Ngay từ lúc ban đầu, hành động của Đức phi đã bị Dận Chân giám thị, cộng thêm việc chuyện này bị phát hiện quá sớm, làm những kẻ tham gia âm mưu này trở tay không kịp. Có kinh nghiệm từ chuyện kẻ hiềm nghi trong vụ ngã ngựa trước tự sát, lần này Lý Đức Toàn hành động cực nhanh, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tự sát, vừa tóm được người liền dùng nghiêm hình hầu hạ, nhanh chóng bắt được khẩu cung.
Mà Đức phi ban đầu còn không tin mình sẽ bại lộ, cắn răng nhẫn nhịn, mỗi khi không có ai lại len lén uống nước linh tuyền. Nhưng liên tục có người cung khai ra ả, cùng khổ hình tra tấn ngày đêm làm ả rốt cuộc chịu không nổi nữa mà mở miệng cung khai. Nhưng ả ta lại tránh nặng tìm nhẹ, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên gia tộc, nói hết thảy mọi chuyện đều là do mệnh lệnh từ Ô Nhã gia tộc và các bao y thế gia, bởi các thế gia liên thủ đẩy ả thượng vị, ả chỉ là con rối của bọn họ. Lần này chính là âm mưu đầu tiên mà Sách Ngạch Đồ và bao y thế gia muốn thực hiện sau khi kết minh, họ muốn hủy hoại Dận Chân để rồi sau này hắn chỉ còn con đường duy nhất là làm trung thần của Thái Tử.
Ả một lòng muốn chuyển dời cừu hận, nhưng còn không dám lôi Thái Tử xuống nước, bởi đối với Khang Hi, Thái Tử là bảo bối, nhưng Sách Ngạch Đồ lại là cái đinh trong mắt hắn. Một lần cung khai này của ả lập tức nhấc lên sóng to gió lớn! Đầu tien là các đại bao y thế gia bị tra xét toàn bộ, những gì điều tra ra khiến Khang Hi nổi trận lôi đình, phẩng phất như trở về quãng thời gian hắn vặn đổ Ngao Bái, tàn nhẫn tra tìm, một kẻ cũng không buông tha!
Tiếp theo là Sách Ngạch Đồ, Khang Hi vừa mới tra tới Sách Ngạch Đồ, đảng phái Minh Châu liền lập tức nhắm chuẩn cơ hội, tấu chương buộc tội Sách Ngạch Đồ ào ạt xuất hiện trên ngự án. Thái Tử biết chuyện Sách Ngạch Đồ hợp mưu với Đức phi thì vô cùng kinh ngạc, nhưng nghe tin Dận Chân còn chưa uống canh đã phát hiện độc dược, căn bản không có vấn đề gì thì thầm thở phào, căng da đầu đến trước mặt Khang Hi cầu tình cho Sách Ngạch Đồ.
Khang Hi sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Thái Tử, trầm mặc không nói. Thái Tử dần dần cám thấy áp lực vô cùng, không nhịn được ngẩng đầu khẩn cầu, "Hoàng a mã, nhi thần biết Sách Ngạch Đồ đã làm sai chuyện, nhưng là Ô Nhã thị chủ động tìm tới hắn nói rằng nàng ta muốn đối phó Tứ đệ, Sách Ngạch Đồ hoài nghi đây là bẫy rập nên mới thuận miệng đồng ý, sau đó âm thầm quan sát, nhưng thật sự không ngờ được Ô Nhã thị lại nhẫn tâm đến mức ra tay tàn hại thân sinh nhi tử......"
"Ngươi cho rằng Sách Ngạch Đồ là vô tội?"
Giọng điệu Khang Hi ẩn ẩn lửa giận cùng thất vọng, nhưng Thái Tử luôn được hắn sủng ái làm cho mất cảnh giác với đế vương lại không hề nhận ra, trong đầu chỉ ngập tràn ý tưởng bảo vệ Sách Ngạch Đồ, đó chính là kẻ ủng hộ lớn nhất của hắn, "Hoàng a mã, Sách Ngạch Đồ có sai, đương nhiên nên phạt, nhưng nhi thần cho rằng hắn là một nhân tài hiếm có, chi bằng giáng chức quan và cho hắn cơ hội lập công chuộc tội, tiếp tục nguyện trung thành với Hoàng a mã?"
Khang Hi giận quá hóa cười, "Thái Tử, Dận Chân chính là thân huynh đệ của ngươi, ngươi trở về suy nghĩ lại đi."
"Hoàng a mã......"
"Đủ rồi, chuyện này trẫm đã có quyết định."
Thái Tử nhíu mày lui ra, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó sơ hở. hắn nào biết đâu rằng Dận Chân đã thực sự bị hại đến tuyệt tự? Hắn chỉ nghĩ rằng hậu quả không nghiệm trọng liền có thể cầu tình. Còn Khang Hi lại vì chuyện Dận Chân tuyệt dục mà vô vàn đáu xót, tất nhiên không muốn buông tha những kẻ tham dự trong đó. Huống chi Thái Y Viện đã sớm bẩm báo với hắn, sự kiện kia vừa có chút phong phanh, kẻ đầu tiên tới tìm hiểu tin tức căn bản không phải người của Đức phi, mà lại là người của Sách Ngạch Đồ!
Bời vậy, chuyện Thái Tử tới cầu tình làm hắn vô cùng thất vọng. Hắn một lòng bồi dưỡng mấy người Dận Đề, Dận Chân trở thành phụ tá đắc lực cho Thái Tử, nhưng Thái Tử lại coi huynh đệ như địch nhân, không hề có tâm yêu quý. Đối lập với cảm tình của Dận Chân đối với các đệ đệ, Thái Tử có vẻ thực cao cao tại thượng, cũng quá máu lạnh. Nếu, trong tương lai, đảng phái Sách Ngạch Đồ cho rằng người phụ thân này ngồi trên ngôi vị Hoàng đế quá lâu rồi, trở thành vật cản đường, liệu Thái Tử đối với hắn, có máu lạnh như vậy hay không? Ý niệm này chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng dù sao thì nó cũng đã từng xuất hiện, làm Khang Hi càng kiên định quyết tâm xử lý Sashc Ngạch Đồ. Bất quá, thế lực của Sách Ngạch Đồ vô cùng khổng lồ, nếu không có đủ chứng cứ thì không thể đụng vào, bởi tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn. Vì vậy, tranh đấu trên triều đình lập tức trở nên kịch liệt, Minh Châu đảng một lòng muốn dẫm chết Sách Ngạch Đồ, mà Sách Ngạch Đồ đảng cũng không nhường một tấc, hai phe phái tranh đấu đều có thương tổn, mà Khang Hi thì mắt lạnh ngồi nhìn, chờ đợi tới thời điểm thu lưới......
Trong lúc này, thế lực của Đồng gia yên lặng khuếch trương không ít, tộc nhân tại triều đều có thăng tiến, Nhạc Hưng A cũng tiến vào Công Bộ làm việc dưới trướng Dận Chân. Đồng thời, mấy bao y thế gia bị xử tử hoặc lưu đày hết, thay thế bọn họ chính là một đám cung nhân hoàn toàn mới, được giao cho Dận Chân phụ trách, hắn chế định ra một bộ quy tắc hoàn toàn mới, khiến bọn họ hợp tác đồng thời kiềm chế lẫn nhau, ngoại trừ ăn chia một chút nước luộc, hoàng toàn không có cơ hội ngấm ngầm hại người.
Đây là phương thức bồi thường của Khang Hi - cấp cho Dận Chân quyền lực càng cao, mà Dận Chân cũng lại một lần nữa giải quyết hoàn mỹ cục diện rối rắm này, khiến hắn vô cùng vui mừng. Hơn thế nữa, hắn còn bẩm cáo lên chuyện một số tôi tớ bên người các công chúa ức hiếp chủ nhân, những ma ma đắn đo công chúa đều bị xét nhà lưu đày, giúp các công chúa không cần tiếp tục chịu đựng uất ức.
Tác phong làm việc không lưu tình này khiến Khang Hi cảm thấy hắn có chút quá, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, bất luận một người nam nhân bình thường nào biết được mình không thể sinh dục đều sẽ chịu không nổi, huống chi Dận Chân còn là bị chính thân sinh mẫu thân làm hại, lần hành động này có lẽ chỉ là đang phát tiết lửa giận trong lòng. Hơn nữa hắn làm việc này của hắn rất dễ đắc tội với người khác, rất khó kéo bè kết cánh, cũng có lợi cho triều đình.
Khang Hi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ tụ lại thành một tiếng thở dài, không hề trách cứ, ngược lại còn quyết định trọng dụng Dận Chân. Một nhi tử không thể có con nối dõi, bản tính si tình, lại cương trực công chính mới là loại người khiến hắn yên tâm nhất, bởi người như vậy sẽ không nhớ thương long ỷ......
Bởi vì những chuyện đó, kỳ tuyển tú hủy bỏ, Khang Hi mệnh tất cả nữ tử vừa đúng độ tuổi tự hành hôn phối, Tô Viên Viên liền không xuất cung nữa, vẫn luôn ở bên cạnh Đồng Giai Uyển Nhàn an ủi nàng, sợ nàng vì quá thương tâm mà tổn hại thân mình.
Khang Hi ngày ngày đều đến Thừa Càn cung, nhìn đến Tô Viên Viên hiếu thuận như vậy, thái độ với Dận Chân cũng hoàn toàn không khác gì trước kia, không có chút ghét bỏ, lại càng thêm yêu thích nàng. Lúc tán gẫu sau bữa tối, hắn làm như vô tình mà mỉm cười: "Kỳ tuyển tú năm nay đã bị hủy bỏ, nhưng Dận Chân đã không còn nhỏ nữa, hai con thanh mai trúc mã nhiều năm, tình cảm rất tốt, không bằng trẫm tứ hôn cho các con, thế nào."
Dứt lời, hắn bưng ly trà lên uống, dư quang khóe mắt lại thầm lưu ý biểu tình của Dận Chân và Tô Viên Viên. Chỉ thấy hai người đều thực vui mừng, lập tức hành lễ tạ ơn, lại khiến Khang Hi kinh ngạc. Hắn cảm thấy xảy ra loại sự tình này, Dận Chân có lẽ sẽ hậm hực ý bảo Tô Viên Viên gả cho người khác, mà Tô Viên Viên thì ít nhiều gì cũng sẽ có chút không cam lòng, rồi sau đó lại không rời không bỏ. Nhưng không ngờ...... nhìn biểu hiện này, giống như hai người đều đã sớm chờ đợi hắn mở lời tứ hôn, cảm tình giữa hai đứa trẻ này lại tốt đẹp đến vậy sao?
Hắn thầm cân nhắc một lát, cảm thấy để bọn họ thành thân xong bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn cũng coi như là an ủi với Dận Chân, liền nói: "Nguyên bản Trắc phúc tấn và cách cách sẽ vào cửa sau khi hai con đại hôn ba tháng, hiện tại...... để tới một năm sau đi."
"Hoàng a mã," Dận Chân tiến lên một bước, không màng ánh mắt ý muốn ngăn trở của Đồng Giai Uyển Nhàn, mở miệng nói thẳng, "Nhi thần muốn cầu hoàng a mã một ân điển, chấp thuận nhi thần không nạp thêm nữ nhân nào khác."
Khang Hi hơi lạnh mặt, chân mày cau lại, nhưng không đợi hắn mở miệng, Dận Chân lại nói tiếp: "Hoàng a mã, nạp thêm nữ tử vào hậu viện đơn giản chỉ có hai mục đích, một là vì nữ sắc, hai là vì dựng dục con nối dõi, nhi thần bất hiếu, tình huống của nhi thần hiện tại đã không có khả năng vì Hoàng thất sinh dục con nối dòng, nếu tương lai dưới gối hư không, có lẽ có vị huynh đệ nào có thể quá kế một hài tử cho nhi thần, hoặc nhận nuôi một hài nhi không cha không mẹ về, đó chính là phúc khí của nhi thần."
Khang Hi nghe hắn nói đến con nối dõi, thần sắc cũng hòa hoãn hơn. Dận Chân thấy thế liền nắm tay Tô Viên Viên, cùng nàng quỳ xuống, chân thành tha thiết nói: "Hoàng a mã, nhi thần và biểu muội đều lớn lên bân ngài, thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, từ sớm đã tâm duyệt lẫn nhau. Hiện giờ nhi thần...... khiến biểu muội cả đời này không thể thể hội tự vị làm mẫu thân, thực sự đau lòng khó nhịn, làm sao có thể lại để những nữ nhân khác xen vào phân đi sủng ái thuộc về biểu muội? Hoàng a mã, nhi thần không trọng nữ sắc, cũng sẽ không có con nối dòng, tương lai chỉ nghĩ cùng biểu muội phu thê đồng tâm, cử án tề mi, không muốn có thêm bất cứ một nữ tử nào xen vào giữa chúng con, cầu Hoàng a mã thành toàn!"
Tô Viên Viên nắm chặt tay Dận Chân, lần đầu tiên không làm trò chọc cười, mà là nghiêm túc lên tiếng, "Biểu thúc, chuyện mà những nữ tử khác làm được Huyên Oánh đều có thể làm, chuyện mà nữ tử khác làm không được Huyên Oánh cũng sẽ làm được, sau này con chỉ nguyện cùng biểu ca phu thê đồng tâm, bạc đầu không xa cách, cầu biểu thúc thành toàn."
Khang Hi bực mình mà cười khẽ, "Tiểu nha đầu con thì biết cái gì? Tương lai người khác đều mắng ngươi là đố phụ, hãn phụ, sợ rằng ngươi lại hối hận vì lời nói hôm nay."
Đố phụ: phụ nữ hay ghen tuông;
Hãn phụ: phụ nữ chua ngoa đanh đá
Tô Viên Viên kiên định trả lời, "Chỉ cần không có người đoạt biểu ca, dù bị người đời nói là đố phụ, hãn phụ thì có sao? Kể cả phải gánh vác cái danh không thể sinh dục, trở thành tội nhân hoàng gia thì con cũng không tiếc, chỉ cần không có ai xen vào giữa con và biểu ca! Biểu ca chỉ có thể có một mình con! Nếu hắn không đem trọn tấm lòng cho con, vậy vì sao con phải dâng trọn trái tim cho hắn?"
"Làm càn!" Khang Hi nổi giận, hung hăng vỗ bàn.
Đồng Giai Uyển Nhàn đúng lúc cầm lấy tay hắn, khẩn cầu mà nhìn hắn, "Biểu ca......"
Khang Hi khẽ ngẩn người, hồi tưởng tình cảm giữa hắn và Đồng Giai Uyển Nhàn, nếu nghĩ kỹ lại, chẳng phải cũng từ sau khi hắn độc sủng Đồng Giai Uyển Nhàn mới dần dần có được hoàn chỉnh trái tim của nàng so? Dù hắn tọa ủng thiên hạ, sở hữu tam cung lục viện với hàng loạt mỹ nhân, đồng thời con cháu đầy đàn, nhưng cuối cùng, chẳng phảu cũng chỉ có mỗi Đồng Giai Uyển Nhàn chân tâm thực lòng với hắn? Đời này Dận Chân đã không thể có con nối dõi, cũng không có khả năng kế thừa ngôi vị, chẳng lẽ còn không thể cho nhi tử một nữ nhân thiệt tình tương đãi?
Nhìn Tô Viên Viên ngẩng cao đầu, dáng vẻ nhất quyết không chịu thua, Khang Hi đột nhiên phì cười, làm bộ tức giận mắng: "Còn không chịu đứng dậy? Cũng chỉ có nha đầu con dám chống đối trực tiếp với ta như thế, được rồi, cứ theo ý hai người các con đi, nhưng, nếu trong tương lai có một ngày cảm tình của hai người biến đổi, trẫm sẽ lập tức ban nữ nhân cho Dận Chân, mỗi năm đều ban!"
Tô Viên Viên cười tủm tỉm kéo Dận Chân đứng dậy, vẻ mặt vô cùng đường hoàng, "Biểu thúc, ngài sẽ không có cơ hội đó đâu, con cùng biểu ca nhất định sẽ ân ái trọn đời trọn kiếp, làm người khác ghen tị muốn chết cho ngàu xem."
"Nha đầu không biết xấu hổ, đi mau đi, đừng ở đây trở ngại trẫm." Khang Hi bất đắc dĩ cười, xua xua tay ý bảo hai người mau biến đi.
Trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi Khang Hi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, tỷ như để Dận Chân làm một vương gia si tình, mặc Tô Viên Viên gánh lấy những lời đồn vớ vẩn về vấn đề không thể sinh dục, từ đó giấu diếm chân tướng trọn đời, như vậy là có thể bảo tồn mặt mũi của Dân Chân cùng Hoàng thất; tỷ như làm thế nào để Tô Viên Viên nhớ kỹ "chuyện tốt" này, để nàng càng thêm dụng tâm đối đãi với Dận Chân, hay làm Dận Chân nhớ kỹ "chuyện tốt", vào triều càng tích cực ban sai; tỷ như nhờ vào sự đặc thù này, làm Đồng Giai Uyển Nhàn càng thêm tin tưởng vào sự sủng ái của hắn......
Khang Hi suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là phản ứng theo bản năng của một vị hoàng đế, kỳ thực hắn vẫn thiệt tình yêu thương hai đứa nhỏ. Cẩn thận ngẫm lại, mấy năm nay hắn đều ở tại Thừa Càn cung, rồi cứ một hai ngày là lại cùng bốn đứa nhỏ trong Thừa Càn cung dùng bữa, còn nhiều lần gấp mấy lần số buổi hắn dùng bữa với Thái Tử. Bọn họ càng giống như là những đứa con cưng của hắn, dung túng hai đứa nhỏ thêm một chút, thành toàn tâm ý của họ, cũng không có gì là không thể. Dù sao thì chỉ cần có hắn che chở, ai dám phê bình bọn họ?
Dận Chân và Tô Viên Viên đi tới hậu viện tản bộ, hắn mỉm cười: "Đã giải quyết xong, ngươi có vui không?"
Tô Viên Viên cũng cười, "Thật là! Sao ngươi có nhiều mưu tính đến vậy chứ? Chuyện sinh hài tử, Trắc phúc tấn, Đức phi, mấy bao y thế gia, biểu thúc trọng dụng, vài vị công chúa cảm kích, triều đình tranh đấu,...... đều lập tức được giải quyết, mà chúng ta còn được hưởng không ít chỗ tốt, ngươi thực tinh ranh quá đấy!"
"Ta chỉ tính kế người khác a, còn tới trước mặt ngươi, xưa nay ta đều là người trong suốt, bại lộ hết không chút giấu diếm!"
Tô Viên Viên lập tức túm hắn đứng lại, làm bộ đánh giá toàn thân hắn, "Đâu nào? Ta nhìn kỹ xem, nơi nào trong suốt, lọ ra cái gì nào?"
Dận Chân đỏ bừng, vội vàng kéo tay nàng, "Đừng hồ nháo!"
"Nào có hồ nháo? Ngươi không biết ta là hồ ly tinh sao?" Tô Viên Viên cười hì hì duỗi tay nhéo một cái rồi chạy đi.
Đám người Tô Bồi Thịnh đi theo cách đó không xa thấy hai người tình cảm tốt như vậy thì đều vui mừng mà cười, chờ hai vị chủ tử đại hôn, trong phủ lại không có thêm một nữ chủ tử nào khác, ngẫm lại thì bọn họ làm việc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, sinh hoạt tương lai như vậy thực đáng mong chờ.
Mà Đức phi ban đầu còn không tin mình sẽ bại lộ, cắn răng nhẫn nhịn, mỗi khi không có ai lại len lén uống nước linh tuyền. Nhưng liên tục có người cung khai ra ả, cùng khổ hình tra tấn ngày đêm làm ả rốt cuộc chịu không nổi nữa mà mở miệng cung khai. Nhưng ả ta lại tránh nặng tìm nhẹ, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên gia tộc, nói hết thảy mọi chuyện đều là do mệnh lệnh từ Ô Nhã gia tộc và các bao y thế gia, bởi các thế gia liên thủ đẩy ả thượng vị, ả chỉ là con rối của bọn họ. Lần này chính là âm mưu đầu tiên mà Sách Ngạch Đồ và bao y thế gia muốn thực hiện sau khi kết minh, họ muốn hủy hoại Dận Chân để rồi sau này hắn chỉ còn con đường duy nhất là làm trung thần của Thái Tử.
Ả một lòng muốn chuyển dời cừu hận, nhưng còn không dám lôi Thái Tử xuống nước, bởi đối với Khang Hi, Thái Tử là bảo bối, nhưng Sách Ngạch Đồ lại là cái đinh trong mắt hắn. Một lần cung khai này của ả lập tức nhấc lên sóng to gió lớn! Đầu tien là các đại bao y thế gia bị tra xét toàn bộ, những gì điều tra ra khiến Khang Hi nổi trận lôi đình, phẩng phất như trở về quãng thời gian hắn vặn đổ Ngao Bái, tàn nhẫn tra tìm, một kẻ cũng không buông tha!
Tiếp theo là Sách Ngạch Đồ, Khang Hi vừa mới tra tới Sách Ngạch Đồ, đảng phái Minh Châu liền lập tức nhắm chuẩn cơ hội, tấu chương buộc tội Sách Ngạch Đồ ào ạt xuất hiện trên ngự án. Thái Tử biết chuyện Sách Ngạch Đồ hợp mưu với Đức phi thì vô cùng kinh ngạc, nhưng nghe tin Dận Chân còn chưa uống canh đã phát hiện độc dược, căn bản không có vấn đề gì thì thầm thở phào, căng da đầu đến trước mặt Khang Hi cầu tình cho Sách Ngạch Đồ.
Khang Hi sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Thái Tử, trầm mặc không nói. Thái Tử dần dần cám thấy áp lực vô cùng, không nhịn được ngẩng đầu khẩn cầu, "Hoàng a mã, nhi thần biết Sách Ngạch Đồ đã làm sai chuyện, nhưng là Ô Nhã thị chủ động tìm tới hắn nói rằng nàng ta muốn đối phó Tứ đệ, Sách Ngạch Đồ hoài nghi đây là bẫy rập nên mới thuận miệng đồng ý, sau đó âm thầm quan sát, nhưng thật sự không ngờ được Ô Nhã thị lại nhẫn tâm đến mức ra tay tàn hại thân sinh nhi tử......"
"Ngươi cho rằng Sách Ngạch Đồ là vô tội?"
Giọng điệu Khang Hi ẩn ẩn lửa giận cùng thất vọng, nhưng Thái Tử luôn được hắn sủng ái làm cho mất cảnh giác với đế vương lại không hề nhận ra, trong đầu chỉ ngập tràn ý tưởng bảo vệ Sách Ngạch Đồ, đó chính là kẻ ủng hộ lớn nhất của hắn, "Hoàng a mã, Sách Ngạch Đồ có sai, đương nhiên nên phạt, nhưng nhi thần cho rằng hắn là một nhân tài hiếm có, chi bằng giáng chức quan và cho hắn cơ hội lập công chuộc tội, tiếp tục nguyện trung thành với Hoàng a mã?"
Khang Hi giận quá hóa cười, "Thái Tử, Dận Chân chính là thân huynh đệ của ngươi, ngươi trở về suy nghĩ lại đi."
"Hoàng a mã......"
"Đủ rồi, chuyện này trẫm đã có quyết định."
Thái Tử nhíu mày lui ra, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó sơ hở. hắn nào biết đâu rằng Dận Chân đã thực sự bị hại đến tuyệt tự? Hắn chỉ nghĩ rằng hậu quả không nghiệm trọng liền có thể cầu tình. Còn Khang Hi lại vì chuyện Dận Chân tuyệt dục mà vô vàn đáu xót, tất nhiên không muốn buông tha những kẻ tham dự trong đó. Huống chi Thái Y Viện đã sớm bẩm báo với hắn, sự kiện kia vừa có chút phong phanh, kẻ đầu tiên tới tìm hiểu tin tức căn bản không phải người của Đức phi, mà lại là người của Sách Ngạch Đồ!
Bời vậy, chuyện Thái Tử tới cầu tình làm hắn vô cùng thất vọng. Hắn một lòng bồi dưỡng mấy người Dận Đề, Dận Chân trở thành phụ tá đắc lực cho Thái Tử, nhưng Thái Tử lại coi huynh đệ như địch nhân, không hề có tâm yêu quý. Đối lập với cảm tình của Dận Chân đối với các đệ đệ, Thái Tử có vẻ thực cao cao tại thượng, cũng quá máu lạnh. Nếu, trong tương lai, đảng phái Sách Ngạch Đồ cho rằng người phụ thân này ngồi trên ngôi vị Hoàng đế quá lâu rồi, trở thành vật cản đường, liệu Thái Tử đối với hắn, có máu lạnh như vậy hay không? Ý niệm này chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng dù sao thì nó cũng đã từng xuất hiện, làm Khang Hi càng kiên định quyết tâm xử lý Sashc Ngạch Đồ. Bất quá, thế lực của Sách Ngạch Đồ vô cùng khổng lồ, nếu không có đủ chứng cứ thì không thể đụng vào, bởi tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn. Vì vậy, tranh đấu trên triều đình lập tức trở nên kịch liệt, Minh Châu đảng một lòng muốn dẫm chết Sách Ngạch Đồ, mà Sách Ngạch Đồ đảng cũng không nhường một tấc, hai phe phái tranh đấu đều có thương tổn, mà Khang Hi thì mắt lạnh ngồi nhìn, chờ đợi tới thời điểm thu lưới......
Trong lúc này, thế lực của Đồng gia yên lặng khuếch trương không ít, tộc nhân tại triều đều có thăng tiến, Nhạc Hưng A cũng tiến vào Công Bộ làm việc dưới trướng Dận Chân. Đồng thời, mấy bao y thế gia bị xử tử hoặc lưu đày hết, thay thế bọn họ chính là một đám cung nhân hoàn toàn mới, được giao cho Dận Chân phụ trách, hắn chế định ra một bộ quy tắc hoàn toàn mới, khiến bọn họ hợp tác đồng thời kiềm chế lẫn nhau, ngoại trừ ăn chia một chút nước luộc, hoàng toàn không có cơ hội ngấm ngầm hại người.
Đây là phương thức bồi thường của Khang Hi - cấp cho Dận Chân quyền lực càng cao, mà Dận Chân cũng lại một lần nữa giải quyết hoàn mỹ cục diện rối rắm này, khiến hắn vô cùng vui mừng. Hơn thế nữa, hắn còn bẩm cáo lên chuyện một số tôi tớ bên người các công chúa ức hiếp chủ nhân, những ma ma đắn đo công chúa đều bị xét nhà lưu đày, giúp các công chúa không cần tiếp tục chịu đựng uất ức.
Tác phong làm việc không lưu tình này khiến Khang Hi cảm thấy hắn có chút quá, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, bất luận một người nam nhân bình thường nào biết được mình không thể sinh dục đều sẽ chịu không nổi, huống chi Dận Chân còn là bị chính thân sinh mẫu thân làm hại, lần hành động này có lẽ chỉ là đang phát tiết lửa giận trong lòng. Hơn nữa hắn làm việc này của hắn rất dễ đắc tội với người khác, rất khó kéo bè kết cánh, cũng có lợi cho triều đình.
Khang Hi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ tụ lại thành một tiếng thở dài, không hề trách cứ, ngược lại còn quyết định trọng dụng Dận Chân. Một nhi tử không thể có con nối dõi, bản tính si tình, lại cương trực công chính mới là loại người khiến hắn yên tâm nhất, bởi người như vậy sẽ không nhớ thương long ỷ......
Bởi vì những chuyện đó, kỳ tuyển tú hủy bỏ, Khang Hi mệnh tất cả nữ tử vừa đúng độ tuổi tự hành hôn phối, Tô Viên Viên liền không xuất cung nữa, vẫn luôn ở bên cạnh Đồng Giai Uyển Nhàn an ủi nàng, sợ nàng vì quá thương tâm mà tổn hại thân mình.
Khang Hi ngày ngày đều đến Thừa Càn cung, nhìn đến Tô Viên Viên hiếu thuận như vậy, thái độ với Dận Chân cũng hoàn toàn không khác gì trước kia, không có chút ghét bỏ, lại càng thêm yêu thích nàng. Lúc tán gẫu sau bữa tối, hắn làm như vô tình mà mỉm cười: "Kỳ tuyển tú năm nay đã bị hủy bỏ, nhưng Dận Chân đã không còn nhỏ nữa, hai con thanh mai trúc mã nhiều năm, tình cảm rất tốt, không bằng trẫm tứ hôn cho các con, thế nào."
Dứt lời, hắn bưng ly trà lên uống, dư quang khóe mắt lại thầm lưu ý biểu tình của Dận Chân và Tô Viên Viên. Chỉ thấy hai người đều thực vui mừng, lập tức hành lễ tạ ơn, lại khiến Khang Hi kinh ngạc. Hắn cảm thấy xảy ra loại sự tình này, Dận Chân có lẽ sẽ hậm hực ý bảo Tô Viên Viên gả cho người khác, mà Tô Viên Viên thì ít nhiều gì cũng sẽ có chút không cam lòng, rồi sau đó lại không rời không bỏ. Nhưng không ngờ...... nhìn biểu hiện này, giống như hai người đều đã sớm chờ đợi hắn mở lời tứ hôn, cảm tình giữa hai đứa trẻ này lại tốt đẹp đến vậy sao?
Hắn thầm cân nhắc một lát, cảm thấy để bọn họ thành thân xong bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn cũng coi như là an ủi với Dận Chân, liền nói: "Nguyên bản Trắc phúc tấn và cách cách sẽ vào cửa sau khi hai con đại hôn ba tháng, hiện tại...... để tới một năm sau đi."
"Hoàng a mã," Dận Chân tiến lên một bước, không màng ánh mắt ý muốn ngăn trở của Đồng Giai Uyển Nhàn, mở miệng nói thẳng, "Nhi thần muốn cầu hoàng a mã một ân điển, chấp thuận nhi thần không nạp thêm nữ nhân nào khác."
Khang Hi hơi lạnh mặt, chân mày cau lại, nhưng không đợi hắn mở miệng, Dận Chân lại nói tiếp: "Hoàng a mã, nạp thêm nữ tử vào hậu viện đơn giản chỉ có hai mục đích, một là vì nữ sắc, hai là vì dựng dục con nối dõi, nhi thần bất hiếu, tình huống của nhi thần hiện tại đã không có khả năng vì Hoàng thất sinh dục con nối dòng, nếu tương lai dưới gối hư không, có lẽ có vị huynh đệ nào có thể quá kế một hài tử cho nhi thần, hoặc nhận nuôi một hài nhi không cha không mẹ về, đó chính là phúc khí của nhi thần."
Khang Hi nghe hắn nói đến con nối dõi, thần sắc cũng hòa hoãn hơn. Dận Chân thấy thế liền nắm tay Tô Viên Viên, cùng nàng quỳ xuống, chân thành tha thiết nói: "Hoàng a mã, nhi thần và biểu muội đều lớn lên bân ngài, thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, từ sớm đã tâm duyệt lẫn nhau. Hiện giờ nhi thần...... khiến biểu muội cả đời này không thể thể hội tự vị làm mẫu thân, thực sự đau lòng khó nhịn, làm sao có thể lại để những nữ nhân khác xen vào phân đi sủng ái thuộc về biểu muội? Hoàng a mã, nhi thần không trọng nữ sắc, cũng sẽ không có con nối dòng, tương lai chỉ nghĩ cùng biểu muội phu thê đồng tâm, cử án tề mi, không muốn có thêm bất cứ một nữ tử nào xen vào giữa chúng con, cầu Hoàng a mã thành toàn!"
Tô Viên Viên nắm chặt tay Dận Chân, lần đầu tiên không làm trò chọc cười, mà là nghiêm túc lên tiếng, "Biểu thúc, chuyện mà những nữ tử khác làm được Huyên Oánh đều có thể làm, chuyện mà nữ tử khác làm không được Huyên Oánh cũng sẽ làm được, sau này con chỉ nguyện cùng biểu ca phu thê đồng tâm, bạc đầu không xa cách, cầu biểu thúc thành toàn."
Khang Hi bực mình mà cười khẽ, "Tiểu nha đầu con thì biết cái gì? Tương lai người khác đều mắng ngươi là đố phụ, hãn phụ, sợ rằng ngươi lại hối hận vì lời nói hôm nay."
Đố phụ: phụ nữ hay ghen tuông;
Hãn phụ: phụ nữ chua ngoa đanh đá
Tô Viên Viên kiên định trả lời, "Chỉ cần không có người đoạt biểu ca, dù bị người đời nói là đố phụ, hãn phụ thì có sao? Kể cả phải gánh vác cái danh không thể sinh dục, trở thành tội nhân hoàng gia thì con cũng không tiếc, chỉ cần không có ai xen vào giữa con và biểu ca! Biểu ca chỉ có thể có một mình con! Nếu hắn không đem trọn tấm lòng cho con, vậy vì sao con phải dâng trọn trái tim cho hắn?"
"Làm càn!" Khang Hi nổi giận, hung hăng vỗ bàn.
Đồng Giai Uyển Nhàn đúng lúc cầm lấy tay hắn, khẩn cầu mà nhìn hắn, "Biểu ca......"
Khang Hi khẽ ngẩn người, hồi tưởng tình cảm giữa hắn và Đồng Giai Uyển Nhàn, nếu nghĩ kỹ lại, chẳng phải cũng từ sau khi hắn độc sủng Đồng Giai Uyển Nhàn mới dần dần có được hoàn chỉnh trái tim của nàng so? Dù hắn tọa ủng thiên hạ, sở hữu tam cung lục viện với hàng loạt mỹ nhân, đồng thời con cháu đầy đàn, nhưng cuối cùng, chẳng phảu cũng chỉ có mỗi Đồng Giai Uyển Nhàn chân tâm thực lòng với hắn? Đời này Dận Chân đã không thể có con nối dõi, cũng không có khả năng kế thừa ngôi vị, chẳng lẽ còn không thể cho nhi tử một nữ nhân thiệt tình tương đãi?
Nhìn Tô Viên Viên ngẩng cao đầu, dáng vẻ nhất quyết không chịu thua, Khang Hi đột nhiên phì cười, làm bộ tức giận mắng: "Còn không chịu đứng dậy? Cũng chỉ có nha đầu con dám chống đối trực tiếp với ta như thế, được rồi, cứ theo ý hai người các con đi, nhưng, nếu trong tương lai có một ngày cảm tình của hai người biến đổi, trẫm sẽ lập tức ban nữ nhân cho Dận Chân, mỗi năm đều ban!"
Tô Viên Viên cười tủm tỉm kéo Dận Chân đứng dậy, vẻ mặt vô cùng đường hoàng, "Biểu thúc, ngài sẽ không có cơ hội đó đâu, con cùng biểu ca nhất định sẽ ân ái trọn đời trọn kiếp, làm người khác ghen tị muốn chết cho ngàu xem."
"Nha đầu không biết xấu hổ, đi mau đi, đừng ở đây trở ngại trẫm." Khang Hi bất đắc dĩ cười, xua xua tay ý bảo hai người mau biến đi.
Trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi Khang Hi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, tỷ như để Dận Chân làm một vương gia si tình, mặc Tô Viên Viên gánh lấy những lời đồn vớ vẩn về vấn đề không thể sinh dục, từ đó giấu diếm chân tướng trọn đời, như vậy là có thể bảo tồn mặt mũi của Dân Chân cùng Hoàng thất; tỷ như làm thế nào để Tô Viên Viên nhớ kỹ "chuyện tốt" này, để nàng càng thêm dụng tâm đối đãi với Dận Chân, hay làm Dận Chân nhớ kỹ "chuyện tốt", vào triều càng tích cực ban sai; tỷ như nhờ vào sự đặc thù này, làm Đồng Giai Uyển Nhàn càng thêm tin tưởng vào sự sủng ái của hắn......
Khang Hi suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là phản ứng theo bản năng của một vị hoàng đế, kỳ thực hắn vẫn thiệt tình yêu thương hai đứa nhỏ. Cẩn thận ngẫm lại, mấy năm nay hắn đều ở tại Thừa Càn cung, rồi cứ một hai ngày là lại cùng bốn đứa nhỏ trong Thừa Càn cung dùng bữa, còn nhiều lần gấp mấy lần số buổi hắn dùng bữa với Thái Tử. Bọn họ càng giống như là những đứa con cưng của hắn, dung túng hai đứa nhỏ thêm một chút, thành toàn tâm ý của họ, cũng không có gì là không thể. Dù sao thì chỉ cần có hắn che chở, ai dám phê bình bọn họ?
Dận Chân và Tô Viên Viên đi tới hậu viện tản bộ, hắn mỉm cười: "Đã giải quyết xong, ngươi có vui không?"
Tô Viên Viên cũng cười, "Thật là! Sao ngươi có nhiều mưu tính đến vậy chứ? Chuyện sinh hài tử, Trắc phúc tấn, Đức phi, mấy bao y thế gia, biểu thúc trọng dụng, vài vị công chúa cảm kích, triều đình tranh đấu,...... đều lập tức được giải quyết, mà chúng ta còn được hưởng không ít chỗ tốt, ngươi thực tinh ranh quá đấy!"
"Ta chỉ tính kế người khác a, còn tới trước mặt ngươi, xưa nay ta đều là người trong suốt, bại lộ hết không chút giấu diếm!"
Tô Viên Viên lập tức túm hắn đứng lại, làm bộ đánh giá toàn thân hắn, "Đâu nào? Ta nhìn kỹ xem, nơi nào trong suốt, lọ ra cái gì nào?"
Dận Chân đỏ bừng, vội vàng kéo tay nàng, "Đừng hồ nháo!"
"Nào có hồ nháo? Ngươi không biết ta là hồ ly tinh sao?" Tô Viên Viên cười hì hì duỗi tay nhéo một cái rồi chạy đi.
Đám người Tô Bồi Thịnh đi theo cách đó không xa thấy hai người tình cảm tốt như vậy thì đều vui mừng mà cười, chờ hai vị chủ tử đại hôn, trong phủ lại không có thêm một nữ chủ tử nào khác, ngẫm lại thì bọn họ làm việc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, sinh hoạt tương lai như vậy thực đáng mong chờ.
Danh sách chương