Nhà số 3 tầng 17 Hiểu Phong Uyển, một đám đông tụ tập ở hành lang.

Cửa thang máy mở ra, Kỳ Lâm còn chưa bước ra đã nghe thấy có tiếng người kêu: “Tới rồi. Tới rồi.”

Kỳ Lâm có cảm giác câu tiếp theo sẽ là: Cậu ta mang chìa khóa tới rồi!

Diện mạo và tính cách của quản lý Lương rất trái ngược nhau. Rõ ràng lão là một người tốt bụng, nhiệt tình lại có khuôn mặt hơi gian manh. Nếu không phải đã biết ông ta đang đợi mình, Kỳ Lâm nhất định sẽ cảm thấy nhà mình đang có ăn trộm, mà lão Lương là đồng phạm đứng bên ngoài canh chừng.

Diệp Chuyết Hàn cũng từ thang máy theo ra.

Thật ra việc vỡ ống nước tầng trên là chuyện nhỏ, căn bản không cần tổng tài nhúng tay. Nhưng thần tiên ca ca là nhân vật trước giờ sống trên trời, chỉ sợ chưa từng được nhìn thấy cảnh vỡ ống nước ở nhà thường dân.

Nửa giờ trước, lúc Kỳ Lâm nói “tầng trên có lũ lụt, ngập hết nhà chúng ta rồi”, vị tổng tài này tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó cười phá lên.

Đây là việc buồn cười sao? Chuyện liên quan đến mình mà vẫn cười được sao?

Kỳ Lâm trừng mắt với Diệp Chuyết Hàn, định mắng Diệp Chuyết Hàn một câu nhưng bình tĩnh nghĩ lại, vỡ ống nước cũng không phải lỗi của Diệp Chuyết Hàn.

Chỉ là vài tình huống sẽ gặp trong cuộc sống mà thôi.

Kỳ Lâm không thể giải thích vì sao bản thân lại muốn vẽ người này, vẽ các bộ phận gợi cảm của hắn, haiz, cậu nhanh chóng thu dọn đồ rời đi.

Diệp Chuyết Hàn lại nói: “Tôi đi cùng cậu.”

Kỳ Lâm xua tay.

Không cần thiết, thật không cần thiết.

Nhưng trong lúc cậu xua tay, Diệp Chuyết Hàn đã bấm thang máy đi xuống.

“Anh có biết tôi về làm gì không?” Thang máy đi xuống, cảm xúc của Kỳ Lâm lại tăng vọt, “Nhà của chúng ta bị ngập, phòng tắm và nhà bếp hẳn là tiêu rồi, tôi phải về quét dọn.”

Diệp Chuyết Hàn khẽ nâng cằm, bộ dáng kiêu ngạo, “Nhà của chúng ta bị ngập, tôi không nên đi xem sao?”

Tính khí trẻ con của Kỳ Lâm nổi lên.

Từ lúc đầu, cậu nói với Diệp Chuyết Hàn “nhà của chúng ta.”

Cũng đúng, căn nhà đã không còn mang họ Kỳ, Diệp Chuyết Hàn là bạn đời hợp pháp, trong nhà bị ngập, Diệp Chuyết Hàn đương nhiên nên đi xem.

Nhưng cậu lại cảm thấy Diệp Chuyết Hàn đi không thích hợp lắm.

Thử nghĩ xem, trong nhà ngập nước, đồ dùng nói không chừng đều bị hỏng, chưa kể nước còn rất bẩn. Diệp Chuyết Hàn là thần tiên sống trong nhung lụa, một thân trang phục cao cấp, đi làm gì?

Muốn biến thành Tiểu Mỹ Long đang bơi?

Vốn dĩ đang rất lo lắng, nhưng Kỳ Lâm lại bị tưởng tượng của chính mình chọc cười, biểu cảm bất giác thả lỏng.

Sau khi thả lỏng, quay đầu, thấy Diệp Chuyết Hàn đã ngồi ở ghế phó lái.

Kỳ Lâm: “…..”

Coi như là đưa thần tiên ca ca đi trải nghiệm cuộc sống, quan sát dân tình đi.

“Tiểu Kỳ, vị này là Long tiên sinh, sống ở trên tầng nhà cậu, 18-2.” Lão Lương nói, “Ống nước nhà ông ấy bị vỡ.”

Kỳ Lâm tìm chìa khóa mở cửa, thấy Long tiên sinh đang lúng túng nhìn cậu.

Long tiên sinh khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo bình thường, vội vã xin lỗi: “Tôi không ở nhà, lúc trở về mới phát hiện. Thật xin lỗi. Nếu đồ đạc trong nhà cậu bị hỏng, chỗ nào cần sửa tôi sẽ bồi thường. Nếu cậu tạm chuyển ra khách sạn ở, tiền thuê phòng tôi cũng sẽ phụ trách.”

Mọi người đều nói hiện tại xã hội tiến bộ, quan hệ giữa người và người lại đi lùi. Sống mười năm trời có khi không biết hàng xóm họ gì. Nhưng Long tiên sinh này dùng hành động chứng minh, hàng xóm vẫn rất dễ thân thiết, tình cảm đồng hương vẫn tồn tại.

Kỳ Lâm không muốn nhận hết sự nhiệt tình này, cũng không có ý để đối phương gánh chịu toàn bộ tổn thất, “Trước tiên nhìn xem bên trong thế nào đã rồi tính sau.”

Cửa mở ra, trong nhà lộn xộn, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, một “con thuyền nhỏ” chậm rãi phiêu đãng.

Trong đầu Kỳ Lâm vang lên một bài hát.

Chúng ta hãy đu đưa mái chèo ~

Thuyền nhỏ đang cuộn sóng ~

Đó là giày da của Diệp Chuyết Hàn!

Sống ở nơi này toàn là người bình thường, Long tiên sinh chỉ biết đó là một chiếc giày da nam, tuyệt không biết chiếc giày kia trị giá bao nhiêu.

“Tiểu Kỳ, thật sự xin lỗi, khiến nhà cậu thành ra thế này. Cậu cứ tính xem hỏng bao nhiêu đồ, tổn thất bao nhiêu.”

Khi nói lời này, Long tiên sinh ưỡn ngực, một thân chính khí.

Tâm tình Kỳ Lâm phức tạp, nhìn Long tiên sinh, rồi lại nhìn Diệp Chuyết Hàn đứng ở đằng sau Long tiên sinh.

Không đầu không đuôi nghĩ: vì sao anh lại là Long tiên sinh?

Cái vị đứng đằng sau kia mới nên là Long tiên sinh.

Hiểu Phong Uyển tuy không phải là một tiểu khu xa hoa, nhưng cũng là một nơi tốt, lão Lương cùng vài người đã chuẩn bị tốt trang bị, đeo ủng đi mưa sẵn sàng đi vào.

Kỳ Lâm không muốn làm phiền người khác. Cậu cũng không phải là người lười biếng, không cần lão Lương hỗ trợ. Nước trong nhà cậu có thể dọn dẹp sạch sẽ, vì thế vội vàng nói: “Tôi dọn là ổn rồi!”

“Nhà này của cậu rất lớn, hơn 100m2, một mình cậu dọn thế nào được?” Lão Lương nói, “Không sao, mỗi tháng bọn tôi cầm tiền của cậu, vẫn nên hỗ trợ cậu.”

Vốn dĩ Kỳ Lâm cũng cảm thấy một mình ở căn nhà 120m2 là rất rộng, nhưng từ khi có bá đạo tổng tài Diệp Chuyết Hàn…

Căn nhà này trở thành “căn nhà nhỏ.”

Kỳ Lâm liếc mắt nhìn Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn không nhìn thấy, thậm chí không thèm nhìn chiếc giày da xui xẻo kia, chỉ nhìn chân đeo ủng đi mưa của nhóm người, lát sau mang theo một tia không vui mở miệng, “Cậu ấy không ở một mình.”

Kỳ Lâm: “?????”

Anh khó chịu với tôi à?

Lão Lương đánh giá Diệp Chuyết Hàn, “À! Ngài hẳn là bằng hữu* mà Tiểu Kỳ gọi tới đi!”

(*bằng hữu: bạn bè)

Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Ngài có dư ủng đi mưa không?”

Kỳ Lâm kinh ngạc, “Anh không phải là…”

Lão Lương nói: “Có đó!”

“Phiền ngài cho chúng tôi mượn hai đôi.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Dụng cụ vệ sinh cũng cho chúng tôi mượn dùng một chút.”

Lão Lương nhìn qua nhìn lại, “Không cần chúng tôi hỗ trợ sao?”

Diệp Chuyết Hàn rất có phong độ cười cười, “Vất vả rồi, tình huống này không quá nghiêm trọng, chúng tôi tự dọn dẹp được.”

Lão Lương nhìn về phía Kỳ Lâm, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của cậu.

Kỳ Lâm lập tức nói: “Lão Lương, cảm ơn ông, chúng tôi có thể tự dọn.”

Long tiên sinh bị bỏ rơi ở một bên, “Chuyện bồi thường…”

Kỳ Lâm cạn lời.

Người này sao lại thật thà như vậy? Vội vàng muốn bồi thường, nói ba câu đều không rời khỏi chủ đề bồi thường.

“Ngài về nhà trước đi. Ngài xem chỗ tôi ở bên dưới còn thành ra thế này, tình huống trên nhà ngài hẳn là càng không ổn.” Kỳ Lâm khuyên nhủ, “Hiện tại tôi chưa biết bị hỏng bao nhiêu đồ, có cần sửa gì hay không, chờ tôi tính xong rồi sẽ lên tầng tìm ngài.”

Long tiên sinh lo lắng sốt ruột, “Cậu nhất định phải tìm tôi nhé. Giày da của cậu đều chèo thuyền hết rồi, không bồi thường lương tâm của tôi sẽ không yên.”

Kỳ Lâm mỉm cười, tiễn người đi.

Trong đầu còn nghĩ một câu – ngài đừng nhắc đến giày da nữa!

Diệp Chuyết Hàn tháo đồng hồ đặt lên tủ ở huyền quan, cổ tay áo sơ mi xắn lên tới khuỷu.

Kỳ Lâm tiễn người xong quay lại nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn đưa lưng về phía cậu, khom lưng vén quần tây xỏ chân vào ủng đi mưa.

Kỳ Lâm: “…..”

Ai nói tổng tài chỉ có thể ngồi ở ghế ông chủ cao cao tại thượng?

Đến Diệp Chuyết Hàn cũng phải nhấc mông lên lao động kìa!

Diệp Chuyết Hàn ngồi dậy, quay đầu lại, “Hửm?”

Kỳ Lâm quay mặt đi hướng khác, “Nếu anh làm không quen việc này thì có thể ra ghế sofa ngồi. Tôi tự làm được.”

Diệp Chuyết Hàn cầm lấy cây chổi, không để ý tới cậu, đi vào trong nhà.

Đến rồi! Khí phách kiêu ngạo lại đến rồi!

Kỳ Lâm nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Chuyết Hàn, đột nhiên tỉnh ngộ. Diệp Chuyết Hàn hẳn là chưa từng thấy qua trường hợp này nên muốn tới chơi thử đi!

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt phía sau, Diệp Chuyết Hàn lại hỏi, “Hửm?”

Kỳ Lâm: “Không có gì.”

Diệp Chuyết Hàn: “Vậy làm việc thôi.”

Lại còn mang theo bộ dáng của chủ nhà cơ đấy?

Kỳ Lâm cảm thấy buồn cười một cách kì lạ, đeo ủng đi mưa vào, xắn tay áo lên, bắt đầu quá trình cứu vớt căn nhà.

Đường ống nước nhà Long tiên sinh vỡ thật lợi hại, phòng khách tính ra vẫn ổn, nhưng phòng tắm và nhà bếp thì tiêu rồi, chỉ có thể sửa chữa dần dần.

Khoảng ba giờ sau, cuối cùng căn nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Mồ hôi Kỳ Lâm ra ướt đẫm. Áo ngoài đã cởi, hiện tại chỉ còn một chiếc áo lót trên người.

Diệp Chuyết Hàn cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu.

Hẳn là ông chủ rất rụt rè, áo sơ mi tuy đã ướt nhưng vẫn không cởi ra.

Điều hòa thổi gió nóng, từng chút từng chút thổi khô sàn nhà.

Kỳ Lâm không khắc chế được mà quan sát Diệp Chuyết Hàn, dần dần miệng khô lưỡi khô.

Biểu hiện của Diệp Chuyết Hàn không như cậu dự đoán.

Cậu vốn tưởng rằng Diệp Chuyết Hàn dùng tâm thái tìm kiếm cái lạ giúp cậu thu dọn toàn cục, nhưng Diệp Chuyết Hàn sau khi cầm chổi còn nhanh nhẹn hơn cậu, không có chút ý tứ đùa giỡn. Diệp Chuyết Hàn cũng không ngại cây lau nhà bẩn, dùng tay vắt sạch. Nước bẩn xám xịt văng khắp nơi, hắn cũng không tránh né, bị dính đầy vào áo sơ mi và quần tây đắt tiền.

Lúc Diệp Chuyết Hàn giặt cây lau nhà thậm chí còn làm rất cẩn thận. Có vài lần Diệp Chuyết Hàn còn lấy cây lau nhà từ tay cậu, giúp cậu giặt.

Giống như là cậu mới là người thừa kế nhà hào môn.

Mà Diệp Chuyết Hàn là một cậu bé nghèo đang theo đuổi cậu.

Cảm tình dành cho Diệp Chuyết Hàn đột nhiên tăng mạnh.

Sự thật chứng minh, mị lực nhất của người đàn ông không phải là khuôn mặt, mà là ở thời khắc mấu chốt nhất, thể hiện sự đáng tin cậy có thể dựa vào.

Tâm tình Kỳ Lâm phức tạp, chép miệng.

Diệp Chuyết Hàn nhìn sang, “Hửm?”

Kỳ Lâm hoàn hồn, hào phóng cười nham nhở, “Hôm nay rất cảm ơn anh.”

Hiện tại cậu chỉ mặc áo ba lỗ, ngực đang phập phồng vì hô hấp hơi nặng nề.

Cậu phát hiện, tầm mắt Diệp Chuyết Hàn từ mặt cậu chuyển xuống ngực cậu.

Sax! Ngài lại nhìn đi đâu vậy?

“Mang đồ đi trả đi.” Diệp Chuyết Hàn cởi ủng ra, lên tiếng sai người.

Lúc này Kỳ Lâm không muốn tranh cãi gì, nói nhanh “tuân lệnh” rồi chạy đi.

Khi quay lại nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn đang ngồi ở ghế sofa, dưới chân là đôi giày da bị nước làm hỏng.

Kỳ Lâm thầm cảm thán “không hay rồi.”

Nếu Long tiên sinh ở trên tầng biết giá của đôi giày này, sợ là sẽ bị dọa ngất.

Việc vỡ đường ống nước là điều không ai mong muốn, lỡ xảy ra rồi thì có thể thương lượng giải quyết. Long tiên sinh đúng là nên bồi thường, nhưng dưới tình huống bình thường, có bồi cũng không bồi được bao nhiêu. Sau cùng đều là người sống chung trong một khu, điều kiện kinh tế không khác biệt nhau lắm.

Ai có thể nghĩ ra dưới lầu nhà mình là một tổng tài quý giá chứ?

Nghĩ lại, Kỳ Lâm cảm thấy hơi áy náy.

Nếu không phải vì cậu không muốn ở biệt thự của Diệp Chuyết Hàn, Diệp Chuyết Hàn tôn quý sẽ không phải dọn sang nhà cậu, giày da sẽ không biến thành thuyền nhỏ, hăng hái cuộn sóng bơi.

Kỳ Lâm: “Đôi giày này…”

Diệp Chuyết Hàn: “Lát nữa mang ra ngoài vứt.”

Kỳ Lâm: “A?”

“Không mang được nữa.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Cậu còn muốn giữ lại?”

Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Lâm cảm thấy ánh mắt Diệp Chuyết Hàn như đang nói – cậu có đam mê sưu tầm giày à?

“Không không không!” Kỳ Lâm vội phủ nhận không ngừng, thử thăm dò hỏi: “Vậy việc bồi thường thì sao?”

Diệp Chuyết Hàn lắc đầu, thông tình đạt lý, “Không cần. Nhưng nhà bếp và phòng tắm vẫn phải yêu cầu sửa chữa, số tiền đó cứ để vị kia bỏ ra.”

Kỳ Lâm thở một hơi.

Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”

Kỳ Lâm ngơ, “Nghĩ cái gì?”

Diệp Chuyết Hàn hất mặt về phía phòng tắm, “Trong lúc sửa chữa, cậu sẽ sống ở đâu?”

Lời tác giả:

Ngủ ngon! [Tiểu Mỹ Long buồn ngủ.jpg], Kỳ Lâm sắp sửa tiến vào Long Cung! =))

*** Hết chương 23
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện