Trong cửa hàng

”Như Điệp, đây là vị hôn thê của anh - Hồ Dữu Linh”. “Dữu linh, đây là bạn học chung thời trung học và đại học của anh - Đồng Như Điệp” Đường Vĩ giới thiệu hai người.

Như Điệp nhìn Hồ Dữu Linh từ trên xuống dưới, cách ăn mặc không thể lộ liễu hơn. Chiếc váy bó sát vừa vặn khoe dáng người cùng đường cong cơ thể. Hoàn toàn khác với phong cách của Như Điệp.

Đồng thời bên kia Dữu Linh cũng đánh giá Như Điệp. Thì ra bạn học của Đường Vĩ là nữ ư? Xem ra phải cẩn thận hơn nữa.

Cả hai đều biết không có khả năng trở thành bạn thân với đối phương.

”Em muốn ăn món nào? Ở đây nấu món cá rất ngon” Đường Vĩ quay đầu nghiêng người nói với Dữu Linh.

”Người ta không dám ăn cá, sẽ béo” Dữu Linh chán ghét nhíu hạ mày đồng thời dựa đầu tựa vào bờ vai của anh

“Được được, vậy em muốn ăn món nào nào?” Đường Vĩ rất kiên nhẫn, mặt tươi cười sủng nịnh nhìn Hồ Dữu Linh.

”Em muốn ăn sushi” Dữu Linh hạ thực đơn xuống.

Như Điệp im lặng nhìn thực đơn, tuy rằng trên mặt không biểu lộ cái gì, nhưng cô biết trong lòng mình đã rỉ máu. Cô cứ nghĩ rằng anh không yêu Dữu Linh, nghĩ rằng cô còn cơ hội. Hơn nữa trước kia anh đều hỏi cô muốn ăn cái gì, bây giờ chỉ để ý đến Dữu Linh... Không được, cô nhất định phải giành lại anh.

”Em muốn ăn cơm chiên, Đường Vĩ, còn anh thì sao? Vẫn giống trước kia cơm nắm với cá sao” Như Điệp ngẩng đầu hỏi Đường Vĩ ngồi đối diện.

”Ừ, là cơm nắm với cá” Đường Vĩ đáp.

”Phục vụ, tôi muốn gọi cơm” Như Điệp đứng dậy cầm thực đơn gọi.

”Vâng, tôi đến ngay” Phục vụ nói.

”Anh đi vệ sinh một chút” Đường Vĩ nói

Trên bàn cơm, Như Điệp và Dữu Linh ngồi đối diện nhau.

”Cô là vị hôn thê của Đường Vĩ?” Như Điệp nói trước.

”Đúng, tôi rất yêu anh ấy” Dữu Linh nói.

”Cô có biết anh ấy không yêu cô?” Như Điệp hỏi

”Thì sao? tôi yêu anh ấy là đủ rồi” Dữu Linh tức giận nói.

”Vậy... Cô có biết tôi cũng yêu Đường Vĩ không?” Như Điệp cười nói.

Kỳ thật trong lòng cô rất không yên tâm và bất an, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, đây lần đầu tiên cô cố gắng giành anh, cô biết lần này nếu cô nao núng lui bước, cô thật sự sẽ mất anh. Cô, không thể thua.

”Cô...” Dữu Linh không biết phải tiếp tục nói gì với cô, cô ta đứng dậy và rời đi.

”Cuối cùng anh ấy cũng sẽ là của tôi” Như Điệp nói một câu mà ngay cả bản thân mình cũng không chắc chắn.

Dữu linh tức giận, lắc mông quay đi. Qua mấy phút sau, Đường Vĩ đã trở lại.

”Dữu Linh đâu?” Đường Vĩ hỏi.

”Bị em làm cho tức giận nên bỏ đi rồi” Như Điệp thành thực nói.

”Bị em làm cho tức giận?” Đường Vĩ khó hiểu.

”Đường Vĩ, cô ấy thật sự không hợp với anh, anh hủy bỏ hôn ước này được không?” Như Điệp nắm tay anh, bất an hỏi.

”Không thể, sao cô ấy lại không hợp với anh?” Anh rút tay Như Điệp ra, tức giận hỏi.

”Chính là như thế, ăn mặc thiếu vải như vậy, nhìn không khác gì kỹ nữ” Như Điệp nói mà không hề lựa lời.

”Vậy ai mới hợp với anh, em sao?” Đường Vĩ mất hết lý trí nói.

”Thật ra.... em yêu anh, anh biết không?” Như Điệp cắn môi nói.

Nghe thế Đường Vĩ cũng không cao hứng hơn, ngược lại cảm thấy cô đang nói dối.

”Em yêu anh? Anh nghĩ là em chỉ muốn có được anh” Đường Vĩ nói.

”Không phải như thế, em thật sự yêu anh” Thấy Đường Vĩ không tin, Như Điệp khẩn trương nói.

”Vậy em chứng minh cho anh xem” Đường Vĩ tà ác nở nụ cười, dùng cánh tay to áp cô sát vào lòng hắn.

Cảm giác hạ thân của anh cứng rắn, Như Điệp hoảng loạn đứng dậy.

”Không phải nói yêu anh sao, không thật lòng à?” Đường Vĩ lại một lần nữa ôm cô vào trong lòng anh.

”Là thật, nhưng mà...” Như Điệp đỏ mặt nói.

”Vậy thì cho anh đi” Đường Vĩ cười một cách tà ác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện