Nghe đám người Nhiếp Chính nói xong, Phàm Cốt nhíu mày lạnh nhạt nói: “Cái cây Chi ma kia tìm đến người của Đường môn, chẳng lẽ chúng ta sợ hắn sao?”
“Sư phó, ngài có biện pháp nào?” Lam Vô Nguyệt nghe ra trong lời sư phó có chuyện.
Phàm Cốt hừ nói: ” Cái cây Chi ma kia không phải đều đem bọn ngu xuẩn võ lâm tìm tới sao? Vậy chúng ta sẽ đem toàn bộ Hải phách chân kinh tung ra ngoài cho bọn hắn, ta xem cây Chi ma kia còn có tâm tư tìm đến chúng ta gây phiền toái hay không.”
Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính nghe ra ý trong lời này, nhịn không được nói: “Đồng ý! Chủ ý này hay!” A Mao cùng Diệp Địch phản ứng chậm nửa nhịp, sau khi chờ bọn hắn hiểu được liền liên tục gật đầu đồng ý.
Lam Vô Nguyệt vội la lên: “Sư phó, việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại chuẩn bị đi.”
Phàm Cốt liếc mắt bốn vị đồ đệ một cái, khụ hai tiếng nói: “Hải phách chân kinh cộng lại có hai bản, sư phó tính toán sao một lần, sau đó đem sách xé ném cho bọn hắn, làm cho bọn họ tự đi chém giết. Bất quá, không phải sư phó không tin các ngươi, Hải phách chân kinh này người không đủ định lực thì xem không được. Trong lòng các ngươi có hận, thực sự có khả năng sau khi sao chép liền theo bản năng đi luyện , sư phó không thể mạo hiểm như vậy, vẫn là do sư phó đến chép, các ngươi ai cũng không cho xem.”
Chiêu này cũng thật đủ kiên quyết, Lam Vô Nguyệt vừa định nói y đến chép, lại nghe sư phó nói vậy. Y rất muốn khuyên sư phó thay đổi chủ ý, dù sao sư phó vừa trở về, nhưng nghĩ lại băn khoăn của người không phải không có đạo lý, y đành im lặng tiếp nhận. Nhiếp Chính không dám nói mình sẽ không đi luyện, cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận. A Mao cùng Diệp Địch có chút khiếp đảm, bọn họ sợ mình dưới tình huống không biết mà luyện Hải phách chân kinh, đến lúc đó làm cho Tiểu Bảo sợ bọn họ, cho nên hai người cũng im lặng tiếp nhận.
Bất quá có một người không sợ. Cậu giật nhẹ tay áo sư phó, thực sự nghiêm túc nói: “Sư phó, ta chép.”
Ánh mắt mấy người lập tức chuyển đến trên người Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mềm nhuyễn nói: “Sư phó, mệt mỏi. Ta chép, ta sẽ không, học.”
Đúng vậy! Tiểu Bảo không có võ công, ngay cả nội công tâm pháp tu luyện như thế nào cũng không hiểu, do cậu nhóc đến sao chép là thích hợp nhất. Hơn nữa bọn họ đều thấy Tiểu Bảo viết chữ, viết vừa mau lại đẹp, không cần lo lắng Lâm Thịnh Chi khả nghi, cho là bọn họ lấy Hải phách chân kinh giả đến lừa gạt người.
Lập tức, tất cả mọi người ở trong lòng gật đầu, Phàm Cốt niết niết cái mũi tiểu đồ nhi, cười ha hả nói: “Hảo, vậy do a Bảo đến chép.” Lập tức, hắn lại dặn dò: “Bất quá a Bảo, ngươi đáp ứng sư phó, chép thì chép, không cho ngươi suy nghĩ ý bên trong.”
“Không muốn, không muốn. Hại người, không muốn.” Đó là thứ hại người, cậu tuyệt đối sẽ không suy nghĩ, cậu không cần rời đi các ca ca cùng sư phó.
“Hảo.” Phàm Cốt vỗ nhịp, “A Bảo hiện tại đi chép sách, Lam tiểu tử cùng Diệp tiểu tử theo ta đi hậu sơn. Người của Đường môn nếu dám tới, ta cho bọn hắn tới được nhưng đi không được. Phương Du, ngươi mang Nhiếp Chính cùng A Mao đi đem mạn đằng rũ trên hắc nhai cắt bỏ, sau đó đan thành võng. A Đột, ngươi cùng Tiểu Bối coi chừng a Bảo.”
“Hảo!”
“Chi chi chi!”
“Hô hô!”
Tìm đến giấy bút cho Tiểu Bảo, đem giấy cắt thành cỡ trang sách, đáp cho nó cái bàn, lại rót nước, thức ăn, mấy người phân công nhau hành động . Mình có thể giúp sư phó cùng các ca ca, Tiểu Bảo miễn bàn cao hứng biết bao nhiêu . Mở ra Hải phách chân kinh, cẩn thận nghiên cứu tự thể bên trong, Tiểu Bảo đem sách theo quy củ đặt ở trong tay, nâng lên bút lông nghiêm túc vẽ. Đúng vậy, đúng là vẽ, chữ Tiểu Bảo viết xuống gần như có thể lấy giả đánh tráo. Dù là các ca ca cũng không biết cậu có bản lĩnh này.
Đám người Phàm Cốt cùng Nhiếp Chính có thể yên tâm đi khỏi, căn bản không lo Tiểu Bảo có thể xem hiểu Hải phá chân kinh. Đừng nói là Tiểu Bảo , dù là Phàm Cốt xem cũng không quá hiểu biết. Mỗi một câu đều phải đào ra ý tứ bên trong, hơn nữa chưa chắc rõ ràng thông thấu. Nhưng mà hắn lại không thể không tin sách, dù sao Phương Du từng luyện thành Hải phách chân kinh. Kỳ thật bản thân Phương Du cũng không rõ là như thế nào luyện thành, hắn nhìn nhìn, cân nhắc cân nhắc tựa hồ liền vô sự tự thông, theo nội công mà tiếp tục luyện. Bất quá Tiểu Bảo không hiểu nội công, đương nhiên xem không hiểu văn tự tối nghĩa trên mặt là ý ra sao.
Nhưng mà, thứ vốn là nội công tâm pháp kia ngay lúc Tiểu Bảo chép đến ba phần, tốc độ dần chậm lại; chờ khi cậu chép xong một nửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy suy nghĩ sâu xa; đến khi lại chép thêm vài tờ, cậu trực tiếp lấy sách bắt đầu xem lại từ đầu. Ân? Chữ này xuất hiện rất kỳ quái, vì cái gì nơi này sẽ thêm ra chữ này ni? Não như thế nào cũng không nghĩ ra. Hơn nữa khẩu quyết trên sách càng xem càng kỳ quái, cái gì gọi là “Vận khí về tâm lan đến trăm mạch” ? Còn có “Trong tề sư (rốn?) tụ họp các dòng khí tả công có hiện diện khí hữu công” ? Chẳng lẽ võ lâm bí tịch đều là tối nghĩa như vậy sao? Tiểu Bảo thực sự tò mò một hàng một hàng suy nghĩ sâu xa, thiếu chút nữa đã quên cậu còn phải chép sách. Khóe mắt liếc đến bút lông, Tiểu Bảo mới đột nhiên hoàn hồn, nhìn nhìn ngoài động, sư phó cùng các ca ca hình như còn chưa có trở lại, Tiểu Bảo nhanh cầm lấy bút, vùi đầu chép sách, đem nghi vấn này tạm thời đặt ở đáy lòng.
Lúc trời sắp sáng, đám người Phàm Cốt mới trở về, mỗi người đều là một thân đất cát, nhưng lại tinh thần hăng hái. Thấy Tiểu Bảo đã sao tới sắp một nửa quyển thứ hai, mấy người đến sơn động bên cạnh tiếp tục thương lượng biện pháp đi khỏi, không quấy rầy cậu nhóc. Trước chính ngọ, Tiểu Bảo đem một xấp giấy dày viết đến tinh tế giao cho sư phó. Lật vài tờ, Phàm Cốt sờ sờ đầu đồ đệ ngoan: “A Bảo, ngươi thật lợi hại, giúp sư phó cùng các ca ca việc lớn. Tốt lắm, ngươi làm xong chuyện của ngươi , còn lại giao cho sư phó đi.”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Ta có thể, hỗ trợ.”
Diệp Địch đau lòng ôm lấy Tiểu Bảo, sờ sờ bọng mắt thâm quần của cậu nhóc, nói: “Cục cưng đi ngủ, Cục cưng mệt mỏi.”
Phàm Cốt ngáp một cái, nói: “Mọi người vội một đêm, đều đi ngủ.” Sau đó chỉa chỉa mấy người Nhiếp Chính, “Các ngươi cùng Tiểu Bảo ở trong này ngủ, ta và sư thúc các ngươi đi bên cạnh. A Bảo không phải có thể đem sách học thuộc sao? Có mấy thứ sư phó lưu lại thì mang đi, những thứ khác toàn bộ đốt.”
Nhiếp Chính khuyên nhủ: “Sư phó, ngài cũng mệt mỏi , chờ nghỉ ngơi xong chúng ta giúp ngươi cùng nhau sửa sang lại.”
Phương Du lúc này nói: “Sư huynh, sách của sư phó ta đều nhận được, chờ ngủ dậy ta giúp ngươi tìm.”
Ngẫm lại mình dọc theo đường đi cũng quả thật không hảo hảo nghỉ ngơi, Phàm Cốt cũng không miễn cưỡng , nói: “Được rồi, đều đi nghỉ ngơi. Lâm Thịnh Chi nếu hôm nay tới, chúng ta ở hậu sơn ra tay cũng đủ cho hắn uống một bình.” Duỗi duỗi người, đem bản chính và bản sao của Hải phách chân kinh khóa về trong rương, Phàm Cốt ôm thùng rời đi.
Nhìn sư phó cùng sư thúc rời đi, Lam Vô Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, ngươi có cảm thấy sư phó cùng sư thúc đi ra ngoài một chuyến này, quan hệ tựa hồ tốt hơn rất nhiều hay không?”
Nhiếp Chính cười cười: “Sư phó mạnh miệng mềm lòng, sư thúc lại có tâm hối cải, sư phó tha thứ sư thúc chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Ân ——” Lam Vô Nguyệt gật gật đầu, liên tưởng đến tâm tư sư thúc đối với sư phó, da mặt của y có chút nóng. Cho tới bây giờ không nghĩ tới mình có một ngày sẽ cùng những người đồng tính khác cùng một chỗ. Lập tức quay đầu đi tìm Tiểu Bảo, chỉ thấy đối phương đã ở trong lòng ngực Nhị ca ngủ. Lam Vô Nguyệt duỗi tay, hoạt động cổ, hô: “Đại ca, A Mao, chúng ta cũng nắm chặt thời gian đi ngủ.”
“Hảo.”
Sau một nén nhang, trong hai sơn động đều truyền ra tiếng ngáy, tất cả mọi người mệt muốn chết rồi. Một người đang ngủ còn đang suy nghĩ ”Vận khí về tâm lan đến trăm mạch” ?”Trong tề sư tụ họp các dòng khí tả công có hiện diện khí hữu công”.
Vẫn ngủ thẳng đến khi mỗi người đều bụng đói kêu vang, mọi người mới tỉnh lại. Diệp Địch cùng A Mao đi làm cơm, Lam Vô Nguyệt đến hậu sơn, Nhiếp Chính bưng tới nước cho Tiểu Bảo lau mặt. Trong mộng tất cả đều là chữ trên sách, Tiểu Bảo cho dù tỉnh cũng hỗn loạn. Nghĩ rằng cậu là bị chấn tỉnh, Nhiếp Chính lại đỡ cậu nhóc nằm xuống, làm cho cậu tiếp tục ngủ.
“A Bảo, tỉnh chưa?”
“Sư phó.”
Vừa tiến đến, nhìn thấy Tiểu Bảo còn nằm, Phàm Cốt nói: “Còn mệt thì ngủ, sư phó nhìn xem bả vai của ngươi như thế nào .”
“Tốt lắm.”
“Tốt hay không cứ chờ sư phó nhìn .”
Kéo xuống xiêm y Tiểu Bảo, cởi bỏ bạch bố trên bả vai cậu nhóc, Phàm Cốt cẩn thận niết niết, sau đó lại thượng dược, một lần nữa quấn kỹ.”Xem sư phó hồ đồ, đều đã quên bả vai ngươi có thương tích , còn cho ngươi chép sách.”
“Không đau, không đau.”
Tiểu Bảo sợ nhất sư phó cùng các ca ca tự trách liền ôm lấy sư phó, ngửa đầu mỉm cười ngọt ngào: “Ta muốn, hỗ trợ.”
“Đồ nhi ngốc.”
Yêu thương vỗ vỗ mặt tiểu đồ nhi, Phàm Cốt cũng không có đặc biệt lo lắng, xương cốt bả vai bộ dạng rất tốt, tiếp qua một tháng có thể tùy tiện di chuyển .
“A Bảo, sư phó có chuyện hỏi ngươi.”
“Hảo.”
Làm cho Phương Du đem Tiểu Bảo ôm đến bên cạnh, mày Phàm Cốt lại nhíu, Nhiếp Chính thấy mà trong lòng thầm nói, sư phó có lời gì không thể ở trước mặt cậu nhóc hỏi?
Ngồi xong, lại hướng Phương Du nháy mắt, sau khi đối phương rời đi, biểu tình trên mặt Phàm Cốt trở nên cực kỳ nghiêm túc, Tiểu Bảo nhìn mà không khỏi thẳng thắt lưng, khẩn trương liếm liếm miệng.
“A Bảo, ngươi rất hồn nhiên. Có một số việc sư phó luôn luôn do dự có nên nói cho ngươi hay không. Nhưng mắt thấy ngươi một ngụm một cái ca ca, một ngụm một cái cùng với ca ca song tu, sư phó cảm thấy không thể không dạy ngươi .”
Ánh mắt Tiểu Bảo chớp chớp, không rõ, cậu đã cùng các ca ca song tu a.
Phàm Cốt ho khan vài tiếng, thoáng tránh đi ánh mắt quá mức hồn nhiên của Tiểu Bảo, trầm giọng nói: “A Bảo a, song tu không chỉ riêng là chữa bệnh.” Vậy là gì? Ánh mắt của cậu khiến Phàm Cốt thật sự không biết kế tiếp nên nói như thế nào, nhưng vì tương lai của tiểu đồ nhi, hắn nhất định phải nói. Từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách mà hắn vẫn giấu ở dưới hòm thuốc, Phàm Cốt đỏ mặt đưa tới trước mặt tiểu đồ nhi, mở ra một tờ.
Vừa nhìn thấy thứ trên giấy, mặt Tiểu Bảo đỏ bừng, thì ra còn đem song tu vẽ xuống nha. Phàm Cốt lại khụ vài tiếng, khàn giọng nói: “A Bảo, đây không phải là song tu, đây là… hoan hảo.”
“Ân?” Thực sự có hứng thú nhìn tư thế song tu bất đồng trên mặt, ánh mắt Tiểu Bảo lóe sáng lóe sáng. Song tu còn gọi là hoan hảo sao?
“A Bảo…” Dù là Phàm Cốt sống lớn tuổi nói lên việc này cũng tâm can nhảy loạn. Khép lại sách, thăm dò vào trong xiêm y, vừa thấy tiểu đồ nhi nhìn chằm chằm lồng ngực của hắn giống như muốn đem sách lấy ra nữa, Phàm Cốt xoa trán thở dài, thật sự là làm khó cái chuôi lão xương cốt này a!
Răng cắn lại cắn, Phàm Cốt đem tiểu đồ nhi đang mới lạ không thôi túm đến trong lồng ngực, ghé vào lỗ tai cậu nhóc nói nhỏ, lời như thế nói ra miệng thực mắc cỡ chết người. Chỉ chốc lát sau, có người hút không khí, hoặc chính là kinh hô, không thì là che gương mặt đỏ bừng, nóng nóng ngừng thở, trái tim phanh phanh phanh chấn động.
Thật vất vả đem lời xấu hổ này mở miệng nói cho hết, Phàm Cốt ho khan vài tiếng, nghiêm túc hỏi: “A Bảo, ngươi phải nghĩ rõ ràng, ngươi còn muốn cùng bốn người bọn họ song tu sao?”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, mắt ngậm xuân sắc nói: “Sư phó, ta đã cùng các, ca ca, song tu .”
“Cái gì? !”
Gầm lên giận dữ lao ra sơn động, đỏ ửng trên mặt Phàm Cốt nháy mắt thối lui: “A Bảo, ngươi có ý gì? ! Ngươi cùng bọn họ, ngươi cùng bọn họ, song tu ?”
“Ân…” Tiểu Bảo rụt lui cổ, sư phó không vui sao?
Vui mới kỳ quái! Phàm Cốt đều sắp biến thành A Đột rồi.
“Ngươi cùng Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch, còn có A Mao song tu ?”
Cái mông nhỏ xê dịch về phía sau, cúi đầu, bả vai run rẩy, Tiểu Bảo nhẹ nhàng gật gật đầu.
“A a a! ! Mấy tên.. nghiệt súc kia! Ta muốn làm thịt bọn họ!”
Phàm Cốt lúc này nhảy lên cao, ở trong phòng tìm mấy tên có thể giết… thứ vô liêm sỉ đó rõ ràng thừa dịp hắn không ở đây chiếm tiện nghi Tiểu Bảo! Hôm nay hắn không đánh gãy cái thứ kia của bọn họ, hắn sẽ không gọi Phàm Cốt!
Thấy sư phó từ trong đống dược rút ra một thanh đao đốn củi, Tiểu Bảo giật mình một cái đánh tới từ phía sau, ôm chặt lấy chân sư phó lo lắng nói: “Sư phó, không cần, không cần… Ta, nguyện ý, nguyện ý… Ca ca, khó xử, là ta, ta muốn, ta muốn… Sư phó! Sư phó!”
“Ngươi đừng nói tốt cho bọn hắn, ngươi cái gì cũng đều không hiểu, nhất định là bọn họ khi ngươi tuổi nhỏ, chiếm tiện nghi ngươi!”
“Không phải, không phải.” Tiểu Bảo gấp đến khóc, “Ta muốn, song tu, giúp ca ca, song tu, chữa bệnh.”
“Song tu không chỉ có chữa bệnh!”
“Không phải, không phải.” Gắt gao ôm lấy chân sư phó tuyệt đối không buông tay, Tiểu Bảo khóc lên tiếng, “Ta muốn, ca ca, không bỏ lại, không bỏ lại, Tiểu Bảo… Muốn, ca ca, thương, Tiểu Bảo, muốn ca ca, thương… Sư phó, không đánh, không đánh, ca ca, sư phó… Là Tiểu Bảo, không ngoan, là lỗi, Tiểu Bảo, sư phó…”
Nghe được tiếng khóc của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính lúc này xuất hiện ở động khẩu, sau khi nhìn thấy tình huống, hắn vội vàng đi tới: “Sư phó? Làm sao vậy? Tiểu Bảo, ngươi mau đứng lên! Bả vai ngươi còn có tổn thương.”
Quỳ xuống đau lòng ôm lấy Tiểu Bảo đã khóc thành lệ nhân, Nhiếp Chính một bên lau nước mắt cho nhóc, một bên đoạt được đao trong tay Phàm Cốt.”Sư phó, đây là làm sao vậy?” Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không làm cho sư phó tóc phát ra tính tình lớn như vậy.
Trong ngực Phàm Cốt phập phồng, hắn thực sự khí, nhưng tiếng khóc của Tiểu Bảo lại làm cho hắn thoáng kéo chút lý trí. Cho dù Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt làm như vậy, A Mao hiểu rõ nhất Tiểu Bảo cũng sẽ không làm như vậy. Hắn hướng bên ngoài: “Phương Du! Đi đem ba người bọn họ gọi về cho ta!”
“Ta đi ngay!”
Phương Du ở bên ngoài cắt dây không nói hai lời bỏ lại đao, thi triển khinh công chạy đi.
>>Hết
“Sư phó, ngài có biện pháp nào?” Lam Vô Nguyệt nghe ra trong lời sư phó có chuyện.
Phàm Cốt hừ nói: ” Cái cây Chi ma kia không phải đều đem bọn ngu xuẩn võ lâm tìm tới sao? Vậy chúng ta sẽ đem toàn bộ Hải phách chân kinh tung ra ngoài cho bọn hắn, ta xem cây Chi ma kia còn có tâm tư tìm đến chúng ta gây phiền toái hay không.”
Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính nghe ra ý trong lời này, nhịn không được nói: “Đồng ý! Chủ ý này hay!” A Mao cùng Diệp Địch phản ứng chậm nửa nhịp, sau khi chờ bọn hắn hiểu được liền liên tục gật đầu đồng ý.
Lam Vô Nguyệt vội la lên: “Sư phó, việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại chuẩn bị đi.”
Phàm Cốt liếc mắt bốn vị đồ đệ một cái, khụ hai tiếng nói: “Hải phách chân kinh cộng lại có hai bản, sư phó tính toán sao một lần, sau đó đem sách xé ném cho bọn hắn, làm cho bọn họ tự đi chém giết. Bất quá, không phải sư phó không tin các ngươi, Hải phách chân kinh này người không đủ định lực thì xem không được. Trong lòng các ngươi có hận, thực sự có khả năng sau khi sao chép liền theo bản năng đi luyện , sư phó không thể mạo hiểm như vậy, vẫn là do sư phó đến chép, các ngươi ai cũng không cho xem.”
Chiêu này cũng thật đủ kiên quyết, Lam Vô Nguyệt vừa định nói y đến chép, lại nghe sư phó nói vậy. Y rất muốn khuyên sư phó thay đổi chủ ý, dù sao sư phó vừa trở về, nhưng nghĩ lại băn khoăn của người không phải không có đạo lý, y đành im lặng tiếp nhận. Nhiếp Chính không dám nói mình sẽ không đi luyện, cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận. A Mao cùng Diệp Địch có chút khiếp đảm, bọn họ sợ mình dưới tình huống không biết mà luyện Hải phách chân kinh, đến lúc đó làm cho Tiểu Bảo sợ bọn họ, cho nên hai người cũng im lặng tiếp nhận.
Bất quá có một người không sợ. Cậu giật nhẹ tay áo sư phó, thực sự nghiêm túc nói: “Sư phó, ta chép.”
Ánh mắt mấy người lập tức chuyển đến trên người Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mềm nhuyễn nói: “Sư phó, mệt mỏi. Ta chép, ta sẽ không, học.”
Đúng vậy! Tiểu Bảo không có võ công, ngay cả nội công tâm pháp tu luyện như thế nào cũng không hiểu, do cậu nhóc đến sao chép là thích hợp nhất. Hơn nữa bọn họ đều thấy Tiểu Bảo viết chữ, viết vừa mau lại đẹp, không cần lo lắng Lâm Thịnh Chi khả nghi, cho là bọn họ lấy Hải phách chân kinh giả đến lừa gạt người.
Lập tức, tất cả mọi người ở trong lòng gật đầu, Phàm Cốt niết niết cái mũi tiểu đồ nhi, cười ha hả nói: “Hảo, vậy do a Bảo đến chép.” Lập tức, hắn lại dặn dò: “Bất quá a Bảo, ngươi đáp ứng sư phó, chép thì chép, không cho ngươi suy nghĩ ý bên trong.”
“Không muốn, không muốn. Hại người, không muốn.” Đó là thứ hại người, cậu tuyệt đối sẽ không suy nghĩ, cậu không cần rời đi các ca ca cùng sư phó.
“Hảo.” Phàm Cốt vỗ nhịp, “A Bảo hiện tại đi chép sách, Lam tiểu tử cùng Diệp tiểu tử theo ta đi hậu sơn. Người của Đường môn nếu dám tới, ta cho bọn hắn tới được nhưng đi không được. Phương Du, ngươi mang Nhiếp Chính cùng A Mao đi đem mạn đằng rũ trên hắc nhai cắt bỏ, sau đó đan thành võng. A Đột, ngươi cùng Tiểu Bối coi chừng a Bảo.”
“Hảo!”
“Chi chi chi!”
“Hô hô!”
Tìm đến giấy bút cho Tiểu Bảo, đem giấy cắt thành cỡ trang sách, đáp cho nó cái bàn, lại rót nước, thức ăn, mấy người phân công nhau hành động . Mình có thể giúp sư phó cùng các ca ca, Tiểu Bảo miễn bàn cao hứng biết bao nhiêu . Mở ra Hải phách chân kinh, cẩn thận nghiên cứu tự thể bên trong, Tiểu Bảo đem sách theo quy củ đặt ở trong tay, nâng lên bút lông nghiêm túc vẽ. Đúng vậy, đúng là vẽ, chữ Tiểu Bảo viết xuống gần như có thể lấy giả đánh tráo. Dù là các ca ca cũng không biết cậu có bản lĩnh này.
Đám người Phàm Cốt cùng Nhiếp Chính có thể yên tâm đi khỏi, căn bản không lo Tiểu Bảo có thể xem hiểu Hải phá chân kinh. Đừng nói là Tiểu Bảo , dù là Phàm Cốt xem cũng không quá hiểu biết. Mỗi một câu đều phải đào ra ý tứ bên trong, hơn nữa chưa chắc rõ ràng thông thấu. Nhưng mà hắn lại không thể không tin sách, dù sao Phương Du từng luyện thành Hải phách chân kinh. Kỳ thật bản thân Phương Du cũng không rõ là như thế nào luyện thành, hắn nhìn nhìn, cân nhắc cân nhắc tựa hồ liền vô sự tự thông, theo nội công mà tiếp tục luyện. Bất quá Tiểu Bảo không hiểu nội công, đương nhiên xem không hiểu văn tự tối nghĩa trên mặt là ý ra sao.
Nhưng mà, thứ vốn là nội công tâm pháp kia ngay lúc Tiểu Bảo chép đến ba phần, tốc độ dần chậm lại; chờ khi cậu chép xong một nửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy suy nghĩ sâu xa; đến khi lại chép thêm vài tờ, cậu trực tiếp lấy sách bắt đầu xem lại từ đầu. Ân? Chữ này xuất hiện rất kỳ quái, vì cái gì nơi này sẽ thêm ra chữ này ni? Não như thế nào cũng không nghĩ ra. Hơn nữa khẩu quyết trên sách càng xem càng kỳ quái, cái gì gọi là “Vận khí về tâm lan đến trăm mạch” ? Còn có “Trong tề sư (rốn?) tụ họp các dòng khí tả công có hiện diện khí hữu công” ? Chẳng lẽ võ lâm bí tịch đều là tối nghĩa như vậy sao? Tiểu Bảo thực sự tò mò một hàng một hàng suy nghĩ sâu xa, thiếu chút nữa đã quên cậu còn phải chép sách. Khóe mắt liếc đến bút lông, Tiểu Bảo mới đột nhiên hoàn hồn, nhìn nhìn ngoài động, sư phó cùng các ca ca hình như còn chưa có trở lại, Tiểu Bảo nhanh cầm lấy bút, vùi đầu chép sách, đem nghi vấn này tạm thời đặt ở đáy lòng.
Lúc trời sắp sáng, đám người Phàm Cốt mới trở về, mỗi người đều là một thân đất cát, nhưng lại tinh thần hăng hái. Thấy Tiểu Bảo đã sao tới sắp một nửa quyển thứ hai, mấy người đến sơn động bên cạnh tiếp tục thương lượng biện pháp đi khỏi, không quấy rầy cậu nhóc. Trước chính ngọ, Tiểu Bảo đem một xấp giấy dày viết đến tinh tế giao cho sư phó. Lật vài tờ, Phàm Cốt sờ sờ đầu đồ đệ ngoan: “A Bảo, ngươi thật lợi hại, giúp sư phó cùng các ca ca việc lớn. Tốt lắm, ngươi làm xong chuyện của ngươi , còn lại giao cho sư phó đi.”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Ta có thể, hỗ trợ.”
Diệp Địch đau lòng ôm lấy Tiểu Bảo, sờ sờ bọng mắt thâm quần của cậu nhóc, nói: “Cục cưng đi ngủ, Cục cưng mệt mỏi.”
Phàm Cốt ngáp một cái, nói: “Mọi người vội một đêm, đều đi ngủ.” Sau đó chỉa chỉa mấy người Nhiếp Chính, “Các ngươi cùng Tiểu Bảo ở trong này ngủ, ta và sư thúc các ngươi đi bên cạnh. A Bảo không phải có thể đem sách học thuộc sao? Có mấy thứ sư phó lưu lại thì mang đi, những thứ khác toàn bộ đốt.”
Nhiếp Chính khuyên nhủ: “Sư phó, ngài cũng mệt mỏi , chờ nghỉ ngơi xong chúng ta giúp ngươi cùng nhau sửa sang lại.”
Phương Du lúc này nói: “Sư huynh, sách của sư phó ta đều nhận được, chờ ngủ dậy ta giúp ngươi tìm.”
Ngẫm lại mình dọc theo đường đi cũng quả thật không hảo hảo nghỉ ngơi, Phàm Cốt cũng không miễn cưỡng , nói: “Được rồi, đều đi nghỉ ngơi. Lâm Thịnh Chi nếu hôm nay tới, chúng ta ở hậu sơn ra tay cũng đủ cho hắn uống một bình.” Duỗi duỗi người, đem bản chính và bản sao của Hải phách chân kinh khóa về trong rương, Phàm Cốt ôm thùng rời đi.
Nhìn sư phó cùng sư thúc rời đi, Lam Vô Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, ngươi có cảm thấy sư phó cùng sư thúc đi ra ngoài một chuyến này, quan hệ tựa hồ tốt hơn rất nhiều hay không?”
Nhiếp Chính cười cười: “Sư phó mạnh miệng mềm lòng, sư thúc lại có tâm hối cải, sư phó tha thứ sư thúc chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Ân ——” Lam Vô Nguyệt gật gật đầu, liên tưởng đến tâm tư sư thúc đối với sư phó, da mặt của y có chút nóng. Cho tới bây giờ không nghĩ tới mình có một ngày sẽ cùng những người đồng tính khác cùng một chỗ. Lập tức quay đầu đi tìm Tiểu Bảo, chỉ thấy đối phương đã ở trong lòng ngực Nhị ca ngủ. Lam Vô Nguyệt duỗi tay, hoạt động cổ, hô: “Đại ca, A Mao, chúng ta cũng nắm chặt thời gian đi ngủ.”
“Hảo.”
Sau một nén nhang, trong hai sơn động đều truyền ra tiếng ngáy, tất cả mọi người mệt muốn chết rồi. Một người đang ngủ còn đang suy nghĩ ”Vận khí về tâm lan đến trăm mạch” ?”Trong tề sư tụ họp các dòng khí tả công có hiện diện khí hữu công”.
Vẫn ngủ thẳng đến khi mỗi người đều bụng đói kêu vang, mọi người mới tỉnh lại. Diệp Địch cùng A Mao đi làm cơm, Lam Vô Nguyệt đến hậu sơn, Nhiếp Chính bưng tới nước cho Tiểu Bảo lau mặt. Trong mộng tất cả đều là chữ trên sách, Tiểu Bảo cho dù tỉnh cũng hỗn loạn. Nghĩ rằng cậu là bị chấn tỉnh, Nhiếp Chính lại đỡ cậu nhóc nằm xuống, làm cho cậu tiếp tục ngủ.
“A Bảo, tỉnh chưa?”
“Sư phó.”
Vừa tiến đến, nhìn thấy Tiểu Bảo còn nằm, Phàm Cốt nói: “Còn mệt thì ngủ, sư phó nhìn xem bả vai của ngươi như thế nào .”
“Tốt lắm.”
“Tốt hay không cứ chờ sư phó nhìn .”
Kéo xuống xiêm y Tiểu Bảo, cởi bỏ bạch bố trên bả vai cậu nhóc, Phàm Cốt cẩn thận niết niết, sau đó lại thượng dược, một lần nữa quấn kỹ.”Xem sư phó hồ đồ, đều đã quên bả vai ngươi có thương tích , còn cho ngươi chép sách.”
“Không đau, không đau.”
Tiểu Bảo sợ nhất sư phó cùng các ca ca tự trách liền ôm lấy sư phó, ngửa đầu mỉm cười ngọt ngào: “Ta muốn, hỗ trợ.”
“Đồ nhi ngốc.”
Yêu thương vỗ vỗ mặt tiểu đồ nhi, Phàm Cốt cũng không có đặc biệt lo lắng, xương cốt bả vai bộ dạng rất tốt, tiếp qua một tháng có thể tùy tiện di chuyển .
“A Bảo, sư phó có chuyện hỏi ngươi.”
“Hảo.”
Làm cho Phương Du đem Tiểu Bảo ôm đến bên cạnh, mày Phàm Cốt lại nhíu, Nhiếp Chính thấy mà trong lòng thầm nói, sư phó có lời gì không thể ở trước mặt cậu nhóc hỏi?
Ngồi xong, lại hướng Phương Du nháy mắt, sau khi đối phương rời đi, biểu tình trên mặt Phàm Cốt trở nên cực kỳ nghiêm túc, Tiểu Bảo nhìn mà không khỏi thẳng thắt lưng, khẩn trương liếm liếm miệng.
“A Bảo, ngươi rất hồn nhiên. Có một số việc sư phó luôn luôn do dự có nên nói cho ngươi hay không. Nhưng mắt thấy ngươi một ngụm một cái ca ca, một ngụm một cái cùng với ca ca song tu, sư phó cảm thấy không thể không dạy ngươi .”
Ánh mắt Tiểu Bảo chớp chớp, không rõ, cậu đã cùng các ca ca song tu a.
Phàm Cốt ho khan vài tiếng, thoáng tránh đi ánh mắt quá mức hồn nhiên của Tiểu Bảo, trầm giọng nói: “A Bảo a, song tu không chỉ riêng là chữa bệnh.” Vậy là gì? Ánh mắt của cậu khiến Phàm Cốt thật sự không biết kế tiếp nên nói như thế nào, nhưng vì tương lai của tiểu đồ nhi, hắn nhất định phải nói. Từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách mà hắn vẫn giấu ở dưới hòm thuốc, Phàm Cốt đỏ mặt đưa tới trước mặt tiểu đồ nhi, mở ra một tờ.
Vừa nhìn thấy thứ trên giấy, mặt Tiểu Bảo đỏ bừng, thì ra còn đem song tu vẽ xuống nha. Phàm Cốt lại khụ vài tiếng, khàn giọng nói: “A Bảo, đây không phải là song tu, đây là… hoan hảo.”
“Ân?” Thực sự có hứng thú nhìn tư thế song tu bất đồng trên mặt, ánh mắt Tiểu Bảo lóe sáng lóe sáng. Song tu còn gọi là hoan hảo sao?
“A Bảo…” Dù là Phàm Cốt sống lớn tuổi nói lên việc này cũng tâm can nhảy loạn. Khép lại sách, thăm dò vào trong xiêm y, vừa thấy tiểu đồ nhi nhìn chằm chằm lồng ngực của hắn giống như muốn đem sách lấy ra nữa, Phàm Cốt xoa trán thở dài, thật sự là làm khó cái chuôi lão xương cốt này a!
Răng cắn lại cắn, Phàm Cốt đem tiểu đồ nhi đang mới lạ không thôi túm đến trong lồng ngực, ghé vào lỗ tai cậu nhóc nói nhỏ, lời như thế nói ra miệng thực mắc cỡ chết người. Chỉ chốc lát sau, có người hút không khí, hoặc chính là kinh hô, không thì là che gương mặt đỏ bừng, nóng nóng ngừng thở, trái tim phanh phanh phanh chấn động.
Thật vất vả đem lời xấu hổ này mở miệng nói cho hết, Phàm Cốt ho khan vài tiếng, nghiêm túc hỏi: “A Bảo, ngươi phải nghĩ rõ ràng, ngươi còn muốn cùng bốn người bọn họ song tu sao?”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, mắt ngậm xuân sắc nói: “Sư phó, ta đã cùng các, ca ca, song tu .”
“Cái gì? !”
Gầm lên giận dữ lao ra sơn động, đỏ ửng trên mặt Phàm Cốt nháy mắt thối lui: “A Bảo, ngươi có ý gì? ! Ngươi cùng bọn họ, ngươi cùng bọn họ, song tu ?”
“Ân…” Tiểu Bảo rụt lui cổ, sư phó không vui sao?
Vui mới kỳ quái! Phàm Cốt đều sắp biến thành A Đột rồi.
“Ngươi cùng Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch, còn có A Mao song tu ?”
Cái mông nhỏ xê dịch về phía sau, cúi đầu, bả vai run rẩy, Tiểu Bảo nhẹ nhàng gật gật đầu.
“A a a! ! Mấy tên.. nghiệt súc kia! Ta muốn làm thịt bọn họ!”
Phàm Cốt lúc này nhảy lên cao, ở trong phòng tìm mấy tên có thể giết… thứ vô liêm sỉ đó rõ ràng thừa dịp hắn không ở đây chiếm tiện nghi Tiểu Bảo! Hôm nay hắn không đánh gãy cái thứ kia của bọn họ, hắn sẽ không gọi Phàm Cốt!
Thấy sư phó từ trong đống dược rút ra một thanh đao đốn củi, Tiểu Bảo giật mình một cái đánh tới từ phía sau, ôm chặt lấy chân sư phó lo lắng nói: “Sư phó, không cần, không cần… Ta, nguyện ý, nguyện ý… Ca ca, khó xử, là ta, ta muốn, ta muốn… Sư phó! Sư phó!”
“Ngươi đừng nói tốt cho bọn hắn, ngươi cái gì cũng đều không hiểu, nhất định là bọn họ khi ngươi tuổi nhỏ, chiếm tiện nghi ngươi!”
“Không phải, không phải.” Tiểu Bảo gấp đến khóc, “Ta muốn, song tu, giúp ca ca, song tu, chữa bệnh.”
“Song tu không chỉ có chữa bệnh!”
“Không phải, không phải.” Gắt gao ôm lấy chân sư phó tuyệt đối không buông tay, Tiểu Bảo khóc lên tiếng, “Ta muốn, ca ca, không bỏ lại, không bỏ lại, Tiểu Bảo… Muốn, ca ca, thương, Tiểu Bảo, muốn ca ca, thương… Sư phó, không đánh, không đánh, ca ca, sư phó… Là Tiểu Bảo, không ngoan, là lỗi, Tiểu Bảo, sư phó…”
Nghe được tiếng khóc của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính lúc này xuất hiện ở động khẩu, sau khi nhìn thấy tình huống, hắn vội vàng đi tới: “Sư phó? Làm sao vậy? Tiểu Bảo, ngươi mau đứng lên! Bả vai ngươi còn có tổn thương.”
Quỳ xuống đau lòng ôm lấy Tiểu Bảo đã khóc thành lệ nhân, Nhiếp Chính một bên lau nước mắt cho nhóc, một bên đoạt được đao trong tay Phàm Cốt.”Sư phó, đây là làm sao vậy?” Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không làm cho sư phó tóc phát ra tính tình lớn như vậy.
Trong ngực Phàm Cốt phập phồng, hắn thực sự khí, nhưng tiếng khóc của Tiểu Bảo lại làm cho hắn thoáng kéo chút lý trí. Cho dù Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt làm như vậy, A Mao hiểu rõ nhất Tiểu Bảo cũng sẽ không làm như vậy. Hắn hướng bên ngoài: “Phương Du! Đi đem ba người bọn họ gọi về cho ta!”
“Ta đi ngay!”
Phương Du ở bên ngoài cắt dây không nói hai lời bỏ lại đao, thi triển khinh công chạy đi.
>>Hết
Danh sách chương