Edit: Nguyên An.

Beta: Lemon

Cách thể hiện tình cảm của hai người này đúng là làm cho người khác không muốn xem nữa mà.

Mặc dù mọi người vẫn vui vẻ xem.

Nhưng qua hai ngày phát sóng trực tiếp, Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy cứ một lần lại một lần lên hot search, hai người ngọt ngào lẫn cãi nhau đều khiến khán giả sôi nổi thảo luận.

Nói thật, hai người họ ngọt ngào đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng họ cũng gặp phải những vấn đề mà các cặp đôi yêu nhau thường gặp trong cuộc sống hàng ngày.

Ví dụ như Du Tùy không cho Thẩm Mộ Xuy ăn kem, thừa dịp cô không chú ý thì vứt đi.

Hai người giận dỗi, tất nhiên -- là một mình Thẩm Mộ Xuy đơn phương giận dỗi, Du Tùy dỗ chứ không cãi nhau với cô. Sau cùng thì hai người tặng quà cho nhau để làm hòa. Sau đó anh đền bù bằng cách cho cô ăn nhiều hơn một chút, như vậy đã có thể làm cho cô gái nhỏ vô cùng vui vẻ, cũng làm người xem vừa thỏa mãn vừa vui vẻ.

Chẳng qua, Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy không nghĩ nhiều như thế. Đã là cuộc sống thường ngày thì cứ làm sao cho chân thật nhất là được.

6 sáng giờ hôm sau, đạo diễn nhìn họ không nổi nữa, vì để cho các cặp đôi không ân ái quá độ nên ông đã tìm một vài nhiệm vụ tiêu tốn nhiều sức lực, bảo họ dậy sớm leo núi.

Mới tờ mờ sáng mọi người đã bị đạo diễn đánh thức, nhanh chóng tập hợp.

Thẩm Mộ Xuy dựa vào cánh tay Du Tùy, buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở ra được.

Dư Âm và Bối Nguyệt cũng không khác mấy, đều như thế cả.

Nhưng thật ra tinh thần của các vị khách nam thoạt nhìn khá tốt, không vấn đề gì cả.

Đạo diễn ho một tiếng, cầm một cái loa không biết mượn từ chỗ nào, hô lên: "Mọi người xốc lại tinh thần nào, để khán giả nhìn thấy sức sống của mọi người đi!"

"Điều thiếu sót nhất trong cuộc sống của chúng ta là gì, chính là vận động!"

Thẩm Mộ Xuy cọ cọ cánh tay Du Tùy, nói thầm: "Buồn ngủ quá."

Du Tùy bật cười: "Em ráng nhịn một lát."

"Vâng."

Một lát sau, đạo diễn nhìn ba cặp khách mời không có phản ứng gì, ông tức giận xua xua tay: "Đội đầu tiên chạy đến đỉnh núi rồi quay lại sẽ được cung cấp bữa sáng! Bây giờ bắt đầu."

Thẩm Mộ Xuy: "......"

Cô cũng không cảm thấy hứng thú với bữa sáng.

Người xem ở phòng phát sóng trực tiếp cũng bởi vì lần làm khó này nên mới cố ý dậy sớm vào xem.

Mắt mọi người mở lim dim thì phát hiện các nghệ sĩ cũng như thế.

Dư Âm đang dựa vào Đinh Ngạn, hai người đi chậm rì rì.

Bối Nguyệt và Ưng Hạo vẫn còn ổn, dù sao hai người cũng là diễn viên, thể lực không thành vấn đề, ở đoàn phim cũng thường phải dậy sớm.

Nhưng rồi, mọi người vẫn không kìm được mà dời ánh mắt đến một cặp đôi ngọt tận óc khác.

Giờ phút này Thẩm Mộ Xuy-- đang ngồi dựa vào Du Tùy ngủ?! Không chỉ có fans xem phát sóng trực tiếp phát hiện, mà ngay cả đạo diễn cũng thấy.

"Thẩm lão sư, Tùy Thần! Sao hai người sao còn ngồi yên nữa!"

Du Tùy đưa tay che tai Thẩm Mộ Xuy lại, nhìn đạo diễn đứng cách đó không xa: "Thẩm lão sư nói không muốn phần thưởng."

Đạo diễn: "???"

Gì, mấy người nói gì!!!

"Không muốn phần thưởng thì mấy người cũng phải đi!" Đạo diễn rất tức giận: "Có phải phần thưởng không đủ hấp dẫn mấy người hay không?"

Thẩm Mộ Xuy ngáp một cái, dựa vào ngực Du Tùy: "Đúng vậy."

Fans:【Ha ha ha ha ha ha mọi người mau xem xem gương mặt sống không còn gì luyến tiếc của đạo diễn kìa, cười chết mị rồi.】

【Ha ha ha ha ha ha ha lòng đạo diễn rất mệt!! Khách mời lần này không dễ quản chút nào!】

【Tùy Thần: Thẩm lão sư nói chúng tôi không cần phần thưởng, cho nên chúng tôi không leo núi.】

【Huhuhu Thẩm lão sư ngủ trên người Tùy Thần như vậy thật sự rất dễ thương, bạn gái quá đáng yêu phải làm sao bây giờ!】

【Thẩm lão sư như vậy...... Thật sự rất muốn hôn một cái, dễ thương quá đi.】

【Tui cứ nghĩ hai đội kia đã rất quá đáng rồi, không ngờ Thẩm lão sư và Tùy Thần càng quá đáng hơn, đi cũng không đi.】

......

Một lát sau, Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy cũng bắt đầu đi.

Đạo diễn quá phiền rồi, vẫn luôn cằn nhằn thúc giục bên tai họ.

Hai người nhìn nhau, vẫn đứng lên chậm rì rì, quyết định rời xa đạo diễn.

Đạo diễn thông thường đều ở cổ trấn quan sát, cùng lắm thì nhìn xem camera giám sát đang phát sóng trực tiếp ở bên kia chứ không cần leo núi cùng họ.

Thẩm Mộ Xuy thật sự buồn ngủ, thực ra tối hôm qua cô với Du Tùy cũng không làm gì cả, chỉ là nói chuyện một chút thì đã ngủ rồi, nhưng cô là người không thể nào thiếu ngủ, thể chất như vậy cô cũng không có cách nào.

Hai người đi được một khoảng thì Thẩm Mộ Xuy đã đi không nổi nữa rồi.

Du Tùy nhịn cười, khom lưng ngồi xổm xuống: "Em lên đi."

Thẩm Mộ Xuy "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn dựa vào lưng anh: "Làm phiền Du Tùy ca ca rồi."

Du Tùy bật cười: "Cũng chỉ có những lúc như vậy em mới chịu nói ngọt."

"Đâu có đâu." Thẩm Mộ Xuy làm nũng cọ cọ sau lưng anh: "Em vẫn luôn thế mà."

Cô tới gần bên tai Du Tùy, hỏi nhỏ: "Du Tùy ca ca muốn nghe em nói ngọt gì, Ngủ Ngủ nói cho anh nghe."

Du Tùy suy nghĩ, nói: "Nói gì cũng được."

Thẩm Mộ Xuy cười cười, cũng không thèm để ý người khác thấy họ như thế nào.

Cô nhìn phong cảnh trước mắt, ôm cổ anh nói: "Em chợt nhớ đến lúc còn nhỏ."

"Hử?"

Fans cũng dựng lỗ tai lên, họ rất thích idol của mình chia sẻ những chuyện khi còn nhỏ. Đặc biệt, hai người này còn là thanh mai trúc mã nên càng làm cho người ta cực kì tò mò.

Thẩm Mộ Xuy cười, hình ảnh hai người khi còn nhỏ tựa như xuất hiện ngay trước mắt.

Lúc ấy, mỗi khi Chu Túy Túy và Thẩm Nam có thời gian rảnh đều dẫn họ đi leo núi dã ngoại gì đó, hai nhà chơi vô cùng vui vẻ.

"Chúng ta đi dã ngoại rất nhiều lần, mỗi lần em bò không lên, bố đều không ôm em."

Thẩm Mộ Xuy tủi thân, nói: "Mẹ em không cho ôm."

Du Tùy cười: "Anh nhớ."

Anh hơi dừng một chút rồi nói: "Cuối cùng em ôm anh khóc, bảo anh cõng em đi."

Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: "Vâng." Cô nhịn không được, nói: "Bây giờ nghĩ lại lúc đó em thật nhõng nhẽo."

Du Tùy không hề khách khí: "Bây giờ em cũng nhõng nhẽo."

Thẩm Mộ Xuy: "......"

Cô giật giật tóc Du Tùy, bĩu môi thầm lẩm bẩm: "Anh nói như vậy có phải em nên xuống tự mình đi hay không."

Du Tùy lắc đầu: "Không cần đâu."

Anh ước chừng cân nặng của Thẩm Mộ Xuy, nói thầm: "Em nhõng nhẽo anh cũng thích."

Thẩm Mộ Xuy mỉm cười, vô cùng đắc ý nói: "Vậy còn tạm được"

Du Tùy nhịn cười.

Thẩm Mộ Xuy nhớ lại: "Vậy mà lúc Thẩm Tinh Châu còn nhỏ, mỗi ngày đều khóc nháo, phiền chết em."

"Hơn nữa, khi còn nhỏ em ấy cũng rất thích anh."

Du Tùy ho một tiếng: "Gì mà rất thích anh?"

Thẩm Mộ Xuy hừ một tiếng: "Thằng nhóc đó có chuyện gì cũng không gọi em, lúc nào cũng nhờ anh giúp thôi."

Lúc vừa mới biết nói chuyện, người đầu tiên Thẩm Tinh Châu gọi không phải là chị mà là anh. Khi đó có lẽ là do Du Tùy luôn đi cùng hai người nên Thẩm Tinh Châu vô cùng thích Du Tùy.

"Anh cũng đối xử với Thẩm Tinh Châu rất tốt."

Du Tùy "Ừm" một tiếng, dừng một chút rồi nói: "Đó là vì em."

"Sao ạ?"

Du Tùy thản nhiên nói: "Đối xử với em ấy tốt một chút, hy vọng sau này em ấy có thể đối xử tốt với bạn gái của anh."

Thẩm Mộ Xuy bật cười, chọc chọc lưng anh: "Anh có biết là Thẩm Tinh Châu cũng sẽ xem chương trình này hay không."

Nghe vậy, Du Tuỳ ngẩng đầu nhìn nhân viên quay phim, anh nhìn thẳng vào ống kính, nói: "Nghe thấy không Thẩm Tinh Châu, đối xử với chị em tốt một chút, nếu không thì thật có lỗi với việc lúc nhỏ anh đã đối xử tốt với em như vậy, bây giờ chị em còn ghen nữa."

Thẩm Mộ Xuy: "......"

"Em có ghen đâu!"

Cô thẹn quá hóa giận, bác bỏ: "Em không ghen, em chỉ nói một chút thôi mà."

Du Tùy dỗ cô: "Được được được, em không ghen."

Người xem trong phòng livetream đã bị hai người làm cay mắt chết rồi.1

【Thực là, nếu không phải vì hai người họ như vậy thì bây giờ mị cũng không ghen tị đến mức đến ê răng đâu.】

【Huhuhu tui ghen tị quá đi. 】

【Huhuhu tui phải đi uống ly nước để bình tĩnh một chút đã.】

【Không thể không nói Tùy Thần trù tính ghê thật, còn nhỏ như vậy mà đã biết đối xử tốt với em trai của bạn gái để sau này em trai đối xử tốt với bạn gái anh rồi, mẹ nó...... Không còn lời gì để nói nữa, mị hâm mộ khóc luôn rồi.】

【Chanh: Tránh ra, mị muốn xuống!!!】

【Chịu không nổi đôi này nữa! Nhưng nhìn họ tự nhiên thấy vui ghê, là lá la mị cũng muốn có bạn trai.】

【Chị em lầu trên đừng nghĩ nữa, có bạn trai cũng không giống như Tùy Thần đâu, bây giờ tui cực kì muốn đá bạn trai đây nè.】

Thẩm Mộ Xuy được Du Tùy dỗ, kiêu ngạo "Hừ" một tiếng.

"Đi một đoạn nữa mình ngồi nghỉ đi anh, bây giờ đạo diễn cũng không ở bên cạnh thúc giục chúng ta nữa đâu."

Du Tùy nhìn cô: "Em còn buồn ngủ không?"

"Cực kì buồn ngủ."

"Dựa sau lưng anh ngủ đi, anh cõng em lên núi."

"Không cần đâu."

Thẩm Mộ Xuy không hề nghĩ ngợi từ chối: "Mệt lắm, anh để em xuống, chúng ta tìm chỗ nào đó nằm đi."

Cô nhìn xung quanh một vòng: "Dù sao, có trở về hay không thì cũng không ăn bữa sáng, chúng ta ngủ một giấc rồi về, nhiệm vụ buổi sáng không cần gấp, chúng ta cũng không cần lấy phần thưởng."

Du Tùy bật cười, quay đầu nhìn cô: "Em muốn ngủ như vậy ư?"

"Muốn."

Thẩm Mộ Xuy nói nhỏ: "Chủ yếu là em muốn cùng anh chơi ở bên ngoài một lát. Chỉ có hai người."

Du Tùy gật đầu: "Vậy chúng ta cùng ngồi nghỉ."

Đạo diễn còn ở cổ trấn xem phòng livestream của hai người này, đã không còn gì để nói nữa.

Mấy người nói thì cứ nói, tại sao còn để tôi nghe thấy?!

Ông chưa từng thấy khách mời nào nhây như vậy cả, thật quá đáng!!!

Còn cố tình làm người ta không ghét nổi nữa chứ, trong lòng đạo diễn hận lắm chứ.

Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy tìm khối đá lớn rồi ngồi xuống.

Cô quay đầu nhìn Du Tùy: "Anh mệt không?"

"Không mệt."

Thẩm Mộ Xuy dựa vào lòng ngực anh: "Em mát xa cho anh một chút nha?"

Du Tùy nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn cô: "Em chắc không?"

Thẩm Mộ Xuy: "......"

Mặt cô nóng lên, nhanh chóng từ chối: "Hay là thôi đi." Cô nằm bò lên người Du Tùy: "Em muốn ngủ."

Du Tùy ôm cô ngồi lên đùi anh, duỗi tay ôm cô: "Ngủ đi."

"Ừm."

Thẩm Mộ Xuy ngồi vững trên người anh, vùi đầu cọ cọ vào cổ anh, ôm anh làm nũng: "Vậy anh làm sao bây giờ, nếu anh ngồi chênh vênh thì sao."

"Không đâu."

Du Tùy bảo đảm: "Yên tâm, anh sẽ không để em ngã."

Thẩm Mộ Xuy cười, khóe môi cong cong, hôn anh một cái: "Được, cảm ơn anh Du Tùy."

Cô đúng là ngủ thật, lúc buồn ngủ thì chỗ nào Thẩm Mộ Xuy cũng có thể ngủ, càng đừng nói đến việc bên cạnh cô còn có Du Tùy, chỉ cần có mùi hương của Du Tùy là cô đã cảm thấy vô cùng an toàn, luôn có thể mặc kệ tất cả, yên tâm đi ngủ.

Tư thế hai người cứ như thế, Thẩm Mộ Xuy ngủ, Du Tùy lấy di động ra nhìn, phong cảnh vô cùng yên bình, fans ở phòng phát sóng trực tiếp nhìn nhìn...... Có người đột nhiên gõ một dấu chấm hỏi.

【? Các chị em...... Tư thế này, là mị suy nghĩ nhiều rồi ư?】

【Lầu trên, tôi nghi ngờ cô muốn lái xe, nhưng tôi không có chứng cứ.】

【Không phải...... Tư thế này, Tùy Thần thật sự không có phản ứng gì à?】

【Mấy người như vậy...... là hy vọng Tùy Thần có phản ứng hay là không có phản ứng thế.】

【Không hiểu tại sao...... Thế mà mị lại muốn nhìn họ nằm xuống ngủ, cảnh tượng Thẩm lão sư dựa vào lòng ngực Tùy Thần, hoặc cảnh... Tùy Thần nằm trên.】

【Chị em lầu trên, tui có chứng cứ chứng minh cô đang suy nghĩ gì đấy!!!】

【A a a a a a a a a a a a a a hầy, thật sự chịu không nổi đôi này nữa rồi, huhuhu cầu xin mấy người, cơ hội tốt như vậy, nhanh chóng làm chút gì đó đi!!!】

............

Đáng tiếc là Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy không nhìn thấy bình luận của fans.

Nhưng mà -- vẫn luôn có quần chúng nhiệt tình.

Di động Du Tùy rung lên, anh chỉnh thành chế độ im lặng, nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộ Xuy còn ngủ ngon lành mới yên tâm.

Là Triệu Khang gửi tin nhắn đến.

Gần đây Triệu Khang sống rất tốt, không có Du Tùy gây chuyện nên anh ta sống rất vui vẻ.

Hôm nay anh ta vất vả dậy sớm vì muốn vào xem livestream, không cẩn thận lại thấy được một màn như vậy, nhìn fans gửi làn đạn, Triệu Khang im lặng vài giây, tiện tay chụp hình lại gửi cho Du Tùy.

Triệu Khang:【Cô cậu có thể bớt bớt chút được không, cậu có biết fans muốn nhìn thấy gì không thế?】

Triệu Khang:【Tôi không chịu nổi mấy người nữa, ngày thường làm cho bọn tôi thấy nhàm chán là đủ rồi, bây giờ còn làm fans thấy nhàm chán.】

Triệu Khang:【Tôi phải đi rửa mắt mới được.】

Du Tùy click mở, nhìn thấy bình luận trên ảnh chụp anh liền bị sặc.

Anh cúi đầu nhìn người ngủ trong lòng ngực, im lặng cười.

Fans:【Tùy Thần xem gì thế, mị cứ cảm thấy bây giờ suy nghĩ của anh ấy giống với chúng ta đấy...... Dù anh có nghĩ hay không thì Thẩm lão sư cũng đã ngủ rồi, lêu lêu lêu lỡ mất cơ hội tốt.】

Trên thực tế, cũng không thể nói là Du Tùy nghĩ hay không nghĩ.

Cô gái nhỏ trong lòng ngực mình, anh đương nhiên là có suy nghĩ đó, nhưng Du Tùy có thể tự kìm chế được, anh cũng biết bản thân đang làm gì.

Thẩm Mộ Xuy ôm hôn sẽ không ngượng ngùng nhưng nếu làm nhiều thì cô sẽ ngại, thậm chí còn có thể kéo đen anh luôn.

Hơn nữa có một số việc, Du Tùy cũng không muốn để cho người khác nhìn. Tự họ biết là được rồi.

Nhưng lời lẽ của cư dân mạng vô cùng quá khích.

Nghĩ nghĩ, Du Tùy ra hiệu với nhân viên quay phim.

Nhân viên quay phim tới gần: "Tùy Thần muốn nói gì vậy?"

Du Tùy nhỏ giọng "Suỵt" một tiếng: "Nói nhỏ chút."

Anh mỉm cười, nhìn ống kính: "Mọi người phát làn đạn tém lại chút có được không, tôi sợ chờ chúng tôi quay xong tiết mục, lúc Thẩm lão sư xem sẽ thẹn thùng."

Anh hơi dừng lại một chút, cố ý nhắc nhở fans của mình: "Thẩm lão sư thẹn thùng thì người có hại chính là tôi đó."

Fans:...... Không cẩn thận nghe ra được ẩn ý trong lời nói đó.

Vừa đúng lúc Thẩm Mộ Xuy thức dậy, cô cọ cọ cổ Du Tùy, mơ màng hỏi: "Gì mà người có hại chính là anh thế?"

Du Tùy đưa tay che tai cô lại, hôn hôn: "Không có gì, em còn muốn ngủ nữa không?"

"Muốn nằm ngủ."

Du Tùy: "............"

Tác giả có điều muốn nói:

Fans: Không phải do chúng tôi không biết tém lại! Là do Thẩm lão sư không rụt rè.

Ngủ Ngủ:??? Nằm ngủ thôi cũng trúng đạn à?!

Lemon có đôi lời muốn nói: Có bạn hỏi Ngủ Ngủ hán việt là Thụy Thụy, tại sao không để hán việt mà để thuần việt luôn. Tại vì edit hơn 70 chương rồi tui mới chợt nhớ ra Ngủ Ngủ là từ thuần việt, đây là một sai sót không thể vãn hồi, thôi lỡ rồi tới luôn chứ sửa gì nổi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện