Anh đăng hai tấm ảnh, một tấm chụp cô đánh đàn ở buổi thử vai hôm nay, tấm còn lại…… làm Thẩm Mộ Xuy có chút bất ngờ, là ảnh lúc cô còn rất nhỏ.

Trong ảnh cô đang mặc một chiếc váy màu hồng nữ tính, tay áo ba lỗ, tóc được tết hai bím nhỏ cùng với mái ngang, nhìn lướt qua thì xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn, cô ngồi yên một chỗ nở nụ cười trên môi, trước mặt là một cây đàn cổ, cô bé mới chỉ mấy tuổi đang cúi đầu tập trung đánh đàn.

Hình ảnh như thế này, đối với Thẩm Mộ Xuy mà nói có chút đã lâu.

Thậm chí cô còn không biết…… Du Tùy vẫn còn giữ tấm ảnh này.

Lúc ấy, cô đột nhiên có chút hứng thú với đàn cổ.

Chu Túy Túy và mẹ nuôi của cô bị nghiện phim cổ trang, cô hay đi theo xem chung nên cũng mê theo.

Lúc ấy nhìn thấy nữ chính trong phim truyền hình mặc bộ hán phục màu trắng gió thổi bay bay, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy đó chính là tiên nữ, cô cũng muốn được như vậy.

Chỉ cần cô muốn Chu Túy Túy và Thẩm Nam sẽ lập tức đồng ý, huống chi chỉ là học một nhạc cụ, ngày hôm sau Chu Túy Túy liền đóng gói cô ném đến nhà một người thầy nổi tiếng, bắt đầu quá trình học tập.

Thẩm Mộ Xuy học rất nhanh.

Dù học chưa được bao lâu, nhưng cô lại chơi đàn giỏi hơn so với người bình thường.

Tấm ảnh kia…… được chụp vào cuối tuần, mỗi khi đi luyện đàn, chỉ cần Du Tùy không bận việc gì quan trọng đều sẽ đi cùng cô.

Chu Túy Túy phụ trách đưa hai người đến nhà hoặc lớp học của giáo viên, xong liền trực tiếp ném Thẩm Mộ Xuy cho Du Tùy.

Tấm ảnh này —— cô thật sự không biết Du Tùy vẫn còn giữ nó.

Cô nhìn thẳng về phía trước, suy nghĩ trôi đi xa.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại lại rung lên, vẫn là tin nhắn của Cố Thư.

【 Đã xem chưa?? Du Tùy cũng quá là man đi!!! Tớ thích kiểu đàn ông luôn bênh vực cho người của mình như vậy!!! Chị em tốt mau tiến lên điiii!! 】
Thẩm Mộ Xuy bật cười, tâm trạng buồn bực lúc nãy nháy mắt đã bị Cố Thư làm cho tan biến hết, cô nhướng mày, cúi đầu trả lời:【 Đừng ảo tưởng nữa, Du Tùy là của tớ rồi.

Cố Thư: 【…… Được được được không nghĩ nữa là được chứ gì, xem bình luận của fans chưa, cười chết tớ rồi!! 】
Thẩm Mộ Xuy: 【…… Cậu đừng cãi nhau với fans đó nha, tớ đi xem thử đã.



Cố Thư: 【OK.


Thẩm Mộ Xuy một lần nữa bò lên Weibo, ngón tay run rẩy click mở, mới chỉ vài phút thôi đã tới mấy vạn bình luận.

【 Fuck!!! Trúc mã bảo vệ thanh mai!! Tùy Thần trâu bò quá( tiếng hét vỡ òa!!!) Thanh mai trúc mã như thế này tui đổ mất!! Ai cũng đừng cản tui!! 】
【 Huhuhu Tùy Thần cũng thật tốt quá đi!! Vào thời điểm này lại đứng ra bảo vệ Thẩm lão sư, tui tin đây là tình bạn thơ ấu thật sự đấy! 】
【???? Tùy Thần có thể lúc này đừng ra mặt được không? Thẩm Mộ Xuy cho anh tiền sao, anh như vậy fans như chúng em phải làm gì đây? 】
【 Hai ngươi tính ở bên nhau sao? Phấn thay đổi rồi à! 】
【 A a a a a a a chỉ có tui muốn nói là khi còn nhỏ Thẩm lão sư rất xinh đẹp thôi sao!! Vừa đáng yêu lại còn xinh đẹp, đúng là đẹp từ nhỏ đến lớn!! 】
【 Thật sự, chỉ cần mấy bà bình tĩnh một chút, giờ phút này tui cũng sẽ không đến mức la hét ở trên giường!! 】
【 Bà cô ơi!! CP mị thích đang phát đường nè!! 】
【 Hmm, không phải chỉ là CP thanh mai trúc mã phát đường thôi sao, mầy cô kích động cái gì chứ a a a a a a a *10000! 】
【…………】
Cư dân mạng cũng thật nhiệt tình, fans only cùng fan CP đều thật nhiều.

Fan CP đều đang nỗ lực tìm đường ăn, mà fans only thì đang điên cuồng phản bác, thuận tiện giúp Du Tùy giải thích, bài Weibo này chỉ là trúc mã ra mặt nói giúp thanh mai thôi, không có ý gì khác!!
Bọn họ chỉ đơn thuần là bạn thời thơ ấu trong sáng mà thôi.

Lúc Thẩm Mộ Xuy nhìn thấy cái bình luận này, liền cố ý nhắn một tin cho Du Tùy.

【 Chúng ta chỉ là bạn thời thơ ấu trong sáng thôi sao? 】
Du Tùy: 【Em có thấy bạn thời thơ ấu trong sáng nào ngủ cùng nhau chưa? 】
Thẩm Mộ Xuy: 【…… Hay là thôi anh đừng nói chuyện nữa.


Vài phút sau, Du Tùy gọi điện thoại đến.

Giọng anh tươi cười, trong đêm tối nghe có vẻ đặc biệt gợi cảm: “Sao em còn chưa ngủ nữa?”
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi: “Weibo sôi nổi như thế sao em ngủ được.”
Giọng cô nhẹ nhàng, nhịn không được làm nũng với Du Tùy: “Anh đăng bài Weibo ấy lên…… Triệu Khang không giận sao?”
Đa số người đại diện sẽ không cho phép Du Tùy làm như vậy.

Anh trai Du Tùy nghĩ đến Triệu Khang lại bị anh chọc cho giận, nói dối: “Không tức giận đâu, lại còn đồng ý nữa đấy.”
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc: “Thật sao ạ?”
“Thật.”
Du Tùy dừng một chút, thấp giọng nói: “Em đừng để ý mấy lời cư dân mạng nói, làm tốt công việc của mình là được.”

“Em biết mà.”
“Vẫn còn đang xem kịch bản đấy à?”
“Dạ.”
“Có cần người tập thoại cùng không?”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, hỏi người ở đầu dây bên kia: “Đêm khuya ở cùng một phòng tập thoại sao ạ?”
Cô nhấn mạnh: “Chúng ta chỉ đơn thuần là bạn thưở nhỏ trong sáng mà thôi?”
Du Tùy: “…… Ừ hiện tại anh đến đó ngay.”
*
Mười phút sau, hai người ngồi ở trên sô pha mắt to nhìn mắt nhỏ.

Du Tùy nhìn cô gái nhỏ trước mặt, vươn tay: “Lại đây.”
Thẩm Mộ Xuy nhích về phía anh một chút.

Du Tùy cúi đầu, một tay đem người ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: “Cho anh ôm một lát.”
Thẩm Mộ Xuy cười khẽ, dụi đầu vào cổ anh cọ cọ, ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên người anh, có chút không muốn rời xa.

Hai người thân mật một lúc lâu, Du Tùy cười nhạt: “Xem đến đâu rồi, anh đối diễn với em được không?”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt: “Được ạ.”
Vai diễn của cô không khó, đối với Thẩm Mộ Xuy tương đối tốt.

Một công chúa trời sinh tính tình hoạt bát, nhưng rất cố chấp, kỳ thật có điểm giống với tính cách của Thẩm Mộ Xuy.

Hơn nữa đa số các cảnh diễn của cô đều phối hợp cùng Du Tùy.

Nàng yêu sư huynh của mình, nhưng tình yêu của nàng lại không được đáp lại.

Du Tùy thủ vai sư huynh, từ nhỏ đã có sứ mệnh, hắn không thể có cảm xúc và không thể bị cảm xúc trói buột mình, mặc dù hắn cũng có tình cảm với vị tiểu sư muội, có yêu thích, nhưng lúc hắn phát hiện ra thì đã tự mình bóp chết tình cảm đó.

Lúc cả hai đối diễn, Thẩm Mộ Xuy mới bừng tỉnh nhận ra được năng lực của Du Tùy.

Cô ngây người ra, thất thần.

Du Tùy mới vừa nói xong một câu thoại, ngước mắt liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngơ ngẩn nhìn mình.

Anh nhướng mày, mỉm cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Mộ Xuy hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì ạ, chỉ là cảm thấy tiểu sư muội này có chút đáng thương.”

Du Tùy sửng sốt, một tay ôm người vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, nhẹ giọng nói: “Tại sao lại đáng thương?”
Thẩm Mộ Xuy ậm ừ một tiếng, nghiêm túc phân tích: “Nàng thích sư huynh lâu như vậy, nhưng sư huynh đối với nàng vẫn luôn là không vui không buồn, ngẫu nhiên cho nàng chút ngon ngọt nàng liền vui vẻ cả ngày, cuối cùng còn vì sư huynh mà chết, không đáng thương sao?”
Lời này Du Tùy không biết nên trả lời như thế nào.
Kịch bản đã được sắp xếp như thế, tuy rằng nói sư huynh chưa bao giờ đáp lại tình cảm của tiểu sư muội, nhưng tiểu sư muội ở trong lòng sư huynh có vị trí khác với tất cả mọi người…… Sau khi tiểu sư muội chết, sư huynh cả đời cũng không cưới vợ.

Mặc dù sứ mệnh của hắn đã hoàn thành, cũng vẫn một mình cô độc.

Nói hắn không thích tiểu sư muội, không tính là đúng, chỉ là ở thời đại ấy, rất nhiều chuyện đều bị ràng buộc bởi quy tắc và luật lệ, không thể thay đổi được.

“Vì tiểu sư muội nên buồn sao?”
“Vâng.” Thẩm Mộ Xuy nhìn Du Tùy chăm chú: “Nếu anh là sư huynh ——”
“Anh không phải.”
Chưa dứt lời, Du Tùy đã trực tiếp trả lời.

Anh vươn tay bóp nhẹ vành tai mềm mại rồi cúi xuống hôn lên môi cô, nghiêm túc nói: “Anh không phải là sư huynh, em cũng không phải tiểu sư muội.”
Cô Thần nói: “…… Em chỉ là ví dụ thôi mà "
" Không đâu.

"
Du Tùy cúi đầu hôn lên khóe môi cô, trầm giọng nói: " Không ai có thể trói buộc được anh.

"
Thẩm Mộ Xuy: " Ưm-- " một tiếng, hôn trả lại anh.

*
Hôm sau, Thẩm Mộ Xuy vẫn như cũ đến đoàn phim học tập.

Cảnh của cô được sắp xếp vào một tuần sau, cô đến đây học trước, dù sao có chuẩn bị vẫn tốt hơn.

Cô ngồi cạnh đạo diễn Tần, nhìn máy quay.

Lúc Du Tùy diễn có một sức hấp dẫn độc đáo, làm tất cả mọi người bất giác dời tầm mắt lên người anh.
Nhìn người đàn ông đang diễn cách đó không xa, Thẩm Mộ Xuy có chút mất tập trung.

Du Tùy thật là —— diễn tốt vậy làm gì.

Cô đang suy nghĩ thì nghe đạo diễn Tần hô lên: “Cắt, qua.”
Nói xong, cô nghe thấy đạo diễn Tần hỏi: “Có cảm thấy thú vị không?”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt: “Có ạ.”
Cô tò mò mà nhìn về phía đạo diễn Tần: “Trước kia cháu cho rằng…… Đoàn phim rất buồn tẻ.”
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đến đoàn làm phim chơi.

Đạo diễn Tần cười thần bí: “Thấy tận mắt cảnh Tùy Thần diễn thì có cảm giác thế nào?”

Thẩm Mộ Xuy “A” một tiếng, tuy rằng có thể cảm nhận được đạo diễn Tần đang trêu chọc cô, nhưng cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ.

Là cảm giác thế nào nhỉ?
Cô nghĩ, có lẽ cô muốn biết nhiều hơn về người này, càng thích cảm giác mà người này đem lại cho cô.

“Nghĩ ra chưa?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn ý cười trong mắt đạo diễn Tần, không khỏi né tránh: “Rồi ạ, nhưng cháu không muốn nói cho đạo diễn Tần nghe đâu.”
Đạo diễn Tần: “……”
Ông liếc mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Có thể nói cho tôi một bí mật không?”
“Bí mật gì ạ?”
“Cô cùng cậu ta…… Hai người dạo này thế nào rồi?”
Thẩm Mộ Xuy phì cười, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nghiêm túc nói: “Đạo diễn Tần, chú đã nói là bí mật, mà bí mật thì sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết được.”
Đạo diễn Tần nghẹn họng nhìn cô: “Cô nhóc này……”
Thẩm Mộ Xuy cười hì hì: “Du Tùy đến rồi, đạo diễn Tần cháu qua kia nhìn một chút!”
Nói xong, cô nhanh như thỏ chạy mất.

Du Tùy nhìn người đang chạy như bay tới đây, trong mắt mang ý cười: “Em chạy nhanh thế làm gì?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn Tiền Bằng cười cười: “Đạo diễn Tần hỏi em một vấn đề, trả lời không được nên bỏ chạy ạ.”
Du Tùy: “……”
Tiền Bằng ở một bên tò mò: “Có vấn đề mà chị Thẩm trả lời không được sao?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Đương nhiên là có, rất nhiều là đằng khác.”
Tiền Bằng mông lung: “…… Oh.”
Một lúc sau, Tiền Bằng đi mất.

Du Tùy cúi đầu nhìn cô, ở đoàn phim cũng không dám có những hành động quá thân mật.

“Hỏi em chuyện gì?”
“Hỏi quan hệ của em và anh.”
Du Tùy ngẩn ra, bật cười: “Trả lời không được hử?”
Anh nghiêng đầu, cười như không cười nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy “A” một tiếng, cố ý nói: “Em phải trả lời như thế nào? Nói chúng ta chính là bạn thời thơ ấu trong sáng à?”
Du Tùy nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô, đôi môi quyến rũ mở ra đóng lại khi cô nói, hầu kết di chuyển, giọng nói trầm xuống: “Trong sáng?”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt nghịch ngợm, kề sát vào bên tai anh nói: “Không trong sáng sao?”
Cô gái nhỏ kề sát vào bên tai anh, giọng nói mềm mại, ngọt ngào vang lên, lúc cô vươn người qua lộ ra chiếc cổ thon dài, lơ đãng nhìn qua vô cùng hấp dẫn người khác.

Ánh mắt Du Tùy thâm trầm, giọng nói khàn khàn “ừm” một tiếng, bình tĩnh nói: “Không trong sáng.”
Anh nghiêng đầu, nói một câu: “Trúc mã đối với thanh mai vẫn luôn có suy nghĩ khác, một chút cũng không trong sáng.”
Thẩm Mộ Xuy không kịp thời phản ứng, buột miệng hỏi: “Suy nghĩ gì?”
Du Tùy không nói, ánh mắt ẩn ý liếc nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy: “…………”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện