"Ta mệt mỏi, không muốn lại vướng phải những chuyện lộn xộn linh tình nữa." Hồng Thược chỉ cảm thấy cả người mất hết sức lực, không còn sự mạnh mẽ như trước kia, uể oải vô cùng, bắt đầu nghi ngờ bản thân mình: "Có lẽ trời sinh ta không thích hợp làm con dâu nhà người ta."
"Nói bậy." Bích Liên càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy bất công thay nàng ấy: "Tính cách của ngươi tốt nhất, vừa ngay thẳng vừa trung thành, lại hết sức chân thành đối xử người ngoài. Đều là nhà bọn không tốt."
"Ngươi là tỷ muội (chị em) của ta, cho nên mới cảm thấy cái gì ta cũng tốt." Dù sao mọi chuyện cũng đã nói hết ra, hai nàng cũng không phải người ngoài, cũng không sợ hai nàng cười, Hồng Thược cũng không them che dấu sự chua xót trong lòng: "Chuyện đi đến bước này, có lẽ cũng là một phần do ta." Trước kia vẫn do trượng phu yêu thương nàng, che chở cho nàng, hiện giờ trượng phu cũng không còn đáng để nàng tin tưởng, nàng cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Bích Liên tức giận, hung hăng lườm nàng một cái. Minh Đang mở hai mắt, cân nhắc nhìn động tác của các nàng, sao tính cách của hai người này lại trao đổi cho nhau vậy ? Thật kỳ lạ! Hôn nhân thật sự có thể thay đổi tính cách của một con người sao? Có lẽ sự tổn thương do sống một cuộc sống không như ý khiến tính cách của người ta thay đổi!
Bích Liên chuyển đầu, thấy Minh Đang vẫn không hé răng, nhịn không được muốn xin giúp đỡ: "Tiểu thư, người nói chúng ta phải làm như thế nào?"
Ở trong lòng nàng, tiểu thư là người hầu như không có chuyện gì là không làm được, đầu óc linh hoạt vô cùng, thu thập một lão bà chết tiêt cũng sẽ không thành vấn đề. Trước kia khi ở Từ gia, ~selena_tran~~dieeenddanlequydonn~~~ đám nữ nhân kia còn không phải đều bị tiểu thư nắm trong tay. Minh Đang không nói, một lúc lâu mới nói: "Hồng Thược, ngươi nghĩ rõ chưa? Thật sự muốn đi theo ta?" Trước tiên cần phải nhìn thái độ của Hồng Thược mới có thể quyết định được bước tiếp theo đi như thế nào. Muốn ở cùng thì sẽ có biện pháp, mà muốn rời đi cũng sẽ có cách cho nàng ấy rời đi
"Đúng vậy." Hồng Thược gật đầu, trong lòng lại xẹt qua một tia chua sót.
Sự do dự của nàng đều được Minh Đang thu vào trong mắt, hiểu được nàng ấy chưa thể dứt bỏ, không thể ngừng nhớ nhung. Cũng được, cứ để cho Hồng Thược được làm chủ một lần. Trong lòng đã có tính toán riêng, nàng lên tiếng: "Trước tiên ngươi cứ ở mấy ngày tại nơi này của ta, chuyện này sẽ giải quyết từ từ. Ta sẽ bảo người chuyển lời nhắn cho người nhà họ Dịch."
"Cảm ơn tiểu thư." Hồng Thược như tìm được một người tri kỷ, dường như được tiếp thêm sức mạnh.
Trong lòng Minh Đang ngầm lắc đầu, hỏi một cách tùy tiện: "Gần đây ngươi vẫn ở nhà, không được nghĩa mẫu sắp xếp việc gì để làm sao?"
Coi như nàng đã nhìn ra, Hồng Thược là ngoài cứng trong mềm, bên ngoài thì cứng rắn nhưng trong nội tâm lại yếu đuối. Trước kia, lúc còn đi theo bên cạnh nàng, có việc thì do nàng chống đỡ nên không lộ ra một mặt này. Đừng nhìn nha đầu kia luôn là người xông lên phía trước, so với Bích Liên chậm chạp, thì bản thân Hồng Thược lại càng không biết tự mình làm chủ.
Hồng Thược có nơi để sống yên ổn, tâm trạng cũng có chút chuyển biến tốt đẹp hơn: "Phu nhân nể mặt ngài, đối xử rất tốt với nô tỳ, cũng không sắp xếp việc gì cho nô tỳ, cả ngày nô tỳ chỉ phải ở nhà làm chút việc nhà."
Minh Đang trợn trừng mắt, cả ngày ở trước mặt bà bà, sẽ rất dễ dàng có va chạm: "Vậy phu quân (chồng) của ngươi thì sao? Chuyện buôn bán của cửa hàng tốt chứ?" Nàng vẫn nhớ hình như Dịch Phàm quản lý một tiệm trang sức hồi môn của La Phu nhân, nghe nói việc buôn bán rất tốt.
Nàng cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng câu trả lời của Hồng Thược lại khiến cho nàng chấn động: "Thời điểm lòng người không yên như bây giờ, họ đều vội vàng chuẩn bị lương thực, buôn bán của tiệm trang sức trở nên vắng vẻ hơn, không có người đến để làm trang sức."
"Lòng người không yên?" Minh Đang bị dọa, cả người nhảy dựng lên. Lời này khiến người ta quá khiếp sợ rồi! Bích Liên cũng mở to hai mắt.
Hồng Thược gật đầu, không chú ý tới vẻ mặt của hai nàng: "Đúng vậy ạ, người người đều lo lắng, hoàng thượng bị bệnh nặng..."
Minh Đang hoang mang xua tay: "Đợi một chút, sao ta càng nghe càng không hiểu? Ngươi nói từ từ thôi." Không phải hoàng thượng đang đi về phía nam sao? Lần này đến lượt Hồng Thược giật mình: "Tiểu thư còn không biết sao?" Chuyện này đã trở thành chuyện mà người đầu đường cuối ngõ đều biết, vụng trộm bàn luận. Mỗi người đều vô cùng bất an, ~selena_tran~~dieeenddanlequydonn~~~ nhưng nàng ấy chỉ cần chớp mắt liền hiểu hết mọi chuyện: "Nô tỳ cũng quên mất hai người vẫn ở hậu viện vương phủ, nếu không có người kể cho thì dĩ nhiên sẽ không biết."
Hồng Thược từ từ kể rõ mọi chuyện. Hóa ra hoàng thượng xuôi nam, vốn rất tốt, đi được đến chân núi Thái Sơn thì đột nhiên ngã bệnh, một đám thái y cố gắng cứu chữa nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
"Bệnh rất nặng?" Sắc mặt Minh Đang không tốt, nàng cũng không có quá nhiền tình cảm đối với hoàng thượng, nhưng ông lại là huynh trưởng của phu quân, nếu là có chuyện gì không tốt, Vân Lam sẽ vô cùng đau lòng.
Minh Đang nhíu mày, khó trách mấy ngày nay tâm trạng của Vân Lam vẫn luôn không yên, cứ trốn ở trong thư phòng không biết bận rộn chuyện gì. Hóa ra là thế. Chuyện hoàng thượng bị bệnh là chuyện lớn đối với người trong thiên hạ, việc này liên lụy tới sự thay đổi của ngôi vị hoàng đế. Nếu không chữa khỏi thì việc đó tuyệt đối sẽ là một tai nạn lớn. Ông ta vẫn chưa lập thái tử, chỉ sợ vài vị hoàng tử sẽ tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy vì ngôi vị kia. Có lẽ thế lực ở các phương cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu lên rồi.
Mà là tay chân duy nhất của hoàng thượng, khẳng định Vân Lam cũng sẽ liên tục phải chịu giày vò lớn.
Suy nghĩ trong đầu của Minh Đang đổi tới đổi lui, đầu đau muốn nứt ra, trầm tư một lúc lâu rồi hỏi: "Nghĩa phụ có phản ứng gì?"
"Nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết là ông ấy vẫn ra cửa như bình thường, giúp ba vị hoàng tử xử lý chính sự như thường. Nhưng sau khi về phủ thì sẽ đóng cửa không ra, người nào cũng không gặp." Là một hạ nhân của La phủ, tin tức nàng ấy có được cũng có hạn.
Minh Đang cảm thấy hơi yên tâm, vào thời điểm như hiện giờ, nghĩa phụ lại lựa chọn đóng cửa từ chối tiếp khách, được coi là biện pháp tốt. Nhưng nếu thân thể hoàng thượng không tốt lên, ~selena_tran~~dieeenddanlequydonn~~~chỉ sợ nghĩa phụ cũng không chống đỡ được bao lâu. Chắc chắn ông ấy phải chọn lập trường của chính mình từ trong mấy phương thế lực hiện giờ. Từ khi ông được hoàng thượng giao cho trọng trách giúp đỡ các vị hoàng tử kia, ông đã không thể thoát thân được. Bất cứ ai muốn kế vị một cách danh chính ngôn thuận (hợp pháp, hợp lý), nhất định phải mượn được sức ông.
Chỉ sợ Vân Lam càng là đối tượng để mọi người muốn mượn sức. Tuy hắn không có thực quyền, nhưng lại là đệ đệ (em trai) ruột thịt duy nhất của hoàng thượng. Lời nói của hắn rất có sức nặng. Nhưng chắc trong lòng hắn lại càng thêm lo lắng. Dù sao tình cảm giữa hắn và hoàng thượng rất thân thiết, cùng với nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*. Hoàng huynh làm hoàng thượng cùng hoàng chất (cháu) làm hoàng thượng, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. (*nghĩa là một người được vinh quang thì người còn lại cũng được vinh quang, nếu một người bị tổn hại thì người còn lại cũng bị mất hết.)
Nhưng nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì sao trong thời điểm như vậy lại không để cho Thẩm Duy đuổi tới để trị bệnh cho hoàng thượng, tốt xấu gì thì lão nhân kia cũng có cái danh tiếng thiên hạ đệ nhất.
"Những chuyện quốc gia đại sự này, chúng ta chỉ là những nữ nhân sống trong hậu viện cũng không thể giúp được gì." Minh Đang không muốn nghĩ nhiều nữa: "Hồng Thược, ngươi cứ ở Thanh Tùng viện, đối diện là Thanh Trúc viện của phu thê Bích Liên ở, vừa lúc có thể chăm sóc lẫn nhau." Nếu Vân Lam gạt nàng, không muốn để cho nàng lo lắng, nàng cứ giả vờ không biết. Hồng Thược sợ hãi đứng dậy, lúng ta lúng túng nói nhỏ: "Không cần để nô tỳ ở trong một cái sân đơn độc như vậy, cứ để nô tỳ hầu hạ bên cạnh ngài."
"Đừng, bên cạnh ta không thiếu người." Minh Đang xua tay, trạng thái này của nàng ấy không thích hợp làm bất cứ chuyện gì: "Ta thấy cả thể xác và tinh thần của ngươi đều mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi mấy ngày cho thật tốt đi."
Hai tay Hồng Thược xoắn xuýt: "Nô tỳ cứ ở không..." Cho dù nàng có ở Từ gia hay ở La gia, coi như là người được ở bên cạnh chủ nhân, luôn luôn mang tâm trạng lơ lửng, trái tim luôn treo lên cao, không thể đặt xuống đất được. Lúc nào nàng cũng mang theo tâm trạng này, chỉ sợ có cái gì khiến cho gió thổi cỏ lay. Mà trong Phúc Vương Phủ này, hạ nhân như mây, nước càng sâu càng đục, nàng ở đây, không danh không phận, thật sự khó yên tâm.
Minh Đang ấm giọng cười nói: "Không có việc gì, mọi chuyện còn có ta, đúng lúc ngươi trò chuyện với ta và Bích Liên để giải buồn." Dựa vào tình cảm xưa nay, chỉ cần nàng vẫn còn sống một ngày, thì sẽ bảo hộ nàng ấy một ngày, sẽ có thể cho nàng ấy một chỗ ở, ~selena_tran~~dieeenddanlequydonn~~~ một chén cơm ăn. Mắt Hồng Thược hồng lên, ngẫm nghĩ rồi nói: "Tiểu thư, người có thể dạy ta biết chữ và tính toán sổ sách hay không?" Cái gì nàng cũng đều không hiểu, chỉ biết hầu hạ chủ nhân, hiện giờ đã gả cho người khác lại càng thấy bản mình đã sai chỗ nào, giống như là một người bị tàn phế.
"Được thôi." Minh Đang đồng ý ngay lập tức. Học thêm nhiều thứ sẽ tốt hơn, nữ nhân có kiến thức sẽ không bị bó hẹp bởi vận mệnh. Ếch ngồi đáy giếng là không tốt. Có lẽ điều này sẽ để cho nàng ấy có một tương lai mới mẻ sau này. Nếu nữ nhân không có bản lĩnh thì chỉ có thể phụ thuộc vào nam nhân, chỉ có thể khúm núm lấy lòng nam nhân, bản thân sẽ không có địa vị ở trong nhà.
Buổi tối, Vân Lam ăn cơm cùng Minh Đang, Minh Đang lẩm bẩm kể chuyện của Hồng Thược cho hắn nghe, giữa hai hàng lông mày có chút không vui.
Hắn buồn cười nhướng mày: "Muội định làm như thế nào?" Nhìn mặt mày hưng phấn của nha đầu kia, xem ra sẽ có người bị xui xẻo rồi. Nhưng như vậy cũng được, phân tán chút tâm tư của nàng. Mấy ngày nay hắn đã quá lơ là nàng, không thể lúc nào cũng có thể làm bạn ở bên cạnh nàng. Có chuyện như vậy để thu hút sự chú ý của nàng, hắn có thể yên tâm hơn. Minh Đang nháy mắt, vô tội: "Ta ngoan ngoãn, thiện lương như vậy, thì có thể làm cái gì." Nàng là người tốt!
"Muội nha, cứ giả vờ đi." Vân Lam điểm cái mũi của nàng, thuận tay nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Muội là người đối xử với người khác rất tốt, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khác. Hồng Thược là người của muội, làm sao muội có thể để nàng ấy chịu oan ức?"
Minh Đang cau cái mũi: "Vẫn là phu quân hiểu ta, mặc dù người ta nói chuyện gia đình của người ta không nên nhúng tay vào. Nhưng chuyện hôm nay, ta cũng cần phải chịu một phần trách nhiệm, nếu lúc trước ta cũng dẫn nàng ấy đi cùng, có lẽ sẽ không như hôm nay." Nàng từng nghĩ như vậy, La Phu nhân bày ấy chọn nmối hôn sự cho Hồng Thược cũng không phải là xấu, có lẽ mỗi người con dâu đều phải sống như vậy. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cảm thấy giống như do chính mình hại nàng ấy.
Đương nhiên nàng tuyệt không có ý trách La Phu nhân, La Phu nhân đã cố gắng hết sức rồi. Trong mắt người bình thường, Dịch gia cũng coi như là người trong sạch rồi. Nào ai nghĩ đến sẽ có bà bà như vậy? Vận khí của Hồng Thược quả thật không tốt.
Lúc trước ba người sống nương tựa lẫn nhau nên mới có thể sống sót ở Từ gia, đến bây giờ thì nàng và Bích Liên đã có cuộc sống tốt đẹp, chỉ riêng Hồng Thược lại sống không được tốt lắm nên khiến lòng của nàng không yên, dù sao cũng phải làm chút gì cho nàng ấy.
"Đừng nghĩ như vậy, lúc trước tự muội cũng khó bảo toàn, huống chi muội cũng giúp ấy nàng ấy sắp xếp an ổn." ~selena_tran~~dieeenddanlequydonn~~~Vân Lam cố gắng an ủi nàng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu không để ta gọi người của Dịch gia đế giáo huấn giúp nàng?"
Minh Đang trợn tròn ánh mắt, lắc đầu: "Đừng bao giờ làm như vậy, như vậy cũng không giải quyết được vấn đề." Vốn là nói Hồng Thược ỷ thế hiếp người, lần này liền chứng thực luôn.
Vân Lam cũng biết biện pháp này không tốt, nhưng lại không đành lòng thấy mặt mũi nàng mày chau mặt ủ bộ dáng, dỗ nàng nói chuyện a: "Vậy phải làm sao bây giờ? Muội nghĩ biện pháp, ta sẽâm thầm hỗ trợ." Nhân gia vi hống giai nhân cười, không tiếc Phong Hỏa Hí Chư Hầu. Cứ để hắn làm kẻ ác đi.
Trong Lòng Minh Đang ngòn ngọt, cười tít mắt nnois:"Cái gì đều không cần làm, để ta gữ nại lại Hồng Thược trụ mấy ngày, xem bọn hắn gia phản ứng rồi ra quyếtthì định." Nếu thực để ý, sẽ tới cửa cầu phương pháp giải quyết. Nếu không sao cả, vậy thì muốn hảo hảo châm chước rồi. Tóm lại một câu, không thể để cho Dịch gia bắt nạt Hồng Thược được. Nhưng ngày là do tự mình trải qua, nàng chỉ có thể giúp đỡ một hai, không có khả năng giúp nàng ấy cả đời.
Chỉ cần nàng vui vẻ, hắn không thèm để ý đến những phản ứng của đám người kia. Gắp khối thịt cá vào trong chén nàng: "Vậy muội có thể bảo bọn họ tách ra hay không?" Tính tình của nha đầu kia cực đoan, dễ dàng lệch lạc.
Minh Đang đảo tròn mắt, cười ngọt ngào nói: "Hồng Thược không nỡ, hơn nữa người ta thường nói “khuyên hợp chứ không khuyên ly”, đạo lý này muội vẫn biết rõ”
Vân Lam ngẩn người, khóe miệng lộ ra một tia cười yếu ớt, thở dài cảm khái: "Muội trưởng thành lên nhiều."
Minh Đang bất mãn lườm hắn một cái: "Có ý gì? Trước kia muội rất ngây thơ sao?" Vốn nàng rất thành thục, hiểu chuyện đó!
Hắn nhớ lúc mới gặp nàng. Khi đó tính cách nhất định không chịu thiệt của nàng, giống như con nhím luôn luôn đề phòng để đâm người: "Không phải, căn cứ vào tính cách trước đó của muội, khẳng định sẽ khuyên bảo Hồng Thược hòa ly (ly hôn), tìm một gia đình khác cho nàng ấy."
Minh Đang nghĩ nghĩ, đúng vậy, hắn nói nửa điểm cũng không sai. Tính cách của nàng cũng có chút cực đoan, gặp chuyện như vậy, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng sau khi gặp được Vân Lam, tính cách lại có thay đổi mà không ai biết,không còn suy nghĩ cực đoan nữa. Sau khi cho hắn xong, tính cách lại càng biến.
Nàng thành thật cười nói: "Gặp được ngươi, thật tốt." Bởi vì có tình yêu dày rộng vô tư của ngươi, mới khiến cho ta cảm thấy được trên thế gian này vẫn còn bánh ngọt không tệ hại đen xì như vậy, them cả ấm áp và tình thân. Ta cũng học xong cách đối xử tử tế chính mình và đối xử tử tế với người chung quanh.
Trong mắt Vân Lam tràn đầy nhu tình chân thành, tình ý triền miên, ngoài miệng lại nói: "Sao muội lại cướp mất lời ta muốn nói vậy?"
"Phốc xuy" Minh Đang thoải mái cười to, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp như hoa, ẩn ẩn có ánh sáng, trên mặt tràn đầy ánh sang của sự hạnh phúc.
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của nàng, hắn cũng không e ngại gì, nở nụ cười cùng nàng. Thật sự, gặp được ngươi thật tốt.
"Nói bậy." Bích Liên càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy bất công thay nàng ấy: "Tính cách của ngươi tốt nhất, vừa ngay thẳng vừa trung thành, lại hết sức chân thành đối xử người ngoài. Đều là nhà bọn không tốt."
"Ngươi là tỷ muội (chị em) của ta, cho nên mới cảm thấy cái gì ta cũng tốt." Dù sao mọi chuyện cũng đã nói hết ra, hai nàng cũng không phải người ngoài, cũng không sợ hai nàng cười, Hồng Thược cũng không them che dấu sự chua xót trong lòng: "Chuyện đi đến bước này, có lẽ cũng là một phần do ta." Trước kia vẫn do trượng phu yêu thương nàng, che chở cho nàng, hiện giờ trượng phu cũng không còn đáng để nàng tin tưởng, nàng cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Bích Liên tức giận, hung hăng lườm nàng một cái. Minh Đang mở hai mắt, cân nhắc nhìn động tác của các nàng, sao tính cách của hai người này lại trao đổi cho nhau vậy ? Thật kỳ lạ! Hôn nhân thật sự có thể thay đổi tính cách của một con người sao? Có lẽ sự tổn thương do sống một cuộc sống không như ý khiến tính cách của người ta thay đổi!
Bích Liên chuyển đầu, thấy Minh Đang vẫn không hé răng, nhịn không được muốn xin giúp đỡ: "Tiểu thư, người nói chúng ta phải làm như thế nào?"
Ở trong lòng nàng, tiểu thư là người hầu như không có chuyện gì là không làm được, đầu óc linh hoạt vô cùng, thu thập một lão bà chết tiêt cũng sẽ không thành vấn đề. Trước kia khi ở Từ gia, ~selena_tran~~dieeenddanlequydonn~~~ đám nữ nhân kia còn không phải đều bị tiểu thư nắm trong tay. Minh Đang không nói, một lúc lâu mới nói: "Hồng Thược, ngươi nghĩ rõ chưa? Thật sự muốn đi theo ta?" Trước tiên cần phải nhìn thái độ của Hồng Thược mới có thể quyết định được bước tiếp theo đi như thế nào. Muốn ở cùng thì sẽ có biện pháp, mà muốn rời đi cũng sẽ có cách cho nàng ấy rời đi
"Đúng vậy." Hồng Thược gật đầu, trong lòng lại xẹt qua một tia chua sót.
Sự do dự của nàng đều được Minh Đang thu vào trong mắt, hiểu được nàng ấy chưa thể dứt bỏ, không thể ngừng nhớ nhung. Cũng được, cứ để cho Hồng Thược được làm chủ một lần. Trong lòng đã có tính toán riêng, nàng lên tiếng: "Trước tiên ngươi cứ ở mấy ngày tại nơi này của ta, chuyện này sẽ giải quyết từ từ. Ta sẽ bảo người chuyển lời nhắn cho người nhà họ Dịch."
"Cảm ơn tiểu thư." Hồng Thược như tìm được một người tri kỷ, dường như được tiếp thêm sức mạnh.
Trong lòng Minh Đang ngầm lắc đầu, hỏi một cách tùy tiện: "Gần đây ngươi vẫn ở nhà, không được nghĩa mẫu sắp xếp việc gì để làm sao?"
Coi như nàng đã nhìn ra, Hồng Thược là ngoài cứng trong mềm, bên ngoài thì cứng rắn nhưng trong nội tâm lại yếu đuối. Trước kia, lúc còn đi theo bên cạnh nàng, có việc thì do nàng chống đỡ nên không lộ ra một mặt này. Đừng nhìn nha đầu kia luôn là người xông lên phía trước, so với Bích Liên chậm chạp, thì bản thân Hồng Thược lại càng không biết tự mình làm chủ.
Hồng Thược có nơi để sống yên ổn, tâm trạng cũng có chút chuyển biến tốt đẹp hơn: "Phu nhân nể mặt ngài, đối xử rất tốt với nô tỳ, cũng không sắp xếp việc gì cho nô tỳ, cả ngày nô tỳ chỉ phải ở nhà làm chút việc nhà."
Minh Đang trợn trừng mắt, cả ngày ở trước mặt bà bà, sẽ rất dễ dàng có va chạm: "Vậy phu quân (chồng) của ngươi thì sao? Chuyện buôn bán của cửa hàng tốt chứ?" Nàng vẫn nhớ hình như Dịch Phàm quản lý một tiệm trang sức hồi môn của La Phu nhân, nghe nói việc buôn bán rất tốt.
Nàng cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng câu trả lời của Hồng Thược lại khiến cho nàng chấn động: "Thời điểm lòng người không yên như bây giờ, họ đều vội vàng chuẩn bị lương thực, buôn bán của tiệm trang sức trở nên vắng vẻ hơn, không có người đến để làm trang sức."
"Lòng người không yên?" Minh Đang bị dọa, cả người nhảy dựng lên. Lời này khiến người ta quá khiếp sợ rồi! Bích Liên cũng mở to hai mắt.
Hồng Thược gật đầu, không chú ý tới vẻ mặt của hai nàng: "Đúng vậy ạ, người người đều lo lắng, hoàng thượng bị bệnh nặng..."
Minh Đang hoang mang xua tay: "Đợi một chút, sao ta càng nghe càng không hiểu? Ngươi nói từ từ thôi." Không phải hoàng thượng đang đi về phía nam sao? Lần này đến lượt Hồng Thược giật mình: "Tiểu thư còn không biết sao?" Chuyện này đã trở thành chuyện mà người đầu đường cuối ngõ đều biết, vụng trộm bàn luận. Mỗi người đều vô cùng bất an, ~selena_tran~~dieeenddanlequydonn~~~ nhưng nàng ấy chỉ cần chớp mắt liền hiểu hết mọi chuyện: "Nô tỳ cũng quên mất hai người vẫn ở hậu viện vương phủ, nếu không có người kể cho thì dĩ nhiên sẽ không biết."
Hồng Thược từ từ kể rõ mọi chuyện. Hóa ra hoàng thượng xuôi nam, vốn rất tốt, đi được đến chân núi Thái Sơn thì đột nhiên ngã bệnh, một đám thái y cố gắng cứu chữa nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
"Bệnh rất nặng?" Sắc mặt Minh Đang không tốt, nàng cũng không có quá nhiền tình cảm đối với hoàng thượng, nhưng ông lại là huynh trưởng của phu quân, nếu là có chuyện gì không tốt, Vân Lam sẽ vô cùng đau lòng.
Minh Đang nhíu mày, khó trách mấy ngày nay tâm trạng của Vân Lam vẫn luôn không yên, cứ trốn ở trong thư phòng không biết bận rộn chuyện gì. Hóa ra là thế. Chuyện hoàng thượng bị bệnh là chuyện lớn đối với người trong thiên hạ, việc này liên lụy tới sự thay đổi của ngôi vị hoàng đế. Nếu không chữa khỏi thì việc đó tuyệt đối sẽ là một tai nạn lớn. Ông ta vẫn chưa lập thái tử, chỉ sợ vài vị hoàng tử sẽ tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy vì ngôi vị kia. Có lẽ thế lực ở các phương cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu lên rồi.
Mà là tay chân duy nhất của hoàng thượng, khẳng định Vân Lam cũng sẽ liên tục phải chịu giày vò lớn.
Suy nghĩ trong đầu của Minh Đang đổi tới đổi lui, đầu đau muốn nứt ra, trầm tư một lúc lâu rồi hỏi: "Nghĩa phụ có phản ứng gì?"
"Nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết là ông ấy vẫn ra cửa như bình thường, giúp ba vị hoàng tử xử lý chính sự như thường. Nhưng sau khi về phủ thì sẽ đóng cửa không ra, người nào cũng không gặp." Là một hạ nhân của La phủ, tin tức nàng ấy có được cũng có hạn.
Minh Đang cảm thấy hơi yên tâm, vào thời điểm như hiện giờ, nghĩa phụ lại lựa chọn đóng cửa từ chối tiếp khách, được coi là biện pháp tốt. Nhưng nếu thân thể hoàng thượng không tốt lên, ~selena_tran~~dieeenddanlequydonn~~~chỉ sợ nghĩa phụ cũng không chống đỡ được bao lâu. Chắc chắn ông ấy phải chọn lập trường của chính mình từ trong mấy phương thế lực hiện giờ. Từ khi ông được hoàng thượng giao cho trọng trách giúp đỡ các vị hoàng tử kia, ông đã không thể thoát thân được. Bất cứ ai muốn kế vị một cách danh chính ngôn thuận (hợp pháp, hợp lý), nhất định phải mượn được sức ông.
Chỉ sợ Vân Lam càng là đối tượng để mọi người muốn mượn sức. Tuy hắn không có thực quyền, nhưng lại là đệ đệ (em trai) ruột thịt duy nhất của hoàng thượng. Lời nói của hắn rất có sức nặng. Nhưng chắc trong lòng hắn lại càng thêm lo lắng. Dù sao tình cảm giữa hắn và hoàng thượng rất thân thiết, cùng với nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*. Hoàng huynh làm hoàng thượng cùng hoàng chất (cháu) làm hoàng thượng, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. (*nghĩa là một người được vinh quang thì người còn lại cũng được vinh quang, nếu một người bị tổn hại thì người còn lại cũng bị mất hết.)
Nhưng nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì sao trong thời điểm như vậy lại không để cho Thẩm Duy đuổi tới để trị bệnh cho hoàng thượng, tốt xấu gì thì lão nhân kia cũng có cái danh tiếng thiên hạ đệ nhất.
"Những chuyện quốc gia đại sự này, chúng ta chỉ là những nữ nhân sống trong hậu viện cũng không thể giúp được gì." Minh Đang không muốn nghĩ nhiều nữa: "Hồng Thược, ngươi cứ ở Thanh Tùng viện, đối diện là Thanh Trúc viện của phu thê Bích Liên ở, vừa lúc có thể chăm sóc lẫn nhau." Nếu Vân Lam gạt nàng, không muốn để cho nàng lo lắng, nàng cứ giả vờ không biết. Hồng Thược sợ hãi đứng dậy, lúng ta lúng túng nói nhỏ: "Không cần để nô tỳ ở trong một cái sân đơn độc như vậy, cứ để nô tỳ hầu hạ bên cạnh ngài."
"Đừng, bên cạnh ta không thiếu người." Minh Đang xua tay, trạng thái này của nàng ấy không thích hợp làm bất cứ chuyện gì: "Ta thấy cả thể xác và tinh thần của ngươi đều mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi mấy ngày cho thật tốt đi."
Hai tay Hồng Thược xoắn xuýt: "Nô tỳ cứ ở không..." Cho dù nàng có ở Từ gia hay ở La gia, coi như là người được ở bên cạnh chủ nhân, luôn luôn mang tâm trạng lơ lửng, trái tim luôn treo lên cao, không thể đặt xuống đất được. Lúc nào nàng cũng mang theo tâm trạng này, chỉ sợ có cái gì khiến cho gió thổi cỏ lay. Mà trong Phúc Vương Phủ này, hạ nhân như mây, nước càng sâu càng đục, nàng ở đây, không danh không phận, thật sự khó yên tâm.
Minh Đang ấm giọng cười nói: "Không có việc gì, mọi chuyện còn có ta, đúng lúc ngươi trò chuyện với ta và Bích Liên để giải buồn." Dựa vào tình cảm xưa nay, chỉ cần nàng vẫn còn sống một ngày, thì sẽ bảo hộ nàng ấy một ngày, sẽ có thể cho nàng ấy một chỗ ở, ~selena_tran~~dieeenddanlequydonn~~~ một chén cơm ăn. Mắt Hồng Thược hồng lên, ngẫm nghĩ rồi nói: "Tiểu thư, người có thể dạy ta biết chữ và tính toán sổ sách hay không?" Cái gì nàng cũng đều không hiểu, chỉ biết hầu hạ chủ nhân, hiện giờ đã gả cho người khác lại càng thấy bản mình đã sai chỗ nào, giống như là một người bị tàn phế.
"Được thôi." Minh Đang đồng ý ngay lập tức. Học thêm nhiều thứ sẽ tốt hơn, nữ nhân có kiến thức sẽ không bị bó hẹp bởi vận mệnh. Ếch ngồi đáy giếng là không tốt. Có lẽ điều này sẽ để cho nàng ấy có một tương lai mới mẻ sau này. Nếu nữ nhân không có bản lĩnh thì chỉ có thể phụ thuộc vào nam nhân, chỉ có thể khúm núm lấy lòng nam nhân, bản thân sẽ không có địa vị ở trong nhà.
Buổi tối, Vân Lam ăn cơm cùng Minh Đang, Minh Đang lẩm bẩm kể chuyện của Hồng Thược cho hắn nghe, giữa hai hàng lông mày có chút không vui.
Hắn buồn cười nhướng mày: "Muội định làm như thế nào?" Nhìn mặt mày hưng phấn của nha đầu kia, xem ra sẽ có người bị xui xẻo rồi. Nhưng như vậy cũng được, phân tán chút tâm tư của nàng. Mấy ngày nay hắn đã quá lơ là nàng, không thể lúc nào cũng có thể làm bạn ở bên cạnh nàng. Có chuyện như vậy để thu hút sự chú ý của nàng, hắn có thể yên tâm hơn. Minh Đang nháy mắt, vô tội: "Ta ngoan ngoãn, thiện lương như vậy, thì có thể làm cái gì." Nàng là người tốt!
"Muội nha, cứ giả vờ đi." Vân Lam điểm cái mũi của nàng, thuận tay nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Muội là người đối xử với người khác rất tốt, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khác. Hồng Thược là người của muội, làm sao muội có thể để nàng ấy chịu oan ức?"
Minh Đang cau cái mũi: "Vẫn là phu quân hiểu ta, mặc dù người ta nói chuyện gia đình của người ta không nên nhúng tay vào. Nhưng chuyện hôm nay, ta cũng cần phải chịu một phần trách nhiệm, nếu lúc trước ta cũng dẫn nàng ấy đi cùng, có lẽ sẽ không như hôm nay." Nàng từng nghĩ như vậy, La Phu nhân bày ấy chọn nmối hôn sự cho Hồng Thược cũng không phải là xấu, có lẽ mỗi người con dâu đều phải sống như vậy. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cảm thấy giống như do chính mình hại nàng ấy.
Đương nhiên nàng tuyệt không có ý trách La Phu nhân, La Phu nhân đã cố gắng hết sức rồi. Trong mắt người bình thường, Dịch gia cũng coi như là người trong sạch rồi. Nào ai nghĩ đến sẽ có bà bà như vậy? Vận khí của Hồng Thược quả thật không tốt.
Lúc trước ba người sống nương tựa lẫn nhau nên mới có thể sống sót ở Từ gia, đến bây giờ thì nàng và Bích Liên đã có cuộc sống tốt đẹp, chỉ riêng Hồng Thược lại sống không được tốt lắm nên khiến lòng của nàng không yên, dù sao cũng phải làm chút gì cho nàng ấy.
"Đừng nghĩ như vậy, lúc trước tự muội cũng khó bảo toàn, huống chi muội cũng giúp ấy nàng ấy sắp xếp an ổn." ~selena_tran~~dieeenddanlequydonn~~~Vân Lam cố gắng an ủi nàng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu không để ta gọi người của Dịch gia đế giáo huấn giúp nàng?"
Minh Đang trợn tròn ánh mắt, lắc đầu: "Đừng bao giờ làm như vậy, như vậy cũng không giải quyết được vấn đề." Vốn là nói Hồng Thược ỷ thế hiếp người, lần này liền chứng thực luôn.
Vân Lam cũng biết biện pháp này không tốt, nhưng lại không đành lòng thấy mặt mũi nàng mày chau mặt ủ bộ dáng, dỗ nàng nói chuyện a: "Vậy phải làm sao bây giờ? Muội nghĩ biện pháp, ta sẽâm thầm hỗ trợ." Nhân gia vi hống giai nhân cười, không tiếc Phong Hỏa Hí Chư Hầu. Cứ để hắn làm kẻ ác đi.
Trong Lòng Minh Đang ngòn ngọt, cười tít mắt nnois:"Cái gì đều không cần làm, để ta gữ nại lại Hồng Thược trụ mấy ngày, xem bọn hắn gia phản ứng rồi ra quyếtthì định." Nếu thực để ý, sẽ tới cửa cầu phương pháp giải quyết. Nếu không sao cả, vậy thì muốn hảo hảo châm chước rồi. Tóm lại một câu, không thể để cho Dịch gia bắt nạt Hồng Thược được. Nhưng ngày là do tự mình trải qua, nàng chỉ có thể giúp đỡ một hai, không có khả năng giúp nàng ấy cả đời.
Chỉ cần nàng vui vẻ, hắn không thèm để ý đến những phản ứng của đám người kia. Gắp khối thịt cá vào trong chén nàng: "Vậy muội có thể bảo bọn họ tách ra hay không?" Tính tình của nha đầu kia cực đoan, dễ dàng lệch lạc.
Minh Đang đảo tròn mắt, cười ngọt ngào nói: "Hồng Thược không nỡ, hơn nữa người ta thường nói “khuyên hợp chứ không khuyên ly”, đạo lý này muội vẫn biết rõ”
Vân Lam ngẩn người, khóe miệng lộ ra một tia cười yếu ớt, thở dài cảm khái: "Muội trưởng thành lên nhiều."
Minh Đang bất mãn lườm hắn một cái: "Có ý gì? Trước kia muội rất ngây thơ sao?" Vốn nàng rất thành thục, hiểu chuyện đó!
Hắn nhớ lúc mới gặp nàng. Khi đó tính cách nhất định không chịu thiệt của nàng, giống như con nhím luôn luôn đề phòng để đâm người: "Không phải, căn cứ vào tính cách trước đó của muội, khẳng định sẽ khuyên bảo Hồng Thược hòa ly (ly hôn), tìm một gia đình khác cho nàng ấy."
Minh Đang nghĩ nghĩ, đúng vậy, hắn nói nửa điểm cũng không sai. Tính cách của nàng cũng có chút cực đoan, gặp chuyện như vậy, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng sau khi gặp được Vân Lam, tính cách lại có thay đổi mà không ai biết,không còn suy nghĩ cực đoan nữa. Sau khi cho hắn xong, tính cách lại càng biến.
Nàng thành thật cười nói: "Gặp được ngươi, thật tốt." Bởi vì có tình yêu dày rộng vô tư của ngươi, mới khiến cho ta cảm thấy được trên thế gian này vẫn còn bánh ngọt không tệ hại đen xì như vậy, them cả ấm áp và tình thân. Ta cũng học xong cách đối xử tử tế chính mình và đối xử tử tế với người chung quanh.
Trong mắt Vân Lam tràn đầy nhu tình chân thành, tình ý triền miên, ngoài miệng lại nói: "Sao muội lại cướp mất lời ta muốn nói vậy?"
"Phốc xuy" Minh Đang thoải mái cười to, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp như hoa, ẩn ẩn có ánh sáng, trên mặt tràn đầy ánh sang của sự hạnh phúc.
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của nàng, hắn cũng không e ngại gì, nở nụ cười cùng nàng. Thật sự, gặp được ngươi thật tốt.
Danh sách chương