Phu thê Mai gia đi phía sau An Khang đến, sắc mặt hai người không quá đẹp.

Sắc mặt tỷ muội Mai gia biến đổi ngay lập tức, thân thể phát run, hai chân như nhũn ra.

Mai Nghi Nhã nhút nhát quay đầu: "Phụ thân, mẫu thân, sao các ngài lại đến đây?"  Mặc dù hiện giờ nàng là vương phi, nhưng vẫn vô cùng kính sợ đối với phụ thân của mình.

Mai đại nhân vô cùng tức giận, râu mép nhếch lên: "Không phải các ngươi đi tự thắp hương ở Hộ Quốc sao? Làm sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Nếu không nhờ Vương gia bảo người truyền lời, ông ta cũng không biết dĩ nhiên các nàng lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy. Đây là nữ nhân (con gái) của ông ta sao? Hai tỷ muội ấp úng trắng bệch: "Ta... Chúng ta..." Từ nhỏ lớn lên dưới uy quyền của phụ, bị ảnh hưởng đã lâu, lúc ở nhà đều khúm núm đối với phụ thân, không dám chống đối nửa câu.

Vẻ mặt của Vân Lam không chút thay đổi, trào phúng nói: "Mai đại nhân, mai phu nhân, đúng là các ngươi đã nuôi được hai nữ nhân tốt."

Thân thể của Mai đại nhân run lên, cắn chặt răng đi lên cung kính cúi người thi lễ, khuôn mặt già nua kìm nén đỏ bừng: "Vương gia, các nàng có chỗ gì không đúng, hạ quan xin lỗi thay các nàng." Hắn chỉ cầu Vương gia không nên giận lây sang Mai gia, nếu không Từ gia chính là kết cục ngày mai của bọn họ.

Khóe miệng Vân Lam lộ ra nụ cười nhẹ, giọng nói lại nhàn nhạt: "Làm sao ta có thể so đo với nha hoàn!"

"Nha hoàn?" Mai đại nhân mờ mịt cả người, ông ta chỉ nghe người ta truyền lời nói được có nửa câu, tình huống cụ thể cũng không biết rõ.

Minh Đang mỉm cười chuyển đồ trong tay cho Bình An: "Đưa khế ước bán thân cho mai đại nhân nhìn." Nàng rất muốn nhìn người của Mai gia sẽ đối phó với việc này như thế nào.

Sắc mặt của tỷ muội Mai gia như tro tàn, giống y như người chết, trên mặt không còn một chút sức sống.

Mai đại nhân nhận lấy vừa nhìn, mặt đỏ bừng, không biết là tức giận hay là xấu hổ, giẫm chân kêu to: "Điên rồi, điên rồi, toàn bộ điên rồi. Vương gia vương phi, tiểu nữ không hiểu chuyện, làm ra truyện cười như vậy, xin các ngài thông cảm."

Mặt mũi Mai gia đều bị đứa con gái bất hiếu này làm mất hết, dám bán mình? Nàng có nghĩ đến mặt mũi của Mai gia hay không? Mặt mũi của cha mẹ nàng? Mặt mũi của huynh đệ tỷ muội?~~ sena_diễn+đàn=lê.quý-đôn~~ Cả gia tộc Mai thị đều vì đó mà cảm thấy hổ thẹn, thấp kém. Sao ông ta lại dưỡng ra loại nữ nhân chỉ biết tư lợi như vậy?!

Uổng phí ông ta coi các nàng như châu như bảo, tiêu phí rất nhiều tâm tư ở trên người các nàng, nhưng các nàng báo đáp ông ta như thế nào? Hai người đều không ai biết nhìn ánh mắt của người khác.

Minh Đang vẫn chưa hết giận, lạnh lung nói thêm một câu: "Ta cũng không dám, Mai đại tiểu thư vừa rồi còn nói nếu ta không đồng ý với nàng, liền  va vào cột, chết ở chỗ này."

Sắc mặt Mai phu nhân trắng bạch đến dọa người, cả người dường như muốn ngất.

Mai đại nhân nước mắt tung hoành, nhịn không được phải ngửa mặt lên trời than thở: "Nghiệt nữ nghiệt nữ, gia môn bất hạnh, lại sinh ra nghiệp chướng này." Việc này chỉ sợ nếu không tìm ra được biện pháp thoả đáng thì tai họa lớn rơi vào Mai gia.

Mai Nghi Đình quỳ xuống, bò đến, ôm lấy hai chân của ông ta, khổ sở cầu xin: "Phụ thân, xin người hãy đồng ý cho nữ nhi ."

Mai đại nhân hung hăng đá chân, hận không thể đá chết nàng ta: "Cho dù ta đánh chết ngươi, cũng sẽ không để cho ngươi làm ra chuyện hủy hoại gia phong này."

Minh Đang vay Vân Lam xem diễn nhiệt tình, không khỏi lắc lắc đầu. Chuyện kéo đến tình trạng như bây giờ, còn không biết hối cải. Có phải đại não của nàng ta có tật xấu hay không? Cố chấp cũng cần phải có mức độ.

Mai Nghi Nhã cũng bò đến, nước mắt chảy ròng ròng: "Phụ thân, người tha cho tỷ tỷ đi, trong lòng nàng đã nhớ nhung Vương gia hết tám năm. Một khối tình si như vậy cũng khiến trời đất cảm động, hai ngài nhẫn tâm sao?"

Minh Đang nghe hết những lời này, trừng mắt nhìn nam nhân bên người một cái: Cho ngươi đi trêu hoa ghẹo nguyệt!

Vân Lam nhịn không được phải nhíu mày, hắn bị oan uổng, hắn không có liên quan gì với nữ nhân này. Còn cái gì mà bảo là nhớ nhung hắn tám năm? Hắn cần phải cảm thấy điều này là vinh hạnh? Đúng là đám người điên.

"Câm mồm, các ngươi còn biết liêm sỉ hay không?" Mai đại nhân đá một cái, văng hai nữ nhi ra ngoài, sắc mặt xanh mét: "Ta thật sự mất công nuôi các ngươi. Vương gia, người xem việc này nên giải quyết như thế nào?"

"Theo cách làm của ta, loại người không biết xấu hổ, phá hoại danh dự của bổn vương sẽă bị đánh chết." Tay Vân Lam cầm lấy tay của thê tử, vuốt ve nhẹ nhàng, không tiếng động cầu xin tha thứ: "Nhưng nể mặt Mai đại nhân là nguyên lão tam triều, để tự ngươi tự xử trí."

Lời này thể hiện sự rộng lượng, thực ra do Mai gia còn có vài tên đệ tử xuất sắc, hoàng thượng rất coi trọng bọn hop, muốn dùng bọn họ. ~ sena_diễn+đàn=lê.quý-đôn~~ Nếu không cũng sẽ không tứ hôn cho Mai Nghi Nhã làm Ngụy Vương phi. Cho nên hắn mới biết thời biết thế phóng Mai gia một con ngựa. Nhưng tỷ muội Mai gia không thể nuông chiều.

Mai đại nhân cảm động đến rơi nước mắt, nghe hiểu được ý của hắn: "Tạ Vương gia khai ân, ta sẽ làm cho người vừa ý." Trong lòng hạ quyết tâm, cần phải bỏ tốt bảo vệ xe, lấy đại cục làm trọng.

Vân Lam liềc nhìn người ở trên mặt đất giống như là nhìn thấy đồ bẩn: "Được, ta không muốn nhìn thấy hai nàng thêm một lần nữa." Nếu không thì đừng trách hắn không khách khí.

Mai đại nhân nghe được sự tức giận trong lời nói của hắn, cúi đầu khom lưng: "Dạ, người đến, đưa tiểu thư ra ngoài."

Hạ nhân của Mai gia đồng loạt xông lên, định kéo các nàng ra ngoài.

"Phụ thân, xin người để cho nữ nhi được vào vương phủ." Mai Nghi Đình liều mạng vùng vẫy, lớn tiếng kêu khóc: "Vương gia, xin người hãy giữ ta ở lại, ta sẽ bưng trà rót nước, giặt quần áo, xếp chăn..."

"Bốp." Một bàn tay của Mai đại nhân vung đến, cả người run rẩy, lửa giận trong mắt như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ.  Nếu việc này mà truyền ra ngoài, thanh danh một đời của ông ta sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát. Sao ông ta lại sinh ra loại nữ nhi như vậy. Thật sự làm mất hết mặt mũi của gia tộc. Loại nữ nhân không thể làm vẻ vang cho gia tộc như vậy thì không cần cũng không sao.

Đám hạ nhân không dám dùng lực, để Mai Nghi Đình tránh thoát được, dập đầu một cái: "Phụ thân, người cứ coi như không nữ nhi như ta, xĩn người hãy đồng ý theo tâm nguyện của nữ nhi."

"Ngươi đúng là bị váng đầu, đường đường là đại tiểu thư Mai gia, lại muốn làm một hạ nhân thấp kém, ngươi thực là nỗi sỉ nhục của Mai gia." Mai đại nhân tức đến mức trước mắt đen sì từng mảng, quả thực không dám tin đây là trưởng nữ dòng chính mà ông ta thương yêu nhất.

Chẳng lẽ nàng không nhận ra căn bản Vương gia đang khinh thường nàng sao? Giọng điệu khinh bỉ của Vương gia hai nàng không có nghe ra sao? Sao nàng lại không phân biệt được tốt xấu như vậy?

Mai Nghi Đình ngửa đầu, ánh mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo sâu xa: "Vậy thì người cứ đuổi ta ra khỏi nhà." ~ sena_diễn+đàn=lê.quý-đôn~~ Trong đầu nàng ta chỉ có một ý nghĩ, nàng ta muốn ở lại, cho dù là làm nô tỳ cũng được, chỉ cần được ở lại thì vẫn còn cơ hội. Vương gia sẽ biết được điểm tốt của nàng ta, nàng ta còn tốt hơn cả trăm nghìn lần so với nữ nhân kia, nàng ta mới đúng nữ nhân của hắn thích hợp nhất.

"Ngươi..." Trong ngực Mai đại nhân bốc lên một ngụm khí, ngay sau đó phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

"Lão gia." "Phụ thân" "Phụ thân." Người Mai gia quá sợ hãi.

Mai phu nhân đỡ ông ta, khóc không kịp thở. Đây là gia chủ của Mai gia, cũng là chỗ dựa của bà ta. Hai nữ nhi không hiểu chuyện này nếu làm lão phụ (cha già) tức giận mà xảy ra chuyện gì thì bà cũng không muốn sống.

"Ta... vẫn tốt..." Mai đại nhân cắn đầu lưỡi, khôi phục một chút tỉnh táo: "Người tới, kéo đại tiểu thư ra ngoài, chặn miệng của nàng lại, nếu nàng cố gắng phản kháng thì cứ đánh chết."

Đám hạ nhân thấy ông ta thật sự nổi giận, vội vàng làm theo lệnh. Mai Nghi Đình bị miếng vải rách chặn miệng, ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm Vân Lam.

"Lão gia." Mai phu nhân sợ hãi kêu lên. Dù nói thế nào đi nữa thì bọn chúng cũng là cốt nhục của hai người.

Ngực Mai đại nhân phập phồng lên xuống, ánh mắt hung hãn, thở từng ngụm từng ngụm: "Cút ngay, ngươi giáo dục đám nữ nhi như vậy sao? Để các nàng không biết liêm sỉ là gì..."

Mai phu nhân dọa, không dám khuyên thêm: "Lão gia, xin người hãy bớt giận."

Vân Lam nhìn đủ trò hay, cảm thấy không kiên nhẫn khoát tay: "Mai đại nhân, muốn dạy dỗ nữ nhi, giáo huấn thê tử thì xin mời quay về phủ của mình."

Mai đại nhân nhận lỗi vô số điều xong, lúc này mới run rẩy cáo từ đi về.

Bóng lưng của ông ta dưới ánh trời chiều kéo rất dài, hiu quạnh và bi thương.

Vân Lam vung bút viết một phong thơ, bảo Bình An đưa đến Ngụy Vương phủ.

Sau khi Ngụy Vương gia đọc thư xong, giận tím mặt, giam cầm Ngụy Vương phi ngay, tuyên bố với bên ngoài là Vương phi có bệnh, không có cách nào xử lý công việc. Công việc trong phủ đều được giao do một vị trắc phi đươc sủng ái xử lý. Từ nay về sau Ngụy Vương phi trở thành một bày trí, chỉ có danh không có thực. Ngay cả trưởng tử (con trai trưởng) do nàng sinh ra cũng bị tách ra khỏi người, do trắc phi giúp đỡ chăm sóc.

Đối với Mai Nghi Nhã mà nói, đây là hình phạt đáng sợ nhất. Nàng ta bị đoạt mất chức vị chủ mẫu, chỉ có danh, mà không có nửa điểm thực quyền. Cái khiến nàng ta đau lòng nhất là con trai của nàng ta cũng bị đoạt đi. Con trai là trông cậy nửa đời sau của nàng ta.

Còn Mai Nghi Đình bị buộc phải cắt mái tóc dài đi, đưa đến từ đường làm ni cô, cả đời không được đi ra ngoài.

Một tháng sau Mai đại nhân bị bệnh không dậy nổi, trước khi lâm chung lưu lại di ngôn: Mai Nghi Đình phải trông giữ càng chặt chẽ hơn, nếu nàng không chấp nhận bị quản lý thì để nàng tự sát. Từ nay về sau nữ nhi chưa lấy chồng của Mai gia đều không cho phép ra khỏi cổng trong một bước.

Quy định này làm cho nữ tử Mai gia về sau nhận hết khổ sở, tiện thể dùng hình nộm giả làm tỷ muội Mai gia để vòi phun máu chó.

Cũng không biết tại sao, chuyện này bị truyền ra ngoài. Lời đồn đãi làm cho dư luận xôn xao, người của Mai gia cũng không dám ra cửa, cho dù ra ngoài cũng là cúi đầu không dám gặp người. ~ sena_diễn+đàn=lê.quý-đôn~~  Nhưng trong vô số phiên bản đồn đãi, phu thê Vân Lam bị xóa sạch sẽ, chỉ còn lại tỷ muội Mai gia được miêu tả là người không biết xấu hổ như thế nào, vì sao lại đến cửa nhà người ta, cảnh hai tỷ muội bị nghiêm khắc cự tuyệt như thế nào, làm tức chết lão phụ (cha) như thế nào... Tóm lại tỷ muội Mai gia trở thành tấm gương hư hỏng để những gia đình khác giáo dục nữ nhi nhà mình, những nữ nhi Mai gia khác cũng không thể tìm được nhà chồng tốt.

Đây là việc của sau này. Hiện giờ Minh Đang dựa vào trong lòng Vân Lam, đang đại hình bức cung: "Chuyện này là thế nào? Huynh và nàng..."

Vân Lam biết chắc chắn nàng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, nhưng hắn cũng không thẹn với lương tâm: "Tiểu Đang, ta thật sự vô tội, không hề có nửa điểm quan hệ gì với nàng ta."

Minh Đang vểnh môi: "Vậy tại sao nàng ta lại nhất quyết không tha? Tám năm là ý gì?" Thật ra nàng tin tưởng hắn trong sạch, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Vân Lam cười khổ không ngừng: "Ai biết được!" Nữ nhân đó căn bản là bị thần kinh.

"Phải nói rõ ràng, nếu không hừ." Minh Đang giả vờ muốn bóp cổ của hắn.

Trong lòng Vân Lam ủy khuất: "Muội không tin ta sao? Nếu ta thật sự có gì mờ ám với nàng ta thì ta đã cưới nàng ta từ sớm rồi."

Minh Đang chuyển thành ôm lấy cổ của hắn, sờ tóc của hắn trấn an nói: "Không phải là muội không tin huynh, nhưng ta..." Nghĩ đến việc nàng không biết chuyện đó, trong lòng vô cùng chua xót.

Vân Lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử, đột nhiên hiểu ra, trong lòng có chút ngọt ngào: "Ghen tị?"

Minh Đang đỏ mặt, nhưng vẫn ấm ức không phục: "Không được sao?"

"Được được." Vân Lam vui vẻ, mặt mày hớn hở, ôm nàng từ từ kể chuyện đó.

Thật ra thì cũng không có gì, do hoàng hậu thấy Vân Lam không để ý đến việc thành thân, liền liên tục triệu kiến từng nữ tử danh môn vào cung, chế tạo cơ hội cho bọn họ gặp mặt, để Vân Lam chọn được người hợp ý.

Đáng tiếc Vân Lam vẫn không muốn cưới vợ, luôn nhàn nhạt với những nữ tử đó.

Nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, những nữ hài tử đó điều có tình ý với vị Phúc vương gia tôn quý tuấn lãng này, liên tục tìm cớ tiếp cận Vân Lam, trong đó Mai Nghi Đình là người tích cực nhất.

Vân Lam đều coi những người này như không thấy, lạnh lùng. Cho nên rất nhiều nữ hài tử sau này cũng hết hy vọng, nghe theo an bài của cha mẹ, gả cho người khác. Nhưng Mai Nghi Đình vẫn luôn không bỏ xuống  kiên trì, đã từng xin trưởng bối đi gặp hoàng hậu để cầu xin một ân điển, trực tiếp hạ chỉ tứ hôn cho Phúc vương gia.

Nhưng việc này đến hoàng hậu cũng không làm chủ được, liền thương lượng với hoàng thượng. Hoàng thượng là người hiểu rõ suy nghĩ của Vân Lam nhất, bàn tay to vung lên, trực tiếp cự tuyệt.

Nhưng Mai Nghi Đình vẫn không từ bỏ ý định, từ chối tất cả người đến cầu thân, si ngốc chờ đợi. Đợi tới đợi lui, lại nghe được tin người trong lòng cưới giai nhân khác. Trong lòng nàng ta cảm thấy tan vỡ, khóc lóc náo loạn phải được gả vào Phúc Vương Phủ, cho dù làm thiếp cũng được. Nhưng làm sao người của Mai gia có thể đồng ý để nàng ta làm ra chuyện như vậy được? Nàng ta tìm muội muội thân cận nhất là Ngụy Vương phi khóc lóc kể lể, cầu xin nàng ấy mềm lòng rồi sắp xếp mọi chuyện.

Sau khi nghe xong, Minh Đang thở một hơi dài ơi là dài: "Ai, như vậy xứng đáng sao? Nếu nàng ta buông xuống sớm hơn một chút, nói không chừng sẽ có con cái thành đoàn rồi." 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện