Editor: Hy
Beta: Lemon
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn về phía anh, trong mắt là mấy chữ “Em không biết”.

Bỗng nhiên, cô cảm giác máu nóng đang chạy khắp toàn thân.

Cô không rõ Du Tuỳ có ý gì khác hay không, hiện tại trong đầu cô luôn quanh quẩn câu “Anh đang theo đuổi em”.

Cô hoảng hốt, đối diện với ánh mắt thâm thuý của Du Tuỳ, mím môi.
“Du ----”.

Lời nói còn chưa nói xong, Du Tuỳ liền thấp giọng bổ sung: “Doạ đến em à?”
Anh nhoẻn miệng cười: “Thật ra ----”
Không muốn để cô biết sớm như vậy.

Đêm nay kỳ thật xem như là Du Tuỳ xúc động.

Có thể là do cuộc phỏng vấn vừa nãy, cũng có thể là bị cư dân mạng trên Weibo kích thích, hoặc do những lời của Thẩm Tinh Châu.

Du Tuỳ trong lúc nhất thời chính cả bản thân cũng nói không rõ, nhưng anh biết, mặc dù phản ứng hiện tại là xúc động nhất thời, anh cũng hoàn toàn không hối hận.

Có vài lời sớm nên nói ra.

Chờ đến hôm nay chỉ vì cho bản thân thêm tự tin thôi.

Lúc phỏng vấn, cô nói “nhận” người trúc mã là anh, tâm tư Du Tuỳ liền lơ lửng.
Anh lúc ấy không phải cố ý ép cô, chỉ là muốn mượn lời MC nhân cơ hội này muốn biết cô có suy nghĩ gì, cùng với cô đối với những mâu thẫn trước kia có bao nhiêu sâu.

Sau khi nghe được câu trả lời, Du Tuỳ liền có chút tâm ý viên mãn.

Anh cúi người nhìn vào đôi mắt đầy hoang mang của cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi”.

“Hả?”
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn anh, giọng nói có chút khô khốc: “…… Anh nói gì cơ?”
Du Tuỳ đột nhiên cười, duỗi tay xoa xoa tóc cô nói: “Xem ra là anh còn chưa biểu hiện rõ ràng, làm em không nhận ra anh đang theo đuổi em”.

“Anh ----” Thẩm Mộ Xuy mở miệng thở dốc, chỉ nghẹn ra một chữ.

Du Tuỳ cho cô kích thích quá lớn, đến bây giờ cô vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Du Tuỳ cong môi cười, thanh âm trầm thấp nói: “Vậy anh cần phải tiếp tục nỗ lực rồi.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
“Không phải”.

Cuối cùng cô cũng hoàn hồn.
Thẩm Mộ Xuy ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt vẫn vô cùng tuấn lãng, ánh đèn trong thang máy chiếu xuống phác hoạ khuôn mặt anh tuấn của anh, trên mặt anh treo nụ cười, nhưng trong mắt ----- lại vô cùng nghiêm túc.

Anh đang nghiêm túc.

Thẩm Mộ Xuy biết rõ.

Nhưng ---- quá đột ngột.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới Du Tuỳ sẽ đột nhiên nói những lời này với cô.
Cô biết bản thân có tình cảm với Du Tuỳ, nhưng Du Tuỳ đối với cô, nói thật Thẩm Mộ Xuy không thể trăm phần trăm khẳng định.

Thích tất nhiên là có, nhưng phần thích này còn có hổ thẹn trong đó, hay chỉ là tình cảm khi còn nhỏ, cô không biết được.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Cố Thư bắt cô giả ngốc đừng có gấp gáp.

Giữ hai người còn có quá khứ không muốn nhắc tới.

Thẩm Mộ Xuy không biết trong mấy năm qua Du Tuỳ vẫn xem cô như em gái hay đã có tình cảm khác.

Hoặc cũng có thể ---- áy náy với em gái muốn đền bù cho cô, làm anh càng thêm dung túng cô.


Phụ nữ đều dễ nghĩ nhiều, càng đừng nói Thẩm Mộ Xuy chưa từng yêu đương.

Theo lời nói Cố Thư từng nói ----- ở những phương diện khác cô là thiên tài, nhưng trong chuyện tình yêu, khả năng còn không bằng một cô gái mười sáu mười bảy tuổi đầu.

Cô nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng hỏi: “Du Tuỳ…… Anh có biết mình đang nói gì không?”
Du Tuỳ bật cười, nhìn đỉnh đầu cô, nghiêm túc nói: “Đêm nay anh không uống rượu”.

- --- đây không phải là lời nói do say.

Hai tay Thẩm Mộ Xuy đang buông xuống bên hông không tự nhiên nắm chặt lại.

Lúc cô còn đang rối rắm, Du Tuỳ vươn tay quệt mũi cô, “Cảm thấy khó tin như vậy?”
“Hả?”
Du Tuỳ nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Anh thích em, như vậy vẫn không thể tin được sao?”
***
Không phải là không thể tin được, là cảm thấy quá xa vời.

Đêm khuya, Thẩm Mộ Xuy ôm chăn ở trên giường lăn qua lăn lại, vẫn không thể ngủ được.

Một khi cô nhắm mắt lại, khung cảnh trước cửa thang máy, cùng với những lời anh nói cứ hiện lên trong đầu cô.

Giọng điệu Du Tuỳ nghiêm túc, còn có cặp mắt kia khi nhìn cô đều rõ ràng muốn nói cho Thẩm Mộ Xuy ---- đây không phải là nói đùa, anh thật sự thích cô, muốn theo đuổi cô.

Thẩm Mộ Xuy từng nghĩ rằng Du Tuỳ là thích cô.

Vốn tưởng rằng chỉ là ảo giác nhưng khi mọi chuyện xảy ra lại có cảm giác không chân thật.

Cô duỗi tay xoa xoa mặt, có chút lâng lâng.

Thẩm Mộ Xuy suy tư vài phút, từ trên giường bò dậy…….đi viết ca khúc mới.

Đột nhiên có linh cảm.

Suốt một đêm không ngủ, đến tờ mờ sáng Thẩm Mộ Xuy mới leo lên giường ngủ.

Cho dù trong lòng còn đang bối rối nhưng cứ ngủ trước rồi tính.
***
Thẩm Tinh Châu đến gõ cửa, Du Tuỳ cười nhìn cậu: “Em dậy rồi à?”
Thẩm Tinh Châu uỷ khuất gật đầu: “Du Tuỳ, trong nhà chị của em không có cái gì có thê ăn được”.

Du Tuỳ mỉm cười: “Vào đi, Anh đi làm bữa sáng”.

“Vâng”.

Theo Du Tuỳ đi vào, Thẩm Tinh Châu nhìn quanh nhà.

Sạch sẽ ngăn nắp, thiết kế trang hoàng cũng không xem là lạnh lẽo, vẫn có chút độ ấm.

So với nhà chị cậu bên kia đúng là đối lập rõ ràng.

Thẩm Tinh Châu vừa mới ngồi xuống không lâu, Du Tuỳ liền từ trong phòng bếp bê hai chén hoành thánh ra.

Cậu nhìn hai chén hoành thánh, ngoài ý muốn nhìn Du Tuỳ.

“Không phải em thích ăn sao?”
Thẩm Hành Châu dừng một chút nói: “Vâng”, “Cảm ơn anh”.

Du Tuỳ cười nhạt, đưa cho cậu: “Ăn đi”.

“Vâng”.

Thẩm Tinh Châu cúi đầu nhìn hai chén hoành thánh, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía anh: “Anh không chuẩn bị phần cho chị em sao?”
Đến lúc này còn nhớ đến chị gái, đúng là em trai ngoan mà.


Du Tuỳ mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Chị em không dậy sớm như vậy đâu”.
Thẩm Tinh Châu bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Đến chuyện này anh cũng biết sao?”
Du Tuỳ cười: “Ừm”.

Có thể không biết sao, đến bốn giờ sáng cô gái nhỏ còn đăng bài viết mới trên vòng bạn bè, vừa thấy liền biết không ngủ.

Du Tuỳ phỏng chừng Thẩm Mộ Xuy phải tới trưa mới dậy, đến lúc đó ăn cơm trưa luôn.

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Tinh Châu cũng không muốn phiền Du Tuỳ, chủ động xung phong đi rửa chén.

Du Tuỳ nhìn chằm chằm cậu một lát: “Đi đi”.

Thẩm Tinh Châu hừ hừ hai tiếng: “Ánh mắt anh vừa rồi là có ý gì, có phải anh cảm thấy em không biết rửa chén đúng không?”
Du Tuỳ dở khóc dở cười, xoa giữa mày nói: “Không có”.

“Anh có”.

Thẩm Tinh Châu hung hăng trừng anh: “Khi còn nhỏ thì em không biết, hiện tại chẳng lẽ còn sẽ không biết sao? Lúc chị của em về nhà mọi người đều không cho chị ấy làm việc, đều là em phụ trách nấu cơm rửa chén…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng Thẩm Tinh Châu đột nhiên liền nhỏ xuống, cậu nhìn Du Tuỳ sau một lúc lâu, thiếu niên có quật cường, nhưng cũng có mềm mại.

Lúng túng nói: “…… Anh đã trở về, phải đối xử thật tốt với chị em đấy”.

“Chị em được mọi người cưng chiều từ nhỏ tới lớn, tuy rằng tính tình không được tốt lắm nhưng chị ấy là thật lòng với anh”.

Trong phòng khách im lặng thật lâu, hai người cũng không ai nói câu nào.
Thẩm Tinh Châu cũng không đợi Du Tuỳ trả lời, cậu chịu không nổi mấy cảnh tình cảm ướt át này, nói xong câu này liền đứng dậy “Em đi rửa chén đây.”
“Tinh Châu”
Vừa cầm bát lên, Du Tùy lên tiếng.

Cậu quay đầu nhìn Du Tùy.

Du Tùy đứng thẳng tắp, trong mắt đều là nghiêm túc.

Anh nhìn Thẩm Tinh Châu, nghiêm túc hứa hẹn: “Những lời em nói anh đều biết, em yên tâm.”
Anh dừng một chút, bổ sung thêm “Sẽ không để chị em đau lòng thêm lần nào nữa”
Thẩm Tinh Châu khó chịu “Ừ” một tiếng: “Mấy lời này anh đi mà nói với chị em đi.”
Du Tuỳ cười trả lời: “Được”.

*
12 giờ trưa đồng hồ báo thức reo lên, Thẩm Mộ Xuy tỉnh lại.

Cô không thích ăn bữa sáng, nhưng cơm trưa thì nhất định phải bò dậy ăn.

Chỉ là cô không nghĩ đến, sau khi rửa mặt xong đi sang nhà đối diện lại nhìn thấy một hình ảnh hài hoà như vậy.

Thẩm Tinh Châu cùng Du Tuỳ ----- đêm qua hai người còn như nước với lửa hôm nay lại cùng nhau chơi game.

Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ---- Thẩm Tinh Châu lại ngồi gần Du Tuỳ như vậy.

Thẩm Mộ Xuy đứng ở cửa ra vào nhìn, đột nhiên nhớ lại cuộc sống hằng ngày của mình và Du Tuỳ, hầu như đều không có thân mật như vậy??
Cô ghen đấy!!
Còn đang nghĩ ngợi, Du Tuỳ đã nhìn thấy cô trước.

“Em dậy rồi?” Du Tuỳ ngẩng đầu nhìn, đứng dậy đi về phía cô.

Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, nhìn anh đi đến: “Chơi xong rồi?”
“Còn chưa!” Thẩm Tinh Châu ở một bên ồn ào: “Anh Du Tuỳ mau cứu em!”
Du Tuỳ: “……”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
“???”
Tối hôm qua không phải còn là Du Tuỳ sao, sao hôm nay thành anh Du Tuỳ rồi?? Cô mới chỉ ngủ một giấc thôi mà, thế giới này sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Đối diện với ánh mắt của Du Tuỳ, Thẩm Mộ Xuy hào phóng mà chỉ điện thoại anh: “Anh nhanh đến cứu em ấy, không thì chết thảm lắm”.


Du Tuỳ cười nhìn cô nói: “Trong phòng bếp có nước trái cây, em uống một ly trước đi, còn có canh, đợi anh chơi xong ván này rồi nấu cơm”.

“……Được”
Thẩm Mộ Xuy vào bếp uống canh.

Đang thưởng thức, bên ngoài liền truyền đến tiếng Thẩm Tinh Châu ồn ào: “A sao lại chết nhanh vậy! Anh Du Tuỳ có phải anh thấy chị của em dậy rồi nên tự sát không!!! Anh tự sát thì tốt xấu gì cũng nên suy xét đến em chứ…… Ôi game của em!”
“Anh Du Tuỳ không thế trọng sắc khinh em trai như vậy được -----”
Thẩm Mộ Xuy nghe câu này tay liền run lên.

Mắt cô giật giật, sao đó giờ cô không phát hiện Thẩm Tinh Châu lại lảm nhảm như vậy? Tên tiểu tử thúi mất mặt này.

Đang nghĩ ngợi, trước mặt xuất hiện một bàn tay lấy mất chén canh của cô.

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, nhìn người đột nhiên xuất hiện.

“Nhanh như vậy?”
Du Tuỳ nhướng mày: “Cái gì nhanh?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh, dở khóc dở cười: “Trò chơi”.

Du Tuỳ cười: “Vốn chỉ là chơi cùng Thẩm Tinh Châu giết thời gian thôi”.

Nếu không anh cùng Thẩm Tinh Châu hai người hai mặt nhìn nhau, cũng không có lời gì để nói, hai người đàn ông trưởng thành ở chung một phòng cũng quá xấu hổ đi.

Thẩm Mộ Xuy hiểu rõ: “Em ấy rất thích chơi game”.

Nói xong còn nhịn không được nói thầm: “Có thể sau này còn vì game mà cãi nhau với bạn gái”.

“Anh sẽ không như vậy”.

Du Tuỳ đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô ngờ vực mà nhìn về phía Du Tuỳ.

Du Tuỳ nghiêm túc nói: “Anh sẽ không vì mà game mà cãi nhau với bạn gái”.

Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng, giành lại chén canh trên tay anh, nhấp một ngụm canh, ánh mắt lảng tránh ậm ờ nói: “Vâng”.

Du Tuỳ nhẹ giọng cười, cũng không ép cô.

“Anh đi xào rau, muốn ăn cái gì?”
Thẩm Mộ Xuy đứng ở một bên, chớp chớp đôi mắt hỏi: “Không phải anh đã chuẩn bị hết rồi sao?”
“Cũng gần xong, xem em còn có muốn ăn gì không”.

Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: “Em ăn gì cũng được”.

Du Tuỳ nấu ăn, Thẩm Mộ Xuy đứng ở một bên nhìn, vẫn luôn cảm thấy có chút không chân thực.

Làm sao một người đàn ông tốt như vậy lại có thể thích cô?
Nhưng sau khi nghĩ lại, Thẩm Mộ Xuy lại cảm thấy đây là đương nhiên, cô ưu tú như vậy ai mà không thích cơ chứ.

Đúng vậy!!
Thẩm tự luyến Ngủ Ngủ chính là nghĩ như vậy.

“Chị! Ra chơi một ván với em đi!”
Tiếng kêu của Thẩm Tinh Châu từ bên ngoài truyền đến.

Thẩm Mộ Xuy uống hết canh, đặt chén xuống đi ra ngoài: “Được”.

Cô phải đuổi cái bóng đèn này đi sớm mới được.

Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Tinh Châu tiếp tục gánh vác công việc rửa chén.

Hai người trở về nhà, Thẩm Tinh Châu nhìn chị gái mình, đột nhiên vươn tay ôm Thẩm Mộ Xuy, bộ dáng lưu luyến không rời.

“Chị”.

“Làm gì?” Thẩm Mộ Xuy không chịu nổi cậu đột nhiên thể hiện tình cảm như vậy, duỗi tay xoa xoa tóc cậu: “Cả đêm không gặp, có phải muốn làm phản hay không?”
Thẩm Tinh Châu trợn tròn mắt nhìn cô: “Em không có! Em nào dám tạo phản!”
Thẩm Mộ Xuy “Hừ” một tiếng, cho cậu một ánh mắt: “Tự em biết”.

Thẩm Tinh Châu: “Thật là không có mà, em vĩnh viễn đứng về phía chị.”
Nhìn cậu nghiêm túc như vậy, Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Rồi rồi rồi, biết em sẽ đứng về phía chị mà”.

Cô cười nhìn em trai đã trưởng thành của mình, đột nhiên cảm thấy vui mừng: “Đi thay quần áo đi, đợi lát nữa chị đưa em về nhà”.


“Về trường học đi”.

Thẩm Tinh Châu nói: “Hôm nay em không về nhà, cuối tuần sau mới trở về”.

“Cũng được”.

Cả hai vừa thu dọn đồ đạc định đi ra ngoài thì chuông cửa vang lên.

Thẩm Mộ Xuy cùng Thẩm Tinh Châu nhìn nhau, Thẩm Tinh Châu chạy tới mở cửa.

Cửa vừa mở, một nhân viên giao hoa đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn Thẩm Tinh Châu: “Xin chào, xin hỏi đây có phải nhà cô Thẩm Mộ Xuy không?”
Thẩm Tinh Châu: “……Phải”.

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, nhìn người nọ: “Xin chào, tôi là Thẩm Mộ Xuy”.

Nhân viên giao hoa nhìn cô, cười cười đưa hoa tới: “Cô Thẩm, đây là hoa của cô, phiền cô ký nhận”.

Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô mờ mịt nhận hoa, hoa còn rất tươi, ngửi vào vô cùng thoải mái.

“Xin hỏi ----“
Lúc Thẩm Mộ Xuy vừa muốn hỏi lại nhìn thấy trong bó hoa có một mẩu giấy liền trầm mặc.

Cô mỉm cười nhìn về phía nhân viên giao hoa: “Cảm ơn”.

“Không có gì”.

Chờ nhân viên giao hoa rời đi, Thẩm Mộ Xuy vẫn còn đang nhìn mẩu giấy.

Phía trên viết một câu: Không để em cảm nhận được, hiện tại anh đang làm.

Một giây sau Thẩm Mộ Xuy liền biết được người tặng hoa là ai.

Thật ra tối hôm qua ---- Du Tuỳ nói anh còn chưa rõ biểu hiện, về sau sẽ biểu hiện rõ ràng hơn, giờ thì làm thật.

Thẩm Mộ Xuy thất thần, Thẩm Tinh Châu đứng một bên đột nhiên chua chua nói: “Chị, chỉ là một bó hoa mà thôi, sao trông chị như bị bắt mất hồn vậy? Em cũng có thể tặng chị một trăm bó”.

Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô liếc nhìn Thẩm Tinh Châu: “Chị bị bắt mất hồn hồi nào?”
“Chị có”.

Em trai Thẩm nghiêm túc nói.

Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng, trừng mắt nhìn cậu: “Chờ chị chụp mấy tấm ảnh rồi đi”.

Thẩm Tinh Châu: “……Ồ”.

Chờ Thẩm Mộ Xuy chụp xong đã là nửa tiếng sau.

Cũng may Thẩm Tinh Châu trước nay vô cùng bao dung chị gái, cũng không hối thúc.

Sau khi đưa Thẩm Tinh Châu về trường học, Thẩm Mộ Xuy lúc này mới chuẩn bị về nhà.

Vừa lên xe liền nhận được điện thoại của Du Tuỳ.

“Đã đưa người về trường học?”
Thẩm Mộ Xuy nhẹ giọng đáp lại: “Vâng, em đang định về nhà”.

Du Tuỳ cười hỏi: “Buổi tối có rảnh không?”
“Dạ?”
Du Tuỳ thản nhiên nói: “Muốn hẹn em đi ăn, không biết Thẩm tiểu thư có thể bớt chút thời gian đi ăn tối cùng người theo đuổi này không?”
Một người theo đuổi đứng số một.

Tim Thẩm Mộ Xuy đập nhanh nửa nhịp, cắn cắn môi, đè lại tâm trạng đang kích động: “Có thể”.

Năm phút sau, hiếm khi thấy Weibo Thẩm (đại nhà diễn tấu đàn cello( Mộ Xuy đăng bài.

@Thẩm Mộ Xuy V: Hôm nay thời tiết thật đẹp [Ảnh chụp]
Trong ảnh là một bó hoa được chụp dưới ánh đèn.

Nhưng mà hôm nay thời tiết âm u mà.

Các fans:????.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện