“Đây, quần áo bẩn thì ném vào máy giặt. Còn đồ sạch thì đặt lên giường.”
Ngồi trên thảm ở trước giường, Khổng Thu mặt không chút biểu tình uy nghi ra lệnh. Con mèo nào đó lại vô cùng ngoan ngoãn ngậm từng cái bẩn vào nhà tắm. Rồi lại khệ nệ ngậm từng cái sạch đặt lên giường.
Lấy điện thoại ra, ấn nút gọi cho Mục Dã, điện thoại reo hơn mười tiếng, người bên kia mới bắt máy.
“Mục Dã, là tôi.”
“A! Ưm…” Người bên kia kêu một tiếng, tiếp đó là một tiếng thở dốc đầy áp lực.
“Mục Dã?” Khổng Thu sửng sốt.
“A, Trọng Ni, ư ưm…” Hô hấp của y vô cùng không ổn.
Khổng Thu đứng bật dậy: “Mục Dã, anh bị sao vậy? Có phải lại trở bệnh nữa rồi không?”
“Không, không có….” Y vẫn thở hổn hển như cũ, “Trọng Ni, không… không ổn, ý tôi… là… lúc nãy… tôi có… chút chuyện, ưm… Chút nữa… tôi… sẽ… gọi lại… cho cậu.”
“Được rồi, nhưng anh thật sự không sao đấy chứ?”
“Không sao thật mà.”
“Ồ, tôi cũng không có gì gấp đâu.”
“Ừ.”
Điện thoại nhanh chóng bị cúp.
Nhìn trân trối vào di động, Khổng Thu khẽ nhíu mày, thanh âm của Mục Dã không giống như không có chuyện gì, cậu có nên ghé qua xem chừng y một chút cho yên tâm không? Một đồng nam hai mươi tám tuổi như Khổng Thu căn bản nghe không ra tiếng thở dốc đầy ám muội kia khác thường ở chỗ nào.
“Meo meo….”
Vội hoàn hồn lại, Khổng Thu để điện thoại xuống, tiếp tục sắp xếp hành lý, miệng lo giải thích: “Mục Dã lần này sinh bệnh, nên phải về trước, ta giúp y mua một chút đặc sản của Đức làm quà cho bạn bè, đồng nghiệp.”
“Meo meo ngao!”
“Blue, ta tưởng hồi nãy ta và mi đã bàn chuyện này xong rồi chứ.”
“…”
Quay đầu hôn lên trán Blue, con mèo nào đó lúc này đang đứng kế bên giường, Khổng Thu cười cười: “Làm bạn bè chân chính thì phải có qua có lại. Blue à, biểu hiện của mi lúc này, ta có nên lý giải là đang ăn giấm chua không đây?”
“Meo meo ngao!!” Chính xác là như vậy mà.
“Nhóc hư!” Dùng mũi cọ cọ lên đầu mũi ướt át của Blue, Khổng Thu nhìn nó dịu dàng nói: “Thật sự chỉ là bạn bè mà thôi, mi đó, ăn giấm chua nhầm chỗ rồi.”
“Meo meo.” Cái này còn phải chờ quan sát lại.
Vò vò cái đầu mèo, Khổng Thu đem quà cáp cậu chuẩn bị cho Mục Dã để vào trong một cái túi lớn, quà cho đồng nghiệp trong công ty cũng để sang một bên, còn lại toàn bộ chính là đồ ăn vặt mà cậu mua cho Blue. Mở túi chocolate mà Blue thích ăn nhất ra để trấn an hũ giấm chua thông minh, Khổng Thu cười ha ha rồi tiếp tục dọn dẹp.
“Ô ô.”
Ngẩng đầu lên, bên miệng đã được đưa đến một miếng bánh bích quy, tim Khổng Thu khẽ đập loạn khi cậu hé miệng cắn miếng bánh. Nhưng đối phương cũng không có ý định nhả ra. Nhóc hư. Cắn một nửa, Khổng Thu ngượng ngùng quay mặt đi, chợt nghe bên tai có tiếng nhai bánh rôm rốp.
Ăn bánh xong, Khổng Thu liền kháng nghị: “Blue, trên thảm toàn là vụn bánh!!!”
Con mèo nào đó khẽ liếm liếm miệng, cắn một miếng bánh nữa giơ đến bên miệng Khổng Thu. Không muốn lần nào cũng bị nhóc hư này dắt mũi, Khổng Thu đưa tay đoạt miếng bánh Blue đang ngậm cho vào miệng, nói tiếp: “Mi làm dơ thảm, mi phải chịu trách nhiệm dọn sạch nó!!”
“Meo meo…” Lại lấy ra một miếng bích quy, tiếp tục đút, không thèm để ý.
“Nhóc hư!!” Quay đầy lại, tiếp tục cắn một nửa.
Gắt gao cắn chặt lấy môi, nhưng mỗi khi cự vật va chạm vào bên trong thân thể, thì mọi nỗ lực của y lại thất bại hoàn toàn. Nhắm nghiền hai mắt để không phải nhìn cảnh nam nhân đang rong ruổi trên thân mình, Mục Dã nghiêng đầu sang một bên, há miệng thở dốc để ngăn bản thân phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị. Nhưng hành động này chưa bao giờ duy trì được, nam nhân nhanh chóng nắm lấy cằm y, xoay lại, ngấu nghiến đôi môi y.
“Ư ư….”
Va chạm càng lúc càng kịch liệt, Mục Dã rốt cuộc cũng nhịn không được, đẩy hắn ra, kêu to một tiếng, trọc dịch bắn ra, đầu y chợt cảm thấy mê muội. Hai giây sau, nam nhân từ trong cơ thể y rút ra ngoài, sau khi Mục Dã bình tĩnh trở lại, y mới từ từ mở mắt. Đập vào mắt, chính là con ngươi xanh lam kia, đồng tử lạnh băng không chút độ ấm, Mục Dã nhịn không được khẽ rùng mình một cái.
Thân thể bị nam nhân ôm lấy, Mục Dã theo bản năng liền kháng cự lại: “Bỏ tôi xuống, không phải làm xong thì anh sẽ để tôi yên sao?”
Câu trả lời của nam nhân chính là ôm thẳng y vào buồng tắm, đem y thả vào bồn nước ấm đã chuẩn bị sẵn, rồi hắn mới vào theo.
“Đường tiên sinh, có chuyện tôi cần phải nói cho rõ ràng với anh.” Cố hết sức tránh xa nam nhân, không cần nam nhân giúp y lấy dịch thể thuộc về hắn trong người mình, Mục Dã dùng thanh âm lạnh lùng nhất của bản thân mà nói: “Đường tiên sinh, tôi không phải là money boy, tôi không dựa vào việc bán thân để kiếm tiền. Anh đang đem tôi biến thành nô lệ *** của anh, nhưng rõ ràng tôi không phải, tôi là người tự do, tôi có công việc, có cuộc sống của riêng mình. Tôi không cần anh bao dưỡng tôi, đương nhiên, nếu tôi nhớ không lầm thì anh cũng không có cái quyết định này. Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn phối hợp, thuận theo anh mỗi khi anh cần, nhưng tôi hy vọng Đường tiên sinh có thể tôn trọng công việc và tự do của tôi. Khi tôi đang làm việc, đừng ép tôi đến thỏa mãn dục vọng của anh. Đường tiên sinh, tôi không muốn đối địch với anh, nhưng mời anh hiểu rõ cho, tôi cũng không phải là kẻ yếu đuối bất lực, tôi chỉ không muốn tranh chấp với anh với mà thôi, nhưng nếu mọi chuyện vượt quá sức chịu dựng của tôi, tôi sẽ bất chấp tất cả, kể cả cái mạng này cũng không cần.”
Tầm mắt lạnh như băng của nam nhân dao động trên thân thể trần trụi của Mục Dã, rồi mới thong thả dài giọng khàn khàn lạnh lùng nói: “Em hình như vẫn chưa hiểu rõ địa vị của mình.”
“Không hề, kẻ đến giờ cái gì cũng không rõ chính là Đường tiên sinh ngài. Bây giờ đã là xã hội văn minh, tất cả mọi người đều là “người” và đều bình đẳng với nhau.” Tầm mắt bắn thẳng về phía nam nhân, Mục Dã dứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, đi đến dưới vòi sen kì cọ một chút. Với bản tính của mình, y không thể làm ra cái loại hành vi quá mức kịch liệt, nói chuyện lạnh lùng như vậy đã là cực hạn rồi. Nhưng nam nhân này một lần lại một lần không ngừng khiêu khích giới hạn chịu đựng của y, cứ như sắp đem y bức điên vậy.
“Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc.”
Thân thể Mục Dã khẽ chấn động.
“Nhớ kỹ tên của tôi, từ giờ về sau không cho phép em gọi tôi là Đường tiên sinh. Tôi không phải họ Đường.”
“…”
“Gọi một lần đi.”
Tắt vòi sen, Mục Dã vơ vội cái khăn rồi bước ra khỏi phòng tắm. Nếu không phải tại xưa nay y luôn được giáo dục thật tốt, thì có lẽ đã giơ ngón giữa lên với nam nhân này rồi.
Quang mang trong mắt nam nhân lúc này có thể đông chết người, hắn bước ra khỏi bồn tắm, cầm khăn lau sơ qua hạ thể xích lõa của mình, rồi bước ra ngoài. Trong phòng, Mục Dã đang mặc quần áo, chuẩn bị về công ty. Nam nhân đi đến sau lưng y, dùng một tay đẩy y ngã xuống giường, xong, liền ép mình nằm lên trên.
“Họ Đường kia! Mi đừng khinh người quá đáng! Ưm ư…!!”
“Gọi!”
“Vương bát đản!!”
“Gọi!!”
“Vương… ư…!!”
Quần áo vừa mặc vào lại bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, hơn hai mươi phút sau, vòng eo bị đè đến sắp gãy, y khó khăn lên tiếng: “Bố Nhĩ… Thác…” Thác cái gì đây trời? “Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc.” Nam nhân phía sau lạnh lùng nhắc nhở, hạ thân cũng di chuyển nhanh hơn.
“Bố… Bố Nhĩ… ưm… Thác… Thác Ngãi…”
“Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc.”
“Mi dừng lại cho ta!!”
“Gọi to lên, rõ ràng một chút!!”
“Mi… hỗn đản… hỗn… ưm… Bố Nhĩ… Thác Ngã Đặc!”
Rút mạnh dục vọng của mình ra, nam nhân liền xoay người, tách hai chân của Mục Dã, mạnh mẽ đâm vào, hắn ra lệnh: “Sau này gặp tôi, nhớ kỹ phải gọi tôi như thế nào.”
“Hỗn đản! A ư… A a…”
Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ, sao Mục Dã vẫn chưa điện thoại lại? Khổng Thu càng chờ càng nóng ruột. Nghĩ nghĩ một lúc, cậu lấy điện thoại ra, chủ động gọi cho y. Điện thoại reo hơn mười tiếng mà vẫn chưa thấy ai bắt máy, Khổng Thu lại càng thêm lo lắng, Mục Dã nhất định đã xảy ra chuyện rồi!
Ngay lúc cậu đang định cúp máy, thì cuối cùng bên kia cũng chịu thưa.
“Mục Dã! Anh thật sự không có chuyện gì chứ? Anh đang ở đâu vây? Ở nhà hả?” Không đợi đối phương lên tiếng, Khổng Thu lo lắng hỏi liền mấy câu. Nhưng tiếng đáp lời lại khiến cậu hít vào mấy ngụm lãnh khí.
“Y đang ngủ.” Chỉ nghe thấy tiếng của đối phương thôi mà toàn thân Khổng Thu đã phát lạnh, da gà chạy khắp người.
“Xin hỏi anh…”
Điện thoại đã bị cúp.
“Alô! Alô!” Nhìn di động, Khổng Thu nhíu mày: “Sao Mục Dã lại quen biết với một người hung ác thế này được nhỉ?”
“Meo meo…”
Con mèo nào đó vừa đi wc xong, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Khổng Thu, liền vội vàng chạy đến.
Khổng Thu nói: “Blue, ta vừa điện thoại cho Mục Dã, nhưng không hiểu sao lại là một nam nhân xa lạ bắt máy. Nam nhân kia nói Mục Dã ngủ rồi, xong liền cúp máy, ta lo Mục Dã đang gặp nguy hiểm.” So với lúc trước khi gọi điện, Khổng Thu bây giờ càng nghĩ càng lo lắng hơn: “Mục Dã xưa nay rất giữ uy tín, nếu y nói sẽ điện thoại lại cho ta thì nhất định sẽ gọi. Không được, ta phải đến nhà y xem thế nào mới được.”
“Meo meo ngao ngao ngao!!!” Con mèo nào đó lại vô cớ ăn giấm chua.
“Blue… mi còn muốn ta phải lặp lại lần nữa sao? Ta hiện tại chỉ có mình Mục Dã là bạn, là bạn khi có chuyện phải quan tâm lẫn nhau là điều bình thường, mi không nên quá chấp nhất như vậy.”
Con mèo nào đó được hôn nên giấm đã bớt chua, vội nhảy lên vai Khổng Thu, ý nói nó cũng muốn đi.
Gọi lại cho Mục Dã, đối phương đã khóa máy, Khổng Thu lòng càng lo lắng bất an. Vội vội vàng vàng thay quần áo, mang theo chút tiền lẻ, cậu vớ lấy chìa khóa xe rồi phóng nhanh ra khỏi nhà. Trên đường cũng không quên liên tục điện thoại cho Mục Dã.
Bên ngoài trời rất lạnh, Khổng Thu một đường chạy thẳng đến biệt thự của Mục Dã, nhưng kết quả là bảo vệ của biệt thự nói suốt từ đêm qua đến giờ Mục Dã vẫn chưa về nhà. Nghe tin này, tim của Khổng Thu cứ như muốn rơi ra ngoài.
“Mục Dã, tôi, Khổng Thu đây, mở máy xong nhớ phải gọi lại cho tôi ngay nhé, tôi rất lo lắng cho anh.” Để lại lời nhắn xong, Khổng Thu ngồi trong xe đợi hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy Mục Dã trở về.
“Mục Dã sẽ không gặp chuyện gì đâu….” Ôm Blue vào lòng, Khổng Thu càng nghĩ càng sợ, không biết có nên báo cảnh sát hay không.
“Meo meo ngao ngao ngao!” Con mèo nào đó lại mất hứng, ghen nữa rồi.
“Blue à, mi phải biết nắm bắt thời gian để tu luyện, sớm ngày thành tinh, sau này ta đều trông cậy cả vào mi đó.” Người nào đó không biết thời thế, vô tình đổ thêm không ít giấm chua, hậu quả là….
“Meo meo ngáo ngáo ngáo ngáo ngáo!!”
“Blue!!”
Buông văn kiện xuống, đốt một điếu thuốc, nam nhân khẽ rít vài hơi. Mắt nhìn về phía người đang mê man nằm trên giường, nam nhân bước xuống giường, ra khỏi phòng.
Cầm lấy điện thoại, hắn nhanh tay bấm số của trợ lý.
“Tìm cho tôi một căn hộ, yên tĩnh một chút, phải có cả sân vườn lẫn hồ bơi. Ngay lập tức có thể dọn vào.”
“Dạ, tiên sinh.”
P/s: Tiêu định chuyển tên của anh Đường thành tiếng Anh, nhưng mà vấn đề là cái tên của dòng họ nhà anh dính liền với cấp bậc tu luyện, chuyển không được, mà để nửa tây nửa ta thì… thà giữ nguyên còn hơn, mọi người chịu khó nhớ tên nhé=)) tên anh ý đầy đủ dài tận 9 chữ =)), pé Blue tên dài cũng không kém phần long trọng.
Ngồi trên thảm ở trước giường, Khổng Thu mặt không chút biểu tình uy nghi ra lệnh. Con mèo nào đó lại vô cùng ngoan ngoãn ngậm từng cái bẩn vào nhà tắm. Rồi lại khệ nệ ngậm từng cái sạch đặt lên giường.
Lấy điện thoại ra, ấn nút gọi cho Mục Dã, điện thoại reo hơn mười tiếng, người bên kia mới bắt máy.
“Mục Dã, là tôi.”
“A! Ưm…” Người bên kia kêu một tiếng, tiếp đó là một tiếng thở dốc đầy áp lực.
“Mục Dã?” Khổng Thu sửng sốt.
“A, Trọng Ni, ư ưm…” Hô hấp của y vô cùng không ổn.
Khổng Thu đứng bật dậy: “Mục Dã, anh bị sao vậy? Có phải lại trở bệnh nữa rồi không?”
“Không, không có….” Y vẫn thở hổn hển như cũ, “Trọng Ni, không… không ổn, ý tôi… là… lúc nãy… tôi có… chút chuyện, ưm… Chút nữa… tôi… sẽ… gọi lại… cho cậu.”
“Được rồi, nhưng anh thật sự không sao đấy chứ?”
“Không sao thật mà.”
“Ồ, tôi cũng không có gì gấp đâu.”
“Ừ.”
Điện thoại nhanh chóng bị cúp.
Nhìn trân trối vào di động, Khổng Thu khẽ nhíu mày, thanh âm của Mục Dã không giống như không có chuyện gì, cậu có nên ghé qua xem chừng y một chút cho yên tâm không? Một đồng nam hai mươi tám tuổi như Khổng Thu căn bản nghe không ra tiếng thở dốc đầy ám muội kia khác thường ở chỗ nào.
“Meo meo….”
Vội hoàn hồn lại, Khổng Thu để điện thoại xuống, tiếp tục sắp xếp hành lý, miệng lo giải thích: “Mục Dã lần này sinh bệnh, nên phải về trước, ta giúp y mua một chút đặc sản của Đức làm quà cho bạn bè, đồng nghiệp.”
“Meo meo ngao!”
“Blue, ta tưởng hồi nãy ta và mi đã bàn chuyện này xong rồi chứ.”
“…”
Quay đầu hôn lên trán Blue, con mèo nào đó lúc này đang đứng kế bên giường, Khổng Thu cười cười: “Làm bạn bè chân chính thì phải có qua có lại. Blue à, biểu hiện của mi lúc này, ta có nên lý giải là đang ăn giấm chua không đây?”
“Meo meo ngao!!” Chính xác là như vậy mà.
“Nhóc hư!” Dùng mũi cọ cọ lên đầu mũi ướt át của Blue, Khổng Thu nhìn nó dịu dàng nói: “Thật sự chỉ là bạn bè mà thôi, mi đó, ăn giấm chua nhầm chỗ rồi.”
“Meo meo.” Cái này còn phải chờ quan sát lại.
Vò vò cái đầu mèo, Khổng Thu đem quà cáp cậu chuẩn bị cho Mục Dã để vào trong một cái túi lớn, quà cho đồng nghiệp trong công ty cũng để sang một bên, còn lại toàn bộ chính là đồ ăn vặt mà cậu mua cho Blue. Mở túi chocolate mà Blue thích ăn nhất ra để trấn an hũ giấm chua thông minh, Khổng Thu cười ha ha rồi tiếp tục dọn dẹp.
“Ô ô.”
Ngẩng đầu lên, bên miệng đã được đưa đến một miếng bánh bích quy, tim Khổng Thu khẽ đập loạn khi cậu hé miệng cắn miếng bánh. Nhưng đối phương cũng không có ý định nhả ra. Nhóc hư. Cắn một nửa, Khổng Thu ngượng ngùng quay mặt đi, chợt nghe bên tai có tiếng nhai bánh rôm rốp.
Ăn bánh xong, Khổng Thu liền kháng nghị: “Blue, trên thảm toàn là vụn bánh!!!”
Con mèo nào đó khẽ liếm liếm miệng, cắn một miếng bánh nữa giơ đến bên miệng Khổng Thu. Không muốn lần nào cũng bị nhóc hư này dắt mũi, Khổng Thu đưa tay đoạt miếng bánh Blue đang ngậm cho vào miệng, nói tiếp: “Mi làm dơ thảm, mi phải chịu trách nhiệm dọn sạch nó!!”
“Meo meo…” Lại lấy ra một miếng bích quy, tiếp tục đút, không thèm để ý.
“Nhóc hư!!” Quay đầy lại, tiếp tục cắn một nửa.
Gắt gao cắn chặt lấy môi, nhưng mỗi khi cự vật va chạm vào bên trong thân thể, thì mọi nỗ lực của y lại thất bại hoàn toàn. Nhắm nghiền hai mắt để không phải nhìn cảnh nam nhân đang rong ruổi trên thân mình, Mục Dã nghiêng đầu sang một bên, há miệng thở dốc để ngăn bản thân phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị. Nhưng hành động này chưa bao giờ duy trì được, nam nhân nhanh chóng nắm lấy cằm y, xoay lại, ngấu nghiến đôi môi y.
“Ư ư….”
Va chạm càng lúc càng kịch liệt, Mục Dã rốt cuộc cũng nhịn không được, đẩy hắn ra, kêu to một tiếng, trọc dịch bắn ra, đầu y chợt cảm thấy mê muội. Hai giây sau, nam nhân từ trong cơ thể y rút ra ngoài, sau khi Mục Dã bình tĩnh trở lại, y mới từ từ mở mắt. Đập vào mắt, chính là con ngươi xanh lam kia, đồng tử lạnh băng không chút độ ấm, Mục Dã nhịn không được khẽ rùng mình một cái.
Thân thể bị nam nhân ôm lấy, Mục Dã theo bản năng liền kháng cự lại: “Bỏ tôi xuống, không phải làm xong thì anh sẽ để tôi yên sao?”
Câu trả lời của nam nhân chính là ôm thẳng y vào buồng tắm, đem y thả vào bồn nước ấm đã chuẩn bị sẵn, rồi hắn mới vào theo.
“Đường tiên sinh, có chuyện tôi cần phải nói cho rõ ràng với anh.” Cố hết sức tránh xa nam nhân, không cần nam nhân giúp y lấy dịch thể thuộc về hắn trong người mình, Mục Dã dùng thanh âm lạnh lùng nhất của bản thân mà nói: “Đường tiên sinh, tôi không phải là money boy, tôi không dựa vào việc bán thân để kiếm tiền. Anh đang đem tôi biến thành nô lệ *** của anh, nhưng rõ ràng tôi không phải, tôi là người tự do, tôi có công việc, có cuộc sống của riêng mình. Tôi không cần anh bao dưỡng tôi, đương nhiên, nếu tôi nhớ không lầm thì anh cũng không có cái quyết định này. Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn phối hợp, thuận theo anh mỗi khi anh cần, nhưng tôi hy vọng Đường tiên sinh có thể tôn trọng công việc và tự do của tôi. Khi tôi đang làm việc, đừng ép tôi đến thỏa mãn dục vọng của anh. Đường tiên sinh, tôi không muốn đối địch với anh, nhưng mời anh hiểu rõ cho, tôi cũng không phải là kẻ yếu đuối bất lực, tôi chỉ không muốn tranh chấp với anh với mà thôi, nhưng nếu mọi chuyện vượt quá sức chịu dựng của tôi, tôi sẽ bất chấp tất cả, kể cả cái mạng này cũng không cần.”
Tầm mắt lạnh như băng của nam nhân dao động trên thân thể trần trụi của Mục Dã, rồi mới thong thả dài giọng khàn khàn lạnh lùng nói: “Em hình như vẫn chưa hiểu rõ địa vị của mình.”
“Không hề, kẻ đến giờ cái gì cũng không rõ chính là Đường tiên sinh ngài. Bây giờ đã là xã hội văn minh, tất cả mọi người đều là “người” và đều bình đẳng với nhau.” Tầm mắt bắn thẳng về phía nam nhân, Mục Dã dứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, đi đến dưới vòi sen kì cọ một chút. Với bản tính của mình, y không thể làm ra cái loại hành vi quá mức kịch liệt, nói chuyện lạnh lùng như vậy đã là cực hạn rồi. Nhưng nam nhân này một lần lại một lần không ngừng khiêu khích giới hạn chịu đựng của y, cứ như sắp đem y bức điên vậy.
“Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc.”
Thân thể Mục Dã khẽ chấn động.
“Nhớ kỹ tên của tôi, từ giờ về sau không cho phép em gọi tôi là Đường tiên sinh. Tôi không phải họ Đường.”
“…”
“Gọi một lần đi.”
Tắt vòi sen, Mục Dã vơ vội cái khăn rồi bước ra khỏi phòng tắm. Nếu không phải tại xưa nay y luôn được giáo dục thật tốt, thì có lẽ đã giơ ngón giữa lên với nam nhân này rồi.
Quang mang trong mắt nam nhân lúc này có thể đông chết người, hắn bước ra khỏi bồn tắm, cầm khăn lau sơ qua hạ thể xích lõa của mình, rồi bước ra ngoài. Trong phòng, Mục Dã đang mặc quần áo, chuẩn bị về công ty. Nam nhân đi đến sau lưng y, dùng một tay đẩy y ngã xuống giường, xong, liền ép mình nằm lên trên.
“Họ Đường kia! Mi đừng khinh người quá đáng! Ưm ư…!!”
“Gọi!”
“Vương bát đản!!”
“Gọi!!”
“Vương… ư…!!”
Quần áo vừa mặc vào lại bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, hơn hai mươi phút sau, vòng eo bị đè đến sắp gãy, y khó khăn lên tiếng: “Bố Nhĩ… Thác…” Thác cái gì đây trời? “Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc.” Nam nhân phía sau lạnh lùng nhắc nhở, hạ thân cũng di chuyển nhanh hơn.
“Bố… Bố Nhĩ… ưm… Thác… Thác Ngãi…”
“Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc.”
“Mi dừng lại cho ta!!”
“Gọi to lên, rõ ràng một chút!!”
“Mi… hỗn đản… hỗn… ưm… Bố Nhĩ… Thác Ngã Đặc!”
Rút mạnh dục vọng của mình ra, nam nhân liền xoay người, tách hai chân của Mục Dã, mạnh mẽ đâm vào, hắn ra lệnh: “Sau này gặp tôi, nhớ kỹ phải gọi tôi như thế nào.”
“Hỗn đản! A ư… A a…”
Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ, sao Mục Dã vẫn chưa điện thoại lại? Khổng Thu càng chờ càng nóng ruột. Nghĩ nghĩ một lúc, cậu lấy điện thoại ra, chủ động gọi cho y. Điện thoại reo hơn mười tiếng mà vẫn chưa thấy ai bắt máy, Khổng Thu lại càng thêm lo lắng, Mục Dã nhất định đã xảy ra chuyện rồi!
Ngay lúc cậu đang định cúp máy, thì cuối cùng bên kia cũng chịu thưa.
“Mục Dã! Anh thật sự không có chuyện gì chứ? Anh đang ở đâu vây? Ở nhà hả?” Không đợi đối phương lên tiếng, Khổng Thu lo lắng hỏi liền mấy câu. Nhưng tiếng đáp lời lại khiến cậu hít vào mấy ngụm lãnh khí.
“Y đang ngủ.” Chỉ nghe thấy tiếng của đối phương thôi mà toàn thân Khổng Thu đã phát lạnh, da gà chạy khắp người.
“Xin hỏi anh…”
Điện thoại đã bị cúp.
“Alô! Alô!” Nhìn di động, Khổng Thu nhíu mày: “Sao Mục Dã lại quen biết với một người hung ác thế này được nhỉ?”
“Meo meo…”
Con mèo nào đó vừa đi wc xong, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Khổng Thu, liền vội vàng chạy đến.
Khổng Thu nói: “Blue, ta vừa điện thoại cho Mục Dã, nhưng không hiểu sao lại là một nam nhân xa lạ bắt máy. Nam nhân kia nói Mục Dã ngủ rồi, xong liền cúp máy, ta lo Mục Dã đang gặp nguy hiểm.” So với lúc trước khi gọi điện, Khổng Thu bây giờ càng nghĩ càng lo lắng hơn: “Mục Dã xưa nay rất giữ uy tín, nếu y nói sẽ điện thoại lại cho ta thì nhất định sẽ gọi. Không được, ta phải đến nhà y xem thế nào mới được.”
“Meo meo ngao ngao ngao!!!” Con mèo nào đó lại vô cớ ăn giấm chua.
“Blue… mi còn muốn ta phải lặp lại lần nữa sao? Ta hiện tại chỉ có mình Mục Dã là bạn, là bạn khi có chuyện phải quan tâm lẫn nhau là điều bình thường, mi không nên quá chấp nhất như vậy.”
Con mèo nào đó được hôn nên giấm đã bớt chua, vội nhảy lên vai Khổng Thu, ý nói nó cũng muốn đi.
Gọi lại cho Mục Dã, đối phương đã khóa máy, Khổng Thu lòng càng lo lắng bất an. Vội vội vàng vàng thay quần áo, mang theo chút tiền lẻ, cậu vớ lấy chìa khóa xe rồi phóng nhanh ra khỏi nhà. Trên đường cũng không quên liên tục điện thoại cho Mục Dã.
Bên ngoài trời rất lạnh, Khổng Thu một đường chạy thẳng đến biệt thự của Mục Dã, nhưng kết quả là bảo vệ của biệt thự nói suốt từ đêm qua đến giờ Mục Dã vẫn chưa về nhà. Nghe tin này, tim của Khổng Thu cứ như muốn rơi ra ngoài.
“Mục Dã, tôi, Khổng Thu đây, mở máy xong nhớ phải gọi lại cho tôi ngay nhé, tôi rất lo lắng cho anh.” Để lại lời nhắn xong, Khổng Thu ngồi trong xe đợi hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy Mục Dã trở về.
“Mục Dã sẽ không gặp chuyện gì đâu….” Ôm Blue vào lòng, Khổng Thu càng nghĩ càng sợ, không biết có nên báo cảnh sát hay không.
“Meo meo ngao ngao ngao!” Con mèo nào đó lại mất hứng, ghen nữa rồi.
“Blue à, mi phải biết nắm bắt thời gian để tu luyện, sớm ngày thành tinh, sau này ta đều trông cậy cả vào mi đó.” Người nào đó không biết thời thế, vô tình đổ thêm không ít giấm chua, hậu quả là….
“Meo meo ngáo ngáo ngáo ngáo ngáo!!”
“Blue!!”
Buông văn kiện xuống, đốt một điếu thuốc, nam nhân khẽ rít vài hơi. Mắt nhìn về phía người đang mê man nằm trên giường, nam nhân bước xuống giường, ra khỏi phòng.
Cầm lấy điện thoại, hắn nhanh tay bấm số của trợ lý.
“Tìm cho tôi một căn hộ, yên tĩnh một chút, phải có cả sân vườn lẫn hồ bơi. Ngay lập tức có thể dọn vào.”
“Dạ, tiên sinh.”
P/s: Tiêu định chuyển tên của anh Đường thành tiếng Anh, nhưng mà vấn đề là cái tên của dòng họ nhà anh dính liền với cấp bậc tu luyện, chuyển không được, mà để nửa tây nửa ta thì… thà giữ nguyên còn hơn, mọi người chịu khó nhớ tên nhé=)) tên anh ý đầy đủ dài tận 9 chữ =)), pé Blue tên dài cũng không kém phần long trọng.
Danh sách chương