Sau khi Trương Khởi Khởi trả giá bằng mấy nốt mẩn lớn trên mặt trên cánh tay do bị chích, rốt cuộc cũng xử ý xong mười con muỗi. Cảm thấy mỹ mãn mang theo biểu cảm nhân dân lao động cuối cùng cũng gặp được hồi báo mà quay đầu, nhìn thấy con riêng đang ngồi xổm ngẩn người trước thi thể một con gà rừng, nhìn mãi không dời mắt.

Tâm tình vui vẻ của nhân dân lao động vào mùa thu hoạch nhất thời biến thành bị địa chủ bóc lột sức lao động, Trương Khởi Khởi nhìn thoáng qua bảng nhiệm vụ, số nấm 0/10 trên bảng đã khiến Trương Khởi Khởi phẫn nộ rồi.

“Con riêng! Cậu có tin tôi đánh cậu hay không!”.

Con riêng ngẩng đầu, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng đối với thế giới làm Trương Khởi Khởi chấn kinh, hay là cô nói quá độc ác? Haiz, nói cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, lời đe dọa có hơi quá ác của cô nếu bị cho là thật thì cũng thực là lỗi của cô rồi.

Đang lúc Trương Khởi Khởi tiến hành sám hối trong nội tâm vì mình nói năng không thích đáng, con riêng nhìn về phía Trương Khởi Khởi, hai mắt mông lung đẫm lệ, hắn nói: “Tôi giết một con gà rồi…”.

Trương Khởi Khởi: “…” Thật sự muốn một đao đâm chết hắn.

Nhìn nhìn con gà rừng chết lăn quay trên mặt đất, Trương Khởi Khởi im lặng bước lên đá văng xác gà, sau đó yên lặng chờ đợi 3 phút trong khi con riêng đang nhìn chăm chăm, sau khi xác gà bị đổi mới, Trương Khởi Khởi chỉ vào chỗ đất trống kia: “Nhìn đi! Có con gà nào chết đâu, chỉ là cậu sinh ra ảo giác thôi!”.

Con riêng: “......”

Mắt thấy con riêng vẫn bất động, Trương Khởi Khởi ngồi xổm xuống bứt một cây nấm, sao đó chỉ vào cây nấm mà nói: “Cậu nhìn nè, cậu chỉ cần bứt một cái thôi mà! Nhiệm vụ chỉ đơn giản vậy thôi!”.

Ai ngờ con riêng lại lanh tay lẹ mắt vuốt ve cây nấm trong tay Trương Khởi Khởi một phen, vẻ mặt nghiêm túc như lâm đại địch: “Nấm này có độc!”. Sau đó lại nhanh chóng chuyển qua vẻ mặt sầu bi: “Tôi vừa mới dùng nó độc chết một con gà…”.

Trương Khởi Khởi đập lên đầu con riêng một phát, quát: “Không biết cái gì hết! Ông ta bảo chúng ta hái nấm chứ có nói phải độc hay không độc đâu, hái đủ số lượng quy định rồi trở về giao nhiệm vụ là được rồi!”.

Nhưng cô cũng không ngẫm lại, tuy rằng trưởng thôn không nói cần nấm để làm gì, nhưng trừ ông chủ tiệm thuốc thì những người khác trừ khi là muốn tìm đường chết, ai cần nấm độc để làm gì…

Bị Trương Khởi Khởi dốc sức dùng hành vi vô sỉ dạy bảo, rốt cuộc con riêng cũng miễn cưỡng hái được mấy cây nấm, gộp chung với số Trương Khởi Khởi hái rồi cùng nhau trở về báo cáo kết quả công tác.

Phần đông thôn dân đang kiễng chân ngóng trông ở cửa thôn, sau khi nhìn thấy Trương Khởi Khởi và con riêng trở về thì điên cuồng hưng phấn rồi bảo nhau rút quân, bọn họ chỉ sợ con riêng không hoàn thành được nhiệm vụ.

Đến trước mặt trưởng thôn, giao muỗi cho trưởng thôn xác nhận trước, lúc đưa nấm ra, trưởng thôn thấy trong mười cây thì có đến chín cây có kịch độc, da mặt không khỏi căng lên, mở miệng tương đối uyển chuyển: “Nấm này… Chất lượng không tốt lắm…”.

Trương Khởi Khởi giả vờ giả vịt nhìn thoáng qua số nấm kia, rồi ra vẻ sợ hãi nói: “Vậy sao? Nhưng trưởng thôn ngài lại không có yêu cầu gì đối với nấm, chúng tôi làm sao mà biết ngài muốn loại chất lượng nào? Đúng không, con riêng!” Sau đó kéo con riêng đến trước mặt trưởng thôn.

Thấy thiếu niên vì giết một còn gà mà thần sắc còn có mấy phần ảm đạm trước mắt, trưởng thôn cho rằng hắn có mấy phần bất mãn với nhiệm vụ mà mình giao, liên tưởng đến hậu quả làm đối phương tức giận, trưởng thôn lập tức giật mình, cười làm lành mà nói: “Không không không, nấm này tốt lắm rồi, để ta khen thưởng cho các ngươi”.

Sau đó, lúc cấp điểm kinh nghiệm cho Trương Khởi Khởi và thiếu niên, biểu cảm trên mặt cứ như chết cha chết mẹ.

“Hoàn thành nhiệm vụ ‘Đánh chết muỗi’,‘Thu thập nấm’, đạt được 1000 điểm kinh nghiệm, một kiếm ngắn phổ thông.”

“Chúc mừng ngươi thăng tới cấp 4, một bậc lãnh địa cao hơn đang chờ người tìm kiếm”.

Hệ thống vang lên hai tiếng nhắc nhở khiến Trương Khởi Khởi nở nụ cười đắc ý, nhìn đi, chuyện thăng cấp chỉ đơn giản thế thôi!

Con riêng cũng thăng cấp 4, cấp 0 duy trì liên tục hơn một tháng được thay đổi, cả hệ thống cũng đều điên cuồng chúc mừng một phen.

“Chúc mừng người thăng tới cấp 4, thực cảm tạ người vì đã cống hiến cho Cổ giới, cảm ta người đã xem đây là một trò chơi đáng giá, đặc biệt thưởng cho người một cơ hội rút thưởng”.

Xem ra dị trạng một tháng không thăng cấp khiến hệ thống cũng phải chủ ý, cả hệ thống đều bị cảm động.

Vì thế lúc Trương Khởi Khởi thấy một cái máy vĩ đại đong đưa từ trên trời giáng xuống, không khỏi tò mò “ủa” một tiếng: “Đây là trò gì nữa vậy?”.

Tuy rằng con riêng rất ngây thơ, nhưng tuyên bố nhắc nhở của hệ thống thì hắn vẫn có thể hiểu được, có vẻ không quan tâm lắm, nói: “Hệ thống chúc mừng tôi lên cấp 4, cho tôi một cơ hội rút thưởng”.

“X!”

Trương Khởi Khởi đỏ mắt, vì sao cô lại không có phần thưởng của hệ thống? Thế này là không công bằng!

Bất bình trong lòng, nhưng Trương Khởi Khởi vẫn rất hiếu kỳ với việc rút thưởng này, vừa thúc giục con tiêng nhanh rút thưởng, vừa mưu tính lát nữa làm sao để lừa lấy thứ gì đó, tăng thêm trợ giúp cho con đường xưng vương xưng bá quan trọng của cô.

Trương Khởi Khởi thầm gấp gáp, con riêng bĩu môi nhìn nhìn đồ rút thưởng, đây chỉ là một cái đĩa quay mà thôi, bên trong chi chít vô số ô vuông, trong mỗi ô vuông đều có một món gì đấy phát sáng hoặc không phát sáng, Trương Khởi Khởi nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.

Mặt trước của máy rút thưởng có một cái nút, mặt trên hiển thị con số 1, con riêng vỗ một cái, máy rút thưởng bắt đầu xoay tròn “rào rào”.

Cái lẫy di chuyển rất nhanh, tim Trương Khởi Khởi cũng treo lơ lửng, trải qua một trận chuyển động kịch liệt thì tốc độ chậm lại, ngay cả trưởng thôn bên cạnh cũng đi qua xem náo nhiệt.

Tốc độ càng lúc càng chậm càng lúc càng chậm, rốt cuộc “đinh” một tiếng…

Trương Khởi Khởi mạnh mẽ ôm chặt trái tim mình.

Trong ô vuông kia chỉ có bốn chữ: Tiếp tục cố gắng.

Mẹ cái x! Đây không phải là khiến người ta vui mừng vô ích một hồi sao? Trương Khởi Khởi phẫn nộ muốn một quyền đập tới, đáng tiếc hệ thống đã nhận thấy được ý tưởng của Trương Khởi Khởi từ trước, máy rút thưởng nổ vang một tiếng rồi liền bay lên trời biến mất tăm, hệ thống còn thông báo một câu thấm thía: Mài sắt có ngày nên kim, rút thưởng có ngày trúng thưởng!

Trương Khởi Khởi đỏ mắt nhìn trợ lực vĩ đại trong mưu tính của mình một lần nữa vội vã ra đi, lúc này hệ thống còn rất không phúc hậu nhắc nhở cô:

“Thời gian online của ngài sắp hết, mười phút sau sẽ bị cưỡng chế rời khỏi”.

“Fuck!”

Trương Khởi Khởi giơ ngón giữa, con riêng và trưởng thôn bên cạnh chậc chậc lưỡi, hết thảy đều đã nằm trong dự đoán của bọn họ, một người là không cần, một người là biết rõ đức tính keo kiệt của chủ nhân nhà mình.

“Đến đây đi, ta giao nhiệm vụ kế tiếp cho các ngươi!”.

Bên này vừa xong, trưởng thôn đã vô cùng nhanh lẹ ném ra một nhiệm vụ khác, chỉ sợ con riêng không chịu nhận.

“Trưởng thôn giao cho ngươi nhiệm vụ ‘tìm kiếm’ thảo dược, nhận hay không nhận?”.

Trương Khởi Khởi thuận tay tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó nói với con riêng: “Tôi phải thoát ra đây, tự cậu rèn luyện tính cách sát phạt quyết đoán đi, ngày mai login, mong thấy chuyển biến của cậu! Nhớ kỹ -- không giết quái thì không cho ăn thịt!”.

Sau đó lâng lâng logout giữa lúc con riêng đang mếu máo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện