-xem ra cậu không phải người tầm thường 

Lão trưởng thôn ghé sát mặt thắn thì thầm, biểu lộ một nụ cười đầy ẩn ý

-vậy ông nghĩ tôi là loại người nào? Dương Vũ khẽ nhấp một ngụm trà, lại có chút dò sét người này, thấy vậy lão trưởng thôn liền trở lại trạng thái ban đầu, giọng nói có vẻ khẳng định hơn

-loại người không thể để cho người khác chết 

-xem bộ dáng của ông không giống như đến để nhờ vả?

Dương Vũ lúc này có vẻ lưỡng lự hơn đôi chút, trong đầu có vẻ như dần hiểu ra con người này có chút không đơn giản, lão trưởng thôn thì vẫn giữ điệu bộ đó, đứng dậy nói

-nhờ vả? người ở đây chẳng phải ruột thịt của cậu, như cậu cũng thấy đấy, những người này cũng rất nghèo, chẳng thể cho cậu tiền tài 

Lại tiến về phía Dương Vũ một chút 

-thế nhưng tôi biết cậu sẽ giúp 

Xem ra lão trưởng thôn đã làm cho Dương Vũ có một chút ngập ngừng, thấy hắn chỉ nhìn mình với một ánh mắt kì quái thì lại có chút mỉm cười hỏi

-tôi có thể gọi cậu là gì đây 

Dương Vũ nghe vậy thì liền đứng dậy 

-cứ gọi tôi là Dương Vũ 

Lão trưởng thôn kia nghe chừng đã đạt được mục đích, liền làm ra bộ dáng thân thiết vỗ vai hắn hai cái rồi lập tức tiến ra phía cửa, đi được vài bước thì lại ngoái đầu lại nói với hắn 

-nếu cần gì thì cứ nói với tôi, chỉ cần cái thôn nhỏ này được yên bình thì người dân ở đây suốt đời đội ơn cậu 

Nói song liền lập tức rời đi, Dương Vũ nhìn theo một lúc mà trong lòng không khỏi suy nghĩ, ông ta quả là khôn lường, lại có thể khiến người ta có một cảm giác bị lép vế như vậy, sưa nay Dương Vũ luôn là người khiến kẻ khác phải dè chừng, nhưng hôm nay quả thực là đã bị ông ta làm cho bị đè bẹp như vậy, thế nhưng lại không hề thấy khó chịu mà thay vào đó là một loại cảm giác vô cùng cảm khái 

Ngồi lại vào bàn nhâm nhi tách trà một lúc, trong đầu đang suy nghĩ xem phải bắt đầu việc này từ đâu đây, mọi liên kết đều chỉ dẫn đến ngõ cụt, người duy nhất hắn có thể tìm bây giờ chính là a Tam thế nhưng thương thế của hắn ít nhất phải ba ngày nữa mới có thể bình phục đôi chút, trong khoảng thời gian này nếu như sảy ra thêm nhiều biến cố thì hắn quả thực là không thể xoay sở, đang mải mê với những suy nghĩ thì Thu Linh từ trong nhà đi ra, thấy hắn có vẻ đang trầm tư suy nghĩ thì liền tiến đến bắt chuyện 

-huynh đang nghĩ điều gì vậy?

Dương Vũ hơi có chút giật mình, quay qua nhìn Thu Linh nhưng lại tỏ ra có phần thắc mắc hỏi ngược lại nàng 

-nếu cô đang ăn một cái màn thầu nhưng bị người khác cướp mất, liệu cô có muốn dành lấy cái màn thầu đó không?

Thu Linh nghe song thì lập tức thành thật trả lời 

-cái đó còn tùy thuộc vào người lấy là ai nữa 

Quay sang thấy Dương Vũ lại trở nên trầm tư như vậy thì nàng có chút hiểu ra, có chút không kìm chế được mà thốt lên 

-ý huynh nói đến a Tam 

Dương Vũ thấy nàng đã hiểu được ý mình liền gật gật đầu đồng ý, có chút muốn giải thích 

-ban đầu tôi chỉ nghĩ hắn bị quỷ nhập thân là do tà khí quá nặng, nhưng đến đêm qua hắn lại bị quỷ nhập thân một lần nữa thì quả là điều bất thường, hơn nữa con quỷ đó cũng không thể tự nhiên xuất hiện ở dương gian được 

Nói đến đây lại thấy có chút mập mờ, Thu Linh lại vội hỏi 

-ý huynh là sao? chẳng phải quỷ đều do oan hồn người chết hóa thành sao, tại sao lại không thể ở tại dương gian?

Vì đang có chút bế tắc vả lại không có việc gì làm cho nên hắn liền giải thích cho nàng ta 

-người có rất nhiều loại, quỷ cũng vậy, ở bờ bắc sông hoàng tuyền có một nơi được gọi là huyết thủy vực, do không thuộc quản lí của âm ty vả lại được hưởng nguồn quỷ khí rồi dào, tụ sinh được rất nhiều loài tà vật, sau này khi giới pháp thuật biết đến nơi này thì có nhiều kẻ vì muốn đạt được những thứ cấm thuật thượng cổ nên đã đến đó tu luyện, thế nhưng luyện thành hay không thì chưa biết, chỉ biết đều trở thành những miếng mồi ngon cho những thứ tà vật dưới đó 

Thu Linh lần đầu được nghe những kiến thức này thì thập phần khoái chí, cảm thấy rất li kì, tuy thế nhưng vẫn chưa hết được sự tò mò 

-vậy không đúng, huynh nói chúng không thể xuất hiện ở dương gian sao, vậy tại sao nó còn nhập được vào a Tam?

-như tôi đã nói đó, có rất nhiều pháp sư tà tu đến đó để tu luyện, tử thương cũng không ít thế nhưng còn sống thì không phải là không có, những kẻ này thường không xuất hiện để tránh sự truy sát của âm ty lẫn giới pháp thuật nhân gian, nhưng nếu bọn chúng đã ra tay thì quả thực là thực lực đã rất mạnh, có lẽ kẻ làm ra điều này cũng là một trong số đó 

Dương Vũ trả lời, lại nhớ đến những điều mà con huyết ngự quỷ kia đã nói với hắn “quỷ lão” này thực sự là cái gì, có phải chính là tên pháp sư mà Thu Linh hôm qua đã gặp mặt hay không, nếu đó là một pháp sư tà tu thì việc này quả là không đơn giản, nhưng suy nghĩ kĩ một chút thì việc này lại không hợp lí, vì nếu quỷ lão đã sai huyết ngự quỷ kia đến lấy mạng a Tam thì dĩ nhiên đã biết có sự tồn tại của Dương Vũ, đâu phải mất công đi lòng vòng mà kiếm hắn, vậy đó là hai người khác nhau, nói cách khác bây giờ hắn đã có hai kẻ thù, không những thế xem chừng đều là những kẻ cường đại.

Thu Linh thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi thì liền muốn an ủi 

-chẳng phải huynh nói là do pháp sư tà tu làm sao? sao huynh không đến âm ty nhờ hỗ trợ đi?

Dương Vũ nghe nàng nói vậy thì có chút thở dài, tay phải chống cằm vuốt vuốt 

-đó chỉ là phỏng đoán, mà kể cả có phải đi chăng nữa thì cũng không thể, pháp sư nhân gian mà có chuyện gì cũng phải nhờ tới âm ty thì cần gì làm pháp sư nữa 

Cảm thấy điều hắn nói cũng có lý, Thu Linh cũng không nói được gì nữa, lại trở nên im lặng giống như hắn, bất chợt từ ngoài cổng có một đám quan binh chạy sồng sộc vào trong sân làm cho hai người bọn họ có chút sửng sốt, Thu Linh lập tức đứng dậy, quay qua thấy Dương Vũ vẫn ngồi đó, gương mặt biểu lộ một chút khó chịu, nàng ta đang tính hỏi đám quan binh này có việc gì mà lại tự ý vào nhà nàng như vậy thì từ ngoài cổng có hai người nữ nhân khác chạy vào, vừa nhìn thấy hai người này lập tức Dương Vũ phải thay đổi thái độ, đứng dậy mà nhìn hai người, không ai khác chính là Lệ nhi cùng tiểu Nguyệt

Chính là hai người họ, Dương Vũ lập tức muốn tiến lại thế nhưng chưa kịp mở lời thì tiểu Nguyệt liền rút một cây đoản kiếm của tên lính bên cạnh rồi chỉ phía trước mặt hắn, tròng mắt trở nên rưng rưng, một màn này làm cho cả đám người kia phải sửng sốt, Thu Linh tính chạy lên thì bị Dương Vũ dùng tay ra hiệu ngăn lại, Lệ nhi cũng đang đứng cạnh tiểu Nguyệt, vội chạy lên cầm lấy tay nàng tha thiết nói 

-tiểu Nguyệt, bình tĩnh lại đã 

Thế nhưng tiểu Nguyệt vẫn không buông xuôi, đưa lưỡi kiếm gần hơn về phía Dương Vũ, nghẹn ngào nói 

-tên đạo sĩ khốn kiếp, sao ngươi không chết quách đi, sao còn sống làm gì nữa 

Dương Vũ hiểu bản tính của nàng ta, cũng không biết phải nói gì lúc này, chỉ dám nhìn nàng ta, tiểu Nguyệt như bị hắn làm cho phát tiết, thế nhưng vẫn không thể ngừng rơi lệ 

-ngươi có biết ta đã khóc nhiều như thế nào không? ngươi có biết vì ngươi ta đã đau lòng thế nào không? tại sao ngươi chỉ biết làm cho người khác phải chịu đau đớn vì ngươi? tại sao? 

Lúc này Dương Vũ cũng chẳng biết giải thích làm sao, tiến lại hai bước cho lưỡi kiếm đâm vào da thịt, từ chỗ vết thương một chút máu từ từ rỉ ra, tiểu Nguyệt vừa thấy vậy thì lập tức rút kiếm ra, đến lúc này thì Dương Vũ mới có chút mỉm cười 

-đó, cô đâu có muốn giết tôi đâu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện