Lập tức tất cả những thôn dân đang đứng xem náo nhiệt đang nói chuyện rôm rả liền im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn vào tên pháp sư kia, như chỉ chờ có thế, tên pháp sư kia hắng giọng nói vọng lên
-mọi người yên tâm, bần đạo đã ra tay thì quỷ yêu mạnh cỡ mấy cũng phải vong mạng
Có mấy người đứng ở trên nghe thấy thế còn có vẻ như mừng muốn khóc, một số khác còn chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hắn mà to nhỏ, xem chừng rất điệu bộ rất sùng bái, tên pháp sư kia khẽ vuốt vuốt bộ râu cá trê của mình một chút rồi rút ra hai lá bùa ném xuống nước, trong miệng lầm dầm niệm chú, chỉ thấy bùa chạm nước mà không bị ướt, hơn nữa còn đang dần dần xoay theo một hình tròn, tạo thành một xoáy nước nhỏ.
ở phía trên Thu Linh nhìn thấy một màn này nhưng xem ra vẫn chưa có gì là kinh động, lại quay qua Dương Vũ to nhỏ
-hay thật, bùa gặp nước còn không bị ướt
-đơn giản thôi, cô chỉ cần quét thêm một lớp hồ ở trên thì dù có ngâm trong nước bao lâu cũng chẳng thể ướt
Dương Vũ nhàn nhạt đáp, lại nhìn về phía Thu Linh thấy nàng cũng đang nhìn mình với một ánh mắt hiếu kì, ngộ ra là mình lỡ lời liền phải xoay sở
-ngày trước nhà tôi có làm vàng mã, điều này dĩ nhiên là phải biết
Thu Linh nghe qua cũng thấy hợp lí, không còn thắc mắc nên liền nhìn về phía tên pháp sư kia đang tác pháp, lần này có vẻ chăm chú hơn, còn Dương Vũ thì trong lòng cũng hơi khẽ động, cũng đang nhìn về phía hắn mà đánh giá “song đồ chiếu thủy, cũng không tồi “
Song đồ chiếu thủy là loại pháp thuật trung cấp trong đạo môn, dùng linh lực của hai lá thủy linh phù để tìm kiếm tà vật sinh sống trong nước. tuy thế cũng còn tùy thuộc vào pháp lực của người thi pháp thì mới có thể truy tìm được trên phạm vi lớn hay nhỏ.
Tên pháp sư kia niệm chú một hồi mà vẫn không có tác dụng, hơn nữa hai lá phù đang ngày càng chìm dần, trên mặt bắt đầu vài tia đen xạm đi, lập tức ra lệnh cho tiểu đồng đổ vôi sống xuống sông, lại quay qua sai tên phu thuyền trèo đến hết đoạn sông này đến đoạn sông khác, tới hơn nửa canh giờ, vôi cũng đã hết mà cũng không có động tĩnh gì, cảm thấy như không ổn thì hắn liền rút từ trong tay áo ra một lá phù khác, ném xuống sông mà niệm chú, thật không ngờ hắn vừa rứt câu chú thì ở dưới làn nước một bóng trắng bay lên, thét lên những tiếng dữ dội khiến mấy người đang đứng sát bờ sông hoảng sợ tới mức chen chúc nhau mà chạy, đến lúc này tên pháp sư kia liền lấy thanh đào mộc kiếm đang cầm trong tay chém lên không trung một nhát, chỉ thấy bóng trắng kia hét lên một tiếng rồi rơi xuống, thấy vậy tên pháp sư kia liền lấy ra một cái bình hồ lô, trên có khắc rất nhiều thứ loằng ngoằng, mở nắp rồi hô một tiếng
“THU”
Lập tức bóng trắng kia bị thu vào trong hồ lô. vậy là hắn đã tiêu diệt được thủy quỷ, những thôn dân ở phía trên khi thấy một màn này thì liền mừng rỡ hết sức, thấp thoáng còn có người ôm nhau mà khóc, lại có người còn quỳ xuống mà bái tạ, tên pháp sư kia thấy vậy thì có vẻ như khá hào hứng, vê vê chòm râu rồi cười một cách đê tiện, lại không quên sai tên phu thuyền chèo thuyền vào bờ, thế nhưng con thuyền vừa cách bờ một chút thì dưới đáy nước phát lên một dị động làm chao đảo con thuyền, thế nhưng sau đó mọi thứ liền trở về như cũ, tên pháp sư leo lên bờ trong tiếng hân hoa của mọi người, mấy thôn dân ở đây chắc có lẽ vì quá cảm kích đại ân đại đức của hắn mà mang hết tiền bạc hoa màu ra đem tặng hắn,thế nhưng tên kia chỉ lấy vàng bạc, còn mấy thứ lúa ngô khoai sắn thì hết sức từ chối và lấy cớ “đó là mồ hôi công sức của bá tánh. hắn không thể lấy được”
Dương Vũ có lẽ cũng đã đủ chướng tai gai mắt, quay qua phía Thu Linh nói
-tôi cảm thấy không được khỏe, xin phép về trước
Thu Linh cũng tỏ vẻ đồng ý, lại hỏi hắn có muốn nàng dìu về hay không thì hắn lắc đầu nguầy nguậy, lập tức hòa vào đám đông rồi biến mất
Sau buổi lễ thì mọi người cũng tản hết, chỉ còn hai thầy trò tên pháp sư kia, đến lúc này thấy sung quanh đã không còn ai thì tên tiểu đồng mới khẽ cười gian manh
-sư phụ, xem ra lần này lại kiếm được không ít
-cái thôn này trông có vẻ nghèo nàn mà cũng rất khá đó chứ
Tên pháp sư khà khà cười, lôi từ trong áo ra mấy thỏi bạc và mấy xâu tiền, tên tiểu đồng cũng không kém cạnh mà lấy ra những thứ mà được những thôn dân ở đây tặng, hai người đếm đếm rồi chia chát, đúng lúc này một giọng nói vọng tới làm cả hai như đứng hình
-đại pháp sư, tiểu pháp sư, xem ra đạo hạnh ngút ngàn, khiến kẻ phàm trần này phải nể phục
Tên pháp sư kia dù đang khá run rẩy nhưng vẫn cố ra vẻ gằn giọng
-kẻ nào, …là …kẻ nào, mau ra đây
Từ trong phiến đá một nam tử đi ra, khắp mình vết thương, khẽ nói
-thứ lỗi trong người đang có thương tích, ta không thể hành lễ được
Tên pháp sư kia thấy đó chỉ là một tên nhãi ranh, lại còn thương tật như vậy thì cười lên mấy tiếng, không ngần ngại mà hỏi
-ngươi là ai, đến đây có mục đích gì, nói mau, nếu không đừng trách ta vong tình
Dương Vũ nghe hắn nói vậy, thái độ có vẻ như không giữ nổi bình tĩnh, chỉ thốt ra hai chữ
-bại hoại
Một tiếng keeng, tên đạo đồng rút ra một thanh đoản kiếm tính lao về phía Dương Vũ nhưng lại bị tên pháp sư kia ngăn lại
-ngươi cũng là người trong đạo môn
Tên pháp sư kia hỏi, thế nhưng để đáp lại Dương Vũ chỉ giữ im lặng mà nhìn hắn, tên pháp sư kia như thể đã hiểu được vấn đề, cười hề hề rồi xoa tay
-nếu cùng là đồng đạo thì khó dễ nhau làm gì, vậy đi, ta chia cậu một ít, chúng ta vẹn cả đôi đường, ngay hôm nay ta sẽ rời khỏi đây, cậu về nhà của cậu, chúng ta sau này sẽ làm như không quen biết, cậu thấy như thế nào? Tên đạo đồng kia nghe vậy có chút bất bình, nói
-sư phụ, cần gì nhiều lời với hắn, cứ để con giết hắn đi là song
Thế nhưng tên pháp sư kia lại tỏ vẻ ôn tĩnh, khẽ nói với tên đạo đồng
-dù gì cũng là đồng đạo, trên giang hồ đều là vì muốn kiếm sống cả, hà tất phải làm khó nhau
Nói rồi làm bộ dáng thân mật tiến lại phía Dương Vũ, thế nhưng vừa tiến tới hai bước thì Dương Vũ chợt lên tiếng
-ngươi là môn đồ của phái nào
-sư phụ ta chính là Triệu kha, Triệu chân nhân của Lương hoa sơn
Tên tiểu đồ nhanh miệng, lại nhìn Dương Vũ một cách khinh miệt
-nếu là người trong đạo môn sao còn không hành lễ
Dương Vũ có chút thắc mắc
-tại sao ta phải hành lễ
Đến lúc này tên Triệu Kha kia mới lên tiếng, nói bằng giọng trưởng bối
-ngươi là đạo đồng của phái nào, có thể ta quen với sư phụ ngươi
-Lục Dương Vũ, đệ tử trân chuyền của Liễu giao tiên tử
Dương Vũ lạnh lùng đáp, những tưởng tên kia sau khi nghe thấy tên sư phụ mình sẽ kinh tâm lạc phách ấy vậy mà hắn chỉ đơ ra một chút rồi cười phá lên
-cái gì mà tiên tử, ta chưa từng nghe qua
-mọi người yên tâm, bần đạo đã ra tay thì quỷ yêu mạnh cỡ mấy cũng phải vong mạng
Có mấy người đứng ở trên nghe thấy thế còn có vẻ như mừng muốn khóc, một số khác còn chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hắn mà to nhỏ, xem chừng rất điệu bộ rất sùng bái, tên pháp sư kia khẽ vuốt vuốt bộ râu cá trê của mình một chút rồi rút ra hai lá bùa ném xuống nước, trong miệng lầm dầm niệm chú, chỉ thấy bùa chạm nước mà không bị ướt, hơn nữa còn đang dần dần xoay theo một hình tròn, tạo thành một xoáy nước nhỏ.
ở phía trên Thu Linh nhìn thấy một màn này nhưng xem ra vẫn chưa có gì là kinh động, lại quay qua Dương Vũ to nhỏ
-hay thật, bùa gặp nước còn không bị ướt
-đơn giản thôi, cô chỉ cần quét thêm một lớp hồ ở trên thì dù có ngâm trong nước bao lâu cũng chẳng thể ướt
Dương Vũ nhàn nhạt đáp, lại nhìn về phía Thu Linh thấy nàng cũng đang nhìn mình với một ánh mắt hiếu kì, ngộ ra là mình lỡ lời liền phải xoay sở
-ngày trước nhà tôi có làm vàng mã, điều này dĩ nhiên là phải biết
Thu Linh nghe qua cũng thấy hợp lí, không còn thắc mắc nên liền nhìn về phía tên pháp sư kia đang tác pháp, lần này có vẻ chăm chú hơn, còn Dương Vũ thì trong lòng cũng hơi khẽ động, cũng đang nhìn về phía hắn mà đánh giá “song đồ chiếu thủy, cũng không tồi “
Song đồ chiếu thủy là loại pháp thuật trung cấp trong đạo môn, dùng linh lực của hai lá thủy linh phù để tìm kiếm tà vật sinh sống trong nước. tuy thế cũng còn tùy thuộc vào pháp lực của người thi pháp thì mới có thể truy tìm được trên phạm vi lớn hay nhỏ.
Tên pháp sư kia niệm chú một hồi mà vẫn không có tác dụng, hơn nữa hai lá phù đang ngày càng chìm dần, trên mặt bắt đầu vài tia đen xạm đi, lập tức ra lệnh cho tiểu đồng đổ vôi sống xuống sông, lại quay qua sai tên phu thuyền trèo đến hết đoạn sông này đến đoạn sông khác, tới hơn nửa canh giờ, vôi cũng đã hết mà cũng không có động tĩnh gì, cảm thấy như không ổn thì hắn liền rút từ trong tay áo ra một lá phù khác, ném xuống sông mà niệm chú, thật không ngờ hắn vừa rứt câu chú thì ở dưới làn nước một bóng trắng bay lên, thét lên những tiếng dữ dội khiến mấy người đang đứng sát bờ sông hoảng sợ tới mức chen chúc nhau mà chạy, đến lúc này tên pháp sư kia liền lấy thanh đào mộc kiếm đang cầm trong tay chém lên không trung một nhát, chỉ thấy bóng trắng kia hét lên một tiếng rồi rơi xuống, thấy vậy tên pháp sư kia liền lấy ra một cái bình hồ lô, trên có khắc rất nhiều thứ loằng ngoằng, mở nắp rồi hô một tiếng
“THU”
Lập tức bóng trắng kia bị thu vào trong hồ lô. vậy là hắn đã tiêu diệt được thủy quỷ, những thôn dân ở phía trên khi thấy một màn này thì liền mừng rỡ hết sức, thấp thoáng còn có người ôm nhau mà khóc, lại có người còn quỳ xuống mà bái tạ, tên pháp sư kia thấy vậy thì có vẻ như khá hào hứng, vê vê chòm râu rồi cười một cách đê tiện, lại không quên sai tên phu thuyền chèo thuyền vào bờ, thế nhưng con thuyền vừa cách bờ một chút thì dưới đáy nước phát lên một dị động làm chao đảo con thuyền, thế nhưng sau đó mọi thứ liền trở về như cũ, tên pháp sư leo lên bờ trong tiếng hân hoa của mọi người, mấy thôn dân ở đây chắc có lẽ vì quá cảm kích đại ân đại đức của hắn mà mang hết tiền bạc hoa màu ra đem tặng hắn,thế nhưng tên kia chỉ lấy vàng bạc, còn mấy thứ lúa ngô khoai sắn thì hết sức từ chối và lấy cớ “đó là mồ hôi công sức của bá tánh. hắn không thể lấy được”
Dương Vũ có lẽ cũng đã đủ chướng tai gai mắt, quay qua phía Thu Linh nói
-tôi cảm thấy không được khỏe, xin phép về trước
Thu Linh cũng tỏ vẻ đồng ý, lại hỏi hắn có muốn nàng dìu về hay không thì hắn lắc đầu nguầy nguậy, lập tức hòa vào đám đông rồi biến mất
Sau buổi lễ thì mọi người cũng tản hết, chỉ còn hai thầy trò tên pháp sư kia, đến lúc này thấy sung quanh đã không còn ai thì tên tiểu đồng mới khẽ cười gian manh
-sư phụ, xem ra lần này lại kiếm được không ít
-cái thôn này trông có vẻ nghèo nàn mà cũng rất khá đó chứ
Tên pháp sư khà khà cười, lôi từ trong áo ra mấy thỏi bạc và mấy xâu tiền, tên tiểu đồng cũng không kém cạnh mà lấy ra những thứ mà được những thôn dân ở đây tặng, hai người đếm đếm rồi chia chát, đúng lúc này một giọng nói vọng tới làm cả hai như đứng hình
-đại pháp sư, tiểu pháp sư, xem ra đạo hạnh ngút ngàn, khiến kẻ phàm trần này phải nể phục
Tên pháp sư kia dù đang khá run rẩy nhưng vẫn cố ra vẻ gằn giọng
-kẻ nào, …là …kẻ nào, mau ra đây
Từ trong phiến đá một nam tử đi ra, khắp mình vết thương, khẽ nói
-thứ lỗi trong người đang có thương tích, ta không thể hành lễ được
Tên pháp sư kia thấy đó chỉ là một tên nhãi ranh, lại còn thương tật như vậy thì cười lên mấy tiếng, không ngần ngại mà hỏi
-ngươi là ai, đến đây có mục đích gì, nói mau, nếu không đừng trách ta vong tình
Dương Vũ nghe hắn nói vậy, thái độ có vẻ như không giữ nổi bình tĩnh, chỉ thốt ra hai chữ
-bại hoại
Một tiếng keeng, tên đạo đồng rút ra một thanh đoản kiếm tính lao về phía Dương Vũ nhưng lại bị tên pháp sư kia ngăn lại
-ngươi cũng là người trong đạo môn
Tên pháp sư kia hỏi, thế nhưng để đáp lại Dương Vũ chỉ giữ im lặng mà nhìn hắn, tên pháp sư kia như thể đã hiểu được vấn đề, cười hề hề rồi xoa tay
-nếu cùng là đồng đạo thì khó dễ nhau làm gì, vậy đi, ta chia cậu một ít, chúng ta vẹn cả đôi đường, ngay hôm nay ta sẽ rời khỏi đây, cậu về nhà của cậu, chúng ta sau này sẽ làm như không quen biết, cậu thấy như thế nào? Tên đạo đồng kia nghe vậy có chút bất bình, nói
-sư phụ, cần gì nhiều lời với hắn, cứ để con giết hắn đi là song
Thế nhưng tên pháp sư kia lại tỏ vẻ ôn tĩnh, khẽ nói với tên đạo đồng
-dù gì cũng là đồng đạo, trên giang hồ đều là vì muốn kiếm sống cả, hà tất phải làm khó nhau
Nói rồi làm bộ dáng thân mật tiến lại phía Dương Vũ, thế nhưng vừa tiến tới hai bước thì Dương Vũ chợt lên tiếng
-ngươi là môn đồ của phái nào
-sư phụ ta chính là Triệu kha, Triệu chân nhân của Lương hoa sơn
Tên tiểu đồ nhanh miệng, lại nhìn Dương Vũ một cách khinh miệt
-nếu là người trong đạo môn sao còn không hành lễ
Dương Vũ có chút thắc mắc
-tại sao ta phải hành lễ
Đến lúc này tên Triệu Kha kia mới lên tiếng, nói bằng giọng trưởng bối
-ngươi là đạo đồng của phái nào, có thể ta quen với sư phụ ngươi
-Lục Dương Vũ, đệ tử trân chuyền của Liễu giao tiên tử
Dương Vũ lạnh lùng đáp, những tưởng tên kia sau khi nghe thấy tên sư phụ mình sẽ kinh tâm lạc phách ấy vậy mà hắn chỉ đơ ra một chút rồi cười phá lên
-cái gì mà tiên tử, ta chưa từng nghe qua
Danh sách chương