Chuyến bay bay thẳng tới thủ đô, khoang hạng nhất.

Kỳ Lâm ôm ipad, tập trung tinh thần sửa chữa bản vẽ.

Trước khi lên máy bay tổ mô hình gửi cho cậu một vài ý kiến sửa chữa. Cậu không nói hai lời, vừa có thông báo có thể sử dụng thiết bị điện tử liền lập tức lấy máy ra làm việc.

Diệp Chuyết Hàn ngồi bên cạnh, chốc lát nhìn Kỳ Lâm, chốc lát lại nhìn Tiểu Mỹ Long trên màn hình.

Kỳ Lâm làm việc quên mình, hoàn toàn xem nhẹ Diệp Chuyết Hàn, mãi cho đến khi sửa xong ổn ổn mới thở ra một hơi, quay mặt sang bên phải.

Bốn mắt nhìn nhau với Diệp Chuyết Hàn.

Gương mặt này của Diệp Chuyết Hàn, mặc dù đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nhưng Kỳ Lâm vẫn có cảm giác bị một tác động gì đó, nhất là những khi nhìn ở khoảng cách gần.

Ánh mắt trước đó vì làm việc mà vẫn còn sắc bén nghiêm túc, sau khi chớp mắt đã mềm xuống, cười nói: “Ca ca, anh đang nhìn gì vậy?”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Bận rộn sao? Tôi còn cho rằng khi lên máy bay em sẽ ngủ một lúc.”

“Dù sao cũng phải làm, làm sớm cho xong.” Kỳ Lâm nói, “Sửa xong càng sớm thì càng hoàn thiện được nhanh hơn.”

Diệp Chuyết Hàn nhướn mày, “Tức là vẫn có khả năng tiếp tục phải sửa?”

Kỳ Lâm cười, “Làm gì có sản phẩm nào sửa một hai lần là xong chứ? Mỗi lần cho ra mắt một mẫu thiết kế, đừng nói là sửa hơn trăm lần, sửa mấy chục lần là bình thường. Nhà thiết kế nào chịu không nổi thì không phải là một nhà thiết kế tốt.”

Diệp Chuyết Hàn bất mãn, “Tôi đã bảo em bàn giao lại hết công việc đi rồi.”

Kỳ Lâm cười nói: “Không được, em là giám đốc thiết kế, kể cả khi em không tự tay sửa thì vẫn phải xét duyệt thông qua. A…”

“Sao vậy?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.

Kỳ Lâm nhún vai, “Hơi khát nước.”

Diệp Chuyết Hàn lấy một ly nước chanh ướp lạnh đưa qua, Kỳ Lâm uống mấy ngụm, nói: “Tới đây, xem giúp em, bức vẽ này thế nào?”

Diệp Chuyết Hàn chưa kịp trả lời, Kỳ Lâm lại nói: “Thôi, em không nên hỏi anh.”

“Vì sao?” Diệp Chuyết Hàn nói, “Vì tôi không xứng?”

Kỳ Lâm nhịn cười, rất muốn nói – Diệp tổng, fans của ngài rất nhiều, còn có cả “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.

“Chẳng phải em đang vẽ Tiểu Mỹ Long sao?” Kỳ Lâm nói, “Tiểu Mỹ Long là anh. Em bảo anh trả lời là anh đẹp hay không đẹp không phải là đang làm khó anh à? Nhìn kiểu gì cũng thấy hơi khoe khoang.”

Diệp Chuyết Hàn cười, “Tôi đẹp.”

Kỳ Lâm làm bộ ghét bỏ nói: “Thần tiên ca ca không biết xấu hổ.”

Máy bay hạ cánh, một chiếc xe đắt tiền tới đón, trực tiếp đưa hai người về biệt thự của Diệp gia.

Sau khi đi vào cổng biệt thự, xe còn chạy qua một khu rừng nhỏ yên tĩnh, cho đến khi nhìn thấy khối kiến trúc màu trắng, Kỳ Lâm cảm thán, “Diệp Long Long, anh có quá nhiều tiền rồi.”

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Quản gia lần đầu tiên nghe thấy cụm từ “Diệp Long Long”, buồn cười nhưng cố nhịn.

“Tôi nói lại một lần nữa.” Diệp Chuyết Hàn nhìn Kỳ Lâm, “Tôi không gọi là Diệp Long Long.”

Nơi này khác trang viên của Diệp gia ở Nhạc Thành, biệt thự có phong cách hơi hướng Nhật Bản, những bức tường kính lớn trong suốt, đường nét đơn giản và màu sắc nhẹ nhàng tạo cảm giác hình học ba chiều mạnh mẽ, sân được phủ cát trắng và đá cuội. Xung quanh là vườn trúc, suối nước chảy róc rách, tràn ngập hơi thở của thiền.

“Nửa tháng tới chúng ở đây sao?” Kỳ Lâm hỏi, “Ban ngày đi gặp bác sĩ, buổi tối quay về đây?”

Diệp Chuyết Hàn lắc đầu, “Bác sĩ sẽ tới đây.”

Kỳ Lâm kinh ngạc, “Em tiếp nhận trị liệu ở đây?”

“Em không bị bệnh, đừng dùng từ “trị liệu”.” Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Đối phương đưa ra kiến nghị với tôi, với tình huống của em, ở nhà làm là được. Nơi này thích hợp với em.”

Ngực Kỳ Lâm rung động.

Diệp Chuyết Hàn bảo cậu cho thêm thời gian, hóa ra không chỉ đơn giản là để cậu chuẩn bị tâm lý mà còn làm nhiều việc như vậy – liên hệ với chuyên gia, thương lượng phương án, lựa chọn địa điểm.

Đồng tử Kỳ Lâm long lanh ánh nước, được ánh vàng hoàng hôn chiếu vào, cười nói: “Được. Em đều nghe theo anh.”

“Hôm nay nghỉ ngơi trước đi.” Diệp Chuyết Hàn đưa cậu vào biệt thự, “Tôi nghe nói cuộc họp báo ngày mai dùng phương thức phát sóng trực tiếp trên mạng?”

“Vâng.” Kỳ Lâm nói, “Phía đối tác là một nền tảng phát sóng trực tiếp thuộc sở hữu của Nhạc Đình.”

Hiện tại có rất nhiều họp báo về game áp dụng phương thức “hiện trường + internet”. Recall chỉ là một công ty game bình thường, theo kế hoạch ban đầu, các cuộc họp báo chỉ phát sóng trực tiếp trong một không gian nhỏ, nhưng trò chơi mới đột nhiên nổi tiếng, sức hút mạnh mẽ, mới tạm thời chuẩn bị một cái hội trường rộng hơn.

“Ngày mai tôi cũng đi.” Diệp Chuyết Hàn nói.

“Anh?” Kỳ Lâm kinh ngạc. Người trong nghề đều biết, Diệp tổng của Nhạc Đình rất ít khi tham gia những hoạt động. Đừng nói là Recall chỉ tổ chức một cuộc họp báo đơn giản, đến chính họp báo ra mắt game của Nhạc Đình còn không thấy bóng dáng của Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn hừ nhẹ, “Tôi không thể đi à?”

“Không phải không thể.” Kỳ Lâm thở dài, “Anh tới thì Recall sẽ cảm thấy áp lực lắm.”

Giữa trưa thứ bảy, hiện trường họp báo mở phát sóng trực tiếp.

Fans game nhanh chóng ùa vào, sau đó là fans của Xuất Tẩu.

Nhìn hội trường đơn sơ, hai bên không hẹn mà cùng phun tào, nói một hồi liền lên tới người Kỳ Lâm.

“Hôm nay là lần đầu tiên Lâm Lâm tham gia họp báo, nhất định sẽ là visual của chương trình.”

“Lâm Lâm là ai?”

“Lầu trên có xem đoạn giới thiệu không? Là nhà thiết kế đứng ở trung tâm! Đại thần của giới hộp mù! Hơn nữa còn rất đẹp trai!”

“Đẹp trai thì có lợi ích gì? Lấy thực lực ra mà nói chuyện! Cảm phiền lũ fans nhan khống các người đứng có gây nhiễu ở đây!”

“Người trẻ tuổi, nghe lời khuyên của tôi, cậu sẽ được ngửi mùi thơm!”

“Cậu sẽ được ngửi mùi thơm +10086”

Buổi chiều, cuộc họp báo chính thức bắt đầu, sau phần giới thiệu, người bên công ty game lần lượt đi vào.

Kỳ Lâm mặc một bộ tây trang kẻ sọc, cao gầy, chân dài, trắng, đứng dưới bóng đèn, cả người như sáng lên một vầng hào quang.

“Đậu xanh! Đây là gì vậy? Mời hẳn sao hạng A đến luôn cơ à?”

“Tây trang kẻ sọc người bình thường mặc chắc chắn hold không nổi, vị tiểu ca ca này mặc nhìn lại hòa hợp như vậy!”

“Cậu ta đẹp trai quá! Chân cũng rất dài!”

“Đây là Lâm Lâm của chúng tôi! Là giám đốc thiết kế của phòng làm việc Xuất Tẩu, hộp mù nổi tiếng mà mấy người mua chính là do anh ấy thiết kế! Thơm không thơm không? Không thơm tôi đi đầu xuống đất!”

“Đệch! Nhìn tôi thấy giống ngửi được mùi thơm không? Không hề! Tôi không thể nông cạn như vậy được!”

“Tôi ngửi thấy mùi thơm rồi, nhưng tôi không nông cạn, tôi là nam, tôi nhìn trúng tài hoa của cậu ta.”

Khi Kỳ Lâm nhận mic từ chỗ MC cảm thấy hơi hồi hộp, cười nói: “Chào mọi người, tôi là Kỳ Lâm, thiết kế chính của Xuất Tẩu”. Các fans bắt đầu điên cuồng tặng quà.

Trên màn hình lớn hiện ra mười ba mô hình trong hộp mù, Kỳ Lâm bình tĩnh lại, lần lượt giới thiệu và kể câu chuyện đằng sau của từng cái.

Màn hình camera liên tục di chuyển, khi thì quay cậu, khi thì quay sản phẩm, khi lại quay khách mời bên dưới.

“Nhà thiết kế này rất có nhan sắc, cách nói chuyện cũng rõ ràng có trật tự, hơn nữa nghiên cứu rất kỹ về nhân vật trong game, so với fans game như tôi còn biết nhiều hơn!”

“Fans mama của Lâm Lâm đây, trước giờ cậu ấy đều dựa vào tài hoa để hút fans, mama cảm thấy rất vui mừng.”

“Nói trước, tôi là fans game. Thực sự phải phun tào, cái hội trường này quá đơn giản đi, tôi cảm thấy ánh đèn trên sân khấu còn không phát sáng bằng bộ tây trang của tiểu ca ca nhà thiết kế kia.”

“Fans game cảm thấy thật mất mặt.”

“Ha ha ha ha, bộ tây trang kia của Lâm Lâm rất cao cấp nha, tôi đoán là do tổng tài chọn, thực sự đã làm nổi bật khí chất của Lâm Lâm.”

Kỳ Lâm chỉ lo giới thiệu, không để ý khu bình luận, không hề biết từ khi cậu lên sân khấu đã tạo ra một làn sóng ném quà nhỏ.

Tuy rằng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia họp báo, Kỳ Lâm vẫn có chút lo lắng hồi hộp, nói xong ánh mắt vô thức nhìn khách mời bên dưới.

Camera rất hiểu mà thay đổi góc quay.

Sau khoảnh khắc an tĩnh, khu bình luận buổi phát sóng trực tiếp bùng nổ.

“A a a tôi đã nhìn thấy ai? Có phải là tổng tài không? Đậu má! Tổng tài đi theo Lâm Lâm! Một tấn đường đập vào mặt!”

“Ánh mắt của tổng tài thật cưng chiều! Tôi không muốn chết nhưng mỗi ngày làm fan CP đều vì cắn đường mà chết!”

“ĐM! Đó là Diệp Chuyết Hàn của Nhạc Đình? Game nhà chúng ta có tài đức gì mà mời được cả Diệp Chuyết Hàn? Tôi rất kích động nhưng lại lo lắng, liệu có phải game bị Nhạc Đình mua lại rồi không?”

“Ha ha ha cười chết tôi, Diệp Chuyết Hàn là chồng của nhà thiết kế trên sân khấu kia kìa, người ta là đang đi theo vợ! Không có quan hệ gì với bên game đâu!”

“Lần đầu tiên nhìn thấy tổng tài ngồi ở một hội trường đơn giản như vậy, thấy hơi buồn cười là sao nhỉ?”

Kỳ Lâm giới thiệu xong về 13 mô hình, ở hiện trường làm một thử nghiệm tại chỗ. Kỳ Lâm thầm nghĩ không hay rồi, bằng cái vận may người châu Phi của cậu, sợ là mở toàn thứ linh tinh trước mặt người xem.

Quả nhiên, lần mở đầu tiên là mô hình xấu nhất trong 13 mô hình, lần mở thứ hai và thứ ba vẫn thế.

“Ha ha ha ha sao lại thế này? Lâm Lâm đen như vậy sao?”

“Tôi nghe nói ở Xuất Tẩu Lâm Lâm Lâm là Phi hoàng. Thật đáng thương! Ném thêm chút quà an ủi nè!”

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên đơ.

Tiếp theo, chỉ thấy vô số biểu tượng love you bay qua màn hình, chủ nhân tặng quà là nick ảo, chỉ có một dãy số tự động.

“ĐM! Fans thổ hào tới? Một cái love you tương đương 5000 vàng, thổ hào trực tiếp ném đi 50 vạn? Kiểu an ủi này tôi phục!”

“Chỉ có tôi hoài nghi thân phận của fans thổ hào sao? Vừa rồi camera quay tới tổng tài, hắn đang nhìn di động.”

“Tôi không nghi ngờ, tôi xác định! Là tổng tài ném quà cho Lâm Lâm!”

“Cười chết tôi, tổng tài mau ôm Phi hoàng Lâm Lâm về. Họp báo ra mắt Tiểu Mỹ Long hãy cho Lâm Lâm một hội trường hoành tráng hơn!”

Cho đến khi họp báo kết thúc Kỳ Lâm mới biết Diệp Chuyết Hàn ném thưởng cho cậu 99 vạn, quả thực vừa tức giận vừa buồn cười.

Diệp Chuyết Hàn giải thích: “Nhiều bình luận nói em đáng thương nên phải ném thưởng để an ủi một chút.”

Recall tổ chức tiệc tối, Kỳ Lâm suy xét một hồi, quyết định không tham gia.

Trong đầu cậu chỉ toàn là suy nghĩ về bác sĩ, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Hai ngày sau, ánh nắng tươi sáng, biệt thự nghênh đón một vị khách.

“Tôi là Quý Chiêu Quân, cậu có thể gọi tôi là thầy giống Chuyết Hàn.” Người đàn ông này hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, khí chất lại bất phàm.

Tiếp xúc với bác sĩ một lúc, Kỳ Lâm từ lo lắng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Tình huống của cậu tôi đã nghe qua.” Quý Chiêu Quân nói, “Nguyên nhân cậu mất trí nhớ rất phức tạp, kích thích ngắn hạn có thể giúp cậu nhớ ra nhưng lại có nguy hiểm nhất định. Tôi và Chuyết Hàn đã bàn bạc, sẽ áp dụng cách thức thôi miên, kết hợp với một lượng thuốc vừa phải, cộng với phương thức dẫn chuyện. Cậu có đồng ý không?”

Kỳ Lâm nghiêm túc gật đầu.

Quý Chiêu Quân ôn hòa cười, “Toàn bộ quá trình Chuyết Hàn sẽ ở bên cạnh cậu, hắn mới là chủ lực giúp cậu, tôi chỉ là trợ thủ. Một khi thấy có bất kỳ khó chịu nào thì ngay lập tức nói ra cho chúng tôi biết.”

Kỳ Lâm hơi nắm tay lại, “Vâng.”

“Tiểu Kỳ, cậu đang lo lắng.” Quý Chiêu Quân nói.

Kỳ Lâm hít sâu, “Tôi điều chỉnh một chút.”

Quý Chiêu Quân lấy ra một lọ thuốc, nhìn Kỳ Lâm uống vào, lại nói với Diệp Chuyết Hàn: “Hai người đi tản bộ đi, hai mươi phút sau quay lại phòng trà này.”

Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Tôi cần phải làm gì?”

“Giúp cậu ấy hoàn toàn thả lỏng. Nói về những ký ức từ nhỏ của Tiểu Kỳ, về những chuyện trước và sau sự việc xảy ra.” Quý Chiêu Quân trầm ngâm một lát, lại dặn dò thêm: “Nói về lúc Tiểu Kỳ bắt đầu học vẽ tranh đi.”

Hai mươi phút sau, Kỳ Lâm và Diệp Chuyết Hàn quay trở lại phòng trà.

Thuốc đã có công hiệu, Kỳ Lâm cực kỳ bĩnh tĩnh, dựa vào một cái ghế nằm.

Ánh nắng cuối xuân chiếu vào, bao phủ cả người cậu.

Cậu không thể không nheo mắt lại.

Quý Chiêu Quân ngồi đối diện cậu nói gì đó, tay cậu được Diệp Chuyết Hàn dịu dàng nắm lấy.

Ý thức một nửa tỉnh táo một nửa mơ hồ.

Cậu nhắm mắt, mí mắt ngăn lại ánh mặt trời, trên võng mạc là một mảnh màu đỏ sậm.

Một lát sau, màu đỏ tan dần, cậu thấy một bé trai mười sáu tuổi, cõng bảng vẽ, vui vẻ mãn nguyện đứng trước cửa nam của Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện