Sương mù bốn phía, cả trong và ngoài hoàng thành Tây Lăng quốc bao phủ trong bầu không khí đầy áp lực.

Nhị hoàng tử mà Hoàng đế yêu thương nhất qua đời, năm ấy mười bốn tuổi.

Từ đây, năm người con trai của Văn Đế Mạc Diệp Lương chỉ còn lại Tam hoàng tử Mạc Chước và Ngũ hoàng tử Mạc Đôn.

Chỉ chưa đầy một năm, ba vị hoàng tử lần lượt chết vì bệnh.

Toàn bộ Tây Lăng đều đồn, đây là sự trừng phạt trời cao giáng xuống nên mới có thể làm đời sau của hoàng thất trở nên điêu tàn như vậy.

Trên đương phố, dân chúng tốp năm tốp ba tụ tập khe khẽ nói nhỏ, suy đoán, vị hoàng tử tiếp theo mà ông trời mang đi là ai.

Nhưng quyền thần trong triều lại nghĩ người thừa kế tiếp theo sẽ là ai trong số hai vị hoàng tử còn lại.

Ai cũng biết, Tam hoàng tử Mạc Chước được một nô tì ngoại lai sinh, huyết thống đê tiện.

Mà mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử lại là Đức phi, nhà ngoại là An Bình Hầu phủ đức cao vọng trọng, người thắng cuối cùng chỉ sợ sẽ là Ngũ hoàng tử Mạc Đôn.

Tiếng chuông leng keng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Một chiếc xe đơn sơ đến nỗi chỉ có vài tấm gỗ và vải thô đang thong thả đi về phía cổng lớn hoàng thành.

Kéo xe không phải là ngựa mà là một con bò già.

Trên cổ con bò già treo một cái chuông đồng to, tiếng chuông cũng không thanh thúy mafthậm chí mang theo sự trầm đục.

Mọi người không nhận ra chiếc xe này ngưng lại nhận ra ký hiệu thêu trên dải lụa phía sau xe đại diện cho điều gì.

Người ngồi trong chiếc xe này nhất định là Sùng Minh chân nhân - quốc sư Tây Lăng.

Chỉ là không biết vì sao hôm nay đại nhân lại ngồi một chiếc xe quái dị như thế để tiến cung gặp hoàng thượng.

Hy vọng có quốc sư đại nhân có thể nghĩ ra cách làm trời cao không trừng phạt Tây Lăng nữa.

Nhìn chiếc xe bò kia không bị ngăn cản chầm chập đi vào. Khi cửa thành hoàn toàn đóng lại thì mọi người mới thu hồi tầm mắt.

Chiếc xe đơn sơ đi vào cửa cung, vừa đi vừa phát ra tiếng kẽo kẹt.

Màn xe bị xốc lên, một thiếu niên hơi gầy nhẹ nhàng ngồi xuống ven xe bò làm cho người đang ngồi trong xe hoảng hốt.

Ông vội vàng nghiêng nửa người ra bên ngoài cẩn thận che chở, nhẹ giọng nói với thiếu niên đó: “Thượng tiên cẩn thận! Cái xe này quá đơn sợ, để hôm khác tiểu nhân chọn cho ngài một chiếc xe khác!”

Nếu người khác nghe thấy câu nói nàu nhất định sẽ kinh ngạc há hốc miệng.

Không nghĩ tới quốc sư cao cao tại thượng lại xưng tiểu nhân trước một đứa bé.

Nhưng ai biết, thiếu niên kia lại phất phất tay tỏ vẻ không sao cả.

Cậu khẽ cười nói: “Không cần, đổi sang chiếc xe cồng kềnh khác thì lão Hoàng nhà ta sẽ không kéo được mất!”

“Lại nói, cứ gọi Mộc Cẩm là được. Phải biết rằng bây giờ ta là đạo đồng của ngươi.”

Đôi mắt mèo của thiếu niên cong cong, vừa nói vừa nhảy lên trên lưng của con bò già.

Cậu vỗ vỗ đầu rồi thảnh thơi nằm xuống lưng nó.

Hai chân bắt chéo không chút nào để ý tới nơi này là hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt.

Mà thị vệ bên trong nhìn thấy đây là xe của quốc sư cũng không dám xen vào.

Bởi vì ở Tây Lăng, địa vị quốc sư luôn luôn được đặt trên cao, được mọi người tôn trọng và kính ngưỡng.

“Nhưng, nhưng mà...” Sùng Minh chân nhân ngoài miệng lúng ta lúng túng nhắc mãi nhưng lại không dám phản đối.

Nhìn thiêu niên đang phát ngốc trên lưng bò, ông chỉ đành lau mồ hôi bên thái dương rồi cụp mi rũ mắt nhẹ giọng đồng ý.

Bảy ngày trước, Sùng Minh chân nhân chiêm tinh bói toán, tính được phía Bắc có thần tiên buông xuống, bèn vội vội vàng vàng dựa theo phương hướng của quẻ tượng đuổi tới nơi đó.

Mãi ba ngày sau mới tới một vùng nông thôn hẻo lánh, tìm thấy thiếu niên mặc quần áo rách đang thảnh thơi nướng cá bên bờ sông.

Thôn trưởng đi theo quốc sư lại nịnh nọt nói thiếu niên này mang điềm xấu.

Nhưng Sùng Minh chân nhân tu hành từ nhỏ, cũng coi như là có chút đạo hạnh, tự nhiên cảm nhận được nguồn linh lực nồng đậm quanh thân thiếu niên này.

Thậm chí dựa vào cách xem hồn phách của tổ sư gia lại phát hiện ra là màu vàng loá mắt.

Người đối diện sao có thể mang điềm xấu mà chính là thượng tiên buông xuống nhân gian.

Sùng Minh chân nhân không dám chậm trễ bèn lập tức đuổi thôn trưởng sang một bên.

Sợ hãi quấy nhiễu đến tiên nhân, ông chờ tất cả mọi người đi khỏi mới ba quỳ chín lạy với thiếu niên.

Sau khi nói rõ thân phận của mình, ông xin được thượng tiên chỉ điểm bến mê.

Lại không nghĩ tới đối phương lại muốn trực tiếp quay về đô thành cùng mình.

Chuyện này đối với Sùng Minh chân nhân mà nói là một niềm vui ngoài ý muốn.

Chỉ là ông không biết vì sao thượng tiên lại muốn làm đạo đồng của mình. Còn đi theo mình vào hoàng cung.

Sùng Minh chân nhân vẫn luôn cho rằng lúc trước tìm thấy đối phương ở nông thôn là vì thượng tiên muốn trải nghiệm khó khăn ở nhân gian.

Chẳng lẽ là đã trải nghiệm xong khó khăn nên muốn vào đời tạo phúc cho dân? Nghĩ đến đây, Sùng Minh chân nhân lắc lắc đầu, cảm thấy mình không thể phỏng đoán được ý tưởng của thượng tiên.

Mình chỉ cần chăm sóc, làm thượng tiên vừa lòng, đối phương tự nhiên sẽ chỉ điểm bến mê.

Mà lúc này Mộc Cẩm cũng không biết suy nghĩ của Sùng Minh chân nhân, cậu đang vội vàng gọi hệ thống truyền hình ảnh của Tam hoàng tử Mạc Chước tới đây.

Nhìn đứa bé đang nhíu mày cố gắng đọc sách, khoé miệng Mộc Cẩm lại cong thêm vài phần.

Cậu khoe với hệ thống trong thức hải: “003! Nhìn đứa bé nhà ta kia, đáng yêu quá!”

“Tuy bây giờ nhỏ nhỏ gầy gầy chỉ giống tiền bối Cùng Kỳ ba phần. Nhưng khi trưởng thành nhất định sẽ oai hùng phi phàm như tiền bối!”

Hệ thống mèo đen nghe vậy mặt không biểu tình gật gật đầu.

Đối với việc ký chủ nhà mình mỗi ngày sẽ khen mục tiên trên mười lần sớm đã thấy nhiều không trách.

Trong lòng ghi nhớ Chủ Thần Thần Thiên dặn dò. Ký chủ của mình cũng không dễ sống chung như vẻ bề ngoài, lúc không biết trả lời như thế nào thì tốt nhất là giữ im lặng.

Mộc Cẩm cũng thói quen 003 ít lời, tất cả lực chú ý đều đặt trên người trong lòng mình.

Cho dù chỉ là gặp lại trong thế giới nhỏ nhưng chỉ cần nghĩ đến trong thân thể của đối phương là linh hồn của hắn, vẫn làm cho Mộc Cẩm cảm thấy sôi sục
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện