơi bị lãng mạn quá mức cần thiết, nhưng tình cảm hắn dành cho Tiểu Yến là thật hoàn toàn, chính vì vậy lời hắn nói ra vô cùng chân thành, không có chút ngại ngùng. Tiểu Yến nghe được lời bày tỏ của Nguyễn Phong, trong lòng mừng rỡ cảm động vô cùng, đã bao lâu nàng vẫn luôn chờ đợi để nghe được một lời bày tỏ tình cảm từ Nguyễn Phong, nay rút cục cũng đã được thỏa lòng mong đợi. Đôi môi xinh như nụ đào đầu xuân của Tiểu Yến khẽ cười, mang theo chút e ấp, lại thêm vào chút hương vị tình yêu thiếu nữ, trong sáng, chân thành, tha thiết, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng ngất ngây:
“Anh Phong à, anh chỉ cần nói với mình em những lời này, em cũng đã vui vẻ lắm rồi, không cần phải nói cho cả thế giới biết đâu. Nếu sau này mỗi ngày đều được nghe những lời như vậy từ anh, em thấy mình đúng là cô gái sung sướng nhất trên đời này”
“Được, anh hứa, từ nay trở đi, mỗi buổi sáng khi thức dậy, anh sẽ nhờ cơn gió mang những lời này đến với em”
Nguyễn Phong vỗ ngực cam đoan, những điều hắn muốn làm cho cô gái đáng yêu này, sẽ không chỉ dừng lại ở việc nói lời ngọt ngào. Hai người nắm tay nhau cùng bước trên con đường, dường như đã sớm quên đi tất cả mọi người xung quanh, đi vào một thế giới riêng chỉ dành cho hai người. Dừng lại cạnh giếng làng đã được trang hoàng đẹp đẽ, hai người cùng nhau ngồi xuống, ngắm nhìn bầu không khí ngày tết vui vẻ. Tiểu Yến khẽ lấy từ trong chiếc túi vẫn đeo bên người ra một cái khăn tay, bên trên được thêu rất cẩn thận, thoang thoảng tản mát ra một mùi thơm dịu dàng vô cùng, giống như chính bản thân nàng vậy. Đem chiếc khăn trao cho Nguyễn Phong, Tiểu Yến khẽ nói:
“Anh Phong à, em biết anh chuẩn bị phải đi đến kinh đô để tham gia kì thi của triều đình. Có lẽ một thời gian dài chúng ta sẽ không gặp được nhau. Đây là chiếc khăn tay em tự mình thêu, tuy không có gì quý giá cho lắm, nhưng em hy vọng anh sẽ luôn mang bên mình. Trên đường đi nếu có lúc nào nhớ đến em, chiếc khăn này sẽ thay em ở bên anh, cùng anh bước tiếp trên hành trình này.”
Nguyễn Phong tiếp nhận chiếc khăn, cảm động vô cùng. Hai tay hắn nhẹ nhàng nâng niu chiếc ngăn, đưa lên mũi ngửi một chút, sau đó cẩn thận gấp kỹ càng lại, cất vào trong túi áo ngay trước ngực, ý muốn nói với Tiểu Yến rằng hình bóng nàng sẽ luôn được hắn lưu giữ trong tim. Cẩn thận tìm kiếm một chút, Nguyễn Phong lôi từ trong túi áo ra một chiếc kẹp tóc. Chiếc kẹp tóc này hình dáng đặc biệt vô cùng, hoàn toàn bất đồng với bất kỳ chiếc kẹp tóc nào khác ở thế giới này, bởi vì mô hình của nó chính là do Nguyễn Phong bắt chước từ thế giới trước kia mà chế tạo ra. Trên chiếc kẹp tóc được khắc hình vô cùng đep, lại tỉ mỉ tinh xảo vô cùng, chỉ cần nhìn cũng có thể thấy được người chế tạo đã dồn vào đây bao nhiêu tâm ý. Nhẹ nâng chiếc kẹp tóc, đặt vào trong bàn tay nhỏ bé của Tiểu Yến, Nguyễn Phong cũng nói:
“Tiểu Yến à, sắp tới anh sẽ phải đi xa, anh biết em ở lại nơi này chắc cô đơn lắm. Chiếc kẹp tóc này, là anh đặc ý chế tạo riêng cho em. Hy vọng em luôn mang nó trên đầu, mỗi khi nhớ tới anh, hãy coi chiếc kẹp tóc này như hình bóng của anh, sẽ luôn luôn ở bên cạnh em không rời”.
Nói rồi, Nguyễn Phong nhẹ đưa chiếc kẹp lên mái tóc của Tiểu Yến, giúp nàng kẹp lại mái tóc dài đen nhánh của mình. Tiểu Yến cảm động vô cùng, nhẹ dựa đầu vào vai Nguyễn Phong. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, chẳng biết ánh sáng ban ngày đã sớm biến đi đâu, buổi tối đến, phiên chợ cũng từ từ tan đi. Hai người Tiểu Yến và Nguyễn Phong lưu luyến chia tay nhau, ánh mắt như không muốn rời xa, bởi chỉ qua đêm nay thôi, Nguyễn Phong sẽ bắt đầu hành trình đi lên kinh ứng thí, có lẽ trong một khoảng thời gian dài sắp tới, hai người sẽ không gặp được nhau. Đưa Tiểu Yến về đến nhà, Nguyễn Phong cười một tiếng, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng và chờ mong:
“Tiểu Yến à, hãy chờ anh nhé. Anh nhất định sẽ đạt được thành tích cao trong cuộc thi này, sau đó sẽ quang minh chính đại vinh quy bái tổ, đồng thời đến rước em về làm vợ”
Nói xong lời hứa hẹn của mình, Nguyễn Phong vẫy tay chào Tiểu Yến rồi quay người chạy đi nhanh, giống như nếu còn ở lại thì hắn sẽ không thể quyết tâm rời đi được vậy. Tiểu Yến nhìn theo bóng lưng Nguyễn Phong, ánh mắt không có chút cô đơn, mà chỉ chứa đầy sự mong chờ và hy vọng.
Tại thôn làng Vĩnh Thái, bầu không khí chuẩn bị đón Tết cũng vô cùng tất bật, nơi nơi đều thấy được những gương mặt tươi cười của dân làng hy vọng vào một năm mới an lành hạnh phúc. Tại nhà họ Nguyễn, mọi người cũng rộn ràng chuẩn bị cho năm mới sắp đến. Những căn phòng đều được quét dọn sạch sẽ một lượt, trên các cánh cửa đều có dán những hình giấy màu đỏ, hoặc treo các câu đối hay mừng năm mới. Việc xin câu đối tết này cũng không phải tùy tiện, mỗi người muốn xin câu đối đều phải đến tận nhà thầy đồ, biếu lễ cho thầy để xin câu đối về treo trong mấy ngày tết. Đây vốn là một tập tục truyền lưu từ xa xưa của nhân loại trên Hồng Bàng đại lục, bởi chữ viết chính là tri thức, là nguồn gốc cho sự phát triển mạnh mẽ như hiện giờ của loài người, xin chữ về nhà đón tết, không chỉ là xin kiến thức cho con cháu, mà còn hy vọng những câu đối này sẽ xua đuổi tà mà, đem lại bình an cả năm cho gia đình. Cũng chính vì lí do này, nên cứ mỗi dịp cuối năm, nhà của các thầy đồ đều sẽ đông nghịt người đến xin chữ. Ở làng Vĩnh Thái, chỉ có một thầy đồ duy nhất là Vũ Ngôn, vì vậy nên mỗi dịp cuối năm như thế này, hắn đều phải bận rộn vô cùng, không chỉ chuẩn bị việc trong nhà, còn phải giúp đỡ bà con trong làng viết chữ mừng năm mới. Tuy rằng có chút vất vả, nhưng cả năm mới có một dịp như vậy, hơn nữa bà con cũng rất nhiệt tình, lại rất kính yêu thầy đồ, cho nên Vũ Ngôn cũng cố hết sức để giúp đỡ cho mọi người. Cũng may, từ ngày thu Nguyễn Phong làm đệ tử, công việc viết chữ này Vũ Ngôn cũng có thể chuyển bớt phần nào cho đệ tử, thế nên một phần lớn câu đối và chữ treo chúc tết trong làng hiện nay đều là do Nguyễn Phong viết, bao gồm cả những câu đối treo tại nhà hắn. Nhà họ Nguyễn trong dịp đón tết này, không chỉ có phòng ở được trang trí cẩn thận, ngay cả vườn cây cũng được cắt tỉa gọn gàng lại một lần. Nguyễn Bảo với vai trò là trưởng làng, mỗi dịp tất niên đều sẽ đứng ra chủ trì một bữa liên hoàn của cả làng, và địa điểm được chọn thường là tại trong khu vườn nhà họ Nguyễn, chính vì vậy nên cứ mỗi dịp cuối năm khu vườn lại được chăm sóc cẩn thận. Mặc dù đã sống ở thế giới này mười bảy năm, cũng đã trải qua mười bảy cái tết, nhưng cứ mỗi dịp đón tết như thế này, nhìn những tập tục quen thuộc giống như ở trên địa cầu, Nguyễn Phong lại một lần nữa nhớ đến quê hương, nhớ đến đất nước Việt Nam thân thuộc. Chỉ là tâm tình của Nguyễn Phong lần này, đã xảy ra biến hóa rất lớn so với những năm trước, bởi vì Nguyễn Phong lúc này đã chân chính hòa mình vào với gia đình họ Nguyễn, hòa nhập với thế giới mới này, cho nên cảm giác nhớ nhung về quê hương kia, đã không còn mang theo một nỗi u buồn như những năm trước mà chỉ càng khiến Nguyễn Phong có thêm động lực để tu luyện.
Đêm giao thừa, ánh lửa thắp nên từ từng nhà đều sáng rõ vô cùng, giống như là mọi người đều cố gắng xua đi cái u ám của năm cũ, trông chờ một năm mới tươi sáng và tốt đẹp hơn. Trong không khí rạo rực sắp bước qua một năm, từng đoàn người dân làng nối nhau đi đến đình làng, vừa là để bái lạy thành hoàng thổ địa đã bảo hộ cả làng yên ổn suốt năm qua, lại cũng là đi hái lộc đầu năm, rước về nhà những điều may mắn. Từng cành lộc non đã được chuẩn bị sẵn rất nhanh được phân phát hết cho người dân trong làng, mỗi người trên mặt đều mang vẻ vui tươi, rước lộc về xông nhà, đem đến luồng không khí tươi mới, hòa hợp cho căn nhà trong đầu năm mới, hy vọng vào một năm hòa thuận ấm no, sung túc hạnh phúc.
Ba ngày tết qua đi nhanh chóng, mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ mồng ba tết thầy. Nguyễn Phong trong mỗi ngày này đều thực hiện đầy đủ những phong tục đầu năm, bao gồm cả xuất hành đầu năm, lễ đình đón lộc, lại đi thăm họ hàng hai bên nội ngoại, đến thăm sư phụ Vũ Ngôn. Mãi cho đến tận mồng bốn tết, hắn mới có thời gian rảnh rỗi để đi chơi tết. Thực ra mà nói, cũng phải đến mồng bốn tết, các trò chơi mới bắt đầu nhộn nhịp. Từ sáng sớm ngày này, dân làng đã rủ nhau tụ tập, hình thành nên một phiên chợ đầu năm, cũng là chỗ vui chơi chính của mọi người trong dịp năm mới. Trong phiên chợ này, đa số bày bán là một số loại đặc sản chỉ có trong ngày tết, cũng như các loại trò chơi đặc biệt như rồng rắn lên mây, đập niêu đất, thi nhảy dây, đánh đu, cờ người……. Nguyễn Phong vốn cũng tranh thủ vào ngày này, bày ra một cái quầy nho nhỏ, giúp mọi người viết vài chữ thư pháp đầu năm, đem đến lộc xuân cho mọi người. Sở dĩ gọi là giúp, bởi Nguyễn Phong vốn từ trước tới giờ đối với thư pháp luôn có một tâm thái kính trọng đặc biệt, dù đã trải qua hai kiếp nhưng tâm tính này của hắn không hề thay đổi, hắn thà cho không chữ, tặng chữ cho những người quen biết chứ không chịu đem chữ của mình đi bán, vì việc buôn bán này theo hắn chính là hạ thấp giá trị của thư pháp. Chỉ có điều, dự định trong ngày hôm nay của Nguyễn Phong rất nhanh đã thay đổi, bởi vì Tiểu Yến đã sớm đến rủ hắn đi chơi. Xếp lại cái quầy chữ của mình, Nguyễn Phong cùng Tiểu Yến rất nhanh đã hòa vào dòng người đi thăm thú trong chợ. Thi thoảng có lúc đi ngang qua một quầy hàng đồ chơi nào đó, Tiểu Yến lại vui vẻ tiến vào xem, bước chân linh động như một chú chim nhỏ vui mừng bay múa buổi sớm mai vậy. Nguyễn Phong đi theo cạnh nàng, cũng không có chút cảm giác nào khó chịu hay phiền hà, chỉ cảm thấy rất vui vẻ và thanh thản. Nếu như ngày nào cũng có thể đi dạo cùng người mình quý mến, cùng nhau đi đến tận cuối cuộc đời thì thật là một niềm hạnh phúc biết bao. Bàn tay của Nguyễn Phong chẳng biết từ bao giờ đã nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Tiểu Yến, chắc chắn mà lại nâng niu vô cùng. Lần đầu tiên hai người nắm tay nhau, là khi Nguyễn Phong chỉ mới năm tuổi. Trải qua mười hai năm cho đến tận bây giờ, đây mới là lần thứ hai Nguyễn Phong nắm lấy đôi tay của Tiểu Yến, nhưng không phải là nắm một cách vô ý thức như lúc trước, mà là hoàn toàn chủ động, giống như muốn biểu hiện tình cảm của mình một cách chân thành nhất vậy. Tiểu Yến được Nguyễn Phong nắm tay, cũng không có giãy ra, bàn tay nhỏ bé của nàng nhu thuận nắm chặt lấy bàn tay của Nguyễn Phong, gắn kết bền vững như tình cảm mà nàng dành cho Nguyễn Phong bao nhiêu năm nay. Khuôn mặt Tiểu Yến khẽ đỏ lên, nhưng là một màu đỏ rạng rỡ vô cùng, một màu đỏ của vui sướng pha lẫn chút thẹn thủng của thiếu nữ, nhìn vào càng khiến người ta ngây ngất. Đôi mắt Nguyễn Phong vô tình lướt qua khuôn mặt đỏ kiều diễm ấy, nhanh chóng đã bị hút mất hồn, không thể tự động ngắt ra được. Dường như ý thức được Nguyễn Phong đang ngắm mình, Tiểu Yến lại càng thêm thẹn thùng, khẽ cúi mặt xuống một chút, nhỏ giọng nói:
“Anh Phong, đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn em mà, đừng ngắm kỹ thế chứ, xung quanh còn có người đó”
“Ha ha, đúng là không phải lần đầu tiên anh ngắm em, nhưng là lần đầu tiên anh nhận ra em xinh đẹp như vậy. Tiểu Yến à, anh muốn nói cho cả thế giới này biết, anh thích em. Mặc kệ người ngoài có nhìn ra sao, tình cảm của anh dành cho em sẽ không bao giờ giấu diếm”
Nguyễn Phong áp dụng mấy lời bày tỏ tình cảm trong những bộ phim hắn từng xem trên truyền hình lúc trước. Tuy rằng lời lẽ có chút hơi bị lãng mạn quá mức cần thiết, nhưng tình cảm hắn dành cho Tiểu Yến là thật hoàn toàn, chính vì vậy lời hắn nói ra vô cùng chân thành, không có chút ngại ngùng. Tiểu Yến nghe được lời bày tỏ của Nguyễn Phong, trong lòng mừng rỡ cảm động vô cùng, đã bao lâu nàng vẫn luôn chờ đợi để nghe được một lời bày tỏ tình cảm từ Nguyễn Phong, nay rút cục cũng đã được thỏa lòng mong đợi. Đôi môi xinh như nụ đào đầu xuân của Tiểu Yến khẽ cười, mang theo chút e ấp, lại thêm vào chút hương vị tình yêu thiếu nữ, trong sáng, chân thành, tha thiết, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng ngất ngây:
“Anh Phong à, anh chỉ cần nói với mình em những lời này, em cũng đã vui vẻ lắm rồi, không cần phải nói cho cả thế giới biết đâu. Nếu sau này mỗi ngày đều được nghe những lời như vậy từ anh, em thấy mình đúng là cô gái sung sướng nhất trên đời này”
“Được, anh hứa, từ nay trở đi, mỗi buổi sáng khi thức dậy, anh sẽ nhờ cơn gió mang những lời này đến với em”
Nguyễn Phong vỗ ngực cam đoan, những điều hắn muốn làm cho cô gái đáng yêu này, sẽ không chỉ dừng lại ở việc nói lời ngọt ngào. Hai người nắm tay nhau cùng bước trên con đường, dường như đã sớm quên đi tất cả mọi người xung quanh, đi vào một thế giới riêng chỉ dành cho hai người. Dừng lại cạnh giếng làng đã được trang hoàng đẹp đẽ, hai người cùng nhau ngồi xuống, ngắm nhìn bầu không khí ngày tết vui vẻ. Tiểu Yến khẽ lấy từ trong chiếc túi vẫn đeo bên người ra một cái khăn tay, bên trên được thêu rất cẩn thận, thoang thoảng tản mát ra một mùi thơm dịu dàng vô cùng, giống như chính bản thân nàng vậy. Đem chiếc khăn trao cho Nguyễn Phong, Tiểu Yến khẽ nói:
“Anh Phong à, em biết anh chuẩn bị phải đi đến kinh đô để tham gia kì thi của triều đình. Có lẽ một thời gian dài chúng ta sẽ không gặp được nhau. Đây là chiếc khăn tay em tự mình thêu, tuy không có gì quý giá cho lắm, nhưng em hy vọng anh sẽ luôn mang bên mình. Trên đường đi nếu có lúc nào nhớ đến em, chiếc khăn này sẽ thay em ở bên anh, cùng anh bước tiếp trên hành trình này.”
Nguyễn Phong tiếp nhận chiếc khăn, cảm động vô cùng. Hai tay hắn nhẹ nhàng nâng niu chiếc ngăn, đưa lên mũi ngửi một chút, sau đó cẩn thận gấp kỹ càng lại, cất vào trong túi áo ngay trước ngực, ý muốn nói với Tiểu Yến rằng hình bóng nàng sẽ luôn được hắn lưu giữ trong tim. Cẩn thận tìm kiếm một chút, Nguyễn Phong lôi từ trong túi áo ra một chiếc kẹp tóc. Chiếc kẹp tóc này hình dáng đặc biệt vô cùng, hoàn toàn bất đồng với bất kỳ chiếc kẹp tóc nào khác ở thế giới này, bởi vì mô hình của nó chính là do Nguyễn Phong bắt chước từ thế giới trước kia mà chế tạo ra. Trên chiếc kẹp tóc được khắc hình vô cùng đep, lại tỉ mỉ tinh xảo vô cùng, chỉ cần nhìn cũng có thể thấy được người chế tạo đã dồn vào đây bao nhiêu tâm ý. Nhẹ nâng chiếc kẹp tóc, đặt vào trong bàn tay nhỏ bé của Tiểu Yến, Nguyễn Phong cũng nói:
“Tiểu Yến à, sắp tới anh sẽ phải đi xa, anh biết em ở lại nơi này chắc cô đơn lắm. Chiếc kẹp tóc này, là anh đặc ý chế tạo riêng cho em. Hy vọng em luôn mang nó trên đầu, mỗi khi nhớ tới anh, hãy coi chiếc kẹp tóc này như hình bóng của anh, sẽ luôn luôn ở bên cạnh em không rời”.
Nói rồi, Nguyễn Phong nhẹ đưa chiếc kẹp lên mái tóc của Tiểu Yến, giúp nàng kẹp lại mái tóc dài đen nhánh của mình. Tiểu Yến cảm động vô cùng, nhẹ dựa đầu vào vai Nguyễn Phong. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, chẳng biết ánh sáng ban ngày đã sớm biến đi đâu, buổi tối đến, phiên chợ cũng từ từ tan đi. Hai người Tiểu Yến và Nguyễn Phong lưu luyến chia tay nhau, ánh mắt như không muốn rời xa, bởi chỉ qua đêm nay thôi, Nguyễn Phong sẽ bắt đầu hành trình đi lên kinh ứng thí, có lẽ trong một khoảng thời gian dài sắp tới, hai người sẽ không gặp được nhau. Đưa Tiểu Yến về đến nhà, Nguyễn Phong cười một tiếng, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng và chờ mong:
“Tiểu Yến à, hãy chờ anh nhé. Anh nhất định sẽ đạt được thành tích cao trong cuộc thi này, sau đó sẽ quang minh chính đại vinh quy bái tổ, đồng thời đến rước em về làm vợ”
Nói xong lời hứa hẹn của mình, Nguyễn Phong vẫy tay chào Tiểu Yến rồi quay người chạy đi nhanh, giống như nếu còn ở lại thì hắn sẽ không thể quyết tâm rời đi được vậy. Tiểu Yến nhìn theo bóng lưng Nguyễn Phong, ánh mắt không có chút cô đơn, mà chỉ chứa đầy sự mong chờ và hy vọng.
Danh sách chương