Tô Tố vào phòng diễn. Rõ ràng là lần này chọn vai nữ rất công phu. Dụng cụ, thiết bị chăng đầy trong một căn phòng lớn, trên đất chằng chịt dây điện các loại. Tô Tố hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt nhìn lên chỗ ngồi phía ánh đèn không xa, đạo diễn Phạm Lãi đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay cầm một quyển sổ và bút đang viết thứ gì đó. Ngồi cùng hàng với ông còn hai người đàn ông, một người là Lục Ngộ sư huynh, Lục Ngộ nhìn thấy cô liền gật đầu chào, dùng khẩu hình miệng nói với cô:"cố lên". Người còn lại là vai nam chính trong <Ngạo Vân Truyền> Trần Kiêu. Trần Kiêu là diễn viên nam được săn đón nhất ba năm gần đây, anh diễn nhiều nhất là phim cổ trang. Trên trang weibo của anh có hơn hai nghìn vạn người theo dõi, được bầu chọn là nam diễn viên chính được yêu thích nhất trong năm nay, cùng lúc đó anh cũng được bình chọn là một trong bốn mỹ nam đẹp nhất trong dòng phim cổ trang, có thể nói bất kỳ phim nào có sự xuất hiện của Trần Kiêu là coi như có thể đảm bảo về số lượng theo dõi phim.
Tô Tố hơi căng thẳng. Cô chưa từng thử qua vai diễn nào có quy mô lớn như vậy. Cô nhân viên dẫn Tô Tố vào phòng thấy cô đứng ngây ra bèn nhắc:"Cô Tô, có thể bắt đầu rồi." Tô Tố choàng tỉnh, thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi sâu, cô tự nhủ:" Tô Tố, mày nhất đính sẽ làm được!"
Sau khi đã lấy lại tinh thần, cô bước lên sân khấu. Là ánh đèn quen thuộc! là máy quay quen thuộc! Cô bình tĩnh trở lại. cô đứng trên sân khấu, cúi đầu chào đạo diễn, Trần Kiêu và Lục Ngộ," Chào mọi người, em là học sinh năm ba khoa biểu diễn viện sân khấu điện ảnh, em tên là Tô Tố.”
Phạm Lãi giật mình:
" Tô Tố?"
"Vâng, em là Tô Tố."
Phạm Lãi bỏ bút xuống, ngẩng đầu nhìn thật kỹ Tô Tố. Khi nhìn rõ dung mạo của Tô Tố ông hơi thần người, ngay sau đó trong ánh mắt toát lên sự thấu hiểu. Chẳng trách Tiêu chủ tịch nhất thiết phải giữ lại Tô Tố. Ông không mấy thích thú đến những chuyện của cấp trên, nên khi nhìn Tô Tố ông có đôi chút dè chừng và phản cảm, thái độ đột nhiên lạnh nhạt đi nhiều.
"Tôi cũng quen một diễn viên tên Tô Tố, diễn xuất của cô ấy tương đối điêu luyện, cô là người cùng tên với cô ấy, hy vọng cô đừng làm tôi quá thất vọng!"
Tô Tố ngẩng đầu lên, cô nhìn ông một cách cảm kích. Không ngờ kiếp trước cô còn để lại được cho Phạm Lãi một ấn tượng tốt như vậy, cũng không thể ngờ tới ông đánh giá về cô cao như vậy. Cô mím chặt môi, đuôi mắt hơi nhòe.
Nam chính dựa vào sofa phía sau một cách lười nhác, nhìn thấy Tô Tố, lông mày anh nhươn nhướn, ngũ quan tuấn kiệt của anh bỗng lộ ra một thần thái thích thú.
"Được rồi,bắt đầu thôi! "-Lời của Phạm Lãi vừa dứt, không gian trong phòng bỗng yên tĩnh đến tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ. Tô Tố đột nhiên đứng thẳng lưng, hơi xoay mình, đứng đúng vị trí. Phạm Lãi kinh ngạc phát hiện thấy vị trí đứng của Tô Tố mặc dù nhìn qua có vẻ rất tùy hứng nhưng lại bắt rất đúng hướng máy quay, ông lật lại tài liệu, được biết Tô Tố không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào, tại sao lại có phương hướng để bắt góc quay chuẩn như vậy. Thái độ của ông không thể không bắt đầu nghiêm túc. Dưới ống kính, Tô Tố như một con người khác.
……
Cô vừa đưa mày, đôi mắt, bờ môi đượm vẻ phong tình nhưng ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng khó tả, cô đứng lặng dưới ống kính..... nhưng đúng vào giây phút đó, cả người cô toát lên thần thái mạnh mẽ. Cô của bây giờ chính là xà nữ Mỹ Đỗ Sa. Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, kiêu hãnh không nhường nhìn phía mặt đất, dường như ở đó có một người vậy, cô lạnh lùng nói:"Ngươi nói gì?" đoạn này là thủ hạ của cô bẩm báo bảo bối mà cô canh giữ bấy lâu đã bị đánh cắp.
Cô chờ đợi một lát, sau đó dường như đã nghe xong lời bẩm báo của thủ hạ, ánh mắt biến đổi, như nổi lên hàng trăm cơn giận dữ, mà lại như ngàn năm băng giá, sắc lạnh. Phó đạo diễn thấy vậy mở quạt lớn của phòng, gió thổi bay phất phơ y phục của cô, thổi lên những sợi tóc của cô bay man mác. Cô với gương mặt vô cảm nhìn thẳng vào ống kinh, đột dưng vung tay thật mạnh, lạnh lùng mà quyết đoán:"Sát!"
……
Quay thử kết thúc.
Đoạn quay thử này chỉ có 5 câu thoại, quan trọng nhất là phải thể hiện được sát khí và sự băng giá trong ánh mắt của Mỹ Đỗ Sa, thử nghiệm khá khó cho diễn xuất của diễn viên. Lúc trước còn ngả ngón trên sofa, không biết từ lúc nào Trần Kiêu đã ngồi thẳng lưng, hướng về phía trước.:"Được đấy chứ!" khi nãy anh ta ta gần như nhìn thấy được Mỹ Đỗ Sa trong truyện rồi. Căn phòng vẫn im ắng không âm thanh nào phát ra. Trần Kiêu quay qua hướng Phạm Lãi thấy ông đang cúi xuống ôm mũi không rõ đang suy nghĩ điều gì. Trần Tiêu hợp tác với Phạm Lãi khá nhiều lần rồi, đạo diễn Lãi có một bệnh vặt, chỉ cần bắt gặp diễn viên giỏi là ông lại có những động tác như vậy để giấu đi nỗi vui sướng. Trần Kiêu quay lại nhìn Tô Tố vẫn đứng trên sân khấu, ồ......cô vẫn đứng thẳng người,cúi chào họ một lần nữa, thần thái mạnh mẽ khi nãy đã biến mất lúc nào, giờ cô lại trở thành một cô gái hiền hòa dễ mến. Trần Kiêu lại gần đạo diễn, nói nhỏ:"Đạo diễn, ông thấy thế nào?"
"Cũng được."
Trần Kiêu liếc ông một cái---Giả vờ!
Rõ ràng trong lòng rất thích, lại cứ cố không thể hiện ra. Phạm Lãi nhanh chóng viết vài chữ gì đó, sau khi cất đi sự phấn khích, ông ngẩng lên nhìn Tô Tố:
"À....cô tên Tô Tố nhỉ?"
Tô Tố ngạc nhiên nhìn ông. Khi nãy không phải đã giới thiệu tên rồi sao? Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu xác nhận,"Vâng, em là Tô Tố."
Phạm Lãi lật tìm tư liệu trên tay, xem một lúc lâu không nhìn thấy phương cách liên lạc,"Em để lại số điện thoại, đợi người của đoàn thông báo nhé."
"Đạo diễn, em.....em không có điện thoại."
Tô Tố bặm chặt môi, môi cô bị bặm chặt thành một hàng rõ rệt.
Cô cúi thấp đầu, ngại ngùng túm lấy váy. Điện thoại của cô lúc trước rơi ở chỗ ông chủ Triệu chưa lấy lại, tiền của cô lại đang tích cho tháng chín sắp tới để chuẩn bị cho hai đứa trẻ nộp tiền học, bấy giờ cô làm gì có tiền mua điện thoại.
Phạm Lãi thần ra, giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi còn có người không có điện thoại? Hơn nữa Tô Tố không phải là vai nữ phụ đích thân Tiêu tổng chỉ định sao? Đáng nhẽ ra quan hệ với Tiêu tổng không bình thường mới đúng, làm sao có chuyện không có tiền mua điện thoại. Lẽ nào ông hiểu nhầm Tô Tố? Lục Ngộ ngồi kế bên nhanh chóng nói:"Đạo diễn, em là bạn của cô ấy, nếu như cần liên lạc với cô Tô cứ thông qua em ạ, em sẽ thay mặt truyền đạt."
……
Tiêu Lăng ngồi trong văn phòng, tay bưng cà phê mà quên uống. Đợi đến khi lần quay thử của Tô Tố kết thúc mới xực nhớ ra trên tay còn tách cà phê. Anh đặt vô thức cà phê xuống mặt bàn, nhịp thở bất giác nín lại khi nãy nay mới từ từ trôi chảy trở lại. Anh muốn Tô Tố đến quay thử chỉ là việc công ý tư thôi, đầu tư hai tỷ đối với anh cũng chỉ là chuyện nhỏ nhưng anh lại không ngờ đến màn diễn xuất của Tô Tố hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của anh.
"Thư ký Trương, cô thấy sao?"
Thư ký Trương mắt dính vào màn hình, khá lâu sau cô mới định thần, nghe thấy câu hỏi của Tiêu Lăng, cô xúc động nói:"Cô Tô......là một diễn viên có tài năng thiên bẩm."
Tiêu Lăng đang nói chuyện với thư ký Trương thì nghe thấy lời của Lục Ngộ qua loa, mặt anh trầm xuống.
"Tên này với Tô Tố quan hệ thế nào?"
"........"- thư ký Trương cạn lời.
"Tiêu tổng à, rõ ràng là ngài không cho tôi điều tra thông tin của cô Tô, bây giờ lại hỏi tôi, tôi rất khó trả lời."
Tiêu Lăng cũng thấy rằng mình đã hỏi sai người. Anh nhíu chặt lông mày, dặn dò thư ký Trương:"Chuẩn bị hợp đồng ký ước với Tô Tố đến truyền thông Tinh Quang làm việc, hợp đồng ký mười năm!"
"Vâng!"
"Còn nữa, trong hợp đồng phải nói rõ. Trong thời hạn đó, không được có quan hệ yêu đương! Nếu không là vi phạm hợp đồng, tiền vi phạm ghi một tỷ!
Tô Tố hơi căng thẳng. Cô chưa từng thử qua vai diễn nào có quy mô lớn như vậy. Cô nhân viên dẫn Tô Tố vào phòng thấy cô đứng ngây ra bèn nhắc:"Cô Tô, có thể bắt đầu rồi." Tô Tố choàng tỉnh, thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi sâu, cô tự nhủ:" Tô Tố, mày nhất đính sẽ làm được!"
Sau khi đã lấy lại tinh thần, cô bước lên sân khấu. Là ánh đèn quen thuộc! là máy quay quen thuộc! Cô bình tĩnh trở lại. cô đứng trên sân khấu, cúi đầu chào đạo diễn, Trần Kiêu và Lục Ngộ," Chào mọi người, em là học sinh năm ba khoa biểu diễn viện sân khấu điện ảnh, em tên là Tô Tố.”
Phạm Lãi giật mình:
" Tô Tố?"
"Vâng, em là Tô Tố."
Phạm Lãi bỏ bút xuống, ngẩng đầu nhìn thật kỹ Tô Tố. Khi nhìn rõ dung mạo của Tô Tố ông hơi thần người, ngay sau đó trong ánh mắt toát lên sự thấu hiểu. Chẳng trách Tiêu chủ tịch nhất thiết phải giữ lại Tô Tố. Ông không mấy thích thú đến những chuyện của cấp trên, nên khi nhìn Tô Tố ông có đôi chút dè chừng và phản cảm, thái độ đột nhiên lạnh nhạt đi nhiều.
"Tôi cũng quen một diễn viên tên Tô Tố, diễn xuất của cô ấy tương đối điêu luyện, cô là người cùng tên với cô ấy, hy vọng cô đừng làm tôi quá thất vọng!"
Tô Tố ngẩng đầu lên, cô nhìn ông một cách cảm kích. Không ngờ kiếp trước cô còn để lại được cho Phạm Lãi một ấn tượng tốt như vậy, cũng không thể ngờ tới ông đánh giá về cô cao như vậy. Cô mím chặt môi, đuôi mắt hơi nhòe.
Nam chính dựa vào sofa phía sau một cách lười nhác, nhìn thấy Tô Tố, lông mày anh nhươn nhướn, ngũ quan tuấn kiệt của anh bỗng lộ ra một thần thái thích thú.
"Được rồi,bắt đầu thôi! "-Lời của Phạm Lãi vừa dứt, không gian trong phòng bỗng yên tĩnh đến tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ. Tô Tố đột nhiên đứng thẳng lưng, hơi xoay mình, đứng đúng vị trí. Phạm Lãi kinh ngạc phát hiện thấy vị trí đứng của Tô Tố mặc dù nhìn qua có vẻ rất tùy hứng nhưng lại bắt rất đúng hướng máy quay, ông lật lại tài liệu, được biết Tô Tố không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào, tại sao lại có phương hướng để bắt góc quay chuẩn như vậy. Thái độ của ông không thể không bắt đầu nghiêm túc. Dưới ống kính, Tô Tố như một con người khác.
……
Cô vừa đưa mày, đôi mắt, bờ môi đượm vẻ phong tình nhưng ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng khó tả, cô đứng lặng dưới ống kính..... nhưng đúng vào giây phút đó, cả người cô toát lên thần thái mạnh mẽ. Cô của bây giờ chính là xà nữ Mỹ Đỗ Sa. Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, kiêu hãnh không nhường nhìn phía mặt đất, dường như ở đó có một người vậy, cô lạnh lùng nói:"Ngươi nói gì?" đoạn này là thủ hạ của cô bẩm báo bảo bối mà cô canh giữ bấy lâu đã bị đánh cắp.
Cô chờ đợi một lát, sau đó dường như đã nghe xong lời bẩm báo của thủ hạ, ánh mắt biến đổi, như nổi lên hàng trăm cơn giận dữ, mà lại như ngàn năm băng giá, sắc lạnh. Phó đạo diễn thấy vậy mở quạt lớn của phòng, gió thổi bay phất phơ y phục của cô, thổi lên những sợi tóc của cô bay man mác. Cô với gương mặt vô cảm nhìn thẳng vào ống kinh, đột dưng vung tay thật mạnh, lạnh lùng mà quyết đoán:"Sát!"
……
Quay thử kết thúc.
Đoạn quay thử này chỉ có 5 câu thoại, quan trọng nhất là phải thể hiện được sát khí và sự băng giá trong ánh mắt của Mỹ Đỗ Sa, thử nghiệm khá khó cho diễn xuất của diễn viên. Lúc trước còn ngả ngón trên sofa, không biết từ lúc nào Trần Kiêu đã ngồi thẳng lưng, hướng về phía trước.:"Được đấy chứ!" khi nãy anh ta ta gần như nhìn thấy được Mỹ Đỗ Sa trong truyện rồi. Căn phòng vẫn im ắng không âm thanh nào phát ra. Trần Kiêu quay qua hướng Phạm Lãi thấy ông đang cúi xuống ôm mũi không rõ đang suy nghĩ điều gì. Trần Tiêu hợp tác với Phạm Lãi khá nhiều lần rồi, đạo diễn Lãi có một bệnh vặt, chỉ cần bắt gặp diễn viên giỏi là ông lại có những động tác như vậy để giấu đi nỗi vui sướng. Trần Kiêu quay lại nhìn Tô Tố vẫn đứng trên sân khấu, ồ......cô vẫn đứng thẳng người,cúi chào họ một lần nữa, thần thái mạnh mẽ khi nãy đã biến mất lúc nào, giờ cô lại trở thành một cô gái hiền hòa dễ mến. Trần Kiêu lại gần đạo diễn, nói nhỏ:"Đạo diễn, ông thấy thế nào?"
"Cũng được."
Trần Kiêu liếc ông một cái---Giả vờ!
Rõ ràng trong lòng rất thích, lại cứ cố không thể hiện ra. Phạm Lãi nhanh chóng viết vài chữ gì đó, sau khi cất đi sự phấn khích, ông ngẩng lên nhìn Tô Tố:
"À....cô tên Tô Tố nhỉ?"
Tô Tố ngạc nhiên nhìn ông. Khi nãy không phải đã giới thiệu tên rồi sao? Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu xác nhận,"Vâng, em là Tô Tố."
Phạm Lãi lật tìm tư liệu trên tay, xem một lúc lâu không nhìn thấy phương cách liên lạc,"Em để lại số điện thoại, đợi người của đoàn thông báo nhé."
"Đạo diễn, em.....em không có điện thoại."
Tô Tố bặm chặt môi, môi cô bị bặm chặt thành một hàng rõ rệt.
Cô cúi thấp đầu, ngại ngùng túm lấy váy. Điện thoại của cô lúc trước rơi ở chỗ ông chủ Triệu chưa lấy lại, tiền của cô lại đang tích cho tháng chín sắp tới để chuẩn bị cho hai đứa trẻ nộp tiền học, bấy giờ cô làm gì có tiền mua điện thoại.
Phạm Lãi thần ra, giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi còn có người không có điện thoại? Hơn nữa Tô Tố không phải là vai nữ phụ đích thân Tiêu tổng chỉ định sao? Đáng nhẽ ra quan hệ với Tiêu tổng không bình thường mới đúng, làm sao có chuyện không có tiền mua điện thoại. Lẽ nào ông hiểu nhầm Tô Tố? Lục Ngộ ngồi kế bên nhanh chóng nói:"Đạo diễn, em là bạn của cô ấy, nếu như cần liên lạc với cô Tô cứ thông qua em ạ, em sẽ thay mặt truyền đạt."
……
Tiêu Lăng ngồi trong văn phòng, tay bưng cà phê mà quên uống. Đợi đến khi lần quay thử của Tô Tố kết thúc mới xực nhớ ra trên tay còn tách cà phê. Anh đặt vô thức cà phê xuống mặt bàn, nhịp thở bất giác nín lại khi nãy nay mới từ từ trôi chảy trở lại. Anh muốn Tô Tố đến quay thử chỉ là việc công ý tư thôi, đầu tư hai tỷ đối với anh cũng chỉ là chuyện nhỏ nhưng anh lại không ngờ đến màn diễn xuất của Tô Tố hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của anh.
"Thư ký Trương, cô thấy sao?"
Thư ký Trương mắt dính vào màn hình, khá lâu sau cô mới định thần, nghe thấy câu hỏi của Tiêu Lăng, cô xúc động nói:"Cô Tô......là một diễn viên có tài năng thiên bẩm."
Tiêu Lăng đang nói chuyện với thư ký Trương thì nghe thấy lời của Lục Ngộ qua loa, mặt anh trầm xuống.
"Tên này với Tô Tố quan hệ thế nào?"
"........"- thư ký Trương cạn lời.
"Tiêu tổng à, rõ ràng là ngài không cho tôi điều tra thông tin của cô Tô, bây giờ lại hỏi tôi, tôi rất khó trả lời."
Tiêu Lăng cũng thấy rằng mình đã hỏi sai người. Anh nhíu chặt lông mày, dặn dò thư ký Trương:"Chuẩn bị hợp đồng ký ước với Tô Tố đến truyền thông Tinh Quang làm việc, hợp đồng ký mười năm!"
"Vâng!"
"Còn nữa, trong hợp đồng phải nói rõ. Trong thời hạn đó, không được có quan hệ yêu đương! Nếu không là vi phạm hợp đồng, tiền vi phạm ghi một tỷ!
Danh sách chương