Gió nhẹ hiu hiu thổi, liễu xanh khẽ buông xuống, làn nước xanh xanh.

Minh Đang không nhanh không chậm đi ở trên con đường mòn, quần áo theo gió tung bay, thân thể nhẹ như yến, trong gió phảng phất hương thơm của hoa cỏ xanh, tự nhiên tươi mát, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Khó có được thời gian rảnh rỗi, nàng tranh thủ nghỉ ngơi một lúc.

Đi mệt, người dựa vào gốc cây liễu, nhìn phong cảnh bốn phía. Trong nháy mắt nhìn thấy Hồng Thược với vẻ mặt có chút rầu rĩ không vui, không khỏi tò mò hỏi: "Hồng Thược, nhiều ngày qua có vẻ ngươi có nhiều tâm sự, làm sao vậy?"

Từ khi Minh Đang chuyển vào La gia ở, Hồng Thược được sai tới hầu hạ nàng, hai người vốn là chủ tớ cũ, ở chung rất tốt. Hồng Thược hiểu rõ thói quen hằng ngày của nàng nhất, cẩn thận hầu hạ, làm cho Minh Đang cảm thấy rất là thư thái. Người khác có cố gắng tỉ mỉ thì cũng không so sánh được với sự ngầm hiểu giữa hai người.

"Không có việc gì." Khuôn mặt của Hồng Thược toát lên sự khổ sở, mất đi chút thẳng thắn, tươi sáng trước kia.

"Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta đối xử với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng nhất." Minh Đang không quen nhìn thấy người luôn luôn nhanh nhẹn hoạt bát như nàng ấy lại đột nhiên thay đổi, biến thành người u buồn như vậy: "Có chuyện gì thì người cứ việc mở miệng, ta có thể giúp thì khẳng định sẽ giúp đến cùng."

"Chỉ là chút việc nhỏ thôi, không nên phiền toái tới tiểu thư." Hồng Thược nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, mặt càng nhăn lại: "Người sắp sửa cử hành hôn lễ, mấy ngày nay vội vội vàng vàng chuẩn bị, không cần lo lắng cho nô tỳ." Những việc bực mình này vẫn nên tự mình chịu, đừng tạo thêm phiền toái cho tiểu thư.

"Nói linh tinh gì vậy, chuyện gì khó nói thì ngươi cứ nói đi." Minh Đang nhăn lại mày, có chút tức giận. Từ khi nào mà nha đầu kia khi nào thì biến thành người xa lạ như vậy? " Từ trước đến nay ngươi la người muốn nói thì nói, không bao giờ để trong lòng, lần này làm sao vậy?"

"Tiểu thư." Nghe nàng quát khẽ như vậy, Hồng Thược cảm thấy vô cùng thân thiết, ánh mắt đỏ bừng, cúi đầu không nói.

Minh Đang vẫy tay bảo mấy người hầu hạ bên cạnh lui xuống, để cho nàng ấy nói.

Lúc này Hồng Thược mới ấp úng nói ra mọi chuyện. Hóa ra, sau khi nàng ấy lập gia đình xong vẫn chưa mang thai. Bà bà (mẹ chồng) nóng nảy nên đề nghĩ muốn mua thêm nha hoàn hầu hạ trong phòng nhi tử.

Không đợi nàng ấy nói xong, Minh Đang khẩn trương: "Việc này tuyệt không thể đồng ý." Chưa có con, đây là tội lớn lắm sao? Nếu sau khi nàng gả xong mà gặp được chuyện như vậy, xem xem hắn có dám đối xử với nàng như thế không? Nàng vẫn cho là cuộc sống của Hồng Thược khá tốt, trưởng bối nhà chồng ôn hòa, trong nhà lại có chút của cải, nàng ấy gả đi lại là chính thất, cũng không có thị thiếp gì, một mình là lớn nhất. Không ngờ cũng có chuyện không vừa ý.

Hồng Thược rốt cuộc nhịn không được, nước mắt tràn mi: "Việc không thể giúp Dịch gia lưu lại đời sau, trong lòng nô tỳ cũng cảm thấy khó chịu." Không chỉ trưởng bối trong nhà mặt lạnh với nàng nhiều lần, nàng cũng rất thống khổ. Nhìn một đám bạn lần này đến lần khác truyền ra tin tức tốt, trong nội tâm nàng cũng rất sốt ruột, đau khổ không cách nào nói với người ngoài, chỉ có thể ẩn sâu dưới đáy lòng, trở thành một cái gai bén nhọn đâm vào lòng nàng.

"Vậy ngươi có thể trơ mắt nhìn phu quân của mình ôm ấp người mới? Sinh con dưỡng cái cùng nữ nhân khác." Minh Đang cực kỳ hiểu biết Hồng Thược, nàng ấy không phải là người có thể chịu được những thứ này? Tính tình cương liệt thẳng thắn, trong mắt không thể chứa được một hạt cát. Nàng ấy có thể tự mình chịu ủy khuất, rộng lượng không ghen tị sao?

Hồng Thược lúng túng nói: "Định mượn bụng sinh con, sinh hài tử ra liền..." Ý của bà bà là giữ tử giết mẫu, coi như là câu trả lời thỏa đáng cho con dâu. - - nguyên văn thủ phát tấn Giang Văn học thành

Trong lòng Minh Đang trầm xuống: "Ngươi cần suy nghĩ rõ ràng, chuyện này rất khó nói trước được điều gì. Lại nói, các ngươi chung sống chưa được ba năm, gấp gáp cái gì." Giữ tử giết mẫu? Có bao nhiêu gia đình làm như vậy rồi? Quá tàn nhẫn. Mà quan trọng hơn là trong lúc đó nếu xảy ra biến cố, chỉ một bước sai lầm thì thua toàn bộ.

"Bích Liên muội muội lập gia đình trễ hơn cả nô tỳ, nhưng nàng ấy đã có hài tử." Hồng Thược vô cùng nghẹn ngào: " vài ngày nữa thư thái ngày, mới quá một năm nửa năm, liền... Nô tỳ... Sợ nô tỳ không thể sinh được." Vì sao lại như vậy? Nàng khó khăn lắm mới có được ít ngày thoải mái, mới qua có một vài năm, thì….

Minh Đang tức giận, trách: "Nói bậy, ta đã bắt mạch giúp ngươi, ngươi không có gì vấn đề. Chờ một thời gian, có lẽ qua mấy ngày nữa thì sẽ có tin tức tốt."

Trách không được lúc nàng mới vào ở, Hồng Thược liền cầu xin nàng xem qua mạch cho nàng ấy. Lúc đó nàng đã xem qua, mạch tượng của nàng ấy hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì. Có thai hay không chỉ có thể xem ý của ông trời.

Trong đầu Hồng Thược trống rỗng, lòng đau như cắt: "Cho dù nô tỳ có thể chờ, nhưng trưởng bối trong nhà lại không thể đợi." Lúc nàng lập gia đình mới được tròn ba tháng, bà bà đã nhìn chằm chằm vào cái bụng của nàng cả ngày, nửa năm sau này bắt đầu nói này nói nọ.

Minh Đang càng nghĩ càng thấy tức, nhưng không biết làm thế nào: "Phu quân của ngươi thì sao? Hắn nói như thế nào?"

Dịch gia là thị tì của La Phu nhân, được bà rất coi trọng. Minh Đang sống nhờ tại La gia, cũng không thể nói được cái gì. Hơn nữa việc này liên quan đến đại sự truyền thừa của gia đình, không tới phiên nàng là một người ngoài nhiều lời.

Hồng Thược nghĩ đến trượng phu săn sóc tỉ mỉ, nước mắt càng không ngừng được: "Hắn là nói không vội, chúng ta còn trẻ. Nhưng hắn càng nói như vậy, trong lòng nô tỳ càng cảm thấy áy náy. Cảm thấy nô tỳ có lỗi với hắn." Lập gia đình thật sự không có lý thú gì, thật là khó.

Minh Đang suy nghĩ, nói: "Hồng Thược, loại chuyện này không nhất định là do vấn đề từ phía nữ nhân." Trên sách thuốc ghi lại rõ ràng, nam nhân cũng có một nửa nguyên nhân. Đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu của nữ nhân là không đúng.

Hồng Thược kinh hãi, thốt ra: "Chắc hẳn không phải là vấn đề của hắn." Kỳ lạ,sao tiểu thư lại nói như vậy? Không thể sinh hài tử, đương nhiên là lỗi của nữ nhân.

"Đây là chuyện riêng của ngươi, ta không tiện can thiệp nhiều." Minh Đang nói với Hồng Thược, không thể nói rõ ràng mọi chuyện, chỉ có thể cho nàng một vài lời khuyên: "Nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ, có một số việc không có thể nhường nhịn, một khi lùi bước sẽ thân bất do kỷ. Tính tình của ngươi thẳng thắn như vậy, có thể chịu được chuyện như vậy? Bi kịch của nương ta sẽ là vết xe đổ của ngươi, ngươi cần suy nghĩ rõ ràng." (*thân bất do kỷ: làm việc không thể tùy theo suy nghĩ.)

Cho dù sau khi nàng ấy lập gia đình, cuộc sống cũng mài đi không ít góc cạnh trong tính cách, nhưng sâu trong nội tâm vẫn chưa bị mài tan. Nếu không thế thì mấy ngày nay nàng ấy đã không u sầu đầy mặt như thế.

Hồng Thược biết tiểu thư là vì tốt cho nàng nên mới nói như vậy, nên không tự chủ mà nói ra suy nghĩ ẩn sâu dưới đáy lòng: "Tiểu thư, nô tỳ rất khó chịu, thật sự. Nếu không phải là phu quân đối xử với nô tỳ rất tốt... Nô tỳ đã muốn... tự cầu xin rời đi.”

Nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không có cách thoát khỏi loại thống khổ này. Có lẽ rời đi cũng là một biện pháp tốt.

Minh Đang chấn kinh nhìn nàng ấy, một lúc lâu sau mới nói: "Loại chuyện này không thể hành động lung tung, trừ phi ngươi thực sự không có đường để đi."

"Tiểu thư." Hồng Thược cắn môi dưới trắng bệch, ấp úng nói: "Nếu như... Nếu thật có một ngày như thế, người còn có thể thu lưu nô tỳ sao?"

Trong lòng Minh Đang bực tức, gật đầu đồng ý: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta vĩnh viễn hoan nghênh ngươi quay lại." Tình cảm chủ tớ mười mấy năm qua, nàng vẫn ghi tạc ở trong lòng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ che chở cho Hồng Thược.

"Tiểu thư, có một câu này của người, nô tỳ không còn gì phải sợ nữa." Hồng Thược giống như buông xuống được một tảng đá lơn, lau đi nước mắt trào ra trên khuôn mặt.

Minh Đang đang muốn an ủi nàng ấy vài câu, hạ nhân đi đến bẩm báo: "Tiểu thư, phu nhân thỉnh người qua đó."

Minh Đang bước vào phòng ngủ của La Phu nhân, tầm mắt quét một vòng quanh phòng, không khỏi ngây ngẩn cả người. Nàng không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn như thế:"Lan di, sao người lại đến đây?"

Lan di mỉm cười đứng dậy lôi kéo tay nàng, tinh tế quan sát: "Tiểu thư sắp thành hôn, đương nhiên ta phải đến để chúc mừng." Trong lòng cảm thấy an ủi, tiểu thư sắp gả làm vợ người khác, sắp có nam nhân tiếp nhận gánh nặng trong tay bà, cả đời bảo vệ nàng. Thật tốt. Phu nhân, người nhìn thấy được sao? Tiểu thư sẽ hạnh phúc.

Hai người cực kỳ thân thiết hỏi han ân cần mấy câu, Lan di cầm một hộp gấm, hai tay đưa cho nàng.

"Lan di, đây là..." Minh Đang cũng không nhận nay, chỉ là nhìn bà.

Lan di mở hòm ra, bên trong có vài quyển sách cùng con dấu: "Đây là sản nghiệp mấy năm nay ta quản lý, hiện giờ nên vật quy nguyên chủ rồi." Bà lấy một quyển sách ra, giải thích rõ ràng. Trừ bỏ một nông trang ở vùng ngoại ô, còn có một cửa hàng, một tiệm thuốc. Đều là sản nghiệp nhỏ, vị trí cũng rất hẻo lánh, nhưng vẫn có thể duy trì cuộc sống của một gia đình.

Minh Đang cũng biết chút sản nghiệp này. Lúc trước, khi lần đầu tiên Lan di nhìn thấy nàng cũng đã nói qua với nàng. Đây là mẹ nàng lưu lại đồ cưới cho nàng, "Lan di, người cứ tiếp tục quản lý, không cần giao cho ta."

Lan di lắc đầu cự tuyệt: "Không được, hiện giờ người phải gả vào Phúc Vương Phủ, đồ cưới cũng nên có chút, tránh cho người khác xem thường."

"Nhưng mà..." Minh Đang không hề thiếu tiền, mấy ngày nay, đồ của hoàng hậu và Vân Lam đưa, khoảng 132 nâng đồ cưới cũng đã giúp nàng có đủ thể diện rồi.

La Phu nhân đưa tay cầm hòm khác đưa cho nàng: "Tiểu Đang, Lan di của con nói rất đúng, nơi này của ta cũng còn một phần sản nghiệp, hiện giờ cũng nên chính thức chuyển giao cho ngươi."

Minh Đang khó hiểu mở to mắt: "Ý của người là gì?" Chuyển giao? Đây là chuyện gì?

La Phu nhân nhẹ nhàng vỗ sổ sách trong tay, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc: “Đây cũng là đồ của nương con lưu lại năm đó, ta vẫn bảo quản thay con."Năm đó Đinh Mẫn giao phó cho nàng, chuyện này rất bí ẩn, cho dù là La lão gia cũng không biết việc này, thì đừng nói gì đến những người khác.

Đồ cũng cũng không nhiều, một căn nhà hai cửa ở ngõ cây liễu, mười khoảnh đất ở ngoài thành. Nhưng hai thứ này cộng lại, cũng không ít. Một nữ tử của gia đình lớn có phần đồ cưới này, cũng được coi là bậc trung, không hề mất mặt.

"Nương lấy ở đâu lại có nhiều tiền bạc như vậy?" Minh Đang vô cùng mê hoặc. Theo trí nhớ của nàng, trước kia Đinh gia rất nghèo khốn, nếu không lúc đó cũng sẽ không gả con gái cho Từ gia lụn bại. - - nguyên văn thủ phát tấn Giang Văn học thành

La Phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên là Từ gia bồi thường cho nàng, nàng khổ sở làm trâu làm ngựa thay Từ gia, lo liệu chuẩn bị toàn bộ gia vụ, ta cũng sẽ không để cho nàng trắng tay rời đi." Bà sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện như vậy xảy ra, phải hung hăng xả giận.

Lại vẫn còn có chuyện như vậy, cho tới bây giờ nàng không có nghe bất cứ ai nhắc đến chuyện này. Hóa ra năm đó Đinh Mẫn và Từ Đạt hòa ly (ly hôn), La Phu nhân buộc Từ Đạt phải đưa ra mấy ngàn lượng bạc, Từ Đạt không thể trốn tránh, cò kè mặc cả rất lâu mới đưa bạc cho bà. Nếu không làm sao có tiền mua ít sản nghiệp này?

Minh Đang sửng sốt rất lâu, lúng ta lúng túng nói: "Sao bà ấy không mang hết tiền bạc theo?"

"Nàng lo lắng cho ngươi, những thứ này đều làm đồ cưới cho ngươi." La Phu nhân thầm than, tấm lòng người mẹ trong thiên hạ, chỉ cần vì hài tử của mình thì cái gì cũng có thể làm: "Vì có thể bảo vệ ngươi tốt hơn, nàng ấy liền chia sản nghiệp thành hai phần, một phần để cho ta bảo quản, một phần để cho A Lan sử sụng để giúp đỡ con. Dù sao có một vài thời điểm, ta không tiện ra mặt." Chu đáo như vậy!

"Nàng..." Mũi Minh Đang ê ẩm, hốc mắt nóng lên.

La Phu nhân vỗ nhẹ bờ vai nàng: "Cho nên con đừng hận nàng, nàng hao tổn rất nhiều tâm trí vì con." Mấy năm nay đứa nhỏ này ngoài miệng chẳng quan tâm, nhưng trong lòng nàng vẫn có khúc mắc.

"Con không có." Minh Đang cúi đầu lặng lẽ lau đi nước mắt đang rơi xuống.

"Con là đứa bé hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không như vậy, nghĩa phụ con bảo ta thêm đồ cưới cho con." La Phu nhân nhìn toàn bộ mọi chuyện ở trong mắt, lại ra vẻ như không thấy: "Ta nghĩ, quần áo trang sức gì đó, Phúc vương gia đều đã chuẩn bị cho con rồi, ta liền chuyển hai cửa hàng ở trên đường Chu Tước và mười khoảnh núi ở huyện Thanh Viễn kia cho ngươi."

Vốn La lão gia định đưa ít tranh chữ cổ, nhưng sau khi nhìn đến đồ do Phúc vương gia đưa tới, cái gì cũng có. Cho nên không cần thiết nhiều hơn hoặc là ít hơn vài món đồ, cho nên đã sửa lại ý định.

Minh Đang hoảng sợ: "Nương, ta không thể nhận, cái này quá quý trọng."

Này đường Chu Tước là chỗ phồn hoa nhất ở kinh thành, tấc đất tấc vàng, giá của một cửa tiệm hơn một vạn lượng bạc. Hơn nữa còn là có tiền mà không mua được, một cửa hàng cũng khó cầu.

Hai cửa hàng, coi như bản thân mình không biết buôn bán, chỉ cần cho thuê, một năm có thể thu về hơn một vạn lượng bạc. Quá đáng giá, nàng không thể nhận, dù sao nàng cũng không phải nữ tử thân sinh của La gia, sao có thể thoải mái yên tâm nhận phần đồ cưới này được.

"Đứa ngốc, con là nữ nhi của ta, nương cho con gái mình ít đồ cưới, làm con sao có thể không nhận?" La Phu nhân vỗ tay nàng, cười nói: "Hơn nữa nghĩa phụ của con cũng đồng ý. Tuy con không thiếu mấy thứ này, nhưng đây là tâm ý của chúng ta."

Lần này lão gia coi trọng việc này khiến cho bà rất giật mình. Lão gia luôn luôn mặc kệ việc trong nhà lại bỏ ra một canh giờ thảo luận việc này cùng bà, hơn nữa còn cùng bà tuyển phần sản nghiệp này. Thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được, nhưng mà, nếu lão gia cũng đã nói như vậy, đương nhiên bà cũng thay mặt Minh Đang nhận.

Lý do của La phu nhân làm cho Minh Đang không có cách nào từ chối, cảm động nói: "Cảm ơn nương."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện