“Lần này là em có lỗi với tôi đấy... em phải gả cho tôi.”
“Chúng ta đến bệnh viện... được không ?”
Bạch Uyển Vy kéo tay Giang Phong, nhưng hắn lại nhất quyết ngồi lại mà chịu đau. Hắn đâu có ngu, hắn không thể bỏ qua cái cớ hoàn hảo này được.
“Em phải hứa, tôi mới đi.”
“Em hứa... Giang Phong, em đồng ý với anh... được chưa ?”
Không còn cách nào khác, Bạch Uyển Vy đành phải đáp ứng Giang Phong, nhìn cô khóc mà hắn cũng không khỏi đau lòng, cả hai nhanh chóng rời khỏi nhà. Cô chưa từng thất hứa, nhất là đối với hắn, cho nên cô nhất định sẽ trở thành cô dâu của hắn.
...
“Bạch tiểu thư không cần...”
“Cô ấy hiện giờ là Giang phu nhân.”
Bạch Uyển Vy sững sờ nhìn Giang Phong, có lẽ... đây là lần đầu tiên cô chính tai nghe thấy hắn thừa nhận điều này. Mặc dù còn bài xích hắn, nhưng cô thừa nhận là cô thực sự rất vui khi nghe hắn nói vậy.
Giang Phong hiểu tính cách của Bạch Uyển Vy, thấy vẻ mặt cô khác lạ như vậy, hắn đã ngay lập tức nhìn ra rằng cô đã có vài phần xiêu lòng. Cô yêu hắn mà... trước giờ vẫn luôn yêu, cho nên mới dễ dàng mềm lòng như thế.
Có lẽ sau ngày hôm nay, cô sẽ quên hết đi mọi lỗi lầm của hắn, bởi cô chắc hẳn sẽ cảm thấy tội lỗi.
“Tôi... tôi hiểu rồi, Giang phu nhân, cô không cần lo lắng quá đâu... khoảng chừng một đến hay tuần là sẽ khỏi.”
Bạch Uyển Vy gật đầu rồi vị bác sĩ đó rời đi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho vết bỏng trên tay Giang Phong, nhìn chúng trông rất đáng sợ. Cô không còn dũng khí để đối diện với hắn nữa. Giang Phong vì thế mà càng được nước lấn tới.
Hắn nhất định phải nhân cơ hội này để kéo Bạch Uyển Vy về bên mình. Do đó, Giang Phong bỗng dưng nhăn nhó mặt mày lại, khiến cho cô sợ đến mất mật, nghĩ rằng vết thương của hắn đang rất đau rát, mặc dù hắn chẳng cảm thấy đau ở chỗ nào cả.
“Xin lỗi anh... rất đau sao ?”
“Đau lắm.”
Bị doạ đến đứng tim, Bạch Uyển Vy bỗng chợt khóc nức nỏ. Cô chưa từng muốn Giang Phong phải chịu nỗi đau này cả. Tất cả là do cô... là lỗi của cô, là cô đã quá kích động, cho nên mới làm hắn bị thương. Bây giờ, dù có bảo cô phải chịu thay hắn, cô cũng nguyện ý.
“Xin lỗi... thật sự xin lỗi...”
“Em cứ khóc lóc rồi xin lỗi như vậy thì nó có lành lại được không ? “
Bạch Uyển Vy ngay lập tức câm như hến. Cô chỉ là... không biết phải làm sao nữa... vì vậy mà Giang Phong lại càng nhìn ra được cô đã mềm lòng, không còn hận thù đối với mình nữa rồi.
Giang Phong lấy ra từ trong túi quần chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ, khiến Bạch Uyển Vy hoàn toàn ngỡ ngàng khi nhìn hắn quỳ một gối xuống, dường như cô đã không còn tin vào mắt mình. Hắn thật sự muốn cầu hôn cô sao ?
Bạch Uyển Vy rất sợ, cho nên ngay khi hắn cầm lấy tay cô, cô đã rụt về.
“Tay tôi còn đang đau... em lẽ nào còn muốn nhẫn tâm nhìn tôi đau thêm nữa sao ?”
“Em không...”
“Em đã hứa với tôi rồi.”
Đó chỉ là quá nguy cấp... cho nên cô mới buột miệng nói vậy thôi, cô chưa từng quên đi những gì mình đã phải trải qua vì Giang Phong. Thế nhưng, cô lại không dám nói. Nhỡ đâu cô sẽ làm hắn buồn...
Bạch Uyển Vy lại đưa tay ra, Giang Phong thuận lợi mà đeo chiếc nhẫn kim ***** *** ngón tay thon dài của cô. Hắn tưởng rằng hắn chỉ nợ cô một hôn lễ, mà lại quên mất rằng hắn chưa từng cầu hôn cô.
“Sao vậy ? Không vui sao ?”
“Không có... em rất vui... chỉ là thấy anh thế này... em không quen...”
Giang Phong trở nên dịu dàng, lại sẵn sàng hạ thấp mình vì cô, làm sao cô có thể quen ? Hắn trước đây đâu phải là người như này, hắn chỉ sống vì bản thân mà thôi.
“Không sao, quen dần là được, tôi nhất định sẽ không phụ bạc em.”
Bạch Uyển Vy gật đầu, nhưng thực chất vẫn không mấy tin tưởng. Thà rằng bảo cô tin Hàn Tử Dương vẫn còn yêu mình còn hơn là tin lời thề non hẹn biển của Giang Phong.
“Sau này, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, hãy tin tôi.”
“Chúng ta đến bệnh viện... được không ?”
Bạch Uyển Vy kéo tay Giang Phong, nhưng hắn lại nhất quyết ngồi lại mà chịu đau. Hắn đâu có ngu, hắn không thể bỏ qua cái cớ hoàn hảo này được.
“Em phải hứa, tôi mới đi.”
“Em hứa... Giang Phong, em đồng ý với anh... được chưa ?”
Không còn cách nào khác, Bạch Uyển Vy đành phải đáp ứng Giang Phong, nhìn cô khóc mà hắn cũng không khỏi đau lòng, cả hai nhanh chóng rời khỏi nhà. Cô chưa từng thất hứa, nhất là đối với hắn, cho nên cô nhất định sẽ trở thành cô dâu của hắn.
...
“Bạch tiểu thư không cần...”
“Cô ấy hiện giờ là Giang phu nhân.”
Bạch Uyển Vy sững sờ nhìn Giang Phong, có lẽ... đây là lần đầu tiên cô chính tai nghe thấy hắn thừa nhận điều này. Mặc dù còn bài xích hắn, nhưng cô thừa nhận là cô thực sự rất vui khi nghe hắn nói vậy.
Giang Phong hiểu tính cách của Bạch Uyển Vy, thấy vẻ mặt cô khác lạ như vậy, hắn đã ngay lập tức nhìn ra rằng cô đã có vài phần xiêu lòng. Cô yêu hắn mà... trước giờ vẫn luôn yêu, cho nên mới dễ dàng mềm lòng như thế.
Có lẽ sau ngày hôm nay, cô sẽ quên hết đi mọi lỗi lầm của hắn, bởi cô chắc hẳn sẽ cảm thấy tội lỗi.
“Tôi... tôi hiểu rồi, Giang phu nhân, cô không cần lo lắng quá đâu... khoảng chừng một đến hay tuần là sẽ khỏi.”
Bạch Uyển Vy gật đầu rồi vị bác sĩ đó rời đi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho vết bỏng trên tay Giang Phong, nhìn chúng trông rất đáng sợ. Cô không còn dũng khí để đối diện với hắn nữa. Giang Phong vì thế mà càng được nước lấn tới.
Hắn nhất định phải nhân cơ hội này để kéo Bạch Uyển Vy về bên mình. Do đó, Giang Phong bỗng dưng nhăn nhó mặt mày lại, khiến cho cô sợ đến mất mật, nghĩ rằng vết thương của hắn đang rất đau rát, mặc dù hắn chẳng cảm thấy đau ở chỗ nào cả.
“Xin lỗi anh... rất đau sao ?”
“Đau lắm.”
Bị doạ đến đứng tim, Bạch Uyển Vy bỗng chợt khóc nức nỏ. Cô chưa từng muốn Giang Phong phải chịu nỗi đau này cả. Tất cả là do cô... là lỗi của cô, là cô đã quá kích động, cho nên mới làm hắn bị thương. Bây giờ, dù có bảo cô phải chịu thay hắn, cô cũng nguyện ý.
“Xin lỗi... thật sự xin lỗi...”
“Em cứ khóc lóc rồi xin lỗi như vậy thì nó có lành lại được không ? “
Bạch Uyển Vy ngay lập tức câm như hến. Cô chỉ là... không biết phải làm sao nữa... vì vậy mà Giang Phong lại càng nhìn ra được cô đã mềm lòng, không còn hận thù đối với mình nữa rồi.
Giang Phong lấy ra từ trong túi quần chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ, khiến Bạch Uyển Vy hoàn toàn ngỡ ngàng khi nhìn hắn quỳ một gối xuống, dường như cô đã không còn tin vào mắt mình. Hắn thật sự muốn cầu hôn cô sao ?
Bạch Uyển Vy rất sợ, cho nên ngay khi hắn cầm lấy tay cô, cô đã rụt về.
“Tay tôi còn đang đau... em lẽ nào còn muốn nhẫn tâm nhìn tôi đau thêm nữa sao ?”
“Em không...”
“Em đã hứa với tôi rồi.”
Đó chỉ là quá nguy cấp... cho nên cô mới buột miệng nói vậy thôi, cô chưa từng quên đi những gì mình đã phải trải qua vì Giang Phong. Thế nhưng, cô lại không dám nói. Nhỡ đâu cô sẽ làm hắn buồn...
Bạch Uyển Vy lại đưa tay ra, Giang Phong thuận lợi mà đeo chiếc nhẫn kim ***** *** ngón tay thon dài của cô. Hắn tưởng rằng hắn chỉ nợ cô một hôn lễ, mà lại quên mất rằng hắn chưa từng cầu hôn cô.
“Sao vậy ? Không vui sao ?”
“Không có... em rất vui... chỉ là thấy anh thế này... em không quen...”
Giang Phong trở nên dịu dàng, lại sẵn sàng hạ thấp mình vì cô, làm sao cô có thể quen ? Hắn trước đây đâu phải là người như này, hắn chỉ sống vì bản thân mà thôi.
“Không sao, quen dần là được, tôi nhất định sẽ không phụ bạc em.”
Bạch Uyển Vy gật đầu, nhưng thực chất vẫn không mấy tin tưởng. Thà rằng bảo cô tin Hàn Tử Dương vẫn còn yêu mình còn hơn là tin lời thề non hẹn biển của Giang Phong.
“Sau này, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, hãy tin tôi.”
Danh sách chương