Lại nói về cô bé họ Hoắc được Trịnh Diệp cứu giúp kia, cô ngồi trên xe không ngừng quan sát người đàn ông đang chăm chú lái xe kia... Cô ngập ngừng một lát, nhiều lần muốn nói lại thôi. Một lúc sau...như đã hạ quyết tâm, Hoắc Thiên Lam mới ngẩng đầu lên, đôi tay nhỏ không ngừng vò vò góc váy cho thấy cô đang vô cùng khẩn trương, nhỏ giọng nói:
- Tần Trí, anh trai tôi hiện có ở nhà không vậy? Mặc dù anh luôn rất yêu thương cô nhưng...anh cũng là người mà cô sợ nhất! Thật cầu mong sau anh ấy bận việc không thể về nhà hôm nay... nếu không, chỉ sợ cô sẽ thảm rồi!
Trái với sự khẩn trương, lo sợ của Hoắc Thiên Lam, người đàn ông tên Tần Trí lại vô cùng bình thản, liếc nhẹ nhìn gương mặt cô gái đang khẩn trương qua gương chiếu hậu, anh ta lãnh đạm lên tiếng:
- Tiểu thư không cần lo, lão đại đang ngồi trên chiếc xe phía sau, cùng đường với chúng ta!
- Hả...
Hoắc Thiên Lam dường như không dám tin vào tai mình, khẩn trương nhìn ra phía sau thì quả thật có một chiếc Lamborghini khác đang theo sát.
Nhất thời, cô có ý định ngay lập tức lao khỏi xe... Trời ạ, vậy có khi nào là anh trai đã chứng kiến hết những chuyện kia, rồi... Hu hu... lần này có khi nào anh trai tức giận tống cô ra nước ngoài nữa không?
Khó khăn lắm mới được trở về, cô mới không có muốn đi nữa đâu!
Hai chiếc siêu xe, một trước một sau, lần lượt chạy ngược lại hướng với Trịnh Diệp... Tới một Dinh thự thì dừng lại...
Cũng tọa lạc tại khu vực trung tâm phồn hoa của đế đô... Tuy nhiên, khu vực xung quanh khu định thự nhìn có vẻ kín đáo và an ninh không phải hạng xoàng!
Hoắc Thiên Lam không tình nguyện chậm chạp bước xuống xe, quay đầu nhìn lại phía sau liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bóng dáng làm trái tim nhỏ bé của cô run lên...
- Anh...
Hoắc Thiên Lam nhìn người đàn ông đang đi lại chỗ mình, nhỏ giọng kêu một tiếng. Nhưng người được cô gọi là anh lại không mấy để ý, liếc nhìn cô em gái tội nghiệp rồi đi thẳng.
Nhìn tiểu thư cứ ngây ngốc đứng thừ người, một người đàn ông khác đi phía sau lão đại nhà mình hảo tâm nói:
- Tiểu thư... lão đại đang chờ cô giải thích!
Hoắc Thiên Lam a lên một tiếng, liếc nhìn xung quanh một chút cũng chạy theo...
Đi vào trong nhà, vào trong phòng khách Hoắc Thiên Lam chậm chạp, ánh mắt thì lại lên lén nhìn người anh trai quý hóa của cô đang ung dung thưởng thức rượu vang... Cô đi lại gần, nhưng cũng không làm hay nói bất cứ điều gì, chỉ im lặng đứng cúi đầu, hai tay khẩn trương nắm chặt góc váy...
Người đàn ông đang thưởng thức ly rượu trên tay, cũng chính là anh trai ruột của Hoắc Thiên Lam- Hoắc Vĩ Triệt. Anh có khuôn mặt tuấn tú, cương nghị... Mái tóc đen ngắn được chãi gọn gàng, cùng với chân mày đen rậm, ánh mắt ẩn hiện sự tà mị, cùng sắc bén đang xen không che giấu...
Áo vets đen đã được anh cởi ra rồi vắt qua một bên, áo sơ mi trắng trên được cởi bung vài nút trên cùng, lộ ra lòng ngực rắn chắc màu đồng...
Cùng với dáng ngồi tùy ý, đôi chân bắt chéo lên nhau... tất cả tạo nên hình ảnh của một người đàn ông hoàn hảo, chỉ với bấy nhiêu, cũng đủ để cho phụ nữ điên cuồng khi nhìn thấy!
Anh nhìn cô em gái đang cuối đầu gần như muốn chạm tới đất kia, tùy ý điều chỉnh tư thế ngồi một chút, trong đôi mắt ánh lên ý cười nhẹ, tuy nhiên giọng điệu lại có ý nghiêm nghị, ra lệnh:
- Ngồi xuống!
Ngay lập tức, Hoắc Thiên Lam liền ngồi xuống ghế, nhưng đầu vẫn không dám ngẩng lên. Vài giây tiếp theo liền nghe được một mệnh lệnh khác.
- Ngẩng đầu lên xem nào!
Lần này dù có muốn cuối đầu tiếp, Hoắc Thiên Lam cũng không dám... Cô từ từ ngẩng đầu lên, bày ra khuôn mặt vô tội đáng thương hề hề nhìn anh trai:
- Anh hai...
- Thế nào, có gì để nói với anh không?
Ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt vẫn mang đầy ý cười, nghiền ngẫm nhìn cô gái nhỏ đối diện...
Hoắc Thiên Lam bị anh trai nhìn đến muốn run rẩy toàn thân... Hít, đừng nhìn anh ấy cười như vậy mà xem thường, cười như vậy còn nguy hiểm hơn là biểu tình tức giận cơ!
- Em...em thì có gì để nói với anh đâu chứ? Không phải là anh đã biết hết rồi sao? Còn bắt em nói làm gì!
Hai câu sau, Hoắc Thiên Lam nói rất nhỏ, nhưng cũng không qua được tai của anh trai cô!
Hoắc Vĩ Triệt từ đầu tới cuối vẫn không hề có dấu hiệu tức giận, nghe em gái tỏ thái độ, ý cười trên môi anh càng đậm, bâng vơ nói:
- Vậy sao, thế thì em nghĩ anh có nên cho em sang Anh một thời gian nữa không nhỉ?
- Không nên, không nên... Anh hai à, tuyệt đối không nên!
Hoắc Thiên Lam bất chấp, quên luôn việc cô sợ anh mình, vọt qua ôm cánh tay anh, cọ cọ làm nũng.
Không muốn, không muốn, cô mới thật sự không muốn mà... Anh hai à, mau rút lại quyết định đi a~~ Không phải anh thương em nhất sao?!
Hoắc Vĩ Triệt nghiêm mặt nhìn em gái... liền nhìn thấy ánh mắt đáng thương rưng rưng nước...
- Ha...ha...
Đột nhiên, ngoài dự đoán của Hoắc Thiên Lam, Hoắc Vĩ Triệt đột nhiên cong môi cười thành tiếng, anh ngất chớp mũi cô em gái... lắc đầu...
- Được rồi... lần này anh tạm tha... Nhưng...
Anh ngừng lại, khuôn mặt nghiêm túc hẳn lên cả ánh mắt cũng thế, không còn mang theo ý cười như khi nãy... Trước ánh mắt kinh ngạc, khó tin của Hoắc Thiên Lam, anh trầm giọng:
- Tuyệt đối không có lần sau! Anh không cấm em đến những nơi như thế, với điều kiện không được chốn khỏi vệ sĩ... Nếu không, hậu quả...em tự biết lấy!
Anh chỉ có đứa em gái này, lại đáng yêu như thế... Cũng không muốn nó phải chịu gò bó, bắt buộc gì, tuy nhiên...anh không hi vọng nó sẽ gặp bất chắc gì!
Cũng giống như hôm nay... Chuyện ngoài ý muốn không ai có thể biết trước được, lỡ như Thiên Lam không may mắn, rơi hẳn vào tay những tên kia mà anh không hề biết được, và cũng không có ai cứu giúp... Thì hậu quả sẽ là gì đây?
Ánh mắt và biểu cảm của Hoắc Thiên Lam không ngừng thay đổi theo từng lời nói của người anh trai... Ánh mắt thậm chí còn mở mở to quá lố...
- Oa chụt... Em biết anh hai là tốt nhất, là thương em nhất mà!
Hôn chụt lên má người anh trai, Hoắc Thiên Lam không kiềm được vui sướng trong ngạc nhiên! Nga~ mặc dù anh hai hôm nay hơi lạ nói cho chính xác là dễ dàng hơn bình thường quá đi! Nhưng mà, cô cực kỳ yêu thích... Cũng không ngu ngốc đi hỏi rõ ràng đâu nha...lỡ anh đổi ý thì khổ!
- Nhớ lời anh nói... Còn bây giờ, đi về phòng nghỉ ngơi đi cô nàng!
Yêu chìu cốc đầu em gái, Hoắc Vĩ Triệt nhẹ giọng...
- Dạ, em biết rồi! Chụt...
Lại hôn lên mặt anh trai một cái, Hoắc Thiên Lam mới đứng dậy, nghịch ngợm lè lưỡi một mới lên phòng.
- Mãi mà chẳng chịu lớn!
Hoắc Vĩ Triệt nhìn cô em gái mấy phút trước còn mặt ủ mày cháu, nhăn nhó đáng thương, thế mà chẳng mấy chốc đã vui vẻ tung tăng, anh lắc đầu cảm thán...
Anh đang định đứng dậy thì bất ngờ điện thoại đổ chuông...
Nhìn số máy hiện thị trên màn hình, anh liền vui vẻ bắt máy:
- Alo! Mình nghe đây...
"..."
Không biết người bên kia nói gì, chỉ thấy khoé mắt Hoắc Vĩ Triệt hiện lên ý cười càng đậm...
- Tốt...cậu cứ thế mà làm! Nhớ cẩn thận đấy, xong rồi nhanh chóng về đây!
"..."
- Mà này người anh em, tôi đang định thay đổi mối quan hệ giữa tôi với cậu một chút... Cậu nghĩ thế nào?
"..."
- Là sao à? Thì cậu về rồi sẽ biết! Còn em gái của cậu, cứ yên tâm, tôi sẽ chiếu cố thật tốt...
Nói xong, không kịp để người bên kia kịp phản ứng, trả lời... Hoắc Vĩ Triệt đã trực tiếp tắt điện thoại.
Nhấc ly rượu đang uống dở dang trên bàn lên uống một ngụm, anh nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ nhạt sóng sánh theo động tác trên tay mà ánh mắt trở nên thăm thuý dần...
Thật may là anh lúc đầu anh đồng ý với sự nhờ vả của người anh em kia, nếu không thì sẽ chẳng có cơ hội biết đến người phụ nữ như vậy...
Ngồi thưởng thức hết ly rượu vang, Hoắc Vĩ Triệt cũng cầm lấy áo vest của mình rồi đi về phòng...
...
Ngày nghĩ phép cuối cùng của Trịnh Diệp trong suy nghĩ của cô chỉ được hình dung bởi hai từ:" nhàm chán"!
Bởi vì từ sáng đã phải tới sở để giải quyết vụ tối hôm trước... phải tới tận trưa mới xong việc...
Đã vậy, vì nhóm thanh niên bị Trịnh Diệp bắt được kia đều thuộc dạng cậu ấm của những gia đình có thế lực nhất định, thậm chí còn có một tên là con của một quan chức chính trị... Vì thế, vốn là một vụ án khá đơn giản, trở nên vô cùng rất rối... khiến Trịnh Diệp một phen mệt mỏi!
Nhưng bất ngờ, đến gần chiều, lại có điều bất ngờ xảy ra... Chuyện mà bất cứ người nào trong sở cảnh sát cũng bất ngờ, kể cả người thân của đám thanh niên vốn đang không ngừng ầm ĩ, gây áp lực cho sở cảnh sát cũng phải trợn mắt im lặng, không làm được gì khác... cùng không dám tiếp tục nữa!
- Tần Trí, anh trai tôi hiện có ở nhà không vậy? Mặc dù anh luôn rất yêu thương cô nhưng...anh cũng là người mà cô sợ nhất! Thật cầu mong sau anh ấy bận việc không thể về nhà hôm nay... nếu không, chỉ sợ cô sẽ thảm rồi!
Trái với sự khẩn trương, lo sợ của Hoắc Thiên Lam, người đàn ông tên Tần Trí lại vô cùng bình thản, liếc nhẹ nhìn gương mặt cô gái đang khẩn trương qua gương chiếu hậu, anh ta lãnh đạm lên tiếng:
- Tiểu thư không cần lo, lão đại đang ngồi trên chiếc xe phía sau, cùng đường với chúng ta!
- Hả...
Hoắc Thiên Lam dường như không dám tin vào tai mình, khẩn trương nhìn ra phía sau thì quả thật có một chiếc Lamborghini khác đang theo sát.
Nhất thời, cô có ý định ngay lập tức lao khỏi xe... Trời ạ, vậy có khi nào là anh trai đã chứng kiến hết những chuyện kia, rồi... Hu hu... lần này có khi nào anh trai tức giận tống cô ra nước ngoài nữa không?
Khó khăn lắm mới được trở về, cô mới không có muốn đi nữa đâu!
Hai chiếc siêu xe, một trước một sau, lần lượt chạy ngược lại hướng với Trịnh Diệp... Tới một Dinh thự thì dừng lại...
Cũng tọa lạc tại khu vực trung tâm phồn hoa của đế đô... Tuy nhiên, khu vực xung quanh khu định thự nhìn có vẻ kín đáo và an ninh không phải hạng xoàng!
Hoắc Thiên Lam không tình nguyện chậm chạp bước xuống xe, quay đầu nhìn lại phía sau liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bóng dáng làm trái tim nhỏ bé của cô run lên...
- Anh...
Hoắc Thiên Lam nhìn người đàn ông đang đi lại chỗ mình, nhỏ giọng kêu một tiếng. Nhưng người được cô gọi là anh lại không mấy để ý, liếc nhìn cô em gái tội nghiệp rồi đi thẳng.
Nhìn tiểu thư cứ ngây ngốc đứng thừ người, một người đàn ông khác đi phía sau lão đại nhà mình hảo tâm nói:
- Tiểu thư... lão đại đang chờ cô giải thích!
Hoắc Thiên Lam a lên một tiếng, liếc nhìn xung quanh một chút cũng chạy theo...
Đi vào trong nhà, vào trong phòng khách Hoắc Thiên Lam chậm chạp, ánh mắt thì lại lên lén nhìn người anh trai quý hóa của cô đang ung dung thưởng thức rượu vang... Cô đi lại gần, nhưng cũng không làm hay nói bất cứ điều gì, chỉ im lặng đứng cúi đầu, hai tay khẩn trương nắm chặt góc váy...
Người đàn ông đang thưởng thức ly rượu trên tay, cũng chính là anh trai ruột của Hoắc Thiên Lam- Hoắc Vĩ Triệt. Anh có khuôn mặt tuấn tú, cương nghị... Mái tóc đen ngắn được chãi gọn gàng, cùng với chân mày đen rậm, ánh mắt ẩn hiện sự tà mị, cùng sắc bén đang xen không che giấu...
Áo vets đen đã được anh cởi ra rồi vắt qua một bên, áo sơ mi trắng trên được cởi bung vài nút trên cùng, lộ ra lòng ngực rắn chắc màu đồng...
Cùng với dáng ngồi tùy ý, đôi chân bắt chéo lên nhau... tất cả tạo nên hình ảnh của một người đàn ông hoàn hảo, chỉ với bấy nhiêu, cũng đủ để cho phụ nữ điên cuồng khi nhìn thấy!
Anh nhìn cô em gái đang cuối đầu gần như muốn chạm tới đất kia, tùy ý điều chỉnh tư thế ngồi một chút, trong đôi mắt ánh lên ý cười nhẹ, tuy nhiên giọng điệu lại có ý nghiêm nghị, ra lệnh:
- Ngồi xuống!
Ngay lập tức, Hoắc Thiên Lam liền ngồi xuống ghế, nhưng đầu vẫn không dám ngẩng lên. Vài giây tiếp theo liền nghe được một mệnh lệnh khác.
- Ngẩng đầu lên xem nào!
Lần này dù có muốn cuối đầu tiếp, Hoắc Thiên Lam cũng không dám... Cô từ từ ngẩng đầu lên, bày ra khuôn mặt vô tội đáng thương hề hề nhìn anh trai:
- Anh hai...
- Thế nào, có gì để nói với anh không?
Ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt vẫn mang đầy ý cười, nghiền ngẫm nhìn cô gái nhỏ đối diện...
Hoắc Thiên Lam bị anh trai nhìn đến muốn run rẩy toàn thân... Hít, đừng nhìn anh ấy cười như vậy mà xem thường, cười như vậy còn nguy hiểm hơn là biểu tình tức giận cơ!
- Em...em thì có gì để nói với anh đâu chứ? Không phải là anh đã biết hết rồi sao? Còn bắt em nói làm gì!
Hai câu sau, Hoắc Thiên Lam nói rất nhỏ, nhưng cũng không qua được tai của anh trai cô!
Hoắc Vĩ Triệt từ đầu tới cuối vẫn không hề có dấu hiệu tức giận, nghe em gái tỏ thái độ, ý cười trên môi anh càng đậm, bâng vơ nói:
- Vậy sao, thế thì em nghĩ anh có nên cho em sang Anh một thời gian nữa không nhỉ?
- Không nên, không nên... Anh hai à, tuyệt đối không nên!
Hoắc Thiên Lam bất chấp, quên luôn việc cô sợ anh mình, vọt qua ôm cánh tay anh, cọ cọ làm nũng.
Không muốn, không muốn, cô mới thật sự không muốn mà... Anh hai à, mau rút lại quyết định đi a~~ Không phải anh thương em nhất sao?!
Hoắc Vĩ Triệt nghiêm mặt nhìn em gái... liền nhìn thấy ánh mắt đáng thương rưng rưng nước...
- Ha...ha...
Đột nhiên, ngoài dự đoán của Hoắc Thiên Lam, Hoắc Vĩ Triệt đột nhiên cong môi cười thành tiếng, anh ngất chớp mũi cô em gái... lắc đầu...
- Được rồi... lần này anh tạm tha... Nhưng...
Anh ngừng lại, khuôn mặt nghiêm túc hẳn lên cả ánh mắt cũng thế, không còn mang theo ý cười như khi nãy... Trước ánh mắt kinh ngạc, khó tin của Hoắc Thiên Lam, anh trầm giọng:
- Tuyệt đối không có lần sau! Anh không cấm em đến những nơi như thế, với điều kiện không được chốn khỏi vệ sĩ... Nếu không, hậu quả...em tự biết lấy!
Anh chỉ có đứa em gái này, lại đáng yêu như thế... Cũng không muốn nó phải chịu gò bó, bắt buộc gì, tuy nhiên...anh không hi vọng nó sẽ gặp bất chắc gì!
Cũng giống như hôm nay... Chuyện ngoài ý muốn không ai có thể biết trước được, lỡ như Thiên Lam không may mắn, rơi hẳn vào tay những tên kia mà anh không hề biết được, và cũng không có ai cứu giúp... Thì hậu quả sẽ là gì đây?
Ánh mắt và biểu cảm của Hoắc Thiên Lam không ngừng thay đổi theo từng lời nói của người anh trai... Ánh mắt thậm chí còn mở mở to quá lố...
- Oa chụt... Em biết anh hai là tốt nhất, là thương em nhất mà!
Hôn chụt lên má người anh trai, Hoắc Thiên Lam không kiềm được vui sướng trong ngạc nhiên! Nga~ mặc dù anh hai hôm nay hơi lạ nói cho chính xác là dễ dàng hơn bình thường quá đi! Nhưng mà, cô cực kỳ yêu thích... Cũng không ngu ngốc đi hỏi rõ ràng đâu nha...lỡ anh đổi ý thì khổ!
- Nhớ lời anh nói... Còn bây giờ, đi về phòng nghỉ ngơi đi cô nàng!
Yêu chìu cốc đầu em gái, Hoắc Vĩ Triệt nhẹ giọng...
- Dạ, em biết rồi! Chụt...
Lại hôn lên mặt anh trai một cái, Hoắc Thiên Lam mới đứng dậy, nghịch ngợm lè lưỡi một mới lên phòng.
- Mãi mà chẳng chịu lớn!
Hoắc Vĩ Triệt nhìn cô em gái mấy phút trước còn mặt ủ mày cháu, nhăn nhó đáng thương, thế mà chẳng mấy chốc đã vui vẻ tung tăng, anh lắc đầu cảm thán...
Anh đang định đứng dậy thì bất ngờ điện thoại đổ chuông...
Nhìn số máy hiện thị trên màn hình, anh liền vui vẻ bắt máy:
- Alo! Mình nghe đây...
"..."
Không biết người bên kia nói gì, chỉ thấy khoé mắt Hoắc Vĩ Triệt hiện lên ý cười càng đậm...
- Tốt...cậu cứ thế mà làm! Nhớ cẩn thận đấy, xong rồi nhanh chóng về đây!
"..."
- Mà này người anh em, tôi đang định thay đổi mối quan hệ giữa tôi với cậu một chút... Cậu nghĩ thế nào?
"..."
- Là sao à? Thì cậu về rồi sẽ biết! Còn em gái của cậu, cứ yên tâm, tôi sẽ chiếu cố thật tốt...
Nói xong, không kịp để người bên kia kịp phản ứng, trả lời... Hoắc Vĩ Triệt đã trực tiếp tắt điện thoại.
Nhấc ly rượu đang uống dở dang trên bàn lên uống một ngụm, anh nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ nhạt sóng sánh theo động tác trên tay mà ánh mắt trở nên thăm thuý dần...
Thật may là anh lúc đầu anh đồng ý với sự nhờ vả của người anh em kia, nếu không thì sẽ chẳng có cơ hội biết đến người phụ nữ như vậy...
Ngồi thưởng thức hết ly rượu vang, Hoắc Vĩ Triệt cũng cầm lấy áo vest của mình rồi đi về phòng...
...
Ngày nghĩ phép cuối cùng của Trịnh Diệp trong suy nghĩ của cô chỉ được hình dung bởi hai từ:" nhàm chán"!
Bởi vì từ sáng đã phải tới sở để giải quyết vụ tối hôm trước... phải tới tận trưa mới xong việc...
Đã vậy, vì nhóm thanh niên bị Trịnh Diệp bắt được kia đều thuộc dạng cậu ấm của những gia đình có thế lực nhất định, thậm chí còn có một tên là con của một quan chức chính trị... Vì thế, vốn là một vụ án khá đơn giản, trở nên vô cùng rất rối... khiến Trịnh Diệp một phen mệt mỏi!
Nhưng bất ngờ, đến gần chiều, lại có điều bất ngờ xảy ra... Chuyện mà bất cứ người nào trong sở cảnh sát cũng bất ngờ, kể cả người thân của đám thanh niên vốn đang không ngừng ầm ĩ, gây áp lực cho sở cảnh sát cũng phải trợn mắt im lặng, không làm được gì khác... cùng không dám tiếp tục nữa!
Danh sách chương