Tôi đi ra hành lang, lôi điện thoại từ trong túi áo khoác ra, đang định bấm số thì Nhật Hùng gọi tôi từ cuối hành lang.
- Hạnh có ở lớp ko cậu? - Có đấy. Tìm nó có chuyện gì à?
Tôi chỉ buột miệng nói thế thôi, bỗng dưng nhận ra mình vô duyên làm sao. Chuyện riêng của người khác tự dưng xen vào, tôi cười khổ 1 cái, ko ngờ cậu ấy thật thà trả lời:
- Bọn tớ hẹn nhau xuống căntin, Hạnh bảo muốn ăn bánh bao.
- Ồ.
Tôi ồ 1 tiếng, mọi chuyện tiến triển có vẻ khá nhanh nhỉ, thôi thì Nhật Hùng cũng tốt, còn hơn nó đâm đầu vào thần tượng cái ông Trần Minh Chiến gì gì đấy khóa trước mà tôi chả có ấn tượng gì.
- Cậu đi cùng cho vui nhé.
Nhật Hùng đề nghị, có vẻ cũng muốn tôi đi chung cho vui vẻ nhưng mà tôi đâu có ngu đâu, ai lại đi làm kì đà cản mũi chứ.
- A, ko ko, tớ lát nữa đi photo đề cho lớp rồi.
Tôi vội vàng xua tay, Nhật Hùng cười xòa gật đầu rồi đi vào trong lớp tôi, sau đấy thấy 2 đứa chúng nó vừa cười đùa với nhau vui vẻ vừa đi về phía căntin.
Tôi bắt đầu bấm số điện thoại, dãy số điện thoại quen thuộc hiện trên màn hình, rất lâu, rất lâu sau mới thấy có người bắt máy:
- Giao ko học à? Hay là ra chơi rồi?
Giọng Phong trầm ấm truyền tới, tuy có chút mệt mỏi nhưng thấy có vẻ rất vui.
- Đang ra chơi, muốn gọi điện hỏi xem cậu thế nào.
Tôi cười cười, đưa tay tóm lấy lá cây phượng đang rủ về phía mình ở hành lang, lá phượng non mới nhú be bé xanh mơn mởn, ánh nắng mặt trời chiếu qua tán lá cây, xuyên qua những giọt sương còn đọng lại lấp lánh như pha lê. Chẳng mấy khi tôi thấy vui như thế, giống như đang nói chuyện với 1 người rất quan trọng sau mười mấy năm ko gặp.
- Nhớ tớ à?- bên kia đầu dây khúc khích cười.
- Eo ơi, tại ko có ai xách cặp cho tớ nên mấy gọi điện cho cậu thôi.
- Thế cũng gọi là đang nhớ tớ rồi nhé.
- Ko đùa nữa, sao sáng nay lại nghỉ? Cậu vẫn chảy máu cam à?
- Ko đâu, tại tối qua tắm lâu quá nên bị cúm, tớ mới nghỉ.
- Điêu, ngày trước cúm cậu cũng đi, bây giờ mới ốm thế cũng nghỉ à.
- Haha, ngoài cúm ra tớ còn sốt nữa nên lười ko đi, cậu lo lắng cho tớ à?
Tôi ko trả lời câu hỏi của cậu ấy, chỉ hỏi nhanh điều cần hỏi rồi vào lớp vì trống rồi. Các thầy cô giáo cũng bắt đầu đi từ phòng hội đồng ra về phía các lớp học.
- Mai cậu đi học chứ?
- Nếu đỡ sốt tớ đi, tớ hứa đấy.
- Ko, mai cậu nhất định phải đi, cấm cậu nghỉ.
- Rồi rồi, tớ sẽ đi. Đừng nhớ tớ quá đấy.
- Ấu trĩ, vào lớp đây ko nói chuyện với cậu nữa.
Tôi định cúp máy, nhớ ra chuyện con mèo PhiPhi, tôi buồn bã:
- Con mèo PhiPhi....
- Nó làm sao à?
Cậu ấy dịu dàng hỏi, nhưng tôi nghe như cậu ấy đang rất mệt, chắc cậu ấy sốt cao mà tôi lại cứ làm phiền cậu ấy, liền lập tức nói thật nhanh:
- Nó bị mờ rồi, tớ lấy bút tô lại nguệch ngoạc xấu xí lắm, tớ phá hỏng nó rồi. Huhu. 😢😢😢
Thấy tôi mếu máo nói, cậu ấy vội vàng lên tiếng để tôi yên tâm.
- Ko sao ko sao, mai đến lớp tớ vẽ lại là được ha, đừng buồn ha, tắt máy vào lớp đi ko cô giáo mắng đấy.
Cậu ấy nói dịu dàng như thế, tôi cảm thấy có chút cảm động, Vũ Phong luôn như thế, cậu ấy lúc nào cũng bên cạnh tôi, Phong nửa phần giống 1 người bạn thân, phần còn lại giống 1 người anh. Người anh trai tốt luôn bên cạnh em mỗi khi em thấy buồn, chăm sóc cho em, dỗ dành em. Nhưng hơn hết tôi vẫn hiểu, Phong với tôi còn hơn cả thế, cậu ấy từ khi nào đã trở thành 1 phần cuộc sống của tôi. Tôi luôn tự nhủ bản thân mình phải trân trọng những giây phút bên cạnh cậu ấy. Vài tháng nữa là ra trường, có thể rất lâu sau mới gặp lại, hoặc là ko bao giờ gặp lại nữa...
Tôi quay mặt lại chuẩn bị đi vào lớp thì giật mình vì thấy Phương Mai đang đứng đấy nhìn mình, tôi mỉm cười, hỏi bạn ấy:
- Tưởng cậu về rồi?
- Tớ quay lại lấy cặp sách.
- Ồ, vậy tớ vào lớp.
Tôi chỉ vào trong lớp, ý muốn nói cô giáo đã vào trong rồi, Phương Mai ko nói gì, chỉ lặng lẽ khoác cặp lên vai, quay đầu đi xuống cầu thang.
- Phương Giao.
Tôi quay đầu lại, Phương Mai đứng đấy nhìn tôi, môi mấp máy:
- Cậu là đồ vô tâm, ko biết nghĩ cho người khác, chỉ biết ích kỷ nghĩ đến bản thân mình, cậu ko đáng nhận được sự quan tâm của Vũ Phong, rồi 1 ngày cậu sẽ mất đi 1 người mà cậu ko biết đường trân trọng. Hãy đối xử tốt với Phong, nếu ko cậu sẽ hối hận đấy!
Phương Mai nói xong, tức giận quay đi bỏ tôi chôn chân ở lại. Cậu ta nói thế là có ý gì? Tôi rốt cuộc vẫn ko hiểu!
Trong giờ học tôi vẫn ko ngừng suy nghĩ, dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, tôi rất mệt mỏi.
- Phương Giao, lên giải câu 4 cho cô.
- Phương Giao, em có nghe thấy ko?
- Giao, cô giáo gọi mày kìa.
Hạnh quay xuống huých vào tay tôi, bấy giờ tôi mới choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đờ đẫn cầm đề cương lên bảng. Tôi cứ đứng đấy, ko thể nào tập trung đọc đề được, cô giáo có vẻ rất bực bội, bảo tôi về chỗ rồi gọi Tố Như lên làm thay tôi.
- Làm sao mà thẫn thờ suốt cả buổi thế?- Anh Tài hỏi tôi khi trống ra chơi vừa vang lên.
- À ko sao, tớ đang nghĩ tối nay chắc phải thức khuya làm bài tập nên ko tập trung thôi.
- Đừng ép mình học nhiều quá cũng ko tốt đâu, để đầu óc thoải mái đi cậu.
- Hì.- tôi cười xòa, chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, bọn trong lớp hôm nay ko ra ngoài sân chơi, đặc biệt ngồi hết trong lớp chép bài trên bảng.
- Tuấn ơi, mày ngồi dịch ra cho tao nhìn bảng cái, đến là cao.
- Mày để đầu mày xuống bàn cho nó chép bài.
- Khiếp, mày nói ghê bỏ mẹ.
- Kiểu chém đầu ngày xưa ý nhể, à, nói thế tao lại nhớ ngày xưa lúc bé hay cùng bọn trong xóm kể chuyện ma, cái chuyện gì mà con ma đi tìm đầu.....
Nó chưa nói hết câu đã bị đứa khác bịt miệng lại trách:
- Tối tao còn đi vệ sinh, mày kể tao sợ.
Cái Hạnh thu 2 chân lên ghế, quay sang nói chuyện với thằng Khánh bên cạnh.
- Tao chỉ mong 10 năm sau nhà tao chất đầy vàng.
- Haha. Chắc vàng mã.
- Thằng chó, tao đang nghiêm túc.
- Tao cũng nghiêm túc mà.
Con Hạnh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thấy xe oto của cô Victoria lao từ ngoài đường vào cổng.
- Eo, cô Visctoria có phúc thật, đi dậy học mà được hẳn chồng đưa đi đón về.
- Dậy chả đủ tiền xăng xe.- thằng Khánh lầm bầm.
- Chắc chỉ dậy cho vui thôi, nhà cô ý giàu thế cơ mà, mai sau tao cũng phải lấy thằng chồng như thế, chồng tao cũng lái ô tô đưa đi đón về thế này.
- Chồng mày chắc lái taxi à?
- Thằng chó, cứ trêu bố.
Thấy chúng nó nói chuyện vui, tôi cũng hóng lên:
- Tao bị dị ứng tôm với cua, ăn vào kiểu gì cũng váng đầu và đau bụng. Mai sau tao giàu ko ăn được thì phí quá, biết tiêu tiền vào việc gì cho hết đây.
Con Hạnh nghe tôi nói thế liền bĩu môi liếc tôi, thằng Khánh thì ngồi cười.
- Bà có thể ăn mực mà, với cả nhiều món ngon như thế, cứ từ từ thưởng thức.
- Mai sau nếu tao giàu thật, tao dẫn mày sang hẳn Hàn Quốc, mày chả nói thích đồ Hàn Quốc hay sao?- cái Hạnh cũng hùa theo.
- Mịa, biết đâu vừa ra trường phát mày lên xe hoa luôn, tao đâu dám tin.
- Hâm, tao phải công việc ổn định mấy lo lấy chồng.
- Mày với thằng Hùng dạo này hơi mờ ám đấy nhớ, đừng tưởng tao ko biết đâu.
Cái Hạnh thấy tôi nói thế đỏ mặt, thằng Khánh thấy lạ cứ liên miệng hỏi tôi:
- Cái gì thế? Cái gì thế?
- Tao cũng định vài hôm nữa nói với chúng mày, ko ngờ chúng mày biết nhanh vậy.
- Ây da, bà đang yêu à?- Khánh hỏi Hạnh.
- Tào lao, người ta yêu lâu rồi, đang ở đâu.- con Linh từ dãy bên chạy sang.
Mấy đứa hùa vào trêu, cái Hạnh ngại ngùng đỏ mặt đuổi chúng tôi về chỗ.
___________________________________
Sáng hôm sau Phong ko ngờ Vũ Phong tới lớp thật, trống vào được 15 phút rồi mới thấy cậu ấy xin vào lớp. Khuôn mặt trắng bệnh như ko có máu, mọi người ai cũng giật mình sợ hãi, Phong chẳng khác gì 1 cái xác, cậu ấy về chỗ ngồi xuống. Mọi người trong lớp vội vàng bổ nhào tới hỏi han, cậu ấy cười khổ xua tay bảo mọi người về chỗ đi đừng để cô giáo khó xử.
Tôi ngồi gần hơn về phía cậu ấy, lo lắng nhìn, tôi cầm tay cậu ấy, bàn tay trắng trẻo thanh mảnh trước đây trở nên trắng bệch. Tôi chỉ cần nắm tay cậu ấy nhẹ thôi tay cậu ấy cũng tím bầm.
- Tay cậu sao thế này?- mắt tôi cay cay, liền ngoảnh mặt ra phía cửa sổ ko dám nhìn cậu ấy.
Cô giáo bắt đầu ghi bài, tôi mở cặp giúp cậu ấy lấy sách vở ra. Phương Mai xin cô xuống bàn chúng tôi, bạn ấy thì thầm khuyên bảo:
- Cậu về đi, cậu vẫn sốt rất cao đấy, ko thể ở lại được đâu.
- Trưa tớ về, cậu ko cần lo lắng.
Phong cười mỉm, tôi thấy Phương Mai nói thế thì đưa tay lên trán cậu ấy, trán cậu ấy nóng như lửa đốt, tôi thoáng rùng mình. Tôi chưa thấy ai sốt cao như vậy, chắc chắn cậu ấy rất khó chịu.
- Cậu sốt cao quá, để tớ xin cô giáo đưa cậu về.
- Tớ chịu được mà, để tớ vẽ lại mèo PhiPhi cho cậu.
- Ko vẽ nữa, tớ ko cần nữa, tớ chỉ cần cậu về thôi. Huhu.
Tôi mếu máo, từ lúc nhìn thấy cậu ấy xanh xao đứng ở cửa lớp tôi đã khóc thút thít rồi. Vũ Phong bị làm sao vậy? Tôi ko hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cảm giác cậu ấy sắp ko bên cạnh tôi nữa rồi.
Cậu ấy khó nhọc nhìn tôi, hơi thở gấp gáp giống như khó thở vậy, mọi người trong lớp bị cậu ấy dọa cho chết khiếp. Cô giáo vội vàng gọi xe cấp cứu đưa cậu ấy tới bệnh viện, cậu ấy ngất đi rồi, đầu đập vào mặt bàn. Tôi vội vàng đỡ cậu ấy dậy, khuôn mặt tím bầm lại khó có thể bình thường như trước kia. Tại tôi, tất cả là tại tôi, nếu tôi ko bảo cậu ấy hôm nay đến cậu ấy chắc chắn ko bị làm sao. Phương Mai nói đúng, tôi là 1 ngôi sao chổi, luôn đem xui xẻo đến cho cậu ấy.
- Hạnh có ở lớp ko cậu? - Có đấy. Tìm nó có chuyện gì à?
Tôi chỉ buột miệng nói thế thôi, bỗng dưng nhận ra mình vô duyên làm sao. Chuyện riêng của người khác tự dưng xen vào, tôi cười khổ 1 cái, ko ngờ cậu ấy thật thà trả lời:
- Bọn tớ hẹn nhau xuống căntin, Hạnh bảo muốn ăn bánh bao.
- Ồ.
Tôi ồ 1 tiếng, mọi chuyện tiến triển có vẻ khá nhanh nhỉ, thôi thì Nhật Hùng cũng tốt, còn hơn nó đâm đầu vào thần tượng cái ông Trần Minh Chiến gì gì đấy khóa trước mà tôi chả có ấn tượng gì.
- Cậu đi cùng cho vui nhé.
Nhật Hùng đề nghị, có vẻ cũng muốn tôi đi chung cho vui vẻ nhưng mà tôi đâu có ngu đâu, ai lại đi làm kì đà cản mũi chứ.
- A, ko ko, tớ lát nữa đi photo đề cho lớp rồi.
Tôi vội vàng xua tay, Nhật Hùng cười xòa gật đầu rồi đi vào trong lớp tôi, sau đấy thấy 2 đứa chúng nó vừa cười đùa với nhau vui vẻ vừa đi về phía căntin.
Tôi bắt đầu bấm số điện thoại, dãy số điện thoại quen thuộc hiện trên màn hình, rất lâu, rất lâu sau mới thấy có người bắt máy:
- Giao ko học à? Hay là ra chơi rồi?
Giọng Phong trầm ấm truyền tới, tuy có chút mệt mỏi nhưng thấy có vẻ rất vui.
- Đang ra chơi, muốn gọi điện hỏi xem cậu thế nào.
Tôi cười cười, đưa tay tóm lấy lá cây phượng đang rủ về phía mình ở hành lang, lá phượng non mới nhú be bé xanh mơn mởn, ánh nắng mặt trời chiếu qua tán lá cây, xuyên qua những giọt sương còn đọng lại lấp lánh như pha lê. Chẳng mấy khi tôi thấy vui như thế, giống như đang nói chuyện với 1 người rất quan trọng sau mười mấy năm ko gặp.
- Nhớ tớ à?- bên kia đầu dây khúc khích cười.
- Eo ơi, tại ko có ai xách cặp cho tớ nên mấy gọi điện cho cậu thôi.
- Thế cũng gọi là đang nhớ tớ rồi nhé.
- Ko đùa nữa, sao sáng nay lại nghỉ? Cậu vẫn chảy máu cam à?
- Ko đâu, tại tối qua tắm lâu quá nên bị cúm, tớ mới nghỉ.
- Điêu, ngày trước cúm cậu cũng đi, bây giờ mới ốm thế cũng nghỉ à.
- Haha, ngoài cúm ra tớ còn sốt nữa nên lười ko đi, cậu lo lắng cho tớ à?
Tôi ko trả lời câu hỏi của cậu ấy, chỉ hỏi nhanh điều cần hỏi rồi vào lớp vì trống rồi. Các thầy cô giáo cũng bắt đầu đi từ phòng hội đồng ra về phía các lớp học.
- Mai cậu đi học chứ?
- Nếu đỡ sốt tớ đi, tớ hứa đấy.
- Ko, mai cậu nhất định phải đi, cấm cậu nghỉ.
- Rồi rồi, tớ sẽ đi. Đừng nhớ tớ quá đấy.
- Ấu trĩ, vào lớp đây ko nói chuyện với cậu nữa.
Tôi định cúp máy, nhớ ra chuyện con mèo PhiPhi, tôi buồn bã:
- Con mèo PhiPhi....
- Nó làm sao à?
Cậu ấy dịu dàng hỏi, nhưng tôi nghe như cậu ấy đang rất mệt, chắc cậu ấy sốt cao mà tôi lại cứ làm phiền cậu ấy, liền lập tức nói thật nhanh:
- Nó bị mờ rồi, tớ lấy bút tô lại nguệch ngoạc xấu xí lắm, tớ phá hỏng nó rồi. Huhu. 😢😢😢
Thấy tôi mếu máo nói, cậu ấy vội vàng lên tiếng để tôi yên tâm.
- Ko sao ko sao, mai đến lớp tớ vẽ lại là được ha, đừng buồn ha, tắt máy vào lớp đi ko cô giáo mắng đấy.
Cậu ấy nói dịu dàng như thế, tôi cảm thấy có chút cảm động, Vũ Phong luôn như thế, cậu ấy lúc nào cũng bên cạnh tôi, Phong nửa phần giống 1 người bạn thân, phần còn lại giống 1 người anh. Người anh trai tốt luôn bên cạnh em mỗi khi em thấy buồn, chăm sóc cho em, dỗ dành em. Nhưng hơn hết tôi vẫn hiểu, Phong với tôi còn hơn cả thế, cậu ấy từ khi nào đã trở thành 1 phần cuộc sống của tôi. Tôi luôn tự nhủ bản thân mình phải trân trọng những giây phút bên cạnh cậu ấy. Vài tháng nữa là ra trường, có thể rất lâu sau mới gặp lại, hoặc là ko bao giờ gặp lại nữa...
Tôi quay mặt lại chuẩn bị đi vào lớp thì giật mình vì thấy Phương Mai đang đứng đấy nhìn mình, tôi mỉm cười, hỏi bạn ấy:
- Tưởng cậu về rồi?
- Tớ quay lại lấy cặp sách.
- Ồ, vậy tớ vào lớp.
Tôi chỉ vào trong lớp, ý muốn nói cô giáo đã vào trong rồi, Phương Mai ko nói gì, chỉ lặng lẽ khoác cặp lên vai, quay đầu đi xuống cầu thang.
- Phương Giao.
Tôi quay đầu lại, Phương Mai đứng đấy nhìn tôi, môi mấp máy:
- Cậu là đồ vô tâm, ko biết nghĩ cho người khác, chỉ biết ích kỷ nghĩ đến bản thân mình, cậu ko đáng nhận được sự quan tâm của Vũ Phong, rồi 1 ngày cậu sẽ mất đi 1 người mà cậu ko biết đường trân trọng. Hãy đối xử tốt với Phong, nếu ko cậu sẽ hối hận đấy!
Phương Mai nói xong, tức giận quay đi bỏ tôi chôn chân ở lại. Cậu ta nói thế là có ý gì? Tôi rốt cuộc vẫn ko hiểu!
Trong giờ học tôi vẫn ko ngừng suy nghĩ, dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, tôi rất mệt mỏi.
- Phương Giao, lên giải câu 4 cho cô.
- Phương Giao, em có nghe thấy ko?
- Giao, cô giáo gọi mày kìa.
Hạnh quay xuống huých vào tay tôi, bấy giờ tôi mới choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đờ đẫn cầm đề cương lên bảng. Tôi cứ đứng đấy, ko thể nào tập trung đọc đề được, cô giáo có vẻ rất bực bội, bảo tôi về chỗ rồi gọi Tố Như lên làm thay tôi.
- Làm sao mà thẫn thờ suốt cả buổi thế?- Anh Tài hỏi tôi khi trống ra chơi vừa vang lên.
- À ko sao, tớ đang nghĩ tối nay chắc phải thức khuya làm bài tập nên ko tập trung thôi.
- Đừng ép mình học nhiều quá cũng ko tốt đâu, để đầu óc thoải mái đi cậu.
- Hì.- tôi cười xòa, chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, bọn trong lớp hôm nay ko ra ngoài sân chơi, đặc biệt ngồi hết trong lớp chép bài trên bảng.
- Tuấn ơi, mày ngồi dịch ra cho tao nhìn bảng cái, đến là cao.
- Mày để đầu mày xuống bàn cho nó chép bài.
- Khiếp, mày nói ghê bỏ mẹ.
- Kiểu chém đầu ngày xưa ý nhể, à, nói thế tao lại nhớ ngày xưa lúc bé hay cùng bọn trong xóm kể chuyện ma, cái chuyện gì mà con ma đi tìm đầu.....
Nó chưa nói hết câu đã bị đứa khác bịt miệng lại trách:
- Tối tao còn đi vệ sinh, mày kể tao sợ.
Cái Hạnh thu 2 chân lên ghế, quay sang nói chuyện với thằng Khánh bên cạnh.
- Tao chỉ mong 10 năm sau nhà tao chất đầy vàng.
- Haha. Chắc vàng mã.
- Thằng chó, tao đang nghiêm túc.
- Tao cũng nghiêm túc mà.
Con Hạnh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thấy xe oto của cô Victoria lao từ ngoài đường vào cổng.
- Eo, cô Visctoria có phúc thật, đi dậy học mà được hẳn chồng đưa đi đón về.
- Dậy chả đủ tiền xăng xe.- thằng Khánh lầm bầm.
- Chắc chỉ dậy cho vui thôi, nhà cô ý giàu thế cơ mà, mai sau tao cũng phải lấy thằng chồng như thế, chồng tao cũng lái ô tô đưa đi đón về thế này.
- Chồng mày chắc lái taxi à?
- Thằng chó, cứ trêu bố.
Thấy chúng nó nói chuyện vui, tôi cũng hóng lên:
- Tao bị dị ứng tôm với cua, ăn vào kiểu gì cũng váng đầu và đau bụng. Mai sau tao giàu ko ăn được thì phí quá, biết tiêu tiền vào việc gì cho hết đây.
Con Hạnh nghe tôi nói thế liền bĩu môi liếc tôi, thằng Khánh thì ngồi cười.
- Bà có thể ăn mực mà, với cả nhiều món ngon như thế, cứ từ từ thưởng thức.
- Mai sau nếu tao giàu thật, tao dẫn mày sang hẳn Hàn Quốc, mày chả nói thích đồ Hàn Quốc hay sao?- cái Hạnh cũng hùa theo.
- Mịa, biết đâu vừa ra trường phát mày lên xe hoa luôn, tao đâu dám tin.
- Hâm, tao phải công việc ổn định mấy lo lấy chồng.
- Mày với thằng Hùng dạo này hơi mờ ám đấy nhớ, đừng tưởng tao ko biết đâu.
Cái Hạnh thấy tôi nói thế đỏ mặt, thằng Khánh thấy lạ cứ liên miệng hỏi tôi:
- Cái gì thế? Cái gì thế?
- Tao cũng định vài hôm nữa nói với chúng mày, ko ngờ chúng mày biết nhanh vậy.
- Ây da, bà đang yêu à?- Khánh hỏi Hạnh.
- Tào lao, người ta yêu lâu rồi, đang ở đâu.- con Linh từ dãy bên chạy sang.
Mấy đứa hùa vào trêu, cái Hạnh ngại ngùng đỏ mặt đuổi chúng tôi về chỗ.
___________________________________
Sáng hôm sau Phong ko ngờ Vũ Phong tới lớp thật, trống vào được 15 phút rồi mới thấy cậu ấy xin vào lớp. Khuôn mặt trắng bệnh như ko có máu, mọi người ai cũng giật mình sợ hãi, Phong chẳng khác gì 1 cái xác, cậu ấy về chỗ ngồi xuống. Mọi người trong lớp vội vàng bổ nhào tới hỏi han, cậu ấy cười khổ xua tay bảo mọi người về chỗ đi đừng để cô giáo khó xử.
Tôi ngồi gần hơn về phía cậu ấy, lo lắng nhìn, tôi cầm tay cậu ấy, bàn tay trắng trẻo thanh mảnh trước đây trở nên trắng bệch. Tôi chỉ cần nắm tay cậu ấy nhẹ thôi tay cậu ấy cũng tím bầm.
- Tay cậu sao thế này?- mắt tôi cay cay, liền ngoảnh mặt ra phía cửa sổ ko dám nhìn cậu ấy.
Cô giáo bắt đầu ghi bài, tôi mở cặp giúp cậu ấy lấy sách vở ra. Phương Mai xin cô xuống bàn chúng tôi, bạn ấy thì thầm khuyên bảo:
- Cậu về đi, cậu vẫn sốt rất cao đấy, ko thể ở lại được đâu.
- Trưa tớ về, cậu ko cần lo lắng.
Phong cười mỉm, tôi thấy Phương Mai nói thế thì đưa tay lên trán cậu ấy, trán cậu ấy nóng như lửa đốt, tôi thoáng rùng mình. Tôi chưa thấy ai sốt cao như vậy, chắc chắn cậu ấy rất khó chịu.
- Cậu sốt cao quá, để tớ xin cô giáo đưa cậu về.
- Tớ chịu được mà, để tớ vẽ lại mèo PhiPhi cho cậu.
- Ko vẽ nữa, tớ ko cần nữa, tớ chỉ cần cậu về thôi. Huhu.
Tôi mếu máo, từ lúc nhìn thấy cậu ấy xanh xao đứng ở cửa lớp tôi đã khóc thút thít rồi. Vũ Phong bị làm sao vậy? Tôi ko hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cảm giác cậu ấy sắp ko bên cạnh tôi nữa rồi.
Cậu ấy khó nhọc nhìn tôi, hơi thở gấp gáp giống như khó thở vậy, mọi người trong lớp bị cậu ấy dọa cho chết khiếp. Cô giáo vội vàng gọi xe cấp cứu đưa cậu ấy tới bệnh viện, cậu ấy ngất đi rồi, đầu đập vào mặt bàn. Tôi vội vàng đỡ cậu ấy dậy, khuôn mặt tím bầm lại khó có thể bình thường như trước kia. Tại tôi, tất cả là tại tôi, nếu tôi ko bảo cậu ấy hôm nay đến cậu ấy chắc chắn ko bị làm sao. Phương Mai nói đúng, tôi là 1 ngôi sao chổi, luôn đem xui xẻo đến cho cậu ấy.
Danh sách chương