Vách tường cách âm vốn thanh âm không thể xuyên thấu qua, nhưng thính lực của Chris quá tốt, thanh âm Jorah lại trời sinh có lực xuyên thấu khác hẳn với thường nhân.
Cho nên tiếng hừ nhẹ và cười nhỏ cứ rõ ràng quanh quẩn bên tai Chris.
Thanh âm thiếu niên vô cùng linh hoạt lại kỳ ảo, tuy rằng vì thống khổ mà đứt quãng, nhưng vẫn làm Chris như thấy lại thời thơ ấu, trang viên lấp lánh ánh vàng cùng từng đợt sóng lúa, không trung xanh thẳm trong veo, tiếng chim hót vào sáng sớm thanh thúy vô cùng.
Không tự chủ được dừng chân, cầm lòng không đậu dựa qua muốn nghe rõ hơn.
Aboron gắn máy theo dõi lên người Chris, nhưng Chris đã sớm có chuẩn bị, trên người hắn có mang theo máy giúp che chắn thiết bị theo dõi, nhưng số lần sử dụng có hạn.
Thật không ngờ, hắn sẽ dùng số lần che chắn quý giá đó trong loại tình huống này.
Chris dựa vào vách tường lẳng lặng nghe, thần kinh căng chặt đã lâu vậy mà lại chậm rãi thả lỏng.
Khi Liên Bang hạ mệnh lệnh làm bộ đi theo địch, Chris không chút do dự tuân theo quân lệnh đi đến bây giờ, cho dù phải đạp lên thi thể chiến hữu, cho dù phải thừa nhận ánh mắt chán ghét cùng căm hận của dân chúng hắn hết lòng thủ hộ.
Hắn cô độc một mình đi trong đêm tối, mục đích là trở thành người mang đến ánh sáng.
Chris cho rằng, hắn sẽ không mệt.
Nhưng hiện tại hắn biết mình hoàn toàn sai.
Dưới sự bao phủ của tiếng ca linh hoạt và kỳ ảo vô cùng, Chris thế mà lại nghỉ ngơi vài phút, ngủ đến an tâm, thả lỏng.
Bỗng nhiên, tiếng ca ngừng lại.
Chris lập tức tỉnh táo, trong đôi mắt bạc không hề có một tia mê mang, hiện lên ánh sáng sắc bén như đao.
Hắn nghiêng tai nghe chốc lát, chỉ nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt.
Ngủ rồi?
Chris do dự một chút, mở cửa phòng thẩm vấn.
Trong bóng đêm, thiếu niên treo trên giá treo cổ nghiêng đầu ngủ ngon lành.
Chris theo bản năng thả nhẹ bước chân, dưới đau đớn như vậy, cho dù là một giây giấc ngủ cũng rất trân quý với thiếu niên, hắn một chút cũng không muốn quấy rầy.
Khanh Vân không nghĩ tới Chris sẽ đi vào, ban ngày y đã chứng minh mình có thể tiếp tục kiên trì, chẳng lẽ gia hỏa lạnh như băng này còn muốn xử lý y?
Lặng lẽ cảnh giác, Khanh Vân chặt chẽ chú ý động tác Chris.
Người đàn ông này đứng trước người Khanh Vân nhìn hồi lâu, thế nhưng duỗi tay thả y xuống.
Chris cởi bỏ tay bị giam cầm của thiếu niên, ôm người vào ngực. Có lẽ vì ban ngày quá mệt nhọc, cho dù là động tác như vậy, thiếu niên cũng không bừng tỉnh.
Cứ ôm thiếu niên như vậy chậm rãi ngồi xuống dựa vào tường, Chris nhìn dấu vết xanh tím trên tay Jorah, mím môi.
Miệng vết thương nghiêm trọng đã trải rộng toàn thân thiếu niên.
Chris lấy ra máy trị liệu có mang theo, đặt trên mấy miệng vết thương lớn trên người thiếu niên, may mắn máy trị liệu có hiệu quả từ trong ra ngoài, bằng không hắn thật không có cách nào giúp thiếu niên.
Khanh Vân kinh ngạc một chút, người này muốn làm gì?
Giúp y? Ha hả, máy trị liệu căn bản không hữu dụng bằng năng lượng linh hồn y rút ra được không?
Khanh Vân âm thầm chờ mong người đàn ông này rời đi, như vậy y mới có thể cường hóa thân thể mình một chút, bằng không người này vẫn luôn cầm máy trị liệu, y không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàn toàn không biết được suy nghĩ của thiếu niên trong ngực, Chris cẩn thận tránh đường truyền sau đầu Khanh Vân xoa xoa tóc đen trên trán y.
Khi thiếu niên thanh tỉnh đôi mắt luôn thiêu đốt ngọn lửa, câu hồn đoạt phách. Nhưng vì thân thể gầy yếu, luôn làm người lo lắng ngọn lửa này chỉ như pháo hoa hoa lệ, lướt qua trong giây lát.
Khi đã ngủ thì ngoan ngoãn vô cùng, đầy mặt thuần khiết.
Ngón tay theo khuôn mặt Khanh Vân đi tới cổ, Chris duỗi tay tìm được tuyến thể phía sau cổ thiếu niên khẽ vuốt.
Một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị như điện giật, nháy mắt len lỏi toàn thân Khanh Vân.
Khanh Vân nhịn rồi nhịn mới nhịn được không ném người đàn ông này ra, thân thể này quá kỳ quái, lại có chỗ chết người như vậy!
Chris lại không có bất luận suy nghĩ bậy bạ gì, hắn cầm máy trị liệu cẩn thận hạ lên một tầng màng bảo hộ sau cổ thiếu niên.
Trước mắt ngoài hắn, không ai biết Jorah là Omega. Chris hy vọng ở chỗ này, vĩnh viễn không có người biết bí mật này. Bởi vì so với Beta, thống khổ Omega có thể gặp muốn nhiều càng nhiều.
Chỉ cần nghĩ đến thiếu niên có khả năng gặp bất hạnh, Chris nhịn không được nhíu mày.
Kiên cường, huyến lệ, lòng lại mang tín ngưỡng như Jorah, không nên gặp việc tàn khốc như vậy.
Ngón tay người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi cái chỗ chết tiệt sau cổ y, Khanh Vân nhẹ nhàng thở ra, trong đầu không tự chủ được hiện lên thân ảnh người nào đó.
Hắn cũng sẽ tới thế giới này sao? Nếu đã đến, vậy hắn là ai?
Nghĩ như vậy, Khanh Vân cẩn thận cảm thụ hơi thở Chris.
Chưa nói tới chuyện quen hay không quen, Khanh Vân ngay cả một tia hơi thở đều không cảm nhận được. Y lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới toàn thân Chris gần như luôn bị đồ phòng hộ vây lấy, cổ áo luôn dựng cao đến cằm, cả tuyến thể sau cổ cũng bị vây chặt chẽ, y làm sao có thể cảm nhận hơi thở Chris?
Khanh Vân hy vọng đời này hắn không phải bất luận người nào trong phòng thẩm vấn, nếu không...... Hừ hừ.
Chris phát hiện, thiếu niên trong ngực như lâm vào một giấc mơ đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên nghịch ngợm lại đáng yêu, như mang theo một tia hạnh phúc.
Y mơ thấy ai?
Chris phá lệ tò mò, trong đầu hắn hiện lên các loại tin tức về Jorah.
Jorah có hôn ước vớt Lucas nắm giữ quân đoàn số 2?
Tay Chris dừng một chút, một loại cảm xúc "Không vui" dâng lên trong lòng. Lucas ruồng bỏ thề ước với Jorah cùng Cauchy bên nhau, đây là chuyện Chris đã sớm biết.
Nhưng từ trước đến nay hắn không có bất luận cảm giác gì với loại chuyện này, Lucas ở bên ai là do gã lựa chọn, chuyện này không thể khơi mào chút cảm xúc nào của Chris.
Nhưng hiện tại Chris đột nhiên để ý, Lucas dựa vào cái gì thương tổn Jorah? Không thể tuân thủ, lúc trước sao lại hứa hẹn?
Mày Chris nhăn lại, nhẹ vỗ về khuôn mặt thiếu niên ngón tay lại cẩn thận không dùng lực quá lớn. Hắn cầm tay Khanh Vân, nhéo nhéo đầu ngón tay mượt mà lại đáng yêu của thiếu niên.
Tại sao gã phản bội em, em còn mơ thấy gã, còn cười hạnh phúc như vậy?
Một loại cảm xúc kỳ quái nảy sinh nơi đáy lòng Chris đáy, như cỏ dại sinh trưởng, chiếm cứ cả trái tim Chris.
Chris không rõ nguyên do, hắn tự hỏi trong chốc lát, đem chuyện này định nghĩa thành phẫn nộ vì Lucas thất tín bội nghĩa.
Không tiếng động thở dài, mấy ngày này trong lòng Chris nổi lên vô vàn cảm xúc, còn nhiều hơn những cảm xúc trước kia của hắn. Chẳng lẽ bởi vì gặp thiếu niên?
Thiếu niên kiên cường, tốt đẹp, như một dòng suối mát lạnh chảy qua trái tim bị dày vò mấy ngày nay của Chris.
Nhưng Chris phải làm y thống khổ, để rồi dày vò trong lòng hắn càng thêm kịch liệt.
Đầu ngón tay xoa xoa ấn đường hơi nhíu lên của thiếu niên, Chris vứt bỏ suy nghĩ khác, dùng tinh thần lực tạo thành một phòng hộ cường đại gắn trên người thiếu niên, ngăn cách tác dụng của khí làm tinh thần kinh sợ.
Đường truyền không thể rút ra, nếu không Jorah lại phải thừa nhận thống khổ lần nữa, càng không thể tắt khí làm kinh sợ, nếu không sẽ lưu lại dấu vết. Chris chỉ có thể dùng phương pháp này để giúp thiếu niên có giấc ngủ ngon trong hoàn cảnh này.
Lòng Khanh Vân lại tràn đầy mộng bức, ý gì đây? Người đàn ông này không định rời đi sao? Bị tinh thần lực cường đại như vậy che chở y làm sao chữa trị thân thể?
Chris không có khả năng ở cạnh Khanh Vân mãi, hắn ngây người hai giờ liền đem phòng thẩm vấn khôi phục nguyên dạng, sau đó rời đi.
Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, toàn thân hơi thở nhu hòa của Chris giống như ảo giác nháy mắt tiêu tán.
Hắn lặng yên không tiếng động đi vào một góc, sau mấy ngày này điều tra, hắn đại khái đã biết được vị trí gien chip.
Hắn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Liên Bang lại thất bại.
Lần thứ hai thất bại làm Lucas táo bạo dị thường, gã oán hận nói với Cauchy: "Chris tuyệt đối có vấn đề, hôm nay anh ta y như điên rồi, thế mà tự mình điều khiển cơ giáp đuổi theo đánh anh!"
"Nếu nói lúc trước hắn là một người máy không có cảm tình, vậy hôm nay chính là hùng sư bạo nộ! Chúng ta yêu cầu quân đoàn số 3 tới tiếp viện."
Cauchy dở khóc dở cười, cậu một bên xử lý tin tức từ tiền tuyến phát tới một bên nói với Lucas: "Lucas anh bình tĩnh một chút, Chris sẽ không tức giận, anh suy nghĩ nhiều rồi."
Nói xong, cậu rũ mắt che lại suy tư trong mắt. Hôm nay Chris đúng thật có điểm khác thường, làm cậu vốn dĩ hoài nghi Chris đi theo địch là làm bộ có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Chris thật sự có thâm cừu đại hận không thể giải với Liên Bang?
Đột nhiên một tin tức đánh gãy suy tư của Cauchy: "Có tin của tiến sĩ Lamir!"
"Cái gì? Ông ấy ở đâu? Về Liên Bang chưa?" Lucas kinh hỉ vây quanh.
Mất đi gien chip và sự uy hiếp vũ khí gien từ Hồng Hạc, tựa như một mảng u ám lớn bao phủ trên đầu Liên Bang. Cao tầng Liên Bang nghĩ mọi cách, cũng không áp tin này xuống, một loại khủng hoảng không tiếng động lan tràn toàn bộ Liên Bang.
Mà tin tiến sĩ Lamir khi ở tinh hạm bị bắt cóc như một tiếng sấm, làm trận bão táp này càng trở nên đáng sợ.
Hiện tại có tin của tiến sĩ Lamir, không thể nghi ngờ tin là vui lớn nhất.
"Tiến sĩ nói......" Thấy rõ tin tiến sĩ Lamir, sắc mặt Cauchy tức khắc trầm xuống, "Ông ấy nói hiện ông ấy rất an toàn, nhưng tạm thời không định về Liên Bang."
"Bởi vì ông ấy muốn đi cứu người!"
Chris không biết tiến sĩ Lamir lại bắt đầu chạy trên con đường tìm đường chết, nói đúng ra, hiện tại trong lòng hắn trống rỗng, chỉ như vậy mới có thể giúp hắn giữ được lý trí.
Bởi vì thời gian tra tấn thiếu niên lại sắp bắt đầu rồi.
Mấy ngày nay, đám tinh đạo luôn đổi biện pháp tra tấn Jorah, tựa hồ nhìn thiếu niên thống khổ là sung sướng lớn nhất sau chiến thắng của bọn họ.
Làm người hành hình, tự mình làm Jorah thống khổ như Chris mà nói, đây là thời gian hắn muốn chạy trốn nhất. Hắn thậm chí muốn đổi chỗ với thiếu niên, như vậy nội tâm liền sẽ không bị dày vò.
May mắn thời gian ở chung thiếu niên an tĩnh đã an ủi Chris, nếu không, hắn không biết mình có thể tiếp tục chống đỡ hay không.
Có một thì có hai, từ sau lần đầu tiên nghe được tiếng ca tốt đẹp của thiếu niên, Chris luôn không khống chế được bước chân, không tự chủ đi đến trước cửa phòng thẩm vấn.
Thời điểm hành hình mỗi ngày hắn muốn chạy trốn bao nhiêu, lén lút nghĩ nên đi nhìn thiếu niên.
Hôm nay y còn được chứ? Còn chống đỡ được sao?
Y càng chán ghét hắn sao?
Trong những ngày ở chung, Chris biết rất nhiều thói quen nhỏ của thiếu niên.
Khi Jorah đau cực kỳ sẽ nhẹ hừ ca, nhưng mặc kệ y thống khổ bao nhiêu, tiếng ca vẫn thuần khiết không tì vết, không hề mang theo một tia cừu hận.
Jorah đặc biệt yêu sạch sẽ, làm y buồn rầu không phải vết thương trên người mà là chuyện y đã ba bốn ngày không tắm rửa.
Jorah sẽ nhăn mũi lẩm bẩm mắng hắn, nhưng mắng tới mắng đi cũng nói không ra lời gì ngoan độc, thường thường chỉ lặp đi lặp lại hai từ "Phản đồ" và "Gia hỏa đáng giận".
Jorah sẽ trộm tưởng niệm người nào đó, khi nghĩ đến hắn khóe miệng sẽ lộ ra một nụ cười vô cùng đáng yêu, lại làm trong lòng Chris mạc danh nôn nóng.
Jorah còn sẽ hâm mộ thân thể cường đại của hắn, nhỏ giọng khát vọng có một ngày mình cũng có thể có được thân thể 3S như vậy, nhưng Chris lại chỉ muốn nói cho y, y đã cũng đủ cường đại......
Jorah......
Ngắn ngủn mấy ngày, hình tượng Jorah trong lòng Chris triệt để quay cuồng, lúc trước nghĩ y chỉ là một Omega mềm yếu đến nỗi chỉ có thể trốn sau lưng người khác, hiện tại lòng Chris không thể không mang kính nể thừa nhận, cho dù thân thể thiếu niên gầy yếu vô cùng, y cũng là một cường giả.
Kính nể, cảm khái, đau lòng, các loại tình cảm phức tạp dây dưa trong lòng Chris, hiện tại hắn thậm chí phải tự thôi miên mình để bình tĩnh, ngừa bị Aboron nhìn ra dấu vết.
Liên tiếp thắng mấy tràng, Aboron cực kỳ sung sướng ngồi trên ghế ở một bên, ném cho Chris hai ống thuốc thử: "Tới, tao có mang theo thứ tốt, thứ này dùng với roi thì quả thực tuyệt phối."
Cho nên tiếng hừ nhẹ và cười nhỏ cứ rõ ràng quanh quẩn bên tai Chris.
Thanh âm thiếu niên vô cùng linh hoạt lại kỳ ảo, tuy rằng vì thống khổ mà đứt quãng, nhưng vẫn làm Chris như thấy lại thời thơ ấu, trang viên lấp lánh ánh vàng cùng từng đợt sóng lúa, không trung xanh thẳm trong veo, tiếng chim hót vào sáng sớm thanh thúy vô cùng.
Không tự chủ được dừng chân, cầm lòng không đậu dựa qua muốn nghe rõ hơn.
Aboron gắn máy theo dõi lên người Chris, nhưng Chris đã sớm có chuẩn bị, trên người hắn có mang theo máy giúp che chắn thiết bị theo dõi, nhưng số lần sử dụng có hạn.
Thật không ngờ, hắn sẽ dùng số lần che chắn quý giá đó trong loại tình huống này.
Chris dựa vào vách tường lẳng lặng nghe, thần kinh căng chặt đã lâu vậy mà lại chậm rãi thả lỏng.
Khi Liên Bang hạ mệnh lệnh làm bộ đi theo địch, Chris không chút do dự tuân theo quân lệnh đi đến bây giờ, cho dù phải đạp lên thi thể chiến hữu, cho dù phải thừa nhận ánh mắt chán ghét cùng căm hận của dân chúng hắn hết lòng thủ hộ.
Hắn cô độc một mình đi trong đêm tối, mục đích là trở thành người mang đến ánh sáng.
Chris cho rằng, hắn sẽ không mệt.
Nhưng hiện tại hắn biết mình hoàn toàn sai.
Dưới sự bao phủ của tiếng ca linh hoạt và kỳ ảo vô cùng, Chris thế mà lại nghỉ ngơi vài phút, ngủ đến an tâm, thả lỏng.
Bỗng nhiên, tiếng ca ngừng lại.
Chris lập tức tỉnh táo, trong đôi mắt bạc không hề có một tia mê mang, hiện lên ánh sáng sắc bén như đao.
Hắn nghiêng tai nghe chốc lát, chỉ nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt.
Ngủ rồi?
Chris do dự một chút, mở cửa phòng thẩm vấn.
Trong bóng đêm, thiếu niên treo trên giá treo cổ nghiêng đầu ngủ ngon lành.
Chris theo bản năng thả nhẹ bước chân, dưới đau đớn như vậy, cho dù là một giây giấc ngủ cũng rất trân quý với thiếu niên, hắn một chút cũng không muốn quấy rầy.
Khanh Vân không nghĩ tới Chris sẽ đi vào, ban ngày y đã chứng minh mình có thể tiếp tục kiên trì, chẳng lẽ gia hỏa lạnh như băng này còn muốn xử lý y?
Lặng lẽ cảnh giác, Khanh Vân chặt chẽ chú ý động tác Chris.
Người đàn ông này đứng trước người Khanh Vân nhìn hồi lâu, thế nhưng duỗi tay thả y xuống.
Chris cởi bỏ tay bị giam cầm của thiếu niên, ôm người vào ngực. Có lẽ vì ban ngày quá mệt nhọc, cho dù là động tác như vậy, thiếu niên cũng không bừng tỉnh.
Cứ ôm thiếu niên như vậy chậm rãi ngồi xuống dựa vào tường, Chris nhìn dấu vết xanh tím trên tay Jorah, mím môi.
Miệng vết thương nghiêm trọng đã trải rộng toàn thân thiếu niên.
Chris lấy ra máy trị liệu có mang theo, đặt trên mấy miệng vết thương lớn trên người thiếu niên, may mắn máy trị liệu có hiệu quả từ trong ra ngoài, bằng không hắn thật không có cách nào giúp thiếu niên.
Khanh Vân kinh ngạc một chút, người này muốn làm gì?
Giúp y? Ha hả, máy trị liệu căn bản không hữu dụng bằng năng lượng linh hồn y rút ra được không?
Khanh Vân âm thầm chờ mong người đàn ông này rời đi, như vậy y mới có thể cường hóa thân thể mình một chút, bằng không người này vẫn luôn cầm máy trị liệu, y không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàn toàn không biết được suy nghĩ của thiếu niên trong ngực, Chris cẩn thận tránh đường truyền sau đầu Khanh Vân xoa xoa tóc đen trên trán y.
Khi thiếu niên thanh tỉnh đôi mắt luôn thiêu đốt ngọn lửa, câu hồn đoạt phách. Nhưng vì thân thể gầy yếu, luôn làm người lo lắng ngọn lửa này chỉ như pháo hoa hoa lệ, lướt qua trong giây lát.
Khi đã ngủ thì ngoan ngoãn vô cùng, đầy mặt thuần khiết.
Ngón tay theo khuôn mặt Khanh Vân đi tới cổ, Chris duỗi tay tìm được tuyến thể phía sau cổ thiếu niên khẽ vuốt.
Một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị như điện giật, nháy mắt len lỏi toàn thân Khanh Vân.
Khanh Vân nhịn rồi nhịn mới nhịn được không ném người đàn ông này ra, thân thể này quá kỳ quái, lại có chỗ chết người như vậy!
Chris lại không có bất luận suy nghĩ bậy bạ gì, hắn cầm máy trị liệu cẩn thận hạ lên một tầng màng bảo hộ sau cổ thiếu niên.
Trước mắt ngoài hắn, không ai biết Jorah là Omega. Chris hy vọng ở chỗ này, vĩnh viễn không có người biết bí mật này. Bởi vì so với Beta, thống khổ Omega có thể gặp muốn nhiều càng nhiều.
Chỉ cần nghĩ đến thiếu niên có khả năng gặp bất hạnh, Chris nhịn không được nhíu mày.
Kiên cường, huyến lệ, lòng lại mang tín ngưỡng như Jorah, không nên gặp việc tàn khốc như vậy.
Ngón tay người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi cái chỗ chết tiệt sau cổ y, Khanh Vân nhẹ nhàng thở ra, trong đầu không tự chủ được hiện lên thân ảnh người nào đó.
Hắn cũng sẽ tới thế giới này sao? Nếu đã đến, vậy hắn là ai?
Nghĩ như vậy, Khanh Vân cẩn thận cảm thụ hơi thở Chris.
Chưa nói tới chuyện quen hay không quen, Khanh Vân ngay cả một tia hơi thở đều không cảm nhận được. Y lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới toàn thân Chris gần như luôn bị đồ phòng hộ vây lấy, cổ áo luôn dựng cao đến cằm, cả tuyến thể sau cổ cũng bị vây chặt chẽ, y làm sao có thể cảm nhận hơi thở Chris?
Khanh Vân hy vọng đời này hắn không phải bất luận người nào trong phòng thẩm vấn, nếu không...... Hừ hừ.
Chris phát hiện, thiếu niên trong ngực như lâm vào một giấc mơ đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên nghịch ngợm lại đáng yêu, như mang theo một tia hạnh phúc.
Y mơ thấy ai?
Chris phá lệ tò mò, trong đầu hắn hiện lên các loại tin tức về Jorah.
Jorah có hôn ước vớt Lucas nắm giữ quân đoàn số 2?
Tay Chris dừng một chút, một loại cảm xúc "Không vui" dâng lên trong lòng. Lucas ruồng bỏ thề ước với Jorah cùng Cauchy bên nhau, đây là chuyện Chris đã sớm biết.
Nhưng từ trước đến nay hắn không có bất luận cảm giác gì với loại chuyện này, Lucas ở bên ai là do gã lựa chọn, chuyện này không thể khơi mào chút cảm xúc nào của Chris.
Nhưng hiện tại Chris đột nhiên để ý, Lucas dựa vào cái gì thương tổn Jorah? Không thể tuân thủ, lúc trước sao lại hứa hẹn?
Mày Chris nhăn lại, nhẹ vỗ về khuôn mặt thiếu niên ngón tay lại cẩn thận không dùng lực quá lớn. Hắn cầm tay Khanh Vân, nhéo nhéo đầu ngón tay mượt mà lại đáng yêu của thiếu niên.
Tại sao gã phản bội em, em còn mơ thấy gã, còn cười hạnh phúc như vậy?
Một loại cảm xúc kỳ quái nảy sinh nơi đáy lòng Chris đáy, như cỏ dại sinh trưởng, chiếm cứ cả trái tim Chris.
Chris không rõ nguyên do, hắn tự hỏi trong chốc lát, đem chuyện này định nghĩa thành phẫn nộ vì Lucas thất tín bội nghĩa.
Không tiếng động thở dài, mấy ngày này trong lòng Chris nổi lên vô vàn cảm xúc, còn nhiều hơn những cảm xúc trước kia của hắn. Chẳng lẽ bởi vì gặp thiếu niên?
Thiếu niên kiên cường, tốt đẹp, như một dòng suối mát lạnh chảy qua trái tim bị dày vò mấy ngày nay của Chris.
Nhưng Chris phải làm y thống khổ, để rồi dày vò trong lòng hắn càng thêm kịch liệt.
Đầu ngón tay xoa xoa ấn đường hơi nhíu lên của thiếu niên, Chris vứt bỏ suy nghĩ khác, dùng tinh thần lực tạo thành một phòng hộ cường đại gắn trên người thiếu niên, ngăn cách tác dụng của khí làm tinh thần kinh sợ.
Đường truyền không thể rút ra, nếu không Jorah lại phải thừa nhận thống khổ lần nữa, càng không thể tắt khí làm kinh sợ, nếu không sẽ lưu lại dấu vết. Chris chỉ có thể dùng phương pháp này để giúp thiếu niên có giấc ngủ ngon trong hoàn cảnh này.
Lòng Khanh Vân lại tràn đầy mộng bức, ý gì đây? Người đàn ông này không định rời đi sao? Bị tinh thần lực cường đại như vậy che chở y làm sao chữa trị thân thể?
Chris không có khả năng ở cạnh Khanh Vân mãi, hắn ngây người hai giờ liền đem phòng thẩm vấn khôi phục nguyên dạng, sau đó rời đi.
Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, toàn thân hơi thở nhu hòa của Chris giống như ảo giác nháy mắt tiêu tán.
Hắn lặng yên không tiếng động đi vào một góc, sau mấy ngày này điều tra, hắn đại khái đã biết được vị trí gien chip.
Hắn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Liên Bang lại thất bại.
Lần thứ hai thất bại làm Lucas táo bạo dị thường, gã oán hận nói với Cauchy: "Chris tuyệt đối có vấn đề, hôm nay anh ta y như điên rồi, thế mà tự mình điều khiển cơ giáp đuổi theo đánh anh!"
"Nếu nói lúc trước hắn là một người máy không có cảm tình, vậy hôm nay chính là hùng sư bạo nộ! Chúng ta yêu cầu quân đoàn số 3 tới tiếp viện."
Cauchy dở khóc dở cười, cậu một bên xử lý tin tức từ tiền tuyến phát tới một bên nói với Lucas: "Lucas anh bình tĩnh một chút, Chris sẽ không tức giận, anh suy nghĩ nhiều rồi."
Nói xong, cậu rũ mắt che lại suy tư trong mắt. Hôm nay Chris đúng thật có điểm khác thường, làm cậu vốn dĩ hoài nghi Chris đi theo địch là làm bộ có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Chris thật sự có thâm cừu đại hận không thể giải với Liên Bang?
Đột nhiên một tin tức đánh gãy suy tư của Cauchy: "Có tin của tiến sĩ Lamir!"
"Cái gì? Ông ấy ở đâu? Về Liên Bang chưa?" Lucas kinh hỉ vây quanh.
Mất đi gien chip và sự uy hiếp vũ khí gien từ Hồng Hạc, tựa như một mảng u ám lớn bao phủ trên đầu Liên Bang. Cao tầng Liên Bang nghĩ mọi cách, cũng không áp tin này xuống, một loại khủng hoảng không tiếng động lan tràn toàn bộ Liên Bang.
Mà tin tiến sĩ Lamir khi ở tinh hạm bị bắt cóc như một tiếng sấm, làm trận bão táp này càng trở nên đáng sợ.
Hiện tại có tin của tiến sĩ Lamir, không thể nghi ngờ tin là vui lớn nhất.
"Tiến sĩ nói......" Thấy rõ tin tiến sĩ Lamir, sắc mặt Cauchy tức khắc trầm xuống, "Ông ấy nói hiện ông ấy rất an toàn, nhưng tạm thời không định về Liên Bang."
"Bởi vì ông ấy muốn đi cứu người!"
Chris không biết tiến sĩ Lamir lại bắt đầu chạy trên con đường tìm đường chết, nói đúng ra, hiện tại trong lòng hắn trống rỗng, chỉ như vậy mới có thể giúp hắn giữ được lý trí.
Bởi vì thời gian tra tấn thiếu niên lại sắp bắt đầu rồi.
Mấy ngày nay, đám tinh đạo luôn đổi biện pháp tra tấn Jorah, tựa hồ nhìn thiếu niên thống khổ là sung sướng lớn nhất sau chiến thắng của bọn họ.
Làm người hành hình, tự mình làm Jorah thống khổ như Chris mà nói, đây là thời gian hắn muốn chạy trốn nhất. Hắn thậm chí muốn đổi chỗ với thiếu niên, như vậy nội tâm liền sẽ không bị dày vò.
May mắn thời gian ở chung thiếu niên an tĩnh đã an ủi Chris, nếu không, hắn không biết mình có thể tiếp tục chống đỡ hay không.
Có một thì có hai, từ sau lần đầu tiên nghe được tiếng ca tốt đẹp của thiếu niên, Chris luôn không khống chế được bước chân, không tự chủ đi đến trước cửa phòng thẩm vấn.
Thời điểm hành hình mỗi ngày hắn muốn chạy trốn bao nhiêu, lén lút nghĩ nên đi nhìn thiếu niên.
Hôm nay y còn được chứ? Còn chống đỡ được sao?
Y càng chán ghét hắn sao?
Trong những ngày ở chung, Chris biết rất nhiều thói quen nhỏ của thiếu niên.
Khi Jorah đau cực kỳ sẽ nhẹ hừ ca, nhưng mặc kệ y thống khổ bao nhiêu, tiếng ca vẫn thuần khiết không tì vết, không hề mang theo một tia cừu hận.
Jorah đặc biệt yêu sạch sẽ, làm y buồn rầu không phải vết thương trên người mà là chuyện y đã ba bốn ngày không tắm rửa.
Jorah sẽ nhăn mũi lẩm bẩm mắng hắn, nhưng mắng tới mắng đi cũng nói không ra lời gì ngoan độc, thường thường chỉ lặp đi lặp lại hai từ "Phản đồ" và "Gia hỏa đáng giận".
Jorah sẽ trộm tưởng niệm người nào đó, khi nghĩ đến hắn khóe miệng sẽ lộ ra một nụ cười vô cùng đáng yêu, lại làm trong lòng Chris mạc danh nôn nóng.
Jorah còn sẽ hâm mộ thân thể cường đại của hắn, nhỏ giọng khát vọng có một ngày mình cũng có thể có được thân thể 3S như vậy, nhưng Chris lại chỉ muốn nói cho y, y đã cũng đủ cường đại......
Jorah......
Ngắn ngủn mấy ngày, hình tượng Jorah trong lòng Chris triệt để quay cuồng, lúc trước nghĩ y chỉ là một Omega mềm yếu đến nỗi chỉ có thể trốn sau lưng người khác, hiện tại lòng Chris không thể không mang kính nể thừa nhận, cho dù thân thể thiếu niên gầy yếu vô cùng, y cũng là một cường giả.
Kính nể, cảm khái, đau lòng, các loại tình cảm phức tạp dây dưa trong lòng Chris, hiện tại hắn thậm chí phải tự thôi miên mình để bình tĩnh, ngừa bị Aboron nhìn ra dấu vết.
Liên tiếp thắng mấy tràng, Aboron cực kỳ sung sướng ngồi trên ghế ở một bên, ném cho Chris hai ống thuốc thử: "Tới, tao có mang theo thứ tốt, thứ này dùng với roi thì quả thực tuyệt phối."
Danh sách chương