Edit: Nguyên An.
Beta: Claret
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Anh…… Không định đưa em đi cùng hả?”
Du Tùy ngẩn ra, dường như không ngờ cô sẽ nói vậy.
Anh cụp mắt cười, ánh mắt nhìn cô đầy nuông chiều.
“Anh sẽ.”
Cô gái nhỏ năm đó vừa thích làm nũng vừa thích dính anh, sao anh lại không nghĩ đến việc này được.
Chẳng qua muốn thì muốn nhưng thực tế vẫn là thực tế.
Năm đó Du Tuỳ cũng không tự chăm sóc mình được, làm sao có thể chăm sóc tốt cho cô gái nhỏ mỏng manh này chứ.
Thẩm Mộ Xuy nằm nửa người trên giường, chớp chớp mắt: “…… Bây giờ anh muốn nói chuyện không?”
Du Tùy nhìn xung quanh: “Em vẫn chưa buồn ngủ hả?”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Không buồn ngủ.”
“Vậy anh nói chuyện với em một lát nhé?”
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu, bỗng dưng nhớ tới một chuyện: “Nếu chuyện khó nói thì không cần nói đâu.”
Du Tùy bật cười, không ngại ngần vạch trần cô: “Em nhịn lâu thế rồi mà vẫn chưa hỏi anh, anh sợ nếu anh lại không nói thì em sẽ mất ngủ mất.”
Hiếm khi Thẩm Mộ Xuy không phản bác lại.
Lúc trước, cô muốn chờ đến khi Du Tùy đưa cô về nhà mới hỏi, nhưng nếu anh đã chủ động nhắc tới chuyện này, cô không nhân tiện hỏi một chút thì có phải ngốc hay không?
Du Tùy suy nghĩ, nhéo giữa mày nói: “Anh về khách sạn đã, vừa đi vừa nói với em.”
“…Vâng ạ.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kèm theo tiếng gió thổi chui vào tai cô.
Năm ấy Du Tùy rời đi không lời từ biệt, cũng không phải là không có lý do.
Không có ai biết, thật ra gia đình Du Tùy là một tập đoàn công nghiệp vận tải biển nổi tiếng, rất nhiều du thuyền đều sản xuất từ nhà bọn họ.
Mà bố Du Tùy lại là một thuyền trưởng nổi tiếng.
Du thuyền của nhà họ chạy rất nhiều tuyến đường biển, nhưng không phải tuyến nào bố Du Tùy cũng sẽ đi.
Cho dù bay trên bầu trời, đi trên mặt đất hay là bơi dưới biển thì đều sẽ có lúc gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Sự cố mười mấy năm trước là chuyện mà tất cả mọi người đều bất ngờ không kịp trở tay.
Một con tàu vận chuyển vật liệu xảy ra chuyện, lúc ấy con tàu chở mọi người gặp tai nạn trên biển.
Loại thảm họa thiên tai này không phải có kỹ thuật tốt là có thể khống chế được, lúc đó Du Tùy không đi theo, nhưng bố mẹ Du Tùy lại cùng nhau ra biển.

Dù loại tàu vận chuyển vật liệu và du thuyền không giống nhau, nhưng công nhân gặp nạn lúc ấy cũng không ít, có rất nhiều thủy thủ và nhân viên đều chôn vùi dưới biển rộng.
Du Tùy nhớ mang máng tình cảnh lúc nhận được tin.
Không ai tin, cũng không ai muốn tin.
Sao đột nhiên người nhà họ lại không còn nữa, thậm chí mất không thấy xác.
Lúc ấy phía chính phủ ngay lập tức điều động cứu viện, nhưng cuối cùng chỉ có vài người sống sót.
Mẹ Du là một trong số đó, lúc bà tỉnh lại tinh thần đã không còn ổn định.
Du Tùy được đón về, anh trông nom mẹ Du không rời nửa bước, một khi không thấy con trai mẹ Du sẽ bắt đầu nổi điên, thậm chí có khoảng thời gian bà luôn nhận Du Tùy là chồng bà, điên điên khùng khùng, tinh thần cứ không bình thường như vậy.
Cuối cùng vì chữa trị cho mẹ của anh, ông ngoại Du Tùy đã đặc biệt liên hệ bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng ở nước ngoài đến chăm sóc cho bà.
Nhưng chỗ khó duy nhất là Du Tùy cần phải đi cùng.
Lúc ấy tuổi Du Tùy cũng không lớn, nhưng so với bạn cùng tuổi thì anh đã hiểu chuyện từ rất sớm.
Anh vẫn hiểu tình cảm của bố mẹ, thậm chí có một khoảng thời gian rất dài Du Tuỳ cũng không muốn tin bố mình đã ra đi thật rồi.
Lúc ông ngoại Du Tùy hỏi, Du Tùy đã nghĩ đến việc quay về nói một tiếng với Thẩm Mộ Xuy nhưng mẹ Du căn bản không rời anh được, có đôi khi Du Tùy chỉ đi WC mẹ Du cũng có thể gào thét trong phòng bệnh.
Du Tùy không thể làm gì hơn, ông ngoại thúc giục gấp, tình huống của mẹ Du cũng không lạc quan, căn bản không có thời gian để anh chạy đến một thành phố khác nói một tiếng tạm biệt với cô gái nhỏ mà anh vẫn luôn nghĩ đến.
Nhưng Du Tùy vẫn nhờ người đưa thư cho Chu Túy Túy.
Chu Túy Túy và Thẩm Nam biết nhà họ Du xảy ra biến cố, ban đầu hai người định đưa Thẩm Mộ Xuy đi thăm, nhưng còn chưa kịp đi thì người Du Tùy nhờ đưa thư tới.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Chu Túy Túy chỉ có thể nói với Thẩm Mộ Xuy anh trai Du Tùy của cô có việc phải ra nước ngoài, còn việc khi nào anh trở về thì không ai biết được.
Sau khi ra nước ngoài, mọi chuyện cũng giống như ở trong nước, mẹ Du vẫn không thể rời khỏi Du Tùy nửa bước.
Tinh thần của mẹ Du càng ngày càng không bình thường, nhưng đó là mẹ anh, là người thân nhất của anh, sao anh có thể để bà chịu khổ được.
Khi vừa đến nước ngoài, lúc mẹ Du tỉnh táo bà từng tự sát rất nhiều lần, cũng may cuối cùng có người phát hiện kịp thời nên mới cứu lại được.
Sau đó nữa, tinh thần của mẹ Du cũng ổn định hơn một chút, Du Tùy bắt đầu đi học ở nước ngoài, nhưng lúc anh đi học cũng không mấy yên yêm, sáng trưa chiều anh đều về nhà gặp mẹ một lần.
Cứ chữa bệnh như vậy, thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Đến khi Du Tuỳ trưởng thành, ngày ấy mẹ Du có được một ngày tỉnh táo, bà không chỉ ra ngoài đi dạo với Du Tuỳ mà hai mẹ con còn ăn tối cùng nhau nữa.
Sinh nhật của hai người, Du Tuỳ cũng không cảm nhận được có gì không ổn cả, thậm chí anh còn vui mừng khi thấy mẹ anh đã khỏe hơn.
Sau đó, mẹ Du đưa anh một tấm vé máy bay.
Anh ngạc nhiên nhìn mẹ Du, mẹ Du hơi mỉm cười: “Con về đi, mẹ đã ổn rồi.”
“Về thăm Ngủ Ngủ đi, chắc con bé đã lớn lắm rồi đấy.”
Đến bây giờ, Du Tùy vẫn còn nhớ rõ lời cuối cùng mẹ nói với anh.


Từ bé anh đã đối xử rất đặc biệt với Thẩm Mộ Xuy.

Sau khi trưởng thành anh vẫn luôn nhớ mãi không quên, những tình cảm thân thuộc ấy đã vô tình biến thành tình yêu.
Cô em gái anh vẫn luôn che chở nuông chiều, là người mà trong lòng anh nhớ mãi không quên.
Mẹ Du hiểu rõ con trai của mình, bà khuyến khích Du Tùy về nước.
Bà nói với Du Tùy rằng bà đã ổn, sau này không cần Du Tùy lo lắng nữa, bà nhất định sẽ không trở thành gánh nặng của anh.
Lúc ấy Du Tuỳ không hiểu “gánh nặng” của mẹ anh có nghĩa sâu xa thế nào, anh chỉ nghĩ rằng tinh thần của bà tốt hơn thật rồi.
Ba ngày sau, ngày chuyến bay trên tấm vé của Du Tùy cất cánh, anh đã thu xếp xong hành lý chuẩn bị về nước nhưng chuyến bay lại bị hoãn giờ, lúc anh sắp lên máy bay thì bác sĩ gọi điện thoại cho anh.
Mẹ Du qua đời.
Bà viết cho Du Tùy một lá thư.
Thật ra bà đã nhận thấy sự thay đổi của cơ thể mình, bà kéo dài thời gian sẽ chỉ làm lãng phí công sức và thời gian của Du Tùy mà thôi.

Nhưng bà lại không muốn kéo dài thời gian, lúc Du Tùy trưởng thành cũng là lúc bà muốn đi tìm ba Du.
Bà nhớ ông ấy, bà đã để ông ấy một mình ở thế giới khác cô độc nhiều năm như vậy, bà đã muốn đi gặp ông ấy từ sớm.
Sau khi đọc xong lá thư của mẹ Du, Du Tùy thu xếp mọi chuyện xong thì đi đến vùng biển nơi họ từng xảy ra tai nạn, rải tro cốt mẹ Du xuống biển như mong muốn của bà
…………
Thẩm Mộ Xuy khóc đến mức không thành tiếng, thật ra cô biết một ít chuyện.
Nhưng cô cũng không biết, khi Du Tuỳ mười tám tuổi, vừa đủ tuổi trưởng thành thì mẹ Du đã tự vẫn.
Bây giờ nghe Du Tùy nói nhẹ nhàng như thế làm cô đau lòng không thôi.

Cô không biết mẹ Du nghĩa thế nào, Thẩm Mộ Xuy rất muốn hỏi bà…rằng lúc bà tự vẫn để đến bên chồng mình, bà có nghĩ đến Du Tuỳ không.
Anh vừa mới nhìn thấy hy vọng, nhìn thấy người mẹ anh chăm sóc nhiều năm vừa mới chuyển biến tốt đẹp thì bà đã đi rồi.
Thậm chí lúc đó anh vừa mới trưởng thành.
Thẩm Mộ Xuy không biết chuyện này gây ra cú sốc lớn bao nhiêu đối với Du Tùy, nhưng nếu đổi lại là cô, cô sẽ không thoát khỏi nó được.
Cô sẽ cảm thấy mẹ của cô không yêu cô, bà sống chẳng qua là vì bà cảm thấy bà nên có nghĩa vụ này mà thôi.
Cứ như vậy, năm đó Du Tùy bất chấp tất cả để ra nước ngoài, thậm chí còn bỏ học để chăm sóc bà, dường như thảy mọi thứ đều không đáng giá.

Lúc bà ra đi, bà thậm chí cũng chưa nghĩ đến Du Tùy có thể chịu đựng được cú sốc này hay không.
Thẩm Mộ Xuy không biết mình nghĩ như thế có đúng hay không, nhưng nếu là cô, cô sẽ không chịu nổi cú sốc này.
Biết rõ…… Đó là người thân nhất của mình, còn là người chính mình hết lòng chăm sóc, bệnh tình vừa mới chuyển biến tốt đẹp, bản thân thậm chí có thể sống lâu trăm tuổi thì ngay lúc ấy lại buông tay nhân gian, bỏ lại một mình anh.
Chắc chắc cô sẽ không chấp nhận được sự thật này.
Du Tùy nghe tiếng khóc bên tai, khàn giọng hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi, sao em vẫn thích khóc nhè như vậy chứ?”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu, nghẹn ngào hỏi: “Lúc anh biết được chuyện đó anh…… có cảm giác gì vậy?”
Du Tùy nhớ lại.
Cảm giác gì nhỉ?
Không nhớ rõ, nhưng thật sự anh cảm thấy có chút mất mát và thất vọng.
Anh hiểu tình yêu của bố mẹ, nhưng dù như vậy anh cũng không chấp nhận kết quả cuối cùng.
“Anh không nhớ rõ.”
Thẩm Mộ Xuy không nói gì.
Sao có thể không nhớ, chuyện như vậy sao anh lại không nhớ được.
Chỉ là không muốn nhớ lại mà thôi.
Thẩm Mộ Xuy ngơ ngẩn nhìn anh, thấp giọng gọi: “Du Tùy.”
“Hử?”
Du Tùy nhìn cô khóc đỏ mặt, giọng nói khàn khàn: “Anh xin lỗi.”
“Không cần đâu.” Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Anh không cần xin lỗi em, nếu đổi lại là em em cũng sẽ làm như vậy.”
Giữa cô em gái nhỏ nhà hàng xóm cùng lớn lên từ nhỏ với việc ra nước ngoài để chăm sóc mẹ của mình, nếu đổi lại là Thẩm Mộ Xuy, cô chắc chắn cũng sẽ chọn người sau.
Phận làm con cái phải có nghĩa vụ và trách nhiệm của người con, hơn nữa đó cũng là người họ yêu thương.
Cô đã từng trách Du Tùy, nhưng không phải bởi vì anh vứt bỏ cô, điều cô trách anh là anh không nói một tiếng đã rời đi.
Thậm chí…một tia hy vọng chờ đợi anh trở về cũng không có.
Người khác có lẽ sẽ nói, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, nhưng Thẩm Mộ Xuy không giống thế, cô là một người muốn nhìn thấy hy vọng, là người muốn có hy vọng, như vậy cô mới có thể cảm thấy sự chờ đợi trong cuộc sống có ý nghĩa.
Du Tùy trầm giọng đáp lại một tiếng.
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh, có cảm giác đau lòng nói không nên lời: “Cho nên đây cũng là nguyên nhân anh làm diễn viên sao?”
Du Tùy ngẩn ra, gật gật đầu: “Xem như đây là một cơ hội.”
Anh muốn xem thử nếu là người khác, khi gặp phải những chuyện như thế này sẽ lựa chọn như thế nào.
Nhưng đến cuối cùng, Du Tùy vẫn không tìm được đáp án từ những vai diễn.

Trong lòng anh sớm đã có đáp án, nếu quay trở lại một lần nữa, anh vẫn sẽ ra nước ngoài cùng với mẹ Du, bởi vì đó là người mẹ anh yêu nhất, là người cho anh sinh mệnh.
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu, lau nước mắt: “Du Tùy.”
“Sao thế?”
“Anh hận bà không?”

Du Tùy sửng sốt, lắc đầu: “Anh không hận bà, chỉ là anh cảm thấy hơi tiếc nuối.”
Anh khựng lại, chủ động nói: “Chờ lần sau được nghỉ anh đưa em đến thăm họ.”
“Vâng.”
Thẩm Mộ Xuy im lặng vài giây, đột nhiên nói: “Em muốn ôm anh.”
Du Tùy cúi đầu cười, kề sát vào di động hôn cô một cái: “Được, lần sau gặp nhau cho em ôm.”
“Vâng.”
Du Tùy nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, em ngủ trước đi?”
“Em chưa ngủ.”
Thẩm Mộ Xuy mơ hồ nói: “Chắc chắn anh cũng không ngủ được đúng không, vậy em nói chuyện với anh được không?”
Du Tùy ngẩng đầu nhìn cô, hơi khựng lại: “Được.”
Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ: “Anh kể thêm cho em biết những chuyện sau khi anh ra nước ngoài đi, khi anh đi học lại, bạn học có thân thiện không?”
Cả đêm Du Tùy dịu dàng kể cho cô nghe những chuyện trước đây.
Về cuộc sống, về học tập, còn có rất nhiều lúc nhớ cô.
Sau đó, Thẩm Mộ Xuy mở màng ngủ mất rồi.
Du Tùy cách màn hình di động nhìn gương mặt đang yên tĩnh ngủ, anh cười nhẹ một tiếng: “Ngủ ngon, công chúa nhỏ của anh.”
*
Sáng hôm sau suất diễn của Du Tùy vẫn còn rất nhiều.
Mặc dù đêm qua không ngủ nhưng tinh thần anh vẫn khá tốt.
Triệu Khang nhìn anh như vậy, cũng không chỉ trích quầng thâm mắt của anh.

Nhưng lúc Du Tùy nghỉ ngơi anh ta vẫn lại gần bên cạnh dò hỏi, nói bóng gió một hồi: “Buổi tối cậu đi ngủ sớm một chút không được à?”
Du Tùy: “……”
Triệu Khang thấm thía nói: “Tôi biết đây là lần đầu tiên cậu yêu đương, không rời bạn gái nhỏ dính dính được, nhưng người trẻ tuổi phải chú ý tiết chế chứ, nếu không sau này không được thì làm sao bây giờ ——”
“Câm miệng.”
Chưa nói xong câu, Du Tùy đã lạnh lùng lườm anh ta.
Triệu Khang nhún vai: “Tôi cũng có nói gì sai đâu, cậu nhìn quầng thâm mắt của cậu xem, cậu dám nói tối qua cậu về không gọi video với Thẩm Mộ Xuy…”
Anh ta còn chưa nói xong, nhân viên công tác bên cạnh đã ngạc nhiên kêu lên: “Thẩm lão sư, sao cô lại đến đây?”
Du Tùy ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn.
Thẩm Mộ Xuy đang xách vali đứng cách đó không xa, giang hai tay tươi cười nhìn Du Tùy, nhẹ nhàng nói: “Anh Du Tùy, Ngủ Ngủ muốn ôm anh.”
Tác giả có điều muốn nói: Huhuhu tui hứa, sau này chỉ có ngọt thui!!!
Quá khứ là quá khứ, sau này Tùy Thần của chúng ta đã có Ngủ Ngủ!!!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện