“ Ưm...”

Tô Tố không chút phòng bị, bị Tiêu Lăng hôn trúng, anh điên cuồng quét vào, quấn lấy lưỡi cô, dùng sức quấn chặt mút vào.

Chặc chặc chặc.

Nhiệt độ trong xe bỗng chốc tăng lên.

Hai người đều toát mồ hôi, hô hấp cũng càng ngày càng rối loạn.

Tay anh cũng bắt đầu không đứng đắn, chạm vào phía trước của cô, sàm sỡ hết mức.

Dáng người Tô Tố rất tốt, cái tốt này không phải chỉ thân hình nóng bỏng cỡ nào, mà là mỗi nơi đều no đủ, vòng ngực cô cũng không lớn lắm, vừa đủ trọn bàn tay anh.

Đang lúc mặn nồng thắm thiết.

Lực tay của Tiêu Lăng bỗng mất khống chế, bóp đến Tô Tố hoàn hồn lại, lập tức đẩy Tiêu Lăng ra, bụm lại ngực hô lên.

“ Đồ khốn khiếp...”

Cô đau đến trên trán toát mồ hôi lạnh, kéo cổ áo ra xem, trên ngực hiện rõ những vết dấu tay đỏ thắm.

“ Đồ khốn đồ khốn, ai cho anh dùng sức như vậy.”

Hiện giờ là mùa hè, lúc khom người xuống lộ ra ngoài bị người khác thấy được bảo cô làm sao nhìn mặt ai nữa.

Tiêu Lăng ôm chặt cô thở gấp, một lúc lâu mới ổn định lại hô hấp.

Nghe thấy lời oán trách của cô, anh ổn định lại hô hấp, “ lần sau anh nhẹ một chút.”

Lần sau...

Nhẹ một chút...

Gò má Tô Tố đỏ chót, nhặt bó hoa ở trong góc lên, lần nữa xen cách giữa hai người, “ không được làm bậy nữa.”

Tiêu Lăng lần này thật sự không manh động nữa.

Dù sao cũng đang ở trên xe, nếu cuối cùng thật sự lau súng cướp cò, người khó chịu vẫn là anh.

Trên bó hóa có mấy cánh hoa rơi xuống, Tô Tố cẩn thận nhặt từng cánh lên.

“ Nhặt để làm gì, không lấy nữa.”

“ Không được.” Tô Tố cần thận nhặt mấy cánh hoa đó lên, lấy cuốn sổ ghi chép từ trong túi xách ra, sổ này là sổ cô thường dùng để ghi chép. Mở cuốn sổ ra, kẹp cánh hoa vào trong đó, cô đầu cũng không ngẩng mà nói rằng, “ em lớn như vậy lần đầu tiên nhận được hoa, em phải thu gom họ lại, đợi về nhà làm thành tiêu bản.”

Trái tim Tiêu Lăng hơi hơi rung động.

Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu vào người cô, trên người cô bị bao trùm bởi một tia sáng mờ mờ, anh nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, trái tim anh dường như cũng bị hòa vào ánh nắng mặt trời, bỗng chốc trở nên ấm áp vô cùng.

Xem ra đề nghị của thư kí Trương quả nhiên không tồi, hoa này không tặng nhầm.

Xe vẫn tiến về phía trước.

Tô Tố lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem thời gian, đã chạy nửa tiếng đồng hồ rồi, sao còn chưa tới?

“ Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cô giật cả mình, xe thế mà chạy vào đường cao tốc rồi. Cô bỗng chốc trở nên căng thẳng, “ Đi đâu thế, sao lại lên cao tốc?”

Cô còn phải về nhà đó.

“ Rất nhanh sẽ tới, yên tâm đi, nơi đó em nhất định sẽ hài lòng.”

“ Hôm nay em còn phải về đây...”

Anh nhìn cô một cách lạnh nhạt, hừ lạnh, “ còn nói anh là bạn trai của em, em đối với bạn trai mình sao lại phòng bị như vậy? Tô Tố, em bỏ trái tim vào trong bụng, anh dù cầm thú đến mấy cũng không đến nỗi vừa mới xác định quan hệ với em một ngày liền có ý xấu với em.”

Tố Tố nhìn anh một cách khinh bỉ.

Điều đó không nói chắc được, ở trên xe cũng có thể động tình, ở nơi khác, không khí tốt hơn, hoàn cảnh mờ ám hơn, nói không chừng vừa rồi cô đã bị anh gì gì đó rồi.

Trong tiểu thuyết ngôn tình nói gì nhỉ? Có hai câu nói của đàn ông được cho là lời nói dối lớn nhất của phái nam.

Một câu là anh yêu em.

Một câu là anh không vào.

Haha... cho nên, anh ấy nói những lời này cô cũng chỉ nghe thoáng qua mà thôi.

...

Lại trôi qua một tiếng nữa rồi.

Cuối cùng xe đã dừng lại.

Tô Tố mơ mơ màng màng xém ngủ mất, cám thấy thân xe ổn định lại, cô mới dụi dụi mắt, mơ mơ hồ hồ hỏi Tiêu Lăng, “ tới chưa?”

“ Ừm, tới rồi.” Tiêu Lăng mở tấm ngăn của hàng trước với hàng sau ra.

Tài xế đã xuống xe, chạy đến phía sau cung kính mở cửa xe ra, “ tổng tài, Tô tiểu thư, có thể xuống xe rồi.”

Lúc Tô Tố xuống xe vẫn không quên ôm theo bó hoa hồng cực to kia xuống theo.

Tiêu Lăng thấy vậy, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Vừa xuống xe Tô Tố đã bị chấn động bởi cảnh trước mắt.

Đã sắp đến 5 giờ chiều, ánh nắng của mùa hè đã không còn độ nóng mãnh liệt nữa, cô vừa mới xuống từ xe máy lạnh, trái lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Dưới chân là những hạt cát mềm mịn.

Cô nhìn xung quanh, bầu trời anh biếc từng đóa mây trắng, dưới bầu trời trong xanh đó là một vùng biển xanh thẳm, ánh hào quang màu đỏ bao trùm cả vùng biển, trên bãi cát cũng tràn đầy sự dịu dàng ôn nhu.

Bởi vì phơi nắng cả ngày, bãi cát dưỡi chân cũng ấm ấm, khít vào lòng bàn chân, vừa ướt vừa ấm, vô cùng thoải mái, ngay cả cánh mũi cũng ngửi được mùi mặn nồng của gió biển.

Khiến cô chấn động không phải là điều này.

Trên bãi cát cách đó không xa dùng hàng ngàn hàng vạn đóa hoa hồng quay quanh một trái tim cực to, ở xung quanh trái tim, để đầy những tấm ảnh được phóng to của cô. Trong hình cô mặc một bộ lễ phục đen trắng xen lẫn, tóc xoăn gợn sóng được xả xuống, tùy ý mà quyến rũ. Và bên trong trái tim là tấm hình được phóng to của Tiêu Lăng.

Anh hơi khom người, đưa một tay ra, phong độ lịch lãm, dường như đang mời cô khiêu vũ, lại dường như đang mời cô tiến vào trong trái tim màu đỏ.

Tô Tố bụm chặt môi lại, chấn động đến không nói nên lời.

“ Có thích không?”

Cô ngật đầu thật mạnh, trong mắt ngấn nước, “ thích!”

Cô vẫn đứng yên ở đó, chân không nỡ di chuyển, quay đầu mặt đầy nước nước mắt nhìn Tiêu Lăng, “ Tiêu Lăng, những thứ này đều là anh chuẩn bị hay sao?”

“ Đương nhiên.” là ý của anh, nhưng là Tôn Nguyên thực hiện, anh cười híp mắt giơ cánh tay ra, ôm hết toàn bộ công lao cho bản thân, “ Bất ngờ như vậy, có phải nên ôm anh một cái hay không?”

Tô Tố không chút do dự mà nhào vào lòng Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng có chút kinh ngạc.

Anh vốn dĩ chỉ nói thoáng qua thôi, Tô Tố là người vô cùng bảo thủ, muốn cô ôm một người đàn ông là chuyện vô cùng khó khăn, cho đến bây giờ, cô cũng chỉ chủ động hơn qua anh một lần mà thôi.

Không ngờ bất ngờ này lại khiến anh cũng có được niềm vui ngoài ý muốn.

Anh ôm chặt tiểu yêu tinh trong ngực, híp mắt lại nghĩ rằng, xem ra sau này phải chuẩn bị thêm vài lần.

“ Tiêu tổng, Tô tiểu thư, phòng của hai vị đã chuẩn bị xong rồi, hiện giờ cần đi xem thử không?”

Tô Tố lập tức hoàn hồn lại.

Vừa quay đầu thì thấy phía sau không biết từ lúc nào xuất hiện một nhân viên mặc áo vest.

Cô đỏ cả mặt, trốn sau lưng Tiêu Lăng ngại ngùng không ra gặp người.

Tiêu Lăng cười lên.

Kéo Tô Tố từ sau lưng ra, cong cánh tay lại.

Tô Tố cúi đầu ngại ngùng khoác vào tay anh.

“ Đi thôi, đi xem thử phòng nào.”

“ Phòng?”

Cô đột nhiên hoàn hồn lại, cô hả miệng lườm Tiêu Lăng, nhỏ giọng đi thẳng theo nhân viên, “ anh, anh anh không phải hứa với em hôm nay...”

“ Hôm nay như thế nào?”

“ Vô sỉ!”

Tiêu Lăng gõ vào đầu cô một cái, Tô Tố đau đến nhe răn trợn mắt.

“ Anh làm gì vậy?” Tô Tố trợn trừng mắt nhìn.

Tiêu Lăng như cười mà không cười nhìn cô, nhỏ giọng tiếp tục đi thẳng về phía trước, “ phòng là anh đặt, không đặt phòng làm sao thay áo bơi đi bơi đây.”

Ơ...

Cô hiểu lầm anh rồi...

Tô Tố ngượng ngùng mà cười, thẹn thùng cúi đầu xuống.

Lúc cô cúi đầu xuống không nhìn thấy trong mắt Tiêu Lăng lóe lên tia xảo quyệt.

Áo bơi gì đó, là do chính tay anh chuẩn bị đó.

Kiểu dáng đó...

Anh híp mắt lại, cúi đầu nhìn vào dáng dấp đường nào ra đường nấy của cô.

Ưm... anh rất trông chờ vào điều đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện