Edit: dandelion mc
Chờ sức khỏe của Minh Đang khôi phục, liền lập tức phân phó người làm thu thập hành lý, mang theo hai đại a đầu là Bích Liên và Hồng Thược, cùng với hai tiểu nha đầu Nghi Nhân và Khả Nhân, còn có vài tên hộ vệ, quần áo giản đơn đi xe từ cửa hông của Từ phủ ra.
Ngồi trên xe, Bích Liên tùy tay vén một góc màn che cửa của xe ngựa lên, hào hứng dạt dào nhìn cảnh ngã tư đường náo nhiệt. Đại phu của hiệu thuốc bắc Tế Sinh Đường ở đối diện Từ phủ ngẩng đầu nhìn sang đây, lại vừa vặn đối diện với Bích Liên, trong mắt xẹt nhanh qua một đạo ánh sáng nhạt, lập tức liền mặt không chút thay đổi cúi đầu bắt mạch cho bệnh nhân.
Hồng Thược chỉ vào bên ngoài của từng cửa hàng giới thiệu, "Bích Liên muội muội, hàng năm ở trong phủ muội cũng không đi ra ngoài một chút, bên ngoài nhưng là rất náo nhiệt đó." Người làm của Từ phủ cứ cách mười ngày thì có thể nghỉ ngơi một ngày, nàng thường xuyên đi ra ngoài dạo chơi, nên đối mặt với tình cảnh này cũng rất quen thuộc.
Bích Liên vẻ mặt ủy khuất, "Tiểu thư không ra khỏi cửa, ta như thế nào đi cùng được a?" Bởi vì lo lắng cho tiểu thư, nàng rất ít đi ra ngoài. Cho dù có đi cũng là có việc quan trọng cần làm.
"Nói cũng đúng, đều là. . . . . ." Hồng Thược nhìn Minh Đang, lập tức giọng điệu xoay chuyển, "Ai, dù sao lần này đi ra, là có chuyển biến tốt đẹp rồi." Trong lòng lại nghi hoặc không thôi, thật sự là rất kỳ quái, các vị tiểu thư khác trong phủ đều được phép đi ra ngoài, duy chỉ có Tam tiểu thư là không được ra khỏi phủ, cả ngày bị nhốt trong nhà, chỉ được phép một tháng một lần đi đến Hộ Quốc tự thắp hương bái Phật. Đại Chu từ thời Thiên hoàng đế lập quốc đến nay, bây giờ đều mở cửa cho bất luận kẻ nào cũng có thể xuất môn đi dạo, mà ngay cả nam nữ kết giao cũng là chuyện bình thường. Nhưng duy nhất đối với tiểu thư con vợ cả là Từ gia quản giáo rất nghiêm khắc, thật làm cho người ta trăm mối vẫn không có cách giải.
Từ Minh Đang ngồi đối diện, trong mắt của nàng đều nhìn rõ những điều này, nàng đương nhiên biết nguyên nhân. Bất quá nàng chỉ cười nhẹ vài cái, những điều này có thể trói chặt tay chân của nàng, hạn chế tư tưởng của nàng sao? Thật sự là buồn cười. Phương trượng của Hộ Quốc tự cùng tổ phụ (ông nội) đã qua đời của nàng có giao tình rất tốt, hơn nữa nàng cũng thường xuyên qua lại, trên cơ bản là nhìn nàng lớn lên, cho nên đối với nàng có chút chiếu cố. Lần này còn đặc biệt sắp xếp cái tiểu viện con cho nàng.
Hậu viện của Hộ Quốc tự hàng năm đều đóng cửa, ngẫu nhiên chỉ tiếp đãi chút khách quý, bình thường chỉ có mùng một với mười lăm mới mở cửa cho khách hành hương tiến vào. Cho nên ở nơi này không có người sẽ đến quấy rầy nàng, cực kỳ thanh tĩnh.
Nàng mặc y phục màu trắng, ăn đồ ăn chay, không mặc quần áo lộng lẫy, không tô son bôi phấn, nhưng nàng cũng rất vui vẻ, cảm giác trong không khí đều tràn ngập hương vị tự do. Thật muốn vĩnh viễn ở nơi này, không trở về Từ phủ nữa. Nhưng đáng tiếc đây lại là chuyện không có khả năng.
Mỗi ngày vào sáng sớm, nàng sẽ niệm Phật nửa canh giờ, sau đó ăn một chút điểm tâm sáng, rồi đọc sách. Buổi trưa cơm nước xong thì ngủ một giấc, sau khi tỉnh ngủ thì đi dạo chung quanh. Buổi tối cơm nước xong lại ngồi thiền một canh giờ rồi đi nghỉ ngơi.
Trong lòng Hồng Thược thấy thoải mái không ít, "Ở nơi này tiểu thư cười tương đối nhiều." So với ở nhà, tâm tình rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Bích Liên nói thầm một câu, "Nơi này không có kẻ xấu chứ sao." Trong nhà có người nào thật tình mong tiểu thư nhà nàng được tốt? Thanh âm của nàng quá thấp, Hồng Thược không có nghe rõ, không khỏi hỏi tới, "Cái gì?"
"Không có gì, Hồng Thược tỷ tỷ." Bích Liên nhớ tới chính sự liền nghiêm mặt nói, "Tiểu thư nói muốn ăn bánh đậu đỏ do tỷ tự mình làm, lâu rồi nàng không được ăn nên rất nhớ." Sáng sớm hôm nay Từ Minh Đang liền phân phó nàng giữ chân những người làm nhàn hạ, để một mình nàng hành động.
"Tiểu thư muốn ăn sao?" Hồng Thược cười gật đầu, "Tốt lắm, ta đi làm." Nàng đang nôn nóng xoay người muốn đi. Bích Liên kéo nàng lại, "Nàng bảo tỷ làm nhiều một chút, đến lúc đó đưa một ít đến chỗ phương trượng, lão nhân gia ông ta cũng thích ăn này món này." Cứ như vậy, sẽ tiêu tốn thời gian nửa ngày đi.
"Được, phương trượng là một người tốt, đối với chúng ta lại chiếu cố như vậy. Vừa vặn cho chúng ta hoàn lại một cái nhân tình cho ông ấy." Hồng Thược cao hứng phấn chấn nói, "Nếu như vậy, ta sẽ làm nhiều loại điểm tâm, miễn cho người khác nói chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, keo kiệt chỉ đưa điểm tâm giống nhau."
Lần này đi ra ngoài đại phu nhân chỉ cho các nàng mười lượng bạc, nhưng cũng đủ để tiêu xài ở nơi này. Tay nghề làm điểm tâm của nàng cực kỳ tốt, chẳng qua là rất ít khi làm. Bởi vì quản gia trong phủ rất khó tính, làm cùng không thuận tiện. Đại phu nhân quản lý việc nhà, phòng bếp trông coi rất nghiêm. Cho nên nàng tuyệt đối ít tiến vào phòng bếp làm điểm tâm. Trước kia, trong viện của lão phu nhân có một phòng bếp nhỏ, khi có thời gian nàng có thể qua đó làm chút điểm tâm. Nay lão phu nhân đã qua đời, chuyện này cũng không được làm nữa.
Bích Liên cười nói, "Phương trượng không phải người như thế, bất quá tỷ tỷ nguyện ý làm nhiều loại điểm tâm, cũng có thể cho chúng ta được hưởng cùng, ai bảo điểm tâm của tỷ tỷ là tuyệt nhất đâu. Từ lúc ăn qua bánh quy xốp, trong mộng ta còn muốn ăn mà cũng không được đó." Hồng Thược cùng Bích Liên, một người là tính nóng như lửa, một người lại là trầm tĩnh như nước, nhưng ở chung lại hòa hợp vô cùng, vậy cũng là chuyện lạ. "Sao không nói sớm, đây cũng không phải việc khó gì."
Bích Liên bất động thanh sắc đề nghị, "Đa tạ tỷ tỷ, hay gọi thêm Nghi Nhân cùng Khả Nhân đến giúp một tay đi."
"Cũng được." Hồng Thược gật đầu, như vậy cũng có thể làm nhanh hơn một chút. "Nhưng còn tiểu thư. . . . . ." Thấy trong lòng nàng ấy lúc nào cũng quan tâm đến tiểu thư, trong lòng Bích Liên cũng thấy an ủi, cười nói, "Không sao, có ta ở đây rồi." Tuy rằng hai tiểu nha đầu kia đều là tai mắt do người khác đưa đến, nhưng Hồng Thược lại là toàn tâm toàn ý đối đãi với Tam tiểu thư. Nếu không có trở ngại chút nguyên nhân, thật sự rất muốn nói cho nàng ấy biết toàn bộ sự thật.
"Vậy muội hầu hạ tiểu thư thật tốt đấy." Hồng Thược lo lắng nhìn vào trong phòng. Minh Đang đang ngồi ở phía trước cửa sổ lẳng lặng đọc sách, một thân váy dài màu trắng bạc, hai búi tóc như dòng nước, trên đó còn buộc dây băng gấm màu trắng. Khuôn mặt không chút phấn son, ít đi so với bình thường một tầng bạch phiến thật dày, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tinh xảo, da thịt trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, chiếc mũi thẳng tắp cùng đôi môi đỏ mọng. Tuy rằng giản dị, sạch sẽ, mộc mạc, nhưng thư thái dịu dàng, hòa nhã nói không nên lời.
"Đã biết, tỷ tỷ." Nàng vội vàng đáp ứng, lại gọi hai tiểu nha đầu đến. Nghi Nhân cùng Khả Nhân nghe nói Hồng Thược tự mình xuống bếp làm điểm tâm, vẻ mặt đều vui mừng. Trong ngày thường, các tiểu thư đều có thói quen ăn điểm tâm, các nàng là tiểu nha đầu sao có thể có đủ tiền để trả điểm tâm gì đó chứ? Bích Liên lẳng lặng nhìn các nàng rời đi, lập tức vào phòng, ở bên tai Từ Minh Đang nói vài câu. Nàng gật đầu, để sách trong tay xuống, từ trong chiếc hộp lấy ra một ít đồ vật để vào trong ngực, nói, "Đi thôi."
Đang là giữa mùa xuân tháng ba, gió xuân ấm áp, màu xanh hoa cỏ như tấm đệm, tô đẹp thêm cho các loại hoa tươi. Hai người chậm rãi đi tới một gốc cây đại thụ cao vút thật lớn, dừng bước lại. Tầng tầng lớp lớp của đại thụ đều che phủ trong màu xanh biếc, bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Trong tầm mắt nếu như có động tình nhỏ gì, đều có thể nhất thanh nhị sở (nhìn thấy rõ ràng).
"Tiểu thư." Thấy nàng dừng lại, Bích Liên mở miệng nói, "Là hẹn ở chỗ này sao?"
Từ Minh Đang gật đầu, lẳng lặng đứng giống như một pho tượng. Chỉ chốc lát sau, từ phía xa, một phu nhân ăn mặc như nông phụ tầm ba mươi mấy tuổi bay nhanh tới, dung mạo cực kỳ bình thường, nhìn thấy các nàng ánh mắt liền sáng lên, vẻ mặt đầy tươi cười nói, "Tiểu thư, Bích Liên."
"Lan di, ngươi đã tới rồi?" Từ Minh Đang vui mừng khẽ gọi, nghênh đón. Muốn gặp mặt một lần thật sự rất khó.
"Cho ta nhìn người một chút, lại gầy đi rồi." Lan di lôi kéo tay nàng nhìn kỹ, đau lòng không thôi, "Nghe nói mấy ngày hôm trước bị hại ăn phải ba đậu sao? Thật sự là quá ghê tởm." Trong nội tâm nàng đối với Từ gia là hận thấu xương, nhưng lại không có biện pháp làm gì được Từ gia. Người ta tài cao thế lớn, nàng chưa có năng lực để có thể đối nghịch cùng bọn họ, chỉ có thể nghĩ biện pháp cố gắng hết mức bảo hộ tiểu thư, làm cho nàng chịu ít đi một chút khổ.
"Không có việc gì, ta đã giải quyết được vấn đề khó khăn nhất rồi." Minh Đang không thèm để ý chút nào lắc đầu, "Ăn chút khổ cũng là cần phải vậy." Không có trả giá thì ở đâu ra thu hoạch? Bất quá là chịu chút khổ thôi, có thể không cần tốn nhiều sức đã giải quyết được chuyện phức tạp của nàng, vô cùng đáng giá!
Nhưng Lan di lại không cách nào bình tĩnh, đây là người mà nàng đã bảo vệ mười năm a."Như thế nào lại không uống thuốc? Như vậy lập tức có thể ngừng bệnh." Nếu là có cái ba dài hai ngắn, nàng như thế nào giải thích với phu nhân a? Khi nàng nghe thấy tin này thì lòng nóng như lửa đốt, hận không thể vọt vào Từ gia bóp chết những kẻ có dụng tâm xấu xa kia.
Minh Đang nhẹ nhàng bâng quơ ngước lông mày lên, "Vậy sẽ không giống như thật." Khổ như thế nàng cũng không để ở trong lòng, khổ hơn nữa nàng còn chịu được, một chút da thịt chịu khổ như vậy thì tính là cái gì?
"Ta nhưng thương tiểu thư, nếu phu nhân biết. . . . . ." Lan di không nén nổi thổn thức. Trước kia, ít nhất còn có lão phu nhân che chở cho tiểu thư, nay toàn bộ đều phải do chính nàng. Thật sự là làm khó đứa nhỏ này.
Minh Đang hơi nhíu mi, không biết là cố ý hay vô ý ngắt lời của nàng, "Thời gian cấp bách, nói mau chút chuyện chính sự đi."
"Tiểu thư, lần trước người muốn thuốc viên cùng thuốc bột, còn có cả sách, lần này ta đều mang tới." Trong lòng Lan di thầm thở dài một tiếng, không biết làm thế nào, đành lấy hộp gỗ trong tay đưa cho nàng, "Người nhìn xem, có đúng hay không?"
Minh Đang mở hộp ra, lấy từng cái một từ bên trong ra, cẩn thận nhìn một lát. Lại nhìn thoáng qua phía dưới là hai quyển sách, một quyển là sách thuốc, còn một quyển là binh pháp Tôn Tử, "Đều đúng, phiền toái Lan di rồi. Ta còn có việc muốn giao cho ngươi làm." Tùy tay đem chiếc hộp đưa cho Bích Liên.
Trong lòng Lan di đã tràn ngập niềm kiêu hãnh, từ trên người nàng dường như thấy được nữ tử huệ chất lan tâm năm đó. "Người cứ việc phân phó." Mười mấy năm nay, nhìn người trước mắt từ trẻ sơ sinh bi bô tập nói, giờ đã trưởng thành một cô nương thông minh, xinh đẹp, kiên cường, dũng cảm. Mỗi một bước đi đều gian nan, nhưng nàng lại kiên định vô cùng, trong lòng không khỏi có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Phu nhân, người nhất định cũng sẽ cảm thấy tự hào về tiểu thư. Nhưng là người có từng hối hận đã để một mình nàng ở lại mơi hổ lang kia?
"Ta. . . . . ." Từ Minh Đang đang muốn giao phó, phía sau cây lại mơ hồ truyền đến âm thanh rất nhỏ, trong lòng quýnh lên, vội vàng lấy vật gì đó ở trong ngực ra nhét vào trong tay nàng ấy, “Phía trên ta đều có viết, cứ làm theo đó là được. Đi mau." May mắn là nàng đã chuẩn bị trước.
"Nhưng là tiểu thư. . . . . ." Lan di không chịu rời đi, lúc này nếu như có chuyện gì xảy ra, nàng cũng có thể giúp đỡ cùng đối phó.
Minh Đang hạ giọng, "Ta có khả năng tự bảo vệ mình, đi nhanh đi. Không thể để cho người khác nhìn thấy chúng ta cùng một chỗ."
Lan di cũng hiểu được đạo lý này, không dám lề mề thêm, gật đầu nói, "Tiểu thư, người phải bảo trọng, có chuyện gì cấp bách thì đến hiệu thuốc bắc nói cho ta biết." Từ Minh Đang gật đầu, Lan di quay người lại, rất nhanh đã biến mất vô ảnh.
"Tiểu thư. . . . . ." Ánh mắt của Bích Liên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phía sau cây, sắc mặt khẩn trương cùng bất an. Vẻ mặt Minh Đang bình tĩnh, nhưng tay trong ống tay áo lại xiết chặt, đề cao thanh âm, "Đi ra."
Quả nhiên, từ phía sau cây một nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi đi ra, một thân hắc y, tóc búi lên cao, dung mạo tuấn dật, vẻ mặt lười biếng nói không nên lời.
Chờ sức khỏe của Minh Đang khôi phục, liền lập tức phân phó người làm thu thập hành lý, mang theo hai đại a đầu là Bích Liên và Hồng Thược, cùng với hai tiểu nha đầu Nghi Nhân và Khả Nhân, còn có vài tên hộ vệ, quần áo giản đơn đi xe từ cửa hông của Từ phủ ra.
Ngồi trên xe, Bích Liên tùy tay vén một góc màn che cửa của xe ngựa lên, hào hứng dạt dào nhìn cảnh ngã tư đường náo nhiệt. Đại phu của hiệu thuốc bắc Tế Sinh Đường ở đối diện Từ phủ ngẩng đầu nhìn sang đây, lại vừa vặn đối diện với Bích Liên, trong mắt xẹt nhanh qua một đạo ánh sáng nhạt, lập tức liền mặt không chút thay đổi cúi đầu bắt mạch cho bệnh nhân.
Hồng Thược chỉ vào bên ngoài của từng cửa hàng giới thiệu, "Bích Liên muội muội, hàng năm ở trong phủ muội cũng không đi ra ngoài một chút, bên ngoài nhưng là rất náo nhiệt đó." Người làm của Từ phủ cứ cách mười ngày thì có thể nghỉ ngơi một ngày, nàng thường xuyên đi ra ngoài dạo chơi, nên đối mặt với tình cảnh này cũng rất quen thuộc.
Bích Liên vẻ mặt ủy khuất, "Tiểu thư không ra khỏi cửa, ta như thế nào đi cùng được a?" Bởi vì lo lắng cho tiểu thư, nàng rất ít đi ra ngoài. Cho dù có đi cũng là có việc quan trọng cần làm.
"Nói cũng đúng, đều là. . . . . ." Hồng Thược nhìn Minh Đang, lập tức giọng điệu xoay chuyển, "Ai, dù sao lần này đi ra, là có chuyển biến tốt đẹp rồi." Trong lòng lại nghi hoặc không thôi, thật sự là rất kỳ quái, các vị tiểu thư khác trong phủ đều được phép đi ra ngoài, duy chỉ có Tam tiểu thư là không được ra khỏi phủ, cả ngày bị nhốt trong nhà, chỉ được phép một tháng một lần đi đến Hộ Quốc tự thắp hương bái Phật. Đại Chu từ thời Thiên hoàng đế lập quốc đến nay, bây giờ đều mở cửa cho bất luận kẻ nào cũng có thể xuất môn đi dạo, mà ngay cả nam nữ kết giao cũng là chuyện bình thường. Nhưng duy nhất đối với tiểu thư con vợ cả là Từ gia quản giáo rất nghiêm khắc, thật làm cho người ta trăm mối vẫn không có cách giải.
Từ Minh Đang ngồi đối diện, trong mắt của nàng đều nhìn rõ những điều này, nàng đương nhiên biết nguyên nhân. Bất quá nàng chỉ cười nhẹ vài cái, những điều này có thể trói chặt tay chân của nàng, hạn chế tư tưởng của nàng sao? Thật sự là buồn cười. Phương trượng của Hộ Quốc tự cùng tổ phụ (ông nội) đã qua đời của nàng có giao tình rất tốt, hơn nữa nàng cũng thường xuyên qua lại, trên cơ bản là nhìn nàng lớn lên, cho nên đối với nàng có chút chiếu cố. Lần này còn đặc biệt sắp xếp cái tiểu viện con cho nàng.
Hậu viện của Hộ Quốc tự hàng năm đều đóng cửa, ngẫu nhiên chỉ tiếp đãi chút khách quý, bình thường chỉ có mùng một với mười lăm mới mở cửa cho khách hành hương tiến vào. Cho nên ở nơi này không có người sẽ đến quấy rầy nàng, cực kỳ thanh tĩnh.
Nàng mặc y phục màu trắng, ăn đồ ăn chay, không mặc quần áo lộng lẫy, không tô son bôi phấn, nhưng nàng cũng rất vui vẻ, cảm giác trong không khí đều tràn ngập hương vị tự do. Thật muốn vĩnh viễn ở nơi này, không trở về Từ phủ nữa. Nhưng đáng tiếc đây lại là chuyện không có khả năng.
Mỗi ngày vào sáng sớm, nàng sẽ niệm Phật nửa canh giờ, sau đó ăn một chút điểm tâm sáng, rồi đọc sách. Buổi trưa cơm nước xong thì ngủ một giấc, sau khi tỉnh ngủ thì đi dạo chung quanh. Buổi tối cơm nước xong lại ngồi thiền một canh giờ rồi đi nghỉ ngơi.
Trong lòng Hồng Thược thấy thoải mái không ít, "Ở nơi này tiểu thư cười tương đối nhiều." So với ở nhà, tâm tình rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Bích Liên nói thầm một câu, "Nơi này không có kẻ xấu chứ sao." Trong nhà có người nào thật tình mong tiểu thư nhà nàng được tốt? Thanh âm của nàng quá thấp, Hồng Thược không có nghe rõ, không khỏi hỏi tới, "Cái gì?"
"Không có gì, Hồng Thược tỷ tỷ." Bích Liên nhớ tới chính sự liền nghiêm mặt nói, "Tiểu thư nói muốn ăn bánh đậu đỏ do tỷ tự mình làm, lâu rồi nàng không được ăn nên rất nhớ." Sáng sớm hôm nay Từ Minh Đang liền phân phó nàng giữ chân những người làm nhàn hạ, để một mình nàng hành động.
"Tiểu thư muốn ăn sao?" Hồng Thược cười gật đầu, "Tốt lắm, ta đi làm." Nàng đang nôn nóng xoay người muốn đi. Bích Liên kéo nàng lại, "Nàng bảo tỷ làm nhiều một chút, đến lúc đó đưa một ít đến chỗ phương trượng, lão nhân gia ông ta cũng thích ăn này món này." Cứ như vậy, sẽ tiêu tốn thời gian nửa ngày đi.
"Được, phương trượng là một người tốt, đối với chúng ta lại chiếu cố như vậy. Vừa vặn cho chúng ta hoàn lại một cái nhân tình cho ông ấy." Hồng Thược cao hứng phấn chấn nói, "Nếu như vậy, ta sẽ làm nhiều loại điểm tâm, miễn cho người khác nói chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, keo kiệt chỉ đưa điểm tâm giống nhau."
Lần này đi ra ngoài đại phu nhân chỉ cho các nàng mười lượng bạc, nhưng cũng đủ để tiêu xài ở nơi này. Tay nghề làm điểm tâm của nàng cực kỳ tốt, chẳng qua là rất ít khi làm. Bởi vì quản gia trong phủ rất khó tính, làm cùng không thuận tiện. Đại phu nhân quản lý việc nhà, phòng bếp trông coi rất nghiêm. Cho nên nàng tuyệt đối ít tiến vào phòng bếp làm điểm tâm. Trước kia, trong viện của lão phu nhân có một phòng bếp nhỏ, khi có thời gian nàng có thể qua đó làm chút điểm tâm. Nay lão phu nhân đã qua đời, chuyện này cũng không được làm nữa.
Bích Liên cười nói, "Phương trượng không phải người như thế, bất quá tỷ tỷ nguyện ý làm nhiều loại điểm tâm, cũng có thể cho chúng ta được hưởng cùng, ai bảo điểm tâm của tỷ tỷ là tuyệt nhất đâu. Từ lúc ăn qua bánh quy xốp, trong mộng ta còn muốn ăn mà cũng không được đó." Hồng Thược cùng Bích Liên, một người là tính nóng như lửa, một người lại là trầm tĩnh như nước, nhưng ở chung lại hòa hợp vô cùng, vậy cũng là chuyện lạ. "Sao không nói sớm, đây cũng không phải việc khó gì."
Bích Liên bất động thanh sắc đề nghị, "Đa tạ tỷ tỷ, hay gọi thêm Nghi Nhân cùng Khả Nhân đến giúp một tay đi."
"Cũng được." Hồng Thược gật đầu, như vậy cũng có thể làm nhanh hơn một chút. "Nhưng còn tiểu thư. . . . . ." Thấy trong lòng nàng ấy lúc nào cũng quan tâm đến tiểu thư, trong lòng Bích Liên cũng thấy an ủi, cười nói, "Không sao, có ta ở đây rồi." Tuy rằng hai tiểu nha đầu kia đều là tai mắt do người khác đưa đến, nhưng Hồng Thược lại là toàn tâm toàn ý đối đãi với Tam tiểu thư. Nếu không có trở ngại chút nguyên nhân, thật sự rất muốn nói cho nàng ấy biết toàn bộ sự thật.
"Vậy muội hầu hạ tiểu thư thật tốt đấy." Hồng Thược lo lắng nhìn vào trong phòng. Minh Đang đang ngồi ở phía trước cửa sổ lẳng lặng đọc sách, một thân váy dài màu trắng bạc, hai búi tóc như dòng nước, trên đó còn buộc dây băng gấm màu trắng. Khuôn mặt không chút phấn son, ít đi so với bình thường một tầng bạch phiến thật dày, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tinh xảo, da thịt trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, chiếc mũi thẳng tắp cùng đôi môi đỏ mọng. Tuy rằng giản dị, sạch sẽ, mộc mạc, nhưng thư thái dịu dàng, hòa nhã nói không nên lời.
"Đã biết, tỷ tỷ." Nàng vội vàng đáp ứng, lại gọi hai tiểu nha đầu đến. Nghi Nhân cùng Khả Nhân nghe nói Hồng Thược tự mình xuống bếp làm điểm tâm, vẻ mặt đều vui mừng. Trong ngày thường, các tiểu thư đều có thói quen ăn điểm tâm, các nàng là tiểu nha đầu sao có thể có đủ tiền để trả điểm tâm gì đó chứ? Bích Liên lẳng lặng nhìn các nàng rời đi, lập tức vào phòng, ở bên tai Từ Minh Đang nói vài câu. Nàng gật đầu, để sách trong tay xuống, từ trong chiếc hộp lấy ra một ít đồ vật để vào trong ngực, nói, "Đi thôi."
Đang là giữa mùa xuân tháng ba, gió xuân ấm áp, màu xanh hoa cỏ như tấm đệm, tô đẹp thêm cho các loại hoa tươi. Hai người chậm rãi đi tới một gốc cây đại thụ cao vút thật lớn, dừng bước lại. Tầng tầng lớp lớp của đại thụ đều che phủ trong màu xanh biếc, bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Trong tầm mắt nếu như có động tình nhỏ gì, đều có thể nhất thanh nhị sở (nhìn thấy rõ ràng).
"Tiểu thư." Thấy nàng dừng lại, Bích Liên mở miệng nói, "Là hẹn ở chỗ này sao?"
Từ Minh Đang gật đầu, lẳng lặng đứng giống như một pho tượng. Chỉ chốc lát sau, từ phía xa, một phu nhân ăn mặc như nông phụ tầm ba mươi mấy tuổi bay nhanh tới, dung mạo cực kỳ bình thường, nhìn thấy các nàng ánh mắt liền sáng lên, vẻ mặt đầy tươi cười nói, "Tiểu thư, Bích Liên."
"Lan di, ngươi đã tới rồi?" Từ Minh Đang vui mừng khẽ gọi, nghênh đón. Muốn gặp mặt một lần thật sự rất khó.
"Cho ta nhìn người một chút, lại gầy đi rồi." Lan di lôi kéo tay nàng nhìn kỹ, đau lòng không thôi, "Nghe nói mấy ngày hôm trước bị hại ăn phải ba đậu sao? Thật sự là quá ghê tởm." Trong nội tâm nàng đối với Từ gia là hận thấu xương, nhưng lại không có biện pháp làm gì được Từ gia. Người ta tài cao thế lớn, nàng chưa có năng lực để có thể đối nghịch cùng bọn họ, chỉ có thể nghĩ biện pháp cố gắng hết mức bảo hộ tiểu thư, làm cho nàng chịu ít đi một chút khổ.
"Không có việc gì, ta đã giải quyết được vấn đề khó khăn nhất rồi." Minh Đang không thèm để ý chút nào lắc đầu, "Ăn chút khổ cũng là cần phải vậy." Không có trả giá thì ở đâu ra thu hoạch? Bất quá là chịu chút khổ thôi, có thể không cần tốn nhiều sức đã giải quyết được chuyện phức tạp của nàng, vô cùng đáng giá!
Nhưng Lan di lại không cách nào bình tĩnh, đây là người mà nàng đã bảo vệ mười năm a."Như thế nào lại không uống thuốc? Như vậy lập tức có thể ngừng bệnh." Nếu là có cái ba dài hai ngắn, nàng như thế nào giải thích với phu nhân a? Khi nàng nghe thấy tin này thì lòng nóng như lửa đốt, hận không thể vọt vào Từ gia bóp chết những kẻ có dụng tâm xấu xa kia.
Minh Đang nhẹ nhàng bâng quơ ngước lông mày lên, "Vậy sẽ không giống như thật." Khổ như thế nàng cũng không để ở trong lòng, khổ hơn nữa nàng còn chịu được, một chút da thịt chịu khổ như vậy thì tính là cái gì?
"Ta nhưng thương tiểu thư, nếu phu nhân biết. . . . . ." Lan di không nén nổi thổn thức. Trước kia, ít nhất còn có lão phu nhân che chở cho tiểu thư, nay toàn bộ đều phải do chính nàng. Thật sự là làm khó đứa nhỏ này.
Minh Đang hơi nhíu mi, không biết là cố ý hay vô ý ngắt lời của nàng, "Thời gian cấp bách, nói mau chút chuyện chính sự đi."
"Tiểu thư, lần trước người muốn thuốc viên cùng thuốc bột, còn có cả sách, lần này ta đều mang tới." Trong lòng Lan di thầm thở dài một tiếng, không biết làm thế nào, đành lấy hộp gỗ trong tay đưa cho nàng, "Người nhìn xem, có đúng hay không?"
Minh Đang mở hộp ra, lấy từng cái một từ bên trong ra, cẩn thận nhìn một lát. Lại nhìn thoáng qua phía dưới là hai quyển sách, một quyển là sách thuốc, còn một quyển là binh pháp Tôn Tử, "Đều đúng, phiền toái Lan di rồi. Ta còn có việc muốn giao cho ngươi làm." Tùy tay đem chiếc hộp đưa cho Bích Liên.
Trong lòng Lan di đã tràn ngập niềm kiêu hãnh, từ trên người nàng dường như thấy được nữ tử huệ chất lan tâm năm đó. "Người cứ việc phân phó." Mười mấy năm nay, nhìn người trước mắt từ trẻ sơ sinh bi bô tập nói, giờ đã trưởng thành một cô nương thông minh, xinh đẹp, kiên cường, dũng cảm. Mỗi một bước đi đều gian nan, nhưng nàng lại kiên định vô cùng, trong lòng không khỏi có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Phu nhân, người nhất định cũng sẽ cảm thấy tự hào về tiểu thư. Nhưng là người có từng hối hận đã để một mình nàng ở lại mơi hổ lang kia?
"Ta. . . . . ." Từ Minh Đang đang muốn giao phó, phía sau cây lại mơ hồ truyền đến âm thanh rất nhỏ, trong lòng quýnh lên, vội vàng lấy vật gì đó ở trong ngực ra nhét vào trong tay nàng ấy, “Phía trên ta đều có viết, cứ làm theo đó là được. Đi mau." May mắn là nàng đã chuẩn bị trước.
"Nhưng là tiểu thư. . . . . ." Lan di không chịu rời đi, lúc này nếu như có chuyện gì xảy ra, nàng cũng có thể giúp đỡ cùng đối phó.
Minh Đang hạ giọng, "Ta có khả năng tự bảo vệ mình, đi nhanh đi. Không thể để cho người khác nhìn thấy chúng ta cùng một chỗ."
Lan di cũng hiểu được đạo lý này, không dám lề mề thêm, gật đầu nói, "Tiểu thư, người phải bảo trọng, có chuyện gì cấp bách thì đến hiệu thuốc bắc nói cho ta biết." Từ Minh Đang gật đầu, Lan di quay người lại, rất nhanh đã biến mất vô ảnh.
"Tiểu thư. . . . . ." Ánh mắt của Bích Liên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phía sau cây, sắc mặt khẩn trương cùng bất an. Vẻ mặt Minh Đang bình tĩnh, nhưng tay trong ống tay áo lại xiết chặt, đề cao thanh âm, "Đi ra."
Quả nhiên, từ phía sau cây một nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi đi ra, một thân hắc y, tóc búi lên cao, dung mạo tuấn dật, vẻ mặt lười biếng nói không nên lời.
Danh sách chương