Một ông già tóc trắng xoá, nhưng tinh thần sáng quắc đi đến, phía sau là hai bảo tiêu áo đen.

"Ông?"

Nhiếp Thần Uyên nhíu mày nhìn người tới, trong lòng có chút kinh ngạc.

"Nghe nói cháu ở phòng nghỉ hồi lâu chưa ra, nên ông đến xem."

Nhiếp Tùng Bình chống quải trượng đến bên sô pha, không để ý tới Nhiếp Thần Uyên, ngược lại mặt mang hy vọng nhìn Khanh Vân: "Vị tiểu huynh đệ này có thể nói tỉ mỉ một chút vấn đề kinh mạch của Thần Uyên?"

Ông đương nhiên biết tôn tử mình tại sao đuổi người đi, kinh mạch Nhiếp Thần Uyên đã từng tìm các danh y khắp nơi, nhưng không có biện pháp. Nghe nói, phải có một võ giả đạt đến hậu thiên viên mãn, ra sức tinh tế tra tấn, mới có thể đả thông kinh mạch hắn.

Giới cổ võ có hai đại cảnh giới, hậu thiên thập trọng, sau đó đến tiên thiên, hậu thiên viên mãn là trung gian quá trình.

Bẩm sinh ở thế giới này đã một hai trăm năm không xuất hiện, chỉ còn sót lại mấy hậu thiên viên mãn. Nhưng mà, mấy hậu thiên viên mãn đó đều một lòng đánh sâu vào bẩm sinh, sao có thể nguyện ý lãng phí năng lực tới trị liệu cho Nhiếp Thần Uyên.

Nhiếp Tùng Bình vì thân thể tôn tử mà sầu trắng tóc, lại bất đắc dĩ phát hiện Nhiếp gia bọn họ căn bản không có khả năng mời tới những hậu thiên viên mãn không dính thế tục đó.

Thiếu niên trước mắt càng không chút dính dán tới hậu thiên viên mãn, nhưng dù sao Nhiếp Tùng Bình sống nhiều năm như vậy, biết một số người sẽ có kỳ ngộ, cho nên muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, hỏi những thứ cần hỏi.

Thấy chính chủ tới rồi, Khanh Vân dứt bỏ Nhiếp Thần Uyên, tiến lên nói chuyện với Nhiếp Tùng Bình. Những lời lúc trước vốn là nói cho Nhiếp Tùng Bình ngoài cửa nghe.

"Tôi biết tôi cái dạng này dù nói gì các người cũng không tin, không bằng thí nghiệm thử một lần. Ý Nhiếp gia như thế nào?"

Nhiếp Tùng Bình trầm ngâm một chút, chuyện này liên quan đến tánh mạng tôn tử ông, ông phải cẩn thận một chút: "Không biết cậu muốn dùng biện pháp gì?"

Thật là chưa thấy con thỏ chưa rải ưng*, Khanh Vân nhíu mày, nói: "Tôi có một phương thuốc."

(*): chưa có chứng cứ chưa tin.

Quả nhiên!

Nhiếp Tùng Bình gật đầu, đối Khanh Vân nói: "Nơi này không an toàn, tiểu huynh đệ cùng chúng ta đến Nhiếp gia nói chuyện?"

Ba người bí ẩn rời khỏi yến hội, đi tới chỗ xe Nhiếp gia.

Trong lúc đó Nhiếp Thần Uyên nhiều lần muốn chen vào, đều bị Nhiếp Tùng Bình và Khanh Vân làm lơ. Hắn nhìn sườn mặt hơi nâng mang theo kiêu ngạo của Khanh Vân, vừa tức giận vừa buồn cười.

Mấy người về đến Nhiếp gia, Khanh Vân không nói hai lời, đề bút viết xuống một phương thuốc, kêu người chuẩn bị dược liệu cùng thau tắm.

Thuốc tắm ở giới cổ võ cũng không hiếm thấy, thậm chí mỗi thế gia đều sẽ có phương thuốc trân quý của mình. Phương diện này nguyên thân hình như có chút hiểu biết, trong trí nhớ có một ít dược liệu và dược tính cơ sở.

Khanh Vân lấy dược lý của thế giới mình kết hợp vào, sáng tác ra phương thuốc này.

Sau khi đưa ra phương thuốc, Khanh Vân yêu cầu đi tắm, thay quần áo. Một là y có thói ở sạch cực kỳ nghiêm trọng, thật sự không chịu được; hai là cho người Nhiếp gia có thời gian nghiên cứu phương thuốc này.

Thời điểm Khanh Vân đi ra, Nhiếp Thần Uyên đầy mặt bất đắc dĩ ngồi trong thau tắm, thiết bị tăng nhiệt độ dưới thau tắm cũng được mở lên.

Khanh Vân quét mắt nhìn một loạt bảo tiêu phía sau Nhiếp Tùng Bình và hắn, biết tính an toàn của phương thuốc đã được xác định.

Y gật đầu với Nhiếp Tùng Bình, nói: "Bắt đầu đi."

Hai người đứng bên cạnh giơ tay đem một sọt dược liệu tới gần bồn tắm.

"Tôi tới." Khanh Vân duỗi tay ngăn cản, tiếp nhận dược liệu, quan sát độ ấm nước, một phần lại một phần chậm rãi để dược liệu vào.

Ở thế giới nguyên bản, thân thể Khanh Vân tàn tật, bệnh nặng từ nhỏ, một khi bệnh là kéo dài vạn năm. Bệnh lâu thành lương y, mặc kệ luyện dược hay chữa bệnh, y đều xem như cao thủ.

"Nhóc còn làm cái này?"

Nhiếp Thần Uyên nhịn xuống nước thuốc nóng bỏng, nhướng mày hỏi.

Khanh Vân căn bản không muốn phản ứng hắn, chỉ trầm mặc bỏ dược liệu. Lại không biết một khuôn mặt non nớt của mình, bày ra biểu tình này, quả thực nghiêm túc tới đáng yêu.

Nhiếp Thần Uyên khẽ cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp lại mang theo điểm sung sướng. Tiểu hài tử này cũng thật thú vị, không vui thì cứ biểu hiện ở trên mặt, nửa điểm ngụy trang cũng không có.

Nhiếp Tùng Bình ở một bên làm người ghi nhớ thời gian Khanh Vân bỏ dược liệu và chủng loại.

Ông tất nhiên không dám đem an nguy của tôn tử đặt trong tay Khanh Vân, thiếu niên này tiếp cận Nhiếp gia, mục đích không rõ. Phương thuốc này hữu dụng liền lưu lại, nhưng Khanh Vân không được. Xong việc liền đưa chút thù lao rồi đuổi đi.

Khanh Vân nhìn động tác của người Nhiếp gia, khóe miệng toát ra một nụ cười trào phúng.

Không nói đến y bỏ dược liệu căn bản không phải xem thời gian, mà là xem độ lửa. Phương thuốc này cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, chỉ sử dụng một ít dược liệu cơ sở, căn bản trị không được kinh mạch của Nhiếp Thần Uyên, chỉ bảo hộ được cái tác dụng.

Chân chính có thể cứu Nhiếp Thần Uyên, là y.

Bỏ dược liệu xong Khanh Vân cũng không dừng tay. Y cuốn lên tay áo một cánh tay, đem bàn tay bỏ vào trong thuốc tắm, năm ngón tay để sau lưng Nhiếp Thần Uyên.

Thấy y có dị động, bảo tiêu chung quanh đều vây lại đây.

"Như thế nào? Còn không sờ đủ?" Nhiếp Thần Uyên trêu đùa, vừa định quay đầu nhìn y, một cổ kình khí cường đại lại bá đạo không hề đoán trước chui vào trong cơ thể hắn, mạnh mẽ khuếch trương kinh mạch đã mười năm không có động tĩnh của hắn.

Nhiếp Thần Uyên còn không kịp kinh ngạc Khanh Vân tuổi còn nhỏ sao sẽ có công lực thâm hậu như vậy, đã bị cổ đau đớn này làm cho nói không nên lời, hắn cắn chặt răng, thân thể không tự chủ được run rẩy lên.

"Thiếu gia!" Tiếng kinh hô vang lên.

Bọt nước chung quanh văng khắp nơi, bay lên không trung bốc hơi, nước trong bồn tắm cũng sôi trào, đều bị kình khí Khanh Vân kích khởi.

Bảo tiêu định tiến lên chế trụ Khanh Vân, lại bị Nhiếp Tùng Bình tay run rẩy ngăn lại.

Nội khí mạnh mẽ như thế......

Nhiếp Tùng Bình chống quải trượng cũng suýt nữa chịu đựng không nổi thân mình run rẩy, ánh mắt nhìn Khanh Vân giống như nhìn quái vật.

"Tiểu...... Không, Khanh tiên sinh là...... là hậu thiên viên mãn?"

Ông lặp đi lặp lại vài lần mới hỏi ra miệng, Nhiếp Tùng Bình nhiều tuổi như vậy, hậu thiên tầng chín, võ giả tầng mười gặp qua không ít, lại chưa thấy qua nội lực hùng hậu, kình khí tinh luyện đến như thế.

Hậu thiên viên mãn cũng chỉ những lão yêu quái giới cổ võ mới có thể đạt tới, nếu không phải ông tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ không tin thiếu niên mới trưởng thành trước mắt đã đạt tới loại cảnh giới này.

Không lẽ tu luyện từ khi còn trong bụng mẹ?

Khanh Vân thu tay, chỉ cười không nói.

Nhiếp Tùng Bình cam chịu, che ngực cảm thấy cả người đều muốn phân liệt.

Ông một bên nhìn tôn tử bên trong thau tắm mà lệ tung hoành, Nhiếp gia vòng đi vòng lại cuối cùng cũng có sinh cơ, trước lúc ông già ông xuống mồ có thể nhìn thấy tôn tử chuyển biến tốt đẹp.

Tâm tình võ giả bên kia càng nhiệt huyết sôi trào, Khanh Vân mới bao lớn? Ước chừng 18, 18 tuổi hậu thiên viên mãn! So với ông già nửa người đã xuống mồ ông hổ là thẹn cùng hâm mộ, càng khiếp sợ!

Lâm Vũ Hào chưa đủ 24 đạt tới hậu thiên tầng bảy khiến cho giới cổ võ khen ngợi là thiên tài, vậy Khanh Vân này là cái gì? Yêu nghiệt sao?

Chính là yêu nghiệt! Chính là yêu nghiệt!

Nhiếp Tùng Bình thật lâu mới bình phục tâm tình, ông lau nước mắt trên mặt, trong lòng dâng lên vui sướng thật lớn. Có Khanh Vân hậu thiên viên mãn vì Nhiếp Thần Uyên khơi thông kinh mạch, ít nhất xác xuất tám phần có thể làm hắn khỏi hẳn.

Đẩy ra bảo tiêu nâng ông, Nhiếp Tùng Bình chống quải trượng, mắt mang kích động nhìn Khanh Vân: "Lúc trước có nhiều chậm trễ, Khanh tiên sinh không nên trách tội, cùng lão hủ đến phòng khách nói chuyện?"

Nhiếp Tùng Bình hạ quyết tâm, mặc kệ Khanh Vân mục đích là gì đều phải đem y lưu tại Nhiếp gia.

Khanh Vân gật đầu, một bên đi theo Nhiếp Tùng Bình đến phòng khách, một bên nghiêng đầu giảo hoạt nhìn về phía Nhiếp Thần Uyên.

Đứa nhỏ này nhất định cố ý!

Nhiếp Thần Uyên cắn răng, một lúc đem nhiều kình khí như vậy đánh vào thân thể hắn, không tiếc hao phí một bộ phận kình khí bảo vệ kinh mạch mình, chỉ vì cho hắn một cái giáo huấn, "Hồi báo" mình lúc trước tùy tiện?

Hắn nhịn xuống đau đớn, khóe miệng xả ra một nụ cười tà tứ. Đồng thời ánh mắt cũng ngày càng càn rỡ, từ trên người Khanh Vân đảo qua, cuối cùng dừng lại trên cặp mắt cá chân oánh bạch như ngọc, giống như liếm. Liếm xong liền dính ở trên đó, cho đến khi tầm mắt mơ hồ.(Vi: biến thái:)))

Khanh Vân bây giờ thật sự tới hậu thiên viên mãn sao?

Đương nhiên không phải, tu vi nguyên thân chỉ đến hậu thiên tầng ba, sau còn bị phế đan điền. Tuy tốc độ cải tạo thân thể từ linh hồn Khanh Vân nhanh, cũng không có khả năng lập tức đem y tăng lên hậu thiên viên mãn.

Cho nên phương thuốc y đưa ra rất tốt, làm chuyện khác cũng thế, đều vì kéo dài thời gian, làm tu vi thân thể lần thứ hai tăng lên một ít. Chỉ cần đạt tới hậu thiên tầng bảy, lấy lực khống chế của Khanh Vân, hoàn toàn có thể đem kình khí cưỡng chế, đạt tới hậu thiên viên mãn.

Thời điểm Nhiếp Thần Uyên tỉnh lại, chỉ có hai bảo tiêu bên người.

Kinh mạch hắn đã đả thông được một chút, một cổ lực lượng nhu hòa chậm rãi lưu động, bảo hộ kinh mạch.

Cảm nhận được lần thứ hai thân thể khôi phục lực lượng, Nhiếp Thần Uyên lắc đầu cười khổ. Thân thể hắn cực kỳ mạnh mẽ, chỉ bằng lực lượng thân thể đã đạt tới hậu thiên tầng mười. Nhưng 10 năm trước kinh mạch lại tự nhiên xảy ra vấn đề, không chỉ tắc, còn trở nên yếu ớt.

Thân thể mạnh mẽ và kinh mạch yếu ớt kinh không cân bằng, càng làm bệnh tình tăng thêm.

Không nghĩ tới, vậy mà được đứa nhỏ Khanh Vân cứu. Nhiếp Thần Uyên thầm than, thật đúng là nhiều lần coi thường y.

- ----

"Khanh Vân?"

Lâm Vũ Hào nhìn Nhiếp Thần Uyên ở một bên đánh bóng bàn, mày không tiếng động nhăn lại, trong giọng nói lại không hiện ra gì, "Anh Nhiếp, sao lại hỏi nó?"

Tâm tư gã hơi động, Nhiếp Thần Uyên sao lại hỏi Khanh Vân? Khanh Vân có chỗ nào hấp dẫn Nhiếp Thần Uyên? Bề ngoài tốt?

"Không có gì, đột nhiên nghĩ tới thôi." Một cây thanh đài(?), Nhiếp Thần Uyên đứng lên, nhìn như không chút để ý, khóe miệng lại xả ra một nụ cười.

Khanh Vân gần đây vẫn luôn ở Nhiếp gia, nhưng lại thập phần không thích hắn. Mỗi lần nhìn thấy Nhiếp Thần Uyên, liền kém ở trên ót dán 5 chữ to "Tôi rất ghét bỏ anh".

Nhiếp Thần Uyên cảm thấy buồn cười, muốn hiểu y, lại không tìm thấy đường đúng, cuối cùng phải tới tìm kẻ Khanh Vân ghét Lâm Vũ Hào.

"Em cũng không quá hiểu y." Lâm Vũ Hào cười, "Em cùng nó không thân, nhưng nghe nói đến tuổi này mà mới tới hậu thiên tầng ba. Hơn nữa nó ôm địch ý với em, cái khác...... Em cũng không biết nói sao."

Lâm Vũ Hào bất đắc dĩ thở dài, thật giống một người anh trai tốt lo lắng em trai, nhưng ánh mắt lại biến lạnh. Khanh Vân? Về sau sẽ không còn người này.

Hậu thiên tầng ba? Nhiếp Thần Uyên nhướng mày liếc nhìn Lâm Vũ Hào một cái. Xem ra bị đứa nhỏ kia giấu diếm, thật sự tốt sao.

"Anh Nhiếp, lần trước anh ở trong bữa tiệc có phải coi trọng một người hầu? Thế nào? Em vừa vặn biết cậu ta." Trên mặt Lâm Vũ Hào lộ ra một nụ cười nam nhân đều hiểu, đáy lòng lại sinh khinh thường.

Nhiếp Thần Uyên nổi lên hứng thú với Khanh Vân? Vậy dùng người khác dẫn dắt rời đi, lần trước ở phòng nghỉ hai người còn thân thiết nóng bỏng, so một người chưa thấy mặt là Khanh Vân chẳng phải càng có lực hấp dẫn?

Lâm Vũ Hào lải nhải nói về người hầu, ánh mắt Nhiếp Thần Uyên lại chậm rãi lạnh xuống, cuối cùng âm trầm đáng sợ. Hắn không nghĩ tới, người hầu kia không chỉ do hiệp hội cổ võ an bài, mà Lâm Vũ Hào cũng có cắm một chân.

Lâm Vũ Hào đang nói, di động trong túi lại vang lên, sau nghe dược chuyện sắc mặt lập tức thay đổi.

"Khanh Vân ở trường học? Sao có thể!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện