Về đến nhà, Tô Viên Viên và Từ Hiểu Na lập tức kể cho Lưu Thục Anh những chuyện phát sinh trong huyện, vì thế, Từ Hướng Đông vừa về đến cửa thôn liền nghênh đón tình mẹ dạt dào.
"Đông Tử! Con thật sự đi tìm công tác? Nhưng con học lái xe từ khi nào thế?"
Từ Hướng Đông cười nói: "Con học từ lâu rồi, nhưng lúc trước không có cơ hội thể hiện thôi. Mẹ cứ yên tâm đi, lần này con tìm công tác thực ổn định, trừ phi con bỏ gánh không làm, nếu không sẽ không bị khai trừ."
Lưu Thục Anh gõ hắn một cái, "Thằng nhóc thùi, chuyện gì qua miệng mi cũng thành không tốt, không làm là thế nào? Công tác tốt như vậy mà mi còn đòi bỏ gánh? Về sau nếu có thể chuyển thành công nhân chính thức, không những tiền lương cao lên, lại còn có thể chuyện hộ khẩu vào thành, mi còn đòi hỏi gì nữa?"
Từ Hướng Đông khó hiểu, trước trước sau sau hắn cũng đưa cho Lưu Thục Anh gần ngàn đồng tiền, tại sao bà vẫn coi trọng cái công việc tiền lương hai mươi đồng một tháng này đến vậy? Vì thế, hắn dứt khoát câm miệng đứng nghe, không nói thêm gì nữa.
Lúc trước đã có mấy người thấy Lưu Thục Anh ra cửa thôn đứng chờ khá lâu, giờ Từ Hướng Đông bao lớn bao nhỏ đi về, lại nghe Lưu Thục Anh vui vẻ nói công tác, thành thị gì đó, tức khắc tò mò xúm tới.
"Lưu đại tỷ, công tác gì vậy a? Đông Tử tìm được công tác sao?"
"Đông Tử, cháu xách những thứ gì thế? Thực sự tìm được công tác sao? Nhưng vừa mới đi làm mà đã có tiền mua đồ về sao?"
"Đông Tử, cậu đi làm ở đâu thế?"
Mọi người thi nhau hỏi han, Từ Hướng Đông chịu không thấu loại nhiệt tình này, mất sức chín trâu hai hổ mới chui được ra khỏi đám người, vừa thoát thân lập tức vội vã chạy về nhà. Lưu Thục Anh lại vô cùng hưởng thụ loại vinh quang này, đứng trong đám đông cười tủm tỉm nói con trai đi làm tài xế trong xưởng dệt, vừa mới đi làm đã được xưởng trưởng khích lệ, giao phó trọng trách. Còn chuyện Từ Hướng Đông mua nhiều đồ về nhà, bà liền nói đây là tiền do hắn kiếm được từ trước, hồi trước hắn chạy khắp nơi không phải là vô tâm chỉ biết chơi bời, mà là đi giúp người ta làm việc, tiền kiếm được toàn bộ mang về nhà, hắn mới không phải du thủ du thực, mà là nam nhân tốt biết chăm sóc gia đình.
Các thôn dân đều vô cùng kinh ngạc, nếu nói Từ Hướng Đông ở bên ngoài đánh lộn lang thang gây chuyện còn có người tin, nhưng bảo hắn tìm được công việc đàng hoàng, còn chăm chỉ kiếm tiền mang về nhà, ở đây không người nào tin tưởng. Nếu hắn thực sự chăm chỉ cần mẫn, vậy tại sao lúc trước ở trong thôn lại chỉ nhận việc cắt cỏ heo? Chẳng lẽ tiền này là lừa đảo kiếm được? Nhưng dù hắn kiếm tiền từ con đường nào, thì chuyện hắn mang không ít đồ về nhà đều là sự thực, lần trước anh cả cưới vợ, hắn còn tặng một cái radio mới tinh, mọi người đều nhớ rõ ràng a......
Cũng có người hoài nghi hắn vụng trộm đầu cơ trục lợi, nhưng hoàn toàn không có chứng cứ, mọi người cũng không dám nói bừa, cuối cùng chỉ đành bán tín bán nghi coi như Lưu Thục Anh nói thật, phụ họa khen ngợi Từ Hướng Đông không ít.
Đến khi hưởng thụ đủ "vinh quang" rồi, Lưu Thục Anh đã nóng nực mồ hôi đầy đầu, nhưng bà không ngại a, cuối cùng cũng có thể dương mi thổ khí kể ra con trai bản lĩnh cao cường đến thế nào, bà đắc ý còn chưa đủ đâu! Bất quá, vừa về đến nhà, Lưu Thục Anh lập tức túm đầu Từ Hướng Đông lo lắng hỏi han, "Viên Viên nói con nhận chạy xe đường dài đúng không? Con thấy thế nào? Có mệt lắm không? Có đảm bảo an toàn không? Lái xe đường dài như thế, có người khác đi cùng hỗ trợ không? Ở ngoài đường ăn ngủ ra sao?"
Từ Hướng Đông kiên nhẫn giải thíc từng điều một, làm bà an tâm. Tuy bà hiểu biết không nhiều lắm, tính tình hơi cẩn thận quá mức, lại hay lại nhải, nhưng dù có nhiều tật xấu đến đâu, hiện tại đây vẫn là mẹ hắn, hắn có thể tinh tường cảm nhận tình yêu thương vô bờ này, bà luôn dốc hết sức lực chăm lo cho những đứa con của mình, là một người mẹ đáng kính đáng yêu.
Cho nên Từ Hướng Đông cũng thực quý trọng phàn tình cảm này.
Từ Hướng Tiền im lặng ngồi bên cạnh nghe, chờ Lưu Thục Anh nói xong rồi mới vỗ vỗ bả vai Từ Hướng Đông, nhẹ giọng nói: "Đông Tử trưởng thành thật rồi! Cố gắng lên!"
Từ Hướng Đông gật gật đầu, "Anh, em thường xuyên vắng nhà, anh vất vả chút, chiếu cố mẹ giúp em, nhất định không được chọc mẹ tức giận đó."
Từ Hướng Tiền nắm tay đấm nhẹ vào ngực hắn, "Tiểu tử thúi, chuyện này còn cần em nói hả? Mẹ cũng là mẹ anh mà!"
Từ Hướng Đông nhếch mépcười, cà lơ phất phơ bắt chân chữ ngũ, "Nhưng em sợ anh bị người ta lừa a! Người thành thật như anh, chậc chậc, phải cẩn thận a! Anh gặp chuyện nên nghe lời mẹ nói mới được. Còn nữa, chúng ta là người nhà, có chuyện nên mở ra mà thương lượng, anh em hòa thuận thì sinh hoạt mới ổn định được."
Từ Hướng Tiền sửng sốt, cẩn thận đánh giá biểu tình hắn khi nói những lời này, nhưng không phát hiện gì, anh khẽ chột dạ cúi đầu, thở dài: "Em yên tâm đi, vấp ngã một lần khôn hơn một chút, anh sẽ không để mình bị lừa lần thứ hai, chúng ta mới là người một nhà."
Từ Hướng Đông không ở nhà lâu, nói chuyện, nghỉ ngơi một hồi liền chạy về huyện thành. Nhưng còn Từ Hướng Tiền, anh ngồi lặng người trong sân thật lau, suy nghĩ lung tung, hoài nghi Từ Hướng Đông đã nhìn ra chút cảm xúc lấn cấn sau lần Quý Lan châm ngòi lúc trước hay không? Đông Tử từ nhỏ đã thông minh cơ linh, vừa nãy nói vậy, là muốn ám chỉ cái gì sao? Bằng không vì sao cứ lặp đi lặp lại khuyên mình nghe lời mẹ nói? Cái đêm chuyện mới xảy ra, còn thản nhiên kiến nghị mình ly hôn......
Từ Hướng Tiền hít một hơi thật sâu, càng nghĩ càng cảm thấy mình thực vô dụng, căn bản không có chủ kiến, mãi mới được một lần kiên trì, kết quả lại cưới về một cô vợ không an phận. Nhưng, nhớ lại bộ dáng thảm thương của Quý Lan hôm đó, anh sờ sờ ngực mình, vẫn quyết định lại thử một lần. Đó là người vợ mà anh quyết tâm cưới về, không nên dễ dàng vứt bỏ, sau này trong nhà cứ nghe lời mẹ sẽ không sai, có mẹ nhìn chằm chằm, Quý Lan muốn náo loạn cũng khó. Mẹ quản gia thực tốt a, bao nhiêu năm rồi chưa từng xảy ra chuyện.
Từ Hướng Đông trở về một lần này làm mọi người đều biết hắn có thể kiếm tiền, chỉ vài ngày sau, có một người vào chuyện xử lý chút chuyên, trở về xác thực với bà con, Từ Hướng Đông thật sự đi làm tài xế trong xưởng dệt, làm mọi người kinh ngạc lại hâm mộ. Một tên du thủ du thực cư nhiên nhanh chóng tìm được một công việc đứng đắn lại thể diện đến thế, hắn học lái xe từ lúc nào? Sao có thể lái xe vững vàng đến mức xưởng trưởng cũng hết lời khen ngợi? Về sau chẳng lẽ hắn có thể xoay người trở thành dân thành thị? Đương nhiên, vì ấn tượng mười mấy năm ăn sâu bén rễ, liền tính tất cả mọi người đều nói hắn đổi tính, nhưng đa số đều cảm thấy hắn kiên trì không được bao lâu. Rốt cuộc trước kia Từ Hướng Đông thành tích thực tốt a, nhưng hắn đột nhiên bỏ gánh giữa đường, nói học tập quá phiền, sau đó cũng không chịu an ổn làm việc, buộc hắn đi làm hắn liền tìm đủ mọi cách trộm lười. Hắn rất thông minh, không ai phủ nhận, đồng thời, cái ấn tượng "Từ Hướng Đông là kẻ lười biếng" cũng thâm nhập nhân tâm, là sự thật mà người người công nhận.
Hiện tại sắp kết hôn, hắn quyết định tìm một phần công tác đứng đắn, nhưng nghe nói lái xe đường trường rất mệt, nói không chừng hắn vừa kết hôn xong liền bỏ gánh không làm? Hắn tìm việc, khẳng định là vì muốn gạt người ta cam tâm tình nguyện gả cho hắn đi? Bất quá, muốn cưới Tô Viên Viên cần phải mất công lừa gạt sao? Nàng thực kiều quý yếu ớt a, ngoại trừ cắt cỏ heo thì chẳng biết làm gì khác, gia đình khá khẩm một chút đều không nguyện cưới nàng về a? Từ Hướng Đông cần gì phải lao lực vậy chứ?
Dù sao thì mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, Từ Hướng Đông vẫn cứ an an ổn ổn công tác trong huyện thành, Tô Viên Viên vẫn chỉ ra ngoài cắt cỏ heo xong liền ru rú trong phòng. Dần dần, mọi người bị vài chuyện khác hấp dẫn, tỷ như, Quý Lan ngày ngày đào lạch nước, mệt mỏi gầy còm hắn đi, từ một cô nàng còn khá xinh đẹp biến thành gương mặt người qua đường Giáp; tỷ như Trâu Văn dưỡng thương xong không những phải dọn phân bón phân, mỗi ngày còn phải đuổi vịt, chăn trâu, náo loạn đình công vài lần cũng không có tác dụng, hiện tại người ngợm tiều tụy không ra hình; tỷ như Từ Hướng Tiền làm việc càng dốc sức làm lụng, mỗi tội cả ngày lạnh mặt không nói lời nào, đôi khi nhìn qua còn có chút dọa người.
Trong thôn có rất nhiều rất nhiều chuyện lung tung rối loạn, mọi người cứ bàn bàn tán tán qua hai tháng, khi họ gần như đã quên mất Từ Hướng Đông, hắn lại một lần cường thế trở về khiến thôn dân mở rộng tầm mắt.
Từ Hướng Đông công tác qua một tháng liền thuận lợi chuyển chính, bất quá xét thấy lần trước về thôn bị vây như xiếc khỉ, lần này hắn rút kinh nghiệm không nói ra. Hơn nữa, mỗi lần lái xe đi giao hàng, hắn đều nghĩ cách đầu cơ vài thứ đồ, kiếm chút tiền chênh lệch giá, có một lần, hắn may mắn thu được một chiếc mâm đồng cổ, che che giấu giấu một thời gian, hắn tìm được một người yêu thích đồ cổ, bán được hơn một ngàn nguyên.
Vài ngày trước khi kết hôn, hắn về thôn tìm Tô Viên Viên đón nàng đưa tới huyện thành một chuyến, mọi người biết cũng không để trong lòng, vợ chồng son đi đặt mua chút đồ dùng tân hôn thôi mà, quá bình thường! Lưu Thục Anh đã chuẩn bị không ít, chắc chỉ mua vài đồ vật nho nhỏ thôi. Ai ngờ cuối cùn Từ Hướng Đông trực tiếp lái nguyên một xe tải chất đầy đồ gia dụng trở về!
Trên xe có xe đạp, máy may, TV, còn có một đám túi xách vừa nhìn liền biết đựng quần áo giày dép mới tinh. Chờ bọn họ xuống xe, có người tinh mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ mới tinh trên cổ tay Tô Viên Viên, còn có bộ váy tinh xảo cùng giày da mới tinh trên người nàng. Cái này, thứ hắn hắn mua về đâu chỉ là Tứ Đại Kiên, hắn còn trang điểm cho tức phụ thành thiên tiên a! Những thứ này, rốt cuộc xài hết bao nhiêu tiền a?!!!
Các bà các cô vây quanh Tô Viên Viên đi vào nhà, cùng Lưu Thục Anh xem xem những thứ hai người mua về, cũng không biết người nào mở đám túi xách ra, bên trong có sau bộ y phục kiểu dáng mới nhất, một đôi giáy vải trắng muốt, một đôi giày da đế thấp. Mấy thứ này, trong mắt bọn họ chính là một đống tiền bay ra ngoài cửa sổ a, mồm năm miệng mười cảm thán Từ Hướng Đông phá sản không biết sinh hoạt, trong lòng lại âm thầm hâm mộ Tô Viên Viên.
Mấy thanh niên trai tráng tới hỗ trợ bê đồ tò mò nhìn cái TV đen trắng 12inch, nhưng cái làm họ kinh ngạc thích thú nhất vẫn là chiếc xa tải lớn, đa số người ở đây chưa từng thấy xe tải lớn như vậy đâu, cảm giác thật uy phong, nhìn hoành tráng hơn xe kéo nhiều. Một đám người xúm lại kéo Tô Viên Viên cùng Từ Hướng Đông hỏi này hỏi kia, còn tụ lại mở TV xem, ồn ào náo nhiều bốn năm tiếng đồng hồ mới lưu luyến rời đi, trả lại Từ gia một không khí yên bình thanh tịnh.
Mọi người sung sướng náo nhiệt, chỉ có Quý Lan - người vừa mới được cho phép trở lại Từ gia giúp đỡ chuận bị hỷ sự - không vui, nhưng ả không dám biểu lộ bất mãn, cả buổi đều cố gắng giữ vững ý cười hiển hiện trên mặt, nhìn nguyên một xe đồ vật, ả thực sự hận ý nan bình. Ả hoàn toàn không tin những thứ này là do Từ Hướng Đông kiếm được, bằng không tại sao đời trước chưa từng nghe nói Từ Hướng Đông có tiền đồ cao xa gì? Nếu Từ Hướng Đông thật sự kiếm được nhiều tiền như thế, ả không tin Lưu Thục Anh sẽ nhịn được không khoe khoang, chẳng lẽ bọn họ vừa giàu có lên liền chuyển đi rời khỏi thôn sao? Đừng đùa!!!
Không phải Từ Hướng Đông, vậy mấy thứ này ở đâu ra? Khẳng định là do Lưu Thục Anh lén trợ cấp! Cùng là con dâu, ả còn là dâu trưởng, vậy mà lúc đầu chỉ muốn mua cái xa đạp đã bị Lưu Thục Anh chỉ cây dâu mắng cây hòe khinh bỉ một hồi, kêu ả an an phận phận ở nhà làm bà nội trợ! Nhưng Tô Viên Viên thì sao? Không chỉ xe đạp, bọn họ còn kéo nguyên một xe tải về! Lúc ấy còn nói mua máy may thực dụng, vậy giờ còn mua cho Tô Viên Viên làm gì, trong nhà có một cái máy may còn chưa đủ à? Còn có TV, đồng hồ, đôi vòng tay vàng ròng và một đống quần áo giày dép kia nữa! So sánh với sinh lễ cấp cho ả thì sao! Gấp cử chục lần!!! Từ gia này thực quá đáng!!!
Quý Lan nghĩ tới đời trước, càng thêm khẳng định lúc ấy trong thôn chỉ có Từ Hướng Tiền và vợ con là vì cô vợ kia cũng phát hiện mấy người này đều là trùng hút máu, đã đuổi hết bọn họ ra khỏi cửa. Chết tiệt, chỉ vì gã khốn nạn Trâu Văn kia mà giờ ả không dám thẳng lưng làm người, thật không biết phải chờ tới bao giờ mới vẻ vang sinh hoạt được như con đàn bà tốt số kia!
Trong Từ gia, ngoại trừ Quý Lan, mỗi người đều vô cùng hân hoan vui vẻ, cả Từ Hướng Tiền cũng thật lòng vì em trai có tiền đồ mà vui vẻ kiêu ngạo. Tô Viên Viên mang theo của hồi môn Từ Hướng Đông cố ý đặt mua cho nàng vui vẻ trở về điểm tập kết, lại một lần hân hoàn chờ đợi làm tân nương!
"Đông Tử! Con thật sự đi tìm công tác? Nhưng con học lái xe từ khi nào thế?"
Từ Hướng Đông cười nói: "Con học từ lâu rồi, nhưng lúc trước không có cơ hội thể hiện thôi. Mẹ cứ yên tâm đi, lần này con tìm công tác thực ổn định, trừ phi con bỏ gánh không làm, nếu không sẽ không bị khai trừ."
Lưu Thục Anh gõ hắn một cái, "Thằng nhóc thùi, chuyện gì qua miệng mi cũng thành không tốt, không làm là thế nào? Công tác tốt như vậy mà mi còn đòi bỏ gánh? Về sau nếu có thể chuyển thành công nhân chính thức, không những tiền lương cao lên, lại còn có thể chuyện hộ khẩu vào thành, mi còn đòi hỏi gì nữa?"
Từ Hướng Đông khó hiểu, trước trước sau sau hắn cũng đưa cho Lưu Thục Anh gần ngàn đồng tiền, tại sao bà vẫn coi trọng cái công việc tiền lương hai mươi đồng một tháng này đến vậy? Vì thế, hắn dứt khoát câm miệng đứng nghe, không nói thêm gì nữa.
Lúc trước đã có mấy người thấy Lưu Thục Anh ra cửa thôn đứng chờ khá lâu, giờ Từ Hướng Đông bao lớn bao nhỏ đi về, lại nghe Lưu Thục Anh vui vẻ nói công tác, thành thị gì đó, tức khắc tò mò xúm tới.
"Lưu đại tỷ, công tác gì vậy a? Đông Tử tìm được công tác sao?"
"Đông Tử, cháu xách những thứ gì thế? Thực sự tìm được công tác sao? Nhưng vừa mới đi làm mà đã có tiền mua đồ về sao?"
"Đông Tử, cậu đi làm ở đâu thế?"
Mọi người thi nhau hỏi han, Từ Hướng Đông chịu không thấu loại nhiệt tình này, mất sức chín trâu hai hổ mới chui được ra khỏi đám người, vừa thoát thân lập tức vội vã chạy về nhà. Lưu Thục Anh lại vô cùng hưởng thụ loại vinh quang này, đứng trong đám đông cười tủm tỉm nói con trai đi làm tài xế trong xưởng dệt, vừa mới đi làm đã được xưởng trưởng khích lệ, giao phó trọng trách. Còn chuyện Từ Hướng Đông mua nhiều đồ về nhà, bà liền nói đây là tiền do hắn kiếm được từ trước, hồi trước hắn chạy khắp nơi không phải là vô tâm chỉ biết chơi bời, mà là đi giúp người ta làm việc, tiền kiếm được toàn bộ mang về nhà, hắn mới không phải du thủ du thực, mà là nam nhân tốt biết chăm sóc gia đình.
Các thôn dân đều vô cùng kinh ngạc, nếu nói Từ Hướng Đông ở bên ngoài đánh lộn lang thang gây chuyện còn có người tin, nhưng bảo hắn tìm được công việc đàng hoàng, còn chăm chỉ kiếm tiền mang về nhà, ở đây không người nào tin tưởng. Nếu hắn thực sự chăm chỉ cần mẫn, vậy tại sao lúc trước ở trong thôn lại chỉ nhận việc cắt cỏ heo? Chẳng lẽ tiền này là lừa đảo kiếm được? Nhưng dù hắn kiếm tiền từ con đường nào, thì chuyện hắn mang không ít đồ về nhà đều là sự thực, lần trước anh cả cưới vợ, hắn còn tặng một cái radio mới tinh, mọi người đều nhớ rõ ràng a......
Cũng có người hoài nghi hắn vụng trộm đầu cơ trục lợi, nhưng hoàn toàn không có chứng cứ, mọi người cũng không dám nói bừa, cuối cùng chỉ đành bán tín bán nghi coi như Lưu Thục Anh nói thật, phụ họa khen ngợi Từ Hướng Đông không ít.
Đến khi hưởng thụ đủ "vinh quang" rồi, Lưu Thục Anh đã nóng nực mồ hôi đầy đầu, nhưng bà không ngại a, cuối cùng cũng có thể dương mi thổ khí kể ra con trai bản lĩnh cao cường đến thế nào, bà đắc ý còn chưa đủ đâu! Bất quá, vừa về đến nhà, Lưu Thục Anh lập tức túm đầu Từ Hướng Đông lo lắng hỏi han, "Viên Viên nói con nhận chạy xe đường dài đúng không? Con thấy thế nào? Có mệt lắm không? Có đảm bảo an toàn không? Lái xe đường dài như thế, có người khác đi cùng hỗ trợ không? Ở ngoài đường ăn ngủ ra sao?"
Từ Hướng Đông kiên nhẫn giải thíc từng điều một, làm bà an tâm. Tuy bà hiểu biết không nhiều lắm, tính tình hơi cẩn thận quá mức, lại hay lại nhải, nhưng dù có nhiều tật xấu đến đâu, hiện tại đây vẫn là mẹ hắn, hắn có thể tinh tường cảm nhận tình yêu thương vô bờ này, bà luôn dốc hết sức lực chăm lo cho những đứa con của mình, là một người mẹ đáng kính đáng yêu.
Cho nên Từ Hướng Đông cũng thực quý trọng phàn tình cảm này.
Từ Hướng Tiền im lặng ngồi bên cạnh nghe, chờ Lưu Thục Anh nói xong rồi mới vỗ vỗ bả vai Từ Hướng Đông, nhẹ giọng nói: "Đông Tử trưởng thành thật rồi! Cố gắng lên!"
Từ Hướng Đông gật gật đầu, "Anh, em thường xuyên vắng nhà, anh vất vả chút, chiếu cố mẹ giúp em, nhất định không được chọc mẹ tức giận đó."
Từ Hướng Tiền nắm tay đấm nhẹ vào ngực hắn, "Tiểu tử thúi, chuyện này còn cần em nói hả? Mẹ cũng là mẹ anh mà!"
Từ Hướng Đông nhếch mépcười, cà lơ phất phơ bắt chân chữ ngũ, "Nhưng em sợ anh bị người ta lừa a! Người thành thật như anh, chậc chậc, phải cẩn thận a! Anh gặp chuyện nên nghe lời mẹ nói mới được. Còn nữa, chúng ta là người nhà, có chuyện nên mở ra mà thương lượng, anh em hòa thuận thì sinh hoạt mới ổn định được."
Từ Hướng Tiền sửng sốt, cẩn thận đánh giá biểu tình hắn khi nói những lời này, nhưng không phát hiện gì, anh khẽ chột dạ cúi đầu, thở dài: "Em yên tâm đi, vấp ngã một lần khôn hơn một chút, anh sẽ không để mình bị lừa lần thứ hai, chúng ta mới là người một nhà."
Từ Hướng Đông không ở nhà lâu, nói chuyện, nghỉ ngơi một hồi liền chạy về huyện thành. Nhưng còn Từ Hướng Tiền, anh ngồi lặng người trong sân thật lau, suy nghĩ lung tung, hoài nghi Từ Hướng Đông đã nhìn ra chút cảm xúc lấn cấn sau lần Quý Lan châm ngòi lúc trước hay không? Đông Tử từ nhỏ đã thông minh cơ linh, vừa nãy nói vậy, là muốn ám chỉ cái gì sao? Bằng không vì sao cứ lặp đi lặp lại khuyên mình nghe lời mẹ nói? Cái đêm chuyện mới xảy ra, còn thản nhiên kiến nghị mình ly hôn......
Từ Hướng Tiền hít một hơi thật sâu, càng nghĩ càng cảm thấy mình thực vô dụng, căn bản không có chủ kiến, mãi mới được một lần kiên trì, kết quả lại cưới về một cô vợ không an phận. Nhưng, nhớ lại bộ dáng thảm thương của Quý Lan hôm đó, anh sờ sờ ngực mình, vẫn quyết định lại thử một lần. Đó là người vợ mà anh quyết tâm cưới về, không nên dễ dàng vứt bỏ, sau này trong nhà cứ nghe lời mẹ sẽ không sai, có mẹ nhìn chằm chằm, Quý Lan muốn náo loạn cũng khó. Mẹ quản gia thực tốt a, bao nhiêu năm rồi chưa từng xảy ra chuyện.
Từ Hướng Đông trở về một lần này làm mọi người đều biết hắn có thể kiếm tiền, chỉ vài ngày sau, có một người vào chuyện xử lý chút chuyên, trở về xác thực với bà con, Từ Hướng Đông thật sự đi làm tài xế trong xưởng dệt, làm mọi người kinh ngạc lại hâm mộ. Một tên du thủ du thực cư nhiên nhanh chóng tìm được một công việc đứng đắn lại thể diện đến thế, hắn học lái xe từ lúc nào? Sao có thể lái xe vững vàng đến mức xưởng trưởng cũng hết lời khen ngợi? Về sau chẳng lẽ hắn có thể xoay người trở thành dân thành thị? Đương nhiên, vì ấn tượng mười mấy năm ăn sâu bén rễ, liền tính tất cả mọi người đều nói hắn đổi tính, nhưng đa số đều cảm thấy hắn kiên trì không được bao lâu. Rốt cuộc trước kia Từ Hướng Đông thành tích thực tốt a, nhưng hắn đột nhiên bỏ gánh giữa đường, nói học tập quá phiền, sau đó cũng không chịu an ổn làm việc, buộc hắn đi làm hắn liền tìm đủ mọi cách trộm lười. Hắn rất thông minh, không ai phủ nhận, đồng thời, cái ấn tượng "Từ Hướng Đông là kẻ lười biếng" cũng thâm nhập nhân tâm, là sự thật mà người người công nhận.
Hiện tại sắp kết hôn, hắn quyết định tìm một phần công tác đứng đắn, nhưng nghe nói lái xe đường trường rất mệt, nói không chừng hắn vừa kết hôn xong liền bỏ gánh không làm? Hắn tìm việc, khẳng định là vì muốn gạt người ta cam tâm tình nguyện gả cho hắn đi? Bất quá, muốn cưới Tô Viên Viên cần phải mất công lừa gạt sao? Nàng thực kiều quý yếu ớt a, ngoại trừ cắt cỏ heo thì chẳng biết làm gì khác, gia đình khá khẩm một chút đều không nguyện cưới nàng về a? Từ Hướng Đông cần gì phải lao lực vậy chứ?
Dù sao thì mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, Từ Hướng Đông vẫn cứ an an ổn ổn công tác trong huyện thành, Tô Viên Viên vẫn chỉ ra ngoài cắt cỏ heo xong liền ru rú trong phòng. Dần dần, mọi người bị vài chuyện khác hấp dẫn, tỷ như, Quý Lan ngày ngày đào lạch nước, mệt mỏi gầy còm hắn đi, từ một cô nàng còn khá xinh đẹp biến thành gương mặt người qua đường Giáp; tỷ như Trâu Văn dưỡng thương xong không những phải dọn phân bón phân, mỗi ngày còn phải đuổi vịt, chăn trâu, náo loạn đình công vài lần cũng không có tác dụng, hiện tại người ngợm tiều tụy không ra hình; tỷ như Từ Hướng Tiền làm việc càng dốc sức làm lụng, mỗi tội cả ngày lạnh mặt không nói lời nào, đôi khi nhìn qua còn có chút dọa người.
Trong thôn có rất nhiều rất nhiều chuyện lung tung rối loạn, mọi người cứ bàn bàn tán tán qua hai tháng, khi họ gần như đã quên mất Từ Hướng Đông, hắn lại một lần cường thế trở về khiến thôn dân mở rộng tầm mắt.
Từ Hướng Đông công tác qua một tháng liền thuận lợi chuyển chính, bất quá xét thấy lần trước về thôn bị vây như xiếc khỉ, lần này hắn rút kinh nghiệm không nói ra. Hơn nữa, mỗi lần lái xe đi giao hàng, hắn đều nghĩ cách đầu cơ vài thứ đồ, kiếm chút tiền chênh lệch giá, có một lần, hắn may mắn thu được một chiếc mâm đồng cổ, che che giấu giấu một thời gian, hắn tìm được một người yêu thích đồ cổ, bán được hơn một ngàn nguyên.
Vài ngày trước khi kết hôn, hắn về thôn tìm Tô Viên Viên đón nàng đưa tới huyện thành một chuyến, mọi người biết cũng không để trong lòng, vợ chồng son đi đặt mua chút đồ dùng tân hôn thôi mà, quá bình thường! Lưu Thục Anh đã chuẩn bị không ít, chắc chỉ mua vài đồ vật nho nhỏ thôi. Ai ngờ cuối cùn Từ Hướng Đông trực tiếp lái nguyên một xe tải chất đầy đồ gia dụng trở về!
Trên xe có xe đạp, máy may, TV, còn có một đám túi xách vừa nhìn liền biết đựng quần áo giày dép mới tinh. Chờ bọn họ xuống xe, có người tinh mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ mới tinh trên cổ tay Tô Viên Viên, còn có bộ váy tinh xảo cùng giày da mới tinh trên người nàng. Cái này, thứ hắn hắn mua về đâu chỉ là Tứ Đại Kiên, hắn còn trang điểm cho tức phụ thành thiên tiên a! Những thứ này, rốt cuộc xài hết bao nhiêu tiền a?!!!
Các bà các cô vây quanh Tô Viên Viên đi vào nhà, cùng Lưu Thục Anh xem xem những thứ hai người mua về, cũng không biết người nào mở đám túi xách ra, bên trong có sau bộ y phục kiểu dáng mới nhất, một đôi giáy vải trắng muốt, một đôi giày da đế thấp. Mấy thứ này, trong mắt bọn họ chính là một đống tiền bay ra ngoài cửa sổ a, mồm năm miệng mười cảm thán Từ Hướng Đông phá sản không biết sinh hoạt, trong lòng lại âm thầm hâm mộ Tô Viên Viên.
Mấy thanh niên trai tráng tới hỗ trợ bê đồ tò mò nhìn cái TV đen trắng 12inch, nhưng cái làm họ kinh ngạc thích thú nhất vẫn là chiếc xa tải lớn, đa số người ở đây chưa từng thấy xe tải lớn như vậy đâu, cảm giác thật uy phong, nhìn hoành tráng hơn xe kéo nhiều. Một đám người xúm lại kéo Tô Viên Viên cùng Từ Hướng Đông hỏi này hỏi kia, còn tụ lại mở TV xem, ồn ào náo nhiều bốn năm tiếng đồng hồ mới lưu luyến rời đi, trả lại Từ gia một không khí yên bình thanh tịnh.
Mọi người sung sướng náo nhiệt, chỉ có Quý Lan - người vừa mới được cho phép trở lại Từ gia giúp đỡ chuận bị hỷ sự - không vui, nhưng ả không dám biểu lộ bất mãn, cả buổi đều cố gắng giữ vững ý cười hiển hiện trên mặt, nhìn nguyên một xe đồ vật, ả thực sự hận ý nan bình. Ả hoàn toàn không tin những thứ này là do Từ Hướng Đông kiếm được, bằng không tại sao đời trước chưa từng nghe nói Từ Hướng Đông có tiền đồ cao xa gì? Nếu Từ Hướng Đông thật sự kiếm được nhiều tiền như thế, ả không tin Lưu Thục Anh sẽ nhịn được không khoe khoang, chẳng lẽ bọn họ vừa giàu có lên liền chuyển đi rời khỏi thôn sao? Đừng đùa!!!
Không phải Từ Hướng Đông, vậy mấy thứ này ở đâu ra? Khẳng định là do Lưu Thục Anh lén trợ cấp! Cùng là con dâu, ả còn là dâu trưởng, vậy mà lúc đầu chỉ muốn mua cái xa đạp đã bị Lưu Thục Anh chỉ cây dâu mắng cây hòe khinh bỉ một hồi, kêu ả an an phận phận ở nhà làm bà nội trợ! Nhưng Tô Viên Viên thì sao? Không chỉ xe đạp, bọn họ còn kéo nguyên một xe tải về! Lúc ấy còn nói mua máy may thực dụng, vậy giờ còn mua cho Tô Viên Viên làm gì, trong nhà có một cái máy may còn chưa đủ à? Còn có TV, đồng hồ, đôi vòng tay vàng ròng và một đống quần áo giày dép kia nữa! So sánh với sinh lễ cấp cho ả thì sao! Gấp cử chục lần!!! Từ gia này thực quá đáng!!!
Quý Lan nghĩ tới đời trước, càng thêm khẳng định lúc ấy trong thôn chỉ có Từ Hướng Tiền và vợ con là vì cô vợ kia cũng phát hiện mấy người này đều là trùng hút máu, đã đuổi hết bọn họ ra khỏi cửa. Chết tiệt, chỉ vì gã khốn nạn Trâu Văn kia mà giờ ả không dám thẳng lưng làm người, thật không biết phải chờ tới bao giờ mới vẻ vang sinh hoạt được như con đàn bà tốt số kia!
Trong Từ gia, ngoại trừ Quý Lan, mỗi người đều vô cùng hân hoan vui vẻ, cả Từ Hướng Tiền cũng thật lòng vì em trai có tiền đồ mà vui vẻ kiêu ngạo. Tô Viên Viên mang theo của hồi môn Từ Hướng Đông cố ý đặt mua cho nàng vui vẻ trở về điểm tập kết, lại một lần hân hoàn chờ đợi làm tân nương!
Danh sách chương