Bây giờ là 8 giờ 16 phút tối, Kỳ Lâm đã hoàn thành công việc của mình, cậu đứng lên rồi lại ngồi về ghế chín lần.
Không phải cậu yêu chiếc ghế đã từng được Diệp Chuyết Hàn ngồi qua này, mà là… cậu sợ hãi việc phải trở về nhà.
Hôm trước, cậu và Diệp Chuyết Hàn đã lĩnh chứng, trở thành phu phu hợp pháp, buổi tối hôm đó, hai người ở trong “căn nhà nhỏ” 120m2 quậy đến mức gà bay chó sủa.
Trước đó, cậu chưa từng nghĩ 120m2 là nhỏ.
Cậu đã bắt đầu tin những quyển tiểu thuyết kia không hẳn toàn gạt người, một bá đạo tổng tài thực sự sẽ ngủ trên một chiếc giường 100m2!
Ngày đầu tiên Diệp Chuyết Hàn kéo vali tới cửa, có thể là vì lúc đó chưa kết hôn nên hành vi đã thu liễm, ngồi an vị ở ghế sofa, cho phòng tắm liền đi tắm, cho phòng khách liền ngủ, ngày thứ hai cố gắng ăn món sandwich trứng chiên.
Hôm kia, Diệp Chuyết Hàn lái xe về với tư cách là chủ nhà, khi bước vào cửa, hắn và Kỳ Lâm va mạnh vào nhau.
Bình thường cửa nhà đủ rộng nhưng hai người đàn ông cao lớn đều cùng muốn bước vào, thế là đụng nhau.
Kỳ Lâm xoa nhẹ thắt lưng của mình.
Cậu thường ngồi thiết kế trong khoảng thời gian dài nên đặc biệt chú ý đến việc chăm sóc eo và hông. Diệp Chuyết Hàn làm cậu đau, nhưng vừa kết hôn, cậu lịch sự lùi lại và ra hiệu nhường Diệp Chuyết Hàn đi trước.
Diệp Chuyết Hàn không chỉ không nói cảm ơn mà còn dùng thần sắc không rõ ràng nhìn cậu.
Từ mặt cậu, xuống eo cậu, như muốn chọc thủng một lỗ trên người cậu.
Kỳ Lâm: “…..”
Tôi chỉ là đang xoa eo, có gì hay để anh đứng xem chăm chú vậy không? Đi qua huyền quan chật hẹp, phòng khách vốn rộng rãi giờ bị nhét đầy bảy chiếc vali to. Trước bàn trà và TV có hai cái giá treo, tất cả đều là những bộ đồ đắt tiền.
Kỳ Lâm hít sâu một hơi.
Thời gian trước Diệp Chuyết Hàn hỏi cậu một chiếc chìa khóa nhà, nói thư ký Hứa cần đưa một ít hành lý tới đây.
Cậu không hề nghĩ lại nhiều đồ như vậy.
“Chỉ là một ít vật dụng cần thiết.” Diệp Chuyết Hàn nới lỏng cà vạt, “Không nhất thiết mỗi ngày tôi đều ở đây, vì vậy tôi chỉ mang một ít.”
Kỳ Lâm: “Anh gọi cái này là “chỉ mang một ít”?”
Diệp Chuyết Hàn suy nghĩ một chút, “Có lẽ là “chỉ mang rất ít” sẽ đúng hơn?”
Kỳ Lâm gục đầu vào ghế sofa.
Phòng khách không tải nổi đống hành lý lớn như vậy, thư phòng trở thành nơi tạm thời để quần áo của Diệp Chuyết Hàn.
Dọn dẹp cơ bản xong xuôi, Kỳ Lâm muốn đi tắm, vào phòng ngủ cởi đồ, chỉ còn mặc một cái quần pijama, đi đến cửa phòng tắm liền phát hiện Diệp Chuyết Hàn đã giành trước một bước.
Kỳ Lâm nắm tay lại thành đấm.
Rồi lại từ từ thả lỏng ra.
Cậu có thể nhịn được.
Diệp Chuyết Hàn tắm rửa mất nửa tiếng. Kỳ Lâm buồn chán, bưng một chiếc ghế gấp ra ngồi trước cửa phòng tắm vừa rung chân vừa chờ.
Cậu không hề đau lòng chút nước bị Diệp Chuyết Hàn lãng phí, chút tiền này cậu vẫn trả được.
Nhưng cuộc sống tự do tự tại đột nhiên xuất hiện thêm một người bên cạnh, vào cửa thì đụng nhau, thư phòng bị lấn chiếm, tắm rửa cũng phải xếp hàng, nói không chừng sáng mai còn phải tranh nhau bồn cầu.
Cậu càng nghĩ càng bối rối, trong vòng một ngày đã lần thứ N tự hỏi chính mình liệu có phải cậu không thích hợp với hôn nhân.
Nói không chừng cậu thuộc về cái gọi là độc thân cả đời.
Trong lúc đang tự hỏi thì cửa mở, Diệp Chuyết Hàn toàn thân đầy nhiệt khí, từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lùng.
Kỳ Lâm nhìn thấy mà ghét.
Tại sao cậu lại bưng một chiếc ghế gấp nhỏ như vậy?
Nhà cậu có ghế tựa, ghế chân cao, thậm chí có cả thang chữ A, cậu trúng tà gì mà nhất định phải bưng một cái ghế gấp?
Còn nữa, không lệch một chút nào, vừa vặn đối diện với háng của Diệp Chuyết Hàn.
Hơi nóng từ trong phòng tắm tỏa ra ập vào mặt, hun mặt cậu đỏ lên.
Cậu thề, mặt cậu không phải vì đối diện với háng của Diệp Chuyết Hàn mà đỏ.
Diệp Chuyết Hàn lui về sau một bước, trán nheo thành chữ “xuyên” (川), “Cậu đang làm gì vậy?”
Kỳ Lâm đã có một ngày đầy phong ba bão táp.
Tôi chỉ là đối mặt với háng của anh thôi mà, chịu thiệt cũng là tôi chịu thiệt, căng thẳng cũng nên là tôi căng thẳng, anh ở đó nghiêm túc cái gì?
Tôi có thể nhào tới cắn anh một phát không?
“Tắm xong rồi?” Kỳ Lâm lạnh lùng nói.
Diệp Chuyết Hàn nhấp môi, chỉ “ừ” một tiếng.
Kỳ Lâm nhấc ghế lên gấp lại, đẩy người trước mặt ra, “Từ bây giờ, phòng tắm là của tôi.”
Trong không khí thoang thoảng một mùi nước hoa xa lạ, Kỳ Lâm đứng trong hơi nước bình tĩnh lại, nhớ tới tình cảnh vừa rồi ở trước cửa, càng nghĩ càng không thể bình tĩnh nổi.
Không có chuyện lui một bước là trời cao bể rộng.
Chỉ có lui một bước càng nghĩ càng giận.
Vì sao không đem thang chữ A ra trước cửa?
Nếu là thang thì Diệp Chuyết Hàn sẽ đối diện với háng cậu rồi!
Tắm được một nửa thì Diệp Chuyết Hàn gõ cửa.
Kỳ Lâm cất giọng bực bội, “Làm gì? Muốn lấy chậu ra tắm tiếp?”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Bên ngoài không một tiếng động, Kỳ Lâm hoài nghi, muốn mở cửa xem thử, chẳng lẽ muốn lấy chậu thật?
Chậu nào? Hay là chậu rửa mặt?
Kỳ Lâm nhanh chóng tắm sạch bọt, chạy ra khỏi phòng tắm lại thấy Diệp Chuyết Hàn đang ngồi ở ghế sofa, laptop đặt trên đùi, đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với ai đó.
Có vẻ như đang làm việc.
Kỳ Lâm là một người cuồng công việc, cực kỳ khó chịu với mọi hành động quấy rầy khi cậu đang vẽ. Tất nhiên, suy theo đó, đương nhiên cậu không được quấy rầy người khác làm việc.
Cậu đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Diệp Chuyết Hàn, quay lại dọn dẹp phòng tắm.
Mười lăm phút sau, Diệp Chuyết Hàn vẫn đang nói chuyện.
Đèn trần phòng khách không bật, ánh đèn bàn màu đỏ cam và ánh sáng màu xanh từ laptop cùng phản chiếu lên khuôn mặt Diệp Chuyết Hàn, khó phân biệt nóng lạnh.
Kỳ Lâm đột nhiên nghĩ đến một từ – yêu mị.
Trong chớp mắt, không cần người khác phải nhắc nhở, bản thân cậu cũng thấy phát tởm lên.
Cái gì mà yêu mị, người cậu cưới là một người đàn ông bình thường, có phải là yêu quái đâu!
Lộn xộn cả một buổi tối, Kỳ Lâm mệt mỏi, nhưng vẫn chưa tới giờ ngủ.
Cậu rửa một đĩa nho, nhưng bỗng lại nhận ra không thể nằm dài ra ghế sofa vừa ăn vừa xem TV như trước.
Đây chính là khoảng thời gian cậu thích nhất khi ở nhà! Có lúc phấn khích lên, cậu sẽ giơ chân gác lên cả lưng ghế.
Tuy nhiên, bây giờ, vị tổng tài Diệp Chuyết Hàn đang ngồi ngay giữa sofa, không có chút ý tứ chừa chỗ.
Kỳ Lâm đứng bên cạnh bàn trà suy nghĩ.
Diệp Chuyết Hàn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn vẻ chăm chú khi làm việc, “Hửm?”
Kỳ Lâm vốn muốn nói tránh ra, nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Chuyết Hàn như vậy lại mềm lòng, đành nói: “Anh có thể ngồi dịch sang bên cạnh một chút không?”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu, dịch sang. Nhưng hắn chỉ dời được có nửa cái mông.
Kỳ Lâm cạn lời, ngồi xuống bên trái ghế sofa, tay cầm lấy điều khiển TV nhưng cuối cùng lại đặt xuống.
Haiz, tạm thời vẫn không thể xem TV.
Có dũng khí kết hôn, đồng nghĩa với việc có dũng khí để một người xâm chiếm không gian sinh hoạt của mình – điều này Kỳ Lâm đã từng suy nghĩ cẩn thận trước khi đăng ký hệ thống AI kết đôi.
Ăn được vài quả nho, chân Kỳ Lâm không khống chế được, bắt đầu muốn gác lên sofa.
Sofa này có thể ngồi ba người, thậm chí là bốn người. Nhưng Diệp Chuyết Hàn lại ngồi ở giữa, cậu không thể gác chân lên được.
Bên này đang giãy giụa trong cảm xúc muốn mà không làm được, bên kia ngồi nghiêm chỉnh làm việc, cuối cùng Diệp Chuyết Hàn quay mặt sang, trên mặt toàn là ghét bỏ.
Tay Kỳ Lâm đang cầm nho đưa lên miệng dừng lại, nói thầm trong lòng anh chiếm chỗ của tôi còn bày ra vẻ mặt đó?
Ngoài miệng lại giả vờ giả vịt hỏi thăm: “Tôi làm ảnh hưởng đến anh à?”
Diệp Chuyết Hàn: “Đúng.”
Kỳ Lâm: “…..”
Đúng cái mông!
Tầm mắt Diệp Chuyết Hàn dịch chuyển: “Cậu đang ăn nho?”
Kỳ Lâm không keo kiệt, đưa đĩa sang: “Ừ, anh tự lấy đi.”
Diệp Chuyết Hàn không lấy, hỏi tiếp: “Cậu không lột vỏ?”
Kỳ Lâm nghĩ thầm tổng tài thật nhiều chuyện.
Diệp Chuyết Hàn đứng lên, đặt sổ ghi chép sang bên cạnh, đi xuống phòng bếp.
Kỳ Lâm nhân cơ hội đó gác thẳng chân lên, thoải mái thở dài.
Không lâu sau Diệp Chuyết Hàn quay lại, nhìn có vẻ vừa rửa tay.
Diệp Chuyết Hàn: “Chân.”
Đôi chân dài của Kỳ Lâm đang chiếm cả cả sofa.
Được rồi, thu thì thu.
Diệp Chuyết Hàn lại ngồi giữa ghế, lấy một quả nho, bóc vỏ cẩn thận.
Kỳ Lâm quay sang xem. Tay Diệp Chuyết Hàn rất đẹp, có vài giọt nước theo xương ngón tay trượt xuống, dễ dàng thu hút ánh nhìn.
Chốc lát sau, quả nho trở thành một quả cầu trơn tru hoàn chỉnh, bóng loáng.
Kỳ Lâm âm thầm khen ngợi, chưa nói ra miệng thì Diệp Chuyết Hàn nhìn về phía cậu.
Làm gì vậy? Lột nho cũng muốn khoe?
“Há miệng.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm mơ hồ nghĩ, hình như đây không phải là lần đầu tiên người này nói với cậu hai chữ “há miệng”?
Tuy rằng đã là bạn đời hợp pháp, nhưng tùy tiện bảo người kia há miệng có vẻ vẫn rất không bình thường đi. Kỳ Lâm nghĩ, câu này dễ khiến người ta sản sinh ra một loại liên tưởng không lành mạnh.
Kỳ Lâm hỏi: “Anh bóc cho tôi…”
Từ “à” chưa kịp nói thì quả nho trơn bóng kia đã được nhét vào miệng cậu.
Kỳ Lâm vô thức ngậm miệng, cắn lên ngón tay của Diệp Chuyết Hàn. Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Bốn mắt lặng lẽ nhìn nhau.
Đôi môi Diệp Chuyết Hàn mấy máy, “Cậu muốn cắn tôi đến khi nào?”
Kỳ Lâm: “A!”
Ai muốn cắn anh!?
Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh thu tay. “Biết hẳn là sẽ như vậy nên mới ăn nho sao?”
Lời này vừa hỏi xong, Kỳ Lâm sặc.
“Biết sẽ cắn ngón tay của anh?”
Thần sắc Diệp Chuyết Hàn âm trầm, không biết có bị mạo phạm không.
“Anh không rửa tay?” Kỳ Lâm hỏi.
Diệp Chuyết Hàn nhìn ngón tay của mình.
Kỳ Lâm lại nói: “Trên đó có nước miếng của tôi.”
Sau khi đi rửa lại tay, Diệp Chuyết Hàn lại về ngồi giữa sofa.
Chân Kỳ Lâm tiếp tục không thể gác lên được.
“Diệp tổng.” Kỳ Lâm nhịn không được hỏi: “Anh đang làm việc sao?”
Diệp Chuyết Hàn nhàn nhạt hỏi lại: “Nhìn tôi giống đang chơi game sao?”
“Tôi nghĩ anh nên vào thư phòng.”
“Tôi không thể ngồi ở đây?”
Kỳ Lâm bị hỏi nghẹn họng, sửng sốt vài giây mới nói tiếp: “Phòng khách ồn ào, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Diệp Chuyết Hàn: “Vậy cậu ngoan ngoãn ngồi yên một chút.”
Kỳ Lâm: “!!!”
Căn hộ này không còn mang họ Kỳ nữa à?
Diệp Chuyết Hàn nói xong cũng nhìn vào sổ ghi chép, coi “quái thú” bên cạnh như không khí.
Kỳ Lâm biết đã là vợ chồng thì nên thông cảm lẫn nhau. Cách tốt nhất lúc này là cậu rời khỏi phòng khách. Ban công, phòng ngủ, phòng bếp, chỗ nào mát mẻ thoải mái, ngồi đâu thì ngồi.
Nho cũng không cần thiết phải ngồi ở sofa mới ăn được.
Mà Kỳ Lâm đột nhiên xuất hiện ý nghĩ, nhà này họ Kỳ, ghế sofa cũng họ Kỳ, họ Diệp dựa vào cái gì mà làm tu hú chiếm tổ?
Cậu hoàn toàn phản đối!
Đối với một người đã quen với việc gác chân lên ghế, bây giờ không gác được, cảm thấy rất khó chịu.
Kỳ Lâm nhịn nửa ngày, cuối cùng chậm rãi để chân ra phía sau người Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng, phía sau không dựa vào ghế. Kỳ Lâm duỗi hai chân ra đằng sau, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái.
Diệp Chuyết Hàn bóc vỏ nho cho cậu, nhưng cậu lười, không thích tự bóc, tiếp tục bỏ từng quả từng vào miệng, bởi vì quá thích ý nên nhắm hai mắt lại.
Ngay lúc này, Diệp Chuyết Hàn gỡ tai nghe bluetooth xuống, dựa người ra sau.
Chân Kỳ Lâm không kịp phản ứng, đập vào đầu Diệp Chuyết Hàn. Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn liếc qua, dừng lại giữa hai chân.
Hình ảnh này quá đẹp!
Mà nhìn từ góc độ của Diệp Chuyết Hàn, thắt lưng Kỳ Lâm rất khỏe mạnh, dẻo dai.
Lúc Kỳ Hãn gọi điện đến, Kỳ Lâm đang ngồi xổm ở ngoài ban công.
Kỳ Hãn: “Tiểu Kỳ, đêm tân hôn thế nào?”
“Đại Kỳ…” Kỳ Lâm buồn bã nói: “Anh và chị dâu trải qua đêm tân hôn như thế nào?”
“Bốn chữ.”
“Bốn chữ gì?”
“Sướng sướng sướng sướng.”
Kỳ Hãn hối thúc: “Đừng có nói về anh và chị dâu, đang nói về em. Anh đang rất quan tâm đến em và thần tiên đệ đệ.”
“Bọn em…” Kỳ Lâm nói, “Đại Kỳ, để em kể cho anh nghe một câu chuyện cười trước đã.”
Kỳ Hãn không đợi được, “Chuyện cười gì nữa…”
“Đêm tân hôn.” Kỳ Lâm nói, “Chân của em rất không nghe lời, một cái đập vào đầu thần tiên ca ca, một cái đập vào háng thần tiên ca ca.”
Kỳ Hãn: “Ha ha ha ha ha ha.”
Kỳ Lâm: “Anh có thấy buồn cười không?”
“Buồn cười.” Kỳ Hãn cười suốt nửa ngày, đột nhiên dừng lại. “Tiểu Kỳ, em thực sự đạp chân vào háng thần tiên đệ đệ hả?”
Kỳ Lâm nghi ngờ chỉ số IQ của anh trai mình.
Năm đó, Kỳ Hãn làm thế nào để được cử đi học ở trường đại học danh giá, bằng cách nào trở thành một đại thần IT?
Kỳ Lâm thở dài: “Thật.”
Kỳ Hãn yên tĩnh trong chốc lát, “Vậy hai người có cơ hội chơi rồi, so với anh và chị dâu có khi còn sảng khoái hơn.”
Lúc này, Kỳ Lâm đang ngồi trong phòng làm việc của mình, không muốn quay về nhà, nhớ lại đêm tân hôn.
Bỗng nhiên, điện thoại reo.
Màn hình sáng nhấp nháy.
Thần tiên ca ca gọi.
*** Hết chương 11
Không phải cậu yêu chiếc ghế đã từng được Diệp Chuyết Hàn ngồi qua này, mà là… cậu sợ hãi việc phải trở về nhà.
Hôm trước, cậu và Diệp Chuyết Hàn đã lĩnh chứng, trở thành phu phu hợp pháp, buổi tối hôm đó, hai người ở trong “căn nhà nhỏ” 120m2 quậy đến mức gà bay chó sủa.
Trước đó, cậu chưa từng nghĩ 120m2 là nhỏ.
Cậu đã bắt đầu tin những quyển tiểu thuyết kia không hẳn toàn gạt người, một bá đạo tổng tài thực sự sẽ ngủ trên một chiếc giường 100m2!
Ngày đầu tiên Diệp Chuyết Hàn kéo vali tới cửa, có thể là vì lúc đó chưa kết hôn nên hành vi đã thu liễm, ngồi an vị ở ghế sofa, cho phòng tắm liền đi tắm, cho phòng khách liền ngủ, ngày thứ hai cố gắng ăn món sandwich trứng chiên.
Hôm kia, Diệp Chuyết Hàn lái xe về với tư cách là chủ nhà, khi bước vào cửa, hắn và Kỳ Lâm va mạnh vào nhau.
Bình thường cửa nhà đủ rộng nhưng hai người đàn ông cao lớn đều cùng muốn bước vào, thế là đụng nhau.
Kỳ Lâm xoa nhẹ thắt lưng của mình.
Cậu thường ngồi thiết kế trong khoảng thời gian dài nên đặc biệt chú ý đến việc chăm sóc eo và hông. Diệp Chuyết Hàn làm cậu đau, nhưng vừa kết hôn, cậu lịch sự lùi lại và ra hiệu nhường Diệp Chuyết Hàn đi trước.
Diệp Chuyết Hàn không chỉ không nói cảm ơn mà còn dùng thần sắc không rõ ràng nhìn cậu.
Từ mặt cậu, xuống eo cậu, như muốn chọc thủng một lỗ trên người cậu.
Kỳ Lâm: “…..”
Tôi chỉ là đang xoa eo, có gì hay để anh đứng xem chăm chú vậy không? Đi qua huyền quan chật hẹp, phòng khách vốn rộng rãi giờ bị nhét đầy bảy chiếc vali to. Trước bàn trà và TV có hai cái giá treo, tất cả đều là những bộ đồ đắt tiền.
Kỳ Lâm hít sâu một hơi.
Thời gian trước Diệp Chuyết Hàn hỏi cậu một chiếc chìa khóa nhà, nói thư ký Hứa cần đưa một ít hành lý tới đây.
Cậu không hề nghĩ lại nhiều đồ như vậy.
“Chỉ là một ít vật dụng cần thiết.” Diệp Chuyết Hàn nới lỏng cà vạt, “Không nhất thiết mỗi ngày tôi đều ở đây, vì vậy tôi chỉ mang một ít.”
Kỳ Lâm: “Anh gọi cái này là “chỉ mang một ít”?”
Diệp Chuyết Hàn suy nghĩ một chút, “Có lẽ là “chỉ mang rất ít” sẽ đúng hơn?”
Kỳ Lâm gục đầu vào ghế sofa.
Phòng khách không tải nổi đống hành lý lớn như vậy, thư phòng trở thành nơi tạm thời để quần áo của Diệp Chuyết Hàn.
Dọn dẹp cơ bản xong xuôi, Kỳ Lâm muốn đi tắm, vào phòng ngủ cởi đồ, chỉ còn mặc một cái quần pijama, đi đến cửa phòng tắm liền phát hiện Diệp Chuyết Hàn đã giành trước một bước.
Kỳ Lâm nắm tay lại thành đấm.
Rồi lại từ từ thả lỏng ra.
Cậu có thể nhịn được.
Diệp Chuyết Hàn tắm rửa mất nửa tiếng. Kỳ Lâm buồn chán, bưng một chiếc ghế gấp ra ngồi trước cửa phòng tắm vừa rung chân vừa chờ.
Cậu không hề đau lòng chút nước bị Diệp Chuyết Hàn lãng phí, chút tiền này cậu vẫn trả được.
Nhưng cuộc sống tự do tự tại đột nhiên xuất hiện thêm một người bên cạnh, vào cửa thì đụng nhau, thư phòng bị lấn chiếm, tắm rửa cũng phải xếp hàng, nói không chừng sáng mai còn phải tranh nhau bồn cầu.
Cậu càng nghĩ càng bối rối, trong vòng một ngày đã lần thứ N tự hỏi chính mình liệu có phải cậu không thích hợp với hôn nhân.
Nói không chừng cậu thuộc về cái gọi là độc thân cả đời.
Trong lúc đang tự hỏi thì cửa mở, Diệp Chuyết Hàn toàn thân đầy nhiệt khí, từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lùng.
Kỳ Lâm nhìn thấy mà ghét.
Tại sao cậu lại bưng một chiếc ghế gấp nhỏ như vậy?
Nhà cậu có ghế tựa, ghế chân cao, thậm chí có cả thang chữ A, cậu trúng tà gì mà nhất định phải bưng một cái ghế gấp?
Còn nữa, không lệch một chút nào, vừa vặn đối diện với háng của Diệp Chuyết Hàn.
Hơi nóng từ trong phòng tắm tỏa ra ập vào mặt, hun mặt cậu đỏ lên.
Cậu thề, mặt cậu không phải vì đối diện với háng của Diệp Chuyết Hàn mà đỏ.
Diệp Chuyết Hàn lui về sau một bước, trán nheo thành chữ “xuyên” (川), “Cậu đang làm gì vậy?”
Kỳ Lâm đã có một ngày đầy phong ba bão táp.
Tôi chỉ là đối mặt với háng của anh thôi mà, chịu thiệt cũng là tôi chịu thiệt, căng thẳng cũng nên là tôi căng thẳng, anh ở đó nghiêm túc cái gì?
Tôi có thể nhào tới cắn anh một phát không?
“Tắm xong rồi?” Kỳ Lâm lạnh lùng nói.
Diệp Chuyết Hàn nhấp môi, chỉ “ừ” một tiếng.
Kỳ Lâm nhấc ghế lên gấp lại, đẩy người trước mặt ra, “Từ bây giờ, phòng tắm là của tôi.”
Trong không khí thoang thoảng một mùi nước hoa xa lạ, Kỳ Lâm đứng trong hơi nước bình tĩnh lại, nhớ tới tình cảnh vừa rồi ở trước cửa, càng nghĩ càng không thể bình tĩnh nổi.
Không có chuyện lui một bước là trời cao bể rộng.
Chỉ có lui một bước càng nghĩ càng giận.
Vì sao không đem thang chữ A ra trước cửa?
Nếu là thang thì Diệp Chuyết Hàn sẽ đối diện với háng cậu rồi!
Tắm được một nửa thì Diệp Chuyết Hàn gõ cửa.
Kỳ Lâm cất giọng bực bội, “Làm gì? Muốn lấy chậu ra tắm tiếp?”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Bên ngoài không một tiếng động, Kỳ Lâm hoài nghi, muốn mở cửa xem thử, chẳng lẽ muốn lấy chậu thật?
Chậu nào? Hay là chậu rửa mặt?
Kỳ Lâm nhanh chóng tắm sạch bọt, chạy ra khỏi phòng tắm lại thấy Diệp Chuyết Hàn đang ngồi ở ghế sofa, laptop đặt trên đùi, đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với ai đó.
Có vẻ như đang làm việc.
Kỳ Lâm là một người cuồng công việc, cực kỳ khó chịu với mọi hành động quấy rầy khi cậu đang vẽ. Tất nhiên, suy theo đó, đương nhiên cậu không được quấy rầy người khác làm việc.
Cậu đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Diệp Chuyết Hàn, quay lại dọn dẹp phòng tắm.
Mười lăm phút sau, Diệp Chuyết Hàn vẫn đang nói chuyện.
Đèn trần phòng khách không bật, ánh đèn bàn màu đỏ cam và ánh sáng màu xanh từ laptop cùng phản chiếu lên khuôn mặt Diệp Chuyết Hàn, khó phân biệt nóng lạnh.
Kỳ Lâm đột nhiên nghĩ đến một từ – yêu mị.
Trong chớp mắt, không cần người khác phải nhắc nhở, bản thân cậu cũng thấy phát tởm lên.
Cái gì mà yêu mị, người cậu cưới là một người đàn ông bình thường, có phải là yêu quái đâu!
Lộn xộn cả một buổi tối, Kỳ Lâm mệt mỏi, nhưng vẫn chưa tới giờ ngủ.
Cậu rửa một đĩa nho, nhưng bỗng lại nhận ra không thể nằm dài ra ghế sofa vừa ăn vừa xem TV như trước.
Đây chính là khoảng thời gian cậu thích nhất khi ở nhà! Có lúc phấn khích lên, cậu sẽ giơ chân gác lên cả lưng ghế.
Tuy nhiên, bây giờ, vị tổng tài Diệp Chuyết Hàn đang ngồi ngay giữa sofa, không có chút ý tứ chừa chỗ.
Kỳ Lâm đứng bên cạnh bàn trà suy nghĩ.
Diệp Chuyết Hàn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn vẻ chăm chú khi làm việc, “Hửm?”
Kỳ Lâm vốn muốn nói tránh ra, nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Chuyết Hàn như vậy lại mềm lòng, đành nói: “Anh có thể ngồi dịch sang bên cạnh một chút không?”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu, dịch sang. Nhưng hắn chỉ dời được có nửa cái mông.
Kỳ Lâm cạn lời, ngồi xuống bên trái ghế sofa, tay cầm lấy điều khiển TV nhưng cuối cùng lại đặt xuống.
Haiz, tạm thời vẫn không thể xem TV.
Có dũng khí kết hôn, đồng nghĩa với việc có dũng khí để một người xâm chiếm không gian sinh hoạt của mình – điều này Kỳ Lâm đã từng suy nghĩ cẩn thận trước khi đăng ký hệ thống AI kết đôi.
Ăn được vài quả nho, chân Kỳ Lâm không khống chế được, bắt đầu muốn gác lên sofa.
Sofa này có thể ngồi ba người, thậm chí là bốn người. Nhưng Diệp Chuyết Hàn lại ngồi ở giữa, cậu không thể gác chân lên được.
Bên này đang giãy giụa trong cảm xúc muốn mà không làm được, bên kia ngồi nghiêm chỉnh làm việc, cuối cùng Diệp Chuyết Hàn quay mặt sang, trên mặt toàn là ghét bỏ.
Tay Kỳ Lâm đang cầm nho đưa lên miệng dừng lại, nói thầm trong lòng anh chiếm chỗ của tôi còn bày ra vẻ mặt đó?
Ngoài miệng lại giả vờ giả vịt hỏi thăm: “Tôi làm ảnh hưởng đến anh à?”
Diệp Chuyết Hàn: “Đúng.”
Kỳ Lâm: “…..”
Đúng cái mông!
Tầm mắt Diệp Chuyết Hàn dịch chuyển: “Cậu đang ăn nho?”
Kỳ Lâm không keo kiệt, đưa đĩa sang: “Ừ, anh tự lấy đi.”
Diệp Chuyết Hàn không lấy, hỏi tiếp: “Cậu không lột vỏ?”
Kỳ Lâm nghĩ thầm tổng tài thật nhiều chuyện.
Diệp Chuyết Hàn đứng lên, đặt sổ ghi chép sang bên cạnh, đi xuống phòng bếp.
Kỳ Lâm nhân cơ hội đó gác thẳng chân lên, thoải mái thở dài.
Không lâu sau Diệp Chuyết Hàn quay lại, nhìn có vẻ vừa rửa tay.
Diệp Chuyết Hàn: “Chân.”
Đôi chân dài của Kỳ Lâm đang chiếm cả cả sofa.
Được rồi, thu thì thu.
Diệp Chuyết Hàn lại ngồi giữa ghế, lấy một quả nho, bóc vỏ cẩn thận.
Kỳ Lâm quay sang xem. Tay Diệp Chuyết Hàn rất đẹp, có vài giọt nước theo xương ngón tay trượt xuống, dễ dàng thu hút ánh nhìn.
Chốc lát sau, quả nho trở thành một quả cầu trơn tru hoàn chỉnh, bóng loáng.
Kỳ Lâm âm thầm khen ngợi, chưa nói ra miệng thì Diệp Chuyết Hàn nhìn về phía cậu.
Làm gì vậy? Lột nho cũng muốn khoe?
“Há miệng.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm mơ hồ nghĩ, hình như đây không phải là lần đầu tiên người này nói với cậu hai chữ “há miệng”?
Tuy rằng đã là bạn đời hợp pháp, nhưng tùy tiện bảo người kia há miệng có vẻ vẫn rất không bình thường đi. Kỳ Lâm nghĩ, câu này dễ khiến người ta sản sinh ra một loại liên tưởng không lành mạnh.
Kỳ Lâm hỏi: “Anh bóc cho tôi…”
Từ “à” chưa kịp nói thì quả nho trơn bóng kia đã được nhét vào miệng cậu.
Kỳ Lâm vô thức ngậm miệng, cắn lên ngón tay của Diệp Chuyết Hàn. Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Bốn mắt lặng lẽ nhìn nhau.
Đôi môi Diệp Chuyết Hàn mấy máy, “Cậu muốn cắn tôi đến khi nào?”
Kỳ Lâm: “A!”
Ai muốn cắn anh!?
Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh thu tay. “Biết hẳn là sẽ như vậy nên mới ăn nho sao?”
Lời này vừa hỏi xong, Kỳ Lâm sặc.
“Biết sẽ cắn ngón tay của anh?”
Thần sắc Diệp Chuyết Hàn âm trầm, không biết có bị mạo phạm không.
“Anh không rửa tay?” Kỳ Lâm hỏi.
Diệp Chuyết Hàn nhìn ngón tay của mình.
Kỳ Lâm lại nói: “Trên đó có nước miếng của tôi.”
Sau khi đi rửa lại tay, Diệp Chuyết Hàn lại về ngồi giữa sofa.
Chân Kỳ Lâm tiếp tục không thể gác lên được.
“Diệp tổng.” Kỳ Lâm nhịn không được hỏi: “Anh đang làm việc sao?”
Diệp Chuyết Hàn nhàn nhạt hỏi lại: “Nhìn tôi giống đang chơi game sao?”
“Tôi nghĩ anh nên vào thư phòng.”
“Tôi không thể ngồi ở đây?”
Kỳ Lâm bị hỏi nghẹn họng, sửng sốt vài giây mới nói tiếp: “Phòng khách ồn ào, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Diệp Chuyết Hàn: “Vậy cậu ngoan ngoãn ngồi yên một chút.”
Kỳ Lâm: “!!!”
Căn hộ này không còn mang họ Kỳ nữa à?
Diệp Chuyết Hàn nói xong cũng nhìn vào sổ ghi chép, coi “quái thú” bên cạnh như không khí.
Kỳ Lâm biết đã là vợ chồng thì nên thông cảm lẫn nhau. Cách tốt nhất lúc này là cậu rời khỏi phòng khách. Ban công, phòng ngủ, phòng bếp, chỗ nào mát mẻ thoải mái, ngồi đâu thì ngồi.
Nho cũng không cần thiết phải ngồi ở sofa mới ăn được.
Mà Kỳ Lâm đột nhiên xuất hiện ý nghĩ, nhà này họ Kỳ, ghế sofa cũng họ Kỳ, họ Diệp dựa vào cái gì mà làm tu hú chiếm tổ?
Cậu hoàn toàn phản đối!
Đối với một người đã quen với việc gác chân lên ghế, bây giờ không gác được, cảm thấy rất khó chịu.
Kỳ Lâm nhịn nửa ngày, cuối cùng chậm rãi để chân ra phía sau người Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng, phía sau không dựa vào ghế. Kỳ Lâm duỗi hai chân ra đằng sau, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái.
Diệp Chuyết Hàn bóc vỏ nho cho cậu, nhưng cậu lười, không thích tự bóc, tiếp tục bỏ từng quả từng vào miệng, bởi vì quá thích ý nên nhắm hai mắt lại.
Ngay lúc này, Diệp Chuyết Hàn gỡ tai nghe bluetooth xuống, dựa người ra sau.
Chân Kỳ Lâm không kịp phản ứng, đập vào đầu Diệp Chuyết Hàn. Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn liếc qua, dừng lại giữa hai chân.
Hình ảnh này quá đẹp!
Mà nhìn từ góc độ của Diệp Chuyết Hàn, thắt lưng Kỳ Lâm rất khỏe mạnh, dẻo dai.
Lúc Kỳ Hãn gọi điện đến, Kỳ Lâm đang ngồi xổm ở ngoài ban công.
Kỳ Hãn: “Tiểu Kỳ, đêm tân hôn thế nào?”
“Đại Kỳ…” Kỳ Lâm buồn bã nói: “Anh và chị dâu trải qua đêm tân hôn như thế nào?”
“Bốn chữ.”
“Bốn chữ gì?”
“Sướng sướng sướng sướng.”
Kỳ Hãn hối thúc: “Đừng có nói về anh và chị dâu, đang nói về em. Anh đang rất quan tâm đến em và thần tiên đệ đệ.”
“Bọn em…” Kỳ Lâm nói, “Đại Kỳ, để em kể cho anh nghe một câu chuyện cười trước đã.”
Kỳ Hãn không đợi được, “Chuyện cười gì nữa…”
“Đêm tân hôn.” Kỳ Lâm nói, “Chân của em rất không nghe lời, một cái đập vào đầu thần tiên ca ca, một cái đập vào háng thần tiên ca ca.”
Kỳ Hãn: “Ha ha ha ha ha ha.”
Kỳ Lâm: “Anh có thấy buồn cười không?”
“Buồn cười.” Kỳ Hãn cười suốt nửa ngày, đột nhiên dừng lại. “Tiểu Kỳ, em thực sự đạp chân vào háng thần tiên đệ đệ hả?”
Kỳ Lâm nghi ngờ chỉ số IQ của anh trai mình.
Năm đó, Kỳ Hãn làm thế nào để được cử đi học ở trường đại học danh giá, bằng cách nào trở thành một đại thần IT?
Kỳ Lâm thở dài: “Thật.”
Kỳ Hãn yên tĩnh trong chốc lát, “Vậy hai người có cơ hội chơi rồi, so với anh và chị dâu có khi còn sảng khoái hơn.”
Lúc này, Kỳ Lâm đang ngồi trong phòng làm việc của mình, không muốn quay về nhà, nhớ lại đêm tân hôn.
Bỗng nhiên, điện thoại reo.
Màn hình sáng nhấp nháy.
Thần tiên ca ca gọi.
*** Hết chương 11
Danh sách chương