"Tam tiểu thư, xin ăn nói thận trọng." Ma ma ở bên cạnh Minh Tuệ nhịn không được quát lên.
"Ngươi là ai? Dám giả mạo trưởng bối của ta giáo huấn ta sao?" Minh Đang dứt khoát đem sự tình làm ầm ĩ thật lớn, nàng am hiểu nhất chính là tâng bốc mình mà đắc tội kẻ khác, "Không bằng ta đi nói với đại phu nhân một chút, cho ngươi làm đương gia chủ mẫu đi." Nàng đem cái đầu khi thì tốt khi thì hỏng của một kẻ thô lỗ ra mà hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy), suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Ma ma chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lời này mà nói ra thì bà chết chắc rồi. "Nô tỳ không dám, nô tỳ nóng lòng lo cho chủ nhân, nhất thời nhanh miệng, xin Tam tiểu thư trách phạt."
"Ta nào có tư cách phạt ngươi? Ngươi là trưởng bối của ta a." Càn quấy chính là việc mà nàng làm được lâu nhất a, nàng sẽ phát huy cho thật vinh quang, quyết không để người trong phủ phải thất vọng. Đúng, cứ làm như thế!
Trong lòng Minh Tuệ không ngừng kêu khổ, ma ma là người bên cạnh mẹ nàng, rất có năng lực, âm thầm giúp mẹ con các nàng làm không ít chuyện, nàng cũng không muốn tổn thất. Cân nhắc lại nhiều lần, quyết định rút lui thôi. "Tam muội, đừng cùng loại hạ nhân này so đo làm gì, làm chủ nhân đều phải khoan hồng độ lượng mới có thể để cho các nàng tâm phục khẩu phục được."
"Nhị tỷ, khi nào mà ngươi khoan hồng độ lượng rồi? Nói ra để cho ta được mở mang kiến thức." Biểu tình của Minh Đang thật sự như không biết.
Móng tay của Minh Tuệ cắm vào lòng bàn tay, cắn chặt răng, liều mạng khắc chế cơn tức. "Tối thiểu ta sẽ không so đo cùng Hồng Thược nữa." Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là nàng đến đây để loại bỏ thủ hạ của Minh Đang, nhưng làm sao sự tình có thể chuyển biến đột ngột như vậy được? "A…?" Minh Đang nhướng nhướng mày, "Hồng Thược tỷ tỷ, mau cám ơn nhị tiểu thư đã không hề truy cứu nữa, nếu không ngươi sẽ bị oan rồi." Nói được một nửa nàng còn cố ý dừng lại một chút, khỏi phải nói là làm cho người ta có bao nhiêu tức giận. Hàm nghĩa thật sự trong lời nói là. . . . . . Mâu thuẫn đến rối rắm a! ! !
Hồng Thược ngẩn người, vốn trên mặt đang đỏ bừng vì tức giận lại lộ ra mỉm cười, cung kính cúi người, lớn tiếng vang dội nói, "Cám ơn nhị tiểu thư không hề truy cứu nữa, nếu không ta sẽ bị oan rồi." Các nàng bắt chước ngữ điệu giống nhau như đúc.
Minh Tuệ sửng sốt ngay tại chỗ, trong đầu hỗn độn. Do dự cắn môi dưới, vừa muốn cãi nhau một trân nhưng lại sợ truyền ra sẽ phá hủy thanh danh, đấu tranh tư tưởng nửa ngày, cuối cùng vẫn là yêu quý danh tiếng của mình hơn, tức giận vẫy ống tay áo xoay người rời đi. Đợi cơ hội tiếp theo đến, nàng không tin vĩnh viễn không làm gì được Từ Minh Đang.
Minh Đang lại không chịu bỏ qua, "Ai, nhị tỷ, lần sau nhớ phải viện cớ tốt một chút, tối thiểu có thể thiên y vô phùng (áo tiên không thấy vết chỉ khâu: ý chỉ là không chê vào đâu được, không một chút dấu vết)." Lời này lại càng rõ ràng rồi, quả thực là nói rõ chuyện này do một tay Minh Tuệ khống chế, bịa đặt cố ý hãm hại.
Dù sao trải qua việc này, vẻ hòa bình của bề ngoài cũng không có cách nào giữ lại được, có lẽ trong tương lai sẽ càng minh tranh ám đấu (tranh giành cấu xé lẫn nhau) mãnh liệt hơn, khiến cho nàng thể hiện trước một chút ác khí đi.
"Ta không có tìm cớ. . . . . ." Ngực Minh Tuệ bị nghẹn đến phát đau.
"Cho dù ngươi là chủ nhân, cố tình muốn hại một nữ tử tay trói gà không chặt, thì cũng phải đưa ra một lý do minh bạch một chút. Như vậy mới có thể làm cho người khác tâm phục khẩu phục." Minh Đang cố ý đem lời nàng ta vừa mới nói ra nói trả lại.
"Ta không có hại nàng." Nàng bị chọc tức giận đến sôi máu, còn phải cố gắng biện bạch cho mình.
"Minh bạch rồi, ngươi không có, ngươi không có." Tuy Minh Đang nói như vậy, nhưng trên mặt lại bày ra bộ dáng ‘đều là ngươi ép ta, ta không thể làm khác’.
"Ta thật không có." Minh Tuệ nôn nóng dậm chân một cái. Trước mặt kẻ dưới, bộ dạng của nàng luôn kiêu ngạo cùng cao cao tại thượng, tuyệt đối không muốn bị nhận cái hình tượng hà khắc trong mắt người làm.
Có một số người a, chính là như vậy, làm cũng không dám thừa nhận. Còn trông mong vào người đã bị nàng làm hại mang ơn đối với nàng, thật sự là mơ mộng hão huyền! Minh Đang ý vị gật đầu, "Nhị tỷ nói cái gì thì là cái đó, ta không dám phản bác." Ngữ điệu vô cùng ủy khúc cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục).
Minh Tuệ đưa tay vỗ ngực, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, quay đầu bước đi. Nàng mà ở lại thêm lát nữa chắc cả tim với phổi cũng đều vì tức điên mà nổ mất. Một đám người liền ồn ào đi theo.
Khóe miệng Minh Đang mỉm cười, đưa mắt nhìn theo các nàng rời đi. Hừ, muốn nhân cơ hội này để thu thập thủ hạ của nàng, vậy còn phải hỏi xem nàng có đáp ứng hay không.
"Đa tạ tiểu thư cứu giúp." Hồng Thược rất cung kính dập đầu ba cái.
"Hồng Thược tỷ tỷ không cần làm như vậy." Minh Đang vội vàng nâng nàng dậy, "Về sau gặp phải loại sự tình này, phải lý trực khí tráng (đúng lý hợp tình) đánh trả lại, ngươi càng yếu đuối các nàng lại càng thích khi dễ ngươi." Người thiện bị người lấn, mã thiện bị người kỵ (người lương thiện sẽ bị người khác ức hiếp, ngựa tốt sẽ bị người khác cưỡi), đúng là danh ngôn từ nghìn đời a!
Mặt Hồng Thược đỏ lên, "Chỉ là nhất thời ta bị hù dọa, không phản ứng kịp." Nàng vốn không phải là người yếu đuối sợ phiền phức, chẳng qua là khi chuyện đột nhiên xảy ra, nàng bị chấn động nên trong đầu liền một mảnh trống rỗng.
"Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người của lão phu nhân, ai cũng không có biện pháp bắt được ngươi." Minh Đang động viên tinh thần cho nàng thêm lòng tin, "Cho dù Từ Minh Tuệ sắp gả vào hoàng thất, cũng không làm gì được ngươi." Cái mà nàng thưởng thức nhất ở Hồng Thược đó chính là tính tình táo bạo, có lá gan của người đi bắt trộm.
"Vâng, tiểu thư." Giọng nói của Hồng Thược lanh lảnh, ánh mắt cũng khôi phục thần thái sáng ngời.
"Bất quá để tránh nàng ta lại ra thủ đoạn gì đó, các ngươi không nên tùy tiện ra khỏi cái nhà này, vô luận ai tới gọi đều không cần đi theo." Mặc dù có bị ép phải ra ngoài, nhưng trong lòng Minh Đang cũng đều có phòng bị, nàng có thể hồ giảo man triền (càn quấy, không nói đạo lý), không sợ bất luận kẻ nào, nhưng người phía dưới lại bị ngăn trở bởi thân phận mà dễ dàng bị người khác gây khó dễ, "Có chuyện gì xảy ra thì cứ đổ lên trên người ta."
Trong lòng hai người đều cảm động, vị tiểu thư này mới là người yêu thương tất cả người làm, coi các nàng là con người, mà không phải là một món đồ bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Trải qua việc này, Nhị phu nhân cùng Từ Minh Tuệ đã yên tĩnh đi rất nhiều, không hề gây chuyện phiền toái nữa. Về phần có âm thầm ra tay hay không thì chỉ có trời mới biết. Bất quá tin tức các nàng được Từ Đạt điên cuồng nịnh nọt trong nháy mắt đã truyền khắp Từ phủ. Bình thường Từ Đạt sủng ái nhất là Tam phu nhân cùng tiểu nhi tử, nhưng mấy ngày gần đây lại liên tiếp đi đến phòng của Nhị phu nhân, điều này làm cho Nhị phu nhân đi đường cũng cảm thấy như đang được bay, trên mặt cực kỳ đắc ý.
Tâm tình của Đại phu nhân rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn phải cười vui vẻ. Chỉ có Tam phu nhân là trấn định nhất, vẻ mặt vẫn như bình thường, không mảy may biểu lộ ra một chút cảm xúc bất mãn nào.
Mỗi ngày vào sáng sớm Minh Đang phải đi thỉnh an phu thê Từ Đạt, nhưng bởi vì Từ Đạt không thích gặp nàng, nên nàng chỉ cần đứng ở cửa viện, hướng về phía phòng ở hành lễ là có thể trở về, trừ lần đó ra nàng cũng chỉ ở trong Thu Thủy các, không có đi ra ngoài.
"Tam tỷ, tam tỷ." Tiểu nam hài (bé trai) tầm mười tuổi, môi hồng răng trắng đang nhanh như chớp chạy vào. Minh Đang dừng bút lại, ngẩng đầu lên nhìn, "Tử Kiến, tại sao ngươi lại tới nữa?"
Ánh mắt đen láy của Từ Tử Kiến chợt xoay chuyển, dáng vẻ linh động ngang tàng, "Ta chạy ra ngoài chơi, đọc sách rất buồn bực ."
Nàng cúi đầu nhàn nhạt nhắc nhở, "Ngươi chạy ra ngoài như vậy sẽ bị phụ thân với Tam phu nhân mắng đấy ."
"Mới sẽ không đâu, bọn họ thương yêu nhất là ta." Vẻ mặt của Từ Tử Kiến không chút để ý, cũng không thèm để ở trong lòng, "Tam tỷ, chơi với ta." Lời nói bất tri bất giác mang theo vẻ ra lệnh.
Hắn là con trai duy nhất của Từ gia, từ khi hắn vừa ra đời đến lúc lớn lên đều được trên dưới Từ gia nâng niu trong lòng bàn tay. Lão phu nhân cùng Từ Đạt cũng coi hắn trở thành con mắt mà cưng chiều, cưng chiều quá mức, tính tình cũng quá mức gàn bướng, giống như tiểu bá vương vậy, hơn nữa lại vô cùng không thích đọc sách. Đã mười một tuổi rồi mà ngay cả tứ thư ngũ kinh cũng chưa đọc xong, phu tử (thầy dạy học) cũng thay đổi mười mấy người rồi, không một phu tử nào có thể dạy được lâu dài.
Từ Đạt mặc dù biết ngọc bất mài bất thành khí (*), nhưng thật sự lại không nhẫn tâm đi quản giáo hắn. Từ sau khi con trai lớn chết, Tử Kiến chính là con trai độc nhất của hắn, nên khó tránh khỏi có dung túng.
(*) nghĩa là: Ngọc thạch không cẩn thận mài dũa, sẽ không thành được khí vật. Cũng như người không được giáo dục, không học tập thì không thể có thành tựu.
"Không chơi." Minh Đang một lời từ chối, một chút tình cảm cũng không cho.
"Tam tỷ, chơi với ta đi." Giọng nói của Từ Tử Kiến mềm nhẹ xuống, lúc này mới nhớ tới đây là người mà bất luận kẻ nào cũng không mua được - Tam tỷ của hắn, vừa không giống với đại tỷ có vẻ mặt vĩnh viễn tươi cười lấy lòng hắn, vừa không giống với nhị tỷ có vẻ mặt giả dối tươi cười nhưng lại hận không thể đánh hắn mấy bạt tai. Người trong nhà đối với hắn đều là ngàn theo trăm thuận, ngay cả đại phu nhân đối với hắn cũng là dùng mọi cách để lấy lòng. Nhưng hắn lại thích quấn quít lấy người chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt - Tam tỷ.
"Có cái gì hay mà chơi? Ta rất bận rộn." Nàng không chịu để ý đến hắn, chậm rãi viết chữ. Thật sự là không hiểu, nàng đối với hắn rất lạnh nhạt, thậm chí có một lần thừa dịp người khác không có mặt mà đánh mông hắn một trận. Nhưng vì cái gì hắn còn nhiệt tình như vậy đây?
"Ngươi bận rộn cái gì vậy? Ta giúp ngươi." Từ Tử Kiến vô cùng tốt bụng nói. Từ năm hắn tám tuổi ấy bị nàng đánh cho một trận, lại phát hiện ra ngốc tử - Tam tỷ này còn thú vị hơn so với hai người tỷ tỷ kia. (phỏng chừng tiểu tử này là thích bị hành hạ thể chất, trời ạ) Tối thiểu là nàng chân thật, ở trong phủ này, toàn bộ đều là khiêm tốn giả dối, nàng phải rất khó khăn mới có thể tồn tại được.
Nàng ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nói, "Ta muốn viết chữ, ngươi sẽ giúp ta sao?"
"Vậy coi như quên đi." Vừa nghe đến viết chữ hắn đã thấy đau đầu, rụt cổ một cái, liếc mắt nhìn trên giấy, mấy chữ Khải viết tay vừa đen vừa nhỏ, lại lỗ chỗ đã làm cho người ta thấy quáng mắt, "Viết kinh Phật? Lại là đại phu nhân bắt ngươi làm sao?"
Nàng không muốn nói nhiều, không kiên nhẫn liền khua tay trái đuổi người, "Đi đi, tự mình đi chơi đi." Nàng còn phải viết rất nhiều đấy!
Từ Tử Kiến sai người chuyển cái ghế lại đây, đặt mông ngồi xuống, vui sướng khi người gặp họa nói, "Nghe nói nhị tỷ sang đây náo loạn một hồi? Ngươi dùng biện pháp gì đuổi nàng đi vậy?" Thật là thống khoái, nhị tỷ này thích nhất là làm bộ làm tịch, ở trước mặt của phụ thân, đối với hắn đều thể hiện vẻ nhiệt tình, tìm mọi cách lấy lòng. Sau lưng liền trợn mắt nhìn thẳng, ánh mắt như đao, trên mặt tất cả đều là ghen tỵ cùng phẫn hận.
"Tin tức đủ linh thông." Minh Đang nhíu lông mày, giọng nói rất không vui, "Ngươi sẽ không biết sao? Phỏng chừng chân trước của các nàng mới vừa đi, chân sau nhất cử nhất động ở nơi này đã truyền tới trong viện của các ngươi đi?" Ở Thu Thuỷ các này căn bản không có bí mật, bấy kỳ gió thổi cỏ lay (biến động nhỏ) gì thì người trong phủ cũng đều nhất thanh nhị sở (biết rõ ràng, tường tận).
Từ Tử Kiến khẩn trương xua bàn tay, "Tam tỷ, ngươi đừng hiểu lầm, không phải là cố ý. . . . . ."
"Không cần giải thích, ta biết ở viện của ta có tai mắt, đương nhiên cũng bao gồm Xuân Huy viện của các ngươi." Sắc mặt của nàng rất khó coi, biết là một chuyện, nhưng chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.
Sắc mặt Từ Tử Kiến đỏ lên, "Tam tỷ, đừng nóng giận, ta cùng nương không có ác ý gì cả.” Hắn tự cảm thấy lời này rất giả dối, thanh âm rất vô lực. Thăm dò tin tức của mọi người ở Từ gia, đây là do mẫu thân của hắn tự mình an bài người đi làm. Hắn cũng không muốn, nhưng đây là ý tứ của nương hắn, hắn cũng không có biện pháp nào. Mẹ hắn làm tất cả cũng đều vì tương lai của hắn, làm sao hắn có thể làm ra chuyện khiến mẹ thương tâm khổ sở đây?
Minh Đang lạnh lùng bỏ lại một câu, "Cho dù có ác ý, cũng không có quan hệ."
Trên mặt của Tử Kiến lộ ra vẻ bi thương, "Vì sao lại chán ghét ta như vậy? Ngươi là tỷ ruột của ta a." Hắn làm mọi cách để lấy lòng nàng, nhưng vì sao thái độ của nàng vẫn không thể mềm mỏng hơn một chút chứ? Trước mặt bất luận kẻ nào, đều vĩnh viễn lạnh nhạt với hắn như vậy. Hắn cũng sẽ khổ sở.
"Từ gia có tỷ đệ tình thân sao?" Minh Đang cười khẩy nói, "Trong lòng ngươi hẳn là biết rõ, đại tỷ và nhị tỷ đều rất chán ghét ngươi." Ai nói máu mủ là có thể duy trì thân tình đây? Có lẽ hắn không có ác cảm đối với nàng, nhưng Tam phu nhân phía sau hắn lại coi nàng như kẻ thù, khắp nơi đều phải đề phòng để tránh bị tính kế hãm hại. Trong tình huống như vậy mà còn nói đến cái gọi là thân tình sao, thật sự là chuyện chê cười lớn trên đời. Không biết là hắn quá ngây thơ, hay là hắn che dấu quá giỏi. Mặc kệ là loại tình huống nào, nàng cũng không có ý định làm dịu quan hệ với hắn. Bởi vì từ lúc vừa được sinh ra, bọn họ chính là hai bên đối địch.
"Ngươi là ai? Dám giả mạo trưởng bối của ta giáo huấn ta sao?" Minh Đang dứt khoát đem sự tình làm ầm ĩ thật lớn, nàng am hiểu nhất chính là tâng bốc mình mà đắc tội kẻ khác, "Không bằng ta đi nói với đại phu nhân một chút, cho ngươi làm đương gia chủ mẫu đi." Nàng đem cái đầu khi thì tốt khi thì hỏng của một kẻ thô lỗ ra mà hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy), suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Ma ma chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lời này mà nói ra thì bà chết chắc rồi. "Nô tỳ không dám, nô tỳ nóng lòng lo cho chủ nhân, nhất thời nhanh miệng, xin Tam tiểu thư trách phạt."
"Ta nào có tư cách phạt ngươi? Ngươi là trưởng bối của ta a." Càn quấy chính là việc mà nàng làm được lâu nhất a, nàng sẽ phát huy cho thật vinh quang, quyết không để người trong phủ phải thất vọng. Đúng, cứ làm như thế!
Trong lòng Minh Tuệ không ngừng kêu khổ, ma ma là người bên cạnh mẹ nàng, rất có năng lực, âm thầm giúp mẹ con các nàng làm không ít chuyện, nàng cũng không muốn tổn thất. Cân nhắc lại nhiều lần, quyết định rút lui thôi. "Tam muội, đừng cùng loại hạ nhân này so đo làm gì, làm chủ nhân đều phải khoan hồng độ lượng mới có thể để cho các nàng tâm phục khẩu phục được."
"Nhị tỷ, khi nào mà ngươi khoan hồng độ lượng rồi? Nói ra để cho ta được mở mang kiến thức." Biểu tình của Minh Đang thật sự như không biết.
Móng tay của Minh Tuệ cắm vào lòng bàn tay, cắn chặt răng, liều mạng khắc chế cơn tức. "Tối thiểu ta sẽ không so đo cùng Hồng Thược nữa." Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là nàng đến đây để loại bỏ thủ hạ của Minh Đang, nhưng làm sao sự tình có thể chuyển biến đột ngột như vậy được? "A…?" Minh Đang nhướng nhướng mày, "Hồng Thược tỷ tỷ, mau cám ơn nhị tiểu thư đã không hề truy cứu nữa, nếu không ngươi sẽ bị oan rồi." Nói được một nửa nàng còn cố ý dừng lại một chút, khỏi phải nói là làm cho người ta có bao nhiêu tức giận. Hàm nghĩa thật sự trong lời nói là. . . . . . Mâu thuẫn đến rối rắm a! ! !
Hồng Thược ngẩn người, vốn trên mặt đang đỏ bừng vì tức giận lại lộ ra mỉm cười, cung kính cúi người, lớn tiếng vang dội nói, "Cám ơn nhị tiểu thư không hề truy cứu nữa, nếu không ta sẽ bị oan rồi." Các nàng bắt chước ngữ điệu giống nhau như đúc.
Minh Tuệ sửng sốt ngay tại chỗ, trong đầu hỗn độn. Do dự cắn môi dưới, vừa muốn cãi nhau một trân nhưng lại sợ truyền ra sẽ phá hủy thanh danh, đấu tranh tư tưởng nửa ngày, cuối cùng vẫn là yêu quý danh tiếng của mình hơn, tức giận vẫy ống tay áo xoay người rời đi. Đợi cơ hội tiếp theo đến, nàng không tin vĩnh viễn không làm gì được Từ Minh Đang.
Minh Đang lại không chịu bỏ qua, "Ai, nhị tỷ, lần sau nhớ phải viện cớ tốt một chút, tối thiểu có thể thiên y vô phùng (áo tiên không thấy vết chỉ khâu: ý chỉ là không chê vào đâu được, không một chút dấu vết)." Lời này lại càng rõ ràng rồi, quả thực là nói rõ chuyện này do một tay Minh Tuệ khống chế, bịa đặt cố ý hãm hại.
Dù sao trải qua việc này, vẻ hòa bình của bề ngoài cũng không có cách nào giữ lại được, có lẽ trong tương lai sẽ càng minh tranh ám đấu (tranh giành cấu xé lẫn nhau) mãnh liệt hơn, khiến cho nàng thể hiện trước một chút ác khí đi.
"Ta không có tìm cớ. . . . . ." Ngực Minh Tuệ bị nghẹn đến phát đau.
"Cho dù ngươi là chủ nhân, cố tình muốn hại một nữ tử tay trói gà không chặt, thì cũng phải đưa ra một lý do minh bạch một chút. Như vậy mới có thể làm cho người khác tâm phục khẩu phục." Minh Đang cố ý đem lời nàng ta vừa mới nói ra nói trả lại.
"Ta không có hại nàng." Nàng bị chọc tức giận đến sôi máu, còn phải cố gắng biện bạch cho mình.
"Minh bạch rồi, ngươi không có, ngươi không có." Tuy Minh Đang nói như vậy, nhưng trên mặt lại bày ra bộ dáng ‘đều là ngươi ép ta, ta không thể làm khác’.
"Ta thật không có." Minh Tuệ nôn nóng dậm chân một cái. Trước mặt kẻ dưới, bộ dạng của nàng luôn kiêu ngạo cùng cao cao tại thượng, tuyệt đối không muốn bị nhận cái hình tượng hà khắc trong mắt người làm.
Có một số người a, chính là như vậy, làm cũng không dám thừa nhận. Còn trông mong vào người đã bị nàng làm hại mang ơn đối với nàng, thật sự là mơ mộng hão huyền! Minh Đang ý vị gật đầu, "Nhị tỷ nói cái gì thì là cái đó, ta không dám phản bác." Ngữ điệu vô cùng ủy khúc cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục).
Minh Tuệ đưa tay vỗ ngực, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, quay đầu bước đi. Nàng mà ở lại thêm lát nữa chắc cả tim với phổi cũng đều vì tức điên mà nổ mất. Một đám người liền ồn ào đi theo.
Khóe miệng Minh Đang mỉm cười, đưa mắt nhìn theo các nàng rời đi. Hừ, muốn nhân cơ hội này để thu thập thủ hạ của nàng, vậy còn phải hỏi xem nàng có đáp ứng hay không.
"Đa tạ tiểu thư cứu giúp." Hồng Thược rất cung kính dập đầu ba cái.
"Hồng Thược tỷ tỷ không cần làm như vậy." Minh Đang vội vàng nâng nàng dậy, "Về sau gặp phải loại sự tình này, phải lý trực khí tráng (đúng lý hợp tình) đánh trả lại, ngươi càng yếu đuối các nàng lại càng thích khi dễ ngươi." Người thiện bị người lấn, mã thiện bị người kỵ (người lương thiện sẽ bị người khác ức hiếp, ngựa tốt sẽ bị người khác cưỡi), đúng là danh ngôn từ nghìn đời a!
Mặt Hồng Thược đỏ lên, "Chỉ là nhất thời ta bị hù dọa, không phản ứng kịp." Nàng vốn không phải là người yếu đuối sợ phiền phức, chẳng qua là khi chuyện đột nhiên xảy ra, nàng bị chấn động nên trong đầu liền một mảnh trống rỗng.
"Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người của lão phu nhân, ai cũng không có biện pháp bắt được ngươi." Minh Đang động viên tinh thần cho nàng thêm lòng tin, "Cho dù Từ Minh Tuệ sắp gả vào hoàng thất, cũng không làm gì được ngươi." Cái mà nàng thưởng thức nhất ở Hồng Thược đó chính là tính tình táo bạo, có lá gan của người đi bắt trộm.
"Vâng, tiểu thư." Giọng nói của Hồng Thược lanh lảnh, ánh mắt cũng khôi phục thần thái sáng ngời.
"Bất quá để tránh nàng ta lại ra thủ đoạn gì đó, các ngươi không nên tùy tiện ra khỏi cái nhà này, vô luận ai tới gọi đều không cần đi theo." Mặc dù có bị ép phải ra ngoài, nhưng trong lòng Minh Đang cũng đều có phòng bị, nàng có thể hồ giảo man triền (càn quấy, không nói đạo lý), không sợ bất luận kẻ nào, nhưng người phía dưới lại bị ngăn trở bởi thân phận mà dễ dàng bị người khác gây khó dễ, "Có chuyện gì xảy ra thì cứ đổ lên trên người ta."
Trong lòng hai người đều cảm động, vị tiểu thư này mới là người yêu thương tất cả người làm, coi các nàng là con người, mà không phải là một món đồ bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Trải qua việc này, Nhị phu nhân cùng Từ Minh Tuệ đã yên tĩnh đi rất nhiều, không hề gây chuyện phiền toái nữa. Về phần có âm thầm ra tay hay không thì chỉ có trời mới biết. Bất quá tin tức các nàng được Từ Đạt điên cuồng nịnh nọt trong nháy mắt đã truyền khắp Từ phủ. Bình thường Từ Đạt sủng ái nhất là Tam phu nhân cùng tiểu nhi tử, nhưng mấy ngày gần đây lại liên tiếp đi đến phòng của Nhị phu nhân, điều này làm cho Nhị phu nhân đi đường cũng cảm thấy như đang được bay, trên mặt cực kỳ đắc ý.
Tâm tình của Đại phu nhân rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn phải cười vui vẻ. Chỉ có Tam phu nhân là trấn định nhất, vẻ mặt vẫn như bình thường, không mảy may biểu lộ ra một chút cảm xúc bất mãn nào.
Mỗi ngày vào sáng sớm Minh Đang phải đi thỉnh an phu thê Từ Đạt, nhưng bởi vì Từ Đạt không thích gặp nàng, nên nàng chỉ cần đứng ở cửa viện, hướng về phía phòng ở hành lễ là có thể trở về, trừ lần đó ra nàng cũng chỉ ở trong Thu Thủy các, không có đi ra ngoài.
"Tam tỷ, tam tỷ." Tiểu nam hài (bé trai) tầm mười tuổi, môi hồng răng trắng đang nhanh như chớp chạy vào. Minh Đang dừng bút lại, ngẩng đầu lên nhìn, "Tử Kiến, tại sao ngươi lại tới nữa?"
Ánh mắt đen láy của Từ Tử Kiến chợt xoay chuyển, dáng vẻ linh động ngang tàng, "Ta chạy ra ngoài chơi, đọc sách rất buồn bực ."
Nàng cúi đầu nhàn nhạt nhắc nhở, "Ngươi chạy ra ngoài như vậy sẽ bị phụ thân với Tam phu nhân mắng đấy ."
"Mới sẽ không đâu, bọn họ thương yêu nhất là ta." Vẻ mặt của Từ Tử Kiến không chút để ý, cũng không thèm để ở trong lòng, "Tam tỷ, chơi với ta." Lời nói bất tri bất giác mang theo vẻ ra lệnh.
Hắn là con trai duy nhất của Từ gia, từ khi hắn vừa ra đời đến lúc lớn lên đều được trên dưới Từ gia nâng niu trong lòng bàn tay. Lão phu nhân cùng Từ Đạt cũng coi hắn trở thành con mắt mà cưng chiều, cưng chiều quá mức, tính tình cũng quá mức gàn bướng, giống như tiểu bá vương vậy, hơn nữa lại vô cùng không thích đọc sách. Đã mười một tuổi rồi mà ngay cả tứ thư ngũ kinh cũng chưa đọc xong, phu tử (thầy dạy học) cũng thay đổi mười mấy người rồi, không một phu tử nào có thể dạy được lâu dài.
Từ Đạt mặc dù biết ngọc bất mài bất thành khí (*), nhưng thật sự lại không nhẫn tâm đi quản giáo hắn. Từ sau khi con trai lớn chết, Tử Kiến chính là con trai độc nhất của hắn, nên khó tránh khỏi có dung túng.
(*) nghĩa là: Ngọc thạch không cẩn thận mài dũa, sẽ không thành được khí vật. Cũng như người không được giáo dục, không học tập thì không thể có thành tựu.
"Không chơi." Minh Đang một lời từ chối, một chút tình cảm cũng không cho.
"Tam tỷ, chơi với ta đi." Giọng nói của Từ Tử Kiến mềm nhẹ xuống, lúc này mới nhớ tới đây là người mà bất luận kẻ nào cũng không mua được - Tam tỷ của hắn, vừa không giống với đại tỷ có vẻ mặt vĩnh viễn tươi cười lấy lòng hắn, vừa không giống với nhị tỷ có vẻ mặt giả dối tươi cười nhưng lại hận không thể đánh hắn mấy bạt tai. Người trong nhà đối với hắn đều là ngàn theo trăm thuận, ngay cả đại phu nhân đối với hắn cũng là dùng mọi cách để lấy lòng. Nhưng hắn lại thích quấn quít lấy người chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt - Tam tỷ.
"Có cái gì hay mà chơi? Ta rất bận rộn." Nàng không chịu để ý đến hắn, chậm rãi viết chữ. Thật sự là không hiểu, nàng đối với hắn rất lạnh nhạt, thậm chí có một lần thừa dịp người khác không có mặt mà đánh mông hắn một trận. Nhưng vì cái gì hắn còn nhiệt tình như vậy đây?
"Ngươi bận rộn cái gì vậy? Ta giúp ngươi." Từ Tử Kiến vô cùng tốt bụng nói. Từ năm hắn tám tuổi ấy bị nàng đánh cho một trận, lại phát hiện ra ngốc tử - Tam tỷ này còn thú vị hơn so với hai người tỷ tỷ kia. (phỏng chừng tiểu tử này là thích bị hành hạ thể chất, trời ạ) Tối thiểu là nàng chân thật, ở trong phủ này, toàn bộ đều là khiêm tốn giả dối, nàng phải rất khó khăn mới có thể tồn tại được.
Nàng ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nói, "Ta muốn viết chữ, ngươi sẽ giúp ta sao?"
"Vậy coi như quên đi." Vừa nghe đến viết chữ hắn đã thấy đau đầu, rụt cổ một cái, liếc mắt nhìn trên giấy, mấy chữ Khải viết tay vừa đen vừa nhỏ, lại lỗ chỗ đã làm cho người ta thấy quáng mắt, "Viết kinh Phật? Lại là đại phu nhân bắt ngươi làm sao?"
Nàng không muốn nói nhiều, không kiên nhẫn liền khua tay trái đuổi người, "Đi đi, tự mình đi chơi đi." Nàng còn phải viết rất nhiều đấy!
Từ Tử Kiến sai người chuyển cái ghế lại đây, đặt mông ngồi xuống, vui sướng khi người gặp họa nói, "Nghe nói nhị tỷ sang đây náo loạn một hồi? Ngươi dùng biện pháp gì đuổi nàng đi vậy?" Thật là thống khoái, nhị tỷ này thích nhất là làm bộ làm tịch, ở trước mặt của phụ thân, đối với hắn đều thể hiện vẻ nhiệt tình, tìm mọi cách lấy lòng. Sau lưng liền trợn mắt nhìn thẳng, ánh mắt như đao, trên mặt tất cả đều là ghen tỵ cùng phẫn hận.
"Tin tức đủ linh thông." Minh Đang nhíu lông mày, giọng nói rất không vui, "Ngươi sẽ không biết sao? Phỏng chừng chân trước của các nàng mới vừa đi, chân sau nhất cử nhất động ở nơi này đã truyền tới trong viện của các ngươi đi?" Ở Thu Thuỷ các này căn bản không có bí mật, bấy kỳ gió thổi cỏ lay (biến động nhỏ) gì thì người trong phủ cũng đều nhất thanh nhị sở (biết rõ ràng, tường tận).
Từ Tử Kiến khẩn trương xua bàn tay, "Tam tỷ, ngươi đừng hiểu lầm, không phải là cố ý. . . . . ."
"Không cần giải thích, ta biết ở viện của ta có tai mắt, đương nhiên cũng bao gồm Xuân Huy viện của các ngươi." Sắc mặt của nàng rất khó coi, biết là một chuyện, nhưng chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.
Sắc mặt Từ Tử Kiến đỏ lên, "Tam tỷ, đừng nóng giận, ta cùng nương không có ác ý gì cả.” Hắn tự cảm thấy lời này rất giả dối, thanh âm rất vô lực. Thăm dò tin tức của mọi người ở Từ gia, đây là do mẫu thân của hắn tự mình an bài người đi làm. Hắn cũng không muốn, nhưng đây là ý tứ của nương hắn, hắn cũng không có biện pháp nào. Mẹ hắn làm tất cả cũng đều vì tương lai của hắn, làm sao hắn có thể làm ra chuyện khiến mẹ thương tâm khổ sở đây?
Minh Đang lạnh lùng bỏ lại một câu, "Cho dù có ác ý, cũng không có quan hệ."
Trên mặt của Tử Kiến lộ ra vẻ bi thương, "Vì sao lại chán ghét ta như vậy? Ngươi là tỷ ruột của ta a." Hắn làm mọi cách để lấy lòng nàng, nhưng vì sao thái độ của nàng vẫn không thể mềm mỏng hơn một chút chứ? Trước mặt bất luận kẻ nào, đều vĩnh viễn lạnh nhạt với hắn như vậy. Hắn cũng sẽ khổ sở.
"Từ gia có tỷ đệ tình thân sao?" Minh Đang cười khẩy nói, "Trong lòng ngươi hẳn là biết rõ, đại tỷ và nhị tỷ đều rất chán ghét ngươi." Ai nói máu mủ là có thể duy trì thân tình đây? Có lẽ hắn không có ác cảm đối với nàng, nhưng Tam phu nhân phía sau hắn lại coi nàng như kẻ thù, khắp nơi đều phải đề phòng để tránh bị tính kế hãm hại. Trong tình huống như vậy mà còn nói đến cái gọi là thân tình sao, thật sự là chuyện chê cười lớn trên đời. Không biết là hắn quá ngây thơ, hay là hắn che dấu quá giỏi. Mặc kệ là loại tình huống nào, nàng cũng không có ý định làm dịu quan hệ với hắn. Bởi vì từ lúc vừa được sinh ra, bọn họ chính là hai bên đối địch.
Danh sách chương