Khanh Vân bây giờ cao ngạo, so với bộ dáng ngoan ngoãn trước kia càng chọc bọn họ tâm động! Huống chi, dung mạo hiện tại Khanh Vân đã trải qua cải tạo linh hồn, càng trở nên loá mắt.
Mắt thấy một phen lời nói cực khổ lúc trước đều nhưng ném đá trên sông, Bạch Hi Ngôn nhịn không được cắn răng, gã quay đầu nhìn về phía Khanh Vân, ngữ khí không kiên nhẫn: "Mày còn có chuyện gì?"
Tuy rằng đồng thời xuất đạo, nhưng trải qua khoảng thời gian kinh doanh này Bạch Hi Ngôn và Khanh Vân đã sớm bất đồng, tài nguyên công ty đã sớm nghiêng về phía Bạch Hi Ngôn, cho nên gã cũng không cần khách khí Khanh Vân.
"Để mấy người bọn họ cùng đến đây, mày phí không ít tâm tư ha?" Khanh Vân thong thả ung dung hỏi.
Ánh mắt Bạch Hi Ngôn ngưng chút không thừa nhận cũng không phủ định, ba phải nói: "Buồn cười, chính mày cùng lúc ở bên 6 người đàn ông, còn sợ bọn họ không biết, thành ra bây giờ, hoàn toàn vì mày tự làm bậy không thể sống."
"Nga? Tao tạo nghiệt gì? Bởi vì lớn lên đẹp? Tao có bắt bọn họ vừa đe dọa vừa dụ dỗ tao hay buộc một đám bọn họ tranh nhau bò lêm giường tao?" Khanh Vân tựa lưng vào ghế ngồi, lời nói sắc bén, một đôi mắt đào hoa nghiêng nghiêng liếc mọi người ở đây.
Mấy người đàn ông nghẹn lại.
Khanh Vân nói không sai, lúc trước cũng không phải y chạy đi ôm đùi. Là bọn họ coi trọng dung mạo Khanh Vân, tự mình dán qua. Khanh Vân mãi đến bây giờ cũng không đáp ứng, ngược lại là chính bọn họ làm không ít chuyện vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Nếu không phải trên danh nghĩa Khanh Vân thuộc về quái vật khổng lồ như Thịnh Thế giải trí, bọn họ sớm dùng thủ đoạn bắt Khanh Vân tới tay.
6 người đàn ông hai mặt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là xấu hổ và buồn bực. Tức khắc hiểu, thì ra mấy người bọn họ đều dùng thủ đoạn như nhau.
Người khác không biết, nhưng Khanh Vân xem ký ức nguyên thân lại rất rõ. Nguyên thân không phải không muốn cự tuyệt, mà là không dám cự tuyệt, mấy người đàn ông này tùy tiện một người động động tay là có thể bóp chết y. Y lại yếu đuối, cũng không nghĩ đến việc lợi dụng người này đi đối phó người khác, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Nhưng vào trong miệng Bạch Hi Ngôn, lại trở thành Khanh Vân chân đạp 6 thuyền.
Không lại để ý tới mấy người ở đây á khẩu không trả lời được, Khanh Vân nhìn thời gian, xách áo khoác rời đi. Y đi qua bên cạnh Bạch Hi Ngôn, không hạ giọng: "Nơi này tuy kín kẽ, nhưng không phải hoàn toàn an toàn."
"Hôm nay mày hất tao một chén nước, tao nhớ kỹ. Tao làm việc thích cá chết lưới rách, để tiểu diễn viên hạng 18 như tao áp đảo mày bây giờ, tao cảm thấy rất có giá trị."
Bạch Hi Ngôn trong nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời nói Khanh Vân. Chỉ cần chuyện hôm nay lòi ra, đều tổn hại hình tượng hai người.
Khanh Vân nếu thả video ra, nhiều lắm bị 6 người đàn ông giận chó đánh mèo rời khỏi giới giải trí. Nhưng Bạch Hi Ngôn không thể, hình tượng gã tỉ mỉ xây dựng trăm triệu không thể bởi vì loại chuyện này nhiễm vết nhơ.
Ánh mắt Bạch Hi Ngôn hiện lên một tia chật vật, gã không nghĩ tới Khanh Vân sẽ bắt lấy lỗ hổng này, gã quyết không thể cứ thất bại như vậy, gã tuyệt không có thể chịu đựng người chỉ có dung mạo như Khanh Vân bò lên đầu gã lần nữa.
Nhìn bóng dáng rời đi của Khanh Vân, tâm tình 6 người đàn ông đang ngồi lại có chút phức tạp. Lời Bạch Hi Ngôn đánh thức bọn họ, làm bọn họ thấy rõ mình không thích hợp, Khanh Vân là một người chỉ có dung mạo thôi, nhưng chính người chỉ có dung mạo này, lại làm trong lòng bọn họ giống như có vuốt mèo không được an bình.
Khanh Vân phải nhanh lên, hôm nay y muốn cùng người đại diện tham gia một hoạt động. Hiện tại đại bộ phận tài nguyên công ty đã có khuynh hướng nghiêng về Bạch Hi Ngôn, y nếu muốn cái gì thì phải tự mình đi đoạt.
Vừa thấy Khanh Vân đeo mũ khẩu trang xuất hiện, người đại diện Hà Lan nhịn không được nổi giận gầm lên một tiếng: "Cậu mẹ nó tìm chết, trễ mấy giờ rồi hả? Lão nương thật vất vả tìm cơ hội lần này cho cậu, mau lên xe cho tôi!"
Nhìn thấy Khanh Vân lên xe, Hà Lan còn muốn rống hai câu, nhưng vừa thấy Khanh Vân tháo mũ khẩu trang xuống lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ, như bị nắm cổ. Hà Lan một hơi nghẹn lại trong miệng, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ có thể hậm hực quay đầu.
Đã gần một năm, Hà Lan nhìn thấy gương mặt Khanh Vân vẫn không khỏi ngây người, hơn nữa hôm nay, cô tự nhiên cảm thấy Khanh Vân càng đẹp mắt hơn, cặp mắt kia nhìn lại đây khiến tâm người ta đập gia tốc.
Đáng tiếc, chuyện tốt gì đều bị gia hỏa này phá nát.
Nghĩ đến đây Hà Lan nhịn không được cho mình hai bạt tay, lúc trước chọn giữa Bạch Hi Ngôn và Khanh Vân, cô không chút do dự tuyển Khanh Vân, còn tự kỷ cảm thấy mình nhặt được bảo, nhưng hiện thực lại cho cô một bạt tay lớn.
Bạch Hi Ngôn người ta nói ngọt biết làm việc, mà Khanh Vân lớn lên thiên nộ nhân oán* nhưng tính cách không hợp với giới giải trí chút nào, tính cách y quá mềm, không hề có tâm phấn đấu, nếu không có người phủng, ở giới giải trí không tới 1 năm cả xương cũng không còn.
(*): ý chỉ lớn lên quá đẹp đến mức cả trời cũng tức, người thì oán giận.
Nghĩ như vậy, Hà Lan từ kính chiếu hậu lén lút quan sát thanh niên phía sau.
Khanh Vân nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, sườn mặt đẹp vô cùng ở dưới ánh đèn xe tối tăm càng thêm mê người, càng đừng nói tới cái cổ trắng nõn......
Hà Lan lập tức thu hồi con ngươi, chuyên chú nhìn phía trước, má ơi, không thể tiếp tục nhìn, nhìn nữa sẽ xảy ra tai nạn xe cộ mất!
Tới chỗ rồi, Hà Lan túm Khanh Vân đi vào. Hoạt động này có rất nhiều nhà làm phim và đạo diễn, Hà Lan muốn mang Khanh Vân thử thời vận, tháng trước Khanh Vân chỉ chụp quảng cáo, mà tháng này y còn chưa không có thông báo gì.
Nhìn thấy trong sân có người quen, ánh mắt Hà Lan sáng lên lập tức kéo Khanh Vân đi qua: "Lý đạo! Nghe nói nhân vật chính phim truyền hình 《 phong thiên 》lần trước còn chưa định, chú nhìn......"
Không chờ Hà Lan nói xong, Lý đạo vẻ mặt khó xử lắc lắc đầu: "Hà Lan, không phải tôi không giúp cô, lần trước tôi đã cho cơ hội, cậu ấy cũng không hợp với hình tượng nhân vật chính."
Hà Lan và Lý đạo có chút giao tình, Khanh Vân đã thử kính qua, nhưng biểu hiện cũng không làm người vừa ý.
Khanh Vân nhìn Lý đạo, đột nhiên nhớ tới, nhân vật chính hẳn là đã định rồi, nếu không ngoài ý muốn chính là Bạch Hi Ngôn, mà Bạch Hi Ngôn nhờ bộ phim truyền hình này càng tiến thêm một bước.
Nghĩ vậy, Khanh Vân vẫn luôn trầm mặc cầm lấy một ly champagne đưa cho Lý đạo, thanh âm y lễ phép mà không nịnh nọt vang lên: "Lý đạo, kỳ thật lần này nhân vật tôi muốn thử kính là Lăng Hoa Tiên Quân."
Lý đạo mới hoàn hồn từ đòn đánh sâu vì mỹ nhân hiến rượu, còn cảm thán: Đáng tiếc cho một gương mặt đẹp như này.
Lời nói Khanh Vân tiến vào trong đầu, trêu chọc ông là đạo diễn cũng phải căn thần kinh. Ông sắc bén lên, đánh giá Khanh Vân từ trên xuống dưới, thậm chí còn vây quanh người một vòng.
Ông thập phần kinh ngạc Khanh Vân sẽ nhắc tới nhân vật này, bởi vì số lần nhân vật này lên sân khấu quả thực quá ít, ngắn ngủn mấy cảnh, có đôi khi chỉ làm nền. Lý đạo định cắt toàn bộ cảnh lộ mặt của nhân vật này, tùy tiện dùng người nào đó thay thế.
Không phải Lý đạo thân là đạo diễn lại không nghiêm túc, mà là nhân vật này quá khó tuyển, làm không tốt sẽ bị fans nguyên tác điên cuồng ném đá.
Trong tiểu thuyết, này nhân vật này là tiên nhân duy nhất, mặc kệ dung mạo hay khí chất đều là nhân gian khó tìm. Cố tình tính cách nhân vật này còn thập phần hỗn loại, y lên sân khấu là sư tôn nhân vật chính, tác giả lại ẩn ẩn để lộ ra y chính là đầu sỏ làm cả đại lục lâm vào đại nạn.
Y như thanh tuấn thoát tục, trong lòng lại như cất dấu ác ý lớn nhất. Loại người phức tạp này nháy mắt kéo tới một 1 phần người yêu thích ở nguyên tác, trong bộ 2 của phong thiên lại lộ ra vận mệnh thống khổ từ nhỏ của y, khiến đủ người đọc rơi nước mắt.
Có thể nói, dung mạo là một phần mị lực nhân vật này, nhưng mị lực của nhân vật này không chỉ ở dung mạo.
Nếu diễn không tốt, Lý đạo tình nguyện bỏ nhân vật này cũng không muốn tìm người tùy tiện lừa gạt cho qua chuyện.
Nhưng bây giờ nhìn Khanh Vân ông lại có chút do dự, bởi vì dung mạo Khanh Vân tuyệt đối phù hợp, nhưng kỹ thuật diễn...... Khanh Vân có cái gọi là kỹ thuật diễn sao?
Nội tâm Lý đạo rối rắm vô cùng, suất diễn nhân vật này cũng không quá phức tạp, nếu thật có thể lưu lại nhân vật này, bộ kịch tuyệt đối có thêm một phần thành công. Ông đang do dự, vừa nhấc đầu vọng vào hai mắt Khanh Vân, hai mắt thanh triệt*, nhưng không phải thanh triệt của một đứa trẻ, mà là tự cao tự đại của người nắm giữ nhân tâm.
(*): trong suốt. Thấy để nguyên văn nghe hay hơn nên ta không sửa lại nha.
Lý đạo đột nhiên nhớ tới một câu trong nguyên tác: Trong mắt "y" không có sinh linh, không có núi sông, thậm chí không có đồ đệ bên cạnh được "y" dạy dỗ từ nhỏ.
"Tốt!" Lý đạo nhất thời quyết định, "Ngày mai cậu tới đoàn phim!"
Nói đến đây, ông lại nghĩ tới kỹ thuật diễn cực kỳ bi thảm của Khanh Vân, bổ sung một câu: "...... Sau khi thử kính, lại quyết định."
Không nghĩ tới Khanh Vân sẽ tự mình mở miệng Hà Lan mãi cho đến bây giờ vẻ mặt vẫn khiếp sợ, cô nhìn Khanh Vân đứng bên mình, không hề nhút nhát, trong lòng hiện lên một ý nghĩ khiến cô mừng rỡ như điên: Tiểu tử này sẽ không phải đã thông suốt đi?
Nếu thật như vậy, lão nương dù khổ chết cũng thấy ngọt ngào!
Đừng nhìn chỉ là một nhân vật nho nhỏ, đây là lần đầu tiên Khanh Vân tự mình tranh thủ được, cho nên, mặc kệ nhân vật này nhỏ bao nhiêu, đối với Hà Lan mà nói, việc mang Khanh Vân tham gia hoạt động lần này đã thành công.
Nghĩ vậy, Hà Lan đơn giản buông ra, để Khanh Vân tự du đãng ở đây, chỉ dặn dò một câu, không được cúp điện thoại cô.
Nhưng dung mạo thân thể này quá mức câu người, làm Khanh Vân phiền không thắng phiền. Y né tránh ong bướm dán tới, đi vào toilet, cau mày rửa tay, hương nước hoa dính trên người làm y rất phiền chán.
Khanh Vân mới vừa ra khỏi toilet, đã bị một người nghiêng ngả lảo đảo đi tới đụng vào.
Vừa định đẩy người ra, trong nháy mắt Khanh Vân lại ngửi được hơi thở quen thuộc, cánh tay định đẩy sửa thành ôm lấy. Trong lòng Khanh Vân nảy lên một tia vui sướng, không nghĩ tới lần này vẫn gặp hắn nhanh như vậy.
Nhưng không chờ Khanh Vân phát hiện tia vui sướng này, y đã bị người đẩy ra ngoài một chút. Người đàn ông này cao một mét chín trở lên, cơ bắp nổi lên trong tây trang, cho nên lực đạo lớn, Khanh Vân bị ngã trên tường, xương bả vai phát đau.
"Cút!" không chút do dự quát chói tai.
Nha? Tiền đồ?
Khanh Vân đơ mặt nhìn lại người đàn ông vừa mới đụng vào mình, phát hiện không thích hợp. Trách không được Khanh Vân dễ nhận ra người như vậy, hiện tại quần tây người đàn ông bị vạch ra một mảnh, sắc mặt ửng hồng.
Thầm than một tiếng, một cái chớp mắt mềm lòng, Khanh Vân không nghĩ tới, người này cũng có lúc trúng chiêu.
Y đi qua, vươn đôi tay lạnh lẽo vỗ gương mặt người đàn ông, nhẹ giọng trấn an nói: "Sao không cẩn thận như vậy? Có khỏe không? Tôi tìm một phòng cho anh......"
Lạnh lẽo trên má làm người đàn ông an tĩnh một ít, hắn híp lại mắt đen hẹp dài, muốn thấy rõ người trước mắt. Tuy rằng sắc mặt không vui, nhưng hắn vẫn thuận theo dục vọng bí ẩn đáy ở lòng, gắt gao cầm cánh tay thanh niên trước người.
Khi Khanh Vân nơi nơi tìm phòng trống, một bóng hình từ cửa thang máy xuất hiện.
Người nọ vừa xuất hiện liền đi tới chỗ Khanh Vân, trong miệng còn gọi: "Ninh tổng, ngài có khỏe không?"
Khanh Vân đi qua xem, không khỏi nhíu mày, người đến là Bạch Hi Ngôn.
Editor: Nhắc nhở thân thiện, tiểu công thế giới này rất thiếu đòn.
Mắt thấy một phen lời nói cực khổ lúc trước đều nhưng ném đá trên sông, Bạch Hi Ngôn nhịn không được cắn răng, gã quay đầu nhìn về phía Khanh Vân, ngữ khí không kiên nhẫn: "Mày còn có chuyện gì?"
Tuy rằng đồng thời xuất đạo, nhưng trải qua khoảng thời gian kinh doanh này Bạch Hi Ngôn và Khanh Vân đã sớm bất đồng, tài nguyên công ty đã sớm nghiêng về phía Bạch Hi Ngôn, cho nên gã cũng không cần khách khí Khanh Vân.
"Để mấy người bọn họ cùng đến đây, mày phí không ít tâm tư ha?" Khanh Vân thong thả ung dung hỏi.
Ánh mắt Bạch Hi Ngôn ngưng chút không thừa nhận cũng không phủ định, ba phải nói: "Buồn cười, chính mày cùng lúc ở bên 6 người đàn ông, còn sợ bọn họ không biết, thành ra bây giờ, hoàn toàn vì mày tự làm bậy không thể sống."
"Nga? Tao tạo nghiệt gì? Bởi vì lớn lên đẹp? Tao có bắt bọn họ vừa đe dọa vừa dụ dỗ tao hay buộc một đám bọn họ tranh nhau bò lêm giường tao?" Khanh Vân tựa lưng vào ghế ngồi, lời nói sắc bén, một đôi mắt đào hoa nghiêng nghiêng liếc mọi người ở đây.
Mấy người đàn ông nghẹn lại.
Khanh Vân nói không sai, lúc trước cũng không phải y chạy đi ôm đùi. Là bọn họ coi trọng dung mạo Khanh Vân, tự mình dán qua. Khanh Vân mãi đến bây giờ cũng không đáp ứng, ngược lại là chính bọn họ làm không ít chuyện vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Nếu không phải trên danh nghĩa Khanh Vân thuộc về quái vật khổng lồ như Thịnh Thế giải trí, bọn họ sớm dùng thủ đoạn bắt Khanh Vân tới tay.
6 người đàn ông hai mặt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là xấu hổ và buồn bực. Tức khắc hiểu, thì ra mấy người bọn họ đều dùng thủ đoạn như nhau.
Người khác không biết, nhưng Khanh Vân xem ký ức nguyên thân lại rất rõ. Nguyên thân không phải không muốn cự tuyệt, mà là không dám cự tuyệt, mấy người đàn ông này tùy tiện một người động động tay là có thể bóp chết y. Y lại yếu đuối, cũng không nghĩ đến việc lợi dụng người này đi đối phó người khác, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Nhưng vào trong miệng Bạch Hi Ngôn, lại trở thành Khanh Vân chân đạp 6 thuyền.
Không lại để ý tới mấy người ở đây á khẩu không trả lời được, Khanh Vân nhìn thời gian, xách áo khoác rời đi. Y đi qua bên cạnh Bạch Hi Ngôn, không hạ giọng: "Nơi này tuy kín kẽ, nhưng không phải hoàn toàn an toàn."
"Hôm nay mày hất tao một chén nước, tao nhớ kỹ. Tao làm việc thích cá chết lưới rách, để tiểu diễn viên hạng 18 như tao áp đảo mày bây giờ, tao cảm thấy rất có giá trị."
Bạch Hi Ngôn trong nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời nói Khanh Vân. Chỉ cần chuyện hôm nay lòi ra, đều tổn hại hình tượng hai người.
Khanh Vân nếu thả video ra, nhiều lắm bị 6 người đàn ông giận chó đánh mèo rời khỏi giới giải trí. Nhưng Bạch Hi Ngôn không thể, hình tượng gã tỉ mỉ xây dựng trăm triệu không thể bởi vì loại chuyện này nhiễm vết nhơ.
Ánh mắt Bạch Hi Ngôn hiện lên một tia chật vật, gã không nghĩ tới Khanh Vân sẽ bắt lấy lỗ hổng này, gã quyết không thể cứ thất bại như vậy, gã tuyệt không có thể chịu đựng người chỉ có dung mạo như Khanh Vân bò lên đầu gã lần nữa.
Nhìn bóng dáng rời đi của Khanh Vân, tâm tình 6 người đàn ông đang ngồi lại có chút phức tạp. Lời Bạch Hi Ngôn đánh thức bọn họ, làm bọn họ thấy rõ mình không thích hợp, Khanh Vân là một người chỉ có dung mạo thôi, nhưng chính người chỉ có dung mạo này, lại làm trong lòng bọn họ giống như có vuốt mèo không được an bình.
Khanh Vân phải nhanh lên, hôm nay y muốn cùng người đại diện tham gia một hoạt động. Hiện tại đại bộ phận tài nguyên công ty đã có khuynh hướng nghiêng về Bạch Hi Ngôn, y nếu muốn cái gì thì phải tự mình đi đoạt.
Vừa thấy Khanh Vân đeo mũ khẩu trang xuất hiện, người đại diện Hà Lan nhịn không được nổi giận gầm lên một tiếng: "Cậu mẹ nó tìm chết, trễ mấy giờ rồi hả? Lão nương thật vất vả tìm cơ hội lần này cho cậu, mau lên xe cho tôi!"
Nhìn thấy Khanh Vân lên xe, Hà Lan còn muốn rống hai câu, nhưng vừa thấy Khanh Vân tháo mũ khẩu trang xuống lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ, như bị nắm cổ. Hà Lan một hơi nghẹn lại trong miệng, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ có thể hậm hực quay đầu.
Đã gần một năm, Hà Lan nhìn thấy gương mặt Khanh Vân vẫn không khỏi ngây người, hơn nữa hôm nay, cô tự nhiên cảm thấy Khanh Vân càng đẹp mắt hơn, cặp mắt kia nhìn lại đây khiến tâm người ta đập gia tốc.
Đáng tiếc, chuyện tốt gì đều bị gia hỏa này phá nát.
Nghĩ đến đây Hà Lan nhịn không được cho mình hai bạt tay, lúc trước chọn giữa Bạch Hi Ngôn và Khanh Vân, cô không chút do dự tuyển Khanh Vân, còn tự kỷ cảm thấy mình nhặt được bảo, nhưng hiện thực lại cho cô một bạt tay lớn.
Bạch Hi Ngôn người ta nói ngọt biết làm việc, mà Khanh Vân lớn lên thiên nộ nhân oán* nhưng tính cách không hợp với giới giải trí chút nào, tính cách y quá mềm, không hề có tâm phấn đấu, nếu không có người phủng, ở giới giải trí không tới 1 năm cả xương cũng không còn.
(*): ý chỉ lớn lên quá đẹp đến mức cả trời cũng tức, người thì oán giận.
Nghĩ như vậy, Hà Lan từ kính chiếu hậu lén lút quan sát thanh niên phía sau.
Khanh Vân nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, sườn mặt đẹp vô cùng ở dưới ánh đèn xe tối tăm càng thêm mê người, càng đừng nói tới cái cổ trắng nõn......
Hà Lan lập tức thu hồi con ngươi, chuyên chú nhìn phía trước, má ơi, không thể tiếp tục nhìn, nhìn nữa sẽ xảy ra tai nạn xe cộ mất!
Tới chỗ rồi, Hà Lan túm Khanh Vân đi vào. Hoạt động này có rất nhiều nhà làm phim và đạo diễn, Hà Lan muốn mang Khanh Vân thử thời vận, tháng trước Khanh Vân chỉ chụp quảng cáo, mà tháng này y còn chưa không có thông báo gì.
Nhìn thấy trong sân có người quen, ánh mắt Hà Lan sáng lên lập tức kéo Khanh Vân đi qua: "Lý đạo! Nghe nói nhân vật chính phim truyền hình 《 phong thiên 》lần trước còn chưa định, chú nhìn......"
Không chờ Hà Lan nói xong, Lý đạo vẻ mặt khó xử lắc lắc đầu: "Hà Lan, không phải tôi không giúp cô, lần trước tôi đã cho cơ hội, cậu ấy cũng không hợp với hình tượng nhân vật chính."
Hà Lan và Lý đạo có chút giao tình, Khanh Vân đã thử kính qua, nhưng biểu hiện cũng không làm người vừa ý.
Khanh Vân nhìn Lý đạo, đột nhiên nhớ tới, nhân vật chính hẳn là đã định rồi, nếu không ngoài ý muốn chính là Bạch Hi Ngôn, mà Bạch Hi Ngôn nhờ bộ phim truyền hình này càng tiến thêm một bước.
Nghĩ vậy, Khanh Vân vẫn luôn trầm mặc cầm lấy một ly champagne đưa cho Lý đạo, thanh âm y lễ phép mà không nịnh nọt vang lên: "Lý đạo, kỳ thật lần này nhân vật tôi muốn thử kính là Lăng Hoa Tiên Quân."
Lý đạo mới hoàn hồn từ đòn đánh sâu vì mỹ nhân hiến rượu, còn cảm thán: Đáng tiếc cho một gương mặt đẹp như này.
Lời nói Khanh Vân tiến vào trong đầu, trêu chọc ông là đạo diễn cũng phải căn thần kinh. Ông sắc bén lên, đánh giá Khanh Vân từ trên xuống dưới, thậm chí còn vây quanh người một vòng.
Ông thập phần kinh ngạc Khanh Vân sẽ nhắc tới nhân vật này, bởi vì số lần nhân vật này lên sân khấu quả thực quá ít, ngắn ngủn mấy cảnh, có đôi khi chỉ làm nền. Lý đạo định cắt toàn bộ cảnh lộ mặt của nhân vật này, tùy tiện dùng người nào đó thay thế.
Không phải Lý đạo thân là đạo diễn lại không nghiêm túc, mà là nhân vật này quá khó tuyển, làm không tốt sẽ bị fans nguyên tác điên cuồng ném đá.
Trong tiểu thuyết, này nhân vật này là tiên nhân duy nhất, mặc kệ dung mạo hay khí chất đều là nhân gian khó tìm. Cố tình tính cách nhân vật này còn thập phần hỗn loại, y lên sân khấu là sư tôn nhân vật chính, tác giả lại ẩn ẩn để lộ ra y chính là đầu sỏ làm cả đại lục lâm vào đại nạn.
Y như thanh tuấn thoát tục, trong lòng lại như cất dấu ác ý lớn nhất. Loại người phức tạp này nháy mắt kéo tới một 1 phần người yêu thích ở nguyên tác, trong bộ 2 của phong thiên lại lộ ra vận mệnh thống khổ từ nhỏ của y, khiến đủ người đọc rơi nước mắt.
Có thể nói, dung mạo là một phần mị lực nhân vật này, nhưng mị lực của nhân vật này không chỉ ở dung mạo.
Nếu diễn không tốt, Lý đạo tình nguyện bỏ nhân vật này cũng không muốn tìm người tùy tiện lừa gạt cho qua chuyện.
Nhưng bây giờ nhìn Khanh Vân ông lại có chút do dự, bởi vì dung mạo Khanh Vân tuyệt đối phù hợp, nhưng kỹ thuật diễn...... Khanh Vân có cái gọi là kỹ thuật diễn sao?
Nội tâm Lý đạo rối rắm vô cùng, suất diễn nhân vật này cũng không quá phức tạp, nếu thật có thể lưu lại nhân vật này, bộ kịch tuyệt đối có thêm một phần thành công. Ông đang do dự, vừa nhấc đầu vọng vào hai mắt Khanh Vân, hai mắt thanh triệt*, nhưng không phải thanh triệt của một đứa trẻ, mà là tự cao tự đại của người nắm giữ nhân tâm.
(*): trong suốt. Thấy để nguyên văn nghe hay hơn nên ta không sửa lại nha.
Lý đạo đột nhiên nhớ tới một câu trong nguyên tác: Trong mắt "y" không có sinh linh, không có núi sông, thậm chí không có đồ đệ bên cạnh được "y" dạy dỗ từ nhỏ.
"Tốt!" Lý đạo nhất thời quyết định, "Ngày mai cậu tới đoàn phim!"
Nói đến đây, ông lại nghĩ tới kỹ thuật diễn cực kỳ bi thảm của Khanh Vân, bổ sung một câu: "...... Sau khi thử kính, lại quyết định."
Không nghĩ tới Khanh Vân sẽ tự mình mở miệng Hà Lan mãi cho đến bây giờ vẻ mặt vẫn khiếp sợ, cô nhìn Khanh Vân đứng bên mình, không hề nhút nhát, trong lòng hiện lên một ý nghĩ khiến cô mừng rỡ như điên: Tiểu tử này sẽ không phải đã thông suốt đi?
Nếu thật như vậy, lão nương dù khổ chết cũng thấy ngọt ngào!
Đừng nhìn chỉ là một nhân vật nho nhỏ, đây là lần đầu tiên Khanh Vân tự mình tranh thủ được, cho nên, mặc kệ nhân vật này nhỏ bao nhiêu, đối với Hà Lan mà nói, việc mang Khanh Vân tham gia hoạt động lần này đã thành công.
Nghĩ vậy, Hà Lan đơn giản buông ra, để Khanh Vân tự du đãng ở đây, chỉ dặn dò một câu, không được cúp điện thoại cô.
Nhưng dung mạo thân thể này quá mức câu người, làm Khanh Vân phiền không thắng phiền. Y né tránh ong bướm dán tới, đi vào toilet, cau mày rửa tay, hương nước hoa dính trên người làm y rất phiền chán.
Khanh Vân mới vừa ra khỏi toilet, đã bị một người nghiêng ngả lảo đảo đi tới đụng vào.
Vừa định đẩy người ra, trong nháy mắt Khanh Vân lại ngửi được hơi thở quen thuộc, cánh tay định đẩy sửa thành ôm lấy. Trong lòng Khanh Vân nảy lên một tia vui sướng, không nghĩ tới lần này vẫn gặp hắn nhanh như vậy.
Nhưng không chờ Khanh Vân phát hiện tia vui sướng này, y đã bị người đẩy ra ngoài một chút. Người đàn ông này cao một mét chín trở lên, cơ bắp nổi lên trong tây trang, cho nên lực đạo lớn, Khanh Vân bị ngã trên tường, xương bả vai phát đau.
"Cút!" không chút do dự quát chói tai.
Nha? Tiền đồ?
Khanh Vân đơ mặt nhìn lại người đàn ông vừa mới đụng vào mình, phát hiện không thích hợp. Trách không được Khanh Vân dễ nhận ra người như vậy, hiện tại quần tây người đàn ông bị vạch ra một mảnh, sắc mặt ửng hồng.
Thầm than một tiếng, một cái chớp mắt mềm lòng, Khanh Vân không nghĩ tới, người này cũng có lúc trúng chiêu.
Y đi qua, vươn đôi tay lạnh lẽo vỗ gương mặt người đàn ông, nhẹ giọng trấn an nói: "Sao không cẩn thận như vậy? Có khỏe không? Tôi tìm một phòng cho anh......"
Lạnh lẽo trên má làm người đàn ông an tĩnh một ít, hắn híp lại mắt đen hẹp dài, muốn thấy rõ người trước mắt. Tuy rằng sắc mặt không vui, nhưng hắn vẫn thuận theo dục vọng bí ẩn đáy ở lòng, gắt gao cầm cánh tay thanh niên trước người.
Khi Khanh Vân nơi nơi tìm phòng trống, một bóng hình từ cửa thang máy xuất hiện.
Người nọ vừa xuất hiện liền đi tới chỗ Khanh Vân, trong miệng còn gọi: "Ninh tổng, ngài có khỏe không?"
Khanh Vân đi qua xem, không khỏi nhíu mày, người đến là Bạch Hi Ngôn.
Editor: Nhắc nhở thân thiện, tiểu công thế giới này rất thiếu đòn.
Danh sách chương