Tôi trở về nhà sau 1 buổi sáng mệt mỏi, ko làm gì cũng mệt, tài thế chứ lị. Đang ngồi rửa rau ngoài sân thấy tiếng vỗ cánh, nhìn lên bờ tường thì thấy 1 con gà choai choai đứng chễm chệ ở đấy.

- Cô Xuân ơi, gà nhà cô bay qua đây này.- tôi gọi với sang nhà hàng xóm.

- Mày chặn lại cho cô, sang ngay bây giờ đây.

Cô Xuân với thằng con trai vừa sang đến nơi thì con gà lại bay về tường nhà cô ấy rồi, mẹ tôi cười:

- Gà gì bay cứ như chim ý.

- Nuôi 12 con gà ri, đang cho ăn đếm thử thấy thiếu mất 1 con thì thấy cái Giao nó gọi.

- Về lấy lưới giăng ở bờ rào ý, đêm lại bay mất sáng dậy nhìn ko thấy gà đâu.

- Tôi cũng định thế, có mấy con gà bay mất tết lấy gì mà ăn.

..........

Ngày hôm sau là diễn ra cuộc thi thể thao, lớp tôi con trai đăng kí đá bóng, chả biết thầy xếp cho chúng nó đá với lớp nào.

Vũ Phong: " ngày mai ra sân cỏ xem tớ đá bóng nhé."

Tôi: " được."

Vũ Phong: " tên sáng nay đưa cậu đi đâu vậy?"

Tôi: " à, tớ đưa đi thăm quan trường."

Vũ Phong: " cẩn thận ko nó lừa đấy. 😁😁😁"

Tôi đọc xong tin nhắn thì bật cười, làm gì có ai nhiều mưu mô như thế.

Tôi: " rồi rồi."

.........

Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, ra sân tập thể dục 1 lúc, sáng mùa đông ở miền Bắc rất lạnh, lạnh sương muối nên rát hết cả tay. Tôi chùm kín khăn cả đầu để giữ tai và cổ cho thật ấm, nhỡ may ốm thì còn lâu mới khỏi, nước mũi nước dãi chảy bẩn thỉu lắm.

Vừa ra khỏi lán xe 1 cái tôi phải kéo khóa áo đồng phục lên tận cằm, vừa đi vừa rúm ró như con sâu đo. Mấy thằng lớp khác còn kiếm đâu ra cái găng tay to đùng cùng đeo chung.

Một bạn nữ mặc váy len dài tới mắt cá chân đi lướt qua tôi mỉm cười nhẹ, tôi cũng cười đáp lại cho thân thiện rồi nhanh chóng đi về góc sân mà bọn lớp tôi đang đứng.

- Hôm nay điệu thế, váy cơ.- tôi trêu con Hạnh khi lần đầu tiên thấy nó mặc váy.

- Tao có xinh quá ko mày?- nó chớp chớp mắt hỏi tôi.

- Đừng ảo tưởng sắc đẹp nữa, nên nhớ hoa hậu đang đứng ở đây.- con Linh trả lời thay tôi.

- Ai mà mày kêu hoa hậu.

- Tao. Hihi.- con Linh trả lời.

- Buồn nôn.- thằng Phước xen vào.

Chả biết nó nghe lỏm từ lúc nào, con Linh lườm Phước, sau đấy cấu cho vào eo nó 1 cái thật đau, thằng Phước đau quá mấy rối rít xin lỗi.

Vũ Phong ôm quả bóng đá chạy tới, bọn con gái thấy thế mấy kéo lại hỏi ngay:

- Sắp bắt đầu chưa? - Tầm 30 phút nữa.

- Đi thay quần áo đi còn gì nữa. - con Hải giục.

- Lạnh lắm, để lát khởi động cho nóng người đã.

- Thế bọn kia đâu hết rồi?- con Hiền thắc mắc khi ko thấy 1 bóng thằng con trai nào đâu hết.

- Nó trêu đứa nào ngoài cổng ý.

- Để tôi đi túm cổ chúng nó về, sắp đá đến nơi rồi vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt à.- con Hà với mấy đứa nữa xắn tay áo hùng hổ đi ra cổng trường.

- Vũ Phong.

Tiếng nói trong trẻo cất lên, bọn tôi bị thu hút lấp tức quay lại nhìn, một cô gái xinh như hoa mặc váy len tới mắt cá chân nhìn Phong cười, tôi nhận ra cô bạn này là người tôi gặp vừa lẫy.

- Xinh quá.- bọn xung quanh xuýt xoa, mấy thằng trường khác đi qua còn phải quay lại nhìn theo mãi.

- Ơ, chào, bạn mới tới hả?

Phong vẫy tay cười lại, cô gái ấy bước lại gần cười với chúng tôi, bọn con gái ngạc nhiên hết nhìn Phong lại nhìn tôi, sau đó nhìn cô gái ấy. Con Tâm đứng sát vào người tôi thì thầm:

- Ai đấy mày?

- Ko biết. - tôi cũng thì thầm lại.

- Giới thiệu với mọi người đây là Anh Thy, tôi mới quen hôm qua.

- Òa, có phải là Anh Thy bọn con trai bàn tán hôm qua ko?- con Quỳnh reo lên nhìn cô ấy 1 lượt từ trên xuống dưới.

- Có phải năm ngoái bạn được giải nhất tỉnh môn Anh văn ko?

Anh Thy dịu dàng gật đầu, tôi chỉ im lặng nhìn cô ấy ngưỡng mộ. Chúng tôi vui vẻ đi tới sân bóng, bọn con trai thì chạy đi thay quần áo rồi, Anh Thy vui vẻ ở lại xem bọn lớp tôi đá bóng. Mấy thằng ko tham gia đá bóng thì phấn khởi ra mặt, tại được đứng cạnh hoa khôi trường bên, nói chuyện một lúc mấy biết con trai lớp bạn ấy đăng kí chơi bóng rổ.

Trận đấu đầu tiên là lớp tôi với 1 lớp trường Toàn Thắng, Hoàng Anh dưới sân cười tít mắt vẫy tay với tôi, tôi chán nản ngoảnh mặt đi chỗ khác, con Linh ngồi bên cạnh cười ẩn ý.

- 12A2 cố lên, Thanh Xuân cố lên. - bọn con gái lớp tôi đứng xung quanh hò hét, bọn trường bên hét to ko kém.

- 12A4 cố lên, Toàn Thắng cố lên.

Hét qua hét lại, sau khi hét đến khản cả cổ họng chúng nó mấy thôi.

- Kìa kìa, bóng ra ngoài bây giờ.

- Đá ngu thấy mẹ.

- Mày xuống đá hộ tao cái, ngồi trên này mà bình luận ngu vậy.

- Đứng dưới sân khác với đứng trên này, thế mà cũng nói được.

- Mày để quên não ở nhà rồi à?

.........

Tiếng cãi nhau chí chóe, cái kiểu người ở đâu chỉ biết đi chê bai người khác. Bản thân cũng chẳng hơn ai chỉ biết đi bới móc khuyết điểm của bạn bè, kiểu người này ko đáng làm bạn, nếu có bạn cũng chẳng có bạn thân, dăm ba bữa lại cãi nhau, rất dễ bị tập thể xa lánh.

Tôi đứng chăm chú nhìn xuống sân, tôi rất thích nhìn bọn nó mặc quần áo bóng đá.

- Kìa, cướp bóng đi.

- Gần thế mà ko cướp được.

Vù vù......

Quả bóng bay nhanh về phía chúng tôi đang đứng, bọn con gái vội vàng chạy nhào ra ngoài, quả bóng cứ bay vù vù nhắm thẳng vào tôi. Tôi chân tay như mềm nhũn, chỉ biết mở to mắt đón nhận quả bóng đấy bay vào người. Ai đó từ cuối sân chạy như 1 con hổ dữ lao về phía tôi, nhưng ko kịp nữa rồi.

- Phương Giao.

Quả bóng đập thẳng vào đầu, tôi mất thăng bằng ngã ra đất, máu mũi chảy ra rây xuống cả áo đồng phục. Mọi người xung quanh bổ nhào tới, Phong vội vội vàng vàng cõng tôi lên hướng về phía phòng y tế.

- Mày ko ở lại đá nốt ván quyết định à Phong?- thằng Tài hét lớn.

- Tao ko chơi nữa. - cậu ấy ko thèm ngoảnh mặt lại nhìn, tôi chỉ biết lúc đó cậu ấy mặt đỏ bừng lên, sau đó thì ko biết gì nữa.

..........

Nắng nhạt ngày đông rọi vào ô cửa sổ, tiếng chim chóc thánh thót trên cành bằng lăng.

- Tỉnh rồi à. -bọn con gái ở lớp xúm xít lại.

- Cậu có thấy váng đầu ko? - Phong vẫn chưa thay đồ, mùi mồ hôi vẫn còn lưu trên áo.

- Tớ ko, đi thay quần áo đi, ko lạnh à?- tôi cau mày.

- Tao bảo nó đi thay mà nó nhất quyết ko đi, kêu bao giờ mày tỉnh nó mấy đi đấy.

- Nó tỉnh rồi, giờ đi thay được chưa?-con Huệ hỏi.

- Rồi rồi.

Từ lẫy đến giờ mới để ý, người ngồi góc phòng im lặng nãy giờ là Hoàng Anh, nhìn khuôn mặt thấy tội tội, tôi ngoắc tay kêu cậu ta lại gần.

- Cậu ám sát tôi.- tôi giả vờ nghiêm mặt trêu.

- Ko có, tại tớ muốn cho cậu nhìn thấy tớ ghi bàn thôi mà, ko ngờ quả bóng bị trệch về phía cậu làm cậu bị chảy máu mũi. Tớ xin lỗi mà, huhu.

Hoàng Anh mếu máo, bọn xung quanh thì phì cười, Vũ Phong đi thay quần áo về thấy thế cũng cười tủm tỉm.

- Ko thấy các chị đại đứng đấy à mà còn dám ám sát các chị.- Vũ Phong tiếp tục trêu.

- Đã bảo ko cố ý mà.

- Haha. Rồi rồi.

- Cậu cũng đỡ rồi, tớ về trước nhé, hôm nào sang trường tớ chơi.- Anh Thy đứng dậy chào tạm biệt.

- Được, tạm biệt.

........

Cuộc giao lưu văn nghệ và thể thao cũng kết thúc, chúng tôi lại trở về quỹ đạo ngày thường, đạp xe đến trường mà tôi toát hết cả mồ hôi.

- Đông ơi, ông mở cho tôi cái quạt lên cái, nóng chết cả người đi được.

- Bà điên à, trời này bật quạt, nóng thì cởi bớt áo ra.

- Éo.

- Thế thì thôi, cấm bật quạt lên đấy.

- Đông, ông cứ mở lên cho tôi, số 1 thôi cũng được.

Tôi bực mình, thằng Đông lặng lẽ đứng dậy bật quạt, được 1 lúc chẳng biết thằng quái nào lại tắt đi. Cô giáo chủ nhiệm tôi vừa bước vào lại phải kêu lên:

- Mùa đông lạnh thế này mà cũng bật quạt vù vù à.

- Bạn Giao bạn ý nóng cô ạ.

- Thôi, tắt đi cho cô.

Kiểu như vẫn còn ko khí vui chơi nên chả đứa nào chịu học, ngồi học mà tâm hồn tôi lơ đãng ngoài cửa sổ lớp. Chả hiểu sao dạo này chán ko muốn học hành gì cả, kiểu như học nhiều quá thành ra quá tải hay sao ấy, não đầy bộ nhớ rồi ko thể nạp thêm gì nữa.

- Sao lâu ra chơi thế nhỉ.- tôi uể oải nằm dài ra bàn.

- Mới vào lớp mà.

- Ừ nhỉ.

Bọn xung quanh cũng ko khác gì tôi, đứa nhìn ra cửa sổ, đứa vẽ linh tinh

ra sách giáo khoa, có đứa còn lôi cả gương lên bàn nặn mụn trứng cá, thỉnh thoảng có đứa nào đó hỏi đứa nào đó khác:

- Sắp ra chơi chưa mày?

- 25 phút nữa.

Đứa nào đó kêu lên:

- Khiếp, lâu thế, từ nãy mới 20 phút thôi à.

Một lúc lại có tiếng hỏi nhau:

- Còn bao nhiêu phút nữa?

- 3 phút nữa thôi, cố lên mày.

Bọn học sinh chúng tôi ko khác gì tù nhân, tiếng trống ra chơi chẳng khác gì âm thanh giải thoát.

- Đi vệ sinh ko mày?- tôi hỏi con Tâm.

- Ko đi đâu, tao còn chép nốt bài tập chương nữa.

- Hạnh đi ko?

- Đi.

Tôi với con Hạnh khoác tay nhau đi dọc hành lang, đi đến đoạn vòng ở cầu thang thì va phải 1 người nào đó, người đó chẳng rõ nam hay nữ, chỉ biết cao hơn tôi cả cái đầu. Do va mạnh mà tôi lảo đảo đập cả đầu vào bức tường gần đấy.

- Ôi, xin lỗi xin lỗi, cậu có sao ko?

Người đó rối rít, cúi xuống xem tôi có sao ko, tôi choáng 1 lúc ko nói được gì, con Hạnh thì cứ bên cạnh nheo nhéo:

- Sao ko? Chắc biêu đầu rồi hả?

- U một cục rồi.

Tôi nhăn nhó nói với nó, xong quay ra xua xua tay với người tôi va phải đang đứng gần ngay đấy. Lúc đấy tôi mới biết đó là con trai, cao như mấy anh nam chính trong phim ngôn tình mà bọn con gái lớp tôi vẫn hay xem.

- Mình ko sao.

- May quá, cậu ko sao là tốt rồi.

Tôi gật đầu rồi huých vai ý bảo con Hạnh đi, vừa đi tôi vừa xoa xoa chỗ đầu bị đập vào tường, nhức ơi là nhức.

- Nhìn lạ hoắc. - con Hạnh lầm bầm.

- Ừ, học gần 3 năm nhưng chưa nhìn thấy bao giờ. -tôi trả lời.

- Trắng trẻo đẹp trai phết, đã thế còn cao nữa, có khi cao bằng Vũ Phong lớp mình ý nhề.

- Tao ko để ý lắm.

- Cũng phải, mày đập đầu vào tường thì còn để ý cái gì nữa.

- Hay lắm, thôi đi vệ sinh, trống vào lớp đến nơi rồi.

Giờ ra chơi sau tôi lại tiếp tục rủ nó đi vệ sinh, con Hạnh mặt ngắn tũn nhìn tôi.

- Định mệnh, mày bị yếu thận à?

Chắc thế thật, cứ uống nước vào dù ít thôi tôi cũng phải đi vệ sinh mấy lần, ngồi học chưa đến 20 phút đã buồn đi vệ sinh, chắc phải về bảo mẹ mua thuốc cho thật. -_-

Có người hỏi tôi thích toán đại hay toán hình.

- Ghét tất có được ko?

Khi nào vui vui tôi lại trả lời theo cách khác:

- Hình học dễ mà? Hồi đó đi thi tôi vẽ lại cái hình, viết lại cái đề cũng được điểm! 0.5 lận đó!

- Haha.

Nói chung môn toán là muôn thuở rồi, bọn lớp tôi chia toán thành 4 loại:

+ loại thứ 1: giỏi đại dốt hình.

+ loại thứ 2: dốt đại giỏi hình.

+ loại thứ 3: giỏi cả 2.

+ loại thứ 4: dốt cả 2.

Thật tệ hại khi tôi nằm ở loại thứ 4.

Nhớ cái giờ kiểm tra hôm trước, 2 câu cuối cả lớp chẳng ai biết làm, tiết kiểm tra 15 phút hôm sau cô giáo cho câu y hệt như thế, bọn tôi vừa đọc đề đã kêu lên:

- Đề y hệt đề kiểm tra hết chương à cô, cô có nhầm lẫn gì ko?

- Ko nhầm lẫn. Tôi chấm rồi, thấy cả lớp sai tất nên tôi cho đề y hệt xem về nhà có chịu làm lại ko.

- Cô ác quá.

- Phải thế chứ lị thế nào, đáng lẽ ra kiểm tra ko làm được về nhà cay cú giải bằng ra kết quả thì thôi chứ lị.

Tôi ngồi nháp đi nháp lại cũng ko ra kết quả dù cô giáo gợi ý đáp án hết rồi, con Dung ngủ gật lúc nào ko hay, con Hạnh ngồi trên thì cắn bút. Có đứa rảnh rỗi ngồi vẽ hoa vẽ hoét vào cả đề thi, chất nhất phải kể đến anh bạn Vũ Phong ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy chép đi chép lại đề bài đúng 3 lần ra nháp.

Mãi về sau có đứa giải được cái bất phương trình đó, tôi nài nỉ mãi nó mấy chịu giải lại cái bất phương trình đó ra nháp rồi đưa cho tôi. Tôi cắm đầu cắm cổ chép lia lịa, ngồi đọc lời giải mới thấy nó dễ làm sao, thế mà mình làm ko nổi.

*****

Thằng Dương lớp tôi ăn tôm bị dị ứng, buổi sáng có gọi điện nhờ tôi xin nghỉ hộ. Chiều vào lớp được tầm 10 phút thì thấy nó mò lên, cả bọn lớp tôi tròn mắt nhìn, tại mặt nó bị dị ứng sưng hết cả lên, nó ngồi vào chỗ rồi cô giáo tôi mới hỏi:

- Bị dị ứng sao ko nghỉ ở nhà bao giờ khỏi thì đi?

- Thôi ạ.

- Bạn ơi, nhìn bạn béo lên mấy cân thịt rồi đấy.- có đứa trêu.

- Dương hôm nào dậy thằng Phương bí quyết tăng cân đi nhớ, tớ thấy Phương nó dạo này gầy lắm đấy.

- Hahaha.

Sau khi giảng bài xong, còn thừa tầm 10 phút cô giáo cho cả lớp ngồi nghỉ tại chỗ.

- Có tin này muốn báo với các em, chẳng biết tin vui hay tin buồn.- cô Nga cười cười.

- Chắc tin buồn rồi.

- 2 tuần nữa sở giáo dục tổ chức 1 cuộc thi thử tốt nghiệp cho các em. Các em về nhà ôn tập cho thật tốt, điểm thi lần này có thể lấy làm điểm học kì đấy.

- Biết ngay cơ mà.

- Ơ cô ơi, bọn em vừa học kì rồi mà.

- Đúng vậy, nhưng có thể là sẽ lấy điểm này cộng với điểm học kì chia đôi.

- Lại thi, em mệt lắm rồi cô ạ.

- Thôi chịu khó chứ biết làm sao.

Ngồi giải đề toán, cái phần tính nguyên hàm tôi rất dốt, trong lớp chỉ ngồi cắn bút thôi. Đã thế anh bạn cùng bàn cứ lải nhà lải nhải với cái thằng tổ bên, cứ cái gì mà đánh quái với nhặt đồ rồi hạng nọ hạng kia chả hiểu cái gì cả. Hôm qua vừa đọc được cái bài viết gì mà " nguyên nhân khiến bạn tới lớp đầy đủ mà vẫn ko hiểu bài".

- Thứ 1, đầu chứa toàn bã đậu.

- Thứ 2 là ngồi cạnh 1 đứa lắm mồm. Tôi thấy nó khá đúng, ít nhất là trong trường hợp này của tôi. -_-

Nản quá, tôi quyết định ko giải đề nữa, bắt đầu mơ mơ màng màng nhìn ra cửa sổ, nhớ lại cái lần chị thằng Tài cưới, hôm sau đến lớp chúng nó sà vào hỏi:

- Tài ăn cỗ xong rồi à? Kẹo đâu?

Nó mấy mở cặp ra đổ 1 đống xuống bàn, thằng Tuấn ăn xong kêu ăn có mấy cái ko bõ dính răng nhưng vẫn ngon.

- Haha.

Thằng Phan vừa nhai kẹo nhồm nhoàm trong miệng vừa hỏi:

- Còn ko?

- Hết rồi.

- Lớp toàn đứa mồm gầu, mang có ba cái kẹo đi thì bõ bèn gì.

Tôi mặt ngắn tũn nhìn thằng Phan, thằng Tài chắc phải mang cả cân kẹo đi mất. -_-

..........
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện