Tiếu dài không thể thổi được, trong lòng Từ Uy rất gấp gáp, vội vàng giục ngựa ngăn cản công chúa: “ Công chúa, tình hình không ổn, chúng ta nên trở về thôi!”
nói xong kêu mọi người phía sau chuẩn bị ra về.
Nhạc Bình công chúa kia đang cao hứng, làm sao mà chịu quay về, trừng mắt nũng nịu: “ Tránh ra cho ta! Đây là khu vực săn bắn của hoàng gia, bảo vệ nghiêm ngặt, tặc nhân nào dám đến khinh suất?”
Từ Uy cắn răng một cái, trong lòng biết nếu nghe công chúa điêu ngoa này, nếu nghe thì sẽ mất việc tịch thu tài sản thành kẻ phạm tội. Vì thế hắn la lớn: “ Hộ tống công chúa quay về Triệt Hàng quán!”
Ngay lúc hắn chưa nói xong thì một mũi tên bắn thẳng đến, làm cho gã thị vệ bên cạnh Từ Uy phải chịu mũi tên cạnh xương sườn, xoay người run rẩy vài cái liền phun máu mà chết.
Từ Uy lập tức rút bảo kiếm, lớn tiếng hô lớn, muốn gọi người phía sau, nhưng trong rừng nghe thấy toàn tiếng chim chóc bay trên trời thì chẳng nghe thấy gì.
Bọn thị vệ lập tức bảo vệ công chúa chuẩn bị rời khỏi rừng.
Ngay sau đó, lại có bốn năm mũi tên đánh úp lại, liên tiếp có người bị thương. Uất Trì Phi Yến đã xoay người xuống ngựa từ mũi tên thứ nhất, đây là kinh nghiệm bảo vệ mạng sống mà phụ thân truyền lại cho nàng.
Nàng ngồi xổm ôm bụng ngựa, theo hướng tên mà nhìn, nếu không sai thì chỉ có đúng ba chỗ, có chiều hướng vây quanh, mà mục đích của người đánh lén hiển nhiên là tạo tình thế hỗn loạn. Nhưng vài mũi tên đều bắn rất xa công chúa, chắc chắc là muốn bắt sống công chúa để thực hiện ý đồ.
Nhìn thấy vậy, nàng hướng tới Từ Uy đang chỉ huy thị vệ rút kiếm để ngăn cản hô lớn: “ Từ thống lĩnh, rút lui theo hướng này, lui về bên trái hướng đập nước cạnh núi!”
Từ Uy nghe thấy nàng gọi, hơi do dự, lập tức nghe lời Uất Trì Phi Yến.
hắn từng hộ tống Uất Trì Phi Yến lúc 12 tuổi, hồi đó rất nhiều ngộ độc cùng mai phục, tiểu cô nương ngày đó nhìn nhu nhược nhưng lại rất thông minh trong việc lợi dụng địa hình phản công, làm cho mọi người thoát nạn.
Lúc này đây, hắn quyết định tin tưởng con gái Uất Trì tướng quân một lần, hi vọng trực giác của nàng có thể giúp mọi người may mắn thoát nạn.
Quả nhiên, khi bọn hắn không lui về phía sau, tên bắn rốt cục dừng.
Lúc này trong rừng rậm bắt đầu có động tĩnh, không biết hướng gió thay đổi như thế nào, một đợt gió lớn thổi tới bọn Phi Yến.
Có vài tên hắc ý xuất hiện, cầm một cái gậy thô trông như ống trúc mãnh liệt hướng tới. Từ ống trúc phun ra một loại khí trắng, gió lại vừa vặn thổi tới.
Từ Uy cũng từng ra trận, lập tức hô lớn: “ Ngừng thở, không được hít vào, đây là khói mê!”
May mắn vị trí của bọn họ cách đập nước không xa, chạy vài bước là tới, vội vã dùng khăn hoặc dùng trùm đầu làm ướt rồi đeo vào, Từ Uy nhìn Phi Yến chỉ đôi gỗ thô, lập tức ngầm hiểu, liền dùng sức chém rồi quấn dây vào gỗ thô, làm thành cọc gỗ hình thành một tấm lá chắn.
Chỗ đập nước này luôn bày biển để chặt gỗ thô, lúc này là đồ có tác dụng.
Từ Uy thả gỗ thô xuống, liền lệnh cho hơn mười tên thị vệ sẵn sang đón quân địch.
Nơi này địa hình khá cao, khói đặc dày, nhưng không hít phải. Phía sau là đập nước nên không lo bị đánh lén. Nhưng nếu cứ như thế, bọn họ sẽ như cá trong chậu, chỉ đợi người đến để tiêu diệt, phải biết rằng trong tay bọn họ ai cũng có cung tên đi săn, tầm bắn không xa, dùng cũng bình thường, làm sao có thể đấu được ám tiễn của quân địch đây? Nhạc Bình công chúa mới hít phải chút khói mê, có chút đong đưa, thị vệ ở một bên hầu hạ uống chút nước, thế mới phải chậm chạp ở đây, thấy rõ bọn hắn ở phía sau, vừa tức vừa vội, hướng Từ thống lĩnh nói : “ Gặp phải thích khách, thế nhưng không chạy một mạch phía sau, chạy đến chỗ không có đường lui, có phải cùng thích khách là một ruột không?”
Vừa mắng đến đây, nàng bỗng nhiên nghĩ tới hình như là do Uất Trì Phi Yến nói tới nơi này, liền hướng Phi Yến trợn mắt nói, mắng to: “ Cái đồ nữ nhân trong khuê phòng thì biết cái gì, mù quáng kêu linh tinh! Nếu thoát được, ta nhất định trói ngươi đi gặp phụ hoàng…….”
“ Câm miệng!” Phi Yến ngay cả nhìn nàng cũng không thèm, chỉ mệnh lệnh nói lớn. sau đó hướng Từ Uy nói : “ Từ thống lĩnh, ta không quen thuộc bãi săn này, nhưng dựa theo tính toán, đến chỗ quán nghỉ cũng phải mất một nén nhang phải không?”
Từ Uy nghĩ nghĩ gật đầu.
“ Tốt! Như vậy chũng ta chỉ cần kiên trì một nén nhang là viện quân có thể…….” nói xong, nàng lại hỏi: “ trên người nào có đá lửa?” (que diêm)
một thị vệ bên cạnh liền đưa. Phi Yến sau khi tiếp nhận hộp diêm, xoay người hướng công chúa nói : “ Thỉnh công chúa đem roi cho ta mượn một chút”.
Trực giác Nhạc Bình công chúa đang đánh giá Uất Trì Phi Yến, thường ngày gặp phụ hoàng cùng nhị ca ca chỉ thấy một nữ nhân nhỏ biết nghe lời, khác hoàn toàn với người này, cặp phượng nhãn vào lúc nguy hiểm lại lóe sáng không nói nên lời, ánh mắt sắc bén, nàng cũng nhìn qua mắt phụ thân, đó là đôi mắt của một tướng lĩnh khiến người khác nghẹt thở. Lúc này trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt cùng sáng loáng, làm cho nữ nhân thanh tú thường ngày biến mất mà thay vào đó là một khí thế uy nghiêm.
Nàng vốn định nói : “ Lớn mật, dám lệnh cho bổn cung đưa roi!” Nhưng ánh mắt không kiêng dè kia đang nhìn chằm chằm, miệng như trúng thuốc mê như nhũn ra.
Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lập tức đem roi dắt bên hông cởi xuống đưa tới. Phi Yến tiếp nhận, nhìn đi nhìn lại đúng là dùng cán của gỗ sừng hươu.
Loại này cực kỳ hiếm, nó sinh trưởng trong rừng rậm ở phương Bắc, thân không cao, tính vừa mềm vừa cứng rắn, rất thích hợp vào cán chuôi của vũ khí, nhưng loại cọc gỗ này còn có một đặc tính mà í tai biết đến, đó là có thể đốt được trong nước, có thể hiện ra màu đỏ đậm, khói rất dày, gió thổi không tan.
hiện tại tiếu dài không dùng được, chỉ có thể dùng khói đặc xin giúp đỡ.
Đối phương sử dụng đánh lén cùng khói mê, cũng biết là đối thủ cũng không nhiều, chỉ cần binh mã đến, mấy người đó tự nhiên rút lui. Phi Yến liền chạy đến một chỗ, yên lặng tính toán.
Làm ướt cánh chuôi đặt vào một đống cành cây khô, lập tức khói đặc màu đỏ bốc tận lên trời, giống như một cái cây đỏ thẫm màu máu đâm thẳng lên.
Bọn thích khách ở chỗ tối vừa thấy khói hồng, hiển nhiên biết đối phương đang tính toán. Bọn họ vốn đang ở thế thắng, chuẩn bị lúc bọn quân trong cung đang hết sức mà đánh, phun khói mê, đợi quân địch mỏi mệt rồi tấn công. Lại không biết bọn thị vệ lại ứng phó nhanh chóng. Nháy mắt chuyển đến địa hình có lợi, lợi dụng nguồn nước giải dược, cũng lập lá chắn, thậm chí phát ra tín hiệu khói hồng cổ quái.
Hết thảy đề là kế hoạch hoàn hảo, quả nhiên làm người ta xấu hổ.
Vì đã có kế hoạch, đúng là không thể bắt sống, công chúa cũng không mang về được, thật rõ uổng công. Tính toán như thế, ám tiễn không chút lưu tình phóng đến.
Tuy rằng đại bộ phận đều bị gỗ thô ngăn trở, những vẫn bị dính vài cái, lại có thị vệ ở giữa. Từ Uy đem công chúa cùng Uất Trì Phi Yến ở chỗ đập nước, tạm thời ngăn tên phóng tới.
Phi Yến đang ở khe hở của tảng đá thì thấy được hơn 30 hắc ý trong rừng đi đến, đứng ở mấy cây đại thụ, chuẩn bị bắn về phái đập nước.
không xong! Nếu thật sự bọn họ ở sau cây đại thụ, đập nước không thể làm lá chắn phòng thân rồi.
Mà lúc này, hắc y nhân đang cầm cung tên hướng bọn Từ Uy.
Nhạc Bình công chúa tuy có phụ thân giỏi võ nghệ nhưng bản thân nàng cũng chỉ là tiểu thư ở khuê phòng, vẫn chưa biết mùi chiến trường.
Lúc này nàng hỗn loạn khác với điêu ngoa thường ngày, một bên hét lớn sợ tới mức run người, gắt gao nắm vạt áo Phi Yến. Uất Trì Phi Yến nhìn về phía công chúa, lại nhìn địa hình bên cạnh.
Nơi này chồng chết gỗ thô còn có đá, nguyên nhân là do quy luật của nước, suối, chuẩn bị muốn dựa vào thác nước, nước sông chảy quanh núi, là nơi cho quý tộc nghỉ ngơi. Cho nên đập nước kia dựa vào thời tiết, điều tiết mực nước sao cho đủ dùng, miễn cho phung phí, ngược lại rất sát phong cảnh. Lúc này công trình đang làm được một nửa, chỉ có một đường ống, nối thẳng ra con sông cách đó khôngxa…….
Phi Yến đến xem, lấy mu bàn tay công chúa vỗ vỗ, nhẹ giọng hỏi: “ Công chúa có biết bơi không?”
“ ……. Có chút, ý ngươi là sao?”
Uất Trì bình tĩnh bọn thích khách đang muốn tới gẫn gỗ thô, tự nhiên nói : “ Đến lúc phải bơi!”
Ngay lúc thích khách sắp sửa bay qua chỗ gỗ thô, Từ Uy đột nhiên đẩy gỗ thô xuống, cầm gỗ thô ném tới chỗ hắc y.
Mà đúng lúc đó, xích sắt của đập nước cũng được kéo lên.
Mấy ngày trước mưa to, cho nên kéo đập nước, thật ra trữ không ít nước, làm đập kéo ra, mấy chục thị vệ đều tự ôm một miếng hỗ nhỏ, theo dùng nước chảy xiết, dọc theo kênh đào, nếu như thuận lợi thìrất nhanh rời đi, hắc y sẽ không đuổi kịp. Có điều có hắc y đang đứng ở chỗ mương máng, cũng đột nhiên bị lũ cuốn không thấy bóng dáng đâu.
Ngay lúc nàng đang rơi xuống thì một hắc ý đang giãy dụa bốn phía hướng tới chỗ nàng.
Ngay lúc này, nàng nhìn trên cổ hắc y có hình xăm là răng nanh………. Đó là hậu duệ của Bạch Lộ Sơn------- người của Cổ Tộc……
nói xong kêu mọi người phía sau chuẩn bị ra về.
Nhạc Bình công chúa kia đang cao hứng, làm sao mà chịu quay về, trừng mắt nũng nịu: “ Tránh ra cho ta! Đây là khu vực săn bắn của hoàng gia, bảo vệ nghiêm ngặt, tặc nhân nào dám đến khinh suất?”
Từ Uy cắn răng một cái, trong lòng biết nếu nghe công chúa điêu ngoa này, nếu nghe thì sẽ mất việc tịch thu tài sản thành kẻ phạm tội. Vì thế hắn la lớn: “ Hộ tống công chúa quay về Triệt Hàng quán!”
Ngay lúc hắn chưa nói xong thì một mũi tên bắn thẳng đến, làm cho gã thị vệ bên cạnh Từ Uy phải chịu mũi tên cạnh xương sườn, xoay người run rẩy vài cái liền phun máu mà chết.
Từ Uy lập tức rút bảo kiếm, lớn tiếng hô lớn, muốn gọi người phía sau, nhưng trong rừng nghe thấy toàn tiếng chim chóc bay trên trời thì chẳng nghe thấy gì.
Bọn thị vệ lập tức bảo vệ công chúa chuẩn bị rời khỏi rừng.
Ngay sau đó, lại có bốn năm mũi tên đánh úp lại, liên tiếp có người bị thương. Uất Trì Phi Yến đã xoay người xuống ngựa từ mũi tên thứ nhất, đây là kinh nghiệm bảo vệ mạng sống mà phụ thân truyền lại cho nàng.
Nàng ngồi xổm ôm bụng ngựa, theo hướng tên mà nhìn, nếu không sai thì chỉ có đúng ba chỗ, có chiều hướng vây quanh, mà mục đích của người đánh lén hiển nhiên là tạo tình thế hỗn loạn. Nhưng vài mũi tên đều bắn rất xa công chúa, chắc chắc là muốn bắt sống công chúa để thực hiện ý đồ.
Nhìn thấy vậy, nàng hướng tới Từ Uy đang chỉ huy thị vệ rút kiếm để ngăn cản hô lớn: “ Từ thống lĩnh, rút lui theo hướng này, lui về bên trái hướng đập nước cạnh núi!”
Từ Uy nghe thấy nàng gọi, hơi do dự, lập tức nghe lời Uất Trì Phi Yến.
hắn từng hộ tống Uất Trì Phi Yến lúc 12 tuổi, hồi đó rất nhiều ngộ độc cùng mai phục, tiểu cô nương ngày đó nhìn nhu nhược nhưng lại rất thông minh trong việc lợi dụng địa hình phản công, làm cho mọi người thoát nạn.
Lúc này đây, hắn quyết định tin tưởng con gái Uất Trì tướng quân một lần, hi vọng trực giác của nàng có thể giúp mọi người may mắn thoát nạn.
Quả nhiên, khi bọn hắn không lui về phía sau, tên bắn rốt cục dừng.
Lúc này trong rừng rậm bắt đầu có động tĩnh, không biết hướng gió thay đổi như thế nào, một đợt gió lớn thổi tới bọn Phi Yến.
Có vài tên hắc ý xuất hiện, cầm một cái gậy thô trông như ống trúc mãnh liệt hướng tới. Từ ống trúc phun ra một loại khí trắng, gió lại vừa vặn thổi tới.
Từ Uy cũng từng ra trận, lập tức hô lớn: “ Ngừng thở, không được hít vào, đây là khói mê!”
May mắn vị trí của bọn họ cách đập nước không xa, chạy vài bước là tới, vội vã dùng khăn hoặc dùng trùm đầu làm ướt rồi đeo vào, Từ Uy nhìn Phi Yến chỉ đôi gỗ thô, lập tức ngầm hiểu, liền dùng sức chém rồi quấn dây vào gỗ thô, làm thành cọc gỗ hình thành một tấm lá chắn.
Chỗ đập nước này luôn bày biển để chặt gỗ thô, lúc này là đồ có tác dụng.
Từ Uy thả gỗ thô xuống, liền lệnh cho hơn mười tên thị vệ sẵn sang đón quân địch.
Nơi này địa hình khá cao, khói đặc dày, nhưng không hít phải. Phía sau là đập nước nên không lo bị đánh lén. Nhưng nếu cứ như thế, bọn họ sẽ như cá trong chậu, chỉ đợi người đến để tiêu diệt, phải biết rằng trong tay bọn họ ai cũng có cung tên đi săn, tầm bắn không xa, dùng cũng bình thường, làm sao có thể đấu được ám tiễn của quân địch đây? Nhạc Bình công chúa mới hít phải chút khói mê, có chút đong đưa, thị vệ ở một bên hầu hạ uống chút nước, thế mới phải chậm chạp ở đây, thấy rõ bọn hắn ở phía sau, vừa tức vừa vội, hướng Từ thống lĩnh nói : “ Gặp phải thích khách, thế nhưng không chạy một mạch phía sau, chạy đến chỗ không có đường lui, có phải cùng thích khách là một ruột không?”
Vừa mắng đến đây, nàng bỗng nhiên nghĩ tới hình như là do Uất Trì Phi Yến nói tới nơi này, liền hướng Phi Yến trợn mắt nói, mắng to: “ Cái đồ nữ nhân trong khuê phòng thì biết cái gì, mù quáng kêu linh tinh! Nếu thoát được, ta nhất định trói ngươi đi gặp phụ hoàng…….”
“ Câm miệng!” Phi Yến ngay cả nhìn nàng cũng không thèm, chỉ mệnh lệnh nói lớn. sau đó hướng Từ Uy nói : “ Từ thống lĩnh, ta không quen thuộc bãi săn này, nhưng dựa theo tính toán, đến chỗ quán nghỉ cũng phải mất một nén nhang phải không?”
Từ Uy nghĩ nghĩ gật đầu.
“ Tốt! Như vậy chũng ta chỉ cần kiên trì một nén nhang là viện quân có thể…….” nói xong, nàng lại hỏi: “ trên người nào có đá lửa?” (que diêm)
một thị vệ bên cạnh liền đưa. Phi Yến sau khi tiếp nhận hộp diêm, xoay người hướng công chúa nói : “ Thỉnh công chúa đem roi cho ta mượn một chút”.
Trực giác Nhạc Bình công chúa đang đánh giá Uất Trì Phi Yến, thường ngày gặp phụ hoàng cùng nhị ca ca chỉ thấy một nữ nhân nhỏ biết nghe lời, khác hoàn toàn với người này, cặp phượng nhãn vào lúc nguy hiểm lại lóe sáng không nói nên lời, ánh mắt sắc bén, nàng cũng nhìn qua mắt phụ thân, đó là đôi mắt của một tướng lĩnh khiến người khác nghẹt thở. Lúc này trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt cùng sáng loáng, làm cho nữ nhân thanh tú thường ngày biến mất mà thay vào đó là một khí thế uy nghiêm.
Nàng vốn định nói : “ Lớn mật, dám lệnh cho bổn cung đưa roi!” Nhưng ánh mắt không kiêng dè kia đang nhìn chằm chằm, miệng như trúng thuốc mê như nhũn ra.
Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lập tức đem roi dắt bên hông cởi xuống đưa tới. Phi Yến tiếp nhận, nhìn đi nhìn lại đúng là dùng cán của gỗ sừng hươu.
Loại này cực kỳ hiếm, nó sinh trưởng trong rừng rậm ở phương Bắc, thân không cao, tính vừa mềm vừa cứng rắn, rất thích hợp vào cán chuôi của vũ khí, nhưng loại cọc gỗ này còn có một đặc tính mà í tai biết đến, đó là có thể đốt được trong nước, có thể hiện ra màu đỏ đậm, khói rất dày, gió thổi không tan.
hiện tại tiếu dài không dùng được, chỉ có thể dùng khói đặc xin giúp đỡ.
Đối phương sử dụng đánh lén cùng khói mê, cũng biết là đối thủ cũng không nhiều, chỉ cần binh mã đến, mấy người đó tự nhiên rút lui. Phi Yến liền chạy đến một chỗ, yên lặng tính toán.
Làm ướt cánh chuôi đặt vào một đống cành cây khô, lập tức khói đặc màu đỏ bốc tận lên trời, giống như một cái cây đỏ thẫm màu máu đâm thẳng lên.
Bọn thích khách ở chỗ tối vừa thấy khói hồng, hiển nhiên biết đối phương đang tính toán. Bọn họ vốn đang ở thế thắng, chuẩn bị lúc bọn quân trong cung đang hết sức mà đánh, phun khói mê, đợi quân địch mỏi mệt rồi tấn công. Lại không biết bọn thị vệ lại ứng phó nhanh chóng. Nháy mắt chuyển đến địa hình có lợi, lợi dụng nguồn nước giải dược, cũng lập lá chắn, thậm chí phát ra tín hiệu khói hồng cổ quái.
Hết thảy đề là kế hoạch hoàn hảo, quả nhiên làm người ta xấu hổ.
Vì đã có kế hoạch, đúng là không thể bắt sống, công chúa cũng không mang về được, thật rõ uổng công. Tính toán như thế, ám tiễn không chút lưu tình phóng đến.
Tuy rằng đại bộ phận đều bị gỗ thô ngăn trở, những vẫn bị dính vài cái, lại có thị vệ ở giữa. Từ Uy đem công chúa cùng Uất Trì Phi Yến ở chỗ đập nước, tạm thời ngăn tên phóng tới.
Phi Yến đang ở khe hở của tảng đá thì thấy được hơn 30 hắc ý trong rừng đi đến, đứng ở mấy cây đại thụ, chuẩn bị bắn về phái đập nước.
không xong! Nếu thật sự bọn họ ở sau cây đại thụ, đập nước không thể làm lá chắn phòng thân rồi.
Mà lúc này, hắc y nhân đang cầm cung tên hướng bọn Từ Uy.
Nhạc Bình công chúa tuy có phụ thân giỏi võ nghệ nhưng bản thân nàng cũng chỉ là tiểu thư ở khuê phòng, vẫn chưa biết mùi chiến trường.
Lúc này nàng hỗn loạn khác với điêu ngoa thường ngày, một bên hét lớn sợ tới mức run người, gắt gao nắm vạt áo Phi Yến. Uất Trì Phi Yến nhìn về phía công chúa, lại nhìn địa hình bên cạnh.
Nơi này chồng chết gỗ thô còn có đá, nguyên nhân là do quy luật của nước, suối, chuẩn bị muốn dựa vào thác nước, nước sông chảy quanh núi, là nơi cho quý tộc nghỉ ngơi. Cho nên đập nước kia dựa vào thời tiết, điều tiết mực nước sao cho đủ dùng, miễn cho phung phí, ngược lại rất sát phong cảnh. Lúc này công trình đang làm được một nửa, chỉ có một đường ống, nối thẳng ra con sông cách đó khôngxa…….
Phi Yến đến xem, lấy mu bàn tay công chúa vỗ vỗ, nhẹ giọng hỏi: “ Công chúa có biết bơi không?”
“ ……. Có chút, ý ngươi là sao?”
Uất Trì bình tĩnh bọn thích khách đang muốn tới gẫn gỗ thô, tự nhiên nói : “ Đến lúc phải bơi!”
Ngay lúc thích khách sắp sửa bay qua chỗ gỗ thô, Từ Uy đột nhiên đẩy gỗ thô xuống, cầm gỗ thô ném tới chỗ hắc y.
Mà đúng lúc đó, xích sắt của đập nước cũng được kéo lên.
Mấy ngày trước mưa to, cho nên kéo đập nước, thật ra trữ không ít nước, làm đập kéo ra, mấy chục thị vệ đều tự ôm một miếng hỗ nhỏ, theo dùng nước chảy xiết, dọc theo kênh đào, nếu như thuận lợi thìrất nhanh rời đi, hắc y sẽ không đuổi kịp. Có điều có hắc y đang đứng ở chỗ mương máng, cũng đột nhiên bị lũ cuốn không thấy bóng dáng đâu.
Ngay lúc nàng đang rơi xuống thì một hắc ý đang giãy dụa bốn phía hướng tới chỗ nàng.
Ngay lúc này, nàng nhìn trên cổ hắc y có hình xăm là răng nanh………. Đó là hậu duệ của Bạch Lộ Sơn------- người của Cổ Tộc……
Danh sách chương