“ A Tĩnh, A Tĩnh cháu làm sao vậy?” Thẩm Duy cả kinh thất sắc, nhào tới ôm Thẩm Văn Tĩnh, không biết làm sao. Ngay cả một danh y đương thời, lúc này cũng chỉ là một lão tổ phụ lo lắng cho cháu gái.
“Gia gia, cháu đau bụng quá.” Mồ hôi nàng ta lăn xuống từng giọt từng giọt, bụng như có một thanh dao đang đào khoét, ngũ tạng như bị dời vị trí.
Vẻ mặt cha con Lục Tri tràn đầy lo lắng, vây quanh.
Lục Tri thấy sư phụ quan tâm quá sẽ loạn, tự mình ra tay bắt mạch cho Thẩm Văn Tĩnh, đột nhiên khẽ kêu lên: “Đây là dấu hiệu của việc bị trúng độc.” Nhanh chóng lấy một viên Giải độc hoàn ra cho nàng ta uống.
Chỉ trong chốc lát, tình trạng của Thẩm Văn Tĩnh mới tốt lên, đứng thẳng dậy, chỉ vào bọn người Minh Đang: “Gia gia, là bọn họ làm, bọn họ muốn hại chết cháu.”
Minh Đang bĩu môi, nếu thực sự muốn giết nàng ta thì sẽ không rat ay ở Dược Vương cốc, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
“Công tử, đây là……” Thẩm Duy vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi, ông ta cũng không dám lớn tiếng chất vấn bọn người Minh Đang.
Vân Lam nghiêm mặt, khí chất lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) làm cho người ta run sợ: “Lệnh tôn nói năng không có đạo đức, lần này cũng chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng, lần sau sẽ không có chuyện bỏ qua nhẹ nhàng như thế đâu.”
Từ lúc sinh ra đến giờ, Thẩm Văn Tĩnh chưa bao giờ chịu thua thiệt như thế, trong lòng bất bình: “Gia gia, người phải báo thù cho cháu.” Trong lòng nàng ta, không cái gì là gia gia không làm được.
“Thẩm tiên sinh, chúng ta có thành ý muốn nhờ vị cô nương này thay chúng ta bẩm báo.” Bình An nể tình họ còn có việc cầu xin người ta, nén giận nói: “Nhưng miệng nàng ta lại nói toàn lời ác ngôn, còn muốn biến chúng ta thành dược nhân. Người có tâm tư ác độc như vậy, xin thứ lỗi chúng ta không thể nào tiếp nhận được.”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Thẩm Duy đại biến: “Công tử, lão hủ xin lỗi ngài ngay tại chỗ này, xin ngài nể mặt lão hủ mà bỏ qua cho nha đầu không chịu thua kém này.”
Trời ạ, khiến những người này thành dược nhân? Cho dù có thể mượn ông trời mười lá gan thì ông cũng không dám. Đều do ông sủng ái đứa nhỏ này quá mức, nuông chiều khiến nó trở nên hư hỏng. Trên thế gian này, có vài người không thể chọc và, nếu không sẽ mất đầu cả nhà.
“Gia gia, tại sao người lại như vậy…” Hai mắt Thẩm Văn Tĩnh trừng trừng, gương mặt khó hiểu. Vì sao gia gia lại phải ăn nói khép nép như vậy? Thẩm Duy sợ hết hồn hết vía, chỉ sợ nàng ta còn nói ra câu kinh người gì: “Câm mồm, nơi này không có chỗ cho cháu nói chuyện, còn không mau trở về phòng. Ý Nhi, ngươi đi vào cùng nó.”
“Nhưng…..” Dù nàng ta có muôn vàn từ ngữ cũng bị Lục Ý nửa ôm nửa kéo đi vào trong cốc.
Thẩm Duy lau mồ hôi lạnh: “Công tử, người xem chuyện này có thể bỏ qua hay không?” Cho dù cháu gái có nhiều điều không phải. nhưng ông vẫn phải che chở cho nàng ta. Ai bảo nàng ta là huyết mạch duy nhất của ông còn trên thế gian này.
Bình An không nói ngay mà hướng Vân Lam xin ý kiến.
“Nể mặt Thẩm tiên sinh, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này.” Vân Lam nhíu mày: “Nhưng biến người khác thành dược nhân là chuyện gì xảy ra? Nếu chuyện này là có thật thì còn gì là kỉ cương vương pháp và đạo đức, uổng phí tính mạng con người một cách vô ích sao?”
“Công tử đừng hiểu lầm, chắc chắn là không có chuyện này.” Sắc mặt Thẩm Duy trắng bệch, tâm trạng vừa lắng xuống lại bị nhấc lên: “Lương y như từ mẫu, chúng ta làm sao có thể làm loại chuyện thất đức như vậy được? Tuyệt đối không có.” Đứa nhỏ Tĩnh Nhi này sao lại không biết giữ miệng, ông sắp bị nàng ta hại chết.
“Vậy sao cháu gái ngươi lại nói như vậy?” Vân Lam không tỏ rõ ý kiến, tiếp tục truy vấn: “Còn nói muốn bắt chúng ta, muốn hạ độc trên người chúng ta sau đó nàng ta sẽ phối thuốc giải?”
Âm thanh của hắn rất lạnh nhạt, nhưng sau lưng Thẩm Duy lại thấy gió lạnh thổi vèo vèo, cả người như sắp ngất đến nơi, âm thanh run run nói: “Đều tại ta quản giáo không nghiêm, khiến đứa bé kia không hiểu chuyện nên nói xằng nói bậy, không thể coi nó là thật được.”
Lục Tri thấy thế, vội lên đỡ lấy sư phụ, trong lòng âm thầm suy đoán những người này là những người nào?
Nhìn diễn lúc lâu Minh Đang nhảy ra nói: “Xác thực không hiểu chuyện, luôn mồn đòi chém giết, không tin ngươi có thể hỏi đồ đệ của ngươi một chút, nàng ta muốn giết tất cả chúng ta đấy.” Hừ, Thẩm gia chính là loại đức hạnh này? Còn tự nói là thần y? Phi~
Thẩm Duy không biết nàng là người nào, nhưng đi cùng bọn người Vân Lam thì ông ta cũng không nên đắc tội, ôn tồn nói: “Tiểu thư thứ tội, nhất định ta sẽ trừng phạt nó một cách nghiêm khắc.” Trong lòng kêu khổ không thôi, kêu đánh kêu giết? Điều này nói có chút hơi quá.
Ông tự hỏi mình, mặc dù có sủng ái cháu gái cực kỳ, cháu gái cũng rất kiêu căng nhưng tâm địa không xấu, có lúc còn giúp ông chăm sóc bệnh nhân. Lần này lại làm việc như thế nào?
“Không cần phải vậy. chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ bé, chịu có chút uất ức cũng không tính là cái gì.” Minh Đang mím môi, giọng nói rất lạnh nhạt: “Nếu nàng ta gặp phải người hung dữ thì sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.”
Lời này khiến người khác phải xấu hổ, Thẩm Duy cúi đầu, mặt đỏ không ngừng: “Tiểu thư nói rất đúng, đa tạ lời vàng ngọc của tiểu thư.”
Nhưng không biết có phải do ông quá nhạy cảm hay không, ông cảm thấy nữ tử trước mắt này có chút địch ý không rõ với ông.
Đáng thương cho một đời thần y thanh cao, đến già còn bị cháu gái làm liên lụy, phải cúi đầu xin lỗi người ta.
Bình An thấy độ nóng của sự việc đã đi tới giới hạn, liền bước ra hòa giải: “Tiểu thư, Thẩm tiên sinh là danh y đương thời, ngài đừng làm khó người khác.”
“Ta nào dám?” Khóe miệng Minh Đang vểnh lên, phối hợp với Bình An tương đối ăn ý: “Thẩm tiên sinh cũng không nên so đo cùng một nữ tử không hiểu chuyện như ta, nếu ta có nói sai cái gì hy vọng ngươi cũng nên rộng lượng, tha thứ cho ta một lần” Lời nói này như trong bông giấu kim*, Thẩm Duy nghe xong liền cười khổ: “Tiểu thư nói quá lời.”
(* nghĩa là trong lời nói của Minh Đang bên ngoài tỏ vẻ xin lỗi nhưng thực chất lại là lời cảnh cáo, châm biếm ẩn bên trong.)
Lục Tri có chút không nhìn được cảnh đó, vội cười nói: “Sư phụ, bọn công tử đi đường xá xa xôi chắc cũng đã mệt mỏi, nên mời bọn họ vào trong cốc để nghỉ ngơi”
Thẩm Duy có bậc thang, vội vàng đi xuống theo bậc thang đó: “Nói rất đúng, xin mời công tử.”
“Thẩm tiên sinh, xin mời.” Ngoài miệng Vân Lam nói rất khách khí, nhưng bước chân lại đi trước Thẩm Duy, khí chất tôn quý hơn người lộ rõ ra bên ngoài.
Đi phía sau, Bích Liên cố ý nhỏ giọng hỏi; “Tiểu thư, tại sao người lại cố ý nhằm vào thần y? Người không thích ông ta?’ Sợ rằng nàng là người hiểu rõ con người của tiểu thư, mười năm hầu hạ bên người của tiểu thư cũng không phải là chơi.
“Ta không biết ông ta, nói gì tới thích hay không.” Con ngươi Minh Đang xoay quanh, cười nghịch ngợm: “Nhưng mà cháu gái ông ta rất đáng ghét.”
Bích Liên dễ dàng bị nàng dời đi sự chú ý, quên mất đề tài trước mặt: “Nô tỳ cũng rất ghét nàng ta. Người tùy hứng như vậy, tự cho mình là thiên chi kiều nữ, đúng là khiến người ta chướng mắt.”
Minh Đang khẽ cười nói: “Đừng tức giận, dù sao chúng ta cũng trút được giận.”
“Càng ngày tiểu thư càng lợi hại.” Gương mặt Bích Liên sung bái: “Người ra tay như thế nào, sao ta không nhìn thấy được.”
“Hư” Minh Đang nhỏ giọng cười nói: “Đừng cho bọn họ biết, lão già này rất bao che khuyết điểm, ai biết lão ta có xuống tay với chúng ta hay không?”
“Ông ta dám, có công tử bảo vệ người, người aex không có việc gì.”
Trong lòng Minh Đang có chút ngọt ngào, nói rất đúng, có hắn ở đây rồi. Hình như vừa nãy hắn tức giận là vì nàng.
Phong cảnh Dược Vương cốc như tranh vẽ, dòng suối nhỏ róc rách, hoa nhỏ xanh biếc, liễu xanh phe phẩy. chằng chịt xen với lầu trúc tinh xảo, đẹp như cảnh ảo.
Vào đại sảnh, nói mấy câu khách sáo xong, Thẩm Duy liền nói ngay vào điểm chính: “Công tử, xin mới người đưa tay ra cho ta bắt mạch.” Nhìn khí sắc có vẻ công tử không được tốt lắm.
Hăng năm ông xuất cốc một chuyến là để tới kinh thành bắt mạch cho hắn. Năm nay vẫn chưa đến thời điểm ước định, công tử đã đến nới ông. Sợ rằng…..
“Làm phiền tiên sinh.” Vân Lam tự nhiên, bình thản vươn tay ra.
Thẩm Duy bắt mạch nửa ngày, nhíu mày lại yêu cầu đổi tay khác xem xét nửa ngày, sắc mặt không tốt.
Trong lòng Vân Lam nắm chắc: “Tiên sinh có điều gì xin cứ nói thẳng.”
Tâm tình Thẩm Duy phiền não: “Mấy ngày nay, vào buổi tối công tử có cảm thấy đau tim hay không? Có lúc còn không thở được?” Bệnh tình của công tử ngày càng nghiệm trọng, vượt ngoài dự đoán của ông.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người ở đây đều biến đổi.
Tâm trạng Minh Đang loạn như ma, bất tri bất giác bàn tay bóp lấy thành ghế, hiện lên một đường thật sâu, cố gắng khiến mình tỉnh táo để nghe tiếp.
Khó trách mấy hôm nay, tính thần hắn không phấn chấn, đôi mắt có chút đen một chút. Hóa ra là như vậy, hắn lại không thèm lộ ra một lời nào, dù mỗi ngày đều đánh cờ, nói chuyện với nàng.
Hơn nữa, bắt hắn đưa tay ra cho nàng bắt mạch hắn cũng nhất quyết không chịu cho dù nàng có dây dưa như thế nào. Thì ra là vậy, vốn hắn muốn giấu….
Vẻ mặt Vân Lam nhàn nhạt, gật đầu nói: “Tiên sinh có y thuật quả là cao minh, đúng là như thế.” Một đường dấu diếm. hôm nay hắn cũng không thể tiếp tục lừa gạt được nữa.
Nói ra cũng tốt, sống hay chết cũng nên dứt khoát.
“Tiên sinh, bệnh của công tử nhà ta…… có thể… hay không….” Sắc mặt Bình An trắng bệch, lời nói gần như không rõ.
Trong đầu Thẩm Duy có hàng trăm suy nghĩ đi qua, cuối cùng lựa chọn nói thật: “Độc của công tử đã vào đến tâm mạch, không thể tiếp tục kéo dài tình trạng như vậy” làm thế nào?
Minh Đang nghe nói thế, nước mắt sắp rơi xuống. Vào tới tâm mạch, thân là thầy thuốc, nàng hiểu hàm nghĩa của mấy chữ này.
Bình An quỳ xuống mặt đất: “Tiên sinh, xin người hãy cứu công tử nhà ta đi, hắn không thể xảy ra chuyện gì.”
“Bình An đứng lên đi.” Thẩm Duy đưng lên đỡ Binh An dậy. Đó còn không phải là mong muốn của ông sao? “Chữa bệnh vì công tử là chức trách của ta. Mấy năm nay ta suy ngĩ ngày đêm cũng không tìm ra cách để bức độc của công tử ra.”
Bình An nhanh trí nóng vôi móc một vật trong ngực ra: “Tiên sinh, ngươi xem vật này một chút, có tác dụng hay không?”
“Chu Đan quả?” Ánh mắt Thẩm Duy sáng lên, phát ra một tiếng sợ than: “Cư nhiên là Chu Đan quả.” Năm xưa ông đã có cơ hội thấy Chu Đan quả một lần, không nghĩ rằng lúc còn sống lại có thể nhìn thấy Chu Đan quả một lần nữa.
Mọi người mừng rỡ như điên, thật tốt quá.
Bình An lệ nóng doanh tròng*: “Là Chu Đan quả thật? Vậy công tử nhà ta có phải được cứu rồi hay không?” Ông trời phù hộ. (* nước mắt chảy vòng quanh mắt nhưng chưa rơi xuống.)
Thẩm Duy sau khi vui mừng ban đầu qua đi, đột nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt có chút ảm đạm: “Đáng tiếc, nếu đưa đến sớm thì tốt rồi.” Thật là ông trời trêu người, khiến người ta bóp cổ tay mà tiếc hận.
“Có ý gì?” Minh Đang không nhịn được lến tiếng hỏi trước tiên.
“Chu Đan quả là Thánh phẩm linh dược trong thiên hạ, ăn vào có thể tăng thêm tuổi thọ, có bệnh ăn vào sẽ được chữa trị tận gốc, người luyện võ có thể gia tăng ba mươi năm công lực, người trúng độc có thể giải hết độc, có công hiệu cải tử hồi sinh.” Thẩm Duy thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Nhưng thứ này cũng có hạn chế, công dụng của nó chỉ phát huy trong vòng mười hai canh giờ sau khi rời khỏi cành.” Quá đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc.
Minh Đang nghẹn ngào: “Cái gì?” Mười hai canh giờ? Nhưng trái cây này khi đến tay bọn họ đã qua gần một tháng. Sau đó còn kéo dài thêm mấy ngày để đi đến đây.
“Chỉ có trái cây mới hái mới có công dụng kì diệu này.” Mắt Thẩm Duy nhìn chằm chằm vào cái quả này, đầy thất vọng: “Sau mười hai canh giờ, nó sẽ trở thành trái cây bình thường, mọi công hiệu sẽ biến mất.”
Cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên, tình trạng này đã thể hiện rất rõ. Mấy người Minh Đang từ lúc bắt đầu thì mừng rỡ như điên, hiện tại tay chân lạnh lẽo, tâm trạng bị dồn xuống tận đáy cốc, lạnh thấu tim. Đang trong mùa xuân mà lại như ở giữa mùa đông lạnh lẽo.
Việc Chu Đan quả giống như trái cây bình thường khiến cho người ta hết sức thất vọng.
Nếu không có hy vọng ngay từ đầu thì còn tốt hơn một chút. Nhưng mà cho bọn họ một chút hy vọng rồi lại cứng rắn đoạt đi chút hy vọng đó. Chuyện này thực sự khiến không một ai có thể chịu được.
“Một chút tác dụng cũng không có sao?” Mặt Bình An như đưa đám, chưa từ bỏ hỏi: “Một chút cũng không có?”
“Để cho lão hủ suy nghĩ thật kỹ.” Thẩm Duy trầm ngâm hồi lâu, trong lòng suy tính một phương án: “Có lẽ thêm mấy loại dược liệu quý hiếm nữa chế biến cùng Chu Đan quả thành viên thuốc, dùng để bảo vệ tâm mạch của công tử, hẳn là có thể kéo dài thời gian.”
Dù sao cũng là thánh dược. dù mất một phần công hiêu nhưng cũng phải xót lại một chút, thử chút xem sao.
“Vậy làm phiền tiên sinh mau chế biến ra sớm, thân thể công tử…” sắp không chịu được nữa rồi. Nếu công tử có thể sử dụng viên thuốc này thì cũng có thể tranh thủ một chút thời gian, để cho bọn họ nghĩ biện pháp khác.
“Được, trước tiên ta sẽ tiến vào dược phòng điều chế, để đồ đệ của ta làm bạn với các ngươi.” Thẩm Duy vừa nói xong, không chờ bọn họ trả lời đã vội và đi vào dược phòng. Mong muốn có thể chữa được bênh tình của công tử, so với bất luận kẻ nào ông còn muốn hơn. Hơn mười tính mạng trong cốc này đều treo trên người của công tử.
Hắn bình an, những người này cũng có thể bình an. Nếu hắn xảy ra chuyện, vậy thì tất cả đều phải chôn cùng hắn.
“Gia gia, cháu đau bụng quá.” Mồ hôi nàng ta lăn xuống từng giọt từng giọt, bụng như có một thanh dao đang đào khoét, ngũ tạng như bị dời vị trí.
Vẻ mặt cha con Lục Tri tràn đầy lo lắng, vây quanh.
Lục Tri thấy sư phụ quan tâm quá sẽ loạn, tự mình ra tay bắt mạch cho Thẩm Văn Tĩnh, đột nhiên khẽ kêu lên: “Đây là dấu hiệu của việc bị trúng độc.” Nhanh chóng lấy một viên Giải độc hoàn ra cho nàng ta uống.
Chỉ trong chốc lát, tình trạng của Thẩm Văn Tĩnh mới tốt lên, đứng thẳng dậy, chỉ vào bọn người Minh Đang: “Gia gia, là bọn họ làm, bọn họ muốn hại chết cháu.”
Minh Đang bĩu môi, nếu thực sự muốn giết nàng ta thì sẽ không rat ay ở Dược Vương cốc, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
“Công tử, đây là……” Thẩm Duy vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi, ông ta cũng không dám lớn tiếng chất vấn bọn người Minh Đang.
Vân Lam nghiêm mặt, khí chất lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) làm cho người ta run sợ: “Lệnh tôn nói năng không có đạo đức, lần này cũng chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng, lần sau sẽ không có chuyện bỏ qua nhẹ nhàng như thế đâu.”
Từ lúc sinh ra đến giờ, Thẩm Văn Tĩnh chưa bao giờ chịu thua thiệt như thế, trong lòng bất bình: “Gia gia, người phải báo thù cho cháu.” Trong lòng nàng ta, không cái gì là gia gia không làm được.
“Thẩm tiên sinh, chúng ta có thành ý muốn nhờ vị cô nương này thay chúng ta bẩm báo.” Bình An nể tình họ còn có việc cầu xin người ta, nén giận nói: “Nhưng miệng nàng ta lại nói toàn lời ác ngôn, còn muốn biến chúng ta thành dược nhân. Người có tâm tư ác độc như vậy, xin thứ lỗi chúng ta không thể nào tiếp nhận được.”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Thẩm Duy đại biến: “Công tử, lão hủ xin lỗi ngài ngay tại chỗ này, xin ngài nể mặt lão hủ mà bỏ qua cho nha đầu không chịu thua kém này.”
Trời ạ, khiến những người này thành dược nhân? Cho dù có thể mượn ông trời mười lá gan thì ông cũng không dám. Đều do ông sủng ái đứa nhỏ này quá mức, nuông chiều khiến nó trở nên hư hỏng. Trên thế gian này, có vài người không thể chọc và, nếu không sẽ mất đầu cả nhà.
“Gia gia, tại sao người lại như vậy…” Hai mắt Thẩm Văn Tĩnh trừng trừng, gương mặt khó hiểu. Vì sao gia gia lại phải ăn nói khép nép như vậy? Thẩm Duy sợ hết hồn hết vía, chỉ sợ nàng ta còn nói ra câu kinh người gì: “Câm mồm, nơi này không có chỗ cho cháu nói chuyện, còn không mau trở về phòng. Ý Nhi, ngươi đi vào cùng nó.”
“Nhưng…..” Dù nàng ta có muôn vàn từ ngữ cũng bị Lục Ý nửa ôm nửa kéo đi vào trong cốc.
Thẩm Duy lau mồ hôi lạnh: “Công tử, người xem chuyện này có thể bỏ qua hay không?” Cho dù cháu gái có nhiều điều không phải. nhưng ông vẫn phải che chở cho nàng ta. Ai bảo nàng ta là huyết mạch duy nhất của ông còn trên thế gian này.
Bình An không nói ngay mà hướng Vân Lam xin ý kiến.
“Nể mặt Thẩm tiên sinh, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này.” Vân Lam nhíu mày: “Nhưng biến người khác thành dược nhân là chuyện gì xảy ra? Nếu chuyện này là có thật thì còn gì là kỉ cương vương pháp và đạo đức, uổng phí tính mạng con người một cách vô ích sao?”
“Công tử đừng hiểu lầm, chắc chắn là không có chuyện này.” Sắc mặt Thẩm Duy trắng bệch, tâm trạng vừa lắng xuống lại bị nhấc lên: “Lương y như từ mẫu, chúng ta làm sao có thể làm loại chuyện thất đức như vậy được? Tuyệt đối không có.” Đứa nhỏ Tĩnh Nhi này sao lại không biết giữ miệng, ông sắp bị nàng ta hại chết.
“Vậy sao cháu gái ngươi lại nói như vậy?” Vân Lam không tỏ rõ ý kiến, tiếp tục truy vấn: “Còn nói muốn bắt chúng ta, muốn hạ độc trên người chúng ta sau đó nàng ta sẽ phối thuốc giải?”
Âm thanh của hắn rất lạnh nhạt, nhưng sau lưng Thẩm Duy lại thấy gió lạnh thổi vèo vèo, cả người như sắp ngất đến nơi, âm thanh run run nói: “Đều tại ta quản giáo không nghiêm, khiến đứa bé kia không hiểu chuyện nên nói xằng nói bậy, không thể coi nó là thật được.”
Lục Tri thấy thế, vội lên đỡ lấy sư phụ, trong lòng âm thầm suy đoán những người này là những người nào?
Nhìn diễn lúc lâu Minh Đang nhảy ra nói: “Xác thực không hiểu chuyện, luôn mồn đòi chém giết, không tin ngươi có thể hỏi đồ đệ của ngươi một chút, nàng ta muốn giết tất cả chúng ta đấy.” Hừ, Thẩm gia chính là loại đức hạnh này? Còn tự nói là thần y? Phi~
Thẩm Duy không biết nàng là người nào, nhưng đi cùng bọn người Vân Lam thì ông ta cũng không nên đắc tội, ôn tồn nói: “Tiểu thư thứ tội, nhất định ta sẽ trừng phạt nó một cách nghiêm khắc.” Trong lòng kêu khổ không thôi, kêu đánh kêu giết? Điều này nói có chút hơi quá.
Ông tự hỏi mình, mặc dù có sủng ái cháu gái cực kỳ, cháu gái cũng rất kiêu căng nhưng tâm địa không xấu, có lúc còn giúp ông chăm sóc bệnh nhân. Lần này lại làm việc như thế nào?
“Không cần phải vậy. chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ bé, chịu có chút uất ức cũng không tính là cái gì.” Minh Đang mím môi, giọng nói rất lạnh nhạt: “Nếu nàng ta gặp phải người hung dữ thì sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.”
Lời này khiến người khác phải xấu hổ, Thẩm Duy cúi đầu, mặt đỏ không ngừng: “Tiểu thư nói rất đúng, đa tạ lời vàng ngọc của tiểu thư.”
Nhưng không biết có phải do ông quá nhạy cảm hay không, ông cảm thấy nữ tử trước mắt này có chút địch ý không rõ với ông.
Đáng thương cho một đời thần y thanh cao, đến già còn bị cháu gái làm liên lụy, phải cúi đầu xin lỗi người ta.
Bình An thấy độ nóng của sự việc đã đi tới giới hạn, liền bước ra hòa giải: “Tiểu thư, Thẩm tiên sinh là danh y đương thời, ngài đừng làm khó người khác.”
“Ta nào dám?” Khóe miệng Minh Đang vểnh lên, phối hợp với Bình An tương đối ăn ý: “Thẩm tiên sinh cũng không nên so đo cùng một nữ tử không hiểu chuyện như ta, nếu ta có nói sai cái gì hy vọng ngươi cũng nên rộng lượng, tha thứ cho ta một lần” Lời nói này như trong bông giấu kim*, Thẩm Duy nghe xong liền cười khổ: “Tiểu thư nói quá lời.”
(* nghĩa là trong lời nói của Minh Đang bên ngoài tỏ vẻ xin lỗi nhưng thực chất lại là lời cảnh cáo, châm biếm ẩn bên trong.)
Lục Tri có chút không nhìn được cảnh đó, vội cười nói: “Sư phụ, bọn công tử đi đường xá xa xôi chắc cũng đã mệt mỏi, nên mời bọn họ vào trong cốc để nghỉ ngơi”
Thẩm Duy có bậc thang, vội vàng đi xuống theo bậc thang đó: “Nói rất đúng, xin mời công tử.”
“Thẩm tiên sinh, xin mời.” Ngoài miệng Vân Lam nói rất khách khí, nhưng bước chân lại đi trước Thẩm Duy, khí chất tôn quý hơn người lộ rõ ra bên ngoài.
Đi phía sau, Bích Liên cố ý nhỏ giọng hỏi; “Tiểu thư, tại sao người lại cố ý nhằm vào thần y? Người không thích ông ta?’ Sợ rằng nàng là người hiểu rõ con người của tiểu thư, mười năm hầu hạ bên người của tiểu thư cũng không phải là chơi.
“Ta không biết ông ta, nói gì tới thích hay không.” Con ngươi Minh Đang xoay quanh, cười nghịch ngợm: “Nhưng mà cháu gái ông ta rất đáng ghét.”
Bích Liên dễ dàng bị nàng dời đi sự chú ý, quên mất đề tài trước mặt: “Nô tỳ cũng rất ghét nàng ta. Người tùy hứng như vậy, tự cho mình là thiên chi kiều nữ, đúng là khiến người ta chướng mắt.”
Minh Đang khẽ cười nói: “Đừng tức giận, dù sao chúng ta cũng trút được giận.”
“Càng ngày tiểu thư càng lợi hại.” Gương mặt Bích Liên sung bái: “Người ra tay như thế nào, sao ta không nhìn thấy được.”
“Hư” Minh Đang nhỏ giọng cười nói: “Đừng cho bọn họ biết, lão già này rất bao che khuyết điểm, ai biết lão ta có xuống tay với chúng ta hay không?”
“Ông ta dám, có công tử bảo vệ người, người aex không có việc gì.”
Trong lòng Minh Đang có chút ngọt ngào, nói rất đúng, có hắn ở đây rồi. Hình như vừa nãy hắn tức giận là vì nàng.
Phong cảnh Dược Vương cốc như tranh vẽ, dòng suối nhỏ róc rách, hoa nhỏ xanh biếc, liễu xanh phe phẩy. chằng chịt xen với lầu trúc tinh xảo, đẹp như cảnh ảo.
Vào đại sảnh, nói mấy câu khách sáo xong, Thẩm Duy liền nói ngay vào điểm chính: “Công tử, xin mới người đưa tay ra cho ta bắt mạch.” Nhìn khí sắc có vẻ công tử không được tốt lắm.
Hăng năm ông xuất cốc một chuyến là để tới kinh thành bắt mạch cho hắn. Năm nay vẫn chưa đến thời điểm ước định, công tử đã đến nới ông. Sợ rằng…..
“Làm phiền tiên sinh.” Vân Lam tự nhiên, bình thản vươn tay ra.
Thẩm Duy bắt mạch nửa ngày, nhíu mày lại yêu cầu đổi tay khác xem xét nửa ngày, sắc mặt không tốt.
Trong lòng Vân Lam nắm chắc: “Tiên sinh có điều gì xin cứ nói thẳng.”
Tâm tình Thẩm Duy phiền não: “Mấy ngày nay, vào buổi tối công tử có cảm thấy đau tim hay không? Có lúc còn không thở được?” Bệnh tình của công tử ngày càng nghiệm trọng, vượt ngoài dự đoán của ông.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người ở đây đều biến đổi.
Tâm trạng Minh Đang loạn như ma, bất tri bất giác bàn tay bóp lấy thành ghế, hiện lên một đường thật sâu, cố gắng khiến mình tỉnh táo để nghe tiếp.
Khó trách mấy hôm nay, tính thần hắn không phấn chấn, đôi mắt có chút đen một chút. Hóa ra là như vậy, hắn lại không thèm lộ ra một lời nào, dù mỗi ngày đều đánh cờ, nói chuyện với nàng.
Hơn nữa, bắt hắn đưa tay ra cho nàng bắt mạch hắn cũng nhất quyết không chịu cho dù nàng có dây dưa như thế nào. Thì ra là vậy, vốn hắn muốn giấu….
Vẻ mặt Vân Lam nhàn nhạt, gật đầu nói: “Tiên sinh có y thuật quả là cao minh, đúng là như thế.” Một đường dấu diếm. hôm nay hắn cũng không thể tiếp tục lừa gạt được nữa.
Nói ra cũng tốt, sống hay chết cũng nên dứt khoát.
“Tiên sinh, bệnh của công tử nhà ta…… có thể… hay không….” Sắc mặt Bình An trắng bệch, lời nói gần như không rõ.
Trong đầu Thẩm Duy có hàng trăm suy nghĩ đi qua, cuối cùng lựa chọn nói thật: “Độc của công tử đã vào đến tâm mạch, không thể tiếp tục kéo dài tình trạng như vậy” làm thế nào?
Minh Đang nghe nói thế, nước mắt sắp rơi xuống. Vào tới tâm mạch, thân là thầy thuốc, nàng hiểu hàm nghĩa của mấy chữ này.
Bình An quỳ xuống mặt đất: “Tiên sinh, xin người hãy cứu công tử nhà ta đi, hắn không thể xảy ra chuyện gì.”
“Bình An đứng lên đi.” Thẩm Duy đưng lên đỡ Binh An dậy. Đó còn không phải là mong muốn của ông sao? “Chữa bệnh vì công tử là chức trách của ta. Mấy năm nay ta suy ngĩ ngày đêm cũng không tìm ra cách để bức độc của công tử ra.”
Bình An nhanh trí nóng vôi móc một vật trong ngực ra: “Tiên sinh, ngươi xem vật này một chút, có tác dụng hay không?”
“Chu Đan quả?” Ánh mắt Thẩm Duy sáng lên, phát ra một tiếng sợ than: “Cư nhiên là Chu Đan quả.” Năm xưa ông đã có cơ hội thấy Chu Đan quả một lần, không nghĩ rằng lúc còn sống lại có thể nhìn thấy Chu Đan quả một lần nữa.
Mọi người mừng rỡ như điên, thật tốt quá.
Bình An lệ nóng doanh tròng*: “Là Chu Đan quả thật? Vậy công tử nhà ta có phải được cứu rồi hay không?” Ông trời phù hộ. (* nước mắt chảy vòng quanh mắt nhưng chưa rơi xuống.)
Thẩm Duy sau khi vui mừng ban đầu qua đi, đột nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt có chút ảm đạm: “Đáng tiếc, nếu đưa đến sớm thì tốt rồi.” Thật là ông trời trêu người, khiến người ta bóp cổ tay mà tiếc hận.
“Có ý gì?” Minh Đang không nhịn được lến tiếng hỏi trước tiên.
“Chu Đan quả là Thánh phẩm linh dược trong thiên hạ, ăn vào có thể tăng thêm tuổi thọ, có bệnh ăn vào sẽ được chữa trị tận gốc, người luyện võ có thể gia tăng ba mươi năm công lực, người trúng độc có thể giải hết độc, có công hiệu cải tử hồi sinh.” Thẩm Duy thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Nhưng thứ này cũng có hạn chế, công dụng của nó chỉ phát huy trong vòng mười hai canh giờ sau khi rời khỏi cành.” Quá đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc.
Minh Đang nghẹn ngào: “Cái gì?” Mười hai canh giờ? Nhưng trái cây này khi đến tay bọn họ đã qua gần một tháng. Sau đó còn kéo dài thêm mấy ngày để đi đến đây.
“Chỉ có trái cây mới hái mới có công dụng kì diệu này.” Mắt Thẩm Duy nhìn chằm chằm vào cái quả này, đầy thất vọng: “Sau mười hai canh giờ, nó sẽ trở thành trái cây bình thường, mọi công hiệu sẽ biến mất.”
Cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên, tình trạng này đã thể hiện rất rõ. Mấy người Minh Đang từ lúc bắt đầu thì mừng rỡ như điên, hiện tại tay chân lạnh lẽo, tâm trạng bị dồn xuống tận đáy cốc, lạnh thấu tim. Đang trong mùa xuân mà lại như ở giữa mùa đông lạnh lẽo.
Việc Chu Đan quả giống như trái cây bình thường khiến cho người ta hết sức thất vọng.
Nếu không có hy vọng ngay từ đầu thì còn tốt hơn một chút. Nhưng mà cho bọn họ một chút hy vọng rồi lại cứng rắn đoạt đi chút hy vọng đó. Chuyện này thực sự khiến không một ai có thể chịu được.
“Một chút tác dụng cũng không có sao?” Mặt Bình An như đưa đám, chưa từ bỏ hỏi: “Một chút cũng không có?”
“Để cho lão hủ suy nghĩ thật kỹ.” Thẩm Duy trầm ngâm hồi lâu, trong lòng suy tính một phương án: “Có lẽ thêm mấy loại dược liệu quý hiếm nữa chế biến cùng Chu Đan quả thành viên thuốc, dùng để bảo vệ tâm mạch của công tử, hẳn là có thể kéo dài thời gian.”
Dù sao cũng là thánh dược. dù mất một phần công hiêu nhưng cũng phải xót lại một chút, thử chút xem sao.
“Vậy làm phiền tiên sinh mau chế biến ra sớm, thân thể công tử…” sắp không chịu được nữa rồi. Nếu công tử có thể sử dụng viên thuốc này thì cũng có thể tranh thủ một chút thời gian, để cho bọn họ nghĩ biện pháp khác.
“Được, trước tiên ta sẽ tiến vào dược phòng điều chế, để đồ đệ của ta làm bạn với các ngươi.” Thẩm Duy vừa nói xong, không chờ bọn họ trả lời đã vội và đi vào dược phòng. Mong muốn có thể chữa được bênh tình của công tử, so với bất luận kẻ nào ông còn muốn hơn. Hơn mười tính mạng trong cốc này đều treo trên người của công tử.
Hắn bình an, những người này cũng có thể bình an. Nếu hắn xảy ra chuyện, vậy thì tất cả đều phải chôn cùng hắn.
Danh sách chương