Phàm cốc, Phàm Cốt lại một lần nổi trận lôi đình.
“Bọn họ làm bị thương a Bảo? Bọn họ dám làm bị thương a Bảo của ta!”
“Sư phó, Phan Linh Tước đối với Tiểu Bảo làm cái gì? !”
“Ba ba ba!”
Phòng trong, A Mao liều mạng chụp giường, tay Nhiếp Chính chống trượng cũng không ổn . A Đột vừa trở về đang mồm to ăn xà thịt, bên chân là một chậu nước, hắn vừa đói lại khát.
Phàm Cốt tức giận đến ở trong phòng huy quyền: “A Đột nói a Bảo một thân thương, xương đùi cùng đầu ngón tay đều bị chặt đứt!”
“Cái gì? !” Nhiếp Chính chống trượng ngã xuống đất.
“Bính!” quyền đầu của A Mao nện ở bên giường.
Phàm Cốt đi đến trước mặt A Đột ngồi xổm xuống: “A Đột, ngươi theo ta nói cẩn thận chút, vết thương của a Bảo có bao nhiêu nặng?”
A Đột buông xà, tròng mắt vòng vo chuyển, hắn đứng lên chỉa chỉa mặt, chỉa chỉa cổ, chỉa chỉa trên thân… Từ đầu đến chân chỉ xong rồi, hắn nằm xuống, nhắm mắt. Nằm một lát, hắn lại đứng lên, kêu hai tiếng.
Phàm Cốt tâm ngã vào đáy cốc.
“Sư phó?”
“A Bảo toàn thân đều là thương, hôn mê bất tỉnh.”
Nhiếp Chính đổ một ngụm lãnh khí.
Phàm Cốt lạnh giọng hỏi: “Là ai làm bị thương a Bảo?”
A Đột vẻ mặt khó xử, bảo hắn làm sao hình dung ni? Hắn chỉa chỉa cửa, kêu vài tiếng.
“Sư phó?”
“Có A Đột đi tìm người làm bị thương Tiểu Bảo.”
Nhặt lên gậy chống, Nhiếp Chính tập tễnh đi đến trước mặt A Đột vội hỏi: “A Đột, người làm bị thương Tiểu Bảo bên người có điểu?”
A Đột gật đầu, cầm lấy xà ngoan cắn một ngụm, bọn họ còn đem con điểu đó cắn chết.
Phàm Cốt nổi giận: “Là con chim sẻ kia! Con chim sẻ kia làm bị thương a Bảo!”
“Ba ba! !”
Phàm Cốt đi đến bên giường, nước mắt A Mao chảy ra, ngũ quan vặn vẹo, đem hết toàn lực chụp giường, hắn muốn đi đón Tiểu Bảo, hắn muốn đi đón Tiểu Bảo! Nhiếp Chính đi qua, nóng lòng nói: “Sư phó, Bảo bị trọng thương, trời lại lạnh như vậy, nhóc một mình…” Hắn chỉ cảm thấy hô hấp không nổi.
“Hô hô hô! !” A Đột kêu, Phàm Cốt cùng Nhiếp Chính quay đầu, hắn cư nhiên chi chi chi kêu kêu, sau đó lại khoa tay múa chân khoa tay múa chân. Phàm Cốt đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo kinh hãi.
“Sư phó?”
“Tiểu Bối tìm được Tiểu Bảo , nhưng bên người Tiểu Bảo còn có người!” Phàm Cốt nhìn Nhiếp Chính, hai người đều hoảng, đồng thời hướng A Đột gầm nhẹ: “Là người nào!”
“Hô hô hô.” Này quả thực là khó xử A Đột.
Nửa canh giờ sau, tất cả bạch phong trong Phàm cốc đều bay ra ngoài, hướng tới bốn đồ đệ cùng với Lam Vô Nguyệt truyền lại một tin tức: đồ nhi, sư phó mang A Mao cùng a Quỷ xuất cốc đi đón a Bảo.
……………….
Túm tay áo phải trống rỗng của Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch nức nở không ngừng. So với nhị ca đang đau lòng, trong mắt mang lệ của Lam Vô Nguyệt lại là vui sướng khi trùng phùng. Tuy rằng nhị ca ngốc nghếch, nhưng y tin tưởng sau khi tam huynh đệ bọn họ gặp lại, bệnh của nhị ca sẽ tốt. Đem miên bào của mình cởi ra phủ lên cho nhị ca, Lam Vô Nguyệt tựa vào vách tường ôm Tiểu Bảo ngồi bên đống lửa. Xiêm y Diệp Địch cùng Tiểu Bảo còn ẩm ướt , không thể mặc. Trên người Tiểu Bảo đáp đơn y của Lam Vô Nguyệt, A Đột cùng tiểu Bối lại nhặt được rất nhiều nhánh cây, trong động rất ấm áp, cũng không sợ Tiểu Bảo sẽ đông lạnh .
“Nhị ca, đại ca ở Phàm cốc, chờ trời sáng chúng ta trở về Phàm cốc tìm đại ca.”
Diệp Địch gật gật đầu, vươn tay ôm lấy Lam Vô Nguyệt, tựa vào vai phải của y: “Vô Nguyệt… Có đau hay không?”
Lam Vô Nguyệt cười cười: “Đã sớm không đau .”
“Vô Nguyệt, thật sự không phải ta hạ độc?”
Tâm Lam Vô Nguyệt thu đau, nâng lên tay trái đang vuốt đầu Tiểu Bảo xoa xoa nước mắt nhị ca, nói: “Không phải nhị ca, là Lâm Thịnh Chi.”
“Lâm Thịnh Chi?” Nghe quen tai, nhưng Diệp Địch lại nghĩ không ra là ai, hắn cào tóc.
Không đành lòng thấy nhị ca như vậy, Lam Vô Nguyệt lập tức nói: “Nhị ca, nghĩ không ra cũng đừng suy nghĩ, ông trời có mắt, ba huynh đệ chúng ta đều còn sống.”
Làm sao cũng đều nghĩ không ra, Diệp Địch buông ra tóc dùng sức gật đầu: “Đi tìm đại ca, ta muốn nói cho đại ca, ta không có hạ độc.”
Lam Vô Nguyệt nhẫn chua xót nói: “Đại ca đã sớm biết không phải ngươi hạ độc . Nhị ca, kia đều là Lâm Thịnh Chi vu oan ngươi, cừu này ta nhất định sẽ báo!”
Nước mắt Diệp Địch lại chảy ra, bất quá lúc này hắn ngây ngốc nở nụ cười: “Vô Nguyệt, không phải ta, cục cưng không có gạt ta, thật sự không phải ta ni.”
“Đúng vậy, Tiểu Bảo sẽ không gạt người .”
Nghĩ đến Tiểu Bảo, mi tâm Lam Vô Nguyệt nhíu chặt, nhìn nhị ca đang vẻ mặt yêu thương chăm chú nhìn Tiểu Bảo, lời của y tha ở bên miệng vài vòng mới phun ra: “Nhị ca, ngươi vừa rồi…”
“Ân?” Diệp Địch giương mắt, ngơ ngác .
Lam Vô Nguyệt khẽ cắn môi, trực tiếp hỏi: “Ngươi vừa rồi vì sao phải đối với Tiểu Bảo làm cái loại chuyện này?”
Gương mặt mang theo tươi cười của Diệp Địch trong nháy mắt cứng ngắc, một tia huyết sắc nháy mắt rút đi. Nhìn nhìn thụy nhan bình tĩnh của Tiểu Bảo, nhìn nhìn lại khuôn mặt khi hỏi của Tam đệ, Diệp Địch hướng về sau xê dịch, môi phát run.
Lam Vô Nguyệt thấy thế nhanh chóng nói: “Nhị ca, ta chỉ là hỏi một chút, không có ý khác.”
“Ô…” Diệp Địch khóc, “Ta là cầm thú, ta là cầm thú, ta không phải Hảo ca ca, ta là cầm thú, ô…”
“Nhị ca!” Một tay đem Tiểu Bảo phóng tới một bên, Lam Vô Nguyệt đi đi qua ôm lấy nhị ca, “Ngươi không phải cầm thú, là ta không tốt, nhị ca, ta tin tưởng ngươi sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy. Tiểu Bảo đáng yêu như thế, ngươi thích nhóc cũng bình thường.”
“Ô… Vô Nguyệt…” Diệp Địch hai tay mãnh liệt đánh đầu mình, “Ta là cầm thú! Ta là cầm thú! Ta khi dễ cục cưng, ta không chết tử tế được!”
“Nhị ca!” Ngăn chận tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt hận chết chính mình .
“Ô…” Diệp Địch ngẩng đầu, vừa hối vừa sợ nói: “Vô Nguyệt, cục cưng bị bệnh, cục cưng nói nhóc đau, ngươi mau nhìn xem nhóc xảy ra chuyện gì? Cục cưng đau quá đau quá, nói muốn song tu, ta không biết nên làm sao đây , ta không biết nên làm sao đây …”
Lam Vô Nguyệt cảm thấy kinh hãi, nhưng sắc mặt không thay đổi lập tức nói: “Nhị ca, ngươi đừng vội, ta đi xem. Ngươi không phải nói Tiểu Bảo kêu ngươi Hảo ca ca sao? Ngươi làm sao sẽ là cầm thú ni? Nếu Tiểu Bảo biết ngươi nói chính mình như thế, nhóc sẽ thương tâm .”
Diệp Địch sợ hãi hỏi: “Cục cưng có thể trách ta hay không? Có thể không cần ta hay không?”
“Sẽ không, Tiểu Bảo tâm địa tối thiện lương, sẽ không không cần Hảo ca ca của nhóc.” Nắm lấy một bàn tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt đem hắn đến bên người Tiểu Bảo, Diệp Địch không dám dựa lên trước, tuy rằng hắn rất muốn.
Hướng nhị ca cười cười, làm cho hắn an tâm, Lam Vô Nguyệt sờ sờ đầu Tiểu Bảo, không có nóng lên, Tiểu Bảo hơi thở vững vàng, trên mặt cũng không có vẻ thống khổ, nghĩ đến chuyện Tiểu Bảo trước khi xuất cốc đã phát bệnh một đêm, Lam Vô Nguyệt cẩn thận hỏi: “Nhị ca, Tiểu Bảo nói muốn song tu mới sẽ không đau sao?”
Diệp Địch xao xao đầu cố gắng hồi tưởng, không quá xác định gật gật đầu: “Cục cưng đau, nói muốn ta song tu. Ách…” Diệp Địch ánh mắt thanh minh vài phần, ” Trong cơ thể cục cưng có một cỗ khí rất kỳ quái, lúc đau cỗ khí kia thực loạn. Sau khi ta ôm cục cưng… Ngô… Ta sao lại nghĩ không ra?” Hắn cầu cứu nhìn về phía Lam Vô Nguyệt, “Vô Nguyệt, làm sao đây? Chuyện sau đó ta nghĩ không ra .”
“Nghĩ không ra thì thôi. Cục cưng thân mình quả thật không tốt, vừa tới đầu tháng và mười lăm thân mình sẽ đau.” Nói xong, Lam Vô Nguyệt nhíu mi, hôm nay không phải đầu tháng cũng không phải mười lăm a. Nhưng nhị ca sẽ không nói dối, nhất định là Tiểu Bảo yêu cầu, nhị ca mới có thể làm như vậy, bằng không nhị ca cũng sẽ không tự trách .
“Đầu tháng cùng mười lăm sẽ đau?” Diệp Địch nằm úp sấp xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bảo, đau lòng kêu: “Cục cưng, cục cưng…”
Xem ra chỉ có thể chờ sau khi trở về hỏi sư phó chuyện là thế nào. Nghĩ đến Tiểu Bảo một thân thương, Lam Vô Nguyệt lãnh nhãn: “Nhị ca, vết thương trên người Tiểu Bảo là ai làm ?”
Diệp Địch thẳng đứng dậy, nhìn về phía Lam Vô Nguyệt: “Cục cưng không nói, sẽ khóc.”
“Chi chi chi! !” Tiểu Bối trả lời . Nó phẫn nộ huy động hai cánh tay lên xuống, nhe răng giận kêu. Lam Vô Nguyệt xem hiểu được , quả nhiên là Phan Linh Tước! Gã có thể đối với Tiểu Bảo làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy! Lúc trước thực nên một kiếm đâm chết gã!
“Vô Nguyệt?”
Lam Vô Nguyệt miễn cưỡng cười cười, cũng không nói gì mà là lại hỏi: “Nhị ca là làm sao phát hiện Tiểu Bảo ? Tiểu Bảo thương thế thế nào? Chân của nhóc xảy ra chuyện gì?”
Vừa hỏi đến vết thương của Tiểu Bảo, Diệp Địch thanh tỉnh không ít, lập tức trả lời: “Có người đem cục cưng để ở trong rừng, ta nhặt được . Cục cưng xương đùi bị chặt đứt, ngón tay cũng bị chặt đứt, trên người có vết roi có vết bỏng. May mắn trong cơ thể cục cưng có cỗ khí thần bí kia, bằng không cục cưng căn bản chống đỡ không được.” Hắn túm túm tay áo Lam Vô Nguyệt, lo lắng nói: “Cục cưng cần dược, cần ăn ngon .”
Lam Vô Nguyệt nắm chặt tay nhị ca: “Ngày mai ra cánh rừng, chúng ta liền mang Tiểu Bảo xem đại phu.”
“Hảo, hảo.” Có Tam đệ ở đây, Diệp Địch an tâm không ít. Lam Vô Nguyệt ở trong lòng thề, y nhất định phải hảo hảo mà đáp lễ Phan Linh Tước!
“Lam huynh đệ, ngươi ở đâu?”
Lam Vô Nguyệt lập tức quay đầu kêu: “Chưvị đại ca, ta ở bên trong!”
“Chúng ta đi vào!”
“Vô Nguyệt?” Diệp Địch có điểm hoảng, có phải người xấu hay không? “Nhị ca yên tâm, là các đại ca đi theo ta.” Buông ra tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt khom người đi ra ngoài nghênh đón. Chỉ chốc lát sau, bốn người trên thân mang huyết đi vào, trong đó một người vác đao phía trên còn nhỏ huyết thủy. Diệp Địch vừa thấy bọn họ liền khẩn trương đem Tiểu Bảo ôm lên. Bốn người nhìn thấy trong động có vị nam tử tóc hỗn độn, lại nhìn đến trên người Lam Vô Nguyệt chỉ mặc một kiện lí y, cũng sửng sốt.
Lam Vô Nguyệt nói: “Các vị đại ca, đây là nhị ca ta, ta không nghĩ tới lần này không chỉ tìm được Tiểu Bảo, còn tìm được nhị ca ta. Tiểu Bảo bị Phan Linh Tước bắt được, Phan Linh Tước dùng hình với nó, lại đem nó để ở trong rừng, bị nhị ca ta nhặt được .”
“Đó là Tiểu Bảo?” Bốn người vẻ mặt không thể nhận, trong đó một người gầm nhẹ: “Phan Linh Tước sao nhẫn tâm dụng hình đối với một hài tử?! Quả thực là không bằng cầm thú!”
Diệp Địch co rúm lại, hắn hiện tại sợ nhất nghe được hai chữ “Cầm thú”.
Tên tiếp theo cảm khái nói: “Không nghĩ tới Lam huynh đệ có thể tìm được huynh trưởng thất lạc nhiều năm, ông trời có mắt.”
“Ông trời có mắt.” Những người khác đều đồng ý.
Mập mạp đại ca đi đến trước mặt Tiểu Bảo ngồi xổm xuống, xốc lên y phục trên người nhóc, mi tâm lập tức nhíu lên, những người khác đương nhiên cũng nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Bảo, đều tâm sinh không đành lòng, đồng thời cũng ở trong lòng hung hăng mắng Phan Linh Tước. Lam Vô Nguyệt đi qua nói: “Xương đùi cùng ngón tay Tiểu Bảo đều bị chặt đứt, nhị ca ta hiểu y thuật, chính là tình huống hiện tại của hắn cũng không được tốt, chỉ có thể làm hữu hạn.”
Mập mạp đại ca buông y phục, nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta hiện tại bước đi. Trước tới trấn trên tìm đại phu, cho A Đột đi tìm bọn nhị trang chủ đến cùng chúng ta hội hợp. Người của Tước trang muốn bắt Tiểu Bảo, nhất định sẽ còn phái ra người đến tìm, sớm một chút trở lại Phàm cốc, Tiểu Bảo có thể sớm an toàn.”
“Cũng tốt.” Lam Vô Nguyệt nhìn nhìn các vị đại ca, hỏi: “Các đại ca không có bị thương đi?”
“Ha, mấy con chim thối kia tính là gì, đây đều là máu của những người đó.” Gầy đại ca vô sự khoát tay, đem đao hướng về phía sau cắm xuống, nói: “Hiện tại bước đi đi.”
“Hảo.” Mập đại ca vươn tay đi ôm Tiểu Bảo.
“Cục cưng cục cưng! Không cần giành cục cưng của ta!”Taymập đại ca vừa đụng tới Tiểu Bảo, Diệp Địch liền hô to lên, hai tay hai chân co lên bảo vệ Tiểu Bảo. Mập đại ca nhất thời sững sờ ở nơi đó, hai tay vươn đi đứng ở giữa không trung.
“Vô Nguyệt, đừng cho bọn họ giành cục cưng của ta!” Diệp Địch sống chết lui về sau, vẻ mặt kinh sợ. Lam Vô Nguyệt nhanh chóng hoàn hồn, tiến lên ôm lấy Diệp Địch liên thanh trấn an: “Nhị ca, không ai giành Tiểu Bảo, vị đại ca này chỉ là muốn mặc y phục cho Tiểu Bảo.”
“Ta mặc ta mặc, không cần giành cục cưng.”
“Hảo, nhị ca mặc y phục cho Tiểu Bảo.”
Lam Vô Nguyệt vươn tay trái, mập đại ca quay đầu hướng tới ba người khác nháy mắt, một người vội vàng ra sơn động. Rất nhanh, người nọ quay về, trong tay thêm hai cái tay nải. Mập đại ca từ trong tay nải xuất ra hai thân xiêm y đưa cho Lam Vô Nguyệt.
Lướt qua bả vai Lam Vô Nguyệt bất an trộm ngắm bốn người, trên tay Diệp Địch cũng là thập phần mềm nhẹ mặc y phục cho Tiểu Bảo. Nhìn bộ dáng Diệp Địch thật cẩn thận, bốn người hiểu được Lam Vô Nguyệt nói nhị ca y tình huống không tốt là ý gì . Nghĩ đến Nhiếp gia tam huynh đệ kẻ thì thương thương, kẻ thì ngốc ngốc, người thì tàn tàn, bốn người không khỏi thổn thức.
Mặc xiêm y cho Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt một tay lại mặc cho nhị ca, y lại chỉ khoác lên áo bông ẩm ướt vừa bẩn vừa rách của nhị ca. Có hơn ba mươi năm nội công của A Mao trong người, Lam Vô Nguyệt không sợ lạnh.
“Nhị ca, chúng ta đi .”
Gật gật đầu, Diệp Địch ôm Tiểu Bảo đứng lên, tránh ở phía sau Tam đệ, không tin một người xa lạ nào. Lam Vô Nguyệt vỗ vỗ vai nhị ca, cũng không nói gì, mang hắn ra sơn động. Vừa đi ra, Diệp Địch liền đánh cái rùng mình, lại ôm chặt Tiểu Bảo.
“Nhị ca, ngươi theo ta kỵ một con ngựa.”
“Hảo, hảo.”
Diệp Địch ước gì theo sát Tam đệ, có Tam đệ ở bên cạnh người xấu cũng không dám khi dễ hắn. (j kì dzệ = =||||)
Lên ngựa, từ nơi của gầy đại ca lấy đến tấm thảm gói kỹ lưỡng Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt cho nhị ca ngồi ở trước người, y kéo nhanh cương ngựa: “Nhị ca, ngồi ổn, chúng ta đi .”
“Hảo, hảo.”
Diệp Địch ánh mắt ướt át, khóe miệng lộ ra tươi cười.
Hướng các vị đại ca ý bảo, hai chân Lam Vô Nguyệt mạnh kẹp chặt mông ngựa: “Giá!”
Trên bầu trời một cái chấm nhỏ đều không có , tiếp qua một canh giờ trời sẽ sáng. Trong rừng vươn tay không thấy năm ngón vang tiếng vó ngựa dần dần đi xa, ở một chỗ nào đó, mười mấy người Tước trang phái ra toàn bộ thân thủ dị chỗ, thi thể rơi đầy tử điểu. Sau khi Lam Vô Nguyệt mang nhị ca cùng Tiểu Bảo rời đi, một A Đột cùng bọn họ tách ra đi tìm Trang Đông Dương. Thủ hạ Trang Đông Dương đều là người tập võ, bọn họ hiện tại quan trọng nhất chính là đem Tiểu Bảo an toàn hộ tống về Phàm cốc.
Tiểu Bảo vẫn không có thức tỉnh im lặng nằm ở trong lòng Hảo ca ca, thân mình không hề đau lâm vào trong mơ. Tựa hồ biết chính mình an toàn , ác mộng luôn đem cậu bừng tỉnh lần này không có xuất hiện.
………………..
Xem xong thư thuộc hạ đưa tới, Phan Linh Tước trên mặt vẫn bao bạch bố âm thanh lạnh lùng nói: “Lâm Tử Ngạn cùng con quái vật kia đều ở Hành Dương trấn, đám phế vật kia đã đánh mất người, truyền lệnh của ta, tất cả Tước điểu cùng trang chúng đi trước Hành Dương trấn, cần phải bắt đến thứ kia cho ta.”
“Vâng.”
“Ta viết phong thư cho Lâm Thịnh Chi, phái Tước điểu lập tức tống xuất. Tìm nhi tử cho hắn, hắn cũng không thể không xuất lực.”
“Vâng!”
Viết xong tín giao cho thuộc hạ, Phan Linh Tước thổi vài tiếng khẩu tiếu, chim ưng lông màu lam vẫn hiếm thấy có được từ ngoài cửa sổ bay vào, dừng ở trên vai Phan Linh Tước. Uy nó ăn một khối thịt, Phan Linh Tước sờ sờ cánh nó: “Ngọc nhi, con quái vật kia xuất hiện , tìm được hắn, theo sát cho ta, ta muốn đem hắn bóc da hạ nồi chảo.”
Con ưng ăn thịt kia kêu hai tiếng, bay đi ra ngoài. Con ưng tên gọi Lam Ngọc Nhi này hình thể so với con Hải Đông Thanh bị A Đột cắn chết của Phan Linh Tước còn lớn hơn một chút, nhìn qua cũng càng hung mãnh. Đây là ưng của phụ thân Phan Linh Tước, bất quá hiện tại là gã sở hữu .
Đi đến trước gương đồng, xốc lên bạch bố trên mặt, Phan Linh Tước ánh mắt thị huyết, không ai có thể làm bị thương gương mặt mà gã để ý nhất, không ai!
Không đến một canh giờ, Lâm Thịnh Chi đã thu đến tín của Phan Linh Tước.
Minh chủ:
Lâm Tử Ngạn tìm được rồi, ở Hành Dương trấn, bất quá đã chạy thoát. Bên người nó có vị tuyệt thế cao thủ, còn có con quái vật làm bị thương ta. Theo người của ta hồi báo, người nọ rất giống kẻ thần bí, minh chủ, nên là lúc chúng ta thật tình hợp tác. Ta đã phái ra tất cả Tước điểu cùng trang chúng của Tước trang, minh chủ có phải cũng nên phát ra võ lâm hiệu lệnh hay không?
Đốt tín, Lâm Thịnh Chi ở trong thư phòng suy tư hồi lâu, gọi tới thuộc hạ. Một ngày sau, Lâm Thịnh Chi minh chủ hướng các võ lâm môn phái cùng giang hồ nhân sĩ phát đi. Lâm Thịnh Chi lấy thân phận minh chủ kêu gọi mọi người trong võ lâm đi Hành Dương trấn tróc nã kẻ thần bí, vì các huynh đệ lâm vào chết thảm mà báo thù. Các môn phái cùng người giang hồ nhận được minh chủ lệnh đều đi đến Hành Dương trấn, cũng đều vì mục đích không thể nói rõ, trong lúc nhất thời, võ lâm gió nổi mây phun.
>>Hết
“Bọn họ làm bị thương a Bảo? Bọn họ dám làm bị thương a Bảo của ta!”
“Sư phó, Phan Linh Tước đối với Tiểu Bảo làm cái gì? !”
“Ba ba ba!”
Phòng trong, A Mao liều mạng chụp giường, tay Nhiếp Chính chống trượng cũng không ổn . A Đột vừa trở về đang mồm to ăn xà thịt, bên chân là một chậu nước, hắn vừa đói lại khát.
Phàm Cốt tức giận đến ở trong phòng huy quyền: “A Đột nói a Bảo một thân thương, xương đùi cùng đầu ngón tay đều bị chặt đứt!”
“Cái gì? !” Nhiếp Chính chống trượng ngã xuống đất.
“Bính!” quyền đầu của A Mao nện ở bên giường.
Phàm Cốt đi đến trước mặt A Đột ngồi xổm xuống: “A Đột, ngươi theo ta nói cẩn thận chút, vết thương của a Bảo có bao nhiêu nặng?”
A Đột buông xà, tròng mắt vòng vo chuyển, hắn đứng lên chỉa chỉa mặt, chỉa chỉa cổ, chỉa chỉa trên thân… Từ đầu đến chân chỉ xong rồi, hắn nằm xuống, nhắm mắt. Nằm một lát, hắn lại đứng lên, kêu hai tiếng.
Phàm Cốt tâm ngã vào đáy cốc.
“Sư phó?”
“A Bảo toàn thân đều là thương, hôn mê bất tỉnh.”
Nhiếp Chính đổ một ngụm lãnh khí.
Phàm Cốt lạnh giọng hỏi: “Là ai làm bị thương a Bảo?”
A Đột vẻ mặt khó xử, bảo hắn làm sao hình dung ni? Hắn chỉa chỉa cửa, kêu vài tiếng.
“Sư phó?”
“Có A Đột đi tìm người làm bị thương Tiểu Bảo.”
Nhặt lên gậy chống, Nhiếp Chính tập tễnh đi đến trước mặt A Đột vội hỏi: “A Đột, người làm bị thương Tiểu Bảo bên người có điểu?”
A Đột gật đầu, cầm lấy xà ngoan cắn một ngụm, bọn họ còn đem con điểu đó cắn chết.
Phàm Cốt nổi giận: “Là con chim sẻ kia! Con chim sẻ kia làm bị thương a Bảo!”
“Ba ba! !”
Phàm Cốt đi đến bên giường, nước mắt A Mao chảy ra, ngũ quan vặn vẹo, đem hết toàn lực chụp giường, hắn muốn đi đón Tiểu Bảo, hắn muốn đi đón Tiểu Bảo! Nhiếp Chính đi qua, nóng lòng nói: “Sư phó, Bảo bị trọng thương, trời lại lạnh như vậy, nhóc một mình…” Hắn chỉ cảm thấy hô hấp không nổi.
“Hô hô hô! !” A Đột kêu, Phàm Cốt cùng Nhiếp Chính quay đầu, hắn cư nhiên chi chi chi kêu kêu, sau đó lại khoa tay múa chân khoa tay múa chân. Phàm Cốt đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo kinh hãi.
“Sư phó?”
“Tiểu Bối tìm được Tiểu Bảo , nhưng bên người Tiểu Bảo còn có người!” Phàm Cốt nhìn Nhiếp Chính, hai người đều hoảng, đồng thời hướng A Đột gầm nhẹ: “Là người nào!”
“Hô hô hô.” Này quả thực là khó xử A Đột.
Nửa canh giờ sau, tất cả bạch phong trong Phàm cốc đều bay ra ngoài, hướng tới bốn đồ đệ cùng với Lam Vô Nguyệt truyền lại một tin tức: đồ nhi, sư phó mang A Mao cùng a Quỷ xuất cốc đi đón a Bảo.
……………….
Túm tay áo phải trống rỗng của Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch nức nở không ngừng. So với nhị ca đang đau lòng, trong mắt mang lệ của Lam Vô Nguyệt lại là vui sướng khi trùng phùng. Tuy rằng nhị ca ngốc nghếch, nhưng y tin tưởng sau khi tam huynh đệ bọn họ gặp lại, bệnh của nhị ca sẽ tốt. Đem miên bào của mình cởi ra phủ lên cho nhị ca, Lam Vô Nguyệt tựa vào vách tường ôm Tiểu Bảo ngồi bên đống lửa. Xiêm y Diệp Địch cùng Tiểu Bảo còn ẩm ướt , không thể mặc. Trên người Tiểu Bảo đáp đơn y của Lam Vô Nguyệt, A Đột cùng tiểu Bối lại nhặt được rất nhiều nhánh cây, trong động rất ấm áp, cũng không sợ Tiểu Bảo sẽ đông lạnh .
“Nhị ca, đại ca ở Phàm cốc, chờ trời sáng chúng ta trở về Phàm cốc tìm đại ca.”
Diệp Địch gật gật đầu, vươn tay ôm lấy Lam Vô Nguyệt, tựa vào vai phải của y: “Vô Nguyệt… Có đau hay không?”
Lam Vô Nguyệt cười cười: “Đã sớm không đau .”
“Vô Nguyệt, thật sự không phải ta hạ độc?”
Tâm Lam Vô Nguyệt thu đau, nâng lên tay trái đang vuốt đầu Tiểu Bảo xoa xoa nước mắt nhị ca, nói: “Không phải nhị ca, là Lâm Thịnh Chi.”
“Lâm Thịnh Chi?” Nghe quen tai, nhưng Diệp Địch lại nghĩ không ra là ai, hắn cào tóc.
Không đành lòng thấy nhị ca như vậy, Lam Vô Nguyệt lập tức nói: “Nhị ca, nghĩ không ra cũng đừng suy nghĩ, ông trời có mắt, ba huynh đệ chúng ta đều còn sống.”
Làm sao cũng đều nghĩ không ra, Diệp Địch buông ra tóc dùng sức gật đầu: “Đi tìm đại ca, ta muốn nói cho đại ca, ta không có hạ độc.”
Lam Vô Nguyệt nhẫn chua xót nói: “Đại ca đã sớm biết không phải ngươi hạ độc . Nhị ca, kia đều là Lâm Thịnh Chi vu oan ngươi, cừu này ta nhất định sẽ báo!”
Nước mắt Diệp Địch lại chảy ra, bất quá lúc này hắn ngây ngốc nở nụ cười: “Vô Nguyệt, không phải ta, cục cưng không có gạt ta, thật sự không phải ta ni.”
“Đúng vậy, Tiểu Bảo sẽ không gạt người .”
Nghĩ đến Tiểu Bảo, mi tâm Lam Vô Nguyệt nhíu chặt, nhìn nhị ca đang vẻ mặt yêu thương chăm chú nhìn Tiểu Bảo, lời của y tha ở bên miệng vài vòng mới phun ra: “Nhị ca, ngươi vừa rồi…”
“Ân?” Diệp Địch giương mắt, ngơ ngác .
Lam Vô Nguyệt khẽ cắn môi, trực tiếp hỏi: “Ngươi vừa rồi vì sao phải đối với Tiểu Bảo làm cái loại chuyện này?”
Gương mặt mang theo tươi cười của Diệp Địch trong nháy mắt cứng ngắc, một tia huyết sắc nháy mắt rút đi. Nhìn nhìn thụy nhan bình tĩnh của Tiểu Bảo, nhìn nhìn lại khuôn mặt khi hỏi của Tam đệ, Diệp Địch hướng về sau xê dịch, môi phát run.
Lam Vô Nguyệt thấy thế nhanh chóng nói: “Nhị ca, ta chỉ là hỏi một chút, không có ý khác.”
“Ô…” Diệp Địch khóc, “Ta là cầm thú, ta là cầm thú, ta không phải Hảo ca ca, ta là cầm thú, ô…”
“Nhị ca!” Một tay đem Tiểu Bảo phóng tới một bên, Lam Vô Nguyệt đi đi qua ôm lấy nhị ca, “Ngươi không phải cầm thú, là ta không tốt, nhị ca, ta tin tưởng ngươi sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy. Tiểu Bảo đáng yêu như thế, ngươi thích nhóc cũng bình thường.”
“Ô… Vô Nguyệt…” Diệp Địch hai tay mãnh liệt đánh đầu mình, “Ta là cầm thú! Ta là cầm thú! Ta khi dễ cục cưng, ta không chết tử tế được!”
“Nhị ca!” Ngăn chận tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt hận chết chính mình .
“Ô…” Diệp Địch ngẩng đầu, vừa hối vừa sợ nói: “Vô Nguyệt, cục cưng bị bệnh, cục cưng nói nhóc đau, ngươi mau nhìn xem nhóc xảy ra chuyện gì? Cục cưng đau quá đau quá, nói muốn song tu, ta không biết nên làm sao đây , ta không biết nên làm sao đây …”
Lam Vô Nguyệt cảm thấy kinh hãi, nhưng sắc mặt không thay đổi lập tức nói: “Nhị ca, ngươi đừng vội, ta đi xem. Ngươi không phải nói Tiểu Bảo kêu ngươi Hảo ca ca sao? Ngươi làm sao sẽ là cầm thú ni? Nếu Tiểu Bảo biết ngươi nói chính mình như thế, nhóc sẽ thương tâm .”
Diệp Địch sợ hãi hỏi: “Cục cưng có thể trách ta hay không? Có thể không cần ta hay không?”
“Sẽ không, Tiểu Bảo tâm địa tối thiện lương, sẽ không không cần Hảo ca ca của nhóc.” Nắm lấy một bàn tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt đem hắn đến bên người Tiểu Bảo, Diệp Địch không dám dựa lên trước, tuy rằng hắn rất muốn.
Hướng nhị ca cười cười, làm cho hắn an tâm, Lam Vô Nguyệt sờ sờ đầu Tiểu Bảo, không có nóng lên, Tiểu Bảo hơi thở vững vàng, trên mặt cũng không có vẻ thống khổ, nghĩ đến chuyện Tiểu Bảo trước khi xuất cốc đã phát bệnh một đêm, Lam Vô Nguyệt cẩn thận hỏi: “Nhị ca, Tiểu Bảo nói muốn song tu mới sẽ không đau sao?”
Diệp Địch xao xao đầu cố gắng hồi tưởng, không quá xác định gật gật đầu: “Cục cưng đau, nói muốn ta song tu. Ách…” Diệp Địch ánh mắt thanh minh vài phần, ” Trong cơ thể cục cưng có một cỗ khí rất kỳ quái, lúc đau cỗ khí kia thực loạn. Sau khi ta ôm cục cưng… Ngô… Ta sao lại nghĩ không ra?” Hắn cầu cứu nhìn về phía Lam Vô Nguyệt, “Vô Nguyệt, làm sao đây? Chuyện sau đó ta nghĩ không ra .”
“Nghĩ không ra thì thôi. Cục cưng thân mình quả thật không tốt, vừa tới đầu tháng và mười lăm thân mình sẽ đau.” Nói xong, Lam Vô Nguyệt nhíu mi, hôm nay không phải đầu tháng cũng không phải mười lăm a. Nhưng nhị ca sẽ không nói dối, nhất định là Tiểu Bảo yêu cầu, nhị ca mới có thể làm như vậy, bằng không nhị ca cũng sẽ không tự trách .
“Đầu tháng cùng mười lăm sẽ đau?” Diệp Địch nằm úp sấp xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bảo, đau lòng kêu: “Cục cưng, cục cưng…”
Xem ra chỉ có thể chờ sau khi trở về hỏi sư phó chuyện là thế nào. Nghĩ đến Tiểu Bảo một thân thương, Lam Vô Nguyệt lãnh nhãn: “Nhị ca, vết thương trên người Tiểu Bảo là ai làm ?”
Diệp Địch thẳng đứng dậy, nhìn về phía Lam Vô Nguyệt: “Cục cưng không nói, sẽ khóc.”
“Chi chi chi! !” Tiểu Bối trả lời . Nó phẫn nộ huy động hai cánh tay lên xuống, nhe răng giận kêu. Lam Vô Nguyệt xem hiểu được , quả nhiên là Phan Linh Tước! Gã có thể đối với Tiểu Bảo làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy! Lúc trước thực nên một kiếm đâm chết gã!
“Vô Nguyệt?”
Lam Vô Nguyệt miễn cưỡng cười cười, cũng không nói gì mà là lại hỏi: “Nhị ca là làm sao phát hiện Tiểu Bảo ? Tiểu Bảo thương thế thế nào? Chân của nhóc xảy ra chuyện gì?”
Vừa hỏi đến vết thương của Tiểu Bảo, Diệp Địch thanh tỉnh không ít, lập tức trả lời: “Có người đem cục cưng để ở trong rừng, ta nhặt được . Cục cưng xương đùi bị chặt đứt, ngón tay cũng bị chặt đứt, trên người có vết roi có vết bỏng. May mắn trong cơ thể cục cưng có cỗ khí thần bí kia, bằng không cục cưng căn bản chống đỡ không được.” Hắn túm túm tay áo Lam Vô Nguyệt, lo lắng nói: “Cục cưng cần dược, cần ăn ngon .”
Lam Vô Nguyệt nắm chặt tay nhị ca: “Ngày mai ra cánh rừng, chúng ta liền mang Tiểu Bảo xem đại phu.”
“Hảo, hảo.” Có Tam đệ ở đây, Diệp Địch an tâm không ít. Lam Vô Nguyệt ở trong lòng thề, y nhất định phải hảo hảo mà đáp lễ Phan Linh Tước!
“Lam huynh đệ, ngươi ở đâu?”
Lam Vô Nguyệt lập tức quay đầu kêu: “Chưvị đại ca, ta ở bên trong!”
“Chúng ta đi vào!”
“Vô Nguyệt?” Diệp Địch có điểm hoảng, có phải người xấu hay không? “Nhị ca yên tâm, là các đại ca đi theo ta.” Buông ra tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt khom người đi ra ngoài nghênh đón. Chỉ chốc lát sau, bốn người trên thân mang huyết đi vào, trong đó một người vác đao phía trên còn nhỏ huyết thủy. Diệp Địch vừa thấy bọn họ liền khẩn trương đem Tiểu Bảo ôm lên. Bốn người nhìn thấy trong động có vị nam tử tóc hỗn độn, lại nhìn đến trên người Lam Vô Nguyệt chỉ mặc một kiện lí y, cũng sửng sốt.
Lam Vô Nguyệt nói: “Các vị đại ca, đây là nhị ca ta, ta không nghĩ tới lần này không chỉ tìm được Tiểu Bảo, còn tìm được nhị ca ta. Tiểu Bảo bị Phan Linh Tước bắt được, Phan Linh Tước dùng hình với nó, lại đem nó để ở trong rừng, bị nhị ca ta nhặt được .”
“Đó là Tiểu Bảo?” Bốn người vẻ mặt không thể nhận, trong đó một người gầm nhẹ: “Phan Linh Tước sao nhẫn tâm dụng hình đối với một hài tử?! Quả thực là không bằng cầm thú!”
Diệp Địch co rúm lại, hắn hiện tại sợ nhất nghe được hai chữ “Cầm thú”.
Tên tiếp theo cảm khái nói: “Không nghĩ tới Lam huynh đệ có thể tìm được huynh trưởng thất lạc nhiều năm, ông trời có mắt.”
“Ông trời có mắt.” Những người khác đều đồng ý.
Mập mạp đại ca đi đến trước mặt Tiểu Bảo ngồi xổm xuống, xốc lên y phục trên người nhóc, mi tâm lập tức nhíu lên, những người khác đương nhiên cũng nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Bảo, đều tâm sinh không đành lòng, đồng thời cũng ở trong lòng hung hăng mắng Phan Linh Tước. Lam Vô Nguyệt đi qua nói: “Xương đùi cùng ngón tay Tiểu Bảo đều bị chặt đứt, nhị ca ta hiểu y thuật, chính là tình huống hiện tại của hắn cũng không được tốt, chỉ có thể làm hữu hạn.”
Mập mạp đại ca buông y phục, nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta hiện tại bước đi. Trước tới trấn trên tìm đại phu, cho A Đột đi tìm bọn nhị trang chủ đến cùng chúng ta hội hợp. Người của Tước trang muốn bắt Tiểu Bảo, nhất định sẽ còn phái ra người đến tìm, sớm một chút trở lại Phàm cốc, Tiểu Bảo có thể sớm an toàn.”
“Cũng tốt.” Lam Vô Nguyệt nhìn nhìn các vị đại ca, hỏi: “Các đại ca không có bị thương đi?”
“Ha, mấy con chim thối kia tính là gì, đây đều là máu của những người đó.” Gầy đại ca vô sự khoát tay, đem đao hướng về phía sau cắm xuống, nói: “Hiện tại bước đi đi.”
“Hảo.” Mập đại ca vươn tay đi ôm Tiểu Bảo.
“Cục cưng cục cưng! Không cần giành cục cưng của ta!”Taymập đại ca vừa đụng tới Tiểu Bảo, Diệp Địch liền hô to lên, hai tay hai chân co lên bảo vệ Tiểu Bảo. Mập đại ca nhất thời sững sờ ở nơi đó, hai tay vươn đi đứng ở giữa không trung.
“Vô Nguyệt, đừng cho bọn họ giành cục cưng của ta!” Diệp Địch sống chết lui về sau, vẻ mặt kinh sợ. Lam Vô Nguyệt nhanh chóng hoàn hồn, tiến lên ôm lấy Diệp Địch liên thanh trấn an: “Nhị ca, không ai giành Tiểu Bảo, vị đại ca này chỉ là muốn mặc y phục cho Tiểu Bảo.”
“Ta mặc ta mặc, không cần giành cục cưng.”
“Hảo, nhị ca mặc y phục cho Tiểu Bảo.”
Lam Vô Nguyệt vươn tay trái, mập đại ca quay đầu hướng tới ba người khác nháy mắt, một người vội vàng ra sơn động. Rất nhanh, người nọ quay về, trong tay thêm hai cái tay nải. Mập đại ca từ trong tay nải xuất ra hai thân xiêm y đưa cho Lam Vô Nguyệt.
Lướt qua bả vai Lam Vô Nguyệt bất an trộm ngắm bốn người, trên tay Diệp Địch cũng là thập phần mềm nhẹ mặc y phục cho Tiểu Bảo. Nhìn bộ dáng Diệp Địch thật cẩn thận, bốn người hiểu được Lam Vô Nguyệt nói nhị ca y tình huống không tốt là ý gì . Nghĩ đến Nhiếp gia tam huynh đệ kẻ thì thương thương, kẻ thì ngốc ngốc, người thì tàn tàn, bốn người không khỏi thổn thức.
Mặc xiêm y cho Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt một tay lại mặc cho nhị ca, y lại chỉ khoác lên áo bông ẩm ướt vừa bẩn vừa rách của nhị ca. Có hơn ba mươi năm nội công của A Mao trong người, Lam Vô Nguyệt không sợ lạnh.
“Nhị ca, chúng ta đi .”
Gật gật đầu, Diệp Địch ôm Tiểu Bảo đứng lên, tránh ở phía sau Tam đệ, không tin một người xa lạ nào. Lam Vô Nguyệt vỗ vỗ vai nhị ca, cũng không nói gì, mang hắn ra sơn động. Vừa đi ra, Diệp Địch liền đánh cái rùng mình, lại ôm chặt Tiểu Bảo.
“Nhị ca, ngươi theo ta kỵ một con ngựa.”
“Hảo, hảo.”
Diệp Địch ước gì theo sát Tam đệ, có Tam đệ ở bên cạnh người xấu cũng không dám khi dễ hắn. (j kì dzệ = =||||)
Lên ngựa, từ nơi của gầy đại ca lấy đến tấm thảm gói kỹ lưỡng Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt cho nhị ca ngồi ở trước người, y kéo nhanh cương ngựa: “Nhị ca, ngồi ổn, chúng ta đi .”
“Hảo, hảo.”
Diệp Địch ánh mắt ướt át, khóe miệng lộ ra tươi cười.
Hướng các vị đại ca ý bảo, hai chân Lam Vô Nguyệt mạnh kẹp chặt mông ngựa: “Giá!”
Trên bầu trời một cái chấm nhỏ đều không có , tiếp qua một canh giờ trời sẽ sáng. Trong rừng vươn tay không thấy năm ngón vang tiếng vó ngựa dần dần đi xa, ở một chỗ nào đó, mười mấy người Tước trang phái ra toàn bộ thân thủ dị chỗ, thi thể rơi đầy tử điểu. Sau khi Lam Vô Nguyệt mang nhị ca cùng Tiểu Bảo rời đi, một A Đột cùng bọn họ tách ra đi tìm Trang Đông Dương. Thủ hạ Trang Đông Dương đều là người tập võ, bọn họ hiện tại quan trọng nhất chính là đem Tiểu Bảo an toàn hộ tống về Phàm cốc.
Tiểu Bảo vẫn không có thức tỉnh im lặng nằm ở trong lòng Hảo ca ca, thân mình không hề đau lâm vào trong mơ. Tựa hồ biết chính mình an toàn , ác mộng luôn đem cậu bừng tỉnh lần này không có xuất hiện.
………………..
Xem xong thư thuộc hạ đưa tới, Phan Linh Tước trên mặt vẫn bao bạch bố âm thanh lạnh lùng nói: “Lâm Tử Ngạn cùng con quái vật kia đều ở Hành Dương trấn, đám phế vật kia đã đánh mất người, truyền lệnh của ta, tất cả Tước điểu cùng trang chúng đi trước Hành Dương trấn, cần phải bắt đến thứ kia cho ta.”
“Vâng.”
“Ta viết phong thư cho Lâm Thịnh Chi, phái Tước điểu lập tức tống xuất. Tìm nhi tử cho hắn, hắn cũng không thể không xuất lực.”
“Vâng!”
Viết xong tín giao cho thuộc hạ, Phan Linh Tước thổi vài tiếng khẩu tiếu, chim ưng lông màu lam vẫn hiếm thấy có được từ ngoài cửa sổ bay vào, dừng ở trên vai Phan Linh Tước. Uy nó ăn một khối thịt, Phan Linh Tước sờ sờ cánh nó: “Ngọc nhi, con quái vật kia xuất hiện , tìm được hắn, theo sát cho ta, ta muốn đem hắn bóc da hạ nồi chảo.”
Con ưng ăn thịt kia kêu hai tiếng, bay đi ra ngoài. Con ưng tên gọi Lam Ngọc Nhi này hình thể so với con Hải Đông Thanh bị A Đột cắn chết của Phan Linh Tước còn lớn hơn một chút, nhìn qua cũng càng hung mãnh. Đây là ưng của phụ thân Phan Linh Tước, bất quá hiện tại là gã sở hữu .
Đi đến trước gương đồng, xốc lên bạch bố trên mặt, Phan Linh Tước ánh mắt thị huyết, không ai có thể làm bị thương gương mặt mà gã để ý nhất, không ai!
Không đến một canh giờ, Lâm Thịnh Chi đã thu đến tín của Phan Linh Tước.
Minh chủ:
Lâm Tử Ngạn tìm được rồi, ở Hành Dương trấn, bất quá đã chạy thoát. Bên người nó có vị tuyệt thế cao thủ, còn có con quái vật làm bị thương ta. Theo người của ta hồi báo, người nọ rất giống kẻ thần bí, minh chủ, nên là lúc chúng ta thật tình hợp tác. Ta đã phái ra tất cả Tước điểu cùng trang chúng của Tước trang, minh chủ có phải cũng nên phát ra võ lâm hiệu lệnh hay không?
Đốt tín, Lâm Thịnh Chi ở trong thư phòng suy tư hồi lâu, gọi tới thuộc hạ. Một ngày sau, Lâm Thịnh Chi minh chủ hướng các võ lâm môn phái cùng giang hồ nhân sĩ phát đi. Lâm Thịnh Chi lấy thân phận minh chủ kêu gọi mọi người trong võ lâm đi Hành Dương trấn tróc nã kẻ thần bí, vì các huynh đệ lâm vào chết thảm mà báo thù. Các môn phái cùng người giang hồ nhận được minh chủ lệnh đều đi đến Hành Dương trấn, cũng đều vì mục đích không thể nói rõ, trong lúc nhất thời, võ lâm gió nổi mây phun.
>>Hết
Danh sách chương