Mặc dù không hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng hoàng hậu, nhưng nếu là do hoàng tộc ban ân mà không nhận thì không được. Phi Yến sai nha hoàn sắp xếp đống trang sức ấy vào một chỗ.

Khi bọn thái giám đi không lâu, Kiêu vương tới quý phủ, hắn cưỡi ngựa đến, cả người khoác một bộ trang phục đen tuyền, tóc buộc chặt bằng kim sa, trên trái buộc một cái dây màu vàng óng, đột nhiên lại mang một khí chất con nhà võ. Vào cửa chính, hắn cũng không để ai thông báo liền lập tức đi vào sân của Phi Yến, trong phòng Phi Yến Kính Nhu còn đang hưng phấn mở hết rương áo này đến rương áo nọ lại đưa mắt tới đống vải dệt đắt tiền, vừa thấy Kiêu vương bước vào, vội vàng thi lễ rồi lui ra khỏi phòng.

Phi Yến đang muốn thi lễ thì bị hắn kéo luôn vào trong long, sau đó là một tiếng ôn nhu: “ Gần đây có gió lớn, Uất Trì tiểu thư không nên ra phủ nhiều, ở trong khuê phòng tĩnh dưỡng sao?”

Nghe thấy lời của hắn, Phi Yến cúi đầu nói: “ Thấy trong người không ổn nên không muốn đi lại nhiều.” Nếu Phàn Cảnh đã phái người gửi này gửi nọ vào trong phủ được thì sớm hay muộn cũng phái người bắt mình, ngược lại nếu cứ trốn tránh một chút thì mong hắn có thể hiểu được, tự mình rút lui, khôngquấy rầy phủ Uất Trì nữa, trả lại sự bình yên vốn có của nó đi.

Nàng cúi đầu, không biết Kiêu vương có nghe thấy lời nàng không, khóe miệng cười sâu hơn: “Trong cung có một đàn chó mới sinh, mới dứt sữa được mấy ngày, có cần bổn vương sai người mang một con chó lông dài tới đây để nàng bớt phiền muộn không?”

Phi Yến nói nhỏ: “ Nhà thúc bá đã có một đàn chó rồi, suốt ngày nghịch ngợm, không cần nữa.”

Hoắc Tôn Đình dịu dàng vuốt tóc dài của nàng, lời nói từ chối khéo của nàng coi như không nghe thấy, chỉ cười nói: “ Hóa ra nàng không thích mấy con động vật nhiều lông này, bổn vương hiểu rồi.....”

nói xong câu này, đột nhiên Kiêu vương nhìn chỗ có cái rương lớn đựng một đống vải vóc nói: “ Cái rương này còn rất rắn chắc, ta mượn của tiểu thư một chút nhé?”

Uất Trì Phi Yến không biết hắn dùng để làm gì, liền gật gật đầu, trong rưng đều là những tấm vải vóc mà Uyên Ương thêu, cho nên để Kiêu vương gọi thị vệ nâng rương đi. Thoạt nhìn Kiêu vương có chuyện muốn làm liền nói vài câu rồi rời đi.

Nhưng không lâu sau, Kính Hiền đeo rương sách hầm hừ về: “ Tỷ tỷ, Kiêu vương kia làm sao vậy, sao lại kêu người canh giữ phủ ta chứ, còn không cho bất cứ ai ra ngoài! Sắp đến giờ tới học rồi, đệ không thể đi được!”

Phi Yến nghe vậy, nhíu mày rồi giãn ra nhanh, kéo tay áo Kính Hiền tới thư phòng: “ Ở nhà coi như ôn tập đi, dù sao sắp tới kì thi rồi, cho dù không tới trường cũng chẳng sao, chút nữa tỷ sẽ gọi Bảo Châu xuống bếp nấu chút chè cho đệ nhé, đặc biệt nấu đậu đỏ cho đệ nhé, đệ vừa ăn vừa đọc sách, khôngcần ở trong trường câu nệ không thoải mái, có được không?”

Dùng lời nói nhẹ nhàng thuyết phục đệ đệ, Phi Yến ra tới cửa nhưng còn chưa tới cửa chính thì thị vệ đãngăn cản: “ Thỉnh tiểu thư dừng bước, Kiêu vương có lệnh, nếu như ngài không tới thì tiểu thư khôngthể ra ngoài.”

Mặt Phi Yến không đổi sắc, chỉ khẽ gật đầu một cái, quay trở về, lại nhìn thúc bá và Kinh Nhu đangkhiếp sợ.

Dù sao từ trên cho tới dưới phủ Uất Trì đều là những chú chim sợ cành cong, gặp phải Kiêu vương, trong đầu của cả nhà đều tưởng tượng như bị lưu đày đến nơi vậy.

Phi Yến không hết lời khuyên bảo, khuyên mãi mới tạm ổn.

Đến buổi tối, rốt cuộc một con chó nhỏ vẫn được đưa tới phủ. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không giống con chó lông dài đáng yêu mà Kiêu vương miêu tả.

Cả người đen xì lông ngắn thì không nói, hai mắt to tròn láy lên, hàm răng nhỏ sắc bén, đợi khi thả nó xuống thì thân thể nho nhỏ chạy thành một vệt đen, từ cửa phủ chạy khắp rồi vẫy đuôi tỏ vẻ rất vui.

Lúc trước thúc bá có nuôi một con chó tên Tiểu Mãn coi như bảo bối đang đứng ở hành lang tò mò nhìn, nhưng chưa được bao lâu thì bị tóm gáy, tiểu hắc quay cổ liếc nhìn, con chó này có hai tai to, đuôi nhỏ luôn đung đưa. Đáng thương cho bảo bối Tiểu Mãn nhỏ của Uất Trì gia, vừa mới ăn no, trên người nung núc thịt đã bị quả bóng nhỏ kia kéo đi, vừa đau vừa kêu rất thảm.

Kính Nhu nhìn nhìn lập tức đau lòng chạy tới, đánh tiểu hắc kia, đem Tiểu Mãn đáng thương ôm vào lòng vuốt ve.

Con chó phát hiện mình gây họa làm người khác chán ghét, lại chạy tới chân Phi Yến, nhẹ nhàng cọ vào quần áo của nàng, liền nằm đó mà cắn cắn làn váy của nàng, còn xoay xoay người, uốn éo các kiểu, có vẻ chơi rất vui.

“ Con chó này là con chó mà điện hạ hay dùng đi săn cùng đẻ ra, hơi ngang bướng.....” Thị vệ đem chó tới hơi xấu hổ nói, nội tâm thì buồn bực, điện hạ quả nhiên là chẳng biết làm cho nữ nhân vui vẻ gì, đưa tới một con chó hoang này làm gì chứ? Uất Trì Thụy nghe xong, mặt nhăn nhó một lúc lâu, đợi đến khi thị vệ mang chó đến đi rồi, hướng về phía Phi Yến lầm bầm: “Sao lại đưa tới một thứ nguy hiểm như vậy, chờ nó trưởng thành, có ngày nó sẽăn hết cả phủ mất sao?”

Trong lòng Phi Yến biết nếu mình từ chối Kiêu vương thì ma vương này nhất định sẽ lại mang một tiểu ma vương đến phủ quấy rối đây mà, dở khóc dở cười nhìn vật nhỏ đang cắn cắn làn váy của mình, gọi phó dịch mua một cái dây xích nó buộc vào cột. Tiểu hắc này cũng không chịu buộc, dùng móng nhỏđẩy đẩy, hai mắt sáng trong nhìn Phi Yến chằm chằm, cổ họng bắt đầu có tiếng kêu ư ử.

Phi Yến coi như không nghe thấy, không đi xem nó nữa, vào phòng thay quần áo.

Trong lòng nàng nghĩ, lần sau gặp Kiêu vương, phải tìm mọi cách để hắn mang động vật hoang dã này đi mới được.

Nàng cũng không biết, giờ này Kiêu vương đang lao vào bầy sói phía trước.

trên thư kia biết rõ, bay ngày sau, Kiêu vương phải ở Hồ Lao ven biển đưa tiền chuộc. Đây là một địa điểm hoàn hảo đối với bọn trộm kia, địa thế của Hổ Lao rất hiểm trở, thuộc loại vào dễ ra khó. Chỉ có một cửa để vào, nhưng khi từ Hổ Lao ra thì có hàng trăm cái cửa, đường biển, đường bộ đều có thể thoát ra, có thể rời bến, cũng có thể đến chỗ chết.

Tiếu Thanh lo lắng hỏi: “ Nhị điện hạ, ngài thật muốn một mình mạo hiểm thật sao?”

Kiêu vương nhìn bản đồ trên tay nói: “ Mẫu hậu vui vẻ đưa tiền ra thì sao vô tâm làm việc chứ?”

“ Nhưng là.....”

Kiêu vương khép bản đồ lại, xoa xoa đầu con chim ưng nói: “ không nhưng nhị gì cả, đi thôi!”

Hổ Lao chủ yếu là đá vôi, đường đi rất gập ghềnh hiểm trở, không gian khá chật lại không được đimạnh. Nếu đi nhanh và mạnh thì cảm giác những khối đá vôi kia sẽ rơi xuống.

Tiếu Thanh không nhịn được nghi ngờ lời nói của chính mình, nhưng Kiêu vương đã nói trước: “ Bổn vương đã thả chim ưng được huấn luyện ra rồi, nếu bên này có người mai phục thì nó sẽ báo động trước.

Địa thế nơi này quá eo hẹp, hai bên là vách đá, tầm nhìn giới hạn, chỉ sợ đạo tặc cũng không nhìn rõ là người nào. Bọn họ mặc áo như vậy xông vào trận nhất định sẽ kinh động, mục tiêu của Phàn Cảnh kia chính là bổn vương, không biết người tới là ai, hắn dám tùy tiện ra chiêu sao?”

Khi nói chuyện, Kiêu vương đã lấy khăn che mặt mà các thị vệ khác cũng lấy khăn che mặt, đến lúc chuẩn bị xong thì thần tốc xông vào.

đi qua đường nhỏ, đến một gò đất bằng phẳng. Chỉ thấy một người bị treo trên cao, ngoại trừ tay bị trói thì cả người đều ở không trung, không có vật nào đỡ hết.

Tam hoàng tử đang rất khó chịu vừa thấy người đến, liền nói to: “ Mau tới cứu ta!”

Nhưng cả một đội của Kiêu vương thì đứng im bất động, con chim ưng trên thì bất đầu phát ra những tiếng kêu sắc nhọn, cảnh giác đánh giá bốn phía, đúng lúc này, có người ở chỗ lưng chừng nói hô lớn: “ Vị nào là Kiêu vương Hoắc Tôn Đình?”

Thị vệ bên cạnh Kiêu vương nói to: “ Bổn vương đã mang tiền chuộc đến, xin hãy đem tam điện hạ thả xuống.”

Nhưng câu trả lời hay là một mũi tên thẳng tắp, đâm trúng vào trái tim của hắn, thị vệ ôm ngực ngã xuống từ lưng ngựa. Cùng lúc đó, ở phía sau bọn họ có một khối đá ầm ầm đổ xuống kín chặt. Theo lưng chừng núi xuất hiện vô số người, thẳng tắp cầm cung nhắm vào họ.

“ Nếu Kiêu vương không chịu lộ mặt, vậy cũng đừng trách tại hạ vô lễ, chỉ có thể chờ Kiêu vương nuốt khí, đừng nghĩ khăn che mặt sẽ không thể biết được hình dáng tôn nghiêm ra sao!”

“ Chậm đã!”

Ngay khi một tên đang dương cung chuẩn bị bắn, Kiêu vương vội vã nói, miệng vừa dứt, một cái rương mở ra, mảnh vải che mắt nữ tử trong rương bị mở ra.

“ Đây là nữ nhân Bạch Lộ sơn, cũng là Gia Cát thư sinh, nếu như bắn tên thì nàng sẽ đi gặp diêm vương!”

Giọng nói hô lớn làm Phàn Cảnh không khỏi nhíu mày, đứng dậy, thẳng tắp nhìn lại.

Chỉ thấy nàng kia mặc một bộ màu trắng thanh thuần, tóc đen tuyền rũ xuống cài một bím tóc đơn giản, tuy rằng không thấy rõ mặt nhưng cho dù là thân hình hay cách ăn mặc, lộ cả miệng nhỏ đều giống y đúc Uất Trì Phi Yến!

Hoắc Tôn Đình làm như vậy, ý tứ rõ ràng biết mình chính là Phàn Cảnh ở Bạch Lộ Sơn, nhưng không rõvì mục địch gì mà trói chặt được nữ tử này?

Chẳng lẽ Phi Yến không chịu được đã nói thân thế của mình cho Hoắc Tôn Đình biết?

không đúng! hắn hiểu rõ Uất Trì Phi Yến, nàng là nữ nhân kiêu ngạo, dù nản lòng hay nản chí cũng chỉ muốn mai danh ẩn tích, cũng không muốn bán đứng huynh đệ ngày xưa mà nịnh nọt tên nhị điện hạ này.

Hơn nữ nếu nàng nói thân phận thực sự của mình thì Kiêu vương không mê muội nữ sắc kia tuyệt đối sẽkhông cưới nàng làm gì. Vậy thì việc gì mà lại như vậy chứ, vừa làm cho thân thế bị lộ, vừa lại muốn mình rơi vào hoàn cảnh này là sao!

hắn nghĩ tới mấy ngày trước phái người đi dò tra tin tức thì được biết Kiêu vương kia đem tùy thân vác rương từ Uất Trì phủ ra, liền phái người gác phủ, không cho bất kì một ai vào.

Trong lòng càng thêm khẳng định, người trong rương kia là Uất Trì Phi Yến, trong lúc nhất thời có chút sợ chuột ném vỡ đồ, không thể xuống tay được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện