Nhiếp Tùng Bình liếc ông một cái không nói, năm rồi ông còn cảm thấy lão Vương là một người nhìn người tinh tường, hiện tại xem ra phỏng chừng là lão hồ đồ.
Lâm Vũ Hào ngoài miệng khuyên nhủ an ủi Khanh Vân, kỳ thật đánh đến hoàn toàn không cho người ta đường lui, vừa lên tràng liền dùng thân pháp mình bỏ gần 2 năm sáng tạo chọc người tán tụng “Kinh Hồng Bước”. Không bao lâu Hà lão liền đến xem gã thi đấu, Lâm Vũ Hào tự nhiên phải hảo hảo biểu hiện.
Khanh Vân đứng ở giữa sân, liếc mắt một cái đã nhìn thấu quỹ đạo Lâm Vũ Hào, y đột nhiên câu môi cười, vượt một bước vừa vặn che trước người Lâm Vũ Hào.
“Thân pháp này của mày, xuất phát từ võ kỹ Khanh gia.”
Lời này vừa nói ra, tâm thần Lâm Vũ Hào rung chuyển một cái, động tác dưới chân thiếu chút nữa phạm sai lầm. Ở trong phòng mẹ Lâm nghe được rõ ràng nhất thời đồng tử co rụt lại, bà năm đó đi mang theo võ kỹ Khanh gia giao cho Lâm Vũ Hào, đều được Lâm Vũ Hào cải tạo lại một lần, không nghĩ tới còn có thể bị Khanh Vân nhìn ra.
“Cái gì? Khanh Vân nói là thật vậy chăng?” Dưới đài một phen thảo luận, “Kinh Hồng Bước này không phải được Lâm tiên sinh sáng tạo sao?”
“Khẳng định là Khanh Vân nói bừa, Kinh Hồng Bước này chính là người ta nhìn thấy Lâm tiên sinh trong một trận thi đấu bị ép sử dụng đến!”
“Nói Khanh gia, một cái nhị lưu thế gia mà thôi, có võ kỹ gì tốt?”
“Nhìn cho kĩ, là Khanh gia Tuyết Bay Bước, chứ không phải Kinh Hồng Bước loè loẹt thiên hạ của mày.” Khanh Vân lạnh lùng nói, thân hình bỗng nhiên mơ hồ, như tuyết bay trong trời đêm lặng yên không tiếng động đi theo phía sau Lâm Vũ Hào.
Đồng tử Lâm Vũ Hào co rụt lại, trong lòng tràn ngập không thể tin, Kinh Hồng Bước của gã đến từ Tuyết Bay Bước Khanh gia không sai, Tuyết Bay Bước này là võ học tinh túy của Khanh gia, dù lúc trước Khanh Hạo Lâm có chút thành tựu cũng không làm được, phế vật Khanh Vân làm sao làm được?
Khanh Vân mỗi một bước tựa hồ đều ở trong một quỹ đạo huyền diệu nào đó, mỗi một lần đều có thể ngoài dự đoán ngăn trước người Lâm Vũ Hào. Thân hình y chợt nhanh chợt chậm, cuối cùng biến mất ở trên lôi đài, chọc đến mọi người sôi nổi mở to hai mắt đi theo thân ảnh y, nhưng mà một góc áo của y cũng khó có thể nắm bắt.
Khanh Vân vốn chính là thiên tài võ học, vừa xem qua võ kỹ của tiểu thế giới này đã có thể phát huy đến mức tận cùng, Tuyết Bay Bước tuy tinh diệu nhưng không làm khó được y.
Nhiếp Thần Uyên đứng ở phòng Nhiếp gia, kéo mành ra thoải mái hào phóng nhìn Khanh Vân, trong mắt đều là mê luyến.
“Này…… Hai loại thân pháp này nhìn như thật sự xuất phát từ cùng nguồn gốc, hơn nữa Khanh Vân dùng hiển nhiên……” Một người nói một nửa đột nhiên liền ngừng, nhưng mà trong lòng quần chúng chung quanh đều hiểu rõ, Khanh Vân dùng ra hiển nhiên càng chính tông, hơn nữa kỹ thuật rõ ràng cao hơn một bậc, mỹ cảnh mười phần lại ngầm có sát khí, có thể nói quỷ dị đến cực điểm.
“Tốt!” Đột nhiên một thanh âm già nua tràn ngập tán thưởng vang lên, thanh âm này ẩn chứa kình khí hùng hậu, ở toàn bộ hội trường vang mãi không dứt.
Trương Kinh Quốc thấy rõ người này, sắc mặt lập tức cả kinh: “Hà lão!”
Hà lão không màng người chung quanh ngăn trở, thân hình đuổi theo bóng hình mờ ở ngoài lôi đài vòng quanh: “Hay hay hay! Mỗi một bước đều giống như bông tuyết rơi xuống, như nhanh như chậm, lạc tuyết vô ngân, như quỷ mị giết người vô hình!”
“Không đúng!” Lão im lặng một túc, tiếp theo liền lộ ra si mê, không cần hình tượng cong eo xem quỹ đạo bước chân Khanh Vân. Nhưng mà tựa hồ cũng cực kỳ cố hết sức, rất nhiều lần đều đuổi không kịp, “Này……Quỹ đạo này……”
Hà lão càng xem càng cảm thấy kinh hãi, không khỏi thật sâu mà nhìn Khanh Vân liếc mắt một cái.
“Người kia là ai a? Đổi tới đổi lui phiền muốn chết!” Dưới đài có người không kiên nhẫn kêu lên, lão nhân quần áo lôi thôi này vây quanh lôi đài làm ảnh hưởng nghiêm trọng tâm tình xem thi đấu của bọn họ, lúc này bọn họ còn không ý thức được, tâm thần mình đã hoàn toàn bị thân pháp Khanh Vân hấp dẫn.
“Mày nói nhỏ chút!” Một người duỗi tay đánh người xem vừa mới nói chuyện, thò lại gần nhỏ giọng nói, “Mày đừng nhìn lão lôi thôi, đây chính là đương kim giới cổ võ đệ nhất nhân, hậu thiên viên mãn lợi hại nhất!”
“Cái gì? Lão là hậu thiên viên mãn? Vậy lão sao còn không đuổi kịp Khanh Vân?”
Người dưới đài giật mình, nhìn Khanh Vân lắc đầu cảm thán, trận thi đấu này thật đúng là ra ngoài dự kiến của bọn họ.
Lâm Vũ Hào bị Khanh Vân đuổi theo lòng tràn đầy quẫn bách, Khanh Vân như mèo vờn chuột, dễ như trở bàn tay ngăn gã lại, lại không dễ dàng phát động công kích. Gã lo lắng đào tẩu, lại lần lượt bị đuổi theo, Lâm Vũ Hào quả thực bị đả kích thương tích đầy mình.
“Không có khả năng không có khả năng không có khả năng!” Lâm Vũ Hào nhìn Khanh Vân trong mắt mang theo ý cười, mắt đỏ bừng, quay đầu lại nhìn thấy Hà lão mà gã tràn đầy chờ mong lúc này đang như điên đuổi theo bước chân Khanh Vân, tức giận công tâm, một ngụm máu tươi cứ như vậy phun ra!
Thân hình Khanh Vân chậm rãi tạm dừng, nhìn Lâm Vũ Hào, ánh mắt ngầm có ý trêu đùa.
“Giỏi!”
Người dưới đài không biết nguyên nhân, nào biết Lâm Vũ Hào tức giận tới hộc máu, còn tưởng rằng Khanh Vân đả thương. Bọn họ xem đến tâm thần kích động, lập tức đã quên lập trường trước thi đấu của mình vì Khanh Vân khen một tiếng giỏi, kêu xong mới vẻ mặt ngượng ngùng, ai ngờ quay đầu liếc nhau, đồng bạn bên người đều có biểu tình giống y nhau.
“Tiểu tử! Tiểu tử! Nhóc dạy tôi đi, nhóc tới dạy tôi cái Tuyết Bay Bước mới vừa rồi đi!” Hà lão bò lên lôi đài, trong miệng còn nói, “Tôi bái nhóc làm thầy!”
Nói liền quỳ xuống dập đầu mấy cái với Khanh Vân.
Trong phòng, mấy vị gia chủ đồng loạt trầm mặc, nhìn Hà lão dập đầu với Khanh Vân tuyên bố muốn bái sư, lại nhìn bước chân phù phiếm như cũ nhìn không ra tu vi sâu cạn Khanh Vân, mắt chua xót.
Trái lại Nhiếp Tùng Bình, lúc này không giả bộ nữa, vui tươi hớn hở cắn hạt dưa.
Khanh Vân không để ý tới Hà lão, y biết thân phận người này, là cái võ si, hiện tại xem ra giao tình cùng Lâm Vũ Hào không phải quá sâu.
Khanh Vân không thèm để ý, nhưng Lâm Vũ Hào nhìn đến Hà lão mà mình liều mạng thu hút chú ý thế nhưng cuồng nhiệt đối đãi Khanh Vân, tâm thần rung chuyển một cái, nhất nắm tay, gầm rú vọt tới chỗ Khanh Vân.
Gã nhìn như xúc động điên cuồng, đáy mắt lại hiện lên một tia âm ngoan. Một quyền này Lâm Vũ Hào ngầm có ám kình, chỉ cần Khanh Vân bị đánh trúng, liền giống phụ thân y, chết như thế nào cũng không biết.
“Sấm đánh?” Khanh Vân cười một tiếng, đồng thời nhất nắm tay lên. Một trận khí lãng mắt thường có thể thấy được tràn ra, Lâm Vũ Hào như búp bê vải bị phá nát tê liệt ngã trên lôi đài.
Chiêu sấm đánh này là thứ giúp Lâm Vũ Hào thành danh, căn bản không phải võ học đặc thù gì, chỉ là võ kỹ dành cho người nhập môn giới cổ võ. Lúc ấy Lâm Vũ Hào đem võ kỹ đơn giản này phát huy làm người kinh ngạc cảm thán, nhất chiến thành danh.
Không nghĩ tới, hiện giờ Khanh Vân lại dùng chiêu này đáp lại gã.
Không để ý tới Hà lão như cũ dây dưa ở bên người mình muốn bái sư, Khanh Vân chậm rãi đi đến chỗ Lâm Vũ Hào.
Lâm Vũ Hào trước mắt dại ra, gã giật giật tròng mắt, nhìn về phía Khanh Vân đang đi đến, không màng thương thế trên người, há mồm đặt câu hỏi: “Vì sao? Vì sao lúc trước tao đánh mày hủy đan điền mày mày cũng không phản kháng? Vì sao mày không phản kháng! Tu vi mày cao thâm như thế! Vì sao!”
Người dưới đài nghe được không khỏi cả kinh, Lâm Vũ Hào nói gã làm cái gì? Đánh Khanh Vân còn huỷ đan điền?
Nhiếp Thần Uyên đứng ở phòng nghe được rõ ràng, lúc trước hắn phỏng đoán được ít nhiều. Nhưng hiện tại chân chính nghe được như cũ làm lòng hắn căng thẳng, đau lòng Khanh Vân vô cùng, lại hận Lâm Vũ Hào thấu xương.
Khanh Vân không có trả lời gã, chỉ là trên cao nhìn xuống gã, đồng dạng hỏi gã một câu.
“Ở nơi chính mình lúc trước nổi danh thất bại thảm hại, cảm giác như thế nào?”
Lâm Vũ Hào nháy mắt minh bạch ý tứ Khanh Vân, lòng tràn đầy hận ý. Người này chính là muốn để mình lên cao lại hung hăng ngã xuống, muốn nhìn mình ở nơi này, ở vạn người chú ý bị y dùng chính kỹ thuật khiến mình thành danh đánh bại mình! Hảo tàn nhẫn tâm, tính nhẫn nhịn thật tốt!
Khanh Vân nhìn toàn bộ hội trường, không sai, đây là nơi đầu tiên làm Lâm Vũ Hào nổi danh đi lên con đường nhân sinh người thắng, lại là nơi mọi đau khổ của Khanh Vân bắt đầu. Lúc trước, Khanh Vân 18 tuổi chính là ở chỗ này nhìn cha mình bị đánh bại, mẹ vứt bỏ mình, sau đó bị hủy đan điền, bi thảm bỏ mình.
Nhân sinh của Khanh Vân cùng Lâm Vũ Hào đều biến chuyển ở đây, như vậy nếu chuyển lần thứ hai thì sao?
Ánh mắt lạnh băng đánh giá thân thể Lâm Vũ Hào, Khanh Vân chậm rãi ngồi xổm xuống, chuyện huỷ hoại đan điền của Khanh Vân, còn chưa tính đâu.
“Khanh Vân! Dừng tay!”
Mẹ Lâm thở hổn hển từ cầu thang lầu trên chạy xuống, chạy đến trước lôi đài ngăn Khanh Vân lại.
Khanh Vân ngồi xổm bên người Lâm Vũ Hào, quay đầu nhìn về phía Lâm mẫu.
“Mụ mụ?”
Nghe thấy xưng hô này, ý nghĩ của mẹ Lâm bị hấp dẫn, bà thả nhẹ ngữ khí, hướng Khanh Vân lộ ra biểu tình ôn nhu lại bất đắc dĩ, như khóc như cười: “Tiểu Vân, nghe mụ mụ nói xuống dưới đi, thi đấu đã kết thúc, mụ mụ biết con thực ưu tú.”
“Vũ Hào là anh của con a, con từ nhỏ không phải vẫn luôn muốn có một người anh sao? Cho nên đừng để gút mắt thế hệ này kéo dài đến đời sau được không?”
“Mụ mụ, người……” Khanh Vân nhìn mẹ Lâm, thở dài một tiếng. Ánh mắt y hiện lên ánh sáng khác thường, tựa hồ bình tĩnh một chút.
Trương Kinh Quốc thấy thế, tâm thần căng thẳng thả lỏng chút, khóe miệng không khỏi tràn ra nụ cười. Giữ được rừng xanh sợ gì không củi đốt. Chỉ cần Khanh Vân buông tha Lâm Vũ Hào, như vậy lấy tư chất Lâm Vũ Hào tuyệt đối có thể phá rồi lập lại.
Nhiếp Tùng Bình nhìn màn hình, cũng không khỏi khẽ thở dài một cái. Ông mở chén trà, cúi đầu nhẹ nhấp che lại than thở trong mắt. Ông xem, Khanh Vân cái gì cũng tốt, tu vi càng tuyệt đỉnh, nhưng mà khuyết điểm lớn nhất chính là tuổi trẻ.
“Người trẻ tuổi quả thật mềm lòng a……”
Ông vừa dứt lời, liền nghe một tiếng hét thảm thiết, sợ tới mức tay run lên, nước trà trong ly toàn bộ tạt vào mặt.
Lâm Vũ Hào ngoài miệng khuyên nhủ an ủi Khanh Vân, kỳ thật đánh đến hoàn toàn không cho người ta đường lui, vừa lên tràng liền dùng thân pháp mình bỏ gần 2 năm sáng tạo chọc người tán tụng “Kinh Hồng Bước”. Không bao lâu Hà lão liền đến xem gã thi đấu, Lâm Vũ Hào tự nhiên phải hảo hảo biểu hiện.
Khanh Vân đứng ở giữa sân, liếc mắt một cái đã nhìn thấu quỹ đạo Lâm Vũ Hào, y đột nhiên câu môi cười, vượt một bước vừa vặn che trước người Lâm Vũ Hào.
“Thân pháp này của mày, xuất phát từ võ kỹ Khanh gia.”
Lời này vừa nói ra, tâm thần Lâm Vũ Hào rung chuyển một cái, động tác dưới chân thiếu chút nữa phạm sai lầm. Ở trong phòng mẹ Lâm nghe được rõ ràng nhất thời đồng tử co rụt lại, bà năm đó đi mang theo võ kỹ Khanh gia giao cho Lâm Vũ Hào, đều được Lâm Vũ Hào cải tạo lại một lần, không nghĩ tới còn có thể bị Khanh Vân nhìn ra.
“Cái gì? Khanh Vân nói là thật vậy chăng?” Dưới đài một phen thảo luận, “Kinh Hồng Bước này không phải được Lâm tiên sinh sáng tạo sao?”
“Khẳng định là Khanh Vân nói bừa, Kinh Hồng Bước này chính là người ta nhìn thấy Lâm tiên sinh trong một trận thi đấu bị ép sử dụng đến!”
“Nói Khanh gia, một cái nhị lưu thế gia mà thôi, có võ kỹ gì tốt?”
“Nhìn cho kĩ, là Khanh gia Tuyết Bay Bước, chứ không phải Kinh Hồng Bước loè loẹt thiên hạ của mày.” Khanh Vân lạnh lùng nói, thân hình bỗng nhiên mơ hồ, như tuyết bay trong trời đêm lặng yên không tiếng động đi theo phía sau Lâm Vũ Hào.
Đồng tử Lâm Vũ Hào co rụt lại, trong lòng tràn ngập không thể tin, Kinh Hồng Bước của gã đến từ Tuyết Bay Bước Khanh gia không sai, Tuyết Bay Bước này là võ học tinh túy của Khanh gia, dù lúc trước Khanh Hạo Lâm có chút thành tựu cũng không làm được, phế vật Khanh Vân làm sao làm được?
Khanh Vân mỗi một bước tựa hồ đều ở trong một quỹ đạo huyền diệu nào đó, mỗi một lần đều có thể ngoài dự đoán ngăn trước người Lâm Vũ Hào. Thân hình y chợt nhanh chợt chậm, cuối cùng biến mất ở trên lôi đài, chọc đến mọi người sôi nổi mở to hai mắt đi theo thân ảnh y, nhưng mà một góc áo của y cũng khó có thể nắm bắt.
Khanh Vân vốn chính là thiên tài võ học, vừa xem qua võ kỹ của tiểu thế giới này đã có thể phát huy đến mức tận cùng, Tuyết Bay Bước tuy tinh diệu nhưng không làm khó được y.
Nhiếp Thần Uyên đứng ở phòng Nhiếp gia, kéo mành ra thoải mái hào phóng nhìn Khanh Vân, trong mắt đều là mê luyến.
“Này…… Hai loại thân pháp này nhìn như thật sự xuất phát từ cùng nguồn gốc, hơn nữa Khanh Vân dùng hiển nhiên……” Một người nói một nửa đột nhiên liền ngừng, nhưng mà trong lòng quần chúng chung quanh đều hiểu rõ, Khanh Vân dùng ra hiển nhiên càng chính tông, hơn nữa kỹ thuật rõ ràng cao hơn một bậc, mỹ cảnh mười phần lại ngầm có sát khí, có thể nói quỷ dị đến cực điểm.
“Tốt!” Đột nhiên một thanh âm già nua tràn ngập tán thưởng vang lên, thanh âm này ẩn chứa kình khí hùng hậu, ở toàn bộ hội trường vang mãi không dứt.
Trương Kinh Quốc thấy rõ người này, sắc mặt lập tức cả kinh: “Hà lão!”
Hà lão không màng người chung quanh ngăn trở, thân hình đuổi theo bóng hình mờ ở ngoài lôi đài vòng quanh: “Hay hay hay! Mỗi một bước đều giống như bông tuyết rơi xuống, như nhanh như chậm, lạc tuyết vô ngân, như quỷ mị giết người vô hình!”
“Không đúng!” Lão im lặng một túc, tiếp theo liền lộ ra si mê, không cần hình tượng cong eo xem quỹ đạo bước chân Khanh Vân. Nhưng mà tựa hồ cũng cực kỳ cố hết sức, rất nhiều lần đều đuổi không kịp, “Này……Quỹ đạo này……”
Hà lão càng xem càng cảm thấy kinh hãi, không khỏi thật sâu mà nhìn Khanh Vân liếc mắt một cái.
“Người kia là ai a? Đổi tới đổi lui phiền muốn chết!” Dưới đài có người không kiên nhẫn kêu lên, lão nhân quần áo lôi thôi này vây quanh lôi đài làm ảnh hưởng nghiêm trọng tâm tình xem thi đấu của bọn họ, lúc này bọn họ còn không ý thức được, tâm thần mình đã hoàn toàn bị thân pháp Khanh Vân hấp dẫn.
“Mày nói nhỏ chút!” Một người duỗi tay đánh người xem vừa mới nói chuyện, thò lại gần nhỏ giọng nói, “Mày đừng nhìn lão lôi thôi, đây chính là đương kim giới cổ võ đệ nhất nhân, hậu thiên viên mãn lợi hại nhất!”
“Cái gì? Lão là hậu thiên viên mãn? Vậy lão sao còn không đuổi kịp Khanh Vân?”
Người dưới đài giật mình, nhìn Khanh Vân lắc đầu cảm thán, trận thi đấu này thật đúng là ra ngoài dự kiến của bọn họ.
Lâm Vũ Hào bị Khanh Vân đuổi theo lòng tràn đầy quẫn bách, Khanh Vân như mèo vờn chuột, dễ như trở bàn tay ngăn gã lại, lại không dễ dàng phát động công kích. Gã lo lắng đào tẩu, lại lần lượt bị đuổi theo, Lâm Vũ Hào quả thực bị đả kích thương tích đầy mình.
“Không có khả năng không có khả năng không có khả năng!” Lâm Vũ Hào nhìn Khanh Vân trong mắt mang theo ý cười, mắt đỏ bừng, quay đầu lại nhìn thấy Hà lão mà gã tràn đầy chờ mong lúc này đang như điên đuổi theo bước chân Khanh Vân, tức giận công tâm, một ngụm máu tươi cứ như vậy phun ra!
Thân hình Khanh Vân chậm rãi tạm dừng, nhìn Lâm Vũ Hào, ánh mắt ngầm có ý trêu đùa.
“Giỏi!”
Người dưới đài không biết nguyên nhân, nào biết Lâm Vũ Hào tức giận tới hộc máu, còn tưởng rằng Khanh Vân đả thương. Bọn họ xem đến tâm thần kích động, lập tức đã quên lập trường trước thi đấu của mình vì Khanh Vân khen một tiếng giỏi, kêu xong mới vẻ mặt ngượng ngùng, ai ngờ quay đầu liếc nhau, đồng bạn bên người đều có biểu tình giống y nhau.
“Tiểu tử! Tiểu tử! Nhóc dạy tôi đi, nhóc tới dạy tôi cái Tuyết Bay Bước mới vừa rồi đi!” Hà lão bò lên lôi đài, trong miệng còn nói, “Tôi bái nhóc làm thầy!”
Nói liền quỳ xuống dập đầu mấy cái với Khanh Vân.
Trong phòng, mấy vị gia chủ đồng loạt trầm mặc, nhìn Hà lão dập đầu với Khanh Vân tuyên bố muốn bái sư, lại nhìn bước chân phù phiếm như cũ nhìn không ra tu vi sâu cạn Khanh Vân, mắt chua xót.
Trái lại Nhiếp Tùng Bình, lúc này không giả bộ nữa, vui tươi hớn hở cắn hạt dưa.
Khanh Vân không để ý tới Hà lão, y biết thân phận người này, là cái võ si, hiện tại xem ra giao tình cùng Lâm Vũ Hào không phải quá sâu.
Khanh Vân không thèm để ý, nhưng Lâm Vũ Hào nhìn đến Hà lão mà mình liều mạng thu hút chú ý thế nhưng cuồng nhiệt đối đãi Khanh Vân, tâm thần rung chuyển một cái, nhất nắm tay, gầm rú vọt tới chỗ Khanh Vân.
Gã nhìn như xúc động điên cuồng, đáy mắt lại hiện lên một tia âm ngoan. Một quyền này Lâm Vũ Hào ngầm có ám kình, chỉ cần Khanh Vân bị đánh trúng, liền giống phụ thân y, chết như thế nào cũng không biết.
“Sấm đánh?” Khanh Vân cười một tiếng, đồng thời nhất nắm tay lên. Một trận khí lãng mắt thường có thể thấy được tràn ra, Lâm Vũ Hào như búp bê vải bị phá nát tê liệt ngã trên lôi đài.
Chiêu sấm đánh này là thứ giúp Lâm Vũ Hào thành danh, căn bản không phải võ học đặc thù gì, chỉ là võ kỹ dành cho người nhập môn giới cổ võ. Lúc ấy Lâm Vũ Hào đem võ kỹ đơn giản này phát huy làm người kinh ngạc cảm thán, nhất chiến thành danh.
Không nghĩ tới, hiện giờ Khanh Vân lại dùng chiêu này đáp lại gã.
Không để ý tới Hà lão như cũ dây dưa ở bên người mình muốn bái sư, Khanh Vân chậm rãi đi đến chỗ Lâm Vũ Hào.
Lâm Vũ Hào trước mắt dại ra, gã giật giật tròng mắt, nhìn về phía Khanh Vân đang đi đến, không màng thương thế trên người, há mồm đặt câu hỏi: “Vì sao? Vì sao lúc trước tao đánh mày hủy đan điền mày mày cũng không phản kháng? Vì sao mày không phản kháng! Tu vi mày cao thâm như thế! Vì sao!”
Người dưới đài nghe được không khỏi cả kinh, Lâm Vũ Hào nói gã làm cái gì? Đánh Khanh Vân còn huỷ đan điền?
Nhiếp Thần Uyên đứng ở phòng nghe được rõ ràng, lúc trước hắn phỏng đoán được ít nhiều. Nhưng hiện tại chân chính nghe được như cũ làm lòng hắn căng thẳng, đau lòng Khanh Vân vô cùng, lại hận Lâm Vũ Hào thấu xương.
Khanh Vân không có trả lời gã, chỉ là trên cao nhìn xuống gã, đồng dạng hỏi gã một câu.
“Ở nơi chính mình lúc trước nổi danh thất bại thảm hại, cảm giác như thế nào?”
Lâm Vũ Hào nháy mắt minh bạch ý tứ Khanh Vân, lòng tràn đầy hận ý. Người này chính là muốn để mình lên cao lại hung hăng ngã xuống, muốn nhìn mình ở nơi này, ở vạn người chú ý bị y dùng chính kỹ thuật khiến mình thành danh đánh bại mình! Hảo tàn nhẫn tâm, tính nhẫn nhịn thật tốt!
Khanh Vân nhìn toàn bộ hội trường, không sai, đây là nơi đầu tiên làm Lâm Vũ Hào nổi danh đi lên con đường nhân sinh người thắng, lại là nơi mọi đau khổ của Khanh Vân bắt đầu. Lúc trước, Khanh Vân 18 tuổi chính là ở chỗ này nhìn cha mình bị đánh bại, mẹ vứt bỏ mình, sau đó bị hủy đan điền, bi thảm bỏ mình.
Nhân sinh của Khanh Vân cùng Lâm Vũ Hào đều biến chuyển ở đây, như vậy nếu chuyển lần thứ hai thì sao?
Ánh mắt lạnh băng đánh giá thân thể Lâm Vũ Hào, Khanh Vân chậm rãi ngồi xổm xuống, chuyện huỷ hoại đan điền của Khanh Vân, còn chưa tính đâu.
“Khanh Vân! Dừng tay!”
Mẹ Lâm thở hổn hển từ cầu thang lầu trên chạy xuống, chạy đến trước lôi đài ngăn Khanh Vân lại.
Khanh Vân ngồi xổm bên người Lâm Vũ Hào, quay đầu nhìn về phía Lâm mẫu.
“Mụ mụ?”
Nghe thấy xưng hô này, ý nghĩ của mẹ Lâm bị hấp dẫn, bà thả nhẹ ngữ khí, hướng Khanh Vân lộ ra biểu tình ôn nhu lại bất đắc dĩ, như khóc như cười: “Tiểu Vân, nghe mụ mụ nói xuống dưới đi, thi đấu đã kết thúc, mụ mụ biết con thực ưu tú.”
“Vũ Hào là anh của con a, con từ nhỏ không phải vẫn luôn muốn có một người anh sao? Cho nên đừng để gút mắt thế hệ này kéo dài đến đời sau được không?”
“Mụ mụ, người……” Khanh Vân nhìn mẹ Lâm, thở dài một tiếng. Ánh mắt y hiện lên ánh sáng khác thường, tựa hồ bình tĩnh một chút.
Trương Kinh Quốc thấy thế, tâm thần căng thẳng thả lỏng chút, khóe miệng không khỏi tràn ra nụ cười. Giữ được rừng xanh sợ gì không củi đốt. Chỉ cần Khanh Vân buông tha Lâm Vũ Hào, như vậy lấy tư chất Lâm Vũ Hào tuyệt đối có thể phá rồi lập lại.
Nhiếp Tùng Bình nhìn màn hình, cũng không khỏi khẽ thở dài một cái. Ông mở chén trà, cúi đầu nhẹ nhấp che lại than thở trong mắt. Ông xem, Khanh Vân cái gì cũng tốt, tu vi càng tuyệt đỉnh, nhưng mà khuyết điểm lớn nhất chính là tuổi trẻ.
“Người trẻ tuổi quả thật mềm lòng a……”
Ông vừa dứt lời, liền nghe một tiếng hét thảm thiết, sợ tới mức tay run lên, nước trà trong ly toàn bộ tạt vào mặt.
Danh sách chương