Ngày hôm sau, Lục Miễn quả nhiên cùng Tiểu Bạch đến siêu thị, nói nghe hay chút là đưa đón công tác, trên thực tế trong lòng căng thẳng, tính cảnh giác tăng vọt xưa nay chưa từng có.
Người phụ trách công tác tiếp thị bên kia vừa thấy họ đến liền miệng cười mở rộng, nghe nói Tiểu Bạch muốn nhận lời mời làm tiếp thị viên, miệng không thể ngậm lại được, thấy Lục Miễn vừa tiến lên phía trước liền ngó từ trên xuống dưới liên tục, hiển nhiên là bộ dáng bảo vệ nghé con, vội vàng giải thích: “Thầy Lục yên tâm, chúng tôi nhất định bảo vệ em trai cậu thật tốt, đến lúc đó làm tốt còn được trích phần trăm. Em trai anh rất được người yêu mến, tiếp thị viên người gặp người thích thực sự khó tìm a!”
Lục Miễn cũng nhớ tới người này, coi như người quen, biết anh ta quả thực là nhân viên tiếp thị của siêu thị, cũng buông nửa lòng đề phòng, nhưng vừa nghe anh ta khen Tiểu Bạch, nhất thời dấm chua đổ ngang: người gặp người thích! Người gặp người thích em gái nhà anh! Hừ!
Người nọ lấy ra giấy tờ để Tiểu Bạch điền vào, Lục Miễn liếc một cái, thấy trên giấy không có dòng cần đề ghi giấy căn cước, cảm thấy vui mừng.
Tiểu Bạch tuy biết chữ, nhưng rất ít có cơ hội luyện chữ, viết xiên xiên vẹo vẹo, giáo viên tiểu học mà thấy chắc chắn khóc, lại càng không nói giáo viên đại học như Lục Miễn. Anh chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Bạch viết chữ, lại càng không bao giờ tỏ ra tò mò rõ ràng, đành phải giả bộ bình tĩnh ra vẻ phụ huynh đứng bên giám sát.
Vừa thấy dòng tên họ tùy tiện ghi hai chữ “Tiểu Bạch”, Lục Miễn thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng tiên bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Đừng viết tên thân mật, viết tên thật.”
Tiểu Bạch quay đầu nhìn anh, mặt mày đôi mắt đầy vẻ hoang mang.
“Tiểu Bạch.” Lục Miễn vừa nói vừa ở một bên viết cho cậu xem.
Tiểu Bạch vẻ mặt không hài lòng.
Lục Miễn lại viết thêm chữ: “Vậy từ Tiêu.”
Tiểu Bạch khẽ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu gạch thẳng chữ “Tiểu”, ở bên cạnh viết một chữ xấu vô cùng “Lục”, miệng còn lẩm bẩm: “Rõ ràng đã nói rằng làm em trai của anh, giờ lại còn không muốn, hừ!”
Lục Miễn cười nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: “Ngốc! Không họ Lục còn có thể là em họ chứ! Nói chung em họ càng đáng tin, trừ người biết ra, không ai dám nghi ngờ.”
Tiểu Bạch quay đầu trừng anh: “Miễn Miễn có em họ khác không?”
Lục Miễn thừa dịp bên cạnh không có ai, miệng dán tới hôn một cái lên thái dương cậu, cười nhẹ nói: “Không có, chỉ có mỗi em!”
“Ưm!” Tiểu Bạch lập tức vui vẻ, ánh mắt cong thành vầng trăng, cúi đầu lại gạch chứ “Lục”, bên cạnh viết một chữ “Tiếu”. Không viết chữ “Tiêu” kia, ý Tiểu Bạch rất giản đơn, chữ kia quá nhiều nét!
Lục Miễn nhìn dòng tên họ gạch rối tung rối mù, thiếu chút khóc ra tiếng, cầm chén nước duy nhất bên cạnh hắt nước lên, đè Tiểu Bạch sắp bùng nổ xuống, thở dài với cậu một cái, gọi người bên trong: “Anh Hồ, tờ này bị ướt, có thể lấy thêm tờ nữa được không?”
“Được! Chờ chút!” Bên trong trả lời, một lúc sau đi ra đưa tờ mới, thuận tay lấy tờ giấy bị ướt nước kia vò thành cục ném vào thùng rác, lại một lần nữa rót chén nước đưa tới.
Tiểu Bạch một lần nữa bắt tay vào viết, viết xong chữ “Tiếu Bạch”, ngòi bút đưa tới dòng ghi chữ tuổi tác liền dừng lại, đảo mi mắt đưa tay ra đếm đếm.
Lục Miễn nhìn cậu: “Sao vậy?”
“Ưm… Đếm không xong…” Tiểu Bạch lắc lư đầu, vùi đầu viết xong “60”.
Thầy Lục, kinh! Tủng!!
“Từ từ!” Lục Miễn nhanh chóng dựa vào vai cậu, chỉ chỉ con số quái thai kia, tiếng nói thiếu chút nữa thành thét chói tai: “Thật sao?!”
Tiểu Bạch cười hì hì lắc đầu.
Lục Miễn vừa muốn thở dốc ra một hơi, lại nghe cậu nhỏ giọng nói: “Viết bừa đó, em không đếm nổi, có thể năm mấy, cũng có thể sáu mấy, nên em viết đại khái, dù sao họ cũng không biết.” Nói xong còn có chút đắc ý nở nụ cười, tám cái răng sáng chói a sáng chói, thiếu chút nữa làm thầy Lục tắt thở.
“Hù chết anh là được, đừng hù dọa người ta!” Lục Miễn cảm thấy tâm lý cùng khả năng thừa nhận của mình vô cùng tốt đẹp siêu cấp, nhanh chóng hoàn hồn đoạt bút trong tay cậu, gạch luôn hai số 60 kia, viết 19. Đúng vậy! 19! 19 thoạt nhìn còn đáng tin hơn số 18, càng đáng tin hơn số 16! Trời ạ em trai mình căng mọng nước là như thế nào?!
Đáng thương thầy Lục vẫn luôn đắm chìm thật sâu trong bể khổ tự trách không thể kiềm chế đối với chuyện ôm ý tưởng không trong sạch với trẻ vị thành niên, không nghĩ tới a không nghĩ tới, vận mệnh là thích trêu cợt người a trêu cợt người a… Thầy Lục vô cùng ưu thương!
Về sau anh lớn tuổi tóc bạc trắng hoa mắt ù tai, Tiểu Bạch còn thanh xuân sức sống tràn đầy như vậy thì làm sao bây giờ? Làm sao? Làm sao! Tính xong!
Kế đó, mỗi khi Tiểu Bạch điền chữ vào danh mục Lục Miễn đều phải nói cho cậu trước đó, xác nhận không nhầm nhọt mới dám viết lên, miễn cho việc lại phải hủy giấy thêm tờ mới, cuối cùng mới có thể hết sức căng thần kinh không sai sót để hoàn thành giấy tờ không tính quan trọng lại chết rụng bớt bao nhiêu nơron thần kinh của mình mới xong.
Tiểu Bạch vui vẻ bắt đầu làm việc, thầy Lục quan sát một chốc cảm thấy hẳn không có vấn đề, cuối cùng lòng đầy bi thương, từng bước uể oải đi về nhà.
Ba ngày sau, Tiểu bạch chấm dứt công tác trải nghiệm, thầy Lục vẫn như cũ đắm chìm trong bi thảm không dứt ra được, hai người cảm xúc trái ngược trên giời dưới bể, đối lập sâu sắc vô cùng.
Tiểu Bạch cũng không ngốc, đã sớm nhìn ra Lục Miễn không vui, hơn nữa từ trước đến nay cậu vốn mẫn cảm đối với mọi sự liên quan tới Miễn Miễn nhà mình, nào có chuyện không nhìn ra được.
Nhưng nhìn ra được không có nghĩa là hiểu được, Tiểu Bạch lần nào cũng hỏi, Lục Miễn trước sau đều ôm cậu một cái, dịu dàng cười một cái: “Không có gì, có thể gần đây công tác quá mệt mỏi.” Tiểu Bạch nghĩ nát sọ não cũng không nghĩ ra được chân tướng sự việc.
Tối hôm đó, Lục Miễn gõ gõ máy tính, đột nhiên nhớ ra phải kiểm tra số liệu, liền lên baidu, kết quả con trỏ kích vào khuông search, ghi chuỗi dài “Tặng gì cho người mình thích”, “Tặng quà gì cho người mình thích để anh ấy vui mừng a”… đủ loại vấn đề.
Lục Miễn cho tới nay đều quen tìm các tài liệu học tập liên quan, đối với mấy vấn đề này cảm thấy kỳ quái, đang định lướt qua chúng nó, đột nhiên sáng đầu óc, nghĩ tới Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch bây giờ cả ngày dùng máy tính, chuyện search này nọ hẳn đã học xong sớm rồi nhỉ? Lục Miễn vừa nghĩ như vậy, tầm mắt liền liếc tới giường, kết quả không thấy Tiểu Bạch, hơi kinh ngạc, đáng muốn đi phòng khách tìm, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của cậu từ bên ngoài vang lên.
“Miễn Miễn!” Tiểu Bạch vọt vào phòng không đợi Lục Miễn phản ứng kịp thời liền từ phía sau lao tới ôm cổ anh, hôn một cái lên mặt anh.
Lục Miễn ngơ ngẩn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình lại không nhìn thấy tiêu điểm, hầu kết giật giật nhắm mắt lại cười rộ lên: “Em lúc nào cũng thích cắn là sao hả?”
Tiểu Bạch ghé vào tai anh hì hì cười rộ: “Động vật mới thích cắn, em bây giờ là người! Người phải hôn, không thể cắn!”
“Làm người cũng không thể tùy tiện hôn người ta.”
“Em biết!” Tiểu Bạch nhanh chóng tiếp lời, vô cùng tự hào: “Chỉ có thể hôn người mình thích nha!”
Ngực Lục Miễn khó thở, nhanh chóng túm cậu từ trên người xuống đặt vào lòng, đang chuẩn bị không quan tâm gì hết hôn vài cái lên môi cậu, đột nhiên bị xúc cảm xù xù trong lòng bàn tay làm cho kinh hoảng ra mồ hôi lạnh.
Đứa nhỏ này rốt cục lại làm ra chuyện gì khiến người ta sợ hãi đây?
Lục Miễn rút tay ra, dở khóc dở cười nhìn Tiểu Bạch: “Sau lưng em có đuôi dài?”
“Ai nha! Anh phát hiện ra rồi!” Tiểu Bạch lập tức cười híp mắt, bàn tay túm túm sau lưng, như thể có ảo thuật biến ra cái khăn quàng cổ, còn có hai cái bao tay.
Lục Miễn nhẹ nhàng thở ra, lập tức khó hiểu nhìn đồ vật trong tay cậu.
“Miễn Miễn, đây là quà em tặng anh!” Tiểu Bạch đắc ý lắc lư khăn quàng cổ trong tay, choàng lên cổ anh, lại lắc lắc bao tay: “Chính là tiền em tự kiếm đó nhá!” Nói xong vô cùng vui sướng hài lòng cầm tay anh đeo bao tay lên, miệng còn lải nhải, “Lúc em làm công đã hỏi người ta rồi! Giờ trời đang lạnh, đưa thứ này tốt nhất! Hì hì, em còn phải trộm đi mua… Miễn Miễn anh có vui…”
Lời còn lại đã bị ngăn chặn, Lục Miễn không chút do dự hôn lên môi cậu, khẽ liếm lên phiến môi ngậm chặt kia.
Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy ngực căng phồng lại nhảy nhót, đầu phanh phanh động, cảm giác rất kỳ quái, lại theo bản năng vui sướng nảy lên, ánh mắt sáng như sao, hai gò má ửng đỏ như rạng mây.
Lục Miễn buông môi, lại luyến tiếc rời đi, kề sát miệng cậu, giọng ám ách: “Tiểu Bạch, cảm ơn em!”
Tiểu Bạch cong ánh mắt: “Miễn Miễn, anh có thích hay không a?”
Lục Miễn nhẹ hôn một cái lên chóp mũi cậu, thấp giọng nói: “Thích!”
Tiểu Bạch khì khì cười rộ lên.
Lục Miễn vừa nhấc mắt thấy hai gò má cậu đỏ ửng, ngây ngẩn cả người, lập tức vui sướng trong lòng. Chẳng lẽ bé thỏ trắng nhà mình đã hiểu ra?
“Tiểu Bạch…” Lục Miễn cười nhìn cậu: “Sao em lại đỏ mặt?”
“A?” Tiểu Bạch trừng to mắt, mê mang.
Lục Miễn nghĩ nghĩ đổi cách hỏi: “Mặt em có nóng hay không?”
“Ưm!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu.
“Vì sao nhỉ?” Giờ này khắc này, thầy Lục cảm thấy mình vô cùng giống phù thủy độc ác, thuộc loại chuyên môn hướng dẫn người phạm tội, một bên phỉ nhổ chính mình, một bên đắc chí.
Tiểu Bạch lắc lắc đầu: “Không biết a!”
Thầy Lục bất đắc dĩ thở dài. Ai… Quên đi… Chờ chút vậy…
Đúng lúc Lục Miễn chuẩn bị từ bỏ, Tiểu Bạch lại học anh, cười hì hì hôn một cái lên miệng anh: “Miễn Miễn, em càng thêm thích anh rồi! Em rất vui vẻ!”
Tổ tông, đây là em tự tìm!
Đay lòng Lục Miễn rung lên, đột nhiên đứng lên, không nói năng gì ôm chặt lấy cậu vào lòng.
Tiểu Bạch bị động tác đột ngột của anh làm cho giật mình, nhưng ánh mắt lại theo bản năng sáng lên, đang muốn hé miệng cười rộng, chợt môi ấm áp, đã bị che lại. Ngực phình lên, trái tim nảy lên cảm giác kinh hoàng, Tiểu Bạch rõ ràng vui vẻ vô cùng, rồi lại bị những phản ứng này làm cho luống cuống chân tay.
Lục Miễn càng thêm xiết chặt cậu, hận không thể dùng nhựa cao su dính cả hai vào nhau, buông môi nâng mí mắt, vô cùng hài lòng nhìn khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng thêm vài phần, khóe miêng khẽ cong, lại khẽ liếm khe miệng cậu, thấp giọng nói: “Ngoan, nhắm mắt lại, mở miệng ra.”
Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ “úc” một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại, hé miệng ra.
Bởi vì Tiểu Bạch ngốc ngếch, không biết ý đồ bất lương của Miễn Miễn nhà mình, đối với động tác hé miệng cũng dốt đặc cán mai, cho nên hoàn toàn không hiểu rõ tình huống.
Lục Miễn thấy cậu mở miệng thật to, vẻ chờ thịt ăn ngốc ngốc khờ khạo, lập tức cười ra tiếng, tì lên trán cậu buồn cười vô cùng.
Ai… Khó có được cơ hội tốt hướng dẫn phạm tội như vậy lại bị Tiểu Bạch ngốc làm hỏng, thầy Lục vừa muốn cười lại vừa muốn khóc…
…
Người phụ trách công tác tiếp thị bên kia vừa thấy họ đến liền miệng cười mở rộng, nghe nói Tiểu Bạch muốn nhận lời mời làm tiếp thị viên, miệng không thể ngậm lại được, thấy Lục Miễn vừa tiến lên phía trước liền ngó từ trên xuống dưới liên tục, hiển nhiên là bộ dáng bảo vệ nghé con, vội vàng giải thích: “Thầy Lục yên tâm, chúng tôi nhất định bảo vệ em trai cậu thật tốt, đến lúc đó làm tốt còn được trích phần trăm. Em trai anh rất được người yêu mến, tiếp thị viên người gặp người thích thực sự khó tìm a!”
Lục Miễn cũng nhớ tới người này, coi như người quen, biết anh ta quả thực là nhân viên tiếp thị của siêu thị, cũng buông nửa lòng đề phòng, nhưng vừa nghe anh ta khen Tiểu Bạch, nhất thời dấm chua đổ ngang: người gặp người thích! Người gặp người thích em gái nhà anh! Hừ!
Người nọ lấy ra giấy tờ để Tiểu Bạch điền vào, Lục Miễn liếc một cái, thấy trên giấy không có dòng cần đề ghi giấy căn cước, cảm thấy vui mừng.
Tiểu Bạch tuy biết chữ, nhưng rất ít có cơ hội luyện chữ, viết xiên xiên vẹo vẹo, giáo viên tiểu học mà thấy chắc chắn khóc, lại càng không nói giáo viên đại học như Lục Miễn. Anh chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Bạch viết chữ, lại càng không bao giờ tỏ ra tò mò rõ ràng, đành phải giả bộ bình tĩnh ra vẻ phụ huynh đứng bên giám sát.
Vừa thấy dòng tên họ tùy tiện ghi hai chữ “Tiểu Bạch”, Lục Miễn thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng tiên bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Đừng viết tên thân mật, viết tên thật.”
Tiểu Bạch quay đầu nhìn anh, mặt mày đôi mắt đầy vẻ hoang mang.
“Tiểu Bạch.” Lục Miễn vừa nói vừa ở một bên viết cho cậu xem.
Tiểu Bạch vẻ mặt không hài lòng.
Lục Miễn lại viết thêm chữ: “Vậy từ Tiêu.”
Tiểu Bạch khẽ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu gạch thẳng chữ “Tiểu”, ở bên cạnh viết một chữ xấu vô cùng “Lục”, miệng còn lẩm bẩm: “Rõ ràng đã nói rằng làm em trai của anh, giờ lại còn không muốn, hừ!”
Lục Miễn cười nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: “Ngốc! Không họ Lục còn có thể là em họ chứ! Nói chung em họ càng đáng tin, trừ người biết ra, không ai dám nghi ngờ.”
Tiểu Bạch quay đầu trừng anh: “Miễn Miễn có em họ khác không?”
Lục Miễn thừa dịp bên cạnh không có ai, miệng dán tới hôn một cái lên thái dương cậu, cười nhẹ nói: “Không có, chỉ có mỗi em!”
“Ưm!” Tiểu Bạch lập tức vui vẻ, ánh mắt cong thành vầng trăng, cúi đầu lại gạch chứ “Lục”, bên cạnh viết một chữ “Tiếu”. Không viết chữ “Tiêu” kia, ý Tiểu Bạch rất giản đơn, chữ kia quá nhiều nét!
Lục Miễn nhìn dòng tên họ gạch rối tung rối mù, thiếu chút khóc ra tiếng, cầm chén nước duy nhất bên cạnh hắt nước lên, đè Tiểu Bạch sắp bùng nổ xuống, thở dài với cậu một cái, gọi người bên trong: “Anh Hồ, tờ này bị ướt, có thể lấy thêm tờ nữa được không?”
“Được! Chờ chút!” Bên trong trả lời, một lúc sau đi ra đưa tờ mới, thuận tay lấy tờ giấy bị ướt nước kia vò thành cục ném vào thùng rác, lại một lần nữa rót chén nước đưa tới.
Tiểu Bạch một lần nữa bắt tay vào viết, viết xong chữ “Tiếu Bạch”, ngòi bút đưa tới dòng ghi chữ tuổi tác liền dừng lại, đảo mi mắt đưa tay ra đếm đếm.
Lục Miễn nhìn cậu: “Sao vậy?”
“Ưm… Đếm không xong…” Tiểu Bạch lắc lư đầu, vùi đầu viết xong “60”.
Thầy Lục, kinh! Tủng!!
“Từ từ!” Lục Miễn nhanh chóng dựa vào vai cậu, chỉ chỉ con số quái thai kia, tiếng nói thiếu chút nữa thành thét chói tai: “Thật sao?!”
Tiểu Bạch cười hì hì lắc đầu.
Lục Miễn vừa muốn thở dốc ra một hơi, lại nghe cậu nhỏ giọng nói: “Viết bừa đó, em không đếm nổi, có thể năm mấy, cũng có thể sáu mấy, nên em viết đại khái, dù sao họ cũng không biết.” Nói xong còn có chút đắc ý nở nụ cười, tám cái răng sáng chói a sáng chói, thiếu chút nữa làm thầy Lục tắt thở.
“Hù chết anh là được, đừng hù dọa người ta!” Lục Miễn cảm thấy tâm lý cùng khả năng thừa nhận của mình vô cùng tốt đẹp siêu cấp, nhanh chóng hoàn hồn đoạt bút trong tay cậu, gạch luôn hai số 60 kia, viết 19. Đúng vậy! 19! 19 thoạt nhìn còn đáng tin hơn số 18, càng đáng tin hơn số 16! Trời ạ em trai mình căng mọng nước là như thế nào?!
Đáng thương thầy Lục vẫn luôn đắm chìm thật sâu trong bể khổ tự trách không thể kiềm chế đối với chuyện ôm ý tưởng không trong sạch với trẻ vị thành niên, không nghĩ tới a không nghĩ tới, vận mệnh là thích trêu cợt người a trêu cợt người a… Thầy Lục vô cùng ưu thương!
Về sau anh lớn tuổi tóc bạc trắng hoa mắt ù tai, Tiểu Bạch còn thanh xuân sức sống tràn đầy như vậy thì làm sao bây giờ? Làm sao? Làm sao! Tính xong!
Kế đó, mỗi khi Tiểu Bạch điền chữ vào danh mục Lục Miễn đều phải nói cho cậu trước đó, xác nhận không nhầm nhọt mới dám viết lên, miễn cho việc lại phải hủy giấy thêm tờ mới, cuối cùng mới có thể hết sức căng thần kinh không sai sót để hoàn thành giấy tờ không tính quan trọng lại chết rụng bớt bao nhiêu nơron thần kinh của mình mới xong.
Tiểu Bạch vui vẻ bắt đầu làm việc, thầy Lục quan sát một chốc cảm thấy hẳn không có vấn đề, cuối cùng lòng đầy bi thương, từng bước uể oải đi về nhà.
Ba ngày sau, Tiểu bạch chấm dứt công tác trải nghiệm, thầy Lục vẫn như cũ đắm chìm trong bi thảm không dứt ra được, hai người cảm xúc trái ngược trên giời dưới bể, đối lập sâu sắc vô cùng.
Tiểu Bạch cũng không ngốc, đã sớm nhìn ra Lục Miễn không vui, hơn nữa từ trước đến nay cậu vốn mẫn cảm đối với mọi sự liên quan tới Miễn Miễn nhà mình, nào có chuyện không nhìn ra được.
Nhưng nhìn ra được không có nghĩa là hiểu được, Tiểu Bạch lần nào cũng hỏi, Lục Miễn trước sau đều ôm cậu một cái, dịu dàng cười một cái: “Không có gì, có thể gần đây công tác quá mệt mỏi.” Tiểu Bạch nghĩ nát sọ não cũng không nghĩ ra được chân tướng sự việc.
Tối hôm đó, Lục Miễn gõ gõ máy tính, đột nhiên nhớ ra phải kiểm tra số liệu, liền lên baidu, kết quả con trỏ kích vào khuông search, ghi chuỗi dài “Tặng gì cho người mình thích”, “Tặng quà gì cho người mình thích để anh ấy vui mừng a”… đủ loại vấn đề.
Lục Miễn cho tới nay đều quen tìm các tài liệu học tập liên quan, đối với mấy vấn đề này cảm thấy kỳ quái, đang định lướt qua chúng nó, đột nhiên sáng đầu óc, nghĩ tới Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch bây giờ cả ngày dùng máy tính, chuyện search này nọ hẳn đã học xong sớm rồi nhỉ? Lục Miễn vừa nghĩ như vậy, tầm mắt liền liếc tới giường, kết quả không thấy Tiểu Bạch, hơi kinh ngạc, đáng muốn đi phòng khách tìm, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của cậu từ bên ngoài vang lên.
“Miễn Miễn!” Tiểu Bạch vọt vào phòng không đợi Lục Miễn phản ứng kịp thời liền từ phía sau lao tới ôm cổ anh, hôn một cái lên mặt anh.
Lục Miễn ngơ ngẩn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình lại không nhìn thấy tiêu điểm, hầu kết giật giật nhắm mắt lại cười rộ lên: “Em lúc nào cũng thích cắn là sao hả?”
Tiểu Bạch ghé vào tai anh hì hì cười rộ: “Động vật mới thích cắn, em bây giờ là người! Người phải hôn, không thể cắn!”
“Làm người cũng không thể tùy tiện hôn người ta.”
“Em biết!” Tiểu Bạch nhanh chóng tiếp lời, vô cùng tự hào: “Chỉ có thể hôn người mình thích nha!”
Ngực Lục Miễn khó thở, nhanh chóng túm cậu từ trên người xuống đặt vào lòng, đang chuẩn bị không quan tâm gì hết hôn vài cái lên môi cậu, đột nhiên bị xúc cảm xù xù trong lòng bàn tay làm cho kinh hoảng ra mồ hôi lạnh.
Đứa nhỏ này rốt cục lại làm ra chuyện gì khiến người ta sợ hãi đây?
Lục Miễn rút tay ra, dở khóc dở cười nhìn Tiểu Bạch: “Sau lưng em có đuôi dài?”
“Ai nha! Anh phát hiện ra rồi!” Tiểu Bạch lập tức cười híp mắt, bàn tay túm túm sau lưng, như thể có ảo thuật biến ra cái khăn quàng cổ, còn có hai cái bao tay.
Lục Miễn nhẹ nhàng thở ra, lập tức khó hiểu nhìn đồ vật trong tay cậu.
“Miễn Miễn, đây là quà em tặng anh!” Tiểu Bạch đắc ý lắc lư khăn quàng cổ trong tay, choàng lên cổ anh, lại lắc lắc bao tay: “Chính là tiền em tự kiếm đó nhá!” Nói xong vô cùng vui sướng hài lòng cầm tay anh đeo bao tay lên, miệng còn lải nhải, “Lúc em làm công đã hỏi người ta rồi! Giờ trời đang lạnh, đưa thứ này tốt nhất! Hì hì, em còn phải trộm đi mua… Miễn Miễn anh có vui…”
Lời còn lại đã bị ngăn chặn, Lục Miễn không chút do dự hôn lên môi cậu, khẽ liếm lên phiến môi ngậm chặt kia.
Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy ngực căng phồng lại nhảy nhót, đầu phanh phanh động, cảm giác rất kỳ quái, lại theo bản năng vui sướng nảy lên, ánh mắt sáng như sao, hai gò má ửng đỏ như rạng mây.
Lục Miễn buông môi, lại luyến tiếc rời đi, kề sát miệng cậu, giọng ám ách: “Tiểu Bạch, cảm ơn em!”
Tiểu Bạch cong ánh mắt: “Miễn Miễn, anh có thích hay không a?”
Lục Miễn nhẹ hôn một cái lên chóp mũi cậu, thấp giọng nói: “Thích!”
Tiểu Bạch khì khì cười rộ lên.
Lục Miễn vừa nhấc mắt thấy hai gò má cậu đỏ ửng, ngây ngẩn cả người, lập tức vui sướng trong lòng. Chẳng lẽ bé thỏ trắng nhà mình đã hiểu ra?
“Tiểu Bạch…” Lục Miễn cười nhìn cậu: “Sao em lại đỏ mặt?”
“A?” Tiểu Bạch trừng to mắt, mê mang.
Lục Miễn nghĩ nghĩ đổi cách hỏi: “Mặt em có nóng hay không?”
“Ưm!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu.
“Vì sao nhỉ?” Giờ này khắc này, thầy Lục cảm thấy mình vô cùng giống phù thủy độc ác, thuộc loại chuyên môn hướng dẫn người phạm tội, một bên phỉ nhổ chính mình, một bên đắc chí.
Tiểu Bạch lắc lắc đầu: “Không biết a!”
Thầy Lục bất đắc dĩ thở dài. Ai… Quên đi… Chờ chút vậy…
Đúng lúc Lục Miễn chuẩn bị từ bỏ, Tiểu Bạch lại học anh, cười hì hì hôn một cái lên miệng anh: “Miễn Miễn, em càng thêm thích anh rồi! Em rất vui vẻ!”
Tổ tông, đây là em tự tìm!
Đay lòng Lục Miễn rung lên, đột nhiên đứng lên, không nói năng gì ôm chặt lấy cậu vào lòng.
Tiểu Bạch bị động tác đột ngột của anh làm cho giật mình, nhưng ánh mắt lại theo bản năng sáng lên, đang muốn hé miệng cười rộng, chợt môi ấm áp, đã bị che lại. Ngực phình lên, trái tim nảy lên cảm giác kinh hoàng, Tiểu Bạch rõ ràng vui vẻ vô cùng, rồi lại bị những phản ứng này làm cho luống cuống chân tay.
Lục Miễn càng thêm xiết chặt cậu, hận không thể dùng nhựa cao su dính cả hai vào nhau, buông môi nâng mí mắt, vô cùng hài lòng nhìn khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng thêm vài phần, khóe miêng khẽ cong, lại khẽ liếm khe miệng cậu, thấp giọng nói: “Ngoan, nhắm mắt lại, mở miệng ra.”
Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ “úc” một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại, hé miệng ra.
Bởi vì Tiểu Bạch ngốc ngếch, không biết ý đồ bất lương của Miễn Miễn nhà mình, đối với động tác hé miệng cũng dốt đặc cán mai, cho nên hoàn toàn không hiểu rõ tình huống.
Lục Miễn thấy cậu mở miệng thật to, vẻ chờ thịt ăn ngốc ngốc khờ khạo, lập tức cười ra tiếng, tì lên trán cậu buồn cười vô cùng.
Ai… Khó có được cơ hội tốt hướng dẫn phạm tội như vậy lại bị Tiểu Bạch ngốc làm hỏng, thầy Lục vừa muốn cười lại vừa muốn khóc…
…
Danh sách chương