“Cộc cộc cộc.”
“Cộc cộc cộc.”
“Mục Dã, anh đâu rồi?”
Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy người ra mở cửa, Khổng Thu vội lấy di động ra gọi cho y, nhưng gọi mấy cuộc liên tiếp, cũng như mấy tiếng trước, điện thoại của Mục Dã vẫn đang tắt máy. Nghĩ đến chuyện hôm qua cậu đã cự tuyệt Mục Dã, sắc mặt của Khổng Thu không khỏi biến sắc.
Sáng nay lúc dùng điểm tâm cũng không thấy Mục Dã đâu, nghĩ đến chuyện có thể đêm qua y quá say, đến giờ vẫn còn ngủ mê mệt, cậu cũng không muốn đến quấy rầy. Nhưng cả ngày hôm nay cũng không thấy Mục Dã đến hội trường, ngay cả cơm chiều cũng không thấy dáng y, gọi điện thì y lại tắt máy, khiến cho Khổng Thu càng nghĩ càng thấy sợ.
“Rầm rầm rầm.” Không ngừng đập mạnh lên cửa, Khổng Thu ra sức gọi: “Mục Dã, anh có trong đó không?”
Ngay lúc Khổng Thu nhịn không được, đang định gọi cảnh sát, thì cách cửa cuối cùng cũng được mở ra, vừa nhìn thấy người đứng ở cửa, Khổng Thu yên tâm thở dài một hơi, vội vàng đưa tay đỡ lấy y: “Mục Dã, anh sao vậy? Để tôi đi gọi bác sĩ!”
“Đừng, đừng đi.”
Gắt gao ôm lấy tay của Khổng Thu, Mục Dã dựa vào tường, thở hổn hển nói: “Tôi không sao, chỉ là chai rượu vang hôm qua, không ổn, hình như là dị ứng…..”
“Cái gì?!” Khổng Thu dìu Mục Dã bước vào phòng, Mục Dã hơi thoáng kháng cự nhưng cũng để mặc cậu. Trong phòng còn vương khói thuốc, khiến Khổng Thu có chút ngạc nhiên, Mục Dã biết hút thuốc sao? Cậu chưa bao giờ thấy y đụng đến thuốc lá bao giờ.
Dìu Mục Dã đến bên giường, Khổng Thu nhìn thấy trong gạt tàn còn nửa điếu thuốc đang cháy dở. Nghĩ đến chuyện có thể vì hôm qua bị cậu từ chối tình cảm nên Mục Dã mới trở nên thế này, Khổng Thu cảm thấy bản thân vô cùng đáng trách.
Nhìn ra Khổng Thu đang không ngừng tự trách, Mục Dã tựa người vào đầu giường, miệng khẽ cười, nói: “Trọng Ni, tôi không yếu đuối như cậu tưởng đâu. Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao? Đồng hồ sinh học của tôi rất khó thích nghi với chuyện sai múi giờ, nên cơ thể sẽ nảy sinh không ít vấn đề, dị ứng dạng này cũng không phải là lần đầu tiên.”
Khổng Thu kéo chăn đắp cho Mục Dã, lo lắng nói: “Để tôi đi tìm bác sĩ đến nhé, nhìn anh không ổn chút nào.”
Tay của Mục Dã bên dưới chăn nắm chặt lại, nhưng trên mặt, lại không có chút khác thường nào, anh khẽ cười, nói: “Không cần, tôi ngủ hai ngày nữa là ổn thôi.”
“Thật sự không cần gọi bác sĩ sao?” Khổng Thu càng nhìn càng lo lắng. Sắc mặt của Mục Dã lúc này tái xanh, gần như không còn chút huyết sắc nào. Hơn nữa lúc này khi cậu dìu y đến bên giường, đã phát hiện toàn thân anh hoàn tòan không còn chút sức lực nào.
Mục Dã lắc đầu, thanh âm trầm thấp làm giảm đi phần nào sự khẩn trương của Khổng Thu, “Yên tâm, tôi không lấy thân thể của mình ra đùa giỡn đâu. Sáng nay tôi đã điện thoại cho ban tổ chức rồi, lần này tôi không phải là nhân vật chính, không xuất hiện một hai ngày cũng không ảnh hưởng gì. Bất quá, hai ngày diễn ra triển lãm, đành phải trông cậy hết vào cậu vậy.”
“Cái này anh không cần phải lo.” Khổng Thu đứng dậy, vội vàng rót cho Mục Dã một chén nước ấm, sau khi y uống xong, cậu mới hỏi: “Anh có đói bụng không? Để tôi gọi người mang thức ăn đến nhé, anh muốn ăn gì nào?”
“Canh đi, tôi không muốn ăn cho lắm.”
“Được, anh chờ tôi một chút.”
Sau khi Khổng Thu đi khỏi, thân thể Mục Dã khẽ giật nhẹ, nụ cười trên mặt cũng biến mất, môi mím chặt.
“Mục Dã, hay để tôi nấu cho anh bát cháo, chứ tôi xem qua rồi, dưới bếp chẳng có món canh nào vừa miệng cả.”
“Vậy phiền cậu rồi.”
Ngay lúc Khổng Thu vừa tiến vào, nụ cười lại trở về trên mặt Mục Dã.
“Phiền gì đâu, tôi nấu cháo cũng không đến nỗi tệ. Anh chờ chút nhé.” Rót cho Mục Dã thêm ly nước, Khổng Thu liền vội vã đi khỏi.
Nụ cười trên mặt Mục Dã trong nháy mắt lại biến thành phẫn nộ, hai tay siết chặt thành quyền, cũng vì tức giận quá mức mà không ngừng run rẩy. Y xốc chăn bước xuống giường, chân bước không vững, từ từ tiến vào nhà tắm.
Mở vòi nước ra, tạt lên mặt mấy vốc nước lạnh ngắt, y ngẩng đầu lên, trong gương liền hiện ra một gương mặt tái nhợt, tiều tụy. Cắn chặt răng, Mục Dã đấm một quyền lên bồn rửa mặt. Y vừa cúi người, áo ngủ đã rũ xuống, để lộ ra trong gương đủ loại dấu vết được giấu bên dưới.
Lúc Khổng Thu đẩy xe ăn vào phòng, thì Mục Dã đã tươi cười ngồi đợi cậu. Nhìn bữa tối phong phú trên xe, y chợt nhíu mày: “Trọng Ni, đừng nói với tôi tất cả chỗ này đều do một mình cậu làm nha.”
“Ngạc nhiên lắm sao?” Khổng Thu cởi áo khoác da trên người ra, rồi đẩy xe ăn bên cạnh giường, sau đó đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ.
“Mục Dã, tôi là người độc thân nha, một kẻ độc thân sao có thể không biết xuống bếp làm vài món cho được?” Ngồi xuống bên kia bàn, Khổng Thu nhón lấy một miếng khoai tây chiên, cắn một miếng lớn, lẩm bẩm nói: “Kỳ thật tôi cũng đang đói bụng. Tôi không thích ăn cơm Tây, nhất là cơm Tây ở nước ngoài.”
“Ha ha.” Gương mặt tái nhợt của Mục Dã chợt hồng nhuận lên vài phần, y múc một muỗng cháo, cẩn thận nhấm nháp trong giây lát, rồi mới hướng Khổng Thu giơ ngón cái lên, tỏ ý khen ngợi: “Thật không tệ nha.”
“Không tệ thì ăn nhiều chút đi.”
“Ừ.”
Hai người vô cùng khoái trá dùng hết bữa tối, nói đúng ra là bữa khuya mới đúng. Thật không nhìn ra, mới đêm hôm trước, một người vừa cự tuyệt lời tỏ tình của người kia, thế mà lúc này đây, lại chẳng khác gì bạn bè thân thiết đã lâu.
Mục Dã ăn hết một chén cháo, hai gói khoai tây chiên, mấy món khác cũng ăn được bảy tám phần, Khổng Thu nhìn thấy y ăn ngon miệng như vậy, trong lòng cũng thoải mái không ít.
“Ngày mai anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyên còn lại cứ để tôi lo là được.”
“Ừ.”
Sau khi thu dọn chén đũa xong, Khổng Thu đẩy xe ăn đi.
Đã một giờ sáng, Mục Dã cũng thấm mệt, nhưng y không muốn ngủ, lại càng không dám ngủ. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh bị lăng nhục hôm đó lại hiện ra rõ mồn một. Y là người đồng tính, cũng không ngại chuyện bản thân phải nằm dưới, nhưng y hận nhất chính là cường bạo. Mà y tuyệt đối không bao giờ dám ngờ là loại chuyên này lại đổ xuống đầu mình. Mặc dù mọi chuyện đều diễn ra trong màn đêm u ám, nhưng đôi đồng tử màu lam đó y tuyệt đối không bao giờ nhầm cho được.
Vươn tay lấy điện thoại trên đầu giường, Mục Dã liền gọi cho một người bạn thân của mình.
“Là tôi, Mục Dã.”
“Tôi cần cậu tư vấn một chút về hình phạt giành cho tội cưỡng gian ở Đức, phải cần những chứng cớ gì?”
“Một người bạn của tôi bị cường bạo đồng tính.”
“Được, tôi chờ tài liệu của cậu.”
Trong lúc Mục Dã nói chuyện điện thoại, cánh cửa phòng vốn đã khóa kỹ lại bị người dễ dàng mở ra. Người vừa vào cơ hồ không phát ra một tiếng bước chân nào dù chỉ là nhỏ nhất, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, thuận tay khóa trái, sau đó cởi bộ âu phục để lên ghế salon, rồi nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ. Mục Dã vừa cúp máy, đã thấy trong phòng xuất hiện một cái bóng, ngẩng đầu lên, y như chết trân tại chỗ.
“Muốn báo cảnh sát để bắt tôi sao?” Người kia vẫn không ngần ngại bước đến bên cạnh giường.
Mục Dã trong nháy mắt đã hoàn hồn trở lại, ngón tay nhanh như cắt ấn số điện thoại cảnh sát để báo án, nhưng chỉ trong tích tắc, điện thoại trong tay y đã bị đoạt mất, phóng thẳng vào tường, linh kiện văng tứ tung.
“Vương bát đản! Cút ngay!”
Mục Dã cầm điện thoại bàn trên đầu giường ném về phía người nọ, còn mình thì chật vật xoay người xuống giường, phóng thẳng về phía nhà tắm. Thắt lung chợt bị đôi tay cứng như thép nắm chặt lại, sau đó y liền bị đối phương nhẹ nhàng vứt lên giường.
“Trọng Ni! Trọng… ư!”
Nút áo văng tung tóe, Mục Dã không buồn quan tâm, chỉ biết liều mạng phản kháng, nhưng khí lực của đối phương lại quá lớn, chỉ cần dùng một tay đã có thể chế trụ được y. Ánh mắt màu lam vô cùng lạnh lùng, hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai y: “Em có thể báo cảnh sát hay sao?”
“Ư ư ư!” Nếu ánh mắt có thể giết người, Mục Dã thật muốn đem đối phương đi lăng trì cả nghìn lần.
“Tôi cho em hai lựa chọn; một là phục tùng tôi, hai là tôi sẽ giết người trong lòng em, chặt đứt hậu lộ của em. Em hãy chọn đi.” Hắn buông tay ra, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Không nên hoài nghi năng lực của tôi, tôi giết cậu ta, chẳng qua chỉ tựa như giết một con kiến mà thôi.”
Mục Dã đang giãy giụa, chợt nghe hắn nói thế, liền ngừng lại, y liên tục thở gấp, nhưng trong ánh mắt lại chưa bao giờ ánh lên vẻ sợ hãi, nhưng toàn thân y lại không ngừng run rẩy.
“Ngươi – rốt cuộc – là ai?”
“Chủ nhân của em.”
Nhịn xuống khát khao muốn cho đối phương một bạt tay, Mục Dã cố giữ bình tĩnh.
“Tại sao lại là tôi? Tôi không cho là tôi đã từng đắc tội với anh.”
Đối phương buông tay ra, chầm chậm cởi bỏ nút áo trên sơ mi, nhưng vẫn duy trì bộ dáng lạnh lùng của mình: “Người đắc tội với tôi sẽ không thể toàn mạng đến giây tiếp theo.”
Xuống giường, hắn bước về phía nhà tắm, trước khi vào trong, hắn nói: “Đừng bày thêm nhiều trò, tôi xưa nay không thích đùa giỡn bao giờ.”
Toàn thân Mục Dã phát lạnh, y không hiểu sao bản thân lại chọc vào nam nhân kia, tại sao lại là y?! Tại sao lại là y?
“Cộc cộc cộc.”
“Mục Dã, anh đâu rồi?”
Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy người ra mở cửa, Khổng Thu vội lấy di động ra gọi cho y, nhưng gọi mấy cuộc liên tiếp, cũng như mấy tiếng trước, điện thoại của Mục Dã vẫn đang tắt máy. Nghĩ đến chuyện hôm qua cậu đã cự tuyệt Mục Dã, sắc mặt của Khổng Thu không khỏi biến sắc.
Sáng nay lúc dùng điểm tâm cũng không thấy Mục Dã đâu, nghĩ đến chuyện có thể đêm qua y quá say, đến giờ vẫn còn ngủ mê mệt, cậu cũng không muốn đến quấy rầy. Nhưng cả ngày hôm nay cũng không thấy Mục Dã đến hội trường, ngay cả cơm chiều cũng không thấy dáng y, gọi điện thì y lại tắt máy, khiến cho Khổng Thu càng nghĩ càng thấy sợ.
“Rầm rầm rầm.” Không ngừng đập mạnh lên cửa, Khổng Thu ra sức gọi: “Mục Dã, anh có trong đó không?”
Ngay lúc Khổng Thu nhịn không được, đang định gọi cảnh sát, thì cách cửa cuối cùng cũng được mở ra, vừa nhìn thấy người đứng ở cửa, Khổng Thu yên tâm thở dài một hơi, vội vàng đưa tay đỡ lấy y: “Mục Dã, anh sao vậy? Để tôi đi gọi bác sĩ!”
“Đừng, đừng đi.”
Gắt gao ôm lấy tay của Khổng Thu, Mục Dã dựa vào tường, thở hổn hển nói: “Tôi không sao, chỉ là chai rượu vang hôm qua, không ổn, hình như là dị ứng…..”
“Cái gì?!” Khổng Thu dìu Mục Dã bước vào phòng, Mục Dã hơi thoáng kháng cự nhưng cũng để mặc cậu. Trong phòng còn vương khói thuốc, khiến Khổng Thu có chút ngạc nhiên, Mục Dã biết hút thuốc sao? Cậu chưa bao giờ thấy y đụng đến thuốc lá bao giờ.
Dìu Mục Dã đến bên giường, Khổng Thu nhìn thấy trong gạt tàn còn nửa điếu thuốc đang cháy dở. Nghĩ đến chuyện có thể vì hôm qua bị cậu từ chối tình cảm nên Mục Dã mới trở nên thế này, Khổng Thu cảm thấy bản thân vô cùng đáng trách.
Nhìn ra Khổng Thu đang không ngừng tự trách, Mục Dã tựa người vào đầu giường, miệng khẽ cười, nói: “Trọng Ni, tôi không yếu đuối như cậu tưởng đâu. Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao? Đồng hồ sinh học của tôi rất khó thích nghi với chuyện sai múi giờ, nên cơ thể sẽ nảy sinh không ít vấn đề, dị ứng dạng này cũng không phải là lần đầu tiên.”
Khổng Thu kéo chăn đắp cho Mục Dã, lo lắng nói: “Để tôi đi tìm bác sĩ đến nhé, nhìn anh không ổn chút nào.”
Tay của Mục Dã bên dưới chăn nắm chặt lại, nhưng trên mặt, lại không có chút khác thường nào, anh khẽ cười, nói: “Không cần, tôi ngủ hai ngày nữa là ổn thôi.”
“Thật sự không cần gọi bác sĩ sao?” Khổng Thu càng nhìn càng lo lắng. Sắc mặt của Mục Dã lúc này tái xanh, gần như không còn chút huyết sắc nào. Hơn nữa lúc này khi cậu dìu y đến bên giường, đã phát hiện toàn thân anh hoàn tòan không còn chút sức lực nào.
Mục Dã lắc đầu, thanh âm trầm thấp làm giảm đi phần nào sự khẩn trương của Khổng Thu, “Yên tâm, tôi không lấy thân thể của mình ra đùa giỡn đâu. Sáng nay tôi đã điện thoại cho ban tổ chức rồi, lần này tôi không phải là nhân vật chính, không xuất hiện một hai ngày cũng không ảnh hưởng gì. Bất quá, hai ngày diễn ra triển lãm, đành phải trông cậy hết vào cậu vậy.”
“Cái này anh không cần phải lo.” Khổng Thu đứng dậy, vội vàng rót cho Mục Dã một chén nước ấm, sau khi y uống xong, cậu mới hỏi: “Anh có đói bụng không? Để tôi gọi người mang thức ăn đến nhé, anh muốn ăn gì nào?”
“Canh đi, tôi không muốn ăn cho lắm.”
“Được, anh chờ tôi một chút.”
Sau khi Khổng Thu đi khỏi, thân thể Mục Dã khẽ giật nhẹ, nụ cười trên mặt cũng biến mất, môi mím chặt.
“Mục Dã, hay để tôi nấu cho anh bát cháo, chứ tôi xem qua rồi, dưới bếp chẳng có món canh nào vừa miệng cả.”
“Vậy phiền cậu rồi.”
Ngay lúc Khổng Thu vừa tiến vào, nụ cười lại trở về trên mặt Mục Dã.
“Phiền gì đâu, tôi nấu cháo cũng không đến nỗi tệ. Anh chờ chút nhé.” Rót cho Mục Dã thêm ly nước, Khổng Thu liền vội vã đi khỏi.
Nụ cười trên mặt Mục Dã trong nháy mắt lại biến thành phẫn nộ, hai tay siết chặt thành quyền, cũng vì tức giận quá mức mà không ngừng run rẩy. Y xốc chăn bước xuống giường, chân bước không vững, từ từ tiến vào nhà tắm.
Mở vòi nước ra, tạt lên mặt mấy vốc nước lạnh ngắt, y ngẩng đầu lên, trong gương liền hiện ra một gương mặt tái nhợt, tiều tụy. Cắn chặt răng, Mục Dã đấm một quyền lên bồn rửa mặt. Y vừa cúi người, áo ngủ đã rũ xuống, để lộ ra trong gương đủ loại dấu vết được giấu bên dưới.
Lúc Khổng Thu đẩy xe ăn vào phòng, thì Mục Dã đã tươi cười ngồi đợi cậu. Nhìn bữa tối phong phú trên xe, y chợt nhíu mày: “Trọng Ni, đừng nói với tôi tất cả chỗ này đều do một mình cậu làm nha.”
“Ngạc nhiên lắm sao?” Khổng Thu cởi áo khoác da trên người ra, rồi đẩy xe ăn bên cạnh giường, sau đó đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ.
“Mục Dã, tôi là người độc thân nha, một kẻ độc thân sao có thể không biết xuống bếp làm vài món cho được?” Ngồi xuống bên kia bàn, Khổng Thu nhón lấy một miếng khoai tây chiên, cắn một miếng lớn, lẩm bẩm nói: “Kỳ thật tôi cũng đang đói bụng. Tôi không thích ăn cơm Tây, nhất là cơm Tây ở nước ngoài.”
“Ha ha.” Gương mặt tái nhợt của Mục Dã chợt hồng nhuận lên vài phần, y múc một muỗng cháo, cẩn thận nhấm nháp trong giây lát, rồi mới hướng Khổng Thu giơ ngón cái lên, tỏ ý khen ngợi: “Thật không tệ nha.”
“Không tệ thì ăn nhiều chút đi.”
“Ừ.”
Hai người vô cùng khoái trá dùng hết bữa tối, nói đúng ra là bữa khuya mới đúng. Thật không nhìn ra, mới đêm hôm trước, một người vừa cự tuyệt lời tỏ tình của người kia, thế mà lúc này đây, lại chẳng khác gì bạn bè thân thiết đã lâu.
Mục Dã ăn hết một chén cháo, hai gói khoai tây chiên, mấy món khác cũng ăn được bảy tám phần, Khổng Thu nhìn thấy y ăn ngon miệng như vậy, trong lòng cũng thoải mái không ít.
“Ngày mai anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyên còn lại cứ để tôi lo là được.”
“Ừ.”
Sau khi thu dọn chén đũa xong, Khổng Thu đẩy xe ăn đi.
Đã một giờ sáng, Mục Dã cũng thấm mệt, nhưng y không muốn ngủ, lại càng không dám ngủ. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh bị lăng nhục hôm đó lại hiện ra rõ mồn một. Y là người đồng tính, cũng không ngại chuyện bản thân phải nằm dưới, nhưng y hận nhất chính là cường bạo. Mà y tuyệt đối không bao giờ dám ngờ là loại chuyên này lại đổ xuống đầu mình. Mặc dù mọi chuyện đều diễn ra trong màn đêm u ám, nhưng đôi đồng tử màu lam đó y tuyệt đối không bao giờ nhầm cho được.
Vươn tay lấy điện thoại trên đầu giường, Mục Dã liền gọi cho một người bạn thân của mình.
“Là tôi, Mục Dã.”
“Tôi cần cậu tư vấn một chút về hình phạt giành cho tội cưỡng gian ở Đức, phải cần những chứng cớ gì?”
“Một người bạn của tôi bị cường bạo đồng tính.”
“Được, tôi chờ tài liệu của cậu.”
Trong lúc Mục Dã nói chuyện điện thoại, cánh cửa phòng vốn đã khóa kỹ lại bị người dễ dàng mở ra. Người vừa vào cơ hồ không phát ra một tiếng bước chân nào dù chỉ là nhỏ nhất, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, thuận tay khóa trái, sau đó cởi bộ âu phục để lên ghế salon, rồi nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ. Mục Dã vừa cúp máy, đã thấy trong phòng xuất hiện một cái bóng, ngẩng đầu lên, y như chết trân tại chỗ.
“Muốn báo cảnh sát để bắt tôi sao?” Người kia vẫn không ngần ngại bước đến bên cạnh giường.
Mục Dã trong nháy mắt đã hoàn hồn trở lại, ngón tay nhanh như cắt ấn số điện thoại cảnh sát để báo án, nhưng chỉ trong tích tắc, điện thoại trong tay y đã bị đoạt mất, phóng thẳng vào tường, linh kiện văng tứ tung.
“Vương bát đản! Cút ngay!”
Mục Dã cầm điện thoại bàn trên đầu giường ném về phía người nọ, còn mình thì chật vật xoay người xuống giường, phóng thẳng về phía nhà tắm. Thắt lung chợt bị đôi tay cứng như thép nắm chặt lại, sau đó y liền bị đối phương nhẹ nhàng vứt lên giường.
“Trọng Ni! Trọng… ư!”
Nút áo văng tung tóe, Mục Dã không buồn quan tâm, chỉ biết liều mạng phản kháng, nhưng khí lực của đối phương lại quá lớn, chỉ cần dùng một tay đã có thể chế trụ được y. Ánh mắt màu lam vô cùng lạnh lùng, hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai y: “Em có thể báo cảnh sát hay sao?”
“Ư ư ư!” Nếu ánh mắt có thể giết người, Mục Dã thật muốn đem đối phương đi lăng trì cả nghìn lần.
“Tôi cho em hai lựa chọn; một là phục tùng tôi, hai là tôi sẽ giết người trong lòng em, chặt đứt hậu lộ của em. Em hãy chọn đi.” Hắn buông tay ra, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Không nên hoài nghi năng lực của tôi, tôi giết cậu ta, chẳng qua chỉ tựa như giết một con kiến mà thôi.”
Mục Dã đang giãy giụa, chợt nghe hắn nói thế, liền ngừng lại, y liên tục thở gấp, nhưng trong ánh mắt lại chưa bao giờ ánh lên vẻ sợ hãi, nhưng toàn thân y lại không ngừng run rẩy.
“Ngươi – rốt cuộc – là ai?”
“Chủ nhân của em.”
Nhịn xuống khát khao muốn cho đối phương một bạt tay, Mục Dã cố giữ bình tĩnh.
“Tại sao lại là tôi? Tôi không cho là tôi đã từng đắc tội với anh.”
Đối phương buông tay ra, chầm chậm cởi bỏ nút áo trên sơ mi, nhưng vẫn duy trì bộ dáng lạnh lùng của mình: “Người đắc tội với tôi sẽ không thể toàn mạng đến giây tiếp theo.”
Xuống giường, hắn bước về phía nhà tắm, trước khi vào trong, hắn nói: “Đừng bày thêm nhiều trò, tôi xưa nay không thích đùa giỡn bao giờ.”
Toàn thân Mục Dã phát lạnh, y không hiểu sao bản thân lại chọc vào nam nhân kia, tại sao lại là y?! Tại sao lại là y?
Danh sách chương