Nhiếp Thần Uyên mang một đầu đen hôi trở về Nhiếp gia, xuyên qua phòng khách lập tức chạy lên lầu.
Lão quản gia đứng một bên, nhìn ống quần bị lửa cháy xén và giày dính tro tàn của hắn, hữu nghị nhắc nhở nói: "Thiếu gia, dáng vẻ này của cậu vẫn là không nên đi tìm Khanh tiên sinh."
Khanh Vân có tính khiết phích cực kỳ nghiêm trọng, nhìn thấy Nhiếp Thần Uyên cái dạng này, chỉ sợ không nói hai lời liền đem người đá ra.
Nhiếp Thần Uyên dừng một chút, rốt cuộc vẫn không nhịn được, chân dài bước nhanh lên lầu.
Trên lầu, cửa phòng Khanh Vân lại mở ra.
Theo sau là mấy bảo tiêu nâng vài người đi ra.
Bảo tiêu dẫn đầu nhìn thấy Nhiếp Thần Uyên, lập tức đi qua, ở bên tai hắn nói: "Mấy người này thân thủ không tồi, đều là võ giả hậu thiên tầng năm. Theo đuôi Khanh tiên sinh đến đây, còn chưa kịp động thủ, đã bị Khanh tiên sinh xử lý."
Nói đến đây, trong mắt bảo tiêu không khỏi hiện lên một tia cuồng nhiệt, lập tức giải quyết vây công của mấy võ giả hậu thiên tầng năm, không hổ là hậu thiên viên mãn.
Nhiếp Thần Uyên sắc mặt càng trầm, mấy người này có thể vào phòng Khanh Vân, cũng do Nhiếp gia sơ sót.
"Là người của thế lực nào?"
Bảo tiêu lắc đầu: "Trên người không có dấu hiệu gì, đến vân tay đều bị tiêu hủy, xem ra là tử sĩ của gia tộc nuôi dưỡng."
Nhiếp Thần Uyên trong lòng có đáp án, muốn dồn Khanh Vân vào chỗ chết trừ bỏ Lâm Vũ Hào còn ai? Lâm Vũ Hào cùng hiệp hội cổ võ liên hệ chặt chẽ, phỏng chừng là thành phẩm của bên kia.
Hắn gật gật đầu, vào phòng Khanh Vân, mới đến cửa phòng đã không khỏi ngẩn người.
Khanh Vân hiển nhiên mới trở về từ bên ngoài không lâu, còn đang mặc giáo phục.
Nhưng cả người từ đầu đến chân không dính bụi trần, huyết châu đỏ tươi trên tay đổ rào rào xuống, lưu lại dấu vết trên đôi tay trắng nõn của y.
Thuần khiết vô hại, rồi lại bị huyết sắc nhiễm hoa lệ.
Hầu kết Nhiếp Thần Uyên không khỏi lên xuống hai lần, chỉnh sửa cổ áo mới tiếp tục đi vào. Quả nhiên hắn nghĩ nhiều, Khanh Vân tuyệt sẽ không mềm yếu đến không chịu nổi những lời của mẹ Lâm.
"Đi ra ngoài."
Khanh Vân thấy bộ dạng hắn, mày lập tức nhăn lại, dứt khoát tiễn khách.
Giữa mày hiện lên một tia bất đắc dĩ, Nhiếp Thần Uyên không để ý y lãnh đạm, đến gần một ít: "Khanh gia cháy, tôi cho rằng nhóc ở bên trong."
Mày Khanh Vân nhăn lại, Khanh gia thuộc quyền sở hữu của mẹ Lâm, trên cơ bản thuộc về Lâm Vũ Hào. Lâm Vũ Hào cũng rất dứt khoát, một bên thiêu Khanh gia, một bên phái sát thủ tuyệt hậu hoạn, cho dù không giết chết y, cũng sẽ làm Nhiếp gia thêm phiền toái.
Gã sợ là cảm thấy y nhờ Nhiếp gia cứu mới thoát được một kiếp, cho nên lấy chuyện y tìm phiền toái cho Nhiếp gia, làm Nhiếp gia cũng ghét bỏ Khanh Vân.
Đáng tiếc, đồ vật cần tìm, y đã tìm được rồi. Liếc mắt nhìn kiểu băng ghi hình cũ đặt trên bàn, Khanh Vân sắc mặt bình đạm đứng dậy đi vào phòng tắm, cũng không để ý lời nói của Nhiếp Thần Uyên.
"Tôi nhớ rõ hôm nay nhóc cũng đi hướng kia?" Nhắc tới chuyện này, Nhiếp Thần Uyên không tự chủ được phóng nhẹ ngữ khí.
"Không quan hệ đến anh." Giọng nói lạnh băng xuyên thấu qua cửa kính mờ của phòng tắm cũng không suy giảm nửa phần.
Hô hấp Nhiếp Thần Uyên cứng lại, chỉ cảm thấy người này từ đầu đến chân đều lộ ra một cổ xa cách.
Nghĩ đến chuyện buổi chiều, trên mặt Nhiếp Thần Uyên hiện lên một mạt cười khổ, vội vàng mở ra cửa phòng tắm, hướng Khanh Vân giải thích: "Xin lỗi, chuyện hôm nay là tôi không đúng, nhưng là tôi và Lâm Vũ Hào không có......"
Nửa đoạn sau kẹt ở trong cổ họng Nhiếp Thần Uyên, nói không ra.
Hắn giật mình ngốc lăng ở đó, nhìn áo sơ mi trắng tinh cửa Khanh Vân đã cởi một nửa, lỏng lẻo treo ở trên cánh tay mảnh khảnh của y.
"Cút, ra, ngoài!"
Khanh Vân cũng không dự đoán được người này đột nhiên xông vào, trợn tròn hai mắt, nghiến răng nghiến lợi, rất giống một con mèo đang tạc mao.
"Xin lỗi." Nhiếp Thần Uyên như bị lửa đốt, lập tức rũ mắt, chạy ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa lại. Hắn cho rằng Khanh Vân chỉ rửa tay thôi, không nghĩ tới......
Tiếng nước tí tách vang lên, nhiệt khí cũng theo đó bốc hơi, như một ma sa pha lê tinh xảo nhiều hơn một tầng che lấp.
Nhiếp Thần Uyên lay tóc, biểu tình ảo não. Tiếng nước kia tựa như móng vuốt mèo, cào tâm thần hắn không yên. Hắn đột nhiên cảm thấy bực bội, duỗi tay cởi bỏ hai nút thắt trên áo sơ mi.
Em ấy đang tắm rửa, anh cần phải đi.
Không không, tôi phải giải thích rõ ràng với nhóc.
Trong lòng Nhiếp Thần Uyên đang trời đất giao tranh, ánh đèn nhu hòa của phòng tắm trước mắt cùng hình ảnh vừa nảy không ngừng thoáng hiện. Hắn theo bản năng lấy ra điếu thuốc, vừa định châm, lại nghĩ đến tính khiết phích của Khanh Vân căn bản không chịu được mùi này, bỏ xuống.
Hắn nghe tiếng nước trong phòng tắm biến động, giống như thú nhỏ xoay quanh trước cửa phòng tắm, dấu chân đen nhánh lần lượt chồng lên trên thảm lông dê mềm mại.
"Khụ, Khanh Vân...... Hôm nay tôi đi trường học là bởi vì lo lắng cho nhóc, đi cùng Lâm Vũ Hào chỉ do ngoài ý muốn......"
"Anh có quan hệ gì với Lâm Vũ Hào cũng không ảnh hưởng giao dịch của tôi với chủ Nhiếp gia." Lời nói của Khanh Vân truyền đến cùng tiếng nước, đánh gãy câu nói của Nhiếp Thần Uyên.
Không ảnh hưởng mới là lạ, con ngươi của Khanh Vân trong gương một mảnh hắc trầm, nếu Nhiếp Thần Uyên dám chạy đi làm tiểu đệ của Lâm Vũ Hào, kinh mạch hắn trước khi được y khơi thông như thế nào, liền trả trở về như thế đó.
"Giao dịch?" Nhiếp Thần Uyên khó hiểu.
"Thời điểm tôi trị thương cho kinh mạch anh cũng giúp anh cường hóa kinh mạch, Nhiếp gia cung cấp cho tôi tài nguyên tu luyện, mãi cho đến đại hội cổ võ 3 năm sau, tôi sẽ rời đi." Đánh bại Lâm Vũ Hào, Khanh Vân có được thứ thiết yếu để rời đi, lúc đó y sẽ thoát ly thế giới này.
"Rời đi? Nhóc phải đi?" Nhiếp Thần Uyên trong lòng run lên, không khỏi đề cao âm lượng, tiếp theo lại cảm thấy mình buồn cười, lấy năng lực của Khanh Vân hoàn toàn không cần phải trốn tránh ở Nhiếp gia.
"Anh nên ra ngoài." Khanh Vân lại lần nữa tiễn khách, cuối cùng còn bỏ thêm một câu, "Kêu quản gia đem thảm phòng tôi thay đổi luôn."
Nhiếp Thần Uyên đầy mặt dở khóc dở cười ra ngoài, trong lòng lại là bởi vì lời nói Khanh Vân mà phát trầm.
Đuổi Nhiếp Thần Uyên rời khỏi, Khanh Vân mới khoác áo tắm dài đi ra. Y nhướng mày nhìn một vòng dấu chân trước phòng tắm, hừ cười một tiếng.
- ----
"Phái nhiều người thế mà không một ai trở về?" Lâm Vũ Hào nhíu mày, xem ra gã đã coi thường Nhiếp gia.
"Tuy rằng thế hệ này Nhiếp gia Nhiếp Thần Uyên là một phế nhân, thế gia quan hệ lâu đời vẫn còn đó, hơn nữa mười năm trước Nhiếp Thần Uyên cũng là thiên tài." Hội trưởng hiệp hội cổ võ Trương Kinh Quốc ngồi ở bàn làm việc, thảnh thơi nâng chung trà lên.
Sau đó gã như nghĩ tới cái gì, nghiêm mặt nói Lâm Vũ Hào: "Tiểu tử Khanh Vân kia báo danh đại hội cổ võ."
"Nó cũng dám báo danh tham gia đại hội cổ võ?!" Lâm Vũ Hào một chân đá ngã ghế dựa bên người, biểu tình âm trầm, giống như một con thú hoang ở trong phòng đi lại.
"Do Nhiếp gia thêm vào." Trương Kinh Quốc bổ sung.
Lâm Vũ Hào cả giận nói: "Trách không được hôm nay Nhiếp Thần Uyên lại hỏi tôi chuyện của tiểu tử Khanh Vân kia, thật là uổng phí công phu mấy ngày này của tôi!"
"Khanh Vân thật sự bị cậu phế đi đan điền? Đã là phế nhân?" Trương Kinh Quốc đột nhiên nhíu mày, hồ nghi đặt câu hỏi.
"Tôi xác định, tiểu tử kia vốn dĩ không có cơ hội sống sót, phỏng chừng là gặp được Nhiếp gia mới thoát chết. Hôm nay gặp lại, bước chân của y cũng phù phiếm, công lực hoàn toàn huỷ hoại." Gã nói như vậy, nhưng lại quên tu vi cao đến trình độ nhất định là có thể trở lại nguyên trạng.
Lâm Vũ Hào rốt cuộc ngồi xuống, sắc mặt âm trầm, "Nó có gan báo danh cũng tốt, chờ tôi tới giết chết nó!"
"Không, cậu không thể giết nó." Trương Kinh Quốc hướng gã lắc đầu, "Đã có Khanh Hạo Lâm nếu sau khi Khanh Vân đối chiến cùng cậu cũng chết, không ít người sẽ hoài nghi đến trên người của ngươi."
"Phế nhân như nó cho dù tham gia đại hội cổ võ cũng không cùng tôi đánh được, thôi, chú vẫn xóa nó đi, đừng để tiểu tử này nói lung tung ở đại hội." Lâm Vũ Hào trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.
"Nói này, chuyện của mẹ cậu......" Trương Kinh Quốc buông chén trà.
Nói tới đề tài này, sắc mặt Lâm Vũ Hào chậm rãi trầm xuống: "Tôi nói bà bị cưỡng bách chính là bị cưỡng bách, không có khả năng khác."
Thời gian 3 năm thoảng qua.
Nhiếp Thần Uyên từ cửa xe đi ra, một bên bấm điện thoại một bên vào phòng.
Trải qua 3 năm trị liệu của Khanh Vân, kinh mạch đã tắc của Nhiếp Thần Uyên cơ bản đã đả thông toàn bộ, mà Khanh Vân cũng khinh thường giống Lâm Vũ Hào hấp thu tiên thiên chi khí trong kinh mạch hắn, cho nên tiên thiên chi khí hoàn toàn dung nhập thân thể Nhiếp Thần Uyên, đem thân thể vốn mạnh mẽ của hắn tăng lên một bậc.
Hiện tại hắn không giống 3 năm trước bộc lộ mũi nhọn, hơi thở cả người càng nghiêng về thâm thúy, mang theo chút nguy hiểm giương cung mà không bắn.
"An bài vị trí tốt chưa? Hoàn cảnh phải đủ an tĩnh, phòng nhất định phải quét tước sạch sẽ, không dính tro bụi."
Nhiếp Thần Uyên không ngại phiền phức an bài tốt từng công việc cho đầu bên kia điện thoại, chọc đến người bên kia điện thoại nghi hoặc, hôm nay Nhiếp tổng sao nói nhiều như bà thím vậy.
"Thiếu gia, lão gia kêu ngài vào phòng khách một chuyến."
Nhiếp Thần Uyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngẩng đầu liếc nhìn phòng lầu hai của Khanh Vân một cái mới xoay người đến phòng khách. Hiện tại phỏng chừng Khanh Vân đang ở đại học Bàng Thính, đợi lát nữa chạy qua vừa vặn y tan học.
"Ông, kêu cháu có chuyện gì?"
Mới vừa mở ra cửa phòng khách, Nhiếp Thần Uyên một câu còn chưa hỏi xong đã bị Nhiếp Tùng Bình quăng ngay vào mặt một chồng đồ vật.
"Mày đây là thứ quỷ gì!" Nhiếp Tùng Bình tức giận không nhẹ, suýt nữa quăng cả quải trượng qua.
Nhiếp Thần Uyên thấy rõ đồ bay tới, lập tức như nhìn thấy bảo bối luống cuống tay chân tiếp nhận. Bị quăng chính là một chồng ảnh chụp, Nhiếp Thần Uyên tuy cố sức tiếp, nhưng vẫn có một số rớt trên mặt đất.
Ảnh chụp này chụp cực kì đẹp, dùng công nghệ xử lý đặc thù, hình ảnh rõ ràng không dễ hư hao, hoàn mỹ hiện ra mắt cá chân trắng trắng nõn mảnh khảnh trên ảnh chụp.
Đầy mặt đau lòng nhặt ảnh chụp lên, lấy da mặt Nhiếp Thần Uyên, hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, ngược lại còn vẻ mặt không vui chất vấn ông: "Ông, ông vào phòng cháu làm gì? Còn tùy tiện chạm vào đồ của cháu."
Mấy tấm ảnh này đều là hắn chụp lén lúc Khanh Vân không chú ý, có khi là mắt cá chân trắng nõn, có khi là lúc cổ áo mở hiện ra xương quai xanh tinh xảo.
Đương nhiên, quý giá nhất là lúc Khanh Vân thay quần áo bị hắn chụp lén được một bên đầu vai mượt mà, khi chụp cái này bị Khanh Vân phát hiện, hắn vắt hết óc mới nghĩ ra biện pháp giữ lại.
Vì thế Nhiếp Thần Uyên còn chuyên môn ở trong phòng lập một gian phòng tối, bên trong đều là ảnh chụp của Khanh Vân.
Mỗi một hình, đều biểu hiện dục vọng bí ẩn của người quay chụp.
Đáng tiếc, mấy năm gần đây sự nhạy bén của Khanh Vân đối loại sản phẩm điện tử này ngày càng cao, đã thật lâu Nhiếp Thần Uyên không chụp lén được, cho nên đống ảnh chụp này, mỗi một tấm đều là trân quý ở trong mắt hắn, vậy mà lại bị người ông luôn bao dung hắn ném tới ném đi.
"Nếu không phải tao tâm huyết dâng trào muốn đi xem môn đồ Nhiếp gia chúng ta huấn luyện, còn không biết tâm tư xấu xa của tiểu tử mày!" Nhiếp Tùng Bình quả thực bị chính thái độ đúng lý hợp tình của tôn tử mình làm tức giận đến ngã ngửa.
Ở giới cổ võ mỗi nhất lưu thế gia đều sẽ huấn luyện một bộ phận môn đồ, nhận võ học truyền thừa nhà mình, củng cố địa vị ở giới cổ võ. Nhiếp gia gia chủ vẫn là Nhiếp Tùng Bình, nhưng trên thực tế xử lý các loại công việc đều là Nhiếp Thần Uyên, cho nên mật đạo thông sân huấn luyện liền ở trong phòng Nhiếp Thần Uyên.
Kết quả Nhiếp Thần Uyên vì tàng trữ ảnh chụp, không tiếc đem mật đạo dưới giường hắn đổi chỗ, cho nên hôm nay Nhiếp Tùng Bình không tìm được đường đến sân huấn luyện!
Lão quản gia đứng một bên, nhìn ống quần bị lửa cháy xén và giày dính tro tàn của hắn, hữu nghị nhắc nhở nói: "Thiếu gia, dáng vẻ này của cậu vẫn là không nên đi tìm Khanh tiên sinh."
Khanh Vân có tính khiết phích cực kỳ nghiêm trọng, nhìn thấy Nhiếp Thần Uyên cái dạng này, chỉ sợ không nói hai lời liền đem người đá ra.
Nhiếp Thần Uyên dừng một chút, rốt cuộc vẫn không nhịn được, chân dài bước nhanh lên lầu.
Trên lầu, cửa phòng Khanh Vân lại mở ra.
Theo sau là mấy bảo tiêu nâng vài người đi ra.
Bảo tiêu dẫn đầu nhìn thấy Nhiếp Thần Uyên, lập tức đi qua, ở bên tai hắn nói: "Mấy người này thân thủ không tồi, đều là võ giả hậu thiên tầng năm. Theo đuôi Khanh tiên sinh đến đây, còn chưa kịp động thủ, đã bị Khanh tiên sinh xử lý."
Nói đến đây, trong mắt bảo tiêu không khỏi hiện lên một tia cuồng nhiệt, lập tức giải quyết vây công của mấy võ giả hậu thiên tầng năm, không hổ là hậu thiên viên mãn.
Nhiếp Thần Uyên sắc mặt càng trầm, mấy người này có thể vào phòng Khanh Vân, cũng do Nhiếp gia sơ sót.
"Là người của thế lực nào?"
Bảo tiêu lắc đầu: "Trên người không có dấu hiệu gì, đến vân tay đều bị tiêu hủy, xem ra là tử sĩ của gia tộc nuôi dưỡng."
Nhiếp Thần Uyên trong lòng có đáp án, muốn dồn Khanh Vân vào chỗ chết trừ bỏ Lâm Vũ Hào còn ai? Lâm Vũ Hào cùng hiệp hội cổ võ liên hệ chặt chẽ, phỏng chừng là thành phẩm của bên kia.
Hắn gật gật đầu, vào phòng Khanh Vân, mới đến cửa phòng đã không khỏi ngẩn người.
Khanh Vân hiển nhiên mới trở về từ bên ngoài không lâu, còn đang mặc giáo phục.
Nhưng cả người từ đầu đến chân không dính bụi trần, huyết châu đỏ tươi trên tay đổ rào rào xuống, lưu lại dấu vết trên đôi tay trắng nõn của y.
Thuần khiết vô hại, rồi lại bị huyết sắc nhiễm hoa lệ.
Hầu kết Nhiếp Thần Uyên không khỏi lên xuống hai lần, chỉnh sửa cổ áo mới tiếp tục đi vào. Quả nhiên hắn nghĩ nhiều, Khanh Vân tuyệt sẽ không mềm yếu đến không chịu nổi những lời của mẹ Lâm.
"Đi ra ngoài."
Khanh Vân thấy bộ dạng hắn, mày lập tức nhăn lại, dứt khoát tiễn khách.
Giữa mày hiện lên một tia bất đắc dĩ, Nhiếp Thần Uyên không để ý y lãnh đạm, đến gần một ít: "Khanh gia cháy, tôi cho rằng nhóc ở bên trong."
Mày Khanh Vân nhăn lại, Khanh gia thuộc quyền sở hữu của mẹ Lâm, trên cơ bản thuộc về Lâm Vũ Hào. Lâm Vũ Hào cũng rất dứt khoát, một bên thiêu Khanh gia, một bên phái sát thủ tuyệt hậu hoạn, cho dù không giết chết y, cũng sẽ làm Nhiếp gia thêm phiền toái.
Gã sợ là cảm thấy y nhờ Nhiếp gia cứu mới thoát được một kiếp, cho nên lấy chuyện y tìm phiền toái cho Nhiếp gia, làm Nhiếp gia cũng ghét bỏ Khanh Vân.
Đáng tiếc, đồ vật cần tìm, y đã tìm được rồi. Liếc mắt nhìn kiểu băng ghi hình cũ đặt trên bàn, Khanh Vân sắc mặt bình đạm đứng dậy đi vào phòng tắm, cũng không để ý lời nói của Nhiếp Thần Uyên.
"Tôi nhớ rõ hôm nay nhóc cũng đi hướng kia?" Nhắc tới chuyện này, Nhiếp Thần Uyên không tự chủ được phóng nhẹ ngữ khí.
"Không quan hệ đến anh." Giọng nói lạnh băng xuyên thấu qua cửa kính mờ của phòng tắm cũng không suy giảm nửa phần.
Hô hấp Nhiếp Thần Uyên cứng lại, chỉ cảm thấy người này từ đầu đến chân đều lộ ra một cổ xa cách.
Nghĩ đến chuyện buổi chiều, trên mặt Nhiếp Thần Uyên hiện lên một mạt cười khổ, vội vàng mở ra cửa phòng tắm, hướng Khanh Vân giải thích: "Xin lỗi, chuyện hôm nay là tôi không đúng, nhưng là tôi và Lâm Vũ Hào không có......"
Nửa đoạn sau kẹt ở trong cổ họng Nhiếp Thần Uyên, nói không ra.
Hắn giật mình ngốc lăng ở đó, nhìn áo sơ mi trắng tinh cửa Khanh Vân đã cởi một nửa, lỏng lẻo treo ở trên cánh tay mảnh khảnh của y.
"Cút, ra, ngoài!"
Khanh Vân cũng không dự đoán được người này đột nhiên xông vào, trợn tròn hai mắt, nghiến răng nghiến lợi, rất giống một con mèo đang tạc mao.
"Xin lỗi." Nhiếp Thần Uyên như bị lửa đốt, lập tức rũ mắt, chạy ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa lại. Hắn cho rằng Khanh Vân chỉ rửa tay thôi, không nghĩ tới......
Tiếng nước tí tách vang lên, nhiệt khí cũng theo đó bốc hơi, như một ma sa pha lê tinh xảo nhiều hơn một tầng che lấp.
Nhiếp Thần Uyên lay tóc, biểu tình ảo não. Tiếng nước kia tựa như móng vuốt mèo, cào tâm thần hắn không yên. Hắn đột nhiên cảm thấy bực bội, duỗi tay cởi bỏ hai nút thắt trên áo sơ mi.
Em ấy đang tắm rửa, anh cần phải đi.
Không không, tôi phải giải thích rõ ràng với nhóc.
Trong lòng Nhiếp Thần Uyên đang trời đất giao tranh, ánh đèn nhu hòa của phòng tắm trước mắt cùng hình ảnh vừa nảy không ngừng thoáng hiện. Hắn theo bản năng lấy ra điếu thuốc, vừa định châm, lại nghĩ đến tính khiết phích của Khanh Vân căn bản không chịu được mùi này, bỏ xuống.
Hắn nghe tiếng nước trong phòng tắm biến động, giống như thú nhỏ xoay quanh trước cửa phòng tắm, dấu chân đen nhánh lần lượt chồng lên trên thảm lông dê mềm mại.
"Khụ, Khanh Vân...... Hôm nay tôi đi trường học là bởi vì lo lắng cho nhóc, đi cùng Lâm Vũ Hào chỉ do ngoài ý muốn......"
"Anh có quan hệ gì với Lâm Vũ Hào cũng không ảnh hưởng giao dịch của tôi với chủ Nhiếp gia." Lời nói của Khanh Vân truyền đến cùng tiếng nước, đánh gãy câu nói của Nhiếp Thần Uyên.
Không ảnh hưởng mới là lạ, con ngươi của Khanh Vân trong gương một mảnh hắc trầm, nếu Nhiếp Thần Uyên dám chạy đi làm tiểu đệ của Lâm Vũ Hào, kinh mạch hắn trước khi được y khơi thông như thế nào, liền trả trở về như thế đó.
"Giao dịch?" Nhiếp Thần Uyên khó hiểu.
"Thời điểm tôi trị thương cho kinh mạch anh cũng giúp anh cường hóa kinh mạch, Nhiếp gia cung cấp cho tôi tài nguyên tu luyện, mãi cho đến đại hội cổ võ 3 năm sau, tôi sẽ rời đi." Đánh bại Lâm Vũ Hào, Khanh Vân có được thứ thiết yếu để rời đi, lúc đó y sẽ thoát ly thế giới này.
"Rời đi? Nhóc phải đi?" Nhiếp Thần Uyên trong lòng run lên, không khỏi đề cao âm lượng, tiếp theo lại cảm thấy mình buồn cười, lấy năng lực của Khanh Vân hoàn toàn không cần phải trốn tránh ở Nhiếp gia.
"Anh nên ra ngoài." Khanh Vân lại lần nữa tiễn khách, cuối cùng còn bỏ thêm một câu, "Kêu quản gia đem thảm phòng tôi thay đổi luôn."
Nhiếp Thần Uyên đầy mặt dở khóc dở cười ra ngoài, trong lòng lại là bởi vì lời nói Khanh Vân mà phát trầm.
Đuổi Nhiếp Thần Uyên rời khỏi, Khanh Vân mới khoác áo tắm dài đi ra. Y nhướng mày nhìn một vòng dấu chân trước phòng tắm, hừ cười một tiếng.
- ----
"Phái nhiều người thế mà không một ai trở về?" Lâm Vũ Hào nhíu mày, xem ra gã đã coi thường Nhiếp gia.
"Tuy rằng thế hệ này Nhiếp gia Nhiếp Thần Uyên là một phế nhân, thế gia quan hệ lâu đời vẫn còn đó, hơn nữa mười năm trước Nhiếp Thần Uyên cũng là thiên tài." Hội trưởng hiệp hội cổ võ Trương Kinh Quốc ngồi ở bàn làm việc, thảnh thơi nâng chung trà lên.
Sau đó gã như nghĩ tới cái gì, nghiêm mặt nói Lâm Vũ Hào: "Tiểu tử Khanh Vân kia báo danh đại hội cổ võ."
"Nó cũng dám báo danh tham gia đại hội cổ võ?!" Lâm Vũ Hào một chân đá ngã ghế dựa bên người, biểu tình âm trầm, giống như một con thú hoang ở trong phòng đi lại.
"Do Nhiếp gia thêm vào." Trương Kinh Quốc bổ sung.
Lâm Vũ Hào cả giận nói: "Trách không được hôm nay Nhiếp Thần Uyên lại hỏi tôi chuyện của tiểu tử Khanh Vân kia, thật là uổng phí công phu mấy ngày này của tôi!"
"Khanh Vân thật sự bị cậu phế đi đan điền? Đã là phế nhân?" Trương Kinh Quốc đột nhiên nhíu mày, hồ nghi đặt câu hỏi.
"Tôi xác định, tiểu tử kia vốn dĩ không có cơ hội sống sót, phỏng chừng là gặp được Nhiếp gia mới thoát chết. Hôm nay gặp lại, bước chân của y cũng phù phiếm, công lực hoàn toàn huỷ hoại." Gã nói như vậy, nhưng lại quên tu vi cao đến trình độ nhất định là có thể trở lại nguyên trạng.
Lâm Vũ Hào rốt cuộc ngồi xuống, sắc mặt âm trầm, "Nó có gan báo danh cũng tốt, chờ tôi tới giết chết nó!"
"Không, cậu không thể giết nó." Trương Kinh Quốc hướng gã lắc đầu, "Đã có Khanh Hạo Lâm nếu sau khi Khanh Vân đối chiến cùng cậu cũng chết, không ít người sẽ hoài nghi đến trên người của ngươi."
"Phế nhân như nó cho dù tham gia đại hội cổ võ cũng không cùng tôi đánh được, thôi, chú vẫn xóa nó đi, đừng để tiểu tử này nói lung tung ở đại hội." Lâm Vũ Hào trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.
"Nói này, chuyện của mẹ cậu......" Trương Kinh Quốc buông chén trà.
Nói tới đề tài này, sắc mặt Lâm Vũ Hào chậm rãi trầm xuống: "Tôi nói bà bị cưỡng bách chính là bị cưỡng bách, không có khả năng khác."
Thời gian 3 năm thoảng qua.
Nhiếp Thần Uyên từ cửa xe đi ra, một bên bấm điện thoại một bên vào phòng.
Trải qua 3 năm trị liệu của Khanh Vân, kinh mạch đã tắc của Nhiếp Thần Uyên cơ bản đã đả thông toàn bộ, mà Khanh Vân cũng khinh thường giống Lâm Vũ Hào hấp thu tiên thiên chi khí trong kinh mạch hắn, cho nên tiên thiên chi khí hoàn toàn dung nhập thân thể Nhiếp Thần Uyên, đem thân thể vốn mạnh mẽ của hắn tăng lên một bậc.
Hiện tại hắn không giống 3 năm trước bộc lộ mũi nhọn, hơi thở cả người càng nghiêng về thâm thúy, mang theo chút nguy hiểm giương cung mà không bắn.
"An bài vị trí tốt chưa? Hoàn cảnh phải đủ an tĩnh, phòng nhất định phải quét tước sạch sẽ, không dính tro bụi."
Nhiếp Thần Uyên không ngại phiền phức an bài tốt từng công việc cho đầu bên kia điện thoại, chọc đến người bên kia điện thoại nghi hoặc, hôm nay Nhiếp tổng sao nói nhiều như bà thím vậy.
"Thiếu gia, lão gia kêu ngài vào phòng khách một chuyến."
Nhiếp Thần Uyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngẩng đầu liếc nhìn phòng lầu hai của Khanh Vân một cái mới xoay người đến phòng khách. Hiện tại phỏng chừng Khanh Vân đang ở đại học Bàng Thính, đợi lát nữa chạy qua vừa vặn y tan học.
"Ông, kêu cháu có chuyện gì?"
Mới vừa mở ra cửa phòng khách, Nhiếp Thần Uyên một câu còn chưa hỏi xong đã bị Nhiếp Tùng Bình quăng ngay vào mặt một chồng đồ vật.
"Mày đây là thứ quỷ gì!" Nhiếp Tùng Bình tức giận không nhẹ, suýt nữa quăng cả quải trượng qua.
Nhiếp Thần Uyên thấy rõ đồ bay tới, lập tức như nhìn thấy bảo bối luống cuống tay chân tiếp nhận. Bị quăng chính là một chồng ảnh chụp, Nhiếp Thần Uyên tuy cố sức tiếp, nhưng vẫn có một số rớt trên mặt đất.
Ảnh chụp này chụp cực kì đẹp, dùng công nghệ xử lý đặc thù, hình ảnh rõ ràng không dễ hư hao, hoàn mỹ hiện ra mắt cá chân trắng trắng nõn mảnh khảnh trên ảnh chụp.
Đầy mặt đau lòng nhặt ảnh chụp lên, lấy da mặt Nhiếp Thần Uyên, hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, ngược lại còn vẻ mặt không vui chất vấn ông: "Ông, ông vào phòng cháu làm gì? Còn tùy tiện chạm vào đồ của cháu."
Mấy tấm ảnh này đều là hắn chụp lén lúc Khanh Vân không chú ý, có khi là mắt cá chân trắng nõn, có khi là lúc cổ áo mở hiện ra xương quai xanh tinh xảo.
Đương nhiên, quý giá nhất là lúc Khanh Vân thay quần áo bị hắn chụp lén được một bên đầu vai mượt mà, khi chụp cái này bị Khanh Vân phát hiện, hắn vắt hết óc mới nghĩ ra biện pháp giữ lại.
Vì thế Nhiếp Thần Uyên còn chuyên môn ở trong phòng lập một gian phòng tối, bên trong đều là ảnh chụp của Khanh Vân.
Mỗi một hình, đều biểu hiện dục vọng bí ẩn của người quay chụp.
Đáng tiếc, mấy năm gần đây sự nhạy bén của Khanh Vân đối loại sản phẩm điện tử này ngày càng cao, đã thật lâu Nhiếp Thần Uyên không chụp lén được, cho nên đống ảnh chụp này, mỗi một tấm đều là trân quý ở trong mắt hắn, vậy mà lại bị người ông luôn bao dung hắn ném tới ném đi.
"Nếu không phải tao tâm huyết dâng trào muốn đi xem môn đồ Nhiếp gia chúng ta huấn luyện, còn không biết tâm tư xấu xa của tiểu tử mày!" Nhiếp Tùng Bình quả thực bị chính thái độ đúng lý hợp tình của tôn tử mình làm tức giận đến ngã ngửa.
Ở giới cổ võ mỗi nhất lưu thế gia đều sẽ huấn luyện một bộ phận môn đồ, nhận võ học truyền thừa nhà mình, củng cố địa vị ở giới cổ võ. Nhiếp gia gia chủ vẫn là Nhiếp Tùng Bình, nhưng trên thực tế xử lý các loại công việc đều là Nhiếp Thần Uyên, cho nên mật đạo thông sân huấn luyện liền ở trong phòng Nhiếp Thần Uyên.
Kết quả Nhiếp Thần Uyên vì tàng trữ ảnh chụp, không tiếc đem mật đạo dưới giường hắn đổi chỗ, cho nên hôm nay Nhiếp Tùng Bình không tìm được đường đến sân huấn luyện!
Danh sách chương