Hai chân Tạ Ký hơi tách ra một đốt ngón tay, mười ngón tay tùy ý đan vào nhau, bày ra một loại tư thái vô cùng thả lỏng, anh không cố ý làm ra bất kỳ biểu cảm nào, ý cười trời sinh bên môi cũng đủ hiền hòa.
Không khí như thể trò chuyện sau bữa ăn lại khiến Giang Tễ Sơ như lâm đại địch.
Cậu kiệt lực duy trì sắc mặt, hầu kết lại không chịu khống chế mà lăn lộn.
Một cái tên nào đó giống như nguyền rủa dày đặc từ bốn phương tám hướng ùa về phía cậu, nét bút không mấy phức tạp vặn vẹo biến hình, cuối cùng hóa thành từng gương mặt quỷ quyệt tươi cười trào phúng.
Giọng nói cậu ghê tởm nhất cũng lại lần nữa vang lên dưới đáy lòng.
“Giang Tễ Sơ, sớm hay muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ thích nó…”
Áp lực vô hình khiến cậu gần như không thở nổi, thậm chí cậu yếu mềm mà sinh ra một loại xúc động.
Giang Tễ Sơ ngẩng đầu.
Tạ Ký đến cả đuôi mắt cũng cong đến một độ hoàn mỹ, không cần một câu cũng có thể dễ dàng mê hoặc nhân tâm, khiến người ta thả lỏng, khiến người ta tin phục, dường như có Tạ Ký thì sóng gió ngập trời cũng sẽ hóa thành gió xuân dạt dào.
Nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc làm ra quyết định kia, cậu cũng đã rõ ràng.
Không thể sa vào.
Không thể tham luyến.
Cậu không thể quên tại sao bản thân kiên trì đến bây giờ.
Giang Tễ Sơ tự véo mình cách lớp vải, mặc kệ những gương mặt tươi cười đó làm càn mà bổ nhào lên người cậu, gặm nhấm mỗi một mạch máu và mỗi một nội tạng của cậu bằng chiếc răng nanh nhọn dài.
Cậu trầm giọng nói: “Ở nhà Ngưu Khố Ngân, có một lần tôi phụ anh, tưởng rằng anh muốn làm thịt nướng nồi, đã ướp thịt trước, nhưng anh lại làm món thịt thái chỉ xào Bắc Kinh, sau khi xào xong rất mặn, anh cũng không có hé răng.”
Tạ Ký: “Lúc ấy sao cậu không nói, còn ăn nữa?”
Giang Tễ Sơ: “Rõ ràng anh không có vị giác, lại cố gắng ghi nhớ rất nhiều công thức nấu ăn, cũng giả vờ nấu ăn rất giỏi, có nghĩa là anh không muốn để cho người khác biết.”
Tạ Ký hồi tưởng, đúng có một lần Giang Tễ Sơ phụ khi làm thịt thái chỉ xào Bắc Kinh.
Anh không nhớ rõ lần đó thịt đã được ướp trước chưa.
Trạm kiểm soát Thọ Nhân đã kết thúc, nhưng không có giám sát để tra, chuyện này liền trở thành điểm chết không thể kiểm chứng.
Anh nhìn Giang Tễ Sơ, Giang Tễ Sơ cũng không chút né tránh nhìn lại, thản nhiên lại khẳng định.
Trực giác của Tạ Ký nói trong khoảng trầm mặc dài vừa rồi Giang Tễ Sơ đã đưa ra lựa chọn không thể nói với người ngoài.
Nhưng anh không thể nghĩ được lý do tại sao Giang Tễ Sơ lại giấu anh chuyện này.
Bọn họ ngẫu nhiên quen biết ở ải tân thủ, nếu không phải vì Giang Tễ Sơ bị thương nặng sức yếu, không cẩn thận đụng vào anh, khiến anh hắt cháo bát bảo khắp người Ngưu Khố Ngân, còn anh lại không cẩn thận làm vỡ đồng hồ của Giang Tễ Sơ, với tình cách tương đối lầm lì của Giang Tễ Sơ, bọn họ căn bản sẽ không có giao thoa lần sau.
Một khi rời khỏi ải tân thủ, bọn họ chính là người lạ bèo nước gặp nhau.
Giang Tễ Sơ là một tay già đời từng đi qua trạm kiểm soát cao cấp, kinh nghiệm phong phú, thực lực mạnh mẽ, nhưng không thích kết giao với người khác.
Còn anh chỉ là một người mới mới vào Tế Đàn, không cảm thấy bản thân có cái gì đáng để một người như Giang Tễ Sơ cố sức mưu đồ.
Trừ phi là ở bên ngoài Tế Đàn.
Giang Tễ Sơ nói mình là sinh viên đại học Z, với diện mạo của Giang Tễ Sơ, nhất định sẽ có ấn tượng với sinh viên đại học Z, nếu thân phận là giả, không chừng ngày nào đó sẽ lòi.
Thân phận của Giang Tễ Sơ là thật, mà bọn họ cũng chưa gặp nhau bao giờ, khả năng liên quan duy nhất giữa hai người chính là ‘anh trai’ trong miệng Giang Tễ Sơ.
Nhưng cho dù anh có biết anh của Giang Tễ Sơ, Giang Tễ Sơ cũng không cần thiết giấu giếm.
Chẳng lẽ anh và anh của Giang Tễ Sơ là kẻ thù ngươi chết ta sống gì đó? Anh cũng đâu có kẻ thù nào họ Giang.
Con đường phía trước còn dài, nếu hiện tại không nghĩ ra, cũng không cần thiết vội nhất thời.
“Cảm ơn cậu đã quan tâm.” Tạ Ký thu hồi tâm tư, thuần thục mà lộ ra tươi cười, “Nếu cậu đã biết chuyện này, với tư cách là đồng đội, còn hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật này, nếu có gặp lại loại chuyện này thể nhắc nhở tôi.”
Anh chớp chớp mắt: “Dù sao đối với chúng ta đều có chỗ lợi.”
Giang Tễ Sơ: “Tôi biết rồi.”
Tạ Ký: “Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đến nghĩa trang tìm kiếm manh mối thôi.”
·
Căn cứ theo manh mối hiện được biết, Ann đã thành lập nhà tang lễ từ nhiều năm trước, để cho người chết tại đây được bình yên.
Rồi sự cố đột phát vào mấy ngày trước, không biết vì sao đột nhiên rời đi, hơn nữa hành động vội vàng, đến cả đồ trong ký túc xá cũng chưa dọn.
Hiện tại lại bám vào trên người Diêu Thuận.
Nếu Ann có năng lực bám vào người, vậy hơn phân nửa đã không còn trong xác, trở thành tồn tại như ‘quỷ’ hoặc ‘hồn’.
Zen, người thứ hai được nêu tên trong nhà tang lễ có quan hệ thân thiết với Ann, tâm nguyện của Ann rất có thể có liên quan trực tiếp đến Zen.
Và Ann bám vào người Diêu Thuận, cũng là vì đạt thành tâm nguyện.
Tạ Ký tự hỏi hành động của Diêu Thuận từ hôm qua cho tới hôm nay.
Một khi khả nghi, rất nhiều chỗ đều đáng giá chú ý.
Ví như ca đêm tối qua của Diêu Thuận là trùng hợp hay là Ann cố tình làm?
Buổi tối cô ta vẫn luôn nhìn vào ô đựng đồ trên vách tường phía nam, trong ô đựng đồ có cái gì?
Trong nhà xác đến tột cùng có cái gì bọn họ chưa phát hiện?
Tạ Ký nghĩ, bọn họ còn phải đi tới nhà xác một chuyến nữa.
Ban ngày phải đi, buổi tối cũng phải đi.
Một đường vừa đi vừa tham thảo, đã đến nghĩa trang.
Nghĩa trang là một không gian có lan can bao quanh, chiếm diện tích lớn nhất trong nhà tang lễ, giữa hai cánh cửa sắt là khóa điện tử, nhân viên ưu tú mỗi ngày đều sẽ được bình tro cốt cấp phép cho vào nghĩa trang ngày hôm sau.
Trần nhà thiết có vô số đèn pha lớn, chiếu rọi xuống không khác gì ánh mặt trời, xuyên thấu qua khe hở cánh cửa và hàng rào, có thể nhìn thấy mộ phần xếp từng hàng bên trong.
Tạ Ký mắt nhìn xung quanh, xác định phụ cận không có thiết bị giám sát, cũng không có người máy dọn dẹp nào lang thang.
Cả tòa nhà tang lễ cũng không được trang bị camera giám sát, có lẽ là Ann cảm thấy không ai sẽ đến nhà tang lễ tác loạn.
Anh bàn bạc nói với Giang Tễ Sơ: “Lan can không cao, trực tiếp nhảy vào?”
Giang Tễ Sơ không nói hai lời, bám vào lan can thành thạo liền hạ cánh an toàn bên trong nghĩa trang.
Tạ Ký: “…”
Tốt xấu gì cũng phải trả lời trước hẵng vào chứ.
Nếu về sau tập trung đủ đội năm người, Giang Tễ Sơ không thể nghi ngờ là tiên phong.
Tạ Ký bất đắc dĩ cũng nhảy vào theo.
Không gian nghĩa trang lớn hơn anh tưởng, hai người đi ở giữa, tinh tế quan sát từng ngôi mộ một.
Bia mộ có tên phía sau đều đôn lên nấm mồ nhỏ, bia mộ không tên thì là khoảng đất bằng phẳng, ước chừng là phải đợi chôn bình tro cốt mới đào lên.
Trong nghĩa trang rất là an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân không nhanh không chậm của bọn họ.
Chờ đến khi bọn họ đi đến cuối, Tạ Ký phát hiện một ngôi mộ có khắc tên, nhưng không có nấm mồ.
Tạ Ký: “Vương Ngũ, đây là tên của người quen trong mạng lưới quan hệ của Lý Lan. Vương Ngũ đã từng làm lừa đảo, lừa Lý Lan năm mươi vạn tệ.”
Không chỉ mỗi Vương Ngũ, anh còn thấy rất nhiều bia mộ có ghi những cái tên anh từng thấy, phần lớn đều là người có liên quan đến mối hận mà mỗi người đeo trên lưng.
Phỏng đoán của anh được chứng thực, hơn nữa độ khó của trạm kiểm soát có thể thấp hơn anh đã nghĩ.
Chỉ cần tới nghĩa trang, sẽ phát hiện bia mộ chỉ dẫn, chẳng trách sáng nay Trương Minh đã bị đánh thành mắt gấu trúc còn vui như vậy, hóa ra là tìm được phương pháp đi ra ngoài.
Tạ Ký: “Cậu có cảm thấy có hơi đơn giản rồi không?”
Giang Tễ Sơ: “Thân thủ của chúng ta vượt qua đại đa số người, hôm qua mới là ngày thứ hai, lại tìm được đạo cụ thích hợp, mới có thể tránh thoát hơn năm mươi cổ thi thể. Nhưng lực công kích của đám thi thể tăng cường mỗi ngày, đối với người thường mà nói vẫn rất khó khăn.”
Tạ Ký gật gật đầu.
“Sự tiến hóa của đám thi thể không phải không có biện pháp hóa giải, chẳng hạn mỗi ngày khi hỏa táng có thể ưu tiên hỏa táng thi thể cũ, hạ thấp trình độ chỉnh thể của chúng nó.”
“Chẳng qua như vậy sẽ phát sinh vấn đề mới.”
“Ví dụ như số lượng thi thể trong nhà xác giảm đi, có thể mỗi ngày sẽ có thêm càng nhiều thi thể được chuyển đến, do đó liên tục gia tăng số lượng thi thể hỏa táng mỗi ngày. Hỏa táng thi thể phải đặt trong ô đựng đồ trên tường nhà xác, nếu có một ngày, ngăn chứa trong nhà xác không đủ thì làm sao? Đến lúc đó có thể sẽ dẫn đến hậu quả càng nghiêm trọng.”
“Một cửa này tuy rằng không có hạn chế thời gian, nhưng quan trọng nhất chính là nắm chặt thời gian rời đi.”
“Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi ô đựng đồ đầy, suất sinh tồn vẫn rất cao.”
Giang Tễ Sơ: “Nhưng đó chỉ là tầng ngoài của nhiệm vụ, mục đích của anh là nó sao?”
Tầng ngoài của nhiệm vụ chỉ chính là làm theo như lời của hệ thống bình tro cốt, tìm được thi thể hoả táng rồi mai táng.
Mà loại nhiệm vụ nửa ẩn như tâm nguyện của boss càng khó hơn, tung tích của Ann còn là một bí ẩn, Zen chỉ xuất hiện mỗi cái tên, độ khó tuy lớn, nhưng cũng không gặp nguy hiểm gì.
“Đương nhiên không phải.” Tạ Ký phủ nhận nói, “Chúng ta đến vào chiều hôm trước, tính đến nay cũng chỉ mới hai ngày, thời gian này còn chưa đủ để một số thứ lộ ra quy luật.”
Giang Tễ Sơ: “Chúng ta còn chưa đến phòng hỏa táng.”
Tạ Ký: “Hôm nay cậu không ở, công việc của tôi vẫn là phòng thông tin, đến ngày mai hẳn chúng ta sẽ bị phân phối đến phòng hỏa táng, phòng hỏa táng có liên kết chặt chẽ với nhà xác, nếu có vấn đề, nhất định phải ở hai nơi đó.”
Giang Tễ Sơ: “Còn có nhà xác vào buổi tối.”
Tạ Ký vừa muốn trả lời, bỗng nhiên nhìn đến hai ngôi mộ song song nằm ở cuối nghĩa trang.
Hai ngôi mộ này rõ ràng khác với những ngôi mộ còn lại, bia mộ của chúng đặt cách nhau rất gần, một cái có nấm mồ một cái không.
Nếu cái nấm mồ còn lại cũng đôn lên, hai cái sẽ bị ép vào nhau.
Tạ Ký bước nhanh qua đó, đôi mắt sáng ngời sau khi thấy rõ dòng chữ khắc trên bia mộ.
Ann/ Triệu An
Zen
Là mộ của Ann và Zen.
Ann đã chết, hơn nữa đã được chôn cất trong phần mộ của mình.
Như thế tính ra, Zen cũng đã chết, nhưng thi thể còn chưa hỏa táng.
Ann đang đợi Zen.
Tạ Ký: “Có lẽ tâm nguyện của Ann, là có người có thể chôn Zen ở nơi này, quan hệ lúc sinh thời của bọn họ rất tốt, sau khi chết cũng muốn ở bên nhau.”
Giang Tễ Sơ: “Nhưng chúng ta không biết Zen ở đâu.”
Tạ Ký nhìn cái tên trên bia mộ, bên môi gợi lên ý cười: “Nếu là trước đây, có khi chúng ta còn phải phí thời gian đi tìm manh mối, nhưng hiện tại đã có sẵn, không hỏi lại uổng.”
Giang Tễ Sơ: “Ý anh là, Diêu Thuận.”
Tạ Ký: “Không sai. Tính cách của Diêu Thuận, hoặc nên nói là Ann cậu cũng thấy đó, có thể câu thông, quan trọng hơn là, hiện tại là cô ta có nhu cầu, hy vọng chúng ta có thể chôn cất Zen cùng một chỗ với cổ, một khi đã như vậy, cổ cung cấp càng nhiều, chúng ta mới hoàn thành càng nhanh.”
Không phải không có biện pháp để tìm manh mối từng chút một, nhưng đã có phương pháp nhanh hơn hiện hơn, tại sao không dùng?
Giang Tễ Sơ tình cờ phát hiện Ann bám vào người Diêu Thuận, bọn họ có thể trực tiếp dùng tool, giải quyết vấn đề từ căn nguyên.
Ải này đối với bọn họ mà nói, căn bản không mất nhiều thời gian.
Không khí như thể trò chuyện sau bữa ăn lại khiến Giang Tễ Sơ như lâm đại địch.
Cậu kiệt lực duy trì sắc mặt, hầu kết lại không chịu khống chế mà lăn lộn.
Một cái tên nào đó giống như nguyền rủa dày đặc từ bốn phương tám hướng ùa về phía cậu, nét bút không mấy phức tạp vặn vẹo biến hình, cuối cùng hóa thành từng gương mặt quỷ quyệt tươi cười trào phúng.
Giọng nói cậu ghê tởm nhất cũng lại lần nữa vang lên dưới đáy lòng.
“Giang Tễ Sơ, sớm hay muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ thích nó…”
Áp lực vô hình khiến cậu gần như không thở nổi, thậm chí cậu yếu mềm mà sinh ra một loại xúc động.
Giang Tễ Sơ ngẩng đầu.
Tạ Ký đến cả đuôi mắt cũng cong đến một độ hoàn mỹ, không cần một câu cũng có thể dễ dàng mê hoặc nhân tâm, khiến người ta thả lỏng, khiến người ta tin phục, dường như có Tạ Ký thì sóng gió ngập trời cũng sẽ hóa thành gió xuân dạt dào.
Nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc làm ra quyết định kia, cậu cũng đã rõ ràng.
Không thể sa vào.
Không thể tham luyến.
Cậu không thể quên tại sao bản thân kiên trì đến bây giờ.
Giang Tễ Sơ tự véo mình cách lớp vải, mặc kệ những gương mặt tươi cười đó làm càn mà bổ nhào lên người cậu, gặm nhấm mỗi một mạch máu và mỗi một nội tạng của cậu bằng chiếc răng nanh nhọn dài.
Cậu trầm giọng nói: “Ở nhà Ngưu Khố Ngân, có một lần tôi phụ anh, tưởng rằng anh muốn làm thịt nướng nồi, đã ướp thịt trước, nhưng anh lại làm món thịt thái chỉ xào Bắc Kinh, sau khi xào xong rất mặn, anh cũng không có hé răng.”
Tạ Ký: “Lúc ấy sao cậu không nói, còn ăn nữa?”
Giang Tễ Sơ: “Rõ ràng anh không có vị giác, lại cố gắng ghi nhớ rất nhiều công thức nấu ăn, cũng giả vờ nấu ăn rất giỏi, có nghĩa là anh không muốn để cho người khác biết.”
Tạ Ký hồi tưởng, đúng có một lần Giang Tễ Sơ phụ khi làm thịt thái chỉ xào Bắc Kinh.
Anh không nhớ rõ lần đó thịt đã được ướp trước chưa.
Trạm kiểm soát Thọ Nhân đã kết thúc, nhưng không có giám sát để tra, chuyện này liền trở thành điểm chết không thể kiểm chứng.
Anh nhìn Giang Tễ Sơ, Giang Tễ Sơ cũng không chút né tránh nhìn lại, thản nhiên lại khẳng định.
Trực giác của Tạ Ký nói trong khoảng trầm mặc dài vừa rồi Giang Tễ Sơ đã đưa ra lựa chọn không thể nói với người ngoài.
Nhưng anh không thể nghĩ được lý do tại sao Giang Tễ Sơ lại giấu anh chuyện này.
Bọn họ ngẫu nhiên quen biết ở ải tân thủ, nếu không phải vì Giang Tễ Sơ bị thương nặng sức yếu, không cẩn thận đụng vào anh, khiến anh hắt cháo bát bảo khắp người Ngưu Khố Ngân, còn anh lại không cẩn thận làm vỡ đồng hồ của Giang Tễ Sơ, với tình cách tương đối lầm lì của Giang Tễ Sơ, bọn họ căn bản sẽ không có giao thoa lần sau.
Một khi rời khỏi ải tân thủ, bọn họ chính là người lạ bèo nước gặp nhau.
Giang Tễ Sơ là một tay già đời từng đi qua trạm kiểm soát cao cấp, kinh nghiệm phong phú, thực lực mạnh mẽ, nhưng không thích kết giao với người khác.
Còn anh chỉ là một người mới mới vào Tế Đàn, không cảm thấy bản thân có cái gì đáng để một người như Giang Tễ Sơ cố sức mưu đồ.
Trừ phi là ở bên ngoài Tế Đàn.
Giang Tễ Sơ nói mình là sinh viên đại học Z, với diện mạo của Giang Tễ Sơ, nhất định sẽ có ấn tượng với sinh viên đại học Z, nếu thân phận là giả, không chừng ngày nào đó sẽ lòi.
Thân phận của Giang Tễ Sơ là thật, mà bọn họ cũng chưa gặp nhau bao giờ, khả năng liên quan duy nhất giữa hai người chính là ‘anh trai’ trong miệng Giang Tễ Sơ.
Nhưng cho dù anh có biết anh của Giang Tễ Sơ, Giang Tễ Sơ cũng không cần thiết giấu giếm.
Chẳng lẽ anh và anh của Giang Tễ Sơ là kẻ thù ngươi chết ta sống gì đó? Anh cũng đâu có kẻ thù nào họ Giang.
Con đường phía trước còn dài, nếu hiện tại không nghĩ ra, cũng không cần thiết vội nhất thời.
“Cảm ơn cậu đã quan tâm.” Tạ Ký thu hồi tâm tư, thuần thục mà lộ ra tươi cười, “Nếu cậu đã biết chuyện này, với tư cách là đồng đội, còn hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật này, nếu có gặp lại loại chuyện này thể nhắc nhở tôi.”
Anh chớp chớp mắt: “Dù sao đối với chúng ta đều có chỗ lợi.”
Giang Tễ Sơ: “Tôi biết rồi.”
Tạ Ký: “Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đến nghĩa trang tìm kiếm manh mối thôi.”
·
Căn cứ theo manh mối hiện được biết, Ann đã thành lập nhà tang lễ từ nhiều năm trước, để cho người chết tại đây được bình yên.
Rồi sự cố đột phát vào mấy ngày trước, không biết vì sao đột nhiên rời đi, hơn nữa hành động vội vàng, đến cả đồ trong ký túc xá cũng chưa dọn.
Hiện tại lại bám vào trên người Diêu Thuận.
Nếu Ann có năng lực bám vào người, vậy hơn phân nửa đã không còn trong xác, trở thành tồn tại như ‘quỷ’ hoặc ‘hồn’.
Zen, người thứ hai được nêu tên trong nhà tang lễ có quan hệ thân thiết với Ann, tâm nguyện của Ann rất có thể có liên quan trực tiếp đến Zen.
Và Ann bám vào người Diêu Thuận, cũng là vì đạt thành tâm nguyện.
Tạ Ký tự hỏi hành động của Diêu Thuận từ hôm qua cho tới hôm nay.
Một khi khả nghi, rất nhiều chỗ đều đáng giá chú ý.
Ví như ca đêm tối qua của Diêu Thuận là trùng hợp hay là Ann cố tình làm?
Buổi tối cô ta vẫn luôn nhìn vào ô đựng đồ trên vách tường phía nam, trong ô đựng đồ có cái gì?
Trong nhà xác đến tột cùng có cái gì bọn họ chưa phát hiện?
Tạ Ký nghĩ, bọn họ còn phải đi tới nhà xác một chuyến nữa.
Ban ngày phải đi, buổi tối cũng phải đi.
Một đường vừa đi vừa tham thảo, đã đến nghĩa trang.
Nghĩa trang là một không gian có lan can bao quanh, chiếm diện tích lớn nhất trong nhà tang lễ, giữa hai cánh cửa sắt là khóa điện tử, nhân viên ưu tú mỗi ngày đều sẽ được bình tro cốt cấp phép cho vào nghĩa trang ngày hôm sau.
Trần nhà thiết có vô số đèn pha lớn, chiếu rọi xuống không khác gì ánh mặt trời, xuyên thấu qua khe hở cánh cửa và hàng rào, có thể nhìn thấy mộ phần xếp từng hàng bên trong.
Tạ Ký mắt nhìn xung quanh, xác định phụ cận không có thiết bị giám sát, cũng không có người máy dọn dẹp nào lang thang.
Cả tòa nhà tang lễ cũng không được trang bị camera giám sát, có lẽ là Ann cảm thấy không ai sẽ đến nhà tang lễ tác loạn.
Anh bàn bạc nói với Giang Tễ Sơ: “Lan can không cao, trực tiếp nhảy vào?”
Giang Tễ Sơ không nói hai lời, bám vào lan can thành thạo liền hạ cánh an toàn bên trong nghĩa trang.
Tạ Ký: “…”
Tốt xấu gì cũng phải trả lời trước hẵng vào chứ.
Nếu về sau tập trung đủ đội năm người, Giang Tễ Sơ không thể nghi ngờ là tiên phong.
Tạ Ký bất đắc dĩ cũng nhảy vào theo.
Không gian nghĩa trang lớn hơn anh tưởng, hai người đi ở giữa, tinh tế quan sát từng ngôi mộ một.
Bia mộ có tên phía sau đều đôn lên nấm mồ nhỏ, bia mộ không tên thì là khoảng đất bằng phẳng, ước chừng là phải đợi chôn bình tro cốt mới đào lên.
Trong nghĩa trang rất là an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân không nhanh không chậm của bọn họ.
Chờ đến khi bọn họ đi đến cuối, Tạ Ký phát hiện một ngôi mộ có khắc tên, nhưng không có nấm mồ.
Tạ Ký: “Vương Ngũ, đây là tên của người quen trong mạng lưới quan hệ của Lý Lan. Vương Ngũ đã từng làm lừa đảo, lừa Lý Lan năm mươi vạn tệ.”
Không chỉ mỗi Vương Ngũ, anh còn thấy rất nhiều bia mộ có ghi những cái tên anh từng thấy, phần lớn đều là người có liên quan đến mối hận mà mỗi người đeo trên lưng.
Phỏng đoán của anh được chứng thực, hơn nữa độ khó của trạm kiểm soát có thể thấp hơn anh đã nghĩ.
Chỉ cần tới nghĩa trang, sẽ phát hiện bia mộ chỉ dẫn, chẳng trách sáng nay Trương Minh đã bị đánh thành mắt gấu trúc còn vui như vậy, hóa ra là tìm được phương pháp đi ra ngoài.
Tạ Ký: “Cậu có cảm thấy có hơi đơn giản rồi không?”
Giang Tễ Sơ: “Thân thủ của chúng ta vượt qua đại đa số người, hôm qua mới là ngày thứ hai, lại tìm được đạo cụ thích hợp, mới có thể tránh thoát hơn năm mươi cổ thi thể. Nhưng lực công kích của đám thi thể tăng cường mỗi ngày, đối với người thường mà nói vẫn rất khó khăn.”
Tạ Ký gật gật đầu.
“Sự tiến hóa của đám thi thể không phải không có biện pháp hóa giải, chẳng hạn mỗi ngày khi hỏa táng có thể ưu tiên hỏa táng thi thể cũ, hạ thấp trình độ chỉnh thể của chúng nó.”
“Chẳng qua như vậy sẽ phát sinh vấn đề mới.”
“Ví dụ như số lượng thi thể trong nhà xác giảm đi, có thể mỗi ngày sẽ có thêm càng nhiều thi thể được chuyển đến, do đó liên tục gia tăng số lượng thi thể hỏa táng mỗi ngày. Hỏa táng thi thể phải đặt trong ô đựng đồ trên tường nhà xác, nếu có một ngày, ngăn chứa trong nhà xác không đủ thì làm sao? Đến lúc đó có thể sẽ dẫn đến hậu quả càng nghiêm trọng.”
“Một cửa này tuy rằng không có hạn chế thời gian, nhưng quan trọng nhất chính là nắm chặt thời gian rời đi.”
“Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi ô đựng đồ đầy, suất sinh tồn vẫn rất cao.”
Giang Tễ Sơ: “Nhưng đó chỉ là tầng ngoài của nhiệm vụ, mục đích của anh là nó sao?”
Tầng ngoài của nhiệm vụ chỉ chính là làm theo như lời của hệ thống bình tro cốt, tìm được thi thể hoả táng rồi mai táng.
Mà loại nhiệm vụ nửa ẩn như tâm nguyện của boss càng khó hơn, tung tích của Ann còn là một bí ẩn, Zen chỉ xuất hiện mỗi cái tên, độ khó tuy lớn, nhưng cũng không gặp nguy hiểm gì.
“Đương nhiên không phải.” Tạ Ký phủ nhận nói, “Chúng ta đến vào chiều hôm trước, tính đến nay cũng chỉ mới hai ngày, thời gian này còn chưa đủ để một số thứ lộ ra quy luật.”
Giang Tễ Sơ: “Chúng ta còn chưa đến phòng hỏa táng.”
Tạ Ký: “Hôm nay cậu không ở, công việc của tôi vẫn là phòng thông tin, đến ngày mai hẳn chúng ta sẽ bị phân phối đến phòng hỏa táng, phòng hỏa táng có liên kết chặt chẽ với nhà xác, nếu có vấn đề, nhất định phải ở hai nơi đó.”
Giang Tễ Sơ: “Còn có nhà xác vào buổi tối.”
Tạ Ký vừa muốn trả lời, bỗng nhiên nhìn đến hai ngôi mộ song song nằm ở cuối nghĩa trang.
Hai ngôi mộ này rõ ràng khác với những ngôi mộ còn lại, bia mộ của chúng đặt cách nhau rất gần, một cái có nấm mồ một cái không.
Nếu cái nấm mồ còn lại cũng đôn lên, hai cái sẽ bị ép vào nhau.
Tạ Ký bước nhanh qua đó, đôi mắt sáng ngời sau khi thấy rõ dòng chữ khắc trên bia mộ.
Ann/ Triệu An
Zen
Là mộ của Ann và Zen.
Ann đã chết, hơn nữa đã được chôn cất trong phần mộ của mình.
Như thế tính ra, Zen cũng đã chết, nhưng thi thể còn chưa hỏa táng.
Ann đang đợi Zen.
Tạ Ký: “Có lẽ tâm nguyện của Ann, là có người có thể chôn Zen ở nơi này, quan hệ lúc sinh thời của bọn họ rất tốt, sau khi chết cũng muốn ở bên nhau.”
Giang Tễ Sơ: “Nhưng chúng ta không biết Zen ở đâu.”
Tạ Ký nhìn cái tên trên bia mộ, bên môi gợi lên ý cười: “Nếu là trước đây, có khi chúng ta còn phải phí thời gian đi tìm manh mối, nhưng hiện tại đã có sẵn, không hỏi lại uổng.”
Giang Tễ Sơ: “Ý anh là, Diêu Thuận.”
Tạ Ký: “Không sai. Tính cách của Diêu Thuận, hoặc nên nói là Ann cậu cũng thấy đó, có thể câu thông, quan trọng hơn là, hiện tại là cô ta có nhu cầu, hy vọng chúng ta có thể chôn cất Zen cùng một chỗ với cổ, một khi đã như vậy, cổ cung cấp càng nhiều, chúng ta mới hoàn thành càng nhanh.”
Không phải không có biện pháp để tìm manh mối từng chút một, nhưng đã có phương pháp nhanh hơn hiện hơn, tại sao không dùng?
Giang Tễ Sơ tình cờ phát hiện Ann bám vào người Diêu Thuận, bọn họ có thể trực tiếp dùng tool, giải quyết vấn đề từ căn nguyên.
Ải này đối với bọn họ mà nói, căn bản không mất nhiều thời gian.
Danh sách chương