Lửa đến một lúc cũng tắt hết,tiểu Nguyệt còn đang thấy kì lạ là vì sao ngọn lửa lớn nhử vậy mà nàng không hề cảm thấy nóng rát liền muốn tìm Dương Vũ giải đáp thắc mắc, thế nhưng vừa quay qua nhìn đám thi thể kia thì mọi câu hỏi của nàng đều bị nuốt ngược lại vào trong, phía kia cả trăm cái sác đã cháy thành tro, còn mấy cái không biết vì gì mà không cháy hết để lộ ra xương trắng trơ trơ, bên phía trên mỗi cái xác bây giờ còn lập lờ thêm một mị ảnh, cái nào cái nấy gào thét giận dữ đột nhiên một tiếng nói vang lên 

-tới đây đi

Là Dương Vũ, trong tay đang cầm một cái gì đó như lá cờ. trên miệng lộ ra một điệu cười xảo trá, tiểu Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì hàng trăm hư ảnh kia đã lao tới phía Dương Vũ, gào thét lên những âm thanh khiến nàng cảm giác như thể đang cố xâm nhập vào đầu óc nàng, những tiếng thét đó làm nàng cảm nhận được sự đau đớn, khổ sở nhưng lại cực kì thương tâm, lúc này phía bên kia, Dương Vũ thấy những vong hồn đang kéo tới thì vẫn đứng yên bất động, tiểu Nguyệt thấy như vậy thì không hiểu hắn đang tính làm cái gì, có chút gấp gáp vội hét lên

-cẩn thận

Dương Vũ nghe vậy thì nhìn nàng một cái, lại nở điệu cười tự tin, đột nhiên nhoài người ra phía sau mà chạy, mấy vong hồn kia vẫn một mực đuổi theo hắn, vừa chạy tới cửa của căn mật thất thì Dương Vũ dừng lại, lấy từ đằng sau hắc hạo diệt thần châm quét tới phía trước một cái, lập tức một cơ số những linh hồn kia bị đánh tan, từ chỗ hắn đánh tới lộ ra một khe hở nhỏ, không muốn để phí cơ hội liền nhoài người chạy về phía trước, trong tay cầm lá cờ cắm xuống một cái, lập tức từ trên mặt đất đồng loạt năm lá cờ khác phát ra những tia hào quang chói lòa chiếu thẳng vào đám vong hồn kia như thể đang tạo ra một cái nhà giam để nhốt chúng lại, thế nhưng xem ra bọn chúng vẫn chưa chịu khuất phục, liên tục công kích vào năm lá cờ ý đồ muốn thoát ra bên ngoài, thấy vậy Dương Vũ không dám chậm trễ, lấy vừ trong túi vải ra một năm tiền ngũ đế ném thẳng vào phía đám vong hồn kia,trong miệng niệm chú, lập tức đám tiền đồng kia phát nổ làm cho đám hồn phách kia có vẻ như thương tổn, thực chất đó chỉ là kế hắn tạo ra để đánh lạc hướng chúng, nhân cơ hội đó liền kêu tiểu Nguyệt lại, đưa cho nàng một đầu dây hồng tuyến, kêu nàng phải đứng yên ở đó còn mình chạy vòng quanh mắc nối đoạn hồng tuyến kia vào từng lá cờ một, song xuôi lại tiến đến phía tiểu Nguyệt, lấy lại đoạn đầu dây kia buộc vào hắc hạo diệt thần châm rồi cắm xuống đất, ngay lập tức linh lực từ hắc hạo diệt thần châm tràn ra hồng tuyến tạo nên một kết giới khống chế chặt chẽ lại đám hồn phách kia khiến những đợt công kích của chúng ngày càng trở nên vô ích, lúc này Dương Vũ mới ngồi xuống, lấy ra chu sa rồi cắn đầu ngón tay rỏ vào trong chu sa năm giọt máu, khuấy đều rồi tực tiến lấy tay vẽ xuống đất phù văn của dẫn hồn phù, song xuôi liền ngồi khoanh chân, chỉnh trang lại y phục rồi đọc to quy hồn chú

“u minh dẫn hồn, quỷ mở đường

Địa lạc sa minh, vãn hồi hương

Bảy nẻo sáu đường cư lai vãn

Hà tắc khuynh thường nhiếp niệm tương

Lục đinh lục giáp chiểu lệnh ta

Minh giới mở cửa 

Nhập “

Lập tứ từ phía trong chính giữa năm lá cờ nơi giam giữ cả trăm vong hồn kia hiện lên một quầng sáng, từ đó chui lên bốn nhân ảnh hai đen hai trắng, trên má còn đánh phấn hồng, trong tay mỗi người đều cầm một cái cờ phướn phía trên thêu một dòng chữ “địa lăng khảo hạnh “, Dương Vũ nhìn thấy mấy người này thì liền chắp tay hành lễ tỏ thái độ cung kính, mấy người kia thấy vậy thì liếc qua hắn một cái, không ai bảo ai mà trực tiếp cả bốn người dùng cờ phướn khua khắng một cái, lập tức cả trăm u hồn rơi vào quầng sáng ban nãy rồi biến mất, bốn người kia cảm thấy đã song việc cũng lập tức nhảy xuống, cả quầng sáng kia cũng không còn, mọi thứ trở về hiện trạng y nguyên như cũ, đến lúc này Dương Vũ mới có thể ngồi bệt xuống đất mà thở dài đưa tay lên trán lau mồ hôi như là trút được cho mình một gánh nặng, từ ban nãy đến giờ tiểu Nguyệt thấy hắn tác pháp thì không giám làm phiền, đợi tới bây giờ mới dám tiến lại, thấy hắn như vậy mới dám hỏi

-xong…xong rồi sao? -đã song rồi

Dương Vũ thở dốc nói, nghe vậy thì tiểu Nguyệt cũng trở nên an tâm một chút, lại nhớ tới cái gì lại hỏi 

-bốn tên ban nãy là ai vậy, bộ dáng có vẻ rất cao ngạo 

Dương Vũ nghe nàng nói vậy thì chút nữa không giữ được bình tĩnh, im lặng một chút nghe ngóng thì mới thở dài nói

-bọn họ là quỷ sử ở diêm la điện, quyền hành chỉ dưới diêm la vương, lần này phải gọi bọn họ lên cũng thực là bất đắc dĩ

Nói song quay qua phía tiểu Nguyệt thấy nàng đang thắc mắc, biết rõ trong lòng đang muốn hỏi gì thì đành trả lời 

-u minh giới chỉ mở cửa lớn cho các vong hồn vào quỷ tiết, trong một năm chỉ đúng một lần đó, lần này tôi phải trái lại thiên điều mà mở ra để cho đám u hồn kia có thể tiến nhập âm ty, khá là to chuyện đó

-vậy phải làm sao?

Tiểu Nguyệt có vẻ sốt sắng hỏi, thấy Dương Vũ đăm chiêu một hồi mà chẳng nói gì thì biết rằng chẳng phải chuyện tốt lành, tính an ủi hắn vài câu nhưng thực lòng không biết nói làm sao, trái lại Dương Vũ thấy nàng làm ra cái bộ dáng này thì lại tươi cười trở lại nói 

-kệ đi, tới đâu thì tới, tôi chỉ biết làm như thế là đúng thôi

Rồi lại thở dài nói thêm

- trong vòng nửa canh giờ tới sẽ có người tới bắt tôi đi, không thể ở đây lâu được nữa 

-kẻ nào, kẻ nào dám bắt ngươi đi, nói đi ta sẽ phanh thây cả nhà hắn

Tiểu Nguyệt thấy Dương Vũ nói vậy thì nói bông đùa, có thể với nàng thì đó chỉ là câu nói giỡn nhưng Dương Vũ vội bịt miệng nàng lại tỏ vẻ hốt hoảng

-lần sau không được nói bậy, cô là người thường không đỡ nổi đâu 

Thấy hắn như vậy thì tiểu Nguyệt cũng ý thức được tình hình, có chút lo lắng nhìn hắn, Dương Vũ cũng không nói gì thêm liền kéo nàng ra ngoài, lên đến căn phòng trống kia thì hắn mới từ từ nói 

-mở ra u minh chính lộ là đi ngược với thiên điều, sẽ có áp ty của thiên tử điện dẫn tôi đi, nếu như lúc đó sau hai canh giờ không thấy tôi quay lại thì hãy nhớ tìm tới núi vân san gặp sư phụ tôi, kêu bà ta xuống âm ty cứu tôi, nhớ chưa 

Tiểu Nguyệt nhớ rõ từng câu từng chữ hắn nói, vội gật đầu, tuy có phần lo lắng nhưng vẫn không quên nói đùa thêm một câu 

-ngươi đừng lo, chưa thành thân với ta thì ngươi chưa chết được đâu 

Thật hết nói nổi, giờ là lúc nào rồi mà nàng ta còn nói được mấy câu đó, ngó nghiêng một hồi thấy bên ngoài tiền viện cũng đã tắt đèn xem chừng đã không còn ai nữa thì hai người mới từ từ tiến ngoài, làm theo cách cũ mà trở ra khỏi đường lớn, một mạch đi về quán trọ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện