Tới thật nhanh, Khanh Vân dùng đầu ngón chân cũng biết ai tới. Y quăng chiếc đũa, sắc mặt không vui.

Mẹ Tiếu thấy thế, cẩn thận hỏi: “Cãi nhau sao?”

So với hai mẹ con Tiếu Thành Nặc còn phản ứng lớn hơn chính là cha Tiếu và Tiếu Trình Triết, hai người lập tức đứng dậy, mắt kích động trông ngoài cửa. Hai người đều thập phần coi trọng chuyện hợp tác cùng Trâu thị, đối Tiếu Trình Triết mà nói, đây là mấu chốt giúp gã thuận lợi lên làm tổng tài Tiếu thị.

Còn cha Tiếu, trong lòng ông Tiếu thị chế thuốc còn quan trọng hơi hai người con trai, nhìn Tiếu thị càng tiến thêm một bước là mơ ước suốt đời của ông.

Nói ngắn gọn, tuy rằng đều ngồi trên bàn, mạch não Tiếu Trình Triết, cha Tiếu và mẹ con Tiếu Thành Nặc căn bản không cùng tuyến.

Nhìn người đến là Trâu Mẫn Thần, cha Tiếu và Tiếu Trình Triết cả kinh, sau đó trong lòng hiện lên chút ý mừng.

Thân là tổng tài Trâu Mẫn Thần tự mình đến, đủ để chứng minh Trâu thị quan tâm lần hợp tác này với Tiếu gia.

Đến nỗi Tiếu Thành Nặc, hai người còn không rảnh nhớ tới chuyện lúc trước của y. Trong lòng cha Tiếu, tuy hơi mềm lòng với Tiếu Thành Nặc, nhưng vẫn cho rằng Tiếu Thành Nặc là một nhị thế tổ chẳng làm nên trò trống gì.

Mà Tiếu Trình Triết, lúc này lòng tràn đầy đắc ý, không nghĩ tới Trâu Kỳ Diệu hiệu suất còn rất cao, buổi chiều hai người mới vừa nói chuyện điện thoại xong, buổi tối Trâu tổng đã tự mình tới Tiếu gia.

Cũng không trách Tiếu Thành Nặc bị hai người xem nhẹ, bởi vì trừ bỏ chuyện ngoài ý muốn vào 3 năm trước làm chấn động một thời, thì không truyền ra chuyện gì khác giữa Tiếu Thành Nặc và Trâu Mẫn Thần nữa. Cho nên hai người tự nhiên sẽ không cho rằng, Trâu Mẫn Thần đến vì Tiếu Thành Nặc.

Trâu Mẫn Thần bước vào, không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Hợp tác giữa Trâu thị và Tiếu tổng tuy rằng đã định, nhưng có chút cải biến, cho nên tôi tự mình đến thương lượng cùng Tiếu tổng, tránh sinh ra hiểu lầm.”

Lời này dứt, Tiếu Trình Triết lập tức đi lên bắt tay với Trâu Mẫn Thần, mặt đầy tươi cười: “Trâu tổng thật là khách khí, chúng tôi tin tưởng năng lực Trâu thị, sao sẽ không đồng ý?”

Trong lòng gã kích động, cơ hồ có thể nhìn thấy tương lai mình có được Tiếu thị, thậm chí sánh vai cùng Trâu Mẫn Thần.

Ai ngờ Trâu Mẫn Thần đến trước mặt gã lại thu tay trở về, sắc mặt nhàn nhạt nhìn Tiếu Trình Triết: “Tôi là tới tìm Tiếu tổng tài, tổng giám đốc Tiếu.”

Tổng tài cùng tổng giám đốc kém không phải một chút, Trâu Mẫn Thần nói vậy làm sắc mặt Tiếu Trình Triết

cứng lại rồi.

Cha Tiếu nghe vậy bóp tay đi lên trước, rồi lại nghe Trâu Mẫn Thần nói tiếp: “Hơn nữa, Trâu thị chúng ta cũng không tính hợp tác với Tiếu thị chế thuốc.”

Cha Tiếu sửng sốt, lòng tràn đầy nghi hoặc, ông hỏi: “Vậy…… Vậy còn ai là Tiếu tổng?”

Cha Tiếu cùng Tiếu Trình Triết lúc này mới ý thức được, trong phòng còn có một người họ Tiếu, đều không thể tin quay đầu nhìn về phía Tiếu Thành Nặc đang lên lầu. Nhưng chuyện này không có khả năng? Tiếu Thành Nặc là Tiếu tổng gì chứ? Chẳng lẽ mấy năm nay nó ở bên ngoài chuẩn bị mở công ty?

Trâu Mẫn Thần hai bước đuổi theo Tiếu Thành Nặc, đôi tay nhiệt tình kéo lấy tay Tiếu Thành Nặc cầm nắm.

Trợ lý Cố phía sau hắn lập tức đưa văn kiện lên, làm hành vi của ông chủ nhà mình chân chó không phải một chút.

Mẹ Tiếu đến gần, cho nên nghe được rõ ràng, thời điểm Trâu tổng tài bắt tay, còn nhỏ giọng mặt dày mày dạn nói một câu: “Anh tới nói chuyện công việc, vậy nên em không thể đuổi anh đi……”

Khanh Vân lạnh lùng nhìn Trâu Mẫn Thần, nói: “Sửa cái hiệp ước mà có thể làm Trâu tổng tự mình đến, thật vinh hạnh cho tôi.”

Cha Tiếu bên cạnh biết rõ tình huống, đầy mặt hoang đường chất vấn Trâu Mẫn Thần: “Trâu tổng, ngài đây là có ý gì? Khuyển tử Tiếu Thành Nặc rời Tiếu gia cũng chỉ có 3 năm, nó có thể có phúc khí gì, làm ngài từ bỏ Tiếu thị hợp tác cùng nó? Ngài đây là không quan tâm đến chất lượng hợp tác!”

“Thức lực của Tiếu thị chế thuốc là số một số hai trong nước, tuyệt đối là đối tượng hợp tác tốt nhất, ngài không nên đem tình cảm riêng đưa vào công việc!”

Tiếu Trình Triết cũng phụ họa theo, trong lòng gã hỗn loạn vô cùng. Gã không phải đã nhờ Trâu Kỳ Diệu rồi sao? Làm sao ra kết qua như bây giờ? Chẳng lẽ Tiếu Thành Nặc thật cho Trâu Mẫn Thần uống bùa mê thuốc lú gì?

Hai người cũng khiếp sợ tới cực điểm, nếu không cũng không có lá gan chất vấn Trâu Mẫn Thần.

“Thực lực?” Trâu Mẫn Thần phúng cười một tiếng, hắn nói, “Trâu thị đương nhiên muốn lựa chọn công ty mạnh nhất để hợp tác, so sánh Tiếu thị chế thuốc và Thụy Hâm chế thuốc, ngươi nói Trâu thị tôi muốn tuyển cái nào?”

“Thụy Hâm?!” Cha Tiếu và Tiếu Trình Triết sợ hãi kêu ra tiếng, nhìn Tiếu Thành Nặc nói không ra lời, biểu tình rất giống thấy quỷ.

Thụy Hâm chế thuốc kia giống như dê đầu đàn của lĩnh vực chế thuốc sinh vật, lấy Tiếu thị tới nói là hoàn toàn không thể với tới.

Thụy Hâm chế thuốc sở dĩ đánh bại được rất nhiều nhãn hiệu xí nghiệp lâu đời, đứng ở đỉnh lĩnh vực này, đó là bởi vì Thụy Hâm biến cách lịch sử chữa bệnh của thế giới này, thậm chí đem tuổi thọ nhân tăng lên một giai đoạn. Trên thế giới có ngàn ngàn vạn vạn công ty chế thuốc, cái nào dám nói mình có thể vượt qua Thụy Hâm?

Hiện tại nói cho cha Tiếu biết Tiếu Thành Nặc là tổng tài Thụy Hâm, quả thực như nói cho ông, thần tượng của ông thì ra là con trai mình!

Mẹ Tiếu cũng 10 phần khiếp sợ, bà chỉ biết Tiếu Thành Nặc gây dựng sự nghiệp bên ngoài, thành tựu không nhỏ, nhưng không nghĩ tới con trai bà lại là tổng tài của quái vật khổng lồ như Thụy Hâm chế thuốc!

Trâu Mẫn Thần cầm chặt tay Khanh Vân, ánh mắt ôn nhu, tán thưởng (chân chó) nói: “Có thể hợp tác cùng Thụy Hâm, là vinh hạnh của tôi mới đúng.”

Mẹ Tiếu nhìn Trâu Mẫn Thần cái dạng này, lại liếc nhìn cha Tiếu và Tiếu Trình Triết, làm sao còn không biết Trâu Mẫn Thần đánh chủ ý gì, tức khắc cảm thấy răng đau.

Tiếu Trình Triết tiêu hóa chuyện có thể nói là □□ này, không thể tin tưởng qua đi tâm tư liền âm trầm xuống.

Khanh Vân đảo mắt nhìn cằm người Tiếu gia trong phòng khách đều rơi xuống và trợ lý Cố đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim phía sau Trâu Mẫn Thần, y cười nguy hiểm, kéo cà vạt Trâu Mẫn Thần đi lên trên lầu: “Anh lại đây cho tôi!”

Mắt thấy mục đích ông chủ nhà mình đã đạt thành, trợ lý Cố công thành lui thân, gật đầu với cha Tiếu và mẹ Tiếu liền rời đi.

Tiếu Trình Triết nhìn Khanh Vân rời đi, chỗ cảm thấy không đúng rốt cuộc xâu chuỗi lại. Tiếu Thành Nặc lần lượt né tránh gã hãm hại, Tiếu Thành Nặc bắt đầu xa cách gã, Thụy Hâm chế thuốc tranh cơ hội hợp tác với Tiếu thị, Tiếu Thành Nặc thế nhưng là tổng tài của Thụy Hâm chế thuốc!

Hết thảy đều cho thấy, Tiếu Thành Nặc biết rõ tâm tư trong lòng gã! Gã lại giống như vai hề nhảy nhót trước mặt Tiếu Thành Nặc, còn tự cho là mình cao minh. Nghĩ đến đây, Tiếu Trình Triết cảm thấy mặt mình nóng rát, hơn nữa còn không phải người khác muốn đánh, mà là chính gã duỗi đầu đưa mặt qua.

Trong mắt Tiếu Trình Triết hổ thẹn lại mê mang, Tiếu Thành Nặc đã trở thành tổng tài Thụy Hâm, mà gã thì sao? Chỉ nhìn chằm chằm một Tiếu thị nho nhỏ, thậm chí sợ Tiếu Thành Nặc tới đoạt. Hiện tại cho dù có 100 Tiếu thị, Tiếu Thành Nặc cũng không bỏ vào mắt.

Không còn mặt mũi nhìn biểu tình người phía sau, Tiếu Trình Triết thất hồn lạc phách rời đi.

Mẹ Tiếu bĩu môi, không để ý đến ông, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Cha Tiếu lại nhịn không được, kéo ghế thò lại gần, vẻ mặt không dám tin hỏi: “Là Thụy Hâm kia?”

Mẹ Tiếu không để ý đến ông.

Cha Tiếu dọn băng ghế lại đổi chỗ ngồi: “Thật là Thụy Hâm? Chính là cái đã hoàn toàn giải quyết ung thư kia?”

Nói nói ông còn khoa tay múa chân.

“Đúng đúng đúng! Chính là nó! Con trai ông là tổng tài Thụy Hâm?” Mẹ Tiếu vẻ mặt ngại phiền, khi nói sắc mặt lại rất nghiêm, “Tôi nhổ! Cái gì con trai ông, ông sớm không cần Thành Nặc nhà tôi, đó là con trai tôi!”

Được mẹ Tiếu khẳng định, cha Tiếu vẻ mặt mộng ảo ngồi trên ghế, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên khóc nức nở.

Lão nhân đã nửa 100 tuổi ngồi trên ghế rơi lệ, làm mẹ Tiếu ngây ngẩn cả người: “Ế, ông nói ông khóc cái gì……”

Kỳ thật tại hướng đi thế giới nguyên bản, Tiếu Thành Nặc bị đuổi ra Tiếu gia, nhưng mẹ Tiếu vẫn thường đem y về nhà. Lại có Tiếu Trình Triết châm ngòi, cho nên rất nhanh tình nghĩa phụ tử gì đó đều bị cha Tiếu và Tiếu Thành Nặc quên sạch sẽ.

Nhưng hiện giờ, Tiếu Thành Nặc vừa đi chính là 3 năm, bặt vô âm tín, ngược lại làm cha Tiếu quan tâm. Hơn nữa lời nói của Khanh Vân lúc trước làm tinh thần ông kinh sợ, 3 năm qua cha Tiếu chưa từng từ bỏ Tiếu Thành Nặc, ngược lại cảm thấy hổ thẹn tự trách, sợ người cha như mình làm không tốt, cuối cùng dưỡng hỏng đứa con trai này.

Hiện tại biết người con trai này không những không bị dưỡng phế, ngược lại rất có tiền đồ, ông làm sao có thể không kích động? Sự áy náy 3 năm nay của cha Tiếu, rốt cuộc tiêu tán một chút.

Không hề phát giác phong ba ở dưới lầu.

Khanh Vân kéo Trâu Mẫn Thần vào phòng mình.

“Tôi nhờ anh thay tôi vả mặt hả?Hửm?” Trên tay Khanh Vân dùng sức, kéo Trâu Mẫn Thần đến gần.

Trâu Mẫn Thần nhìn Khanh Vân không vui, dứt khoát nhận sai: “Không không không, bảo bối, anh sai rồi.”

“Nga, Trâu tổng ngài sai chỗ nào?” Khanh Vân nhấc chân gạt Trâu Mẫn Thần ngã trên thảm dưới đất, còn y ngồi trên giường, cầm quyển sách lật xem, ngón chân trắng nõn trêu chọc nút thắt áo sơ mi trên người Trâu Mẫn Thần.

Ánh mắt Trâu Mẫn Thần tối sầm, không khắc chế được dục vọng hôn lên mắt cá chân của Khanh Vân. Hầu kết hắn khẽ động, lại sợ Khanh Vân tức giận, chỉ có thể cố nén kể ra sai lầm của mình: “Anh không nên để em ở phòng Trâu Kỳ Diệu đã ở qua, không nên mặc kệ Trâu Kỳ Diệu ba lần bốn lượt khiêu khích em, không nên……”

“Ha, xem ra anh biết rất rõ?” Khanh Vân tầm mắt từ trên sách dời đi, liếc nhìn Trâu Mẫn Thần.

Trâu Mẫn Thần đánh bạo hôn hôn ngón chân Khanh Vân, trong miệng nói: “Anh bảo đảm không có lần sau.”

Hắn nói như vậy, trong mắt lại ẩn ẩn nổi lên ám sắc. Có được sẽ không muốn mất đi, sớm chiều ở chung với Khanh Vân, hắn càng không thể chịu đựng Khanh Vân rời đi.

Một phút một giây cũng không được! Hắn có thể sủng Khanh Vân, ngoan ngoãn phục tùng y, nhưng với một điều kiện, chính là Khanh Vân phải ở bên cạnh hắn.

Nếu là đêm nay Khanh Vân lại lần nữa đuổi hắn đi……

Ý niệm âm u lại lần nữa hiện lên trong lòng Trâu Mẫn Thần.

Khanh Vân nhìn ánh mắt người đàn ông này thay đổi, hừ cười một tiếng, một cái tát đánh lên đầu hắn: “Anh đang nghĩ gì đó? Hửm?”

“Không có!” Trong vòng một giây Trâu Mẫn Thần liền thu hồi răng nanh, bộ dáng ngoan ngoãn khiến phía sau y như có đuôi chó ve vẩy.

Khanh Vân liếc hắn một cái, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt. Hôm nay Trâu Kỳ Diệu chợt xông vào, đích xác làm Khanh Vân cực kỳ không thích ứng, nghĩ đến y liền cảm thấy cả người chán ghét.

Cho nên, Khanh Vân cũng không định dễ dàng tha thứ cho Trâu Mẫn Thần.

Trâu Mẫn Thần ở bên ngoài nghe tiếng nước, đầu tiên là có chút tâm viên ý mã, sau biến thành lòng tràn đầy nôn nóng. Trong đầu hắn không khỏi hiện lên các loại thân mật hai ngày trước cùng Khanh Vân, dục vọng dễ dàng tới, nhưng hắn lại không có lá gan xông vào.

Lúc này Khanh Vân còn đang nổi nóng……

Không bao lâu, Khanh Vân đi ra, khăn tắm nửa che ẩn ẩn lộ ra dấu vết chưa biến mất trên ngực, Trâu Mẫn Thần xem đến hai mắt đăm đăm.

Khanh Vân để chân trần, đi đến trước người Trâu Mẫn Thần, hai chân dài trắng nõn cân xứng làm Trâu Mẫn Thần duỗi tay muốn ôm, lại bị lạnh nhạt mở ra.

“Từ hôm nay trở đi, anh đi theo bên người tôi.” Y nâng cằm Trâu Mẫn Thần, để sát vào ác ý nói, “Tôi ngủ giường, anh ngủ sàn nhà.”

Nhìn được, ăn không được.

Trâu Mẫn Thần nháy mắt lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói của Khanh Vân, nhịn không được che mặt kêu rên một tiếng.

Trong mắt Khanh Vân hiện lên giảo hoạt, y ném cho Trâu Mẫn Thần một bộ đệm chăn, xoay người tắt đèn lên giường, cuối cùng còn nhắc nhở Trâu Mẫn Thần một câu: “Hảo hảo ngủ, tôi không hy vọng nghe được âm thanh anh làm chuyện khác.”

Em, kêu, anh, sao, sao, ngủ,,!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện