Biết Tô Viên Viên không sợ vất vả, Phương Lập Triết liền chế định lại kế hoạch, sắp xếp xong thời gian quay chụp cho《Yêu hồ》và《Khuyển trung tinh anh》, hắn lại chọn tham gia thêm hai chương trình với vai trò khách quý, một cái là buổi biểu diễn của ca sĩ hàng đầu, một cái là MV của thiên hậu giới ca hát, còn thêm một quảng cáo công ích cùng ba hoạt động công ích, lập tức xếp kín lịch trình trong ba tháng tiếp theo.
Phương Lập Triết viết lịch trình cùng những việc cần chú ý tràn đầy vài trang giấy, kiểm tra hai lần thấy không còn gì sai sót mới thở phào một hơi, đưa cho Tô Viên Viên xem, "Tô Tô, ngươi có biết chữ không?"
"Đương nhiên biết nha!" Tô Viên Viên kiêu ngạo ưỡn ngực, "Ta còn biết tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Nga, tiếng Hàn, tiếng Nhật, tiếng Quảng Đông cùng rất nhiều loại phương ngôn. À đúng rồi, ta nói chuyện có thể nói chuyện với chó mèo, nhưng mà thường thì chúng nó không biết nói, chỉ có thể nghe hiểu mà thôi."
Phương Lập Triết bừng tỉnh đại ngộ, "Trách không được lần đó ngươi vừa kêu một tiếng, đám chó đều trở nên ngoan ngoãn, thì ra chúng có thể nghe hiểu."
Tô Viên Viên cười rộ lên, "Cũng không hẳn, chủ yếu vẫn là bởi vì ta là yêu tinh a, chúng nó sợ hãi."
"Nga, mà sao ngươi học được nhiều ngôn ngữ như thế? Hồ yêu cũng có thiên phú tại phương diện này sao?"
Tô Viên Viên nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta không chú ý, cũng không biết hồ yêu khác thì thế nào, dù sao ta là rất có thiên phú, học ngôn ngữ đặc biệt dễ dàng, mà ta học được nhiều như vậy là bởi vì đời trước chúng ta thích du lịch a, những địa phương chúng ta từng đi qua, hầu như học được hết."
Nhắc tới đời trước, Phương Lập Triết liền nghĩ tới chuyện họ là vợ chồng, ho nhẹ hai tiếng, chỉ vào sổ tay nói: "Ngươi nhìn xem kế hoạch như vậy được không? Nếu không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ liên hệ các tố sản xuất, đến lúc đó sẽ khá bận rộn, phải đi rất nhiều nơi."
Tô Viên Viên nhìn lướt qua, cười nói: "Không thành vấn đề, ta đã qune đi khắp nơi rồi, hiện tại chỉ là có công tác thêm vào mà thôi. Chuyện giới giải trí ta không hiểu, đều nghe ngươi."
"Hảo, ta sẽ cân nhắc cẩn thận." Hắn nhìn đồng hồ, đứng dậy nói, "Đã khuya, ngày mai còn phải đóng phim, đi ngủ sớm một chút."
Hắn đi vào phòng ngủ, nhìn đến cái giường lớn kia, bỗng nhiên cứng đờ, quay đầu lại kiên trì nói: "Ta tới ngủ phòng ngủ phụ đi, ngươi là hồ yêu......Chúng ta chính là nam nữ có khác, ta... ta không nhớ rõ chuyện kiếp trước, như vậy quá kỳ quái, ngươi nói đúng không?"
Phản ứng giống hệt lúc Trác Phong mới biết nàng là hồ yêu, Tô Viên Viên có chút buồn cười, nàng nghĩ nghĩ, có lẽ nằm ngủ cùng "người vợ kiếp trước" làm hắn cảm thấy có áp lực, không khỏi có chút hối hận nói dối, giống như làm điều thừa, nàng lúc ấy khẳng định là đầu óc có hố, mới có thể dùng cái cớ này ngăn cản hắn ký người khác.
Nàng uể oải nằm bò trên sô pha, bất đắc dĩ nói: "Cứ vậy đi, ngươi quyết định."
Trác Phong nhanh chóng quét tước phòng ngủ phụ, trải ga giường, lấy chăn gối, dọn quần áo của mình qua. Sau đó xả đủ nước nóng cho Tô Viên Viêm, đương nhiên lần này hắn không giúp Tô Viên Viên tắm rửa, tin tưởng một con hồ yêu cũng không cần người khác giúp nàng tắm. Vừa nhớ tới trước kia đều là hắn nhìn hết Tô Viên Viên, còn từng đưa nàng tới toilet, thiếu chút nữa đưa lưng về phía nàng phương tiện, Phương Lập Triết liền hận không thể làm thời gian chảy ngược, quả thực cảm thấy thẹn đến không mặt mũi gặp người, hắn thế này không phải chiếm tiện nghi người ta sao? Đồng thời hắn cũng có chút tin tưởng chuyện họ là vợ chồng, nếu không, một hồ yêu có pháp lực sao có thể mặc kệ hắn chiếm tiện nghi như vậy? Khẳng định là bọn họ đời trước đều đã quen. Nghĩ nghĩ, hắn luôn thích sủng vật, lần đầu tiên dưỡng sủng vật liền dưỡng Tô Viên Viên, còn cùng nàng ở chung quá ăn ý ấm áp, đại khái chính là bởi vì bọn họ kiếp trước đã ở bên nhau hơn bảy mươi năm?
Nghe được thanh âm Tô Viên Viên tắt đèn, Phương Lập Triết nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Vừa rồi hắn đưa ra ý kiến phân phòng ngủ có phải đã làm Tô Viên Viên không cao hứng? Đổi vị trí mà tự hỏi một chút, nếu hắn cùng người yêu ở chung hơn bảy mươi năm, bạch đầu giai lão, sau đó lại hao phí tu vi tìm được kiếp sau của đối phương, kết quả đối phương quên luôn chính mình, chỉ coi mình là một con tiểu sủng vật, vừa biết được chân tướng liền muốn phân phòng ngủ, chẳng phải sẽ khiến người thương tâm hay sao?
Phương Lập Triết cau mày nghĩ rồi lại nghĩ, do dự lại do dự, cuối cùng vẫn không trở về. Nếu đã nói ra, vậy trước cứ ở chung như thế này đi. Cảm giác bên giường trống trơn, trong ổ chăn thiếu một đoàn cầu lông ấm áp, trong lòng ngực cũng khó chịu như thiếu thứ gì đó. Phương Lập Triết cười khổ một tiếng, thật đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ, hắn kỳ thật thực luyến tiếc cùng tiểu gia hỏa tách ra a.
Tô Viên Viên lỗ tai nhỏ động động, nghe tiếng động Phương Lập Triết thường thường xoay người, nàng vùi mình vào trong ổ chăn, không cao hứng mà hừ hừ hai tiếng. Thư sinh thật là...... "nam nữ khác biệt" có quan trọng đến thế sao? Nếu phải, bọn họ đều ở cùng nhau lâu như vậy, hiện tại mới để ý có phải quá muộn?
Hừ, ngủ đâu chả được! Trước kia nàng ở một mình trong sơn động chẳng phải cũng rất tự tại? Mới không thèm luyến tiếc cái tên trứng thúi kia đâu!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng một đêm này, cả Tô Viên Viên cùng Phương Lập Triết đều mất ngủ. Nhưng cả hai người lại không ai đưa ra ý tiếp tục ngủ chung, bọn họ đều nghĩ tới một sự kiện, chính là chỉ vài năm nữa thôi Tô Viên Viên nhất định sẽ hóa hình thành người, đến lúc đó liền thật sự là "nam nữ khác biệt". Chi bằng phân phòng ngủ luôn từ bây giờ, đến lúc đó đỡ phải phát sinh chuyện gì khiến cả hai đều khó xử.
Tới phim trường, Tô Viên Viên không cần thời khắc nhìn chằm chằm Phương Lập Triết, đã không có nỗi lo về sau, nàng đóng phim càng thêm nghiêm túc, lại lần nữa nâng cao danh tiếng "Tô Nhất Điều". Từ đạo mỗi lần vì kỹ thuật diễn của người người khác mà tức cành hông thì đều quay sang chụp suất diễn của Tô Viên Viên, nháy mắt là có thể từ bực bội biến thành toàn thân thoải mái, mà đoàn phim cũng dần dần coi Tô Viên Viên như thiết bị cứu hỏa. Mỗi lần Từ đạo bắt đầu có dấu hiệu phát hỏa, chỉ cần mời Tô Viên Viên diễn một hồi khẳng định lửa có lớn đến đâu cũng sẽ toàn diệt, bởi vậy Tô Viên Viên lập tức thành linh vật của cả đoàn phim, tất cả mọi người đều đối nàng vô cùng tốt, ngoại trừ Hướng Đồng.
Hướng Đồng vài lần muốn tìm cơ hội tiếp cận Phương Lập Triết, nhưng không hiểu sao hắn đột nhiên có một loại tự giác bảo trì khoảng cách với nữ nhân khác, không cho Hướng Đồng bất luận cơ hội gì. Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng còn chưa thể tiếp thu việc mình cùng tiểu hồ ly là vợ chồng, nhưng khi đối mặt những nữ nhân khác, hắn lại tự động kéo ra khoảng cách, cứ như đột nhiên giác ngộ mình là "đàn ông đã có vợ", làm chính hắn cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Hướng Đồng dung mạo xuất chúng, từ nhỏ đến lớn duyên khác phái đều rất tốt, mỗi vấn đề liên quan tới nam nhân đều không còn là vấn đề, ai ngờ tới phiên Phương Lập Triết lại thành không được! Lúc mới xuất đạo từng được Phương Lập Triết giúp đỡ, vốn dĩ chỉ là có hảo cảm mà thôi, nhưng sau khi bị hắn liên tiếp cự tuyệt, hảo cảm lại dần dần biến thành chấp niệm, cảm thấy mình cực kỳ thích Phương Lập Triết, cô ta tự nhận điều kiện tự thân rất tốt, cũng giữ mình trong sạch, vì cái gì Phương Lập Triết lại coi mình như hồng thủy mãnh thú?
Nhìn Phương Lập Triết cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Tô Viên Viên, Hướng Đồng ghen ghét đến phát điên, thậm chí còn nảy ra suy nghĩ ác độc, Tô Viên Viên vì sao không biến mất? Một con súc vật mà thôi, nhiều lắm sống mười mấy năm, chẳng lẽ nó còn có thể ở bên Phương Lập Triết cả đời? Dựa vào cái gì hắn thà rằng lo lắng mọi bề cho một con động vật chỉ biết làm nũng bán manh mà không thèm liếc mắt nhìn mình lấy một lần? Mình mới là người có thể bồi Phương Lập Triết cả đời, cùng hắn vẻ vang đứng trên đỉnh giới giải trí!!!
Một ngày Tô Viên Viên hoàn thành suất diễn cùng Phương Lập Triết rời đoàn, Hướng Đồng vừa vặn cũng có việc phải đi, nhưng chưa kịp tới vị trí đỗ xe thì một đám fan của Hướng Đồng đã vọt lại vây quanh bọn họ. Phương Lập Triết nhíu mày, lui về phía sau hai bước muốn đi qua đường khác, ai ngờ mọi người vừa nhìn thấy Tô Viên Viên lại hoan hô lên, hô to "Tô Tô", gần một nửa người đều xin phép cùng Tô Viên Viên chụp ảnh chung.
Hướng Đồng thấy thế liền nhích lại gần Phương Lập Triết, giống như quen thuộc mà nói: "Lập Triết, mọi người đã thích Tô Tô đến vậy, anh liền đồng ý đi, chờ ký tên chụp ảnh xong chúng ta lại đi cũng được."
Bọn họ xác thật là đều phải đi, nhưng nơi này một câu "Lập Triết", hai câu "chúng ta", nháy mắt làm fan cảm giác bị nhét đầy miệng cẩu lương. Tô Viên Viên thấy thật nhiều fan đều đôi mắt tỏa sáng, không ngừng cầm di động chụp ảnh ghi hình, còn có người hét lên, lớn tiếng hỏi, "Đồng Đồng, chị đang cùng người đại diện Phương kết giao sao?"
Hướng Đồng thẹn thùng hơi cúi đầu, sau đó ra vẻ trấn định thuận thuận tóc, đỏ mặt ngẩng đầu nói: "Mọi người đừng nói bậy a, tới, ký tên thôi, ký xong mọi người về sớm một chút đi."
Mọi người lập tức ồn ào, "Về sớm một chút nha!!! Đồng Đồng vội vã đi đâu thế? Đi hẹn hò đúng không? Ha ha ha!"
Tô Viên Viên nghiến răng nghiến lợi trừng Hướng Đồng, hận không thể đá bay cô ta! Bạch liên hoa tâm cơ xảo trá, cư nhiên dẫn đường người khác hiểu lầm cô ta cùng Phương Lập Triết là một đôi, cô ta dám?!!!
Loại tình huống này, Phương Lập Triết kỳ thật không thể tỏ thái độ, vì chỉ là fan hiểu lầm, Hướng Đồng đã phủ nhận, nếu hắn lại cường điệu phủ định sẽ càng giống giấu đầu hở đuôi. Biện pháp tốt nhất chính là xử lý lạnh, về sau hắn cùng Hướng Đồng không hỗ động, tự nhiên sẽ không có người nói thêm gì nữa, mà hắn vừa nãy vẫn luôn biểu tình lãnh đạm, chỉ cần xem mấy video fan quay chụp, cũng thuyết minh không được bọn họ có ái muội. Quan trọng nhất chính là nếu bây giờ hắn làm Hướng Đồng mất mặt, nhất định sẽ bị truyền ra tin đốn, nói bọn họ có mâu thuẫn gì đó, đến lúc đó lỡ không thể dẫn đường dư luận thì sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đối với《Yêu hồ》, đó là điều không ai muốn nhìn đến.
Nhưng hắn cảm giác được Tô Viên Viên giãy giãy, đột nhiên cảm thấy nếu mình không lập tức giải thích, thật giống như "ngoại tình" ngay trước mặt lão bà, huống chi từ lúc trước Tô Viên Viên đã nói không thích Hướng Đồng, nếu hắn cùng Hướng Đồng truyền ra tai tiếng, Tô Viên Viên có thể không bực mình sao?
Hắn lui hai bước về phía sau, kéo xa khoảng cách giữa mình và Hướng Đồng, mỉm cười nói với các fan: "Các vị, thật ngại quá, hiện tại tôi phải đưa Tô Tô đi thu hình《Khuyển trung tinh anh》, thật sự không thể trì hoãn. Tôi thay Tô Tô cám ơn tình cảm của mọi người, lần sau có cơ hội nhất định sẽ ký tên và chụp ảnh chung với mọi người. À, mọi người cũng phải cám ơn Hướng tiểu thư nhé, ngày thường chúng tôi và cô ấy rất ít tiếp xúc, hôm nay vì giúp các fan thêm phúc lợi, Hướng tiểu thư mới giúp mọi người chủ động đưa ra yêu cầu."
Hắn nhìn về phía Hướng Đồng nói: "Hướng tiểu thư không cần ngượng ngùng, chúng ta trước kia cũng từng là đồng sự, một chút việc nhỏ không cần quá khách khí. Nhưng mà hôm nay thật sự có việc cần phải đi ngay, xin lỗi." Hắn vẫy vẫy tay, vừa đi vừa nói, "Xin lỗi mọi người, lần sau có cơ hội lại gặp lại, chú ý an toàn."
Đỏ mặt ra vẻ ái muội lập tức biến thành thẹn thùng vì đưa ra yêu cầu đối với người không thân thiết, tất cả mọi người đều tươi cười thiện ý, còn xin lỗi vì vừa nãy nhao nhao ầm ĩ. Hướng Đồng ngực nặng như đeo chì, thở không nổi, lại chỉ có thể cười càng thêm vui vẻ, sợ bị fan nhìn ra manh mối.
Phương Lập Triết viết lịch trình cùng những việc cần chú ý tràn đầy vài trang giấy, kiểm tra hai lần thấy không còn gì sai sót mới thở phào một hơi, đưa cho Tô Viên Viên xem, "Tô Tô, ngươi có biết chữ không?"
"Đương nhiên biết nha!" Tô Viên Viên kiêu ngạo ưỡn ngực, "Ta còn biết tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Nga, tiếng Hàn, tiếng Nhật, tiếng Quảng Đông cùng rất nhiều loại phương ngôn. À đúng rồi, ta nói chuyện có thể nói chuyện với chó mèo, nhưng mà thường thì chúng nó không biết nói, chỉ có thể nghe hiểu mà thôi."
Phương Lập Triết bừng tỉnh đại ngộ, "Trách không được lần đó ngươi vừa kêu một tiếng, đám chó đều trở nên ngoan ngoãn, thì ra chúng có thể nghe hiểu."
Tô Viên Viên cười rộ lên, "Cũng không hẳn, chủ yếu vẫn là bởi vì ta là yêu tinh a, chúng nó sợ hãi."
"Nga, mà sao ngươi học được nhiều ngôn ngữ như thế? Hồ yêu cũng có thiên phú tại phương diện này sao?"
Tô Viên Viên nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta không chú ý, cũng không biết hồ yêu khác thì thế nào, dù sao ta là rất có thiên phú, học ngôn ngữ đặc biệt dễ dàng, mà ta học được nhiều như vậy là bởi vì đời trước chúng ta thích du lịch a, những địa phương chúng ta từng đi qua, hầu như học được hết."
Nhắc tới đời trước, Phương Lập Triết liền nghĩ tới chuyện họ là vợ chồng, ho nhẹ hai tiếng, chỉ vào sổ tay nói: "Ngươi nhìn xem kế hoạch như vậy được không? Nếu không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ liên hệ các tố sản xuất, đến lúc đó sẽ khá bận rộn, phải đi rất nhiều nơi."
Tô Viên Viên nhìn lướt qua, cười nói: "Không thành vấn đề, ta đã qune đi khắp nơi rồi, hiện tại chỉ là có công tác thêm vào mà thôi. Chuyện giới giải trí ta không hiểu, đều nghe ngươi."
"Hảo, ta sẽ cân nhắc cẩn thận." Hắn nhìn đồng hồ, đứng dậy nói, "Đã khuya, ngày mai còn phải đóng phim, đi ngủ sớm một chút."
Hắn đi vào phòng ngủ, nhìn đến cái giường lớn kia, bỗng nhiên cứng đờ, quay đầu lại kiên trì nói: "Ta tới ngủ phòng ngủ phụ đi, ngươi là hồ yêu......Chúng ta chính là nam nữ có khác, ta... ta không nhớ rõ chuyện kiếp trước, như vậy quá kỳ quái, ngươi nói đúng không?"
Phản ứng giống hệt lúc Trác Phong mới biết nàng là hồ yêu, Tô Viên Viên có chút buồn cười, nàng nghĩ nghĩ, có lẽ nằm ngủ cùng "người vợ kiếp trước" làm hắn cảm thấy có áp lực, không khỏi có chút hối hận nói dối, giống như làm điều thừa, nàng lúc ấy khẳng định là đầu óc có hố, mới có thể dùng cái cớ này ngăn cản hắn ký người khác.
Nàng uể oải nằm bò trên sô pha, bất đắc dĩ nói: "Cứ vậy đi, ngươi quyết định."
Trác Phong nhanh chóng quét tước phòng ngủ phụ, trải ga giường, lấy chăn gối, dọn quần áo của mình qua. Sau đó xả đủ nước nóng cho Tô Viên Viêm, đương nhiên lần này hắn không giúp Tô Viên Viên tắm rửa, tin tưởng một con hồ yêu cũng không cần người khác giúp nàng tắm. Vừa nhớ tới trước kia đều là hắn nhìn hết Tô Viên Viên, còn từng đưa nàng tới toilet, thiếu chút nữa đưa lưng về phía nàng phương tiện, Phương Lập Triết liền hận không thể làm thời gian chảy ngược, quả thực cảm thấy thẹn đến không mặt mũi gặp người, hắn thế này không phải chiếm tiện nghi người ta sao? Đồng thời hắn cũng có chút tin tưởng chuyện họ là vợ chồng, nếu không, một hồ yêu có pháp lực sao có thể mặc kệ hắn chiếm tiện nghi như vậy? Khẳng định là bọn họ đời trước đều đã quen. Nghĩ nghĩ, hắn luôn thích sủng vật, lần đầu tiên dưỡng sủng vật liền dưỡng Tô Viên Viên, còn cùng nàng ở chung quá ăn ý ấm áp, đại khái chính là bởi vì bọn họ kiếp trước đã ở bên nhau hơn bảy mươi năm?
Nghe được thanh âm Tô Viên Viên tắt đèn, Phương Lập Triết nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Vừa rồi hắn đưa ra ý kiến phân phòng ngủ có phải đã làm Tô Viên Viên không cao hứng? Đổi vị trí mà tự hỏi một chút, nếu hắn cùng người yêu ở chung hơn bảy mươi năm, bạch đầu giai lão, sau đó lại hao phí tu vi tìm được kiếp sau của đối phương, kết quả đối phương quên luôn chính mình, chỉ coi mình là một con tiểu sủng vật, vừa biết được chân tướng liền muốn phân phòng ngủ, chẳng phải sẽ khiến người thương tâm hay sao?
Phương Lập Triết cau mày nghĩ rồi lại nghĩ, do dự lại do dự, cuối cùng vẫn không trở về. Nếu đã nói ra, vậy trước cứ ở chung như thế này đi. Cảm giác bên giường trống trơn, trong ổ chăn thiếu một đoàn cầu lông ấm áp, trong lòng ngực cũng khó chịu như thiếu thứ gì đó. Phương Lập Triết cười khổ một tiếng, thật đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ, hắn kỳ thật thực luyến tiếc cùng tiểu gia hỏa tách ra a.
Tô Viên Viên lỗ tai nhỏ động động, nghe tiếng động Phương Lập Triết thường thường xoay người, nàng vùi mình vào trong ổ chăn, không cao hứng mà hừ hừ hai tiếng. Thư sinh thật là...... "nam nữ khác biệt" có quan trọng đến thế sao? Nếu phải, bọn họ đều ở cùng nhau lâu như vậy, hiện tại mới để ý có phải quá muộn?
Hừ, ngủ đâu chả được! Trước kia nàng ở một mình trong sơn động chẳng phải cũng rất tự tại? Mới không thèm luyến tiếc cái tên trứng thúi kia đâu!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng một đêm này, cả Tô Viên Viên cùng Phương Lập Triết đều mất ngủ. Nhưng cả hai người lại không ai đưa ra ý tiếp tục ngủ chung, bọn họ đều nghĩ tới một sự kiện, chính là chỉ vài năm nữa thôi Tô Viên Viên nhất định sẽ hóa hình thành người, đến lúc đó liền thật sự là "nam nữ khác biệt". Chi bằng phân phòng ngủ luôn từ bây giờ, đến lúc đó đỡ phải phát sinh chuyện gì khiến cả hai đều khó xử.
Tới phim trường, Tô Viên Viên không cần thời khắc nhìn chằm chằm Phương Lập Triết, đã không có nỗi lo về sau, nàng đóng phim càng thêm nghiêm túc, lại lần nữa nâng cao danh tiếng "Tô Nhất Điều". Từ đạo mỗi lần vì kỹ thuật diễn của người người khác mà tức cành hông thì đều quay sang chụp suất diễn của Tô Viên Viên, nháy mắt là có thể từ bực bội biến thành toàn thân thoải mái, mà đoàn phim cũng dần dần coi Tô Viên Viên như thiết bị cứu hỏa. Mỗi lần Từ đạo bắt đầu có dấu hiệu phát hỏa, chỉ cần mời Tô Viên Viên diễn một hồi khẳng định lửa có lớn đến đâu cũng sẽ toàn diệt, bởi vậy Tô Viên Viên lập tức thành linh vật của cả đoàn phim, tất cả mọi người đều đối nàng vô cùng tốt, ngoại trừ Hướng Đồng.
Hướng Đồng vài lần muốn tìm cơ hội tiếp cận Phương Lập Triết, nhưng không hiểu sao hắn đột nhiên có một loại tự giác bảo trì khoảng cách với nữ nhân khác, không cho Hướng Đồng bất luận cơ hội gì. Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng còn chưa thể tiếp thu việc mình cùng tiểu hồ ly là vợ chồng, nhưng khi đối mặt những nữ nhân khác, hắn lại tự động kéo ra khoảng cách, cứ như đột nhiên giác ngộ mình là "đàn ông đã có vợ", làm chính hắn cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Hướng Đồng dung mạo xuất chúng, từ nhỏ đến lớn duyên khác phái đều rất tốt, mỗi vấn đề liên quan tới nam nhân đều không còn là vấn đề, ai ngờ tới phiên Phương Lập Triết lại thành không được! Lúc mới xuất đạo từng được Phương Lập Triết giúp đỡ, vốn dĩ chỉ là có hảo cảm mà thôi, nhưng sau khi bị hắn liên tiếp cự tuyệt, hảo cảm lại dần dần biến thành chấp niệm, cảm thấy mình cực kỳ thích Phương Lập Triết, cô ta tự nhận điều kiện tự thân rất tốt, cũng giữ mình trong sạch, vì cái gì Phương Lập Triết lại coi mình như hồng thủy mãnh thú?
Nhìn Phương Lập Triết cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Tô Viên Viên, Hướng Đồng ghen ghét đến phát điên, thậm chí còn nảy ra suy nghĩ ác độc, Tô Viên Viên vì sao không biến mất? Một con súc vật mà thôi, nhiều lắm sống mười mấy năm, chẳng lẽ nó còn có thể ở bên Phương Lập Triết cả đời? Dựa vào cái gì hắn thà rằng lo lắng mọi bề cho một con động vật chỉ biết làm nũng bán manh mà không thèm liếc mắt nhìn mình lấy một lần? Mình mới là người có thể bồi Phương Lập Triết cả đời, cùng hắn vẻ vang đứng trên đỉnh giới giải trí!!!
Một ngày Tô Viên Viên hoàn thành suất diễn cùng Phương Lập Triết rời đoàn, Hướng Đồng vừa vặn cũng có việc phải đi, nhưng chưa kịp tới vị trí đỗ xe thì một đám fan của Hướng Đồng đã vọt lại vây quanh bọn họ. Phương Lập Triết nhíu mày, lui về phía sau hai bước muốn đi qua đường khác, ai ngờ mọi người vừa nhìn thấy Tô Viên Viên lại hoan hô lên, hô to "Tô Tô", gần một nửa người đều xin phép cùng Tô Viên Viên chụp ảnh chung.
Hướng Đồng thấy thế liền nhích lại gần Phương Lập Triết, giống như quen thuộc mà nói: "Lập Triết, mọi người đã thích Tô Tô đến vậy, anh liền đồng ý đi, chờ ký tên chụp ảnh xong chúng ta lại đi cũng được."
Bọn họ xác thật là đều phải đi, nhưng nơi này một câu "Lập Triết", hai câu "chúng ta", nháy mắt làm fan cảm giác bị nhét đầy miệng cẩu lương. Tô Viên Viên thấy thật nhiều fan đều đôi mắt tỏa sáng, không ngừng cầm di động chụp ảnh ghi hình, còn có người hét lên, lớn tiếng hỏi, "Đồng Đồng, chị đang cùng người đại diện Phương kết giao sao?"
Hướng Đồng thẹn thùng hơi cúi đầu, sau đó ra vẻ trấn định thuận thuận tóc, đỏ mặt ngẩng đầu nói: "Mọi người đừng nói bậy a, tới, ký tên thôi, ký xong mọi người về sớm một chút đi."
Mọi người lập tức ồn ào, "Về sớm một chút nha!!! Đồng Đồng vội vã đi đâu thế? Đi hẹn hò đúng không? Ha ha ha!"
Tô Viên Viên nghiến răng nghiến lợi trừng Hướng Đồng, hận không thể đá bay cô ta! Bạch liên hoa tâm cơ xảo trá, cư nhiên dẫn đường người khác hiểu lầm cô ta cùng Phương Lập Triết là một đôi, cô ta dám?!!!
Loại tình huống này, Phương Lập Triết kỳ thật không thể tỏ thái độ, vì chỉ là fan hiểu lầm, Hướng Đồng đã phủ nhận, nếu hắn lại cường điệu phủ định sẽ càng giống giấu đầu hở đuôi. Biện pháp tốt nhất chính là xử lý lạnh, về sau hắn cùng Hướng Đồng không hỗ động, tự nhiên sẽ không có người nói thêm gì nữa, mà hắn vừa nãy vẫn luôn biểu tình lãnh đạm, chỉ cần xem mấy video fan quay chụp, cũng thuyết minh không được bọn họ có ái muội. Quan trọng nhất chính là nếu bây giờ hắn làm Hướng Đồng mất mặt, nhất định sẽ bị truyền ra tin đốn, nói bọn họ có mâu thuẫn gì đó, đến lúc đó lỡ không thể dẫn đường dư luận thì sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đối với《Yêu hồ》, đó là điều không ai muốn nhìn đến.
Nhưng hắn cảm giác được Tô Viên Viên giãy giãy, đột nhiên cảm thấy nếu mình không lập tức giải thích, thật giống như "ngoại tình" ngay trước mặt lão bà, huống chi từ lúc trước Tô Viên Viên đã nói không thích Hướng Đồng, nếu hắn cùng Hướng Đồng truyền ra tai tiếng, Tô Viên Viên có thể không bực mình sao?
Hắn lui hai bước về phía sau, kéo xa khoảng cách giữa mình và Hướng Đồng, mỉm cười nói với các fan: "Các vị, thật ngại quá, hiện tại tôi phải đưa Tô Tô đi thu hình《Khuyển trung tinh anh》, thật sự không thể trì hoãn. Tôi thay Tô Tô cám ơn tình cảm của mọi người, lần sau có cơ hội nhất định sẽ ký tên và chụp ảnh chung với mọi người. À, mọi người cũng phải cám ơn Hướng tiểu thư nhé, ngày thường chúng tôi và cô ấy rất ít tiếp xúc, hôm nay vì giúp các fan thêm phúc lợi, Hướng tiểu thư mới giúp mọi người chủ động đưa ra yêu cầu."
Hắn nhìn về phía Hướng Đồng nói: "Hướng tiểu thư không cần ngượng ngùng, chúng ta trước kia cũng từng là đồng sự, một chút việc nhỏ không cần quá khách khí. Nhưng mà hôm nay thật sự có việc cần phải đi ngay, xin lỗi." Hắn vẫy vẫy tay, vừa đi vừa nói, "Xin lỗi mọi người, lần sau có cơ hội lại gặp lại, chú ý an toàn."
Đỏ mặt ra vẻ ái muội lập tức biến thành thẹn thùng vì đưa ra yêu cầu đối với người không thân thiết, tất cả mọi người đều tươi cười thiện ý, còn xin lỗi vì vừa nãy nhao nhao ầm ĩ. Hướng Đồng ngực nặng như đeo chì, thở không nổi, lại chỉ có thể cười càng thêm vui vẻ, sợ bị fan nhìn ra manh mối.
Danh sách chương